Chương 21
Tiết Vinh đã tưởng tượng rất nhiều về học trò của mình có điều hắn không bao giờ nghĩ được học trò của mình lại là một người như Diệp Minh. Thậm chí lão đã chấp nhận Diệp Minh là học trò, ấy vậy mà thằng lỏi học bao nhiêu của lão nhưng không chịu gọi lão là lão sư.
Tức giận với Diệp Minh cũng không được, mỗi lần Tiết Vinh định phát hoa là Diệp Minh lại có dấu hiệu muốn khóc. Tiết Vinh ôm cái gáy, cảm thấy đầu mình quay cuồng, mình sẽ chết vì tức bởi thằng nhóc này quá.
Tiết Vinh dụ dỗ Diệp Minh gọi mình là lão sư mãi không được, thân già cảm thấy ủy khuất cực kì. Cũng may là cuối cùng thì trời cũng thương lão Lưu Tuệ biết chuyện liền khuyên Diệp Minh. Sáng hôm sau Diệp Minh liền ngoan ngoãn một hai tiếng đều là " lão sư"
Tiết Vinh cảm thấy không biết là nên vui hay buồn với kết quả này. Chuyện lần này cũng làm lão chắc chắn địa vị của Lưu Tuệ trong lòng Diệp Minh. Hôm mở lò lão cũng rất ngạc nhiên khi bức tượng của Lưu Tuệ được mở ra.
Lão dành xem trước, tỉ mỉ xem tới xem lui tuy là bức tượng còn chưa đạt đến mức độ xuất sắc nhất. Nhưng một sản phẩm của người mới mà được như thế này thì thực sự là xuất sắc. Diệp Minh quả thực có tài, Tiết Vinh không phủ nhận điều này nếu không phải cái mặt Diệp Minh lúc lão cầm bức tượng lâu quá mức oán khí. Tiết Vinh hận không thể đem bức tượng này đi khoe với tất cả mọi người.
Lão nhân gia nếu mà biết vì mình cầm bức tượng quá lâu làm Diệp Minh không thể đem nó đi tặng tức phụ ngay nên Diệp Minh mới không chịu gọi lão là lão sư. Thì không biết sẽ có cảm xúc như thế nào, aiz có những chuyện vẫn là không nên nói ra thì hơn.
Sau khi tặng tượng cho Lưu Tuệ, Diệp Minh được người trong Diệp gia chính xác là Diệp Huân và Triệu Mai dụ dỗ làm tặng cho mình một món đồ gốm suốt. Diệp Minh cũng rất nể mặt làm cho hai người một cặp đĩa tráng men, màu xanh lục. Tuy là cũng không có hoa văn gì đặc sắc nhưng rất xinh đẹp, hai phu thê rất là thích.
Điều làm mọi người vui vẻ đó là Diệp Minh cũng làm cho Diệp Húc một món là một cái bình nhỏ. Cái bình rất tinh xảo, nhìn là biết được bỏ tâm tư vào làm hơn là cặp đĩa tặng phụ mẫu. Tuy hơi đau lòng, nhưng nó biểu hiện cho việc Diệp Minh rất yêu quý Diệp Húc.
Bấy lâu nay phu thê Diệp gia chỉ lo hai huynh đệ Diệp Húc và Diệp Minh sẽ bị tách lòng. Có việc làm của Diệp Minh hôm nay hai người rất vừa lòng, Diệp Minh không biết nói dối. Việc hắn làm biểu thị tấm lòng của hắn ta, tuyệt đối không phải là làm chi phụ mẫu vui lòng.
Diệp phụ, Diệp mẫu cũng có chút hốt hoảng trong lòng đã bao lâu rồi bọn họ không thấy hai con trai thân thiết với nhau như vậy? Diệp Húc nhận được quà tâm trạng có chút bồn chồn, dĩ nhiên là hắn rất vui. Điều này biểu thị đệ đệ hắn vẫn luôn thương hắn.
Diệp Húc vẫn luôn biết điều này, đệ đệ vẫn luôn thương hắn khi bản thân kéo dãn khoảng cách với Diệp Minh. Diệp Húc biết đệ đệ ngốc của mình rất thương tâm. Mấy hôm liền vẫn luôn đi tìm ca ca, muốn chơi với ca ca. Lúc đó Diệp Húc đang giận dỗi vì nghĩ phụ mẫu thương đệ đệ nhiều hơn nên Diệp Minh khóc chỉ thấy phiền nên Diệp Húc trốn ở trường học không chịu trở về nhà.
Lúc đó nếu phụ mẫu đến tìm muốn Diệp Húc về nhà thăm Diệp Minh, Diệp Húc chỉ cảm thấy khó chịu nghĩ là vì đệ đệ khóc nên phụ mẫu mới đến thăm mình. Cảm thấy rất buồn, cũng rất tức giận nên lại càng không chịu trở về.
Diệp Húc biết tất cả mọi chuyện xảy ra, cũng như quan hệ xa cách của hai huynh đệ. Đều do bản thân mình suy nghĩ lung tung nhỏ nhen mà thành, Diệp Minh chỉ là một đứa trẻ. Đệ ấy hoàn toàn không hiểu được chuyển gì đang xảy ra trong nhà. Biết là không nên giận Diệp Minh nhưng vẫn không điều khiển được bản thân khó chịu với đệ đệ.
Diệp Húc tâm trạng phức tạp nhận cái bình, lại nhìn thấy Lưu Tuệ đứng phía sau Diệp Minh. Cảm thấy trong lòng nặng trĩu đi mà như trốn nói là có việc ở cửa hàng rồi đi. Diệp Minh nhìn Diệp Húc đi mất có chút buồn rầu nghĩ ca ca không còn thích chơi với mình nữa thực rồi.
Diệp Minh không hiểu gì nhưng cũng có thể cảm nhận là ca ca không thích mình như xưa nữa. Bao nhiêu năm qua vẫn luôn muốn tiếp tục chơi với Diệp Húc như lúc nhỏ. Lần này tặng cái bình cũng là muốn làm lành với ca ca nhưng ca ca đi mất như vậy nghĩa là vẫn không muốn chơi với mình rồi.
Lưu Tuệ nắm tay Diệp Minh, nhìn bóng dáng Diệp Húc khuất sau phía cửa. Nhíu mày, thời gian qua cũng đủ để Lưu Tuệ biết là Diệp Húc không có ý đồ gì với Diệp Minh như thê tử của mình. Thậm chí hắn ta còn rất quan tâm Diệp Minh.
Rốt cuộc là chuyện gì đã khiến hai huynh đệ xa cách như ngày hôm nay, rõ ràng là Diệp Húc rất vui khi Diệp Minh tặng quà vậy tại sao còn bỏ đi?
Tức giận với Diệp Minh cũng không được, mỗi lần Tiết Vinh định phát hoa là Diệp Minh lại có dấu hiệu muốn khóc. Tiết Vinh ôm cái gáy, cảm thấy đầu mình quay cuồng, mình sẽ chết vì tức bởi thằng nhóc này quá.
Tiết Vinh dụ dỗ Diệp Minh gọi mình là lão sư mãi không được, thân già cảm thấy ủy khuất cực kì. Cũng may là cuối cùng thì trời cũng thương lão Lưu Tuệ biết chuyện liền khuyên Diệp Minh. Sáng hôm sau Diệp Minh liền ngoan ngoãn một hai tiếng đều là " lão sư"
Tiết Vinh cảm thấy không biết là nên vui hay buồn với kết quả này. Chuyện lần này cũng làm lão chắc chắn địa vị của Lưu Tuệ trong lòng Diệp Minh. Hôm mở lò lão cũng rất ngạc nhiên khi bức tượng của Lưu Tuệ được mở ra.
Lão dành xem trước, tỉ mỉ xem tới xem lui tuy là bức tượng còn chưa đạt đến mức độ xuất sắc nhất. Nhưng một sản phẩm của người mới mà được như thế này thì thực sự là xuất sắc. Diệp Minh quả thực có tài, Tiết Vinh không phủ nhận điều này nếu không phải cái mặt Diệp Minh lúc lão cầm bức tượng lâu quá mức oán khí. Tiết Vinh hận không thể đem bức tượng này đi khoe với tất cả mọi người.
Lão nhân gia nếu mà biết vì mình cầm bức tượng quá lâu làm Diệp Minh không thể đem nó đi tặng tức phụ ngay nên Diệp Minh mới không chịu gọi lão là lão sư. Thì không biết sẽ có cảm xúc như thế nào, aiz có những chuyện vẫn là không nên nói ra thì hơn.
Sau khi tặng tượng cho Lưu Tuệ, Diệp Minh được người trong Diệp gia chính xác là Diệp Huân và Triệu Mai dụ dỗ làm tặng cho mình một món đồ gốm suốt. Diệp Minh cũng rất nể mặt làm cho hai người một cặp đĩa tráng men, màu xanh lục. Tuy là cũng không có hoa văn gì đặc sắc nhưng rất xinh đẹp, hai phu thê rất là thích.
Điều làm mọi người vui vẻ đó là Diệp Minh cũng làm cho Diệp Húc một món là một cái bình nhỏ. Cái bình rất tinh xảo, nhìn là biết được bỏ tâm tư vào làm hơn là cặp đĩa tặng phụ mẫu. Tuy hơi đau lòng, nhưng nó biểu hiện cho việc Diệp Minh rất yêu quý Diệp Húc.
Bấy lâu nay phu thê Diệp gia chỉ lo hai huynh đệ Diệp Húc và Diệp Minh sẽ bị tách lòng. Có việc làm của Diệp Minh hôm nay hai người rất vừa lòng, Diệp Minh không biết nói dối. Việc hắn làm biểu thị tấm lòng của hắn ta, tuyệt đối không phải là làm chi phụ mẫu vui lòng.
Diệp phụ, Diệp mẫu cũng có chút hốt hoảng trong lòng đã bao lâu rồi bọn họ không thấy hai con trai thân thiết với nhau như vậy? Diệp Húc nhận được quà tâm trạng có chút bồn chồn, dĩ nhiên là hắn rất vui. Điều này biểu thị đệ đệ hắn vẫn luôn thương hắn.
Diệp Húc vẫn luôn biết điều này, đệ đệ vẫn luôn thương hắn khi bản thân kéo dãn khoảng cách với Diệp Minh. Diệp Húc biết đệ đệ ngốc của mình rất thương tâm. Mấy hôm liền vẫn luôn đi tìm ca ca, muốn chơi với ca ca. Lúc đó Diệp Húc đang giận dỗi vì nghĩ phụ mẫu thương đệ đệ nhiều hơn nên Diệp Minh khóc chỉ thấy phiền nên Diệp Húc trốn ở trường học không chịu trở về nhà.
Lúc đó nếu phụ mẫu đến tìm muốn Diệp Húc về nhà thăm Diệp Minh, Diệp Húc chỉ cảm thấy khó chịu nghĩ là vì đệ đệ khóc nên phụ mẫu mới đến thăm mình. Cảm thấy rất buồn, cũng rất tức giận nên lại càng không chịu trở về.
Diệp Húc biết tất cả mọi chuyện xảy ra, cũng như quan hệ xa cách của hai huynh đệ. Đều do bản thân mình suy nghĩ lung tung nhỏ nhen mà thành, Diệp Minh chỉ là một đứa trẻ. Đệ ấy hoàn toàn không hiểu được chuyển gì đang xảy ra trong nhà. Biết là không nên giận Diệp Minh nhưng vẫn không điều khiển được bản thân khó chịu với đệ đệ.
Diệp Húc tâm trạng phức tạp nhận cái bình, lại nhìn thấy Lưu Tuệ đứng phía sau Diệp Minh. Cảm thấy trong lòng nặng trĩu đi mà như trốn nói là có việc ở cửa hàng rồi đi. Diệp Minh nhìn Diệp Húc đi mất có chút buồn rầu nghĩ ca ca không còn thích chơi với mình nữa thực rồi.
Diệp Minh không hiểu gì nhưng cũng có thể cảm nhận là ca ca không thích mình như xưa nữa. Bao nhiêu năm qua vẫn luôn muốn tiếp tục chơi với Diệp Húc như lúc nhỏ. Lần này tặng cái bình cũng là muốn làm lành với ca ca nhưng ca ca đi mất như vậy nghĩa là vẫn không muốn chơi với mình rồi.
Lưu Tuệ nắm tay Diệp Minh, nhìn bóng dáng Diệp Húc khuất sau phía cửa. Nhíu mày, thời gian qua cũng đủ để Lưu Tuệ biết là Diệp Húc không có ý đồ gì với Diệp Minh như thê tử của mình. Thậm chí hắn ta còn rất quan tâm Diệp Minh.
Rốt cuộc là chuyện gì đã khiến hai huynh đệ xa cách như ngày hôm nay, rõ ràng là Diệp Húc rất vui khi Diệp Minh tặng quà vậy tại sao còn bỏ đi?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất