Chương 70
Biệt viện của Lưu Triệt không lớn nhưng thắng ở phong cảnh đẹp, cách bài trí cũng rất hiện đại thoải mái. Lưu Triệt và Đại Tráng lại không thích hoa mấy cây trồng trong nhà chủ yếu là mấy loại cây hoa thì đẹp mà còn có thể ăn trái như đào.
Tiểu Đậu vừa đặt chân vào biệt viện đã bị mấy quả chính căng nặng trĩu cành làm cho chảy nước miếng. Mấy loại trái cây này bình thường y ăn rất nhiều cũng không có thèm. Nhưng lâu nay phải sống khổ, chưa kể trái cây còn trên cành như thế lần đầu thấy liền thích không chịu được.
Nhìn Tiểu Đậu cố nghến cái thân ngắn ngủn của mình với một trái lê trên cây, với không tới liền nhảy lên nhưng vẫn không chạm được vào quả lê chín vàng đang gấp đến xoay quanh. Tâm trạng mọi người cũng tốt hơn thả lỏng không ít. Lưu Triệt bế thằng bé lên cho nó tự hái trái cây, thằng bé đạt được mục đích vui xướng cười tít mắt, to miệng ăn lê.
Diệp Nhuế và Diệp Nhuận nhìn cũng có chút thèm, nhưng dù sao chúng cũng lớn rồi. Ở nhờ nhà người ta cũng không thể tùy tiện như Tiểu Đậu thành ra là thi thoảng cứ liếc mắt qua chỗ Tiểu Đậu suốt. Lưu Triệt cười nói : " Mọi người cứ ở tạm đây, đồ đạc và người làm cứ dùng và sai bảo tự nhiên, thoải mái như ở nhà đi"
Nói xong vẫy Diệp Nhuế và Diệp Nhuận lại cho hai thằng nhóc tự hái trái cây ăn. Bốn thằng nhóc nghịch thành một đoàn trong sân, Lưu Triệt dặn dò người nhà họ Diêp vài câu nữa rồi mới trở về.
Người làm rất kính cẩn đổi với người nhà họ Diệp, sau gần năm tháng trời cuối cùng người trong nhà cũng được ăn một bữa no đủ. Mấy người lớn nhìn đám trẻ ăn tới miệng đầy dầu mỡ không khỏi có chút đau lòng. Chỉ khổ đám nhỏ, Húc Nhi đáng thương không biết bây giờ thế nào.
Hứa Bình không ở cái trấn bé xíu này còn có người dám chen vào phá hoại chuyện tốt của mình. Vốn tri huyện Thạch Thành còn muốn gọi Tần Húc lại để hỏi tội. Không ngờ Tần Húc dám đệ đơn từ chức rồi rời khỏi nha môn luôn, khi đi còn không thèm ngoái đầu lại thì ông ta biết chuyện không ổn rồi.
Đợi điều tra ra thân thế của Lưu Triệt thì tri huyện ngay cả ý muốn thắt cổ chết cho rồi cũng có. Nịnh nọt được một người tưởng là sẽ được thăng quan tiến chức không ngờ giờ lại đạp phải cái gai sắc nhọn. Hứa Bình cũng có chút lo lắng, Lưu Triệt thì không đáng nói chỉ là một con buôn mà thôi. Thế nhưng mà sau lưng hắn ta còn có Hổ tướng quân và Ôn Thường nữa hai người này tuy không còn làm quan nhưng tiếng tăm và sức ảnh hưởng vẫn rất lớn.
-----
Sau khi Diệp gia dọn vào biệt viện Đại Tráng và Lưu Triệt có dẫn Tiểu Tráng đến thăm họ vài lần. Tiểu Tráng năm nay đã 14 tuổi, tuổi nhỏ mà đã đỗ tú tài định là ba năm sau mới đi thi tiếp. Bây giờ đã là một thiếu niên nho nhã tuấn tú Diệp phụ, Diệp mẫu rất thích Tiểu Tráng. Mấy người lớn tuổi quả nhiên là thích mấy hài tử hiểu chuyện, học giỏi.
Để cho mấy đứa nhỏ chơi với nhau ngoài sân, mấy người lớn thì ở trong nhà bàn chuyện. Đại Tráng nói : " Ta đã bẩm báo việc này bên đó nói lại là chuyện Hứa Bình đã có người lo rồi"
Lưu Triệt chọt y nói : " Có người lo là sao? "
Đại Tráng cầm bàn tay không an phận của y nói : " Ta cũng không chắc lắm nhưng có người hình như đã biết việc này trước chúng ta. Trong triều khá hỗn loạn bằng chứng phạm tội của Hứa Bình đã đến tai hoàng thượng từ sớm. Hứa Bình sẽ bị triệu về kinh thành sớm thôi, chúng ta không cần làm gì hết"
Diệp phụ, Diệp mẫu nghe vậy nhẹ nhàng thở ra gánh nặng trong lòng vơi đi chút ít. Lưu Triệt nói : " Tài sản của nhà họ Diệp bị niêm phong nhưng chắc là cũng bị tham ô đi không ít đâu"
Diệp Huân nói : " Chỉ cần bình an là tốt rồi"
Đại Tráng nói : " Không sao đến lúc đó thiếu cái gì trực tiếp lấy ở chỗ tri huyện mà bù vào"
Triệu Mai lấy khăn lau nước mắt không biết từ lúc nào đã lăn dài trên má nói : " Mọi việc xem như là đã ổn thỏa...chỉ là Húc Nhi đáng thương của chúng ta không biết bây giờ ra sao"
Đại Tráng uống một ngụm trà, ánh mắt có chút khác lạ, không được tự nhiên nói : " Chuyện này...ta cũng đã điều tra được chút ít, cần chút thời gian để chắc chắn thông tin đã. Nhưng hai vị cứ an tâm con của hai người hiện tại rất an toàn"
Diệp phụ, Diệp mẫu nghe vậy kích động vui mừng luôn miệng cảm ơn Đại Tráng và Lưu Triệt. Đại Tráng quanh năm mặt lạnh, mọi người không nhìn ra được điều gì trên mặt y. Nhưng Lưu Triệt thì vừa rồi đã thấy lúc nói về chuyện của Diệp Húc, Đại Tráng có chút kì lạ. Xem ra có vẻ là không chỉ biết một chút ít đâu...lát nữa hỏi y vậy"
Sau khi thăm nhà họ Diệp một nhà ba người cùng trở về. Lưu Triệt xác định xe đã đi xa mới xấu xa nhéo tay của Đại Tráng nói : " Nói ban nãy chàng dấu diếm điều gì? "
Đại Tráng cười nói : " Quả nhiên là không qua nổi mắt đệ"
Tiểu Đậu vừa đặt chân vào biệt viện đã bị mấy quả chính căng nặng trĩu cành làm cho chảy nước miếng. Mấy loại trái cây này bình thường y ăn rất nhiều cũng không có thèm. Nhưng lâu nay phải sống khổ, chưa kể trái cây còn trên cành như thế lần đầu thấy liền thích không chịu được.
Nhìn Tiểu Đậu cố nghến cái thân ngắn ngủn của mình với một trái lê trên cây, với không tới liền nhảy lên nhưng vẫn không chạm được vào quả lê chín vàng đang gấp đến xoay quanh. Tâm trạng mọi người cũng tốt hơn thả lỏng không ít. Lưu Triệt bế thằng bé lên cho nó tự hái trái cây, thằng bé đạt được mục đích vui xướng cười tít mắt, to miệng ăn lê.
Diệp Nhuế và Diệp Nhuận nhìn cũng có chút thèm, nhưng dù sao chúng cũng lớn rồi. Ở nhờ nhà người ta cũng không thể tùy tiện như Tiểu Đậu thành ra là thi thoảng cứ liếc mắt qua chỗ Tiểu Đậu suốt. Lưu Triệt cười nói : " Mọi người cứ ở tạm đây, đồ đạc và người làm cứ dùng và sai bảo tự nhiên, thoải mái như ở nhà đi"
Nói xong vẫy Diệp Nhuế và Diệp Nhuận lại cho hai thằng nhóc tự hái trái cây ăn. Bốn thằng nhóc nghịch thành một đoàn trong sân, Lưu Triệt dặn dò người nhà họ Diêp vài câu nữa rồi mới trở về.
Người làm rất kính cẩn đổi với người nhà họ Diệp, sau gần năm tháng trời cuối cùng người trong nhà cũng được ăn một bữa no đủ. Mấy người lớn nhìn đám trẻ ăn tới miệng đầy dầu mỡ không khỏi có chút đau lòng. Chỉ khổ đám nhỏ, Húc Nhi đáng thương không biết bây giờ thế nào.
Hứa Bình không ở cái trấn bé xíu này còn có người dám chen vào phá hoại chuyện tốt của mình. Vốn tri huyện Thạch Thành còn muốn gọi Tần Húc lại để hỏi tội. Không ngờ Tần Húc dám đệ đơn từ chức rồi rời khỏi nha môn luôn, khi đi còn không thèm ngoái đầu lại thì ông ta biết chuyện không ổn rồi.
Đợi điều tra ra thân thế của Lưu Triệt thì tri huyện ngay cả ý muốn thắt cổ chết cho rồi cũng có. Nịnh nọt được một người tưởng là sẽ được thăng quan tiến chức không ngờ giờ lại đạp phải cái gai sắc nhọn. Hứa Bình cũng có chút lo lắng, Lưu Triệt thì không đáng nói chỉ là một con buôn mà thôi. Thế nhưng mà sau lưng hắn ta còn có Hổ tướng quân và Ôn Thường nữa hai người này tuy không còn làm quan nhưng tiếng tăm và sức ảnh hưởng vẫn rất lớn.
-----
Sau khi Diệp gia dọn vào biệt viện Đại Tráng và Lưu Triệt có dẫn Tiểu Tráng đến thăm họ vài lần. Tiểu Tráng năm nay đã 14 tuổi, tuổi nhỏ mà đã đỗ tú tài định là ba năm sau mới đi thi tiếp. Bây giờ đã là một thiếu niên nho nhã tuấn tú Diệp phụ, Diệp mẫu rất thích Tiểu Tráng. Mấy người lớn tuổi quả nhiên là thích mấy hài tử hiểu chuyện, học giỏi.
Để cho mấy đứa nhỏ chơi với nhau ngoài sân, mấy người lớn thì ở trong nhà bàn chuyện. Đại Tráng nói : " Ta đã bẩm báo việc này bên đó nói lại là chuyện Hứa Bình đã có người lo rồi"
Lưu Triệt chọt y nói : " Có người lo là sao? "
Đại Tráng cầm bàn tay không an phận của y nói : " Ta cũng không chắc lắm nhưng có người hình như đã biết việc này trước chúng ta. Trong triều khá hỗn loạn bằng chứng phạm tội của Hứa Bình đã đến tai hoàng thượng từ sớm. Hứa Bình sẽ bị triệu về kinh thành sớm thôi, chúng ta không cần làm gì hết"
Diệp phụ, Diệp mẫu nghe vậy nhẹ nhàng thở ra gánh nặng trong lòng vơi đi chút ít. Lưu Triệt nói : " Tài sản của nhà họ Diệp bị niêm phong nhưng chắc là cũng bị tham ô đi không ít đâu"
Diệp Huân nói : " Chỉ cần bình an là tốt rồi"
Đại Tráng nói : " Không sao đến lúc đó thiếu cái gì trực tiếp lấy ở chỗ tri huyện mà bù vào"
Triệu Mai lấy khăn lau nước mắt không biết từ lúc nào đã lăn dài trên má nói : " Mọi việc xem như là đã ổn thỏa...chỉ là Húc Nhi đáng thương của chúng ta không biết bây giờ ra sao"
Đại Tráng uống một ngụm trà, ánh mắt có chút khác lạ, không được tự nhiên nói : " Chuyện này...ta cũng đã điều tra được chút ít, cần chút thời gian để chắc chắn thông tin đã. Nhưng hai vị cứ an tâm con của hai người hiện tại rất an toàn"
Diệp phụ, Diệp mẫu nghe vậy kích động vui mừng luôn miệng cảm ơn Đại Tráng và Lưu Triệt. Đại Tráng quanh năm mặt lạnh, mọi người không nhìn ra được điều gì trên mặt y. Nhưng Lưu Triệt thì vừa rồi đã thấy lúc nói về chuyện của Diệp Húc, Đại Tráng có chút kì lạ. Xem ra có vẻ là không chỉ biết một chút ít đâu...lát nữa hỏi y vậy"
Sau khi thăm nhà họ Diệp một nhà ba người cùng trở về. Lưu Triệt xác định xe đã đi xa mới xấu xa nhéo tay của Đại Tráng nói : " Nói ban nãy chàng dấu diếm điều gì? "
Đại Tráng cười nói : " Quả nhiên là không qua nổi mắt đệ"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất