Chương 80
Lưu Lệ cảm thấy không can tâm, cùng là một mẫu nhưng mẫu thân chưa bao giờ thực sự quan tâm đến nàng. Dù tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu, phu tử tòng tử thì cũng không cần đến mức không quan tâm nàng như thế. Khi còn ở nhà họ Lưu mang danh thứ nữ xuất thân thấp kém không thể ngẩng đầu nổi. Mẫu thân lên làm chính thê chưa kịp vui vẻ thì đã bị đuổi ra khỏi nhà.
Lưu Lệ phi thường không cam tâm, Phùng thị không giữ đạo làm vợ, Lưu Tuệ không phải con cháu Lưu gia thì liên quan gì đến ả? Bản thân là con gái ruột nhưng vẫn bị liên lụy đuổi khỏi nhà phải sống những tháng ngày bị hắt hủi khổ cực. Đã thế lại còn bị ép gả cho một kẻ ngốc, Lưu Lệ cảm thấy mình sống tới bây giờ bản thân cũng có thể xem là một thiên kim tiểu thư, dung mạo xuất chúng. Tại sao phải ủy thân cho một kẻ ngốc?
Vì không can tâm nên vội vàng bỏ trốn theo người, cũng không kịp tìm hiểu kĩ càng. Người mình chọn tin tưởng phó mặc cuộc đời cho hóa ra lại chỉ là một tên sở khanh. Thấy dung mạo của ả xinh đẹp nên muốn lừa gạt chiếm đoạt mà thôi. Sống vài năm bên ngoài thanh xuân bị hủy gần hết bởi vì tên sở khanh kia.
Khó khăn lắm mới có thể thoát ra được lại nghe tin đại ca đã xuất giá thay mình bâu giờ đang sống rất tốt. Quần áo lụa là gấm vóc, trang sức phú quý tiền tài không thiếu một thứ gì. Ả từng lén lút đứng quan sát ở gần nhà họ Diệp thấy đại ca mình và người đáng lẽ là mình gả cho y đi cùng với nhau.
Tuy người này đúng thật là một kẻ ngốc nghếc nhưng hắn không có như Lưu Lệ từng tưởng tượng là một kẻ xấu xí, bẩn thỉu. Lưu Lệ nghĩ ai mà yêu thương được một kẻ ngốc, nếu mình gả cho kẻ ngốc sẽ không có cuộc sống tốt đẹp. Không ngờ kẻ ngốc này lại được người trong nhà yêu thương, hơn nữa còn rất tuấn tú.
Nếu hiết Diệp Minh là như thế này thì lúc đó đánh chết ả cũng không theo tên sở khanh kia bỏ trốn. Mỗi khi nhìn Diệp Minh ả cảm thấy trái tim mình đập liên hồi. Sống trên đời này chưa bao giờ ả thấy có người tuấn tú đến như vậy. Vì vậy ả tìm mọi cách để nương nhờ Lưu Tuệ hi vọng có thể tiếp cận được người nhà họ Diệp.
Ả nghĩ Diệp Minh chỉ là một kẻ ngốc ai đối tốt với mình thì y sẽ thích người đó thôi. Lưu Lệ tự cảm thấy xét về vẻ bề ngoài thì ả không kém ca ca của mình. Thậm chí còn có phần hơn, vì ả là nữ nhân có thể sinh con cho Diệp Minh a. Tuy nhiên ả cũng không đến mức nghĩ mình có thể làm thiếu phu nhân. Dù sao thì thanh danh của ả cũng không ra gì, chỉ mong có thể lợi dụng được đại ca mình lừa dối giúp y sinh hộ một đứa con mà chen chân vào nhà họ Diệp.
Dù sao năm xưa mẫu thân mình làm thiếp mà đãi ngộ có kém gì chính thê đâu? Thậm chí bà còn thành công trở thành chính thê cơ mà, nghĩ như vậy Lưu Lệ lại có thêm tự tin với kế hoạch của mình. Cũng không nghĩ xem là mình có đầu óc như Phùng thị năm xưa không rồi hãy làm.
Tính ra thì Lưu Lệ cũng có thể xem là có chút đáng thương vì mẫu thân ả quá mức thiên vị. Nhưng mà tuyệt đối không thảm đến như ả tự cho là rồi tự không can tâm. Năm xưa khi còn ở nhà họ Lưu đúng là ả là thứ nữ con của thiếp thất nhưng người duy nhất khổ sở không ngóc được đầu lên trong nhà họ Lưu là đích tử Lưu Triệt.
Mẫu tử ả sống cuộc sống giàu có xa hoa có khác gì chính thê? Ả là thứ nữ nhưng có khác gì đích nữ đâu, vậy mà luôn cảm thấy không biết đủ. Phùng thị đúng là thiên vị Lưu Tuệ hơn nhưng tuyệt đối không tệ với ả. Dù sao thì quan niệm lúc bấy giờ trọng nam khinh nữ. Bản thân nữ nhân đã bị dạy coi đàn ông là trời tự họ đã cho rằng mình thấp hơn nam nhân một bậc. Và cả suy nghĩ nữ nhân xuất giá phải tòng phu, sau này cuộc sống phải nương tựa vào con trai nên Phùng thị thiên vị cũng dễ hiểu.
Hầu hết phụ nữ lúc này đều có suy nghĩ như thế, Lưu Lệ với thân phận như vậy sống như cá gặp nước như vậy đã là rất may mắn so với những người khác. Nếu không thì ả đâu có dưỡng ra được tính cách lớn như vậy, còn không phải là do được nuông chiều mà ra sao?
Còn việc gặp phải sở khanh, ai khiến nàng ta không biết người ta là người như thế nào đã bỏ trốn theo hắn ta. Chỉ cần là người có mắt là sẽ thấy tên này là kẻ chẳng ra gì, chỉ là do tên sở khanh này tuấn tú lại biết dỗ ngọt phụ nữ. Lưu Lệ bị bề ngoài của hắn làm cho lóa mắt nào phân biệt được đông tây là ở hướng nào nữa.
Mặt Lưu Lệ cũng đủ dày, vẫn có thể làm như cả thế giới phụ mình, nghĩ của sống của Lưu Tuệ bây giờ đáng lí ra là của mình mà trở về muốn đòi lại a.
Lưu Lệ phi thường không cam tâm, Phùng thị không giữ đạo làm vợ, Lưu Tuệ không phải con cháu Lưu gia thì liên quan gì đến ả? Bản thân là con gái ruột nhưng vẫn bị liên lụy đuổi khỏi nhà phải sống những tháng ngày bị hắt hủi khổ cực. Đã thế lại còn bị ép gả cho một kẻ ngốc, Lưu Lệ cảm thấy mình sống tới bây giờ bản thân cũng có thể xem là một thiên kim tiểu thư, dung mạo xuất chúng. Tại sao phải ủy thân cho một kẻ ngốc?
Vì không can tâm nên vội vàng bỏ trốn theo người, cũng không kịp tìm hiểu kĩ càng. Người mình chọn tin tưởng phó mặc cuộc đời cho hóa ra lại chỉ là một tên sở khanh. Thấy dung mạo của ả xinh đẹp nên muốn lừa gạt chiếm đoạt mà thôi. Sống vài năm bên ngoài thanh xuân bị hủy gần hết bởi vì tên sở khanh kia.
Khó khăn lắm mới có thể thoát ra được lại nghe tin đại ca đã xuất giá thay mình bâu giờ đang sống rất tốt. Quần áo lụa là gấm vóc, trang sức phú quý tiền tài không thiếu một thứ gì. Ả từng lén lút đứng quan sát ở gần nhà họ Diệp thấy đại ca mình và người đáng lẽ là mình gả cho y đi cùng với nhau.
Tuy người này đúng thật là một kẻ ngốc nghếc nhưng hắn không có như Lưu Lệ từng tưởng tượng là một kẻ xấu xí, bẩn thỉu. Lưu Lệ nghĩ ai mà yêu thương được một kẻ ngốc, nếu mình gả cho kẻ ngốc sẽ không có cuộc sống tốt đẹp. Không ngờ kẻ ngốc này lại được người trong nhà yêu thương, hơn nữa còn rất tuấn tú.
Nếu hiết Diệp Minh là như thế này thì lúc đó đánh chết ả cũng không theo tên sở khanh kia bỏ trốn. Mỗi khi nhìn Diệp Minh ả cảm thấy trái tim mình đập liên hồi. Sống trên đời này chưa bao giờ ả thấy có người tuấn tú đến như vậy. Vì vậy ả tìm mọi cách để nương nhờ Lưu Tuệ hi vọng có thể tiếp cận được người nhà họ Diệp.
Ả nghĩ Diệp Minh chỉ là một kẻ ngốc ai đối tốt với mình thì y sẽ thích người đó thôi. Lưu Lệ tự cảm thấy xét về vẻ bề ngoài thì ả không kém ca ca của mình. Thậm chí còn có phần hơn, vì ả là nữ nhân có thể sinh con cho Diệp Minh a. Tuy nhiên ả cũng không đến mức nghĩ mình có thể làm thiếu phu nhân. Dù sao thì thanh danh của ả cũng không ra gì, chỉ mong có thể lợi dụng được đại ca mình lừa dối giúp y sinh hộ một đứa con mà chen chân vào nhà họ Diệp.
Dù sao năm xưa mẫu thân mình làm thiếp mà đãi ngộ có kém gì chính thê đâu? Thậm chí bà còn thành công trở thành chính thê cơ mà, nghĩ như vậy Lưu Lệ lại có thêm tự tin với kế hoạch của mình. Cũng không nghĩ xem là mình có đầu óc như Phùng thị năm xưa không rồi hãy làm.
Tính ra thì Lưu Lệ cũng có thể xem là có chút đáng thương vì mẫu thân ả quá mức thiên vị. Nhưng mà tuyệt đối không thảm đến như ả tự cho là rồi tự không can tâm. Năm xưa khi còn ở nhà họ Lưu đúng là ả là thứ nữ con của thiếp thất nhưng người duy nhất khổ sở không ngóc được đầu lên trong nhà họ Lưu là đích tử Lưu Triệt.
Mẫu tử ả sống cuộc sống giàu có xa hoa có khác gì chính thê? Ả là thứ nữ nhưng có khác gì đích nữ đâu, vậy mà luôn cảm thấy không biết đủ. Phùng thị đúng là thiên vị Lưu Tuệ hơn nhưng tuyệt đối không tệ với ả. Dù sao thì quan niệm lúc bấy giờ trọng nam khinh nữ. Bản thân nữ nhân đã bị dạy coi đàn ông là trời tự họ đã cho rằng mình thấp hơn nam nhân một bậc. Và cả suy nghĩ nữ nhân xuất giá phải tòng phu, sau này cuộc sống phải nương tựa vào con trai nên Phùng thị thiên vị cũng dễ hiểu.
Hầu hết phụ nữ lúc này đều có suy nghĩ như thế, Lưu Lệ với thân phận như vậy sống như cá gặp nước như vậy đã là rất may mắn so với những người khác. Nếu không thì ả đâu có dưỡng ra được tính cách lớn như vậy, còn không phải là do được nuông chiều mà ra sao?
Còn việc gặp phải sở khanh, ai khiến nàng ta không biết người ta là người như thế nào đã bỏ trốn theo hắn ta. Chỉ cần là người có mắt là sẽ thấy tên này là kẻ chẳng ra gì, chỉ là do tên sở khanh này tuấn tú lại biết dỗ ngọt phụ nữ. Lưu Lệ bị bề ngoài của hắn làm cho lóa mắt nào phân biệt được đông tây là ở hướng nào nữa.
Mặt Lưu Lệ cũng đủ dày, vẫn có thể làm như cả thế giới phụ mình, nghĩ của sống của Lưu Tuệ bây giờ đáng lí ra là của mình mà trở về muốn đòi lại a.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất