Chương 84
Lưu Triệt càng nói thì Lưu Tuệ càng chôn mặt sâu hơn vào gối, người nắm sấp úp mặt vào gối còn nghiêm túc suy nghĩ những lời đại ca mình nói. Tuy là Lưu Triệt nói mấy vấn đề này quá mức xấu hổ, nhưng...hình như y nói đúng rồi thì phải.
Lưu Tuệ suy ngẫm cảm thấy hôm qua Diệp Minh chắc chắn là đã phải nhịn qua lâu, dù sao thì về mặt phát triển bên ngoài thì Diệp Minh là một đại nam nhân hàng thật giá thật. Lưu Tuệ lén lút ló mặt ra sau đó nghi ngờ hỏi : " Lời huynh nói là thật sao? "
Lưu Triệt nói : " Khoa học chứng minh đàng hoàng"
Lưu Tuệ khó hiểu hỏi : " Khoa học là gì? "
Lưu Triệt xua tay nói : " Nói tóm lại là phi thường chính xác, chúng ta đều là người trưởng thành cả rồi cũng không thể như nhà sư mà nhịn cả đời được. Nghẹn quá lâu có hại cho sức khỏe"
Lưu Tuệ được chỉ giáo ngây ngốc gật đầu, sau đó ngập ngừng nói : " Chuyện này...huynh không thấy ngại sao...? "
Lưu Triệt phì cười : " Có gì mà ngại, chia sẻ bí quyết cho nhau thôi"
Hai người trong phòng còn hàn huyên một hồi về vấn đề này, Lưu Tuệ được mở mang đầu óc không ít. Còn việc Lưu Triệt dạy y làm thế nào dụ dỗ tướng công và vài vấn đề khác Lưu Tuệ chọn giả vờ không nghe thấy.
( Minh à sau này con có được thịt vợ thường xuyên thì con phải nhớ đến công lao, ân huệ to lớn của ca phu con đó )
Lưu Triệt chỉ dạy một hồi rồi nói : " Đúng rồi quên mất hôm nay vốn tìm đến đây để nói chuyện khác, thấy đệ như vậy nên quên mất. Hôm qua Lưu Lệ cư nhiên đến tìm ta quỳ xuống khóc lóc trước cửa nhà ta. Nói là muội muội của ta rồi cùng chung máu mủ xin ta thu lưu"
Lưu Tuệ nghe vậy phát lạnh trong lòng cái con người ngu xuẩn này. Bản thân mình khoan dung với nàng vì dù sao hai người bao nhiêu năm qua tình cảm huynh muội rất tốt. Cũng không ngẫm lại bao nhiêu năm qua mình đối xử với người ta như thế nào mà còn dám mặt dày đến nương tựa. Lưu Tuệ ngượng ngùng nói : " Xin lỗi huynh...là do đệ quản giáo không tốt, huynh trưởng như cha haiz"
Lưu Triệt xua tay nói : " Không cần phải xin lỗi, lần này đến để cáo lỗi với đệ là ta đã đuổi cổ ả đi ngay rồi. Bây giờ mới nhớ mình là muội muội của ta? Sao trước đây không nhớ mà cư xử cho đúng mực đi, bộ dạng giả tạo nhìn là biết đang giả vờ. Dù sao quan hệ của chúng ta gần đây không tệ ta cũng không muốn vì nàng ta mà xấu đi nên mới đến nói với đệ"
Lưu Tuệ gật đầu nói : " Đệ hiểu mà, nể tình huynh muội bao nhiêu năm qua đệ nghĩ mình đã hết lòng với muội ấy rồi. Bây giờ thì sống chết có số, đệ không quản nổi muội ấy nữa"
Lưu Triệt nói : " Con người cũng không phải bồ tát, không cần phải băn khoăn về vấn đề này. Nàng ta nghĩ cá gì trong đầu tin chắc cũng không qua nổi mắt đệ. Đệ cho nàng ta ở trong nhà lâu như thế mà còn chịu được thì ta cũng chịu đó"
Lưu Tuệ chỉ mỉm cười không nói gì, trong lòng thì lại có chút nghi ngờ. Đúng như Lưu Triệt nói, cái đầu bé tí của Lưu Lệ nghĩ gì làm sao qua nổi mắt y. Lưu Tuệ giám sát Lưu Lệ rất chặt chẽ, hôm đó qua y không để ý nhưng y giám sát chặt chẽ Lưu Lệ không thể bỏ cái gì đáng nghi vào đồ ăn mà còn có thể mang tới trước mặt Diệp Minh được.
Nhưng hôm qua Diệp Minh lại nói như vậy...chuyện này rốt cuộc là thế nào? Tướng công không biết nói dối, không thể nào lừa mình được...không lẽ là do mình quản còn chưa nghiêm sao? ( có đó em nó lừa ăn em đó)
Hai hôm sau Lưu Tuệ nhận được quà tặng từ đại ca mình gồm một hộp cao bôi cao cấp và một hộp đựng sách bí thuật gì đó. Lưu Tuệ nhìn tên sách là đã không dám đọc nhưng nghĩ sao cũng không vứt đi mà lại cất giấu kĩ càng. Thi thoảng lại suy ngẫm không biết có nên đọc hay không.
Nói thật thì Lưu Tuệ cũng khá tò mò, nhất là sau khi nói chuyện với Lưu Triệt. Y cảm thấy rất thoải mái, sau khi nghe Lưu Triệt cảm khái là với ca phu làm cái này cái kia rất thích thì y cũng phải thừa nhận là đúng là thích thật. Bây giờ chỉ là xấu hổ mà thôi, Diệp Minh lại không thể chủ động thường xuyên, y cũng không thể mặt dày mà quyến rũ Diệp Minh như đại ca dạy được.
Bức bối mấy ngày, Lưu Tuệ thẳng tay phát hỏa lên đám người làm đã bị Lưu Lệ mua chuộc. Một phần cũng vì cảm thấy nghi ngờ vì đám người nảy mà Lưu Lệ có thể bỏ thuốc vào đồ ăn của Diệp Minh ( chè sen oan quá, ẻm tin chồng tợn)
Giải quyết chuyện này êm xuôi, Lưu Lệ không ở cả nhà họ Diệp từ trên xuống dưới đều rất thoải mái. Dù sao một người đáng ghét như vậy suốt ngày lắc lư trước mặt mà không thể làm gì thì khó chịu thật.
Lưu Tuệ suy ngẫm cảm thấy hôm qua Diệp Minh chắc chắn là đã phải nhịn qua lâu, dù sao thì về mặt phát triển bên ngoài thì Diệp Minh là một đại nam nhân hàng thật giá thật. Lưu Tuệ lén lút ló mặt ra sau đó nghi ngờ hỏi : " Lời huynh nói là thật sao? "
Lưu Triệt nói : " Khoa học chứng minh đàng hoàng"
Lưu Tuệ khó hiểu hỏi : " Khoa học là gì? "
Lưu Triệt xua tay nói : " Nói tóm lại là phi thường chính xác, chúng ta đều là người trưởng thành cả rồi cũng không thể như nhà sư mà nhịn cả đời được. Nghẹn quá lâu có hại cho sức khỏe"
Lưu Tuệ được chỉ giáo ngây ngốc gật đầu, sau đó ngập ngừng nói : " Chuyện này...huynh không thấy ngại sao...? "
Lưu Triệt phì cười : " Có gì mà ngại, chia sẻ bí quyết cho nhau thôi"
Hai người trong phòng còn hàn huyên một hồi về vấn đề này, Lưu Tuệ được mở mang đầu óc không ít. Còn việc Lưu Triệt dạy y làm thế nào dụ dỗ tướng công và vài vấn đề khác Lưu Tuệ chọn giả vờ không nghe thấy.
( Minh à sau này con có được thịt vợ thường xuyên thì con phải nhớ đến công lao, ân huệ to lớn của ca phu con đó )
Lưu Triệt chỉ dạy một hồi rồi nói : " Đúng rồi quên mất hôm nay vốn tìm đến đây để nói chuyện khác, thấy đệ như vậy nên quên mất. Hôm qua Lưu Lệ cư nhiên đến tìm ta quỳ xuống khóc lóc trước cửa nhà ta. Nói là muội muội của ta rồi cùng chung máu mủ xin ta thu lưu"
Lưu Tuệ nghe vậy phát lạnh trong lòng cái con người ngu xuẩn này. Bản thân mình khoan dung với nàng vì dù sao hai người bao nhiêu năm qua tình cảm huynh muội rất tốt. Cũng không ngẫm lại bao nhiêu năm qua mình đối xử với người ta như thế nào mà còn dám mặt dày đến nương tựa. Lưu Tuệ ngượng ngùng nói : " Xin lỗi huynh...là do đệ quản giáo không tốt, huynh trưởng như cha haiz"
Lưu Triệt xua tay nói : " Không cần phải xin lỗi, lần này đến để cáo lỗi với đệ là ta đã đuổi cổ ả đi ngay rồi. Bây giờ mới nhớ mình là muội muội của ta? Sao trước đây không nhớ mà cư xử cho đúng mực đi, bộ dạng giả tạo nhìn là biết đang giả vờ. Dù sao quan hệ của chúng ta gần đây không tệ ta cũng không muốn vì nàng ta mà xấu đi nên mới đến nói với đệ"
Lưu Tuệ gật đầu nói : " Đệ hiểu mà, nể tình huynh muội bao nhiêu năm qua đệ nghĩ mình đã hết lòng với muội ấy rồi. Bây giờ thì sống chết có số, đệ không quản nổi muội ấy nữa"
Lưu Triệt nói : " Con người cũng không phải bồ tát, không cần phải băn khoăn về vấn đề này. Nàng ta nghĩ cá gì trong đầu tin chắc cũng không qua nổi mắt đệ. Đệ cho nàng ta ở trong nhà lâu như thế mà còn chịu được thì ta cũng chịu đó"
Lưu Tuệ chỉ mỉm cười không nói gì, trong lòng thì lại có chút nghi ngờ. Đúng như Lưu Triệt nói, cái đầu bé tí của Lưu Lệ nghĩ gì làm sao qua nổi mắt y. Lưu Tuệ giám sát Lưu Lệ rất chặt chẽ, hôm đó qua y không để ý nhưng y giám sát chặt chẽ Lưu Lệ không thể bỏ cái gì đáng nghi vào đồ ăn mà còn có thể mang tới trước mặt Diệp Minh được.
Nhưng hôm qua Diệp Minh lại nói như vậy...chuyện này rốt cuộc là thế nào? Tướng công không biết nói dối, không thể nào lừa mình được...không lẽ là do mình quản còn chưa nghiêm sao? ( có đó em nó lừa ăn em đó)
Hai hôm sau Lưu Tuệ nhận được quà tặng từ đại ca mình gồm một hộp cao bôi cao cấp và một hộp đựng sách bí thuật gì đó. Lưu Tuệ nhìn tên sách là đã không dám đọc nhưng nghĩ sao cũng không vứt đi mà lại cất giấu kĩ càng. Thi thoảng lại suy ngẫm không biết có nên đọc hay không.
Nói thật thì Lưu Tuệ cũng khá tò mò, nhất là sau khi nói chuyện với Lưu Triệt. Y cảm thấy rất thoải mái, sau khi nghe Lưu Triệt cảm khái là với ca phu làm cái này cái kia rất thích thì y cũng phải thừa nhận là đúng là thích thật. Bây giờ chỉ là xấu hổ mà thôi, Diệp Minh lại không thể chủ động thường xuyên, y cũng không thể mặt dày mà quyến rũ Diệp Minh như đại ca dạy được.
Bức bối mấy ngày, Lưu Tuệ thẳng tay phát hỏa lên đám người làm đã bị Lưu Lệ mua chuộc. Một phần cũng vì cảm thấy nghi ngờ vì đám người nảy mà Lưu Lệ có thể bỏ thuốc vào đồ ăn của Diệp Minh ( chè sen oan quá, ẻm tin chồng tợn)
Giải quyết chuyện này êm xuôi, Lưu Lệ không ở cả nhà họ Diệp từ trên xuống dưới đều rất thoải mái. Dù sao một người đáng ghét như vậy suốt ngày lắc lư trước mặt mà không thể làm gì thì khó chịu thật.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất