Chương 1: Vụ Tai Nạn Xe Trong Đêm Quỷ Tiết
"Vũ Đồng à, đêm nay là ngày kỷ niệm 1 năm tôi với người yêu quen nhau đó! Làm phiền cô giúp tôi trực ca đêm nay có được hay không?", cũng là nhân viên cửa hàng Ngô Thiến Thiến lắc lắc uốn éo cái eo đi tới, dùng đôi bàn tay được sơn màu đỏ tươi quơ qua quơ lại chùm chìa khóa tiệm.
"Dù sao cô cũng chưa có bạn trai mà, cũng không có ai hẹn cô! Dù gì cũng là rãnh rỗi không có gì làm mà, không bằng coi như làm chút việc thiện giúp tôi một chút đi nha!"
Nghe Ngô Thiến Thiến nói vậy, tôi đẩy cặp kính thật dầy trên mũi lên 1 chút, rồi nhíu mày."Nếu như tôi nhớ không lầm thì tháng trước cô cũng nhờ tôi trực ban dùm cũng đã dùng qua lý do này rồi!"
"Ây... Thật vậy sao? Vậy coi như kỷ niệm một năm lẻ một tháng cũng được đi! Xin cô đó, năn nỉ mà! Chỉ lần này nữa thôi có được hay không? Sau này tôi sẽ trực giúp lại cho cô mà, tôi cam đoan đó!", Ngô Thiến Thiến ôm lấy cổ của tôi dùng sức mà lắc.
Nhìn cặp bưởi to của Ngô Thiến Thiến lắc lư trước mắt, tôi cũng có chút hoa mắt, ù tai, loáng thoáng nghe như có tiếng 2 thanh nhựa đập vào nhau vậy.
Ngô Thiến Thiến đã dùng cùng một cái cớ để nhờ tôi trực thay cho cô ấy 10 đêm rồi, kỳ thật thì chuyện này cũng không sao cả, dù sao thì tôi cũng là người độc thân,cũng không có việc gì làm. Điểm mấu chốt là hôm nay tháng bảy quỷ tiết,bà bà chủ nhà trọ tôi đang ở trước khi tôi đi làm đã đặc biệt dặn dò, vào ngày quỷ tiết nhất định phải về nhà trước lúc trời tối, đặc biệt người giống như tôi vậy, cô gái có bát tự thuần âm.
"Nhưng mà bà bà tôi nói rồi! Trước khi trời tối tôi nhất định phải về nhà rồi!", nói xong câu đó, qua cặp kính dày tôi thấy Ngô Thiến Thiến khóc.
Cứ y như mấy nhân vật được diễn trong phim của Quỳnh Dao vậy đó, 2 giọt nước mắt từ khóe mắt theo lông mi trượt dài xuống."Vũ Đồng, uổng công tôi xem cô là người bạn tốt nhất của tôi! Không ngờ, cô lại không thấy thương tôi chút nào như vậy! Còn nhớ lúc sinh nhật cô năm ngoái không, là ai đã tặng cô 1 đôi tất chân hàng hiệu ? Cô còn nhớ rõ..."
"Được rồi, được rồi, cô đi đi!", tôi rốt cục cũng thỏa hiệp.
Mặc dù cùng là con gái, nhưng tôi cũng không chịu nổi nhất là khi nhìn con gái khóc, đặc biệt kiểu dẫn dắt xỏ xiên như Ngô Thiến Thiến vậy , còn lôi chuyện cái tất chân con gái kỳ hiếm đã tặng nữa chứ.
"Cục cưng à, yêu cô nhất luôn!", nét mặt Ngô Thiến Thiến biến chuyển hoàn toàn từ đang âm u, mang theo túi xách đạp giày cao gót 10 phân lộc cộc rời đi.
Ta gọi là Mạt Vũ Đồng, hai mươi hai tuổi, từ khi tốt nghiệp trung học tới giờ đều đi làm tại cái hiệu thuốc tư nhân này rồi, tiền lương rất ít, nhưng lại rất an nhàn. Nếu như đêm khuya không có những gã bỉ ổi kia cố ý cầm một hộp áo mưa hỏi ngươi có thể dùng thử được hay không, thì mọi thứ cũng còn miễn cưỡng tính là rất tốt.
Hôm nay là quỷ tiết, cũng là sinh nhật của tôi, không có ai hi vọng sinh nhật của mình trúng vào ngay 1 cái ngày nghiệt ngã như vậy cả, nhưng mà cha mẹ sinh ra tôi cũng không thể có ý kiến gì được cả.
Tôi có thể trách ai được chứ, từ sau khi cha mẹ cho tôi 1 cái sinh nhật như thế xong, còn chưa đợi tôi dứt sữa liền cùng nhau cưỡi hạc quy tiên luôn rồi, tôi có muốn kháng nghị gì thì cũng không có đối tượng mà kháng nghị nữa.
Thật vất vả trực đến 11:30 tối, ta đối chiếu sổ sách xong xuôi thì đóng cửa lớn lại, khóa kỹ.
Lúc này trên đường rất yên tĩnh, yên tĩnh đến ngay cả 1 chiếc xe cũng đều không nhìn thấy, nhưng mà may mắn là chỗ tôi ở trọ cũng không xa lắm, chỉ cách khoảng mấy con phố thôi.
Đang muốn rời đi lại nhìn thấy một người đàn ông mặc áo khoác đen dường như đang rất vội vã đi ngay giữa đường lớn,lúc tay hắn đút vào túi, một cái ví tiền thuận thế rơi ra, 1 mớ tiền mặt màu đỏ rơi lả tả trên đất.
"Này ! Anh rơi đồ rồi!", tôi vội vàng hô to với thân ảnh kia, lại phát hiện người kia mắt điếc tai ngơ không phản ứng lại lời tôi nói, mà lại đi với tốc độ cực nhanh, chỉ mới nửa phút mà đã chạy tới bên kia đường lớn rồi.
Đúng vào lúc này, đột nhiên thổi lên một trận gió lạnh, tôi nhìn thấy tiền trên đất sắp bị gió xoáy cuốn đi, không chút nghĩ ngợi tôi liền chạy tới nhặt. Mặc kệ như thế nào, trước nhặt lại đã rồi hẵng nói, vạn nhất số tiền này là tiền cứu mạng thì sao, nhặt xong rồi sau này chiếu vào bên trong số điện thoại tìm kiếm người làm mất sau.
Thế nhưng chờ đến lúc tôi đến giữa đường lớn ngồi xổm người xuống nhặt lên mấy tờ tiền kia rồi, lại phát hiện toàn bộ mấy tờ tiền kia đều là mệnh giá 1 ngàn vạn tệ... ặc, tiền âm phủ!
Cầm lấy ví tiền cẩn thận lật xem, bên trong vẫn như cũ là một xấp thật dày tiền âm phủ, ánh đèn đường yếu ớt rọi vào, tôi trong lúc vô tình nhìn lướt qua ảnh Diêm quân trên tờ tiền, trong một nháy mắt tôi có cảm giác như bị ảo giác nhìn thấy Diêm quân trên tờ tiền nhếch môi mỉm cười với tôi, còn nháy mắt mấy lần nữa chứ.
Tôi nhanh chóng vứt tờ tiền đó đi, toàn thân lông tơ đều dựng lên.
Đậu xanh rau má! Hôm nay là quỷ tiết đó, đừng có hoa mắt lúc này chứ, cho dù 2 mắt tôi có bị cận thị tới 1 ngàn độ luôn đi nữa, nhưng mà cũng không thể nào hoa mắt đến trình độ khoa trương như vậy chứ!
Sờ lên trên tay đang nổi da gà, tôi đứng lên, vừa mới chuẩn bị rời đi liền nghe 'Phanh' một tiếng thắng gấp vang dội,sau đó thân thể của tôi lơ lửng mơ hồ hết nửa giây, rồi ngã ầm ầm ở trên mặt đất. Trong một giây cuối cùng lúc còn nhận biết, ánh mắt tôi dừng lại chỗ đèn xe chói mắt, sau đó mắt đau đớn một hồi rồi liền mất đi tri giác...
"Dù sao cô cũng chưa có bạn trai mà, cũng không có ai hẹn cô! Dù gì cũng là rãnh rỗi không có gì làm mà, không bằng coi như làm chút việc thiện giúp tôi một chút đi nha!"
Nghe Ngô Thiến Thiến nói vậy, tôi đẩy cặp kính thật dầy trên mũi lên 1 chút, rồi nhíu mày."Nếu như tôi nhớ không lầm thì tháng trước cô cũng nhờ tôi trực ban dùm cũng đã dùng qua lý do này rồi!"
"Ây... Thật vậy sao? Vậy coi như kỷ niệm một năm lẻ một tháng cũng được đi! Xin cô đó, năn nỉ mà! Chỉ lần này nữa thôi có được hay không? Sau này tôi sẽ trực giúp lại cho cô mà, tôi cam đoan đó!", Ngô Thiến Thiến ôm lấy cổ của tôi dùng sức mà lắc.
Nhìn cặp bưởi to của Ngô Thiến Thiến lắc lư trước mắt, tôi cũng có chút hoa mắt, ù tai, loáng thoáng nghe như có tiếng 2 thanh nhựa đập vào nhau vậy.
Ngô Thiến Thiến đã dùng cùng một cái cớ để nhờ tôi trực thay cho cô ấy 10 đêm rồi, kỳ thật thì chuyện này cũng không sao cả, dù sao thì tôi cũng là người độc thân,cũng không có việc gì làm. Điểm mấu chốt là hôm nay tháng bảy quỷ tiết,bà bà chủ nhà trọ tôi đang ở trước khi tôi đi làm đã đặc biệt dặn dò, vào ngày quỷ tiết nhất định phải về nhà trước lúc trời tối, đặc biệt người giống như tôi vậy, cô gái có bát tự thuần âm.
"Nhưng mà bà bà tôi nói rồi! Trước khi trời tối tôi nhất định phải về nhà rồi!", nói xong câu đó, qua cặp kính dày tôi thấy Ngô Thiến Thiến khóc.
Cứ y như mấy nhân vật được diễn trong phim của Quỳnh Dao vậy đó, 2 giọt nước mắt từ khóe mắt theo lông mi trượt dài xuống."Vũ Đồng, uổng công tôi xem cô là người bạn tốt nhất của tôi! Không ngờ, cô lại không thấy thương tôi chút nào như vậy! Còn nhớ lúc sinh nhật cô năm ngoái không, là ai đã tặng cô 1 đôi tất chân hàng hiệu ? Cô còn nhớ rõ..."
"Được rồi, được rồi, cô đi đi!", tôi rốt cục cũng thỏa hiệp.
Mặc dù cùng là con gái, nhưng tôi cũng không chịu nổi nhất là khi nhìn con gái khóc, đặc biệt kiểu dẫn dắt xỏ xiên như Ngô Thiến Thiến vậy , còn lôi chuyện cái tất chân con gái kỳ hiếm đã tặng nữa chứ.
"Cục cưng à, yêu cô nhất luôn!", nét mặt Ngô Thiến Thiến biến chuyển hoàn toàn từ đang âm u, mang theo túi xách đạp giày cao gót 10 phân lộc cộc rời đi.
Ta gọi là Mạt Vũ Đồng, hai mươi hai tuổi, từ khi tốt nghiệp trung học tới giờ đều đi làm tại cái hiệu thuốc tư nhân này rồi, tiền lương rất ít, nhưng lại rất an nhàn. Nếu như đêm khuya không có những gã bỉ ổi kia cố ý cầm một hộp áo mưa hỏi ngươi có thể dùng thử được hay không, thì mọi thứ cũng còn miễn cưỡng tính là rất tốt.
Hôm nay là quỷ tiết, cũng là sinh nhật của tôi, không có ai hi vọng sinh nhật của mình trúng vào ngay 1 cái ngày nghiệt ngã như vậy cả, nhưng mà cha mẹ sinh ra tôi cũng không thể có ý kiến gì được cả.
Tôi có thể trách ai được chứ, từ sau khi cha mẹ cho tôi 1 cái sinh nhật như thế xong, còn chưa đợi tôi dứt sữa liền cùng nhau cưỡi hạc quy tiên luôn rồi, tôi có muốn kháng nghị gì thì cũng không có đối tượng mà kháng nghị nữa.
Thật vất vả trực đến 11:30 tối, ta đối chiếu sổ sách xong xuôi thì đóng cửa lớn lại, khóa kỹ.
Lúc này trên đường rất yên tĩnh, yên tĩnh đến ngay cả 1 chiếc xe cũng đều không nhìn thấy, nhưng mà may mắn là chỗ tôi ở trọ cũng không xa lắm, chỉ cách khoảng mấy con phố thôi.
Đang muốn rời đi lại nhìn thấy một người đàn ông mặc áo khoác đen dường như đang rất vội vã đi ngay giữa đường lớn,lúc tay hắn đút vào túi, một cái ví tiền thuận thế rơi ra, 1 mớ tiền mặt màu đỏ rơi lả tả trên đất.
"Này ! Anh rơi đồ rồi!", tôi vội vàng hô to với thân ảnh kia, lại phát hiện người kia mắt điếc tai ngơ không phản ứng lại lời tôi nói, mà lại đi với tốc độ cực nhanh, chỉ mới nửa phút mà đã chạy tới bên kia đường lớn rồi.
Đúng vào lúc này, đột nhiên thổi lên một trận gió lạnh, tôi nhìn thấy tiền trên đất sắp bị gió xoáy cuốn đi, không chút nghĩ ngợi tôi liền chạy tới nhặt. Mặc kệ như thế nào, trước nhặt lại đã rồi hẵng nói, vạn nhất số tiền này là tiền cứu mạng thì sao, nhặt xong rồi sau này chiếu vào bên trong số điện thoại tìm kiếm người làm mất sau.
Thế nhưng chờ đến lúc tôi đến giữa đường lớn ngồi xổm người xuống nhặt lên mấy tờ tiền kia rồi, lại phát hiện toàn bộ mấy tờ tiền kia đều là mệnh giá 1 ngàn vạn tệ... ặc, tiền âm phủ!
Cầm lấy ví tiền cẩn thận lật xem, bên trong vẫn như cũ là một xấp thật dày tiền âm phủ, ánh đèn đường yếu ớt rọi vào, tôi trong lúc vô tình nhìn lướt qua ảnh Diêm quân trên tờ tiền, trong một nháy mắt tôi có cảm giác như bị ảo giác nhìn thấy Diêm quân trên tờ tiền nhếch môi mỉm cười với tôi, còn nháy mắt mấy lần nữa chứ.
Tôi nhanh chóng vứt tờ tiền đó đi, toàn thân lông tơ đều dựng lên.
Đậu xanh rau má! Hôm nay là quỷ tiết đó, đừng có hoa mắt lúc này chứ, cho dù 2 mắt tôi có bị cận thị tới 1 ngàn độ luôn đi nữa, nhưng mà cũng không thể nào hoa mắt đến trình độ khoa trương như vậy chứ!
Sờ lên trên tay đang nổi da gà, tôi đứng lên, vừa mới chuẩn bị rời đi liền nghe 'Phanh' một tiếng thắng gấp vang dội,sau đó thân thể của tôi lơ lửng mơ hồ hết nửa giây, rồi ngã ầm ầm ở trên mặt đất. Trong một giây cuối cùng lúc còn nhận biết, ánh mắt tôi dừng lại chỗ đèn xe chói mắt, sau đó mắt đau đớn một hồi rồi liền mất đi tri giác...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất