Chồng Tôi Không Phải Là Người

Chương 20: Người Kiều Gia Cổ Quái

Trước Sau
Thế là tôi đành ôm con thỏ con vô tội ngồi lên xe của Kiều tiên sinh đi tới khu biệt thự lưng chừng núi nổi danh nhất ở Hải thành. Cho đến bây giờ tôi vẫn là không hề biết gì về thân phận của Kiều tiên sinh này cả, chỉ biết ông ta là lão già hỗn đản cuồng đứa cháu đích tôn đến nỗi bức bách gái nhà lành nợ tiền lấy thân trả cho đứa cháu đã chết của lão. Ah, Thật xin lỗi, tôi đã lỡ miệng thất lễ rồi. Nhưng mà nếu như bạn rơi vào hoàn cảnh như tôi, ngơ ngáo không biết gì bị người ta đụng phải, còn phải kết hôn với người đã đụng mình rồi chết luôn trong khi mình còn sống, thì có lẽ bạn sẽ còn không kềm chế được như tôi đâu!

Tôi lặng lẽ liếc nhìn vài cái Kiều tiên sinh đang ngồi bên cạnh tôi, ông ta vẫn giữ nguyên bộ mặt lạnh lùng như poker , chưa từng thay đổi chút nào, chuyện này làm tôi nghiêm trọng hoài nghi là mặt ông ta bị liệt cơ nhẹ.

Xe chở tôi đến 1 tòa biệt thự kiểu dáng châu âu lãng mạn, tôi còn chưa kịp tán dương thì cửa lớn tự động đã từ từ mở ra, xe liền đi vào 1 khu đình viện có sân to khoảng cỡ cái sân bóng, tôi chấn kinh sâu sắc, sau khi khiếp sợ qua đi thì chính là rất muốn phỉ nhổ mà. Đúng thật là người thì rượu thịt tràn dư , kẻ thì đói khổ lòi cả xương mà. Tôi tân tân khổ khổ mấy năm nay mà tiên dành dụm được cũng không đủ mua được miếng đất bằng bàn tay nữa, còn ông ta thì có cả 1 cái sân lớn như vậy, để chăn nuôi heo sao hả? Lớn như vậy thì phải nuôi bao nhiêu heo đây?

Sau khi xuống xe, Kiều tiên sinh dùng gậy chống chỉ tôi 1 chút, rồi đi thẳng đến căn nhà kiến trúc chính 5 tầng, tôi cẩn thận đặt con thỏ con bên cạnh cái bể bơi xanh lam rồi liền đi theo ông ta.

“Xin chào lão gia”. Tôi vừa bước vào cửa lớn liền bị làm cho giật mình kinh hoảng bởi 1 trận chào đồng thanh vô cùng. Nhìn vào cái sảnh rộng lớn như vậy mà trong sảnh là 2 hàng người hầu đồng phục chỉnh tề ngay ngắn đứng 2 bên, trái tim nhỏ bé của tôi đập 1 cách cuồng loạn lên luôn rồi.

Người rượu thịt dư thối kẻ chết cóng. Người rượu thịt dư thối kẻ thì chết cóng mà! Hào môn! Ta khinh bỉ ngươi! Hừ

Tôi vừa chưởi mắng trong lòng, vừa nhìn chung quanh. Con mẹ nó, đây chính là 1 cái hoàng cung cỡ nhỏ đó có được không? Nhìn cái chùm đèn treo trên trần nhà kia óng ánh long lanh thủy tinh, coi cái bày trí trong nhà xa hoa kết hợp đơn giản kiểu châu âu thuần kia, ngay cả người hầu cũng ăn mặc lịch lãm phong cách như vậy, làm cho tôi cảm thấy mình lạc lõng đối lập với họ.

Bọn người hầu vẫn giữ tư thế cung kính khom lưng, duy trì nghiêm trang cho đến khi Kiều tiên sinh khẽ đáp 1 tiếng mới thôi.

“Sau này vị Mạc tiểu thư này chính là Tôn thiếu phu nhân của Kiều gia chúng ta, các ngươi phải chăm sóc thật tốt”. Kiều tiên sinh dùng gậy chống chỉ vào tôi sau đó nhìn đám người nói:” Dì Hoa, sau này dì hãy chuyên môn phụ trách chuyện ăn ở của Tôn thiếu phu nhân đi”.

“Vâng, thưa lão gia”. Một người phụ nữ trung niên búi tóc cuộn lại trên đầu, mặt không biểu tình đứng đầu đám người hầu kia hơi gật đầu đáp rồi nhàn nhạt nhìn qua tôi.

Tôn thiếu phu nhân á? Con mẹ nó, tôi là con gái còn chưa có lập gia đình, vậy mà ngay lập tức nhảy lên cấp bậc thiếu phu nhân rồi hả? Nghe kiểu xưng hô này làm tôi có cảm giác mình là đang quay về xã hội phong kiến vạn ác khi xưa vậy. Còn bà dì này có cách ăn mặc hình như không giống những người hầu khác, nhưng mà có cần phải biểu lộ cái biểu tình điêu ngoa như thế không?

“Lão Chu, hôn lễ của thiếu gia ngươi đã chuẩn bị xong chưa?”. Kiều tiên sinh đưa ánh mắt về phía 1 người đàn ông trung niên khắc ăn mặc âu phục.

“Vâng, thưa lão gia, tất cả đã được chuẩn bị thỏa đáng rồi,áo cưới thủ công của Tôn thiếu phu nhân tối hôm qua đã từ Paris được vận chuyển đường hàng không đến đây rồi, phía trên được khảm nạm 1 vạn lẻ 1 viên kim cương, 1 viên cũng không thiếu”.



“Khụ khụ khụ”.

Tôi lập tức bị sặc nước miếng của chính mình luôn, vỗ ngực mà ho.

Paris sao? Áo cưới thủ công nữa? n 1 vạn lẻ một viên kim cương? Con mẹ nó ơi, đồ rượu thịt dư thối, kẻ chết cóng cả xương mà. Mà chuyện tôi thắc mắc chính là sau khi ly hôn rồi thì cái món áo cưới kia có thể thuộc về tôi không vậy?

“Gia quy Kiều thị điều thứ 208, ho khan phải che miệng, không thể phát ra bất kỳ âm thanh phá hư sự ưu nhã của bản thân được”. Dì Hoa đột nhiên lạnh lùng mở miệng.

Chương 21: Người hầu ngạo mạn vô lễ

“Tôi thích ho thành tiếng đó!”. Tôi hất cằm nhìn dì Hoa rồi còn cố ý lớn tiếng ho khan mấy cái.

Ho mà còn phải che miệng? Đánh rắm có phải cũng phải kìm nén không? Nhìn nét mặt dì Hoa kia không hề biến đổi, tôi cảm thấy nếu bà ta mà có cái chổi chắc có thể cưỡi chổi mà bay lên như bà phù thủy . Còn gia quy thứ 208 gì chứ, tôi cũng chỉ là kết hôn hình thức thôi mà, đừng có hòng đồng hóa luôn tôi!

“Kiều gia gia quy thứ 127, phải lễ phép với bề trên, thân thiện với người hầu”. Dì Hoa nói tới chỗ này thì ngạo mạn nhìn tôi chằm chằm:” Xem ra thiếu phu nhân cần phải học quy tắc rất nhiều đó, nhưng mà tôi có lòng tin là sẽ dạy được cho cô”.

“Đậu nó! Vậy thì ta ở chỗ này không có chút tự do nào hay sao hả?”. Tôi tức giận.

“Kiều gia gia quy 376, không được nói tục chưởi thề! Điều này làm giảm tố chất bản thân, hạ thấp tố chất Kiều gia” Dì Hoa thản nhiên lên tiếng nói.

Ta khinh! Bà cô này càng nói càng hăng mà! Cái này là câu cửa miệng của bản cô nương thường nói, liên quan gì tới giáo dưỡng với hàm dưỡng chứ, còn tố chất nữa!

“Được rồi! Tôi không nói với các người nữa! Phòng của tôi ở đâu? Tôi muốn đi nghỉ ngơi!”. Tôi thở phì phò nhìn chung quanh, tâm lý tôi khó chịu như bị mèo cào vậy, quy tắc nhiều như vậy, ở đây thì thanh xuân tuổi trẻ tráng niên của tôi sẽ sớm không còn luôn đó được không hả!

“Dì Hoa, Dì đưa cô ta tới phòng của cô ta đi!”. Kiều tiên sinh vẫn luôn trầm mặc không nói bỗng trầm trầm lên tiếng.



“Vâng thưa lão gia”. Dì Hoa cung kính gật đầu đáp lại Kiều tiên sinh, sau đó đi tới trước mặt tôi rồi vươn tay ra hướng cầu thang nói:” Thiếu phu nhân, xin mời”.

Dì Hoa nói xong thì đi trước dẫn đường cho tôi đi lên căn phòng trên tầng cao nhất, lúc tôi đi vào cùng dì Hoa thấy trên trần nhà toàn là trang trí bằng pha lê, không nhịn được mà oa lên 1 tiếng

Pha lê, pha lê khắp nơi, cơ hồ là trên mỗi vật trang trí đều khảm nạm những viên pha lê to bằng nửa cái móng tay, lấm ta lấm tấm, ánh sáng chiếu vào rọi xuống làm chói cả mắt. Đặc biệt là trên đầu giường lớn kia còn khảm 1 viên pha lê to bằng quả trứng gà nữa, tôi đi qua còn có thể thấy phản chiếu lại vô số hình ảnh của chính mình nữa.

“Thật là quá xa xỉ mà! Khảm nạm nhiều pha lê như vậy!”. Nhìn qua cứ như 1 căn phòng bằng pha lê vậy, tôi chậc chậc tán thưởng. Cho dù tôi không tham tài yêu tiền nhưng mà nếu là con gái thì ai mà không mơ ước về 1 nơi mộng ảo như vậy chứ.

“Thiếu phu nhân, nhưng cái kia không phải là pha lê, là kim cương”. Dì Hoa không che dấu sự xem thường trong ánh mắt chút nào , “ Vẻ ngoài của pha lê và kim cương còn không phân biệt được, rốt cuộc là trình độ văn hóa của cô sâu bao nhiêu vậy”

Căn bản là tôi còn đang kinh ngạc về chuyện lão già Kiều kia sao lại dùng kim cương mà trang trí căn phòng này, dì Hoa phán 1 câu như vậy xong thì triệt để chọc nóng tôi rồi, rõ ràng là xem thường tôi mà!

“Sao hả? Tôi đã tốt nghiệp trung cấp kỹ thuật rồi, có bằng cấp quốc gia đó, 1 người hầu như dì thì có thể có trình độ bao nhiêu hả? còn có thể chất vấn tôi sao?”. Tôi chống hông mà nói, mặc kệ là hình tượng của mình bây giờ cực kỳ giống 1 bà tám đi nữa.

Thái độ ngạo mạn của dì Hoa làm cho tôi vô cùng chán ghét, ghét nhất là bà ta đã xem thường thôi. Trình độ văn hóa của tôi rất thấp sao hả?

“Người có thể vào Kiều gia làm người hầu thì nhất định phải có 2 bằng thạc sĩ, tinh thông ít nhất 8 ngôn ngữ, cô nói xem trình độ của chúng tôi cao bao nhiêu?”. Dì Hoa vênh váo đắc ý nhìn tôi.

“Tôi cũng không biết 1 cô gái có tố chất như cô làm sao có thể tiến vào Kiều gia, nhưng mà cũng không sao cả, cho dù là đống phân thì tôi cũng có thể làm cho nó phát sáng được! Sau này tôi sẽ giúp thiếu phu nhân học bổ túc, cần phải làm cho cô không làm mất mặt Kiều gia được”

DÌ Hoa nói xong câu đó thì xoay người rời đi.

Chờ 1 chút! Bà ta vừa nói là đống phân bà ta cũng có thể làm cho nó phát sáng là chuyện gì? Bà ta nói ai hả? Đậu xanh rau má ! Bà ta nói tôi sao hả?

“Bà mới là phân! Cả nhà bà đều là phân!”. Tôi cởi 1 chiếc giày ra mà ném xuống , sau đó nghe được tiếng dì Hoa kêu lên 1 tiếng thảm thiết tôi mới hài lòng đóng cửa lại…

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau