Chương 22: Bà Lão Quỹ Trong Căn Phòng Kim Cương
Chuẩn xác luôn! Giầy của tôi rơi đúng ngay trán dì Hoa, cú ném làm nên 1 cục u lớn không kém so với viên kim cương trên đầu giường là bao. Kết quả là… Tôi bị tước đoạt quyền lợi ăn tối!
Cái quái gì vậy chứ! Có còn nhân quyền nữa không đây! Tôi tốt xấu gì cũng là thiếu phu nhân trên danh nghĩa mà, thân thể tôi còn không quan trọng hơn so với 1 người hầu sao chứ?
Nhìn Dì Hoa đang luyên thuyên với Kiều tiên sinh bằng ngoại ngữ, tôi hiểu ngay là đang cáo trạng tôi mà, tôi rốt cuộc cũng ý thức được sai lầm của mình rồi! Sai lầm của tôi chính là năm đó không cố gằng mà học cho tốt môn ngoại ngữ vào, nếu không thì tôi cũng không rơi vào cảnh muốn giải thích cũng không có cơ hội.
“Trước buổi tiệc tối ngày mai, cô sẽ bị cấm túc và cấm ăn!”. Kiều tiên sinh lạnh lùng nhìn tôi.
“Được rồi, được rồi, tỉnh táo lại đi! Nơi này là kiều gia, đừng có hành động như 1 con khỉ hoang nữa”.
KHỉ hoang? Lão già Kiều này lại nói tôi là khỉ hoang? Ông ta..có thấycpn khỉ hoang nào ít lông như tôi chưa hả?
“Kiều tiên sinh, ông rốt cuộc là muốn tôi đến đây kết hôn hay là đến chịu tội vậy?”. Tôi bất mãn dậm chân.
“Nếu không phải cô thiếu Kiều gia chúng tôi 1 cái mạng, cô cho rằng tôi sẽ để cho 1 người như con khỉ hoang cô vào cửa sao?”. Kiều tiên sinh trừng mắt nhìn tôi, 2 cái tròng mắt trừng to đến muốn lòi cả ra ngoài.
“Hãy làm cho tốt bổn phận của cô đi. Đừng có chọc ta”
Nỗing Kiều tiên sinh cũng đi ra ngoài ầm ầm đóng cửa lại, sau đó tôi còn nghe được tiếng khóa cửa lại nữa.
“Lão già ngạo mạn, vô lễ”. Tôi đạp 1 cước vào cửa, nhưng chân mình lại đau đến giật giật.
Kiều gia này căn bản không phải nơi để cho người ở được rồi, chờ cho tôi thực hiện xong hứa hẹn với lão Kiều, kết hôn với cháu trai lão xong, tôi sẽ đi ngay! Mà trước khi rời khỏi cái nơi sặc mùi tiền này, tôi phải mang theo 1 chút lộ phí mới được.
Nghĩ tới đây, tôi liền nhảy lên giường, vươn tay chụp tới viên kim cương to trên đầu giường kia.
“Lão già ngoan cố đó chính là cái đức hạnh như vậy rồi, cháu đừng để ý”. Ngay lúc tôi vừa chụp vào viên kim cương, chuẩn bị dùng sức, 1 tiếng nói già nua sâu kín vang lên từ đằng sau tôi.
Ặc…Nếu như tôi nhớ không lầm, thì trong phòng này chỉ có mình tôi thôi mà! Bởi vì lúc nãy tôi tìm cửa sổ chuẩn bị nhảy trốn đi, tôi đã tìm kiếm từ trên xuống dưới, từ trái qua phải, trong ngoài lật tung căn phòng lên 1 lượt rồi, sạch sẽ đến cả 1 sợi lông cũng không sót lại.
Tôi chậm rãi quay đầu lại, vậy mà lại phát hiện 1 bà lão tóc hoa râm đang ngồi trên cái ghế bên cạnh giường của tôi, tay đang đan áo len, bà ta đang nhìn tôi qua cặp kính lão thật dày trên sóng mũi, cười tủm tỉm.
Da gà lại nổi lên 1 trận, tôi nhảy trên giường sát vào tường, cả người dựa vào tường nói:” Bà…bà là người hay quỷ vậy?”
Nghe câu này của tôi xong,hai tay bà lão run rẩy sau đó lập tức vứt cuộn len trong tay ‘oạch’ 1 tiếng rồi lướt đến trước mặt tôi.
“Cháu vậy mà có thể nhìn thấy được ta sao?”. Bà lão cười híp cả mắt, “cháu lại có thể nhìn thấy quỷ sao?”
Mẹ nó! Đã là quỷ thì chính là quỷ rồi. Có thể khéo léo hiểu chuyện hơn 1 chút không vậy! May là trước đó tôi đã gặp qua nhiều quá rồi, chết lặng luôn rồi, nếu không mà thấy cảnh bà lão 2 chân đạp 1 cái liền tới trước mặt như vậy thì có thể bị hù đến quy thiên luôn rồi.
“Bây giờ tôi nói tôi không nhìn thấy có còn kịp nữa không?”. Tôi lấy tay che mắt lại,nhưng thông qua khe hở giữa các ngón tay quan sát biểu hiện của bà lão kia.
“Đương nhiên là không kịp nữa rồi”. Bà lão cười tủm tỉm nhìn tôi.
“Ta nói vì sao lão già cổ hủ kia lại tùy tiện tìm về cho kiều gia 1 đứa cháu dâu không ngực không mông, lại không học thức như vậy chứ! Thì ra là bởi vì cháu có đôi mắt có thể thấy quỷ! Thật là quá tốt rồi! Kiều gia chúng ta sẽ không bị đoạn hậu nữa rồi”
Ặc, bà lão này tuyệt đối là không phải đang khen tôi! Tuyệt đối! Bởi vì câu nào câu nấy đều đâm trúng tâm can tôi nhức nhối mà.
Cái quái gì vậy chứ! Có còn nhân quyền nữa không đây! Tôi tốt xấu gì cũng là thiếu phu nhân trên danh nghĩa mà, thân thể tôi còn không quan trọng hơn so với 1 người hầu sao chứ?
Nhìn Dì Hoa đang luyên thuyên với Kiều tiên sinh bằng ngoại ngữ, tôi hiểu ngay là đang cáo trạng tôi mà, tôi rốt cuộc cũng ý thức được sai lầm của mình rồi! Sai lầm của tôi chính là năm đó không cố gằng mà học cho tốt môn ngoại ngữ vào, nếu không thì tôi cũng không rơi vào cảnh muốn giải thích cũng không có cơ hội.
“Trước buổi tiệc tối ngày mai, cô sẽ bị cấm túc và cấm ăn!”. Kiều tiên sinh lạnh lùng nhìn tôi.
“Được rồi, được rồi, tỉnh táo lại đi! Nơi này là kiều gia, đừng có hành động như 1 con khỉ hoang nữa”.
KHỉ hoang? Lão già Kiều này lại nói tôi là khỉ hoang? Ông ta..có thấycpn khỉ hoang nào ít lông như tôi chưa hả?
“Kiều tiên sinh, ông rốt cuộc là muốn tôi đến đây kết hôn hay là đến chịu tội vậy?”. Tôi bất mãn dậm chân.
“Nếu không phải cô thiếu Kiều gia chúng tôi 1 cái mạng, cô cho rằng tôi sẽ để cho 1 người như con khỉ hoang cô vào cửa sao?”. Kiều tiên sinh trừng mắt nhìn tôi, 2 cái tròng mắt trừng to đến muốn lòi cả ra ngoài.
“Hãy làm cho tốt bổn phận của cô đi. Đừng có chọc ta”
Nỗing Kiều tiên sinh cũng đi ra ngoài ầm ầm đóng cửa lại, sau đó tôi còn nghe được tiếng khóa cửa lại nữa.
“Lão già ngạo mạn, vô lễ”. Tôi đạp 1 cước vào cửa, nhưng chân mình lại đau đến giật giật.
Kiều gia này căn bản không phải nơi để cho người ở được rồi, chờ cho tôi thực hiện xong hứa hẹn với lão Kiều, kết hôn với cháu trai lão xong, tôi sẽ đi ngay! Mà trước khi rời khỏi cái nơi sặc mùi tiền này, tôi phải mang theo 1 chút lộ phí mới được.
Nghĩ tới đây, tôi liền nhảy lên giường, vươn tay chụp tới viên kim cương to trên đầu giường kia.
“Lão già ngoan cố đó chính là cái đức hạnh như vậy rồi, cháu đừng để ý”. Ngay lúc tôi vừa chụp vào viên kim cương, chuẩn bị dùng sức, 1 tiếng nói già nua sâu kín vang lên từ đằng sau tôi.
Ặc…Nếu như tôi nhớ không lầm, thì trong phòng này chỉ có mình tôi thôi mà! Bởi vì lúc nãy tôi tìm cửa sổ chuẩn bị nhảy trốn đi, tôi đã tìm kiếm từ trên xuống dưới, từ trái qua phải, trong ngoài lật tung căn phòng lên 1 lượt rồi, sạch sẽ đến cả 1 sợi lông cũng không sót lại.
Tôi chậm rãi quay đầu lại, vậy mà lại phát hiện 1 bà lão tóc hoa râm đang ngồi trên cái ghế bên cạnh giường của tôi, tay đang đan áo len, bà ta đang nhìn tôi qua cặp kính lão thật dày trên sóng mũi, cười tủm tỉm.
Da gà lại nổi lên 1 trận, tôi nhảy trên giường sát vào tường, cả người dựa vào tường nói:” Bà…bà là người hay quỷ vậy?”
Nghe câu này của tôi xong,hai tay bà lão run rẩy sau đó lập tức vứt cuộn len trong tay ‘oạch’ 1 tiếng rồi lướt đến trước mặt tôi.
“Cháu vậy mà có thể nhìn thấy được ta sao?”. Bà lão cười híp cả mắt, “cháu lại có thể nhìn thấy quỷ sao?”
Mẹ nó! Đã là quỷ thì chính là quỷ rồi. Có thể khéo léo hiểu chuyện hơn 1 chút không vậy! May là trước đó tôi đã gặp qua nhiều quá rồi, chết lặng luôn rồi, nếu không mà thấy cảnh bà lão 2 chân đạp 1 cái liền tới trước mặt như vậy thì có thể bị hù đến quy thiên luôn rồi.
“Bây giờ tôi nói tôi không nhìn thấy có còn kịp nữa không?”. Tôi lấy tay che mắt lại,nhưng thông qua khe hở giữa các ngón tay quan sát biểu hiện của bà lão kia.
“Đương nhiên là không kịp nữa rồi”. Bà lão cười tủm tỉm nhìn tôi.
“Ta nói vì sao lão già cổ hủ kia lại tùy tiện tìm về cho kiều gia 1 đứa cháu dâu không ngực không mông, lại không học thức như vậy chứ! Thì ra là bởi vì cháu có đôi mắt có thể thấy quỷ! Thật là quá tốt rồi! Kiều gia chúng ta sẽ không bị đoạn hậu nữa rồi”
Ặc, bà lão này tuyệt đối là không phải đang khen tôi! Tuyệt đối! Bởi vì câu nào câu nấy đều đâm trúng tâm can tôi nhức nhối mà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất