Chương 32: Tôi Chỉ Đồng Ý Kết Hôn, Chứ Không Đồng Ý Chung Giường
“Nhưng mà, bà nội…”
“Đừng có nhưng nhị gì cả, đêm xuân đáng giá ngàn vàng đó”. Ánh mắt bà nội Kiều cười mà như không cười nhìn tôi, rồi lại bồi hồi quyến luyến Sở Pham.
“ Cháu ngoan, trông cậy vào cháu rồi”.
Còn không đợi tôi nói lời nào, bà nội Kiều ‘ vút’ 1 tiếng đã không thấy nữa, sau đó đèn trong phòng tự động tối lại.
Xong đời rồi. Sở Phàm này lại là lão chồng ma mới chết của tôi! Làm sao bây giờ! Tai hại là lúc trước vì để thoát khỏi tên này mà tôi còn khoác lác trước mặt Sở Phàm là mình với chồng tình cảm tốt cỡ nào. Lần này đụng phải họng súng rồi. Tôi đã tạo cái nghiệt gì thế này trời.
“Vợ à”.
“Cái gì?”
Ngay lúc bầu không khí sắp đông đặc lại thì Sở Phàm đột nhiên lên tiếng, mà tôi lại bị tính phản xạ mà đáp lời, nhìn qua thấy Sở Phàm đang nghiêng đầu nhướn mày chăm chú nhìn tôi, trái tim tôi lại bất tri bất giác nhảy loạn.
Làm sao giờ đây? Tên này cũng không phải thật sự muốn động phòng với tôi chứ? Mặc dù tôi không biết người biến thành ma rồi thì cấu tạo sinh lý có còn giống như trước đây nữa hay không, nhưng mà chúng tôi còn chưa có tình cảm với nhau nữa mà, cứ như vậy mà thông qua chuẩn mực xã hội luôn có phải là quá đường đột rồi không?
Ặc… Tôi đang miên man suy nghĩ cái gì vậy chứ? Tôi chỉ đồng ý gả cho Sở Phàm thôi, chứ không có đồng ý trao thân mà!
“À này…gì nhỉ, đêm đã khuya rồi, nghỉ ngơi sớm chút đi nhé!”. Tôi làm bộ hà hơi 1 cái nói.
“Đêm đã khuya sao?”. Sở Phàm nhìn chung quanh 1 chút.
“Nhưng là cuộc sống của tôi chỉ mới bắt đầu thôi! Huống hồ, đêm nay đối với em và tôi đều rất quan trọng đó”.
Giọng nói Sở Phàm đầy từ tính, nhưng mà lọt vào tai tôi lại là mị hoặc. Huống hồ anh ấy lại còn rất cao, rất đẹp trai như vậy nữa chứ!
Được rồi! Tôi thừa nhận là tôi có hơi mê trai chút! Nhưng mà mê trai thì mê trai chứ, tiết tháo cũng không thể ném đi được! Đây nếu mà là người thường, nói với tôi mấy lời vừa rồi thì tôi nhất định là trực tiếp nhào qua luôn rồi! Quan trọng ở chỗ anh ta là con ma đó!
“Đại ca à, tôi cầu xin anh đừng có đùa với tôi nữa được không?. Tôi vẫn còn là gái nhà lành trong trắng trinh nguyên đó, đừng có làm bẩn sự trong sạch của tôi có được không?”. Hai tay tôi ôm chặt trước ngực, vẻ mặt cảnh giác chứa sự cầu xin nhìn Sở Phàm.
“Nhưng em đã kết hôn với tôi rồi! Em chính là người của tôi”. Sở Phàm nhíu mày, dùng tay hờ hững sờ cằm.
“Tôi chỉ là đồng ý với ông nội của anh là kết hôn với anh thôi! Không có đáp ứng…đáp ứng chuyện…chuyện kia”. Mặt tôi đỏ cả lên, nghĩ tới động phòng là 1 chuyện happy cỡ nào chứ, nếu như đối phương không phải là 1 con ma.
“Không được, Em là vợ của tôi. Em phải thực hiện trách nhiệm của mình”. Sở Phàm không vui nhìn tôi.
“Nếu em không muốn cho tôi làm bẩn sự trong sạch của em, vậy thì em đến làm bẩn tôi đi”.
Nói tới đây, Sở Phàm trực tiếp nằm lên giường, bày ra bộ dạng giang 2 tay 2 chân,còn bày ra vẻ như người bị lăng nhục vậy.
“Ây da”. Tôi bất đắc dĩ vỗ trán mình.
“Tha cho tôi đi có được không? Tôi…tôi nhìn thấy anh không có cảm giác gì cả, không có cảm giác thì không có tâm tình được. Không có tâm tình tốt thì tương lai sinh con ra sẽ bị dị dạng đó. Cho nên, vì suy nghĩ cho đời sau, xin anh buông tha cho tôi đi mà”.
Tôi vừa nói xong, Sở Phàm 1 phát biến ảo di chuyển đột nhiên xuất hiện trước mặt tôi, biểu tình dữ tợn:” Em đối với tôi không có cảm giác sao?”
Nhìn bộ dáng anh ta hung thần ác sát, tôi kìm lòng không đặng nuốt 1 ngụm nước miếng, vì sự trong sạch của mình, tôi cũng không thèm quan tâm nữa!
“Đúng vậy! Tôi thật sự là không có cảm giác với anh”. Tôi rụt rè gật đầu.
“Tôi tốt xấu gì thì cuộc sống cũng vì em mà mất đi, bây giờ em lại nói lời tổn thương tôi như vậy. Ha ha ! Thật sự là đau lòng quá đi mà”. Trong ánh mắt Sở Phàm hiện lên 1 tia tổn thương, anh chậm rãi cúi đầu.
Nhìn thấy bộ dáng này của anh, tôi thực sự có chút khổ sở, một sự áy náy nồng đậm dâng tràn trong lòng tôi. Nhìn anh thấy hồn lạc phách đi ra cửa, tôi như bị trúng tà ma gì mà lại bắt giữ anh lại.
“Lúc nãy tôi nói đùa thôi. Anh đừng như vậy”. Tôi lo lắng nói.
“Đừng có nhưng nhị gì cả, đêm xuân đáng giá ngàn vàng đó”. Ánh mắt bà nội Kiều cười mà như không cười nhìn tôi, rồi lại bồi hồi quyến luyến Sở Pham.
“ Cháu ngoan, trông cậy vào cháu rồi”.
Còn không đợi tôi nói lời nào, bà nội Kiều ‘ vút’ 1 tiếng đã không thấy nữa, sau đó đèn trong phòng tự động tối lại.
Xong đời rồi. Sở Phàm này lại là lão chồng ma mới chết của tôi! Làm sao bây giờ! Tai hại là lúc trước vì để thoát khỏi tên này mà tôi còn khoác lác trước mặt Sở Phàm là mình với chồng tình cảm tốt cỡ nào. Lần này đụng phải họng súng rồi. Tôi đã tạo cái nghiệt gì thế này trời.
“Vợ à”.
“Cái gì?”
Ngay lúc bầu không khí sắp đông đặc lại thì Sở Phàm đột nhiên lên tiếng, mà tôi lại bị tính phản xạ mà đáp lời, nhìn qua thấy Sở Phàm đang nghiêng đầu nhướn mày chăm chú nhìn tôi, trái tim tôi lại bất tri bất giác nhảy loạn.
Làm sao giờ đây? Tên này cũng không phải thật sự muốn động phòng với tôi chứ? Mặc dù tôi không biết người biến thành ma rồi thì cấu tạo sinh lý có còn giống như trước đây nữa hay không, nhưng mà chúng tôi còn chưa có tình cảm với nhau nữa mà, cứ như vậy mà thông qua chuẩn mực xã hội luôn có phải là quá đường đột rồi không?
Ặc… Tôi đang miên man suy nghĩ cái gì vậy chứ? Tôi chỉ đồng ý gả cho Sở Phàm thôi, chứ không có đồng ý trao thân mà!
“À này…gì nhỉ, đêm đã khuya rồi, nghỉ ngơi sớm chút đi nhé!”. Tôi làm bộ hà hơi 1 cái nói.
“Đêm đã khuya sao?”. Sở Phàm nhìn chung quanh 1 chút.
“Nhưng là cuộc sống của tôi chỉ mới bắt đầu thôi! Huống hồ, đêm nay đối với em và tôi đều rất quan trọng đó”.
Giọng nói Sở Phàm đầy từ tính, nhưng mà lọt vào tai tôi lại là mị hoặc. Huống hồ anh ấy lại còn rất cao, rất đẹp trai như vậy nữa chứ!
Được rồi! Tôi thừa nhận là tôi có hơi mê trai chút! Nhưng mà mê trai thì mê trai chứ, tiết tháo cũng không thể ném đi được! Đây nếu mà là người thường, nói với tôi mấy lời vừa rồi thì tôi nhất định là trực tiếp nhào qua luôn rồi! Quan trọng ở chỗ anh ta là con ma đó!
“Đại ca à, tôi cầu xin anh đừng có đùa với tôi nữa được không?. Tôi vẫn còn là gái nhà lành trong trắng trinh nguyên đó, đừng có làm bẩn sự trong sạch của tôi có được không?”. Hai tay tôi ôm chặt trước ngực, vẻ mặt cảnh giác chứa sự cầu xin nhìn Sở Phàm.
“Nhưng em đã kết hôn với tôi rồi! Em chính là người của tôi”. Sở Phàm nhíu mày, dùng tay hờ hững sờ cằm.
“Tôi chỉ là đồng ý với ông nội của anh là kết hôn với anh thôi! Không có đáp ứng…đáp ứng chuyện…chuyện kia”. Mặt tôi đỏ cả lên, nghĩ tới động phòng là 1 chuyện happy cỡ nào chứ, nếu như đối phương không phải là 1 con ma.
“Không được, Em là vợ của tôi. Em phải thực hiện trách nhiệm của mình”. Sở Phàm không vui nhìn tôi.
“Nếu em không muốn cho tôi làm bẩn sự trong sạch của em, vậy thì em đến làm bẩn tôi đi”.
Nói tới đây, Sở Phàm trực tiếp nằm lên giường, bày ra bộ dạng giang 2 tay 2 chân,còn bày ra vẻ như người bị lăng nhục vậy.
“Ây da”. Tôi bất đắc dĩ vỗ trán mình.
“Tha cho tôi đi có được không? Tôi…tôi nhìn thấy anh không có cảm giác gì cả, không có cảm giác thì không có tâm tình được. Không có tâm tình tốt thì tương lai sinh con ra sẽ bị dị dạng đó. Cho nên, vì suy nghĩ cho đời sau, xin anh buông tha cho tôi đi mà”.
Tôi vừa nói xong, Sở Phàm 1 phát biến ảo di chuyển đột nhiên xuất hiện trước mặt tôi, biểu tình dữ tợn:” Em đối với tôi không có cảm giác sao?”
Nhìn bộ dáng anh ta hung thần ác sát, tôi kìm lòng không đặng nuốt 1 ngụm nước miếng, vì sự trong sạch của mình, tôi cũng không thèm quan tâm nữa!
“Đúng vậy! Tôi thật sự là không có cảm giác với anh”. Tôi rụt rè gật đầu.
“Tôi tốt xấu gì thì cuộc sống cũng vì em mà mất đi, bây giờ em lại nói lời tổn thương tôi như vậy. Ha ha ! Thật sự là đau lòng quá đi mà”. Trong ánh mắt Sở Phàm hiện lên 1 tia tổn thương, anh chậm rãi cúi đầu.
Nhìn thấy bộ dáng này của anh, tôi thực sự có chút khổ sở, một sự áy náy nồng đậm dâng tràn trong lòng tôi. Nhìn anh thấy hồn lạc phách đi ra cửa, tôi như bị trúng tà ma gì mà lại bắt giữ anh lại.
“Lúc nãy tôi nói đùa thôi. Anh đừng như vậy”. Tôi lo lắng nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất