Chồng Tôi Không Phải Là Người

Chương 34: Chồng Ơi, Có Người Khi Dễ Vợ Anh

Trước Sau
Nếu như tên này không phải là quỷ , tôi nhất định sẽ kiện hắn ngay, không biết thương hoa tiếc ngọc là gì sao hả? Cái đồ khốn nạn! Anh ăn xong con mẹ nó chùi mép đi ngay vậy đó, ngay cả chào hỏi cũng không nói 1 tiếng nữa.

Nhìn cái áo ngủ bị xé thành từng mảnh rơi vãi trên đất, tôi khóc không ra nước mắt, nhưng rồi tôi nhìn một mảng đỏ trên giường thì rốt cuộc cũng òa khóc.

Vũ Đồng tôi gìn giữ suốt 22 năm bị mất sạch trong vòng 1 đêm, lại còn là mất vào tay 1 con quỷ nam nữa chứ.

Tôi khóc như chưa từng được khóc, trong trí nhớ của tôi , tôi thật chưa từng khóc nhiều như vậy bao giờ, nhưng rồi khóc đến cuối cùng tôi cũng không rõ là sao mình lại khóc nữa.

Thôi được rồi. Giờ kết hôn thì cũng đã kết rồi, thất thân thì cũng đã mất rồi, tôi có thể rời đi được rồi.

Vốn là tôi còn có chút không dám nhận viên kim cương lớn mà bà nội Kiều tặng, nhưng giờ thì coi như là thanh toán phí cho Sở Phàm đêm qua toàn bộ đi. Tôi nhận cũng không thấy thẹn trong lòng nữa. Hừ. Sau đó tôi sẽ rời khỏi nơi này, rời khỏi đám người Kiều gia còn biến thái hơn cả ma quỷ này!

A đúng rồi, đúng rồi ! Cái áo cưới trị giá trên trời kia là của tôi. Tôi nhất định phải cầm đi, hơn nữa tôi cũng không thể cả người trần truồng mà đi được !

Lau sạch nước mắt, tôi mặc lại cái áo cưới vào, vửa mở cửa ra đã thấy dì Hoa dẫm giày cao gót đang đi tới bên này, tôi theo phản xạ định đóng cửa lại thì bà ta lao đến như bay.

“Tránh cái gì mà tránh hả? Không nhìn ra người à?” . Dì Hoa rống to.

Mới sáng sớm dậy đã gặp cái thái độ này cảu bà ta, lửa giận của tôi vọt thẳng lên đỉnh đầu, tôi thiếu nợ Kiều gia các người sao? Ngay cả 1 người hầu cũng có thể khoa tay múa chân, la hét rống to với tôi?

“Bà câm miệng lại cho tôi!”. Tôi chỉ vào mặt dì Hoa, trợn mắt nói.

“Tôi là thiếu phu nhân của Kiều gia! Là chủ nhân của cái nhà này. Bà thì tính là cái thá gì mà dám đối với tôi như vậy hả?”

“Ha! Còn thiếu phu nhân nữa chứ! Cô cho là cô khoác lên mình 1 cái hư danh thì thật sự cho rằng mình là thiếu phu nhân sao?”. Dì Hoa khinh bỉ hừ lạnh 1 tiếng, nói tiếp:



“Cô có thể làm cái gì hả?Có thể làm cho thiếu gia chúng tôi khởi tử hồi sinh hay là có thể sinh con cho Kiều gia nối dõi tông đường hả? Cô cái gì cũng không thể, còn dám đối chọi với tôi sao”.

“Bà…bà…Được! Tôi sẽ cho bà thấy tôi có thể đấu với bà hay không”. Tôi thở phì phò kéo tay dì Hoa đi tới trước cái giường lớn, 1 phát giở cái chăn lên chỉ vào vết máu trên ga giường.

“Có thấy không?”

Dì Hoa vừa thấy vết máu trên giường kia thì lập tức thẹn quá hóa giận nắm lấy cái áo cưới của tôi nói:

“Cô bị tới tháng mà còn làm dơ cả ga giường hả! Tôi cho cô biết, chút nữa cô phải tự dọn dẹp giặt giũ cho sạch sẽ vào”.

Ôi mẹ nó chứ! Nói cái quái gì vậy trời! Tới tháng?

“Nhìn cho rõ đi! Đó là do thiếu gia các người làm đó!Tôi thế nhưng là người của thiếu gia các người. Là thiếu phu nhân chính thức của Kiều gia các người, ba tốt hơn là nên khách khí với tôi chút đi”.Tôi rống to.

Dì Hoa sửng sốt một chút, sau đó thì nở nụ cười, rồi bắt đầu cười đến gập cả người lại.

“Mạc Vũ Đồng à, tôi nói cho cô biết! Cho cô kết minh hôn với thiếu gia cũng chỉ là để hoàn thành tâm nguyện của lão gia thôi. Cô còn tưởng là thật sao. Nói thật cho cô biết, cô chỉ là 1 thứ đồ trang trí thôi, mà trách nhiệm của tôi chính là khi dễ cô, trả thù cho thiếu gia nhà chúng ta đó”.. Dì Hoa cao ngạo ngẩng đầu lên.

“Tôi cho cô biết, sau này tôi sẽ còn sai sử cô, coi cô như 1 người hầu nữa”.

Được! Rất được! Lão Kiều bảo tôi tới đây chính là muốn hành hạ chết tôi. Đồ khốn nạn. Nếu không phải tôi không nỡ thì xác định chắc chắn là tôi sẽ dùng viên kim cương lớn mà đập chết bà rồi.

“Kiều Sở Phàm, anh ra đây cho tôi! Vợ anh bị người ta khi dễ đây này. Nếu mà anh còn không ra thì tôi chết cho anh xem. Đến lúc đó tôi biến thành quỷ sẽ quậy Kiều gia các người gà bay chó chạy không được an bình đâu”. Đối mặt với sự phách lối của dì Hoa, tôi nắm chặt nắm tay rống giận với cái trần nhà.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau