Chương 36: Tìm Về Thi Thể Hoàn Chỉnh Của Chồng
“Tôi làm quỷ thì năng lực cũng không mạnh lắm, nhưng mà phương diện khác thì vẫn là rất mạnh mà, điểm này tối qua em cũng đã trải nghiệm rồi đó”. Sở Phàm nói tới đây thì cong lên khóe miệng cười tà.
“Cái con em nhà anh! Có thể đứng đắn 1 chút được không hả?”. Tôi trợn mắt nhìn Sở Phàm một cái.
“Còn nữa, vì cái lông gì mà anh không thể hiện thân với người khác mà tôi lại có thể nhìn thấy anh chứ? Còn nữa, vì sao mà sao khi bị tai nạn xe xong thì tôi lại có thể nhìn thấy nhiều ma quỷ vậy?”
Không lẽ là bởi vì nguyên nhân của bát tự thuần âm sao?
“Bởi vì trước khi em hôn mê đã thu được hết tam hồn thất phách của ta đang tản mát vào đáy mắt, cho nên em có thể nhìn thấy tôi. Cộng thêm bát tự thuần âm của em, vào lúc quỷ tiết là lúc âm khí mạnh mẽ nhất đã đả thông ngăn cách giữa âm và dương, mà thân thể em trở thành thông linh thể, cho nên có thể nhìn thấy bất kỳ thứ gì của cõi âm” . Sở Phàm nói tới đây thì nhún nhún vai.
“Nếu như không phải bởi vì em có thể nhìn thấy tôi, em cho rằng tôi sẽ báo mộng cho ông nội tôi để ông ấy tới tìm em giúp tôi cưới em về sao”.
Nhìn Sở Phàm với nét mặt không hài lòng, tôi hận không thể tẩn cho hắn 1 trận, nhưng mà để tránh chuyện hắn lại gỡ cái đầu xuống hay cái tay gì đó để dọa tôi, tôi đành cố sức mà đè nén xuống. Huống hồ tôi còn vừa đánh cược với dì Hoa nữa, tôi còn cần Sở Phàm trợ giúp mới được.
“Vậy anh nói tôi biết đi, làm sao mới có thể để cho người khác cũng nhìn thấy anh được?”. Tôi cười tủm tỉm hỏi.
“Thân thể hoàn chỉnh nhập táng mới có thể”. Sở Phàm nhìn tôi trừng 1 cái, nói như nghẹn miệng:” Đêm đó đụng xe, tôi bị chia năm xẻ bảy, cảnh sát không tìm đầy đủ thân thể của tôi đã đưa vào phòng chứa xác, rồi ông nội tôi trực tiếp đưa phần xác đó vào trong quan tài chôn vào mộ địa luôn”.
“Mẹ nó! Anh không phải hỏa táng sao?”. Tôi rụt cổ lại mà hỏi.
“Nhân viên quản lý nghĩa trang cho phép các người làm vậy sao?”
“Hắn dám không cho phép à! Nguyên cả khu nghĩa trang đều bị Kiều gia chúng ta mua cả rồi! Ai dám lắm mồm lắm miệng”. Sở Phàm chém đinh chặt sắt nói.
“Vậy…tôi phải làm thế nào?”. Tôi bất đắc dĩ chớp mắt nhìn Sở Phàm hỏi. Phải rồi ! Có tiền thì tùy hứng thôi! Tôi có thể nói gì được chứ!
“Tìm những bộ phận thân thể bị thất lạc của tôi, đem thi thể tôi ghép lại cho hoàn chỉnh rồi mai táng, như vậy thì tôi có thể giống như quỷ bình thường, tùy ý hiện thân được!”. Sở Phàm hờ hững nói.
Nghe lời này, tôi kìm lòng không đặng mà nuốt ngụm nước bọt.
“Anh có thể nhẹ nhàng nói cho tôi biết anh mất đi bộ phận nào không?”
Nếu như Sở Phàm nói với tôi là hắn mất đi chính là công cụ nòi giống thì tôi tuyệt đối sẽ không giúp hắn đi tìm đâu! Có đi tìm thì tôi cũng sẽ hung hăng giẫm đạp nó dưới chân, đạp cho tới khi bẹp dí mới thôi!
“Tôi thiếu mất 1 tròng mắt”. Sở Phàm nhíu mày.
“Lúc ấy tôi mở cửa sổ ra, vô cùng nghi ngờ là nó văng đến trong đường cống ngầm rồi”.
“Cho nên, anh là muốn tôi đi đến đoạn cống ngầm thoát nước chỗ xảy ra chuyện để đi tìm tròng mắt cho anh?”. Nói tới đây, tôi rùng mình.
“Đâu có đơn giản như vậy. Em đi tìm về tròng mắt của tôi, bỏ vào lại trong hốc mắt. Đồng thời đem thi thể tôi chắp vá hoàn chỉnh”. Sở Phàm nhìn tôi 1 chút
“Rồi mới độ dương khí cho tôi, như vậy thì mới gọi là hoàn thành”.
Ôi mẹ nó! Tôi không chỉ phải tìm về vá lại hoàn chỉnh thi thể, còn phải độ khí nữa? Chết nhiều ngày như vậy rồi, đoán chừng đã xấu ghê lắm rồi. Vì đánh cược với dì Hoa mà tôi hi sinh tới cùng như thế có đáng không ? Con em nhà anh!
“Không có biện pháp khác sao?”. Tôi thận trọng hỏi, thấy Sở Phàm lắc đầu, tôi nuốt ngụm nước bọt.
“Tôi còn 1 vấn đề cuối cùng nữa”.
“Nói”. Sở Phàm nhàn nhạt nhìn qua tôi.
“Cho hỏi, thi thể của anh bị đụng thành bao nhiêu mảnh vậy?”. Mắt tôi không chớp, nhìn chằm chằm Sở Phàm hỏi.
“À, mười tám mảnh”.
“Cái con em nhà anh! Có thể đứng đắn 1 chút được không hả?”. Tôi trợn mắt nhìn Sở Phàm một cái.
“Còn nữa, vì cái lông gì mà anh không thể hiện thân với người khác mà tôi lại có thể nhìn thấy anh chứ? Còn nữa, vì sao mà sao khi bị tai nạn xe xong thì tôi lại có thể nhìn thấy nhiều ma quỷ vậy?”
Không lẽ là bởi vì nguyên nhân của bát tự thuần âm sao?
“Bởi vì trước khi em hôn mê đã thu được hết tam hồn thất phách của ta đang tản mát vào đáy mắt, cho nên em có thể nhìn thấy tôi. Cộng thêm bát tự thuần âm của em, vào lúc quỷ tiết là lúc âm khí mạnh mẽ nhất đã đả thông ngăn cách giữa âm và dương, mà thân thể em trở thành thông linh thể, cho nên có thể nhìn thấy bất kỳ thứ gì của cõi âm” . Sở Phàm nói tới đây thì nhún nhún vai.
“Nếu như không phải bởi vì em có thể nhìn thấy tôi, em cho rằng tôi sẽ báo mộng cho ông nội tôi để ông ấy tới tìm em giúp tôi cưới em về sao”.
Nhìn Sở Phàm với nét mặt không hài lòng, tôi hận không thể tẩn cho hắn 1 trận, nhưng mà để tránh chuyện hắn lại gỡ cái đầu xuống hay cái tay gì đó để dọa tôi, tôi đành cố sức mà đè nén xuống. Huống hồ tôi còn vừa đánh cược với dì Hoa nữa, tôi còn cần Sở Phàm trợ giúp mới được.
“Vậy anh nói tôi biết đi, làm sao mới có thể để cho người khác cũng nhìn thấy anh được?”. Tôi cười tủm tỉm hỏi.
“Thân thể hoàn chỉnh nhập táng mới có thể”. Sở Phàm nhìn tôi trừng 1 cái, nói như nghẹn miệng:” Đêm đó đụng xe, tôi bị chia năm xẻ bảy, cảnh sát không tìm đầy đủ thân thể của tôi đã đưa vào phòng chứa xác, rồi ông nội tôi trực tiếp đưa phần xác đó vào trong quan tài chôn vào mộ địa luôn”.
“Mẹ nó! Anh không phải hỏa táng sao?”. Tôi rụt cổ lại mà hỏi.
“Nhân viên quản lý nghĩa trang cho phép các người làm vậy sao?”
“Hắn dám không cho phép à! Nguyên cả khu nghĩa trang đều bị Kiều gia chúng ta mua cả rồi! Ai dám lắm mồm lắm miệng”. Sở Phàm chém đinh chặt sắt nói.
“Vậy…tôi phải làm thế nào?”. Tôi bất đắc dĩ chớp mắt nhìn Sở Phàm hỏi. Phải rồi ! Có tiền thì tùy hứng thôi! Tôi có thể nói gì được chứ!
“Tìm những bộ phận thân thể bị thất lạc của tôi, đem thi thể tôi ghép lại cho hoàn chỉnh rồi mai táng, như vậy thì tôi có thể giống như quỷ bình thường, tùy ý hiện thân được!”. Sở Phàm hờ hững nói.
Nghe lời này, tôi kìm lòng không đặng mà nuốt ngụm nước bọt.
“Anh có thể nhẹ nhàng nói cho tôi biết anh mất đi bộ phận nào không?”
Nếu như Sở Phàm nói với tôi là hắn mất đi chính là công cụ nòi giống thì tôi tuyệt đối sẽ không giúp hắn đi tìm đâu! Có đi tìm thì tôi cũng sẽ hung hăng giẫm đạp nó dưới chân, đạp cho tới khi bẹp dí mới thôi!
“Tôi thiếu mất 1 tròng mắt”. Sở Phàm nhíu mày.
“Lúc ấy tôi mở cửa sổ ra, vô cùng nghi ngờ là nó văng đến trong đường cống ngầm rồi”.
“Cho nên, anh là muốn tôi đi đến đoạn cống ngầm thoát nước chỗ xảy ra chuyện để đi tìm tròng mắt cho anh?”. Nói tới đây, tôi rùng mình.
“Đâu có đơn giản như vậy. Em đi tìm về tròng mắt của tôi, bỏ vào lại trong hốc mắt. Đồng thời đem thi thể tôi chắp vá hoàn chỉnh”. Sở Phàm nhìn tôi 1 chút
“Rồi mới độ dương khí cho tôi, như vậy thì mới gọi là hoàn thành”.
Ôi mẹ nó! Tôi không chỉ phải tìm về vá lại hoàn chỉnh thi thể, còn phải độ khí nữa? Chết nhiều ngày như vậy rồi, đoán chừng đã xấu ghê lắm rồi. Vì đánh cược với dì Hoa mà tôi hi sinh tới cùng như thế có đáng không ? Con em nhà anh!
“Không có biện pháp khác sao?”. Tôi thận trọng hỏi, thấy Sở Phàm lắc đầu, tôi nuốt ngụm nước bọt.
“Tôi còn 1 vấn đề cuối cùng nữa”.
“Nói”. Sở Phàm nhàn nhạt nhìn qua tôi.
“Cho hỏi, thi thể của anh bị đụng thành bao nhiêu mảnh vậy?”. Mắt tôi không chớp, nhìn chằm chằm Sở Phàm hỏi.
“À, mười tám mảnh”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất