Chương 40: Thịt Kho Tàu À Thịt Kho Tàu
Tốt rồi! Dì Hoa cái miệng dù là hung ác, phân công cho tôi nhiều việc như vậy, nhưng lúc ăn tối cũng là để cho bọn người hầu đi nhận việc hầu hạ, như vậy thì cả người mệt mỏi rã rời của tôi cũng được nghỉ ngơi. Nhìn cả cái bàn lớn đầy sơn hào hải vị, tôi rất tự giác nhận lấy 2 cái bánh bao dì Hoa đưa rồi về căn phòng trên lầu 4.
Có gì ghê ghớm đâu chứ? Chờ tôi bán kim cương, bỏ ra 1 số tiền lớn là ăn được thôi! Hừ.
Tôi nhai cái bánh bao khô khan, vẻ mặt khinh thường, ngay lúc tôi bị nghẹn miếng bánh bao khô khóc trong cổ họng, không lên không xuống được, thì 1 mùi thơm của thịt nồng nàn bay vào mũi tôi, theo mùi thơm nhìn qua thì thấy trên bàn là thịt kho tàu sáng loáng đang bốc khói.
“Ừng ực”. Tôi nuốt ngum nước bọt, thuận tay vứt ngay cái bánh bao trong tay, rồi trực tiếp cầm lên 1 miếng thịt bỏ vào miệng.
“Vợ à, ăn ngon không?”. Ngày lúc tôi ăn đến miệng đầy dầu mỡ, một giọng nói trêu ngươi xuất hiện bên cạnh tôi, tôi bị hù làm nguyên cả cục thịt kho tàu bị nuốt xuống mà chưa kịp nhai.
“Muốn chết hả? Anh là quỷ hả? Sao mà tới không có chút âm thanh nào vậy?” Tôi trừng mắt nhìn cái mặt cười xấu xa của Sở Phàm mà không ngừng vỗ ngực, tôi vỗ cho tới khi miếng thịt bị kẹt ở cổ kia trôi tuột xuống.
“Tôi vốn chính là quỷ mà”. Sở Phàm tỏ vẻ không quan trọng, trực tiếp ngồi lên giường.
“Ah! Thật là ngại quá, tôi quên mất”. Tôi cứ trực tiếp ôm luôn cái dĩa thịt, trong miệng lầm bầm thì thầm:” Thịt kho tàu này là anh cố ý lấy cho tôi ăn sao?”
Nghĩ lại cái bộ dáng bình thường của Sở Phàm cà lơ phất phơ, nhưng mà lòng dạ cũng mềm đó chứ, cũng biết thương vợ! Cân nhắc cái dĩa thịt kho tàu này, tôi có thể thoáng tha thứ cho hành vi man rợ của hắn tối qua vậy!
“À! Cái đó là đồ ăn thừa, dù sao cũng đổ cho chó ăn thôi, không bằng cho em ăn”. Sở Phàm thờ ơ không để ý gì mà nói.
“Mẹ nó chứ! Anh coi lão nương như chó hả?”
Tôi nghe xong lời này thì lửa giận bùng lên óc, không cần suy nghĩ gì nhiều liền chuẩn bị ném cái dĩa vào Sở Phàm , nhưng mà trong dĩa còn 1 miếng thịt kho tàu mê người nữa, tôi tranh thủ nhét nốt vào miệng xong mới ném vào cái mặt tuấn tú của Sở Phàm. Nhưng mà dĩa còn chưa tiếp cận mục tiêu đã bị hắn 1 phát bắt được, rồi nhẹ nhàng để lên bàn bên cạnh.
“Sao lại nổi giận đùng đùng vậy chứ? Không phải là tôi chỉ đang trêu em chút thôi sao”. Sở Phàm cười vừa đi tới trước mặt tôi:” Thịt kho tàu này là tôi cố ý đem tới cho em ăn đó, nếu không thì ban đêm sao em có đủ khí lực để tôi giày vò chứ”.
Vốn còn đang định cảm kích 1 phen, bây giờ nghe hết câu xong tôi chỉ muốn bóp chết tên đàn ông này thôi, à không, à con quỷ nam này. Tôi còn định sẽ cố quên đi đoạn kí ức làm tôi chảy nước mắt này rồi, thế mà hắn còn không biết xấu hổ mà nhắc lại nữa!
“Tôi nói cho anh biết! Anh nếu lại đùa giỡn tôi. Đêm nay khi tôi tìm được cái tròng mắt rồi sẽ 1 phát giẫm lên nó, để cho anh lại…” Tôi đẩy Sở Phàm ra, trong nháy mắt hắn biến mất, nhưng giây sau đột nhiên xuất hiện ở 1 bên khác của tôi, tay cầm 1 cái khăn ướt lau cái tay phải dính đầy dầu mỡ của tôi.
“Đùa em chút thôi! Xem em kích động kìa”. Sở Phàm cười xấu xa với tôi 1 chút, rồi cầm tay tôi chăm chú lau.
Nhìn khuôn mặt Sở Phàm nhẹ nhàng chăm chú, trong lòng tôi run lên, vậy mà nỗi tức giận biến mất không lí do, một thanh niên tốt đẹp thế này, nếu không phải vì tôi, sao lại bị luân lạc tới tình trạng này chứ? Kỳ thật, tôi nợ anh ấy nhiều lắm!
“Sở Phàm!”. Tôi không chớp mắt nhìn Sở Phàm đang chăm chú lau tay phải của tôi mà nhẹ giọng gọi.
“Ừ”. Sở Phàm từ từ ung dung ngẩng đầu nhìn tôi.
“Anh có hận tôi không?” Tôi thận trọng hỏi.
Có gì ghê ghớm đâu chứ? Chờ tôi bán kim cương, bỏ ra 1 số tiền lớn là ăn được thôi! Hừ.
Tôi nhai cái bánh bao khô khan, vẻ mặt khinh thường, ngay lúc tôi bị nghẹn miếng bánh bao khô khóc trong cổ họng, không lên không xuống được, thì 1 mùi thơm của thịt nồng nàn bay vào mũi tôi, theo mùi thơm nhìn qua thì thấy trên bàn là thịt kho tàu sáng loáng đang bốc khói.
“Ừng ực”. Tôi nuốt ngum nước bọt, thuận tay vứt ngay cái bánh bao trong tay, rồi trực tiếp cầm lên 1 miếng thịt bỏ vào miệng.
“Vợ à, ăn ngon không?”. Ngày lúc tôi ăn đến miệng đầy dầu mỡ, một giọng nói trêu ngươi xuất hiện bên cạnh tôi, tôi bị hù làm nguyên cả cục thịt kho tàu bị nuốt xuống mà chưa kịp nhai.
“Muốn chết hả? Anh là quỷ hả? Sao mà tới không có chút âm thanh nào vậy?” Tôi trừng mắt nhìn cái mặt cười xấu xa của Sở Phàm mà không ngừng vỗ ngực, tôi vỗ cho tới khi miếng thịt bị kẹt ở cổ kia trôi tuột xuống.
“Tôi vốn chính là quỷ mà”. Sở Phàm tỏ vẻ không quan trọng, trực tiếp ngồi lên giường.
“Ah! Thật là ngại quá, tôi quên mất”. Tôi cứ trực tiếp ôm luôn cái dĩa thịt, trong miệng lầm bầm thì thầm:” Thịt kho tàu này là anh cố ý lấy cho tôi ăn sao?”
Nghĩ lại cái bộ dáng bình thường của Sở Phàm cà lơ phất phơ, nhưng mà lòng dạ cũng mềm đó chứ, cũng biết thương vợ! Cân nhắc cái dĩa thịt kho tàu này, tôi có thể thoáng tha thứ cho hành vi man rợ của hắn tối qua vậy!
“À! Cái đó là đồ ăn thừa, dù sao cũng đổ cho chó ăn thôi, không bằng cho em ăn”. Sở Phàm thờ ơ không để ý gì mà nói.
“Mẹ nó chứ! Anh coi lão nương như chó hả?”
Tôi nghe xong lời này thì lửa giận bùng lên óc, không cần suy nghĩ gì nhiều liền chuẩn bị ném cái dĩa vào Sở Phàm , nhưng mà trong dĩa còn 1 miếng thịt kho tàu mê người nữa, tôi tranh thủ nhét nốt vào miệng xong mới ném vào cái mặt tuấn tú của Sở Phàm. Nhưng mà dĩa còn chưa tiếp cận mục tiêu đã bị hắn 1 phát bắt được, rồi nhẹ nhàng để lên bàn bên cạnh.
“Sao lại nổi giận đùng đùng vậy chứ? Không phải là tôi chỉ đang trêu em chút thôi sao”. Sở Phàm cười vừa đi tới trước mặt tôi:” Thịt kho tàu này là tôi cố ý đem tới cho em ăn đó, nếu không thì ban đêm sao em có đủ khí lực để tôi giày vò chứ”.
Vốn còn đang định cảm kích 1 phen, bây giờ nghe hết câu xong tôi chỉ muốn bóp chết tên đàn ông này thôi, à không, à con quỷ nam này. Tôi còn định sẽ cố quên đi đoạn kí ức làm tôi chảy nước mắt này rồi, thế mà hắn còn không biết xấu hổ mà nhắc lại nữa!
“Tôi nói cho anh biết! Anh nếu lại đùa giỡn tôi. Đêm nay khi tôi tìm được cái tròng mắt rồi sẽ 1 phát giẫm lên nó, để cho anh lại…” Tôi đẩy Sở Phàm ra, trong nháy mắt hắn biến mất, nhưng giây sau đột nhiên xuất hiện ở 1 bên khác của tôi, tay cầm 1 cái khăn ướt lau cái tay phải dính đầy dầu mỡ của tôi.
“Đùa em chút thôi! Xem em kích động kìa”. Sở Phàm cười xấu xa với tôi 1 chút, rồi cầm tay tôi chăm chú lau.
Nhìn khuôn mặt Sở Phàm nhẹ nhàng chăm chú, trong lòng tôi run lên, vậy mà nỗi tức giận biến mất không lí do, một thanh niên tốt đẹp thế này, nếu không phải vì tôi, sao lại bị luân lạc tới tình trạng này chứ? Kỳ thật, tôi nợ anh ấy nhiều lắm!
“Sở Phàm!”. Tôi không chớp mắt nhìn Sở Phàm đang chăm chú lau tay phải của tôi mà nhẹ giọng gọi.
“Ừ”. Sở Phàm từ từ ung dung ngẩng đầu nhìn tôi.
“Anh có hận tôi không?” Tôi thận trọng hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất