Chủ Bá Hôm Nay Cứu Vớt Thế Giới Sao
Quyển 4 Chương 3: Quyển 4 Chương 3
Ngươi biết ta cố gắng bao nhiêu không hả!
Andy cảm thấy đầu óc thật hỗn loạn, cố gắng lúc lâu mới mở mắt được.
Thế giới trước mắt hắn như bị đảo ngược lại, phía trên là cây cối và đất đai, phía dưới lại là bầu trời xanh thẳm. Ánh mặt trời xuyên qua khe hở giữa những nhánh cây chiếu xuống, tạo thành những điểm sáng nhỏ trên người hắn.
Hắn đã chết ư?
Andy còn nhớ rõ phẫn nộ, thương tâm và tuyệt vọng khi bị rơi từ trên vách núi xuống, thánh nữ vốn nên cùng hắn hầu hạ thần Quang Minh lại phản bội giáo đình Quang Minh, gia nhập giáo đình Hắc Ám, thậm chí còn giao thân thể mình cho gã nam nhân ghê tởm được gọi là hóa thân của thần Hắc Ám kia.
Vì gã nam nhân kia, thánh nữ dùng tín hiệu khi gặp được nguy hiểm lừa hắn tới rừng rậm ma thú, sau khi hắn tới chờ đón hắn chính là sát khí ùn ùn kéo đến, gã nam nhân kia muốn giết hắn, hắn cố gắng chạy trối chết, cuối cùng cũng hết đường để chạy. Nhưng hắn tình nguyện rơi xuống vách núi dựng đứng này cũng không bằng lòng chết dưới tay gã nam nhân đó.
"Hiện tại có lẽ mình đã về tới ôm ấp của thần Quang Minh" Andy nghĩ.
Thì ra nơi ở của thần Quang minh là như vậy.
"Cậu tỉnh rồi sao?" Một tiếng nói trong trẻo vang lên đánh gãy suy nghĩ của Andy, hắn quay phắc đầu lại, trong tầm mắt xuất hiện một thiếu niên mặc trang phục kỵ sĩ ba màu trắng vàng đỏ, bộ dáng nhìn cực kì trẻ tuổi, không lớn hơn Andy bao nhiêu, cười rộ lên tựa như ánh mặt trời.
"Ngươi là?" Andy có chút nghi hoặc.
"Cậu có thể tự trèo từ trên đó xuống được không?" Đằng Đông ngẩng đầu nhìn cậu nhóc vẫn còn đang ở trên cây hỏi, "Không được thì nói để tôi giúp cậu."
Andy lập tức phản ứng lại, thì ra mình không phải đi gặp thần Quang Minh, cũng không bị ngã chết.
Hoạt động thân thể một chút, Andy phát hiện vết thương trên người mình lúc chiến đấu thế mà đã khỏi hết rồi, nguyên tố ánh sáng trong thân thể cũng đã khôi phục đầy lại, cả người đều ở trong trạng thái tốt nhất.
Mặc dù tố chất thân thể của ma pháp sư không bằng với các chiến sĩ, nhưng vẫn mạnh hơn người thường, hai tay Andy chống đỡ vào cành cây, lộn một vòng, đáp xuống mặt đất.
Đằng Đông cười tủm tỉm nhìn hắn: "Xem ra thân thể của cậu đã tốt nhiều rồi."
"Ừ." Andy gật đầu, không muốn nhiều lời với Đằng Đông, vết thương trên người hắn khỏi nhất định là nhờ thiếu niên trước mặt hắn đã cho hắn uống thuốc gì đó, tuy rằng được đối phương cứu một mạng, nhưng hắn sẽ không vì vậy mà tín nhiệm người khác.
"Cơm trưa xong rồi." Cách đó không xa truyền đến một giọng nói.
Đằng Đông: "Đã biết, tới ngay đây!"
Đằng Đông đi về hướng truyền đến giọng nói, vừa đi vừa vẫy tay với Andy: "Đi chung không? Cậu đã một ngày một đêm không ăn gì rồi."
Andy rất do dự, nhưng âm thanh nho nhỏ từ bụng đã bán đứng hắn, cậu nhóc có chút ngượng ngùng gục đầu xuống: "Vậy làm phiền......"
Andy đi theo phía sau thiếu niên xa lạ, không bao lâu thì thấy được người kêu thiếu niên ăn cơm, là một thanh niên mặc phục sức y chang thiếu niên, hơn hai mươi tuổi, cho dù ở giáo đình Quang Minh đã gặp qua rất nhiều thị nữ người hầu xinh đẹp, thánh tử Andy cũng bị kinh diễm một chút.
Đến khi nhìn thấy da thú bị lột ra bên cạnh chân thanh niên, Andy lại kinh ngạc, đó là thú Tật Phong có chất thịt vô cùng ngon, thú Tật Phong không có sức chiến đấu cường hãn, nhưng nó lại chạy trốn cực nhanh, người có thể bắt giữ được nó thực lực chắc chắn không thể khinh thường.
Đằng Đông lấy một cái chén từ trong hầu bao ra, cầm đôi đũa gắp mấy khối thịt nướng, cậu gắp thịt đầy chén xong đưa cho Cố Khế, tiếp theo lấy cái chén thứ hai gắp không sai biệt lắm rồi đưa tới trước mặt Andy: "Của cậu."
Andy nhận lấy, một tay cầm chén, một tay cầm đũa, trong lòng khá băn khoăn, từ trước tới giờ hắn chưa bao giờ thấy loại dụng cụ nào nhẵn bóng xinh đẹp như vậy, mà nếu có thì cũng bị nhóm vương thất đem đi sưu tầm, lúc này lại bị thiếu niên trước mặt này dùng gấp thịt.
Mà hai cái cây(đôi đũa) không biết dùng nguyên liệu gì chế này rốt cuộc có tác dụng là gì, nhìn thiếu niên dùng nó để gấp thịt vô cùng nhẹ nhàng, Andy dù đã thử nhiều lần vẫn không thể cho thịt vào miệng được.
Cuối cùng Đằng Đông mới gắp chén thịt cho mình, cậu ăn một miếng, ánh mắt mở to lên: "Ngon quá, giám sát đại đại quả nhiên là nghiên cứu rất sâu về mỹ thực."
Thịt thú Tật Phong cực mềm, không tanh chút nào, sau khi rửa nó một nước, thì ướp nó với rượu trắng và dấm chua, đường maltose, cuối cùng đem nó đi nướng, trong lúc nướng thì phết một lớp hỗn hợp nước giấm đường lên thịt, thành quả là những miếng thịt bóng loáng rực rỡ, da giòn thịt mềm, phi thường phù hợp với khẩu vị của Đằng Đông, không trách được a, cậu vốn dĩ là động vật ăn thịt mà.
Cố Khế thấy cậu ăn vui vẻ như vậy, liền gấp hơn phân nửa thịt trong chén mình cho vào chén của cậu.
Đằng Đông ăn no xong, mới phát hiện Andy vẫn còn đấu tranh với đôi đũa, cậu vỗ đầu, này là thế giới Tây huyễn, bình thường mọi người chắc chắn chỉ dùng dao nĩa, làm gì dùng đũa, thế nên cậu lấy một cái nĩa ra đưa cho Andy.
"Cảm ơn." Andy tiếp nhận nĩa ăn, thân là thánh tử, đồ ăn hắn đã nếm qua phải nói là nhiều vô số kể, tuy nhiên chén thịt này lại khiến hắn xém chút nữa là nuốt luôn lưỡi của mình, hắn chưa bao giờ ăn miếng thịt nướng nào ngon như vậy!
Đằng Đông: "Cố Khế đại đại rõ là người lên được phòng khách xuống được nhà bếp, nhà ai cũng cần."
[Ha ha]
[Chủ bá cậu cứ khoe tiếp đi]
[Biết Cố nam thần là bạn trai của cậu rồi, khiêm tốn chút nào]
[Tú ân ái càng ngày càng nhiều a]
[Cách thức khoe bạn trai mạnh mẽ như vậy, tại hạ quả thực không bằng, khâm phục khâm phục]
[Tìm bạn trai, tất cả các phương diện chỉ cần bằng một nửa Cố nam thần tui đã thỏa mãn]
[Vẫy tay hẹn gặp lại]
[Đông Đông làm vậy sẽ bị đánh đó biết không?]
[Xuống đê xuống đê]
[Cạn lời]
Andy vừa ăn thịt nướng, vừa lén đánh giá hai người tựa hồ có quan hệ rất thân mật ở đối diện, thầm đoán thân phận của họ.
Nhận ra hắn đang quan sát, Đằng Đông đi thẳng đến trước mắt hắn hỏi: "Sao cậu có thể ngã từ trên vách núi xuống hay vậy?"
Khán giả trực tiếp lập tức phấn khích, lấy hạt dưa, lấy bắp rang, bọn họ phát hiện chuyện xưa của mấy nhân vật trong phát sóng của Đằng Đông còn hay hơn so với mấy tiểu thuyết và phim truyền hình.
Andy nghĩ chuyện thánh nữ không thể nói ra, nhưng chuyện của nam nhân ghê tởm kia vẫn có thể nói được, hắn không biết thân phận của hai người trước mặt này là gì, tuy nhiên thân là thánh tử hắn không cảm nhận được năng lượng hắc ám trên người bọn họ, điều này chứng minh họ không phải tín đồ của giáo đình Hắc Ám.
"Bị đuổi giết, đối phương là người của giáo đình Hắc Ám."
"Bị đuổi giết? Người kia có phải là một nam nhân nhìn hơn hai mươi tuổi, tự nhận bản thân thực cool thực ngầu, dẫn theo một đoàn mỹ nữ không?"
Andy sửng sốt một chút: "Ngươi biết gã?"
Đằng Đông lắc đầu: "Không biết, chẳng qua sau khi cậu ngã xuống thì một lúc sau gã có tới tìm."
Andy xiết chặt nắm tay: "Cảm ơn các người đã cứu tôi, sau này nhất định tôi sẽ báo đáp lại các người. Nhưng mà các ngươi phải cẩn thận gã nam nhân kia, gã là thuộc hạ của giáo đình Hắc Ám, vừa ác độc vừa đáng ghê tởm."
Đã xem qua rất nhiều tiểu thuyết, ở phương diện này Đằng Đông hoàn toàn không cần Cố Khế giải thích, cũng tự mình não bổ ra một đống chuyện của giáo đình Hắc Ám, trong đó còn có không ít tiểu thuyết nam chính đại diện cho Hắc Ám lật đổ Quang Minh, thà làm tiểu nhân cũng không làm ngụy quân tử, Đằng Đông đối với việc này không có đánh giá.
Nhưng đối với ác cảm cậu giành cho nam lưu manh, cũng đủ khiến cậu không chút khách khí cho giáo đình Hắc Ám của tiểu thế giới này một dấu trừ.
Tuy chỉ là đoán bừa, nhưng tuyển chọn một cấp dưới như vậy, giáo đình Hắc Ám đoán chừng cũng không phải thứ tốt lành gì.
Chẳng qua.....Đằng Đông tới gần Cố Khế: "Nghe một người phương Tây nói từ 'thuộc hạ' cảm giác thiệt là vi diệu."
Cố Khế nhẹ nhàng vuốt ve lưng cậu: "Là do máy phiên dịch, nó sẽ phiên dịch ngôn ngữ của đại thế giới và tất cả các tiểu thế giới làm sao để em dễ hiểu nhất."
"Máy phiên dịch?" Đằng Đông hồi tưởng một chút, "Là thứ mà anh chàng kia nhét vào miệng em, rồi bị em nuốt xuống á hả?"
"Nhét vào miệng em?" Cố Khế híp mắt, sau đó cũng không dây dưa vấn đề này nữa, "Là cái đó."
Đằng Đông hiểu rõ gật đầu, cậu cũng đoán được phần nào thứ mình ăn lúc đó, suy cho cùng không có khả năng là đại thế giới và toàn bộ các tiểu thế giới đều nói tiếng hoa, quả nhiên ngay từ đầu thân thể mình đã được đưa máy phiên dịch vào.
"Đúng rồi, không biết hướng đi tới thị trấn gần nhất là hướng nào?" Đằng Đông hỏi.
Andy lục lại ký ức, trả lời: "Đúng lúc tôi cũng muốn rời đi, nếu hai người không ngại, hay là chúng ta cùng đi?"
Đằng Đông gật đầu: "Có thể." Có Cố Khế bên cạnh, đi với ai cậu cũng không sợ.
Andy không biết giá trị vũ lực của Cố Khế, vì để Đằng Đông an tâm, hắn vẫn nói thân phận mình: "Tôi là thánh tử của giáo đình Quang Minh, Andy Carrus." Đương nhiên lý do chủ yếu hắn bại lộ thân phận của mình là để làm hai người kia sợ hãi, uy danh của giáo đình Quang Minh vẫn rất lớn.
Đằng Đông cười cười: "Xin chào Andy, tôi là Đằng Đông, y là Cố Khế, chúng tôi là.....ừm....kỵ sĩ bình thường thôi."
Đằng Đông nhìn thoáng qua Cố Khế, y không có lên tiếng sửa lại, chứng tỏ cậu nói đúng, thế giới này có chức nghiệp kỵ sĩ.
"Không biết hai vị thuộc quốc gia hay thuộc quân đoàn nào?" Andy làm bộ vô tình hỏi.
Đằng Đông cười ha ha: "Chỉ là một quân đoàn nhỏ mà thôi, không đáng nhắc tới."
Nghĩ đối phương không muốn lộ ra quân đoàn của mình, Andy cũng không tiếp tục truy hỏi: "Chúng ta đi ngay bây giờ chứ?"
"Đi." Đằng Đông đồng ý, bởi vì khán giả hi vọng cậu dẫn họ đi coi kịch bản cẩu huyết, cả ngày hôm nay cậu và Cố Khế đã đi một vòng nơi này rồi, mặc dù trong rừng rậm có rất nhiều loại ma thú kỳ quái, nhưng cậu vẫn hứng thú với văn hóa của thế giới này hơn.
Andy hiện tại cũng rất nhớ nhà, hắn muốn chạy thật nhanh về giáo đình Quang Minh, tìm nhóm giáo chủ bàn bạc về chuyện thánh nữ phản bội.
Hắn gắt gao đi theo sau Đằng Đông và Cố Khế.
Có Cố Khế ở đây, mà Andy tuy rằng còn nhỏ, cũng là một pháp sư ánh sáng cao cấp, cho nên một đường này của bọn họ đi vô cùng dễ dàng, không có ma thú mắt mù tiến tới khiêu khích, chỉ có hai con thú Tật Phong bị Cố Khế bắt trên đường, y cất vào trong ngọc ban chỉ, chuẩn bị lúc về sẽ dùng một con làm thịt kho tàu, một con đem hấp, cho Đằng Đông ăn.
Theo hướng bọn họ đi, cây cối càng ngày càng thưa thớt, mơ hồ có thể thấy thảo nguyên bằng phẳng.
Bọn họ sắp rời khỏi rừng rậm ma thú, trăm triệu lần không nghĩ tới sẽ gặp phải nam lưu manh và dàn hậu cung của gã.
Hai phe không hẹn mà gặp nhau ở bên cạnh rừng rậm, mặt đối mặt giằng co.
Nam lưu manh: "Ngươi không chết?"
Andy: "Ngươi hi vọng ta chết? Thật xin lỗi, ta còn sống, sống rất tốt!"
Nam lưu manh: "Hừ, vậy bây giờ ngươi phải chết!"
Nam lưu manh giơ tay lên, hai ma thú diện mạo hung dữ xuất hiện trước mặt Andy, nhe răng nhếch miệng tràn ngập ác ý nhìn Andy.
Andy biến sắc: "Thánh thú.....Còn có thần thú.......Sao sao có thể!"
Nam lưu manh: "Có gì mà không thể, thiên chi kiều tử như ngươi chỉ là đồ rác rưởi, sớm hay muộn gì cũng sẽ bị ta dẫm nát dưới chân thôi!"
Tầm mắt vừa chuyển, nam lưu manh nhìn thấy Đằng Đông và Cố Khế đứng phía sau Andy, bề ngoài của Đằng chủ bá và Cố nam thần đều thuộc dạng xuất chúng, khí chất trên người cũng không kém, nhất là cái liếc mắt nhàn nhạt của Cố Khế, khiến cho nam lưu manh nhớ lại "quá khứ bi thảm" bị nhân sĩ thành công miệt thị.
Nam lưu manh: "Còn các ngươi, lớn lên đẹp liền giỏi sao! Các ngươi chỉ là lũ cặn bã khoác lên mình những bộ quần áo lụa là đắt tiền mà thôi!"
Đằng Đông: "Woa, gã thế nhưng biết dùng từ quần áo lụa là nha, trình độ văn hóa cao hơn tưởng tượng của tui á!"
Nam lưu manh: "ĐM, học đại học thì giỏi lắm sao? Lên đại học thì giỏi hả? Dám xem thường bố mày? Đọc sách làm đíu gì, bố mày chỉ tốt nghiệp tiểu học thôi, hiện tại cũng dư sức để dẫm nát lũ các ngươi!"
Đằng Đông: "Trên thực tế tui vẫn đang học chương trình mẫu giáo, căn bản không thể phản bác được, hầy."
Đằng chủ bá rõ ràng là một đứa nhỏ tốt ăn ngay nói thật, lại bị nam lưu manh rằng cậu đang sử dụng kỹ năng "trào phúng" gã.
Gã oán hận nhìn chằm chằm Đằng Đông, hai con mắt đều muốn phun ra lửa.
Nhưng mà gã vẫn áp lại lửa giận của mình, bày ra tư thái khinh miệt, tính toán trước khi đánh bại bọn họ, phải dùng từ ngữ cho họ thấy mình cao phú soái như thế nào, miệt thị bọn họ: "Ngươi biết không! Ta là toàn hệ ma pháp sư! Ngươi biết không! Ta là ma kiếm song tu! Ngươi biết không! Ta luôn được mỹ nữ quay quanh! Ngươi biết không! Ba vị pháp thánh duy nhất của đại lục này là sư phụ của ta! Ngươi biết không! Ta còn có thần thú và thánh thú hộ thân! Ngươi biết không! Ta...."
Cố Khế: "Em muốn cay nhiều hay ít cay?"
Đằng Đông: "Ừm, anh thấy làm như thế nào ngon liền làm như thế đi, em không rõ mấy nguyên liệu ở thế giới này làm như thế nào mới ngon."
Cố Khế: "Vậy cay nhiều đi."
Đằng Đông: "Được. Em cũng biết nấu ăn, nhưng trình độ chỉ thường thường thôi, sau này sẽ chăm chỉ học, nấu cơm cho anh ăn."
Cố Khế: "Anh làm, em phụ trách ăn là được rồi."
Đằng Đông: "Cảm giác mình thiệt là ăn không ngồi rồi a."
Cố Khế: "Ừ, có anh ở đây, em chỉ cần ngồi đó rồi ăn là được."
Đằng Đông: "....He he"
Cố Khế: "Ngoan."
Vốn dĩ bị nam lưu manh làm cho tức giận cực kì, kết quả lại bị Đằng Đông và Cố Khế hấp dẫn lực chú ý, Andy: "......."
[Hai người thiệt hư!]
[Tại hạ bội phục]
[Trong tình huống này vẫn có thể tú ân ái, khâm phục khâm phục]
[Nam lưu manh có biết bản thân đã trở thành âm thanh nền không?]
[Ca khúc rap mới nhất —- <<Ngươi biết không>>, ca sĩ: Nam lưu manh]
[Ngươi biết không! Ta là học sinh tiểu học!]
[Ngươi biết không! Trưa nay ta ăn ba chén cơm!]
[Ngươi biết không! Ta đi vệ sinh không mang giấy!]
[Ngươi biết không! Đằng chủ bá và Cố nam thần tú ân ái nữa rồi!]
[Ngươi biết không! Cẩu lương nhà ta tích trữ lại nhiều thêm ba cân!]
Đến khi Đằng Đông và Cố Khế xì xào bàn tán xong rồi, nam lưu manh cũng nói xong, gã dùng tư thế cao cao tại thượng khinh bỉ nhìn ba người: "Ngươi biết không! Ta mới là nhân sinh người thắng! Còn các ngươi chỉ là đống sh*t giúp đất màu mỡ thêm thôi!"
Đằng Đông: "A? Tôi không biết."
Nam lưu manh: "......"
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Andy cảm thấy đầu óc thật hỗn loạn, cố gắng lúc lâu mới mở mắt được.
Thế giới trước mắt hắn như bị đảo ngược lại, phía trên là cây cối và đất đai, phía dưới lại là bầu trời xanh thẳm. Ánh mặt trời xuyên qua khe hở giữa những nhánh cây chiếu xuống, tạo thành những điểm sáng nhỏ trên người hắn.
Hắn đã chết ư?
Andy còn nhớ rõ phẫn nộ, thương tâm và tuyệt vọng khi bị rơi từ trên vách núi xuống, thánh nữ vốn nên cùng hắn hầu hạ thần Quang Minh lại phản bội giáo đình Quang Minh, gia nhập giáo đình Hắc Ám, thậm chí còn giao thân thể mình cho gã nam nhân ghê tởm được gọi là hóa thân của thần Hắc Ám kia.
Vì gã nam nhân kia, thánh nữ dùng tín hiệu khi gặp được nguy hiểm lừa hắn tới rừng rậm ma thú, sau khi hắn tới chờ đón hắn chính là sát khí ùn ùn kéo đến, gã nam nhân kia muốn giết hắn, hắn cố gắng chạy trối chết, cuối cùng cũng hết đường để chạy. Nhưng hắn tình nguyện rơi xuống vách núi dựng đứng này cũng không bằng lòng chết dưới tay gã nam nhân đó.
"Hiện tại có lẽ mình đã về tới ôm ấp của thần Quang Minh" Andy nghĩ.
Thì ra nơi ở của thần Quang minh là như vậy.
"Cậu tỉnh rồi sao?" Một tiếng nói trong trẻo vang lên đánh gãy suy nghĩ của Andy, hắn quay phắc đầu lại, trong tầm mắt xuất hiện một thiếu niên mặc trang phục kỵ sĩ ba màu trắng vàng đỏ, bộ dáng nhìn cực kì trẻ tuổi, không lớn hơn Andy bao nhiêu, cười rộ lên tựa như ánh mặt trời.
"Ngươi là?" Andy có chút nghi hoặc.
"Cậu có thể tự trèo từ trên đó xuống được không?" Đằng Đông ngẩng đầu nhìn cậu nhóc vẫn còn đang ở trên cây hỏi, "Không được thì nói để tôi giúp cậu."
Andy lập tức phản ứng lại, thì ra mình không phải đi gặp thần Quang Minh, cũng không bị ngã chết.
Hoạt động thân thể một chút, Andy phát hiện vết thương trên người mình lúc chiến đấu thế mà đã khỏi hết rồi, nguyên tố ánh sáng trong thân thể cũng đã khôi phục đầy lại, cả người đều ở trong trạng thái tốt nhất.
Mặc dù tố chất thân thể của ma pháp sư không bằng với các chiến sĩ, nhưng vẫn mạnh hơn người thường, hai tay Andy chống đỡ vào cành cây, lộn một vòng, đáp xuống mặt đất.
Đằng Đông cười tủm tỉm nhìn hắn: "Xem ra thân thể của cậu đã tốt nhiều rồi."
"Ừ." Andy gật đầu, không muốn nhiều lời với Đằng Đông, vết thương trên người hắn khỏi nhất định là nhờ thiếu niên trước mặt hắn đã cho hắn uống thuốc gì đó, tuy rằng được đối phương cứu một mạng, nhưng hắn sẽ không vì vậy mà tín nhiệm người khác.
"Cơm trưa xong rồi." Cách đó không xa truyền đến một giọng nói.
Đằng Đông: "Đã biết, tới ngay đây!"
Đằng Đông đi về hướng truyền đến giọng nói, vừa đi vừa vẫy tay với Andy: "Đi chung không? Cậu đã một ngày một đêm không ăn gì rồi."
Andy rất do dự, nhưng âm thanh nho nhỏ từ bụng đã bán đứng hắn, cậu nhóc có chút ngượng ngùng gục đầu xuống: "Vậy làm phiền......"
Andy đi theo phía sau thiếu niên xa lạ, không bao lâu thì thấy được người kêu thiếu niên ăn cơm, là một thanh niên mặc phục sức y chang thiếu niên, hơn hai mươi tuổi, cho dù ở giáo đình Quang Minh đã gặp qua rất nhiều thị nữ người hầu xinh đẹp, thánh tử Andy cũng bị kinh diễm một chút.
Đến khi nhìn thấy da thú bị lột ra bên cạnh chân thanh niên, Andy lại kinh ngạc, đó là thú Tật Phong có chất thịt vô cùng ngon, thú Tật Phong không có sức chiến đấu cường hãn, nhưng nó lại chạy trốn cực nhanh, người có thể bắt giữ được nó thực lực chắc chắn không thể khinh thường.
Đằng Đông lấy một cái chén từ trong hầu bao ra, cầm đôi đũa gắp mấy khối thịt nướng, cậu gắp thịt đầy chén xong đưa cho Cố Khế, tiếp theo lấy cái chén thứ hai gắp không sai biệt lắm rồi đưa tới trước mặt Andy: "Của cậu."
Andy nhận lấy, một tay cầm chén, một tay cầm đũa, trong lòng khá băn khoăn, từ trước tới giờ hắn chưa bao giờ thấy loại dụng cụ nào nhẵn bóng xinh đẹp như vậy, mà nếu có thì cũng bị nhóm vương thất đem đi sưu tầm, lúc này lại bị thiếu niên trước mặt này dùng gấp thịt.
Mà hai cái cây(đôi đũa) không biết dùng nguyên liệu gì chế này rốt cuộc có tác dụng là gì, nhìn thiếu niên dùng nó để gấp thịt vô cùng nhẹ nhàng, Andy dù đã thử nhiều lần vẫn không thể cho thịt vào miệng được.
Cuối cùng Đằng Đông mới gắp chén thịt cho mình, cậu ăn một miếng, ánh mắt mở to lên: "Ngon quá, giám sát đại đại quả nhiên là nghiên cứu rất sâu về mỹ thực."
Thịt thú Tật Phong cực mềm, không tanh chút nào, sau khi rửa nó một nước, thì ướp nó với rượu trắng và dấm chua, đường maltose, cuối cùng đem nó đi nướng, trong lúc nướng thì phết một lớp hỗn hợp nước giấm đường lên thịt, thành quả là những miếng thịt bóng loáng rực rỡ, da giòn thịt mềm, phi thường phù hợp với khẩu vị của Đằng Đông, không trách được a, cậu vốn dĩ là động vật ăn thịt mà.
Cố Khế thấy cậu ăn vui vẻ như vậy, liền gấp hơn phân nửa thịt trong chén mình cho vào chén của cậu.
Đằng Đông ăn no xong, mới phát hiện Andy vẫn còn đấu tranh với đôi đũa, cậu vỗ đầu, này là thế giới Tây huyễn, bình thường mọi người chắc chắn chỉ dùng dao nĩa, làm gì dùng đũa, thế nên cậu lấy một cái nĩa ra đưa cho Andy.
"Cảm ơn." Andy tiếp nhận nĩa ăn, thân là thánh tử, đồ ăn hắn đã nếm qua phải nói là nhiều vô số kể, tuy nhiên chén thịt này lại khiến hắn xém chút nữa là nuốt luôn lưỡi của mình, hắn chưa bao giờ ăn miếng thịt nướng nào ngon như vậy!
Đằng Đông: "Cố Khế đại đại rõ là người lên được phòng khách xuống được nhà bếp, nhà ai cũng cần."
[Ha ha]
[Chủ bá cậu cứ khoe tiếp đi]
[Biết Cố nam thần là bạn trai của cậu rồi, khiêm tốn chút nào]
[Tú ân ái càng ngày càng nhiều a]
[Cách thức khoe bạn trai mạnh mẽ như vậy, tại hạ quả thực không bằng, khâm phục khâm phục]
[Tìm bạn trai, tất cả các phương diện chỉ cần bằng một nửa Cố nam thần tui đã thỏa mãn]
[Vẫy tay hẹn gặp lại]
[Đông Đông làm vậy sẽ bị đánh đó biết không?]
[Xuống đê xuống đê]
[Cạn lời]
Andy vừa ăn thịt nướng, vừa lén đánh giá hai người tựa hồ có quan hệ rất thân mật ở đối diện, thầm đoán thân phận của họ.
Nhận ra hắn đang quan sát, Đằng Đông đi thẳng đến trước mắt hắn hỏi: "Sao cậu có thể ngã từ trên vách núi xuống hay vậy?"
Khán giả trực tiếp lập tức phấn khích, lấy hạt dưa, lấy bắp rang, bọn họ phát hiện chuyện xưa của mấy nhân vật trong phát sóng của Đằng Đông còn hay hơn so với mấy tiểu thuyết và phim truyền hình.
Andy nghĩ chuyện thánh nữ không thể nói ra, nhưng chuyện của nam nhân ghê tởm kia vẫn có thể nói được, hắn không biết thân phận của hai người trước mặt này là gì, tuy nhiên thân là thánh tử hắn không cảm nhận được năng lượng hắc ám trên người bọn họ, điều này chứng minh họ không phải tín đồ của giáo đình Hắc Ám.
"Bị đuổi giết, đối phương là người của giáo đình Hắc Ám."
"Bị đuổi giết? Người kia có phải là một nam nhân nhìn hơn hai mươi tuổi, tự nhận bản thân thực cool thực ngầu, dẫn theo một đoàn mỹ nữ không?"
Andy sửng sốt một chút: "Ngươi biết gã?"
Đằng Đông lắc đầu: "Không biết, chẳng qua sau khi cậu ngã xuống thì một lúc sau gã có tới tìm."
Andy xiết chặt nắm tay: "Cảm ơn các người đã cứu tôi, sau này nhất định tôi sẽ báo đáp lại các người. Nhưng mà các ngươi phải cẩn thận gã nam nhân kia, gã là thuộc hạ của giáo đình Hắc Ám, vừa ác độc vừa đáng ghê tởm."
Đã xem qua rất nhiều tiểu thuyết, ở phương diện này Đằng Đông hoàn toàn không cần Cố Khế giải thích, cũng tự mình não bổ ra một đống chuyện của giáo đình Hắc Ám, trong đó còn có không ít tiểu thuyết nam chính đại diện cho Hắc Ám lật đổ Quang Minh, thà làm tiểu nhân cũng không làm ngụy quân tử, Đằng Đông đối với việc này không có đánh giá.
Nhưng đối với ác cảm cậu giành cho nam lưu manh, cũng đủ khiến cậu không chút khách khí cho giáo đình Hắc Ám của tiểu thế giới này một dấu trừ.
Tuy chỉ là đoán bừa, nhưng tuyển chọn một cấp dưới như vậy, giáo đình Hắc Ám đoán chừng cũng không phải thứ tốt lành gì.
Chẳng qua.....Đằng Đông tới gần Cố Khế: "Nghe một người phương Tây nói từ 'thuộc hạ' cảm giác thiệt là vi diệu."
Cố Khế nhẹ nhàng vuốt ve lưng cậu: "Là do máy phiên dịch, nó sẽ phiên dịch ngôn ngữ của đại thế giới và tất cả các tiểu thế giới làm sao để em dễ hiểu nhất."
"Máy phiên dịch?" Đằng Đông hồi tưởng một chút, "Là thứ mà anh chàng kia nhét vào miệng em, rồi bị em nuốt xuống á hả?"
"Nhét vào miệng em?" Cố Khế híp mắt, sau đó cũng không dây dưa vấn đề này nữa, "Là cái đó."
Đằng Đông hiểu rõ gật đầu, cậu cũng đoán được phần nào thứ mình ăn lúc đó, suy cho cùng không có khả năng là đại thế giới và toàn bộ các tiểu thế giới đều nói tiếng hoa, quả nhiên ngay từ đầu thân thể mình đã được đưa máy phiên dịch vào.
"Đúng rồi, không biết hướng đi tới thị trấn gần nhất là hướng nào?" Đằng Đông hỏi.
Andy lục lại ký ức, trả lời: "Đúng lúc tôi cũng muốn rời đi, nếu hai người không ngại, hay là chúng ta cùng đi?"
Đằng Đông gật đầu: "Có thể." Có Cố Khế bên cạnh, đi với ai cậu cũng không sợ.
Andy không biết giá trị vũ lực của Cố Khế, vì để Đằng Đông an tâm, hắn vẫn nói thân phận mình: "Tôi là thánh tử của giáo đình Quang Minh, Andy Carrus." Đương nhiên lý do chủ yếu hắn bại lộ thân phận của mình là để làm hai người kia sợ hãi, uy danh của giáo đình Quang Minh vẫn rất lớn.
Đằng Đông cười cười: "Xin chào Andy, tôi là Đằng Đông, y là Cố Khế, chúng tôi là.....ừm....kỵ sĩ bình thường thôi."
Đằng Đông nhìn thoáng qua Cố Khế, y không có lên tiếng sửa lại, chứng tỏ cậu nói đúng, thế giới này có chức nghiệp kỵ sĩ.
"Không biết hai vị thuộc quốc gia hay thuộc quân đoàn nào?" Andy làm bộ vô tình hỏi.
Đằng Đông cười ha ha: "Chỉ là một quân đoàn nhỏ mà thôi, không đáng nhắc tới."
Nghĩ đối phương không muốn lộ ra quân đoàn của mình, Andy cũng không tiếp tục truy hỏi: "Chúng ta đi ngay bây giờ chứ?"
"Đi." Đằng Đông đồng ý, bởi vì khán giả hi vọng cậu dẫn họ đi coi kịch bản cẩu huyết, cả ngày hôm nay cậu và Cố Khế đã đi một vòng nơi này rồi, mặc dù trong rừng rậm có rất nhiều loại ma thú kỳ quái, nhưng cậu vẫn hứng thú với văn hóa của thế giới này hơn.
Andy hiện tại cũng rất nhớ nhà, hắn muốn chạy thật nhanh về giáo đình Quang Minh, tìm nhóm giáo chủ bàn bạc về chuyện thánh nữ phản bội.
Hắn gắt gao đi theo sau Đằng Đông và Cố Khế.
Có Cố Khế ở đây, mà Andy tuy rằng còn nhỏ, cũng là một pháp sư ánh sáng cao cấp, cho nên một đường này của bọn họ đi vô cùng dễ dàng, không có ma thú mắt mù tiến tới khiêu khích, chỉ có hai con thú Tật Phong bị Cố Khế bắt trên đường, y cất vào trong ngọc ban chỉ, chuẩn bị lúc về sẽ dùng một con làm thịt kho tàu, một con đem hấp, cho Đằng Đông ăn.
Theo hướng bọn họ đi, cây cối càng ngày càng thưa thớt, mơ hồ có thể thấy thảo nguyên bằng phẳng.
Bọn họ sắp rời khỏi rừng rậm ma thú, trăm triệu lần không nghĩ tới sẽ gặp phải nam lưu manh và dàn hậu cung của gã.
Hai phe không hẹn mà gặp nhau ở bên cạnh rừng rậm, mặt đối mặt giằng co.
Nam lưu manh: "Ngươi không chết?"
Andy: "Ngươi hi vọng ta chết? Thật xin lỗi, ta còn sống, sống rất tốt!"
Nam lưu manh: "Hừ, vậy bây giờ ngươi phải chết!"
Nam lưu manh giơ tay lên, hai ma thú diện mạo hung dữ xuất hiện trước mặt Andy, nhe răng nhếch miệng tràn ngập ác ý nhìn Andy.
Andy biến sắc: "Thánh thú.....Còn có thần thú.......Sao sao có thể!"
Nam lưu manh: "Có gì mà không thể, thiên chi kiều tử như ngươi chỉ là đồ rác rưởi, sớm hay muộn gì cũng sẽ bị ta dẫm nát dưới chân thôi!"
Tầm mắt vừa chuyển, nam lưu manh nhìn thấy Đằng Đông và Cố Khế đứng phía sau Andy, bề ngoài của Đằng chủ bá và Cố nam thần đều thuộc dạng xuất chúng, khí chất trên người cũng không kém, nhất là cái liếc mắt nhàn nhạt của Cố Khế, khiến cho nam lưu manh nhớ lại "quá khứ bi thảm" bị nhân sĩ thành công miệt thị.
Nam lưu manh: "Còn các ngươi, lớn lên đẹp liền giỏi sao! Các ngươi chỉ là lũ cặn bã khoác lên mình những bộ quần áo lụa là đắt tiền mà thôi!"
Đằng Đông: "Woa, gã thế nhưng biết dùng từ quần áo lụa là nha, trình độ văn hóa cao hơn tưởng tượng của tui á!"
Nam lưu manh: "ĐM, học đại học thì giỏi lắm sao? Lên đại học thì giỏi hả? Dám xem thường bố mày? Đọc sách làm đíu gì, bố mày chỉ tốt nghiệp tiểu học thôi, hiện tại cũng dư sức để dẫm nát lũ các ngươi!"
Đằng Đông: "Trên thực tế tui vẫn đang học chương trình mẫu giáo, căn bản không thể phản bác được, hầy."
Đằng chủ bá rõ ràng là một đứa nhỏ tốt ăn ngay nói thật, lại bị nam lưu manh rằng cậu đang sử dụng kỹ năng "trào phúng" gã.
Gã oán hận nhìn chằm chằm Đằng Đông, hai con mắt đều muốn phun ra lửa.
Nhưng mà gã vẫn áp lại lửa giận của mình, bày ra tư thái khinh miệt, tính toán trước khi đánh bại bọn họ, phải dùng từ ngữ cho họ thấy mình cao phú soái như thế nào, miệt thị bọn họ: "Ngươi biết không! Ta là toàn hệ ma pháp sư! Ngươi biết không! Ta là ma kiếm song tu! Ngươi biết không! Ta luôn được mỹ nữ quay quanh! Ngươi biết không! Ba vị pháp thánh duy nhất của đại lục này là sư phụ của ta! Ngươi biết không! Ta còn có thần thú và thánh thú hộ thân! Ngươi biết không! Ta...."
Cố Khế: "Em muốn cay nhiều hay ít cay?"
Đằng Đông: "Ừm, anh thấy làm như thế nào ngon liền làm như thế đi, em không rõ mấy nguyên liệu ở thế giới này làm như thế nào mới ngon."
Cố Khế: "Vậy cay nhiều đi."
Đằng Đông: "Được. Em cũng biết nấu ăn, nhưng trình độ chỉ thường thường thôi, sau này sẽ chăm chỉ học, nấu cơm cho anh ăn."
Cố Khế: "Anh làm, em phụ trách ăn là được rồi."
Đằng Đông: "Cảm giác mình thiệt là ăn không ngồi rồi a."
Cố Khế: "Ừ, có anh ở đây, em chỉ cần ngồi đó rồi ăn là được."
Đằng Đông: "....He he"
Cố Khế: "Ngoan."
Vốn dĩ bị nam lưu manh làm cho tức giận cực kì, kết quả lại bị Đằng Đông và Cố Khế hấp dẫn lực chú ý, Andy: "......."
[Hai người thiệt hư!]
[Tại hạ bội phục]
[Trong tình huống này vẫn có thể tú ân ái, khâm phục khâm phục]
[Nam lưu manh có biết bản thân đã trở thành âm thanh nền không?]
[Ca khúc rap mới nhất —- <<Ngươi biết không>>, ca sĩ: Nam lưu manh]
[Ngươi biết không! Ta là học sinh tiểu học!]
[Ngươi biết không! Trưa nay ta ăn ba chén cơm!]
[Ngươi biết không! Ta đi vệ sinh không mang giấy!]
[Ngươi biết không! Đằng chủ bá và Cố nam thần tú ân ái nữa rồi!]
[Ngươi biết không! Cẩu lương nhà ta tích trữ lại nhiều thêm ba cân!]
Đến khi Đằng Đông và Cố Khế xì xào bàn tán xong rồi, nam lưu manh cũng nói xong, gã dùng tư thế cao cao tại thượng khinh bỉ nhìn ba người: "Ngươi biết không! Ta mới là nhân sinh người thắng! Còn các ngươi chỉ là đống sh*t giúp đất màu mỡ thêm thôi!"
Đằng Đông: "A? Tôi không biết."
Nam lưu manh: "......"
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất