Chương 136: Hoa Duẫn Quan trở về
Edit: anh Dờ
Mấy ngày nay, tâm trạng của Vương Văn Bân không được tốt, đây là điều mà cả công ty A Uyển đều nhìn ra. Hai ngày sau Lục Thất đi làm trở lại, Vương Văn Bân không nói với Lục Thất một lời nào.
Lục Thất nghĩ cậu ta còn đang trốn tránh cho nên cũng không hỏi nhiều.
Quý Hoài cảm thấy không đúng, nói với Giang Tử Mặc về chuyện này, Giang Tử Mặc bảo cậu đừng quan tâm. Quý Hoài sắp khai giảng rồi, chuyện của chính cậu còn chưa giải quyết được, hơi đâu đi lo chuyện bao đồng.
Điều khiến Quý Hoài bực chính là cậu thì vừa vội vừa lo sốt vó, còn chú Mặc thì cứ như chẳng sao cả, hoàn toàn không có vẻ gì là lo nghĩ tới chuyện hai người sắp phải chia xa.
Chú Mặc, Tiểu Hoài nhà chú mấy ngày nữa nhập học mất rồi, hai người sẽ phải cách xa nhau đó!
Giang Tử Mặc thấy Quý Hoài cứ nhìn mình thì phất phất tay trước mặt cậu, "Làm sao vậy? Nhớ nhung cái gì?"
"Nhớ anh." Quý Hoài thở dài.
Giang Tử Mặc nở nụ cười, thấy cửa văn phòng đang mở thì đứng lên đi ra đóng lại, còn thuận tay khóa luôn. Hắn trở về ngồi xuống bên cạnh Quý Hoài, ôm cậu vào trong lòng mà hôn.
"Ngày nào cũng gặp mà còn nhớ tôi?"
Quý Hoài ôm chặt thắt lưng hắn, ngửa đầu lên hôn tới lúc không thở nổi. Lúc buông ra, Quý Hoài lại lập tức ngẩng đầu lên hôn môi Giang Tử Mặc, cậu chậm rãi chuyển thành đứng thẳng lên, toàn thân dựa vào người Giang Tử Mặc.
Giang Tử Mặc ôm eo cậu, kéo chân Quý Hoài để cậu ngồi lên đùi hắn, sau đó ấn đầu Quý Hoài xuống tiếp tục hôn.
Hai người càng hôn càng hăng say, hơi thở đan xen, môi lưỡi giao hòa, Quý Hoài cảm thấy linh hồn mình như bị hút đi. Cậu sắp thăng thiên mất rồi, lại còn là tốc độ ngồi tên lửa.
Qua hồi lâu Giang Tử Mặc mới buông ra, Quý Hoài thở hổn hến tựa vào vai Giang Tử Mặc mà lấy sức.
Giang Tử Mặc thì vẫn ổn, đây là kết quả của việc hắn kiên trì rèn luyện thân thể hằng ngày.
Tuy rằng Quý Hoài có da có thịt hơn trước nhưng mà thực tế cậu vẫn rất gầy, ôm vào trong lòng nhẹ tênh, thắt lưng vừa nhỏ vừa mềm, nằm trong lòng Giang Tử Mặc thở dốc, Giang Tử Mặc liền cầm lòng không nổi.
Hắn xốc áo Quý Hoài lên sờ vào trong.
"Á!" Quý Hoài sợ hãi kêu lên một tiếng, bụng co rút lại một cái, Quý Hoài không hay vận động nên bụng phẳng mềm mềm, sờ vào rất thích.
Quý Hoài ôm cổ Giang Tử Mặc, thở càng gấp gáp hơn.
Giang Tử Mặc cười khẽ, kéo áo Quý Hoài lên cổ rồi cúi xuống hôn ngực cậu, thân thể Quý Hoài run rẩy, cảm thấy không nên làm loạn trong văn phòng, nhưng mà cậu không nỡ đẩy chú Mặc ra.
Làm được lần nào hay lần nấy, về sau tới trường rồi đâu có làm thường xuyên được nữa.
Quý Hoài lại kêu khẽ một tiếng, bởi vì Giang Tử Mặc đã sờ tới phía sau. Hắn luồn ngón tay vào rồi không động nữa, vẫn duy trì tư thế như trước.
"Hôm nay em ở trên." Giang Tử Mặc nói.
Quý Hoài xấu hổ đỏ bừng mặt, Tiểu Tiểu Hoài phía trước đã sớm đứng lên, Giang Tử Mặc không động vào nó, cũng không cho Quý Hoài động đậy, Quý Hoài bị ép không còn cách nào khác, cắn răng một cái rồi ngồi xuống.
Ha... Quý Hoài cảm thấy hô hấp cũng ngừng lại mất rồi, cậu không dám nhìn thẳng Giang Tử Mặc, liền quay đầu tựa vào bên vai hắn, eo bắt đầu dừng lực.
Cậu sắp điên rồi!
Quý Hoài thầm nghĩ.
Cậu mơ hồ thấy bóng hình của mình in trên cửa kính thủy tinh, từ trên xuống dưới vô cùng xấu hổ.
Quý Hoài không dám nhìn dáng vẻ hiện tại của chính mình nữa, cũng không muốn Giang Tử Mặc nhìn thấy, liền vươn tay che kín mắt hắn, "Đừng... đừng nhìn."
"Tiểu Hoài." Giang Tử Mặc cười, lòng bàn tay Quý Hoài cảm nhận được lông mi của hắn đang chớp, "Không nhìn thấy thì tôi lại càng nghĩ nhiều."
"Anh đừng nghĩ, ưm... gì cả..." Quý Hoài che kín mắt Giang Tử Mặc, lúc này mới dám nhìn hắn.
Chú Mặc thực sự rất là đẹp trai, che mắt đi thì còn lại đôi lông mày, chiếc mũi, môi, cằm, chỗ nào cũng đẹp. Cậu nhìn mãi không chán, nhìn kiểu gì cũng thấy mình quá lời rồi.
Đây chính là bạn trai mình đó.
Quý Hoài cúi đầu hôn môi Giang Tử Mặc, môi chú Mặc cũng rất quyến rũ, cậu hôn theo hình dáng đôi môi ấy, sóng tình trong lòng càng lúc càng cuộn trào.
"Chú Mặc, em... em.... hưm.." Cậu rên một tiếng, ngón chân cuộn lại. Cao trào đi qua, Quý Hoài thoát lực thả lỏng người xuống.
Giang Tử Mặc kéo tay cậu vòng qua thắt lưng hắn, đặt cậu xuống sofa, "Em thì thoải mái rồi, vậy còn tôi?"
Bây giờ toàn thân Quý Hoài như nhũn ra, không hề có chút sức lực nào, Cậu ôm một cái gối ở bên cạnh vào trong ngực, sau đó nghiêng đầu nói: "Vậy anh tới đi."
"Tôi..." Giang Tử Mặc tức giận vỗ một phát vào mông Quý Hoài, sau đó nắm eo cậu bắt đầu động.
Bọn họ không tốn quá nhiều thời gian, chú Mặc lần này không cố chấp phá kỷ lục Guinness nữa, dù sao đây cũng là ở văn phòng, vẫn phải cần tý mặt mũi.
Quý Hoài làm xong thì không hề muốn nhúc nhích, cậu nằm trên sofa ôm gối chơi điện thoại, Giang Tử Mặc lại ngồi vào bàn tiếp tục làm việc. Quý Hoài chơi một lát, đột nhiên hỏi: "Có mở cửa sổ ra không? Sợ có mùi á."
"Có thể có mùi gì được?"
"Hai người thì chắc chắn có mùi đó." Quý Hoài nhảy khỏi sofa chạy ra mở cửa sổ. Nhưng nghĩ ngợi một lát lại đóng vào, nếu như lúc nãy có người đến mà lại thấy khóa cửa thì chắc chắn là biết hết rồi.
Tuy không mấy để tâm nhưng Quý Hoài không muốn bọn họ nghĩ rằng cậu tới văn phòng chỉ để làm việc đó, cho dù bọn họ có thể chấp nhận, nhưng cậu cũng đâu phải thèm khát cả ngày như vậy, ở nhà còn chưa đủ, còn theo tới công ty.
Giang Tử Mặc sẽ không quản cậu, chú Mặc lúc làm việc rất tập trung, không có gì phân tâm cả.
Quý Hoài nằm trên sofa tính toán, còn hơn một tuần nữa, cậu nên tranh thủ thời gian cuối cùng này như thế nào đây. Đúng rồi, sinh nhật Giang Tử Mặc đúng hai ngày trước khai giảng, cậu phải cùng chú Mặc tổ chức buổi sinh nhật này mới được.
Năm trước cậu tặng chú Mặc một chiếc đồng hồ, không phải lấy tiền của hắn mua mà dùng tiền học bổng. Không phải là hãng cao cấp gì cả, nhưng Giang Tử Mặc vẫn luôn đeo.
Năm nay nên tặng cái gì, Quý Hoài đã sớm nghĩ xong rồi. Chú Mặc thích đồ ngọt, cậu sẽ tự mình làm bánh sinh nhật, vì thế cậu lén đi học ở chỗ thợ làm bánh.
Vì chuyện lén đi học làm bánh này mà hôm nay Quý Hoài sẽ không tới công ty cùng Giang Tử Mặc, lý do đương nhiên là vì tối qua mệt quá, hôm nay không muốn đi. Chỉ cần cậu nói vậy, Giang Tử Mặc sẽ để cậu ở nhà nghỉ ngơi.
Chú Mặc đi rồi, cậu liền rời giường, thu dọn một chút rồi tới tiệm bánh, nhưng còn chưa ra cửa thì Hoa Cẩm Niên tới.
Cậu rất ngạc nhiên, Hoa Cẩm Niên về bên Tiêu gia rồi, anh rất khi về Hoa gia, sao giờ lại tới đây.
"Không cần ngạc nhiên, anh tới tìm cậu."
Quý Hoài nói: "Ồ, vậy ngồi đi, anh uống gì không để em đi lấy."
"Thôi, anh về ngay bây giờ đây, lần này về xem ông nội." Hoa Cẩm Niên nói: "Quý Hoài, có phải hôm trước em tẩn Hạ Dật một trận đúng không?"
"Ừm."
Hoa Cẩm Niên nhíu mày, Quý Hoài dường như đoán được Hoa Cẩm Niên sẽ nói gì, dù sao Hạ Dật là bạn tốt bao nhiêu năm của Hoa Cẩm Niên, mà cậu thì chỉ là một người em họ không gặp mấy lần, một người em họ không hề thân thiết.
Có điều Hoa Cẩm Niên lại nói: "Anh đi hỏi một chút mới biết chuyện, chuyện này là do Hạ Dật sai, là anh khiến cậu phải tới đó, cậu gặp chuyện như thế cũng là do anh, anh muốn xin lỗi cậu."
"Ài... không cần đâu." Quý Hoài bất đắc dĩ xua tay, đời trước hay đời này, tính cách của Hoa Cẩm Niên vẫn không hề thay đổi.
"Hạ Dật sai, anh sẽ khiến nó phải nhận lỗi với cậu. Hôm nay anh tới đây còn một chuyện khác, cậu có biết Hạ Dật đang ở đâu không?"
"Sao em biết được?"
Hoa Cẩm Niên thấy Quý Hoài không giống đang giả vờ, liền nói: "Sau khi Hạ Dật được đưa đi viện thì không thấy tăm hơi, Hạ gia đi tìm mãi mà không thấy."
Quý Hoài nhíu mi, cũng không biết xảy ra chuyện gì, nhưng dù sao cũng chẳng liên quan gì đến cậu. Đời này cậu không có quan hệ gì với Hạ Dật hết, thậm chí còn thù nhau.
Nếu lần sau gặp lại không chừng lại đánh nhau một trận nữa, không cần lấy mạng hắn cũng được, nhưng sẽ khiến hắn sống không bằng chết.
Hoa Cẩm Niên im lặng một lát, không hỏi tiếp nữa, "Nếu cậu không biết thì thôi, để anh tìm thử."
"Vâng."
Quý Hoài tiễn anh ra cửa, Hoa Cẩm Niên bỗng nhiên hỏi: "Haiz... cậu thật sự không tính nhận người anh trai này đấy hả? Vừa đẹp trai vừa có tiền như này, suy nghĩ một chút thử xem?"
Quý Hoài bất đắc dĩ đỡ trán, "Anh hai, liêm sỉ."
Hoa Cẩm Niên sửng sốt, sau đó nở nụ cười, "Về sau nếu chú Mặc bắt nạt cậu, anh sẽ giúp cậu."
"Ừm." Quý Hoài cũng cười,
Hoa Cẩm Niên cười chào rồi đi, đi được một đoạn lại quay về.
"Chú ba về rồi, cậu biết chưa?"
"Ai cơ?" Quý Hoài sửng sốt, không kịp phản ứng.
"Chú ba về Kim Thành rồi nhưng không về Hoa gia, hôm nay anh vừa nghe ông nội nói."
Quý Hoài gật gật đầu, không biết tâm trạng hiện tại là gì. Đời trước lúc chết đi rồi cậu vẫn không gặp lại cha mẹ, hiện giờ cả hai người đều quay về. Không biết vì sao, cậu tự dưng thấy tức cười.
Trở về thì sao, đời trước cậu không cha không mẹ, đời này lại còn có thể thay đổi sao?
Huống hồ cậu cũng chẳng cần nữa, hiện tại cậu là người có bạn trai rồi!
Mấy ngày nay, tâm trạng của Vương Văn Bân không được tốt, đây là điều mà cả công ty A Uyển đều nhìn ra. Hai ngày sau Lục Thất đi làm trở lại, Vương Văn Bân không nói với Lục Thất một lời nào.
Lục Thất nghĩ cậu ta còn đang trốn tránh cho nên cũng không hỏi nhiều.
Quý Hoài cảm thấy không đúng, nói với Giang Tử Mặc về chuyện này, Giang Tử Mặc bảo cậu đừng quan tâm. Quý Hoài sắp khai giảng rồi, chuyện của chính cậu còn chưa giải quyết được, hơi đâu đi lo chuyện bao đồng.
Điều khiến Quý Hoài bực chính là cậu thì vừa vội vừa lo sốt vó, còn chú Mặc thì cứ như chẳng sao cả, hoàn toàn không có vẻ gì là lo nghĩ tới chuyện hai người sắp phải chia xa.
Chú Mặc, Tiểu Hoài nhà chú mấy ngày nữa nhập học mất rồi, hai người sẽ phải cách xa nhau đó!
Giang Tử Mặc thấy Quý Hoài cứ nhìn mình thì phất phất tay trước mặt cậu, "Làm sao vậy? Nhớ nhung cái gì?"
"Nhớ anh." Quý Hoài thở dài.
Giang Tử Mặc nở nụ cười, thấy cửa văn phòng đang mở thì đứng lên đi ra đóng lại, còn thuận tay khóa luôn. Hắn trở về ngồi xuống bên cạnh Quý Hoài, ôm cậu vào trong lòng mà hôn.
"Ngày nào cũng gặp mà còn nhớ tôi?"
Quý Hoài ôm chặt thắt lưng hắn, ngửa đầu lên hôn tới lúc không thở nổi. Lúc buông ra, Quý Hoài lại lập tức ngẩng đầu lên hôn môi Giang Tử Mặc, cậu chậm rãi chuyển thành đứng thẳng lên, toàn thân dựa vào người Giang Tử Mặc.
Giang Tử Mặc ôm eo cậu, kéo chân Quý Hoài để cậu ngồi lên đùi hắn, sau đó ấn đầu Quý Hoài xuống tiếp tục hôn.
Hai người càng hôn càng hăng say, hơi thở đan xen, môi lưỡi giao hòa, Quý Hoài cảm thấy linh hồn mình như bị hút đi. Cậu sắp thăng thiên mất rồi, lại còn là tốc độ ngồi tên lửa.
Qua hồi lâu Giang Tử Mặc mới buông ra, Quý Hoài thở hổn hến tựa vào vai Giang Tử Mặc mà lấy sức.
Giang Tử Mặc thì vẫn ổn, đây là kết quả của việc hắn kiên trì rèn luyện thân thể hằng ngày.
Tuy rằng Quý Hoài có da có thịt hơn trước nhưng mà thực tế cậu vẫn rất gầy, ôm vào trong lòng nhẹ tênh, thắt lưng vừa nhỏ vừa mềm, nằm trong lòng Giang Tử Mặc thở dốc, Giang Tử Mặc liền cầm lòng không nổi.
Hắn xốc áo Quý Hoài lên sờ vào trong.
"Á!" Quý Hoài sợ hãi kêu lên một tiếng, bụng co rút lại một cái, Quý Hoài không hay vận động nên bụng phẳng mềm mềm, sờ vào rất thích.
Quý Hoài ôm cổ Giang Tử Mặc, thở càng gấp gáp hơn.
Giang Tử Mặc cười khẽ, kéo áo Quý Hoài lên cổ rồi cúi xuống hôn ngực cậu, thân thể Quý Hoài run rẩy, cảm thấy không nên làm loạn trong văn phòng, nhưng mà cậu không nỡ đẩy chú Mặc ra.
Làm được lần nào hay lần nấy, về sau tới trường rồi đâu có làm thường xuyên được nữa.
Quý Hoài lại kêu khẽ một tiếng, bởi vì Giang Tử Mặc đã sờ tới phía sau. Hắn luồn ngón tay vào rồi không động nữa, vẫn duy trì tư thế như trước.
"Hôm nay em ở trên." Giang Tử Mặc nói.
Quý Hoài xấu hổ đỏ bừng mặt, Tiểu Tiểu Hoài phía trước đã sớm đứng lên, Giang Tử Mặc không động vào nó, cũng không cho Quý Hoài động đậy, Quý Hoài bị ép không còn cách nào khác, cắn răng một cái rồi ngồi xuống.
Ha... Quý Hoài cảm thấy hô hấp cũng ngừng lại mất rồi, cậu không dám nhìn thẳng Giang Tử Mặc, liền quay đầu tựa vào bên vai hắn, eo bắt đầu dừng lực.
Cậu sắp điên rồi!
Quý Hoài thầm nghĩ.
Cậu mơ hồ thấy bóng hình của mình in trên cửa kính thủy tinh, từ trên xuống dưới vô cùng xấu hổ.
Quý Hoài không dám nhìn dáng vẻ hiện tại của chính mình nữa, cũng không muốn Giang Tử Mặc nhìn thấy, liền vươn tay che kín mắt hắn, "Đừng... đừng nhìn."
"Tiểu Hoài." Giang Tử Mặc cười, lòng bàn tay Quý Hoài cảm nhận được lông mi của hắn đang chớp, "Không nhìn thấy thì tôi lại càng nghĩ nhiều."
"Anh đừng nghĩ, ưm... gì cả..." Quý Hoài che kín mắt Giang Tử Mặc, lúc này mới dám nhìn hắn.
Chú Mặc thực sự rất là đẹp trai, che mắt đi thì còn lại đôi lông mày, chiếc mũi, môi, cằm, chỗ nào cũng đẹp. Cậu nhìn mãi không chán, nhìn kiểu gì cũng thấy mình quá lời rồi.
Đây chính là bạn trai mình đó.
Quý Hoài cúi đầu hôn môi Giang Tử Mặc, môi chú Mặc cũng rất quyến rũ, cậu hôn theo hình dáng đôi môi ấy, sóng tình trong lòng càng lúc càng cuộn trào.
"Chú Mặc, em... em.... hưm.." Cậu rên một tiếng, ngón chân cuộn lại. Cao trào đi qua, Quý Hoài thoát lực thả lỏng người xuống.
Giang Tử Mặc kéo tay cậu vòng qua thắt lưng hắn, đặt cậu xuống sofa, "Em thì thoải mái rồi, vậy còn tôi?"
Bây giờ toàn thân Quý Hoài như nhũn ra, không hề có chút sức lực nào, Cậu ôm một cái gối ở bên cạnh vào trong ngực, sau đó nghiêng đầu nói: "Vậy anh tới đi."
"Tôi..." Giang Tử Mặc tức giận vỗ một phát vào mông Quý Hoài, sau đó nắm eo cậu bắt đầu động.
Bọn họ không tốn quá nhiều thời gian, chú Mặc lần này không cố chấp phá kỷ lục Guinness nữa, dù sao đây cũng là ở văn phòng, vẫn phải cần tý mặt mũi.
Quý Hoài làm xong thì không hề muốn nhúc nhích, cậu nằm trên sofa ôm gối chơi điện thoại, Giang Tử Mặc lại ngồi vào bàn tiếp tục làm việc. Quý Hoài chơi một lát, đột nhiên hỏi: "Có mở cửa sổ ra không? Sợ có mùi á."
"Có thể có mùi gì được?"
"Hai người thì chắc chắn có mùi đó." Quý Hoài nhảy khỏi sofa chạy ra mở cửa sổ. Nhưng nghĩ ngợi một lát lại đóng vào, nếu như lúc nãy có người đến mà lại thấy khóa cửa thì chắc chắn là biết hết rồi.
Tuy không mấy để tâm nhưng Quý Hoài không muốn bọn họ nghĩ rằng cậu tới văn phòng chỉ để làm việc đó, cho dù bọn họ có thể chấp nhận, nhưng cậu cũng đâu phải thèm khát cả ngày như vậy, ở nhà còn chưa đủ, còn theo tới công ty.
Giang Tử Mặc sẽ không quản cậu, chú Mặc lúc làm việc rất tập trung, không có gì phân tâm cả.
Quý Hoài nằm trên sofa tính toán, còn hơn một tuần nữa, cậu nên tranh thủ thời gian cuối cùng này như thế nào đây. Đúng rồi, sinh nhật Giang Tử Mặc đúng hai ngày trước khai giảng, cậu phải cùng chú Mặc tổ chức buổi sinh nhật này mới được.
Năm trước cậu tặng chú Mặc một chiếc đồng hồ, không phải lấy tiền của hắn mua mà dùng tiền học bổng. Không phải là hãng cao cấp gì cả, nhưng Giang Tử Mặc vẫn luôn đeo.
Năm nay nên tặng cái gì, Quý Hoài đã sớm nghĩ xong rồi. Chú Mặc thích đồ ngọt, cậu sẽ tự mình làm bánh sinh nhật, vì thế cậu lén đi học ở chỗ thợ làm bánh.
Vì chuyện lén đi học làm bánh này mà hôm nay Quý Hoài sẽ không tới công ty cùng Giang Tử Mặc, lý do đương nhiên là vì tối qua mệt quá, hôm nay không muốn đi. Chỉ cần cậu nói vậy, Giang Tử Mặc sẽ để cậu ở nhà nghỉ ngơi.
Chú Mặc đi rồi, cậu liền rời giường, thu dọn một chút rồi tới tiệm bánh, nhưng còn chưa ra cửa thì Hoa Cẩm Niên tới.
Cậu rất ngạc nhiên, Hoa Cẩm Niên về bên Tiêu gia rồi, anh rất khi về Hoa gia, sao giờ lại tới đây.
"Không cần ngạc nhiên, anh tới tìm cậu."
Quý Hoài nói: "Ồ, vậy ngồi đi, anh uống gì không để em đi lấy."
"Thôi, anh về ngay bây giờ đây, lần này về xem ông nội." Hoa Cẩm Niên nói: "Quý Hoài, có phải hôm trước em tẩn Hạ Dật một trận đúng không?"
"Ừm."
Hoa Cẩm Niên nhíu mày, Quý Hoài dường như đoán được Hoa Cẩm Niên sẽ nói gì, dù sao Hạ Dật là bạn tốt bao nhiêu năm của Hoa Cẩm Niên, mà cậu thì chỉ là một người em họ không gặp mấy lần, một người em họ không hề thân thiết.
Có điều Hoa Cẩm Niên lại nói: "Anh đi hỏi một chút mới biết chuyện, chuyện này là do Hạ Dật sai, là anh khiến cậu phải tới đó, cậu gặp chuyện như thế cũng là do anh, anh muốn xin lỗi cậu."
"Ài... không cần đâu." Quý Hoài bất đắc dĩ xua tay, đời trước hay đời này, tính cách của Hoa Cẩm Niên vẫn không hề thay đổi.
"Hạ Dật sai, anh sẽ khiến nó phải nhận lỗi với cậu. Hôm nay anh tới đây còn một chuyện khác, cậu có biết Hạ Dật đang ở đâu không?"
"Sao em biết được?"
Hoa Cẩm Niên thấy Quý Hoài không giống đang giả vờ, liền nói: "Sau khi Hạ Dật được đưa đi viện thì không thấy tăm hơi, Hạ gia đi tìm mãi mà không thấy."
Quý Hoài nhíu mi, cũng không biết xảy ra chuyện gì, nhưng dù sao cũng chẳng liên quan gì đến cậu. Đời này cậu không có quan hệ gì với Hạ Dật hết, thậm chí còn thù nhau.
Nếu lần sau gặp lại không chừng lại đánh nhau một trận nữa, không cần lấy mạng hắn cũng được, nhưng sẽ khiến hắn sống không bằng chết.
Hoa Cẩm Niên im lặng một lát, không hỏi tiếp nữa, "Nếu cậu không biết thì thôi, để anh tìm thử."
"Vâng."
Quý Hoài tiễn anh ra cửa, Hoa Cẩm Niên bỗng nhiên hỏi: "Haiz... cậu thật sự không tính nhận người anh trai này đấy hả? Vừa đẹp trai vừa có tiền như này, suy nghĩ một chút thử xem?"
Quý Hoài bất đắc dĩ đỡ trán, "Anh hai, liêm sỉ."
Hoa Cẩm Niên sửng sốt, sau đó nở nụ cười, "Về sau nếu chú Mặc bắt nạt cậu, anh sẽ giúp cậu."
"Ừm." Quý Hoài cũng cười,
Hoa Cẩm Niên cười chào rồi đi, đi được một đoạn lại quay về.
"Chú ba về rồi, cậu biết chưa?"
"Ai cơ?" Quý Hoài sửng sốt, không kịp phản ứng.
"Chú ba về Kim Thành rồi nhưng không về Hoa gia, hôm nay anh vừa nghe ông nội nói."
Quý Hoài gật gật đầu, không biết tâm trạng hiện tại là gì. Đời trước lúc chết đi rồi cậu vẫn không gặp lại cha mẹ, hiện giờ cả hai người đều quay về. Không biết vì sao, cậu tự dưng thấy tức cười.
Trở về thì sao, đời trước cậu không cha không mẹ, đời này lại còn có thể thay đổi sao?
Huống hồ cậu cũng chẳng cần nữa, hiện tại cậu là người có bạn trai rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất