Chương 18: Chú cho cháu chỗ dựa
Edit: Dép
Mình sẽ hối hận ư? Quý Hoài mê mang, sau khi nói xong lời ấy, chính cậu cũng không biết đáp án.
Tới khi Quý Hoài hồi phục lại tinh thần, chỉ thấy Giang Tử Mặc đã giải quyết xong nửa đĩa trái cây. Giang Tử Mặc chậm rãi dùng khăn tay lau khóe miệng, liếc mắt nhìn cậu: "Muốn ăn cũng hết rồi."
"......Cháu không ăn." Quý Hoài nói.
Giang Tử Mặc chống bâton đứng lên, Quý Hoài lập tức đảo mắt ra chỗ khác, sợ nhìn thấy cái gì không nên nhìn. Nhưng cậu vừa mới cúi đầu xuống thì đập vào mắt là đôi chân thon dài thẳng tắp đang đi về phía cậu.
Tim cậu đập loạn, không khỏi nín thở.
Khóe mắt cậu thấy được đôi chân kia đang đứng cách cậu một bước, cậu còn chưa kịp cảm nhận hơi thở của mình đang rối loạn thì cây bâton đen tuyền kia đã thò tới, đặt dưới cằm cậu, chậm rãi nâng đầu cậu lên.
"Quý Tiểu Hoài, về sau lúc nhìn chú không được cúi đầu."
Nếu thế thì cháu sẽ không nhịn được mà nhìn chân chú đó! Nội tâm Quý Hoài vô lực than thở một câu.
Đoạn đầu mút đen như mực của chiếc bâton cọ lên yết hầu của thiếu niên mới lớn, xương quai xanh gầy gầy ẩn hiện dưới làm da trắng như ngọc, không hiểu sao lại có chút quyến rũ ngây ngô. Giang Tử Mặc híp mắt, nhìn chằm chằm thiếu niên đang căng thẳng run rẩy hầu kết ấy.
"Vâng." Quý Hoài nuốt nước miếng, gật đầu.
Giang Tử Mặc nhìn một lúc, bỗng nhiên nói: "Nếu sau này Hoa gia lại ức hiếp cháu, chú sẽ cho cháu chỗ dựa."
Quý Hoài kinh ngạc nhìn Giang Tử Mặc, hoàn toàn không tin lời này do Giang Tử Mặc nói ra. Kẻ điên làm người khác sợ mất mật này sẽ cho cậu chỗ dựa?!
"Nghe thấy chưa?" Bâton chậm rãi chuyển từ cổ xuống chỗ lõm xương quai xanh, Giang Tử Mặc không nhịn được chọt chọt vài cái.
"Nghe... shhh...." Giang Tử Mặc chọt đến là vui vẻ, Quý Hoài thì khó chịu muốn gạt ra, nhưng cậu không dám làm thế.
"Đau à?" Giang Tử Mặc dời bâton ra chỗ khác, nhưng cũng chẳng dời đi đâu xa, tiếp tục chọt hai cái lên bả vai cậu.
Chú, chú đang làm cái gì thế!
Quý Hoài oán thầm nhưng không dám nói ra miệng. Giang Tử Mặc bảo muốn cậu nhìn hắn mà nói chuyện, nhưng đối diện với ánh mắt của Giang Tử Mặc cậu lại không dám, ánh mắt tránh né..... lại làm cho tầm mắt của cậu cắm rễ ở một chỗ khác.
Quý Hoài có một bí mật không lớn không nhỏ. Đời trước, cậu vẫn luôn giữ bí mật ấy trong lòng, không ai biết cái sở thích nho nhỏ ấy của cậu.
Từ lúc nhận thức được việc mình thích con trai, cậu thích nhìn chân con trai, đặc biệt là loại chân dài, giống như... chú Mặc. Cậu vượt qua tất cả những rung động thanh xuân đều là nhờ vào mấy tấm hình người mẫu nam có chân vừa dài vừa thẳng.
Trừ Hạ Dật, không, chân của Hạ Dật vốn không đẹp bằng chú Mặc. Đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy một đôi chân trùng khớp với ảo tưởng của mình, một đôi chân thon dài thẳng tắp lại không làm mất đi cảm giác mạnh mẽ. Nếu cậu có thể sờ một chút... Cậu nắm chặt tay, dùng móng tay cào vào lòng bàn tay, có một cảm giác ngứa ngáy không rõ đang thiêu đốt lồng ngực cậu.
Giang Tử Mặc thấy ánh mắt của đứa trẻ trước mặt đang nhìn chằm chằm chân hắn, hắn cúi đầu tự nhìn, cũng không thấy chân mình có gì lạ thường.
Hắn bỗng nhiên nhớ tới lúc Quý Hoài ấp úng khen chân hắn đẹp, hắn động đậy chân, lại tự nhìn xuống, đẹp sao? Trong mắt Quý Hoài có lẽ là đẹp thật.
Giang Tử Mặc nhếch khóe miệng, nổi lên hứng thú.
Hắn thả cây bâton, chống đi tới chỗ sofa ngồi xuống, dùng bâton gõ lên sàn nhà, "Lại đây, đấm chân giúp chú."
Thấy đứa nhỏ sau khi nghe được thì trợn tròn mắt, Giang Tử Mặc vui vẻ. Hóa ra thằng nhóc này có sở thích như vậy, vừa vặn hai chân hắn lại trúng khẩu vị của Quý Hoài.
Trong lòng Quý Hoài lập tức nổi lên vũ điệu cồng chiêng, nghe thấy chú Mặc bảo đến đấm chân giúp chú, tiếng trống ngực lại càng dồn dập.
"Không muốn ư?" Giang Tử Mặc duỗi người, thả lỏng chân phải.
Quả nhiên đứa nhỏ lắc đầu như trống bỏi, đi tới.
Quý Hoài đến bên cạnh Giang Tử Mặc, ngồi xổm xuống vươn tay ra lại không biết nên bắt đầu từ đâu.
Sờ thế nào mới được đây?
Ngón trỏ và ngón giữa của cậu khẽ xoa vào nhau, có chút căng thẳng, lại có chút trịnh trọng. Nếu không phải vì trống ngực đang dồn, cậu còn nghĩ mình hình như nghe thấy tiếng BGM thần thánh vang lên rồi.
"Bắt đầu đi." Giang Tử Mặc động đậy chân.
Quý Hoài nuốt nước miếng, đưa tay đặt lên đùi Giang Tử Mặc. Cách một lớp vải mỏng, Quý Hoài đã chân chính sờ được....đùi?
Giang Tử Mặc cười thành tiếng, đầu gối cọ một chút lên người Quý Hoài, mặt Quý Hoài "bùm" một phát, đỏ lựng. "Sờ chỗ nào thế?"
Cứ như là bí mật nhỏ bị đánh vỡ vậy, cậu sợ Giang Tử Mặc biết được ý đồ trong nội tâm cậu, năm ngón tay nắm chặt lại, chỉ dám cẩn thận đấm nhẹ lên đầu gối.
"Lực nhẹ như vậy, chưa ăn cơm à?"
Quý Hoài lại tăng lực độ lên một chút, nhưng vẫn không dám nhìn loạn sờ loạn.
Giang Tử Mặc híp mắt hưởng thụ, tâm tình cũng rất khoái trá. Sau khi Quý Hoài đấm mười phút, hắn đột nhiên ghé vào tai Quý Hoài, cười nhẹ hỏi: "Cháu thích nhìn chân chú?"
Lỗ tai Quý Hoài run lên, vội xua tay, "Đâu có, không phải, tuyệt đối không phải!"
"Liên tục khẳng định không phải tức là phải, chú nói đúng chứ, Quý Tiểu Hoài, hửm?" Giọng nói trầm thấp, âm cuối hơi lên cao, như thể phủ thêm một lớp quyến rũ kì lạ mà len lỏi vào tai Quý Hoài.
"........Không, phải." Vệt đỏ trên tai chậm rãi lan ra.
Lúc Giang Tử Mặc lại đem chân cọ lên người cậu lần nữa, Quý Hoài dứt khoát đứng lên, ánh mắt không dám nhìn Giang Tử Mặc, lắp bắp nói: "Cháu, phải về đây. Chú Mặc.... chú.... cháu không có.... thích...."
Cậu nói xong thì chạy ù ra cửa, tông vào người Lục Thất, Lục Thất bị cậu đụng phải thì mất thăng bằng lùi về phía sau một bước. Quý Hoài cúi đầu vội vàng giải thích: "Anh Lục, xin lỗi anh, là do em không cẩn thận."
"Ầy, không sao đâu." Lục Thất khoát tay.
"Xin lỗi anh." Quý Hoài nói thêm một câu rồi xoay người vội vã chạy ra ngoài.
"Đây là... làm sao thế?" Lục Thất xoa xoa bả vai bị đụng đau, hỏi Giang Tử Mặc.
Giang Tử Mặc đen mặt, "Nó gọi cậu là gì? Anh Lục? Nó gọi tôi là chú, sao lại gọi cậu là anh? Cậu còn lớn tuổi hơn tôi!"
Mình sẽ hối hận ư? Quý Hoài mê mang, sau khi nói xong lời ấy, chính cậu cũng không biết đáp án.
Tới khi Quý Hoài hồi phục lại tinh thần, chỉ thấy Giang Tử Mặc đã giải quyết xong nửa đĩa trái cây. Giang Tử Mặc chậm rãi dùng khăn tay lau khóe miệng, liếc mắt nhìn cậu: "Muốn ăn cũng hết rồi."
"......Cháu không ăn." Quý Hoài nói.
Giang Tử Mặc chống bâton đứng lên, Quý Hoài lập tức đảo mắt ra chỗ khác, sợ nhìn thấy cái gì không nên nhìn. Nhưng cậu vừa mới cúi đầu xuống thì đập vào mắt là đôi chân thon dài thẳng tắp đang đi về phía cậu.
Tim cậu đập loạn, không khỏi nín thở.
Khóe mắt cậu thấy được đôi chân kia đang đứng cách cậu một bước, cậu còn chưa kịp cảm nhận hơi thở của mình đang rối loạn thì cây bâton đen tuyền kia đã thò tới, đặt dưới cằm cậu, chậm rãi nâng đầu cậu lên.
"Quý Tiểu Hoài, về sau lúc nhìn chú không được cúi đầu."
Nếu thế thì cháu sẽ không nhịn được mà nhìn chân chú đó! Nội tâm Quý Hoài vô lực than thở một câu.
Đoạn đầu mút đen như mực của chiếc bâton cọ lên yết hầu của thiếu niên mới lớn, xương quai xanh gầy gầy ẩn hiện dưới làm da trắng như ngọc, không hiểu sao lại có chút quyến rũ ngây ngô. Giang Tử Mặc híp mắt, nhìn chằm chằm thiếu niên đang căng thẳng run rẩy hầu kết ấy.
"Vâng." Quý Hoài nuốt nước miếng, gật đầu.
Giang Tử Mặc nhìn một lúc, bỗng nhiên nói: "Nếu sau này Hoa gia lại ức hiếp cháu, chú sẽ cho cháu chỗ dựa."
Quý Hoài kinh ngạc nhìn Giang Tử Mặc, hoàn toàn không tin lời này do Giang Tử Mặc nói ra. Kẻ điên làm người khác sợ mất mật này sẽ cho cậu chỗ dựa?!
"Nghe thấy chưa?" Bâton chậm rãi chuyển từ cổ xuống chỗ lõm xương quai xanh, Giang Tử Mặc không nhịn được chọt chọt vài cái.
"Nghe... shhh...." Giang Tử Mặc chọt đến là vui vẻ, Quý Hoài thì khó chịu muốn gạt ra, nhưng cậu không dám làm thế.
"Đau à?" Giang Tử Mặc dời bâton ra chỗ khác, nhưng cũng chẳng dời đi đâu xa, tiếp tục chọt hai cái lên bả vai cậu.
Chú, chú đang làm cái gì thế!
Quý Hoài oán thầm nhưng không dám nói ra miệng. Giang Tử Mặc bảo muốn cậu nhìn hắn mà nói chuyện, nhưng đối diện với ánh mắt của Giang Tử Mặc cậu lại không dám, ánh mắt tránh né..... lại làm cho tầm mắt của cậu cắm rễ ở một chỗ khác.
Quý Hoài có một bí mật không lớn không nhỏ. Đời trước, cậu vẫn luôn giữ bí mật ấy trong lòng, không ai biết cái sở thích nho nhỏ ấy của cậu.
Từ lúc nhận thức được việc mình thích con trai, cậu thích nhìn chân con trai, đặc biệt là loại chân dài, giống như... chú Mặc. Cậu vượt qua tất cả những rung động thanh xuân đều là nhờ vào mấy tấm hình người mẫu nam có chân vừa dài vừa thẳng.
Trừ Hạ Dật, không, chân của Hạ Dật vốn không đẹp bằng chú Mặc. Đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy một đôi chân trùng khớp với ảo tưởng của mình, một đôi chân thon dài thẳng tắp lại không làm mất đi cảm giác mạnh mẽ. Nếu cậu có thể sờ một chút... Cậu nắm chặt tay, dùng móng tay cào vào lòng bàn tay, có một cảm giác ngứa ngáy không rõ đang thiêu đốt lồng ngực cậu.
Giang Tử Mặc thấy ánh mắt của đứa trẻ trước mặt đang nhìn chằm chằm chân hắn, hắn cúi đầu tự nhìn, cũng không thấy chân mình có gì lạ thường.
Hắn bỗng nhiên nhớ tới lúc Quý Hoài ấp úng khen chân hắn đẹp, hắn động đậy chân, lại tự nhìn xuống, đẹp sao? Trong mắt Quý Hoài có lẽ là đẹp thật.
Giang Tử Mặc nhếch khóe miệng, nổi lên hứng thú.
Hắn thả cây bâton, chống đi tới chỗ sofa ngồi xuống, dùng bâton gõ lên sàn nhà, "Lại đây, đấm chân giúp chú."
Thấy đứa nhỏ sau khi nghe được thì trợn tròn mắt, Giang Tử Mặc vui vẻ. Hóa ra thằng nhóc này có sở thích như vậy, vừa vặn hai chân hắn lại trúng khẩu vị của Quý Hoài.
Trong lòng Quý Hoài lập tức nổi lên vũ điệu cồng chiêng, nghe thấy chú Mặc bảo đến đấm chân giúp chú, tiếng trống ngực lại càng dồn dập.
"Không muốn ư?" Giang Tử Mặc duỗi người, thả lỏng chân phải.
Quả nhiên đứa nhỏ lắc đầu như trống bỏi, đi tới.
Quý Hoài đến bên cạnh Giang Tử Mặc, ngồi xổm xuống vươn tay ra lại không biết nên bắt đầu từ đâu.
Sờ thế nào mới được đây?
Ngón trỏ và ngón giữa của cậu khẽ xoa vào nhau, có chút căng thẳng, lại có chút trịnh trọng. Nếu không phải vì trống ngực đang dồn, cậu còn nghĩ mình hình như nghe thấy tiếng BGM thần thánh vang lên rồi.
"Bắt đầu đi." Giang Tử Mặc động đậy chân.
Quý Hoài nuốt nước miếng, đưa tay đặt lên đùi Giang Tử Mặc. Cách một lớp vải mỏng, Quý Hoài đã chân chính sờ được....đùi?
Giang Tử Mặc cười thành tiếng, đầu gối cọ một chút lên người Quý Hoài, mặt Quý Hoài "bùm" một phát, đỏ lựng. "Sờ chỗ nào thế?"
Cứ như là bí mật nhỏ bị đánh vỡ vậy, cậu sợ Giang Tử Mặc biết được ý đồ trong nội tâm cậu, năm ngón tay nắm chặt lại, chỉ dám cẩn thận đấm nhẹ lên đầu gối.
"Lực nhẹ như vậy, chưa ăn cơm à?"
Quý Hoài lại tăng lực độ lên một chút, nhưng vẫn không dám nhìn loạn sờ loạn.
Giang Tử Mặc híp mắt hưởng thụ, tâm tình cũng rất khoái trá. Sau khi Quý Hoài đấm mười phút, hắn đột nhiên ghé vào tai Quý Hoài, cười nhẹ hỏi: "Cháu thích nhìn chân chú?"
Lỗ tai Quý Hoài run lên, vội xua tay, "Đâu có, không phải, tuyệt đối không phải!"
"Liên tục khẳng định không phải tức là phải, chú nói đúng chứ, Quý Tiểu Hoài, hửm?" Giọng nói trầm thấp, âm cuối hơi lên cao, như thể phủ thêm một lớp quyến rũ kì lạ mà len lỏi vào tai Quý Hoài.
"........Không, phải." Vệt đỏ trên tai chậm rãi lan ra.
Lúc Giang Tử Mặc lại đem chân cọ lên người cậu lần nữa, Quý Hoài dứt khoát đứng lên, ánh mắt không dám nhìn Giang Tử Mặc, lắp bắp nói: "Cháu, phải về đây. Chú Mặc.... chú.... cháu không có.... thích...."
Cậu nói xong thì chạy ù ra cửa, tông vào người Lục Thất, Lục Thất bị cậu đụng phải thì mất thăng bằng lùi về phía sau một bước. Quý Hoài cúi đầu vội vàng giải thích: "Anh Lục, xin lỗi anh, là do em không cẩn thận."
"Ầy, không sao đâu." Lục Thất khoát tay.
"Xin lỗi anh." Quý Hoài nói thêm một câu rồi xoay người vội vã chạy ra ngoài.
"Đây là... làm sao thế?" Lục Thất xoa xoa bả vai bị đụng đau, hỏi Giang Tử Mặc.
Giang Tử Mặc đen mặt, "Nó gọi cậu là gì? Anh Lục? Nó gọi tôi là chú, sao lại gọi cậu là anh? Cậu còn lớn tuổi hơn tôi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất