Chương 35: Chú muốn hôn
Edit: Dép
"Sao, sao vậy ạ?" Quý Hoài đi đến cạnh Giang Tử Mặc, thấy ánh mắt thâm sâu của Giang Tử Mặc đang nhìn mình.
Giang Tử Mặc không nói gì, mạnh mẽ bắt lấy cổ tay Quý Hoài, lôi cậu vào sâu trong vườn hoa. Quý Hoài bị hắn kéo thì loạng choạng một chút, suýt nữa bổ nhào vào lưng Giang Tử Mặc.
Đi xuyên qua một khóm hoa ngay ngắn thẳng hàng, cánh xa đám đông, Giang Tử Mặc dẫn cậu vào rừng cây nhỏ phía sau sơn trang, Quý Hoài nhìn quanh, đột nhiên nhớ ra đây là nơi mà đời trước cậu tận mắt thấy Giang Tử Mặc ra tay giết người.
Lòng cậu phát run, lắp bắp hỏi: "Chú Mặc, t... tới nơi này làm gì?"
Giang Tử Mặc đẩy cậu vào gốc cây, cúi đầu ngắm nhìn ánh mắt cậu. Giang Tử Mặc có một đôi mắt thăm thẳm mê người, trong rừng cây u tối, chỉ có thể thấy ánh sáng le lói phản chiếu trong mắt hắn. Quý Hoài nuốt nước miếng, tự dưng cảm thấy ấm áp lạ thường.
"Quý Tiểu Hoài, chú muốn hôn cháu." Giang Tử Mặc lại gần đôi môi cậu, thấp giọng nói.
Trong giây lát, Quý Hoài cứng nhắc toàn thân, môi của Giang Tử Mặc như có như không cọ lên môi cậu, rõ ràng vẫn chưa chạm nhau, nhưng cậu lại giống như vừa bị cưỡng hôn vậy, từ tai tới gò má đã đỏ bừng.
"Quý Tiểu Hoài, cháu có đồng ý không? Chú muốn hôn cháu."
Một tay Giang Tử Mặc đặt ở thân cây phía sau tai cậu, tay kia thì nhẹ đặt lên sườn lưng, Quý Hoài cảm thấy chỗ Giang Tử Mặc đụng vào bắt đầu nóng lên, tâm trí của cậu tập trung toàn bộ vào bàn tay đang chạm vào thắt lưng, chốc lát lại chuyển sang tập trung ở đôi môi còn vương chút vị chocolate của Giang Tử Mặc.
Í, sao lại là vị chocolate?
"Cháu không nói nghĩa là đồng ý." Giang Tử Mặc cúi đầu chạm vào khóe môi Quý Hoài, chậm rãi đổi thành liếm mút, động tác của hắn rất nhẹ, như là đang hưởng thụ, hương vị chocolate trong miệng Giang Tử Mặc tràn ra. Bàn tay đặt ở thắt lưng Quý Hoài kéo mạnh cậu vào trong lồng ngực, lòng bàn tay hắn như có lửa, đỡ sau lưng Quý Hoài, nóng bỏng tới mức chân Quý Hoài sắp nhũn ra.
"Hm..." Giang Tử Mặc khẽ hừ một tiếng, như là đang thể hiện sự bất mãn vì Quý Hoài cứ cắn chặt môi, tay phải hắn kéo áo sơ mi gò bó của cậu ra, sau đó xấu xa duỗi tay vào. Quý Hoài cả kinh, cứ thế bị Giang Tử Mặc khống chế.
Giang Tử Mặc thừa cơ tách môi Quý Hoài ra, mạnh mẽ làm sâu thêm nụ hôn. Mắt Quý Hoài đã đỏ ửng, cậu ngửa đầu, vòng eo gầy nhỏ như bị Giang Tử Mặc làm gãy, cả người cậu trở nên vô lực thiếu dưỡng khí, phập phồng thở.
Ánh mắt Giang Tử Mặc lại càng thêm sâu thẳm, kéo áo của Quý Hoài lên, lộ ra làn da như ngọc.
"Ưm ưm..." Làn da lộ ra không khí, lạnh lẽo bao trùm khiến Quý Hoài giãy dụa.
"Đừng nhúc nhích!" Giang Tử Mặc đè hai tay Quý Hoài, vùi đầu ở cổ Quý Hoài mà thở. Hơi thở gấp gáp của hắn làm Quý Hoài đứng không vững.
Không biết qua bao lâu, Giang Tử Mặc bất động, Quý Hoài cũng không nhúc nhích, hai người vẫn duy trì tư thế dựa vào thân cây, chậm rãi lấy lại nhịp thở, hồi tưởng lại những lời lẽ và những va chạm thân thể kích thích ban nãy.
"Quý Tiểu Hoài, thích không?" Giang Tử Mặc cắn cổ Quý Hoài, giọng nói khàn khàn, tựa như đang kiềm chế.
"Cháu..." Quý Hoài có chút mịt mờ, Giang Tử Mặc trong lời đồn và Giang Tử Mặc mà cậu thấy thật không hề giống nhau, Giang Tử Mặc này có một sức hấp dẫn to lớn, nếu ở cùng hắn, cậu sẽ không nhịn được mà ngắm nhìn hắn.
Cậu có thể cho rằng chuyện này là do cái sở thích nho nhỏ kia của cậu, nhưng vì sao cậu lại lo lắng Giang Tử Mặc bị Hoa Duẫn Giang hãm hại? Cậu nhát gan như vậy, cậu nên tránh đi và không quan tâm tới chuyện này chứ đúng không?
Quý Hoài lắc đầu, "Cháu không biết." Giọng nói cậu đột nhiên mềm oặt, Quý Hoài nghe thấy giọng mình lúc này thì bị dọa cho thòng tim.
"À à." Giang Tử Mặc cúi đầu nở nụ cười, đột nhiên vén áo Quý Hoài lên, cúi đầu lưu lại một hàng dấu ấn trên khuôn ngực trắng nõn của cậu.
"Chú Mặc!" Quý Hoài kinh hãi, ánh mắt đỏ ửng trừng lên nhìn hắn.
Giang Tử Mặc cười, lại ôm cậu vào trong ngực, cái ôm này không giống với lúc ôm hôn nóng bỏng ướt át khi nãy, mà chỉ có ấm áp và yên tâm. Quý Hoài áp vào lồng ngực hắn, trong khoảnh khắc, cậu nghĩ cứ ôm thế này không buông thì tốt rồi.
Hồi lâu vẫn chưa thấy Giang Tử Mặc lên tiếng, Quý Hoài nhịn không được, cậu vùi đầu trong ngực Giang Tử Mặc, buồn bực hỏi: "Chú Mặc, cháu chẳng có gì cả, cháu cũng không biết gì hết, Hoa gia không liên quan đến cháu, cháu chỉ có bản thân cháu mà thôi, chú..."
"Quý Tiểu Hoài, chú nói rồi, chú sẽ giúp cháu." Giang Tử Mặc vuốt ve những sợi tóc mềm mại của Quý Hoài, vẻ mặt dịu dàng, "Không biết gì cả, chú có thể dạy cháu, hôm nay cháu đã làm rất tốt đấy thôi, muốn thưởng không?"
"Dạ? Thưởng... cái gì ạ?" Quý Hoài không sợ Giang Tử Mặc nữa, tò mò ngẩng đầu lên.
"Ừm... Cho cháu một cái hôn nữa nhé?"
"Đây không phải là thưởng." Quý Hoài bất mãn chu môi nói.
"Sao lại không, rõ ràng cháu rất thoải mái còn gì, chú cũng thoải mái, vậy thì sao lại không phải là thưởng." Giang Tử Mặc cười nhẹ hỏi.
Quý Hoài cúi đầu không nói, Giang Tử Mặc xem như cậu đồng ý, nâng mặt Quý Hoài lên, lại hôn một lần nữa. Quý Hoài mặt đỏ tim đập, ậm ừ cả nửa ngày cũng chẳng biết nên nói gì cho phải.
Giang Tử Mặc hôn cậu tới khi không thở nổi nữa mới buông ra, hắn nắm tay Quý Hoài, thản nhiên hỏi: "Quý Tiểu Hoài, đã nghĩ kỹ chưa? Lúc trước đề nghị với cháu giờ vẫn còn hiệu lực đấy, chú có thể giúp cháu, cháu không làm được, chú giúp cháu làm."
"Chú Mặc, vậy vừa rồi..." Cái hôn vừa rồi là sao?
Quý Hoài nghĩ một chút lại đem lời nuốt trở về, cậu đáp: "Có thể cho cháu suy nghĩ thêm không?"
"Có thể, nhưng không được nghĩ quá lâu."
Giang Tử Mặc ngẩng đầu nhìn sơn trang Hoa gia tràn đầy sự u ám, lúc hắn còn nhỏ, ngọn núi này là tất cả hồi ức của hắn, vui buồn hờn giận đều ở đó, trong trí nhớ của hắn, đó là một trang viên rực rỡ sắc cầu vồng.
Mà bây giờ, nơi này đã bị ô nhiễm bởi những hơi thở tanh tưởi của người khác, bọn họ nhuộm đen chốn bình yên trong lòng hắn, đừng nghĩ có thể chạy thoát.
Ai cũng không vô tội, ai bảo đám người ấy họ Hoa chứ.
"Sao, sao vậy ạ?" Quý Hoài đi đến cạnh Giang Tử Mặc, thấy ánh mắt thâm sâu của Giang Tử Mặc đang nhìn mình.
Giang Tử Mặc không nói gì, mạnh mẽ bắt lấy cổ tay Quý Hoài, lôi cậu vào sâu trong vườn hoa. Quý Hoài bị hắn kéo thì loạng choạng một chút, suýt nữa bổ nhào vào lưng Giang Tử Mặc.
Đi xuyên qua một khóm hoa ngay ngắn thẳng hàng, cánh xa đám đông, Giang Tử Mặc dẫn cậu vào rừng cây nhỏ phía sau sơn trang, Quý Hoài nhìn quanh, đột nhiên nhớ ra đây là nơi mà đời trước cậu tận mắt thấy Giang Tử Mặc ra tay giết người.
Lòng cậu phát run, lắp bắp hỏi: "Chú Mặc, t... tới nơi này làm gì?"
Giang Tử Mặc đẩy cậu vào gốc cây, cúi đầu ngắm nhìn ánh mắt cậu. Giang Tử Mặc có một đôi mắt thăm thẳm mê người, trong rừng cây u tối, chỉ có thể thấy ánh sáng le lói phản chiếu trong mắt hắn. Quý Hoài nuốt nước miếng, tự dưng cảm thấy ấm áp lạ thường.
"Quý Tiểu Hoài, chú muốn hôn cháu." Giang Tử Mặc lại gần đôi môi cậu, thấp giọng nói.
Trong giây lát, Quý Hoài cứng nhắc toàn thân, môi của Giang Tử Mặc như có như không cọ lên môi cậu, rõ ràng vẫn chưa chạm nhau, nhưng cậu lại giống như vừa bị cưỡng hôn vậy, từ tai tới gò má đã đỏ bừng.
"Quý Tiểu Hoài, cháu có đồng ý không? Chú muốn hôn cháu."
Một tay Giang Tử Mặc đặt ở thân cây phía sau tai cậu, tay kia thì nhẹ đặt lên sườn lưng, Quý Hoài cảm thấy chỗ Giang Tử Mặc đụng vào bắt đầu nóng lên, tâm trí của cậu tập trung toàn bộ vào bàn tay đang chạm vào thắt lưng, chốc lát lại chuyển sang tập trung ở đôi môi còn vương chút vị chocolate của Giang Tử Mặc.
Í, sao lại là vị chocolate?
"Cháu không nói nghĩa là đồng ý." Giang Tử Mặc cúi đầu chạm vào khóe môi Quý Hoài, chậm rãi đổi thành liếm mút, động tác của hắn rất nhẹ, như là đang hưởng thụ, hương vị chocolate trong miệng Giang Tử Mặc tràn ra. Bàn tay đặt ở thắt lưng Quý Hoài kéo mạnh cậu vào trong lồng ngực, lòng bàn tay hắn như có lửa, đỡ sau lưng Quý Hoài, nóng bỏng tới mức chân Quý Hoài sắp nhũn ra.
"Hm..." Giang Tử Mặc khẽ hừ một tiếng, như là đang thể hiện sự bất mãn vì Quý Hoài cứ cắn chặt môi, tay phải hắn kéo áo sơ mi gò bó của cậu ra, sau đó xấu xa duỗi tay vào. Quý Hoài cả kinh, cứ thế bị Giang Tử Mặc khống chế.
Giang Tử Mặc thừa cơ tách môi Quý Hoài ra, mạnh mẽ làm sâu thêm nụ hôn. Mắt Quý Hoài đã đỏ ửng, cậu ngửa đầu, vòng eo gầy nhỏ như bị Giang Tử Mặc làm gãy, cả người cậu trở nên vô lực thiếu dưỡng khí, phập phồng thở.
Ánh mắt Giang Tử Mặc lại càng thêm sâu thẳm, kéo áo của Quý Hoài lên, lộ ra làn da như ngọc.
"Ưm ưm..." Làn da lộ ra không khí, lạnh lẽo bao trùm khiến Quý Hoài giãy dụa.
"Đừng nhúc nhích!" Giang Tử Mặc đè hai tay Quý Hoài, vùi đầu ở cổ Quý Hoài mà thở. Hơi thở gấp gáp của hắn làm Quý Hoài đứng không vững.
Không biết qua bao lâu, Giang Tử Mặc bất động, Quý Hoài cũng không nhúc nhích, hai người vẫn duy trì tư thế dựa vào thân cây, chậm rãi lấy lại nhịp thở, hồi tưởng lại những lời lẽ và những va chạm thân thể kích thích ban nãy.
"Quý Tiểu Hoài, thích không?" Giang Tử Mặc cắn cổ Quý Hoài, giọng nói khàn khàn, tựa như đang kiềm chế.
"Cháu..." Quý Hoài có chút mịt mờ, Giang Tử Mặc trong lời đồn và Giang Tử Mặc mà cậu thấy thật không hề giống nhau, Giang Tử Mặc này có một sức hấp dẫn to lớn, nếu ở cùng hắn, cậu sẽ không nhịn được mà ngắm nhìn hắn.
Cậu có thể cho rằng chuyện này là do cái sở thích nho nhỏ kia của cậu, nhưng vì sao cậu lại lo lắng Giang Tử Mặc bị Hoa Duẫn Giang hãm hại? Cậu nhát gan như vậy, cậu nên tránh đi và không quan tâm tới chuyện này chứ đúng không?
Quý Hoài lắc đầu, "Cháu không biết." Giọng nói cậu đột nhiên mềm oặt, Quý Hoài nghe thấy giọng mình lúc này thì bị dọa cho thòng tim.
"À à." Giang Tử Mặc cúi đầu nở nụ cười, đột nhiên vén áo Quý Hoài lên, cúi đầu lưu lại một hàng dấu ấn trên khuôn ngực trắng nõn của cậu.
"Chú Mặc!" Quý Hoài kinh hãi, ánh mắt đỏ ửng trừng lên nhìn hắn.
Giang Tử Mặc cười, lại ôm cậu vào trong ngực, cái ôm này không giống với lúc ôm hôn nóng bỏng ướt át khi nãy, mà chỉ có ấm áp và yên tâm. Quý Hoài áp vào lồng ngực hắn, trong khoảnh khắc, cậu nghĩ cứ ôm thế này không buông thì tốt rồi.
Hồi lâu vẫn chưa thấy Giang Tử Mặc lên tiếng, Quý Hoài nhịn không được, cậu vùi đầu trong ngực Giang Tử Mặc, buồn bực hỏi: "Chú Mặc, cháu chẳng có gì cả, cháu cũng không biết gì hết, Hoa gia không liên quan đến cháu, cháu chỉ có bản thân cháu mà thôi, chú..."
"Quý Tiểu Hoài, chú nói rồi, chú sẽ giúp cháu." Giang Tử Mặc vuốt ve những sợi tóc mềm mại của Quý Hoài, vẻ mặt dịu dàng, "Không biết gì cả, chú có thể dạy cháu, hôm nay cháu đã làm rất tốt đấy thôi, muốn thưởng không?"
"Dạ? Thưởng... cái gì ạ?" Quý Hoài không sợ Giang Tử Mặc nữa, tò mò ngẩng đầu lên.
"Ừm... Cho cháu một cái hôn nữa nhé?"
"Đây không phải là thưởng." Quý Hoài bất mãn chu môi nói.
"Sao lại không, rõ ràng cháu rất thoải mái còn gì, chú cũng thoải mái, vậy thì sao lại không phải là thưởng." Giang Tử Mặc cười nhẹ hỏi.
Quý Hoài cúi đầu không nói, Giang Tử Mặc xem như cậu đồng ý, nâng mặt Quý Hoài lên, lại hôn một lần nữa. Quý Hoài mặt đỏ tim đập, ậm ừ cả nửa ngày cũng chẳng biết nên nói gì cho phải.
Giang Tử Mặc hôn cậu tới khi không thở nổi nữa mới buông ra, hắn nắm tay Quý Hoài, thản nhiên hỏi: "Quý Tiểu Hoài, đã nghĩ kỹ chưa? Lúc trước đề nghị với cháu giờ vẫn còn hiệu lực đấy, chú có thể giúp cháu, cháu không làm được, chú giúp cháu làm."
"Chú Mặc, vậy vừa rồi..." Cái hôn vừa rồi là sao?
Quý Hoài nghĩ một chút lại đem lời nuốt trở về, cậu đáp: "Có thể cho cháu suy nghĩ thêm không?"
"Có thể, nhưng không được nghĩ quá lâu."
Giang Tử Mặc ngẩng đầu nhìn sơn trang Hoa gia tràn đầy sự u ám, lúc hắn còn nhỏ, ngọn núi này là tất cả hồi ức của hắn, vui buồn hờn giận đều ở đó, trong trí nhớ của hắn, đó là một trang viên rực rỡ sắc cầu vồng.
Mà bây giờ, nơi này đã bị ô nhiễm bởi những hơi thở tanh tưởi của người khác, bọn họ nhuộm đen chốn bình yên trong lòng hắn, đừng nghĩ có thể chạy thoát.
Ai cũng không vô tội, ai bảo đám người ấy họ Hoa chứ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất