Chương 80: Ai mới là người không nên tồn tại
Edit: Dép
Vụ phốt của Hoa gia ồn ào huyên náo khắp cộng đồng mạng, hơn nữa Tiêu gia còn đứng phía sau âm thầm châm lửa, cổ phiếu Hoa gia rớt giá không phanh. Hai đương sự bị mắng chửi tới mức máu chó đầy đầu, cư dân mạng xắn tay áo nhiệt tình gõ phím chửi rủa, như thế muốn đem hai người kia cạo tóc bôi vôi thả bè trôi sông thì mới vừa lòng.
Hoa gia không có động tĩnh gì, hai ngày nay Hoa Chính Diệu nằm vật trên giường. Hoa Duẫn Hòa không có ai quản lý, ngày ngày sống vẫn rất thoải mái.
Hôm nay, Hoa Duẫn Hòa muốn đi tìm Tề Nguyệt nói chuyện, những tin tức trên mạng gã cũng có đọc, nhưng gã không để tâm, những người đó chỉ giỏi anh hùng bàn phím chứ căn bản không thể gây tổn thất gì cho gã. Huống hồ sau khi chuyện này qua đi, cư dân mạng thấy nhàm chán thì lại quay về bình thường thôi.
Bây giờ gã sung sướng như sắp tân hôn, dường như chỉ muốn kéo Tề Nguyệt vào lễ đường ngay lúc này. Gã nghĩ chắc là Tề Nguyệt cũng sẽ vui. Bọn họ lén lút nhiều năm như thế, cũng là uất ức Tề Nguyệt.
Gã quyết định từ nay về sau sẽ đối xử tốt với Tề Nguyệt, đối xử tốt với con gái bảo bối của mình, một nhà ba người sống hạnh phúc.
Tìm một lúc vẫn không thấy Tề Nguyệt đâu, thế nhưng gã lại thấy Hoa Cẩm Tú đang rầu rĩ ngồi trên sofa.
"Cẩm Tú, sao mà mặt bí xị thế?"
Hoa Cẩm Tú dài mặt, buồn bực nói: "Hai ngày nay mẹ không để ý đến cháu."
Hoa Duẫn Hòa nhíu mày, hỏi: "Mẹ con đâu?"
Hoa Cẩm Tú lắc đầu, "Không biết, sáng sớm hôm nay đã ra ngoài."
Hoa Duẫn Hòa nghĩ Tề Nguyệt bây giờ có thể đi đâu cơ chứ, Hoa Cẩm Tú ngồi bên cạnh ngẩng đầu lên, muốn nói lại thôi. Qua một lúc lâu, cô ta mở miệng: "Chú hai, chú và mẹ yêu nhau thật lòng sao?"
"Đương nhiên." Hoa Duẫn Hòa đáp, "Ta quen mẹ con lúc mẹ con vừa lên đại học, Khi đó mẹ con cũng giống như con vậy, rất xinh đẹp, lại còn dịu dàng, liếc mắt một cái đã đổ rồi. Sau đó ta thi vào cùng trường với mẹ con, trở thành đàn em."
Hoa Duẫn Hòa bao năm qua luôn giấu những lời này trong lòng, gã là một tên trăng hoa đa tình, nhưng chỉ duy nhất với Tề Nguyệt là nhớ mãi không quên. Chỉ là năm ấy ra tay quá muộn, Tề Nguyệt đã gả cho anh cả mất rồi.
Gã nhìn ra, Tề Nguyệt không đồng ý cuộc hôn nhân này, về sau anh cả bận bịu công tác, thường xuyên không về nhà. Gã cảm thấy Tề Nguyệt chắc hẳn sẽ thấy cô đơn lắm, vì thế đi an ủi cô dưới một thân phận vừa xấu hổ lại vừa kích thích.
Hoa Duẫn Hòa kể chuyện gã quen Tề Nguyệt thế nào, bị chia rẽ ra sao, cuối cùng không chịu nổi động tình mà lại ở bên nhau thế nào.
Hoa Cẩm Tú chăm chú nghe, cô ta tin lời Hoa Duẫn Hòa. Bởi vì chính mắt cô ta cũng nhìn ra được sự ghẻ lạnh mà Hoa Duẫn Giang dành cho Tề Nguyệt, cô ta không thấy được tình yêu giữa bọn họ. Hơn nữa, tính cách cô ta không giống mẹ, cũng chẳng giống ba. Qua nhiều năm như vậy biết được chân tướng, cô ta mới giật mình, thì ra mình giống Hoa Duẫn Hòa tới vậy.
Hoa Duẫn Hòa hứa hẹn: "Ta sẽ cưới mẹ con, một nhà ba người chúng ta cuối cùng sẽ được đoàn tụ."
"Vâng." Sự hứa hẹn của Hoa Duẫn Hòa làm Hoa Cẩm Tú yên tâm, cô ta tin rằng mẹ và ba sẽ khổ tận cam lai.
Đột nhiên, chiếc TV trong phòng khách bật mở, Hoa Duẫn Hòa kinh ngạc: "Chuyện gì thế này?"
TV không ai đụng vào, tự động mở lên, giống như có người đang điều khiển, hình ảnh trên TV liên tục chuyển kênh, cuối cùng dừng lại ở kênh truyền hình lớn nhất Kim Thành.
Hoa Cẩm Tú và Hoa Duẫn Hòa kinh hãi nhìn chằm chằm TV.
"Sao mẹ lại ở trên TV?" Hoa Cẩm Tú sợ hãi kêu lên.
Hai người không hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ thấy trong TV, Tề Nguyệt đang đứng trên sân khấu. Sắc mặt bà trắng bệch, thân mình mảnh dẻ, bị mấy phóng viên vây xung quanh đặt câu hỏi.
"Tề nữ sĩ, chuyện bà tư thông với Nhị công tử Hoa gia, ngay cả con gái cũng đã mười mấy tuổi là thật sao?"
"Tề nữ sĩ, hiện giờ chồng bà còn đang trong nhà giam, bà lại phát sinh quan hệ không đứng đắn với em chồng, bà thấy có lỗi với chồng không?"
"Hoa Cẩm Tú thật sự là con của bà và Nhị công tử Hoa gia? Sau khi kết hôn liền phát sinh quan hệ?"
"Tề nữ sĩ, năm đó bà vào Hoa gia là bởi vì có tình cảm với Đại công tử Hoa gia sao? Nhưng theo tôi được biết, lúc còn học đại học, bà và Đại công tử Hoa gia không quen nhau lắm."
Tề Nguyệt mím môi nhìn bọn họ, sau đó gật đầu, "Tất cả đều là sự thật."
Cả hội trường xôn xao, các phóng viên đều cố hết sức moi móc thêm thông tin từ Tề Nguyệt, tranh nhau nhét micro và máy thu âm tới trước mặt Tề Nguyệt.
Tề Nguyệt tùy ý cầm lấy một cái, nhìn tất cả mọi người, ánh mắt chậm rãi đỏ lên, "Hôm nay tôi mở cuộc họp báo này là để nói cho mọi người chân tướng."
"Cũng là để lấy lại công bằng cho chính mình."
Mọi người đều dài cổ dỏng tai lên nghe, không hiểu Tề Nguyệt định làm gì. Nhưng mà có tin tức là ngon rồi, bọn họ lập tức lấy giấy bút điện thoại ra, chuẩn bị đăng tin giật tít: "Đại thiếu nãi nãi Hoa gia tư thông với em chồng, lại còn muốn đòi lại công bằng cho bản thân!"
"Năm đó tôi bị ép gả cho Hoa Duẫn Giang, Hoa Duẫn Giang không hề hỏi ý kiến tôi, nhìn trúng tôi, nhân một lần say rượu mà vũ nhục tôi. Sau đó tôi mang thai ngoài ý muốn, không thể không vào Hoa gia."
Tề Nguyệt nghẹn ngào, thân thể gầy yếu phảng phất như không đứng nổi nữa, gió thổi liền bay.
"Lúc ấy trẻ người non dạ, tôi đã nghĩ đời mình thế là tàn lắm rồi, ai ngờ tên súc sinh Hoa Duẫn Hòa kia lại chạy vào phòng cưỡng hiếp tôi! Bao nhiêu năm, sự vũ nhục của hai anh em Hoa gia, cả đời này tôi không quên được!"
Đám phóng viên nhìn nhau, một tên lanh lợi tiến lên hỏi: "Vậy Tề nữ sĩ, bà không tự nguyện sao?"
"Sao tôi có thể tự nguyện được chứ! Tôi cũng xuất thân thư hương thế gia, sao có thể làm ra loại chuyện như vậy!" Tề Nguyệt chảy nước mắt, khóc không thành tiếng.
Nhất thời, cả hội trường cảm thấy thật tội nghiệp cho Tề Nguyệt, không hỏi dồn nữa.
Qua một lúc lâu, Tề Nguyệt mới bình tĩnh lại, bà quệt nước mắt, lấy chứng cứ ra.
"Đây là video ghi lại cảnh năm đó Hoa Duẫn Giang say rượu kéo tôi vào phòng. Đây là bệnh án lúc tôi mang thai Hoa Cẩm Tú, sống chết muốn phá thai. Còn đây là thư đe dọa mà Hoa Duẫn Hòa gửi tới người nhà tôi, ép tôi phải sinh Hoa Cẩm Tú. Còn có..."
Từng chứng cứ một được Tề Nguyệt đem ra, trên đó đã chứng minh rõ ràng, bao nhiêu năm qua, Tề Nguyệt bị ép buộc.
Mọi người khiếp sợ nhìn đống giấy tờ chứng cứ, không thể không tin. Ánh mắt bọn họ nhìn Tề Nguyệt giờ cũng thay đổi.
"Nói như vậy, việc sinh ra Hoa Cẩm Tú không phải do bà tự nguyện, thậm chí bà còn không muốn sinh?" Một phóng viên trẻ tuổi đặt vấn đề.
Tề Nguyệt nắm chặt bàn tay, bà nhìn tên phóng viên kia, anh ta không hề nhượng bộ, dường như nếu Tề Nguyệt không trả lời một cách rõ ràng, anh ta sẽ còn tiếp tục hỏi những vấn đề tiếp theo.
Tề Nguyệt hít sâu một hơi, nhìn thẳng vào camera, đanh giọng: "Tôi chưa bao giờ hy vọng nó được sinh ra trên đời này, sự tồn tại của nó là một sai lầm. Tôi hận không thể bóp chết con nghiệt chủng đó từ trong bụng."
Hoa Cẩm Tú ngồi trước TV, mặt cắt không còn một giọt máu, không thể tin nổi nhìn mẹ mình.
Trong nháy mắt, tất cả kiêu ngạo và tự tôn của cô ta đổ sập xuống. Từ nhỏ cô ta đã là một thiên kim tiểu thư được mọi người cưng chiều, phút chốc biến thành một nghiệt chủng bị mọi người chán ghét.
Quý Hoài nằm trong ngực Giang Tử Mặc nhìn một màn này, cậu nhớ tới đời trước, Hoa Cẩm Tú từng nói với cậu: "Mày không nên được sinh ra trên cõi đời này."
Mà bây giờ, cái người bị chỉ trích không nên sinh ra trên đời, chính là Hoa Cẩm Tú.
Ác giả ác báo, trời chẳng tha ai.
Vụ phốt của Hoa gia ồn ào huyên náo khắp cộng đồng mạng, hơn nữa Tiêu gia còn đứng phía sau âm thầm châm lửa, cổ phiếu Hoa gia rớt giá không phanh. Hai đương sự bị mắng chửi tới mức máu chó đầy đầu, cư dân mạng xắn tay áo nhiệt tình gõ phím chửi rủa, như thế muốn đem hai người kia cạo tóc bôi vôi thả bè trôi sông thì mới vừa lòng.
Hoa gia không có động tĩnh gì, hai ngày nay Hoa Chính Diệu nằm vật trên giường. Hoa Duẫn Hòa không có ai quản lý, ngày ngày sống vẫn rất thoải mái.
Hôm nay, Hoa Duẫn Hòa muốn đi tìm Tề Nguyệt nói chuyện, những tin tức trên mạng gã cũng có đọc, nhưng gã không để tâm, những người đó chỉ giỏi anh hùng bàn phím chứ căn bản không thể gây tổn thất gì cho gã. Huống hồ sau khi chuyện này qua đi, cư dân mạng thấy nhàm chán thì lại quay về bình thường thôi.
Bây giờ gã sung sướng như sắp tân hôn, dường như chỉ muốn kéo Tề Nguyệt vào lễ đường ngay lúc này. Gã nghĩ chắc là Tề Nguyệt cũng sẽ vui. Bọn họ lén lút nhiều năm như thế, cũng là uất ức Tề Nguyệt.
Gã quyết định từ nay về sau sẽ đối xử tốt với Tề Nguyệt, đối xử tốt với con gái bảo bối của mình, một nhà ba người sống hạnh phúc.
Tìm một lúc vẫn không thấy Tề Nguyệt đâu, thế nhưng gã lại thấy Hoa Cẩm Tú đang rầu rĩ ngồi trên sofa.
"Cẩm Tú, sao mà mặt bí xị thế?"
Hoa Cẩm Tú dài mặt, buồn bực nói: "Hai ngày nay mẹ không để ý đến cháu."
Hoa Duẫn Hòa nhíu mày, hỏi: "Mẹ con đâu?"
Hoa Cẩm Tú lắc đầu, "Không biết, sáng sớm hôm nay đã ra ngoài."
Hoa Duẫn Hòa nghĩ Tề Nguyệt bây giờ có thể đi đâu cơ chứ, Hoa Cẩm Tú ngồi bên cạnh ngẩng đầu lên, muốn nói lại thôi. Qua một lúc lâu, cô ta mở miệng: "Chú hai, chú và mẹ yêu nhau thật lòng sao?"
"Đương nhiên." Hoa Duẫn Hòa đáp, "Ta quen mẹ con lúc mẹ con vừa lên đại học, Khi đó mẹ con cũng giống như con vậy, rất xinh đẹp, lại còn dịu dàng, liếc mắt một cái đã đổ rồi. Sau đó ta thi vào cùng trường với mẹ con, trở thành đàn em."
Hoa Duẫn Hòa bao năm qua luôn giấu những lời này trong lòng, gã là một tên trăng hoa đa tình, nhưng chỉ duy nhất với Tề Nguyệt là nhớ mãi không quên. Chỉ là năm ấy ra tay quá muộn, Tề Nguyệt đã gả cho anh cả mất rồi.
Gã nhìn ra, Tề Nguyệt không đồng ý cuộc hôn nhân này, về sau anh cả bận bịu công tác, thường xuyên không về nhà. Gã cảm thấy Tề Nguyệt chắc hẳn sẽ thấy cô đơn lắm, vì thế đi an ủi cô dưới một thân phận vừa xấu hổ lại vừa kích thích.
Hoa Duẫn Hòa kể chuyện gã quen Tề Nguyệt thế nào, bị chia rẽ ra sao, cuối cùng không chịu nổi động tình mà lại ở bên nhau thế nào.
Hoa Cẩm Tú chăm chú nghe, cô ta tin lời Hoa Duẫn Hòa. Bởi vì chính mắt cô ta cũng nhìn ra được sự ghẻ lạnh mà Hoa Duẫn Giang dành cho Tề Nguyệt, cô ta không thấy được tình yêu giữa bọn họ. Hơn nữa, tính cách cô ta không giống mẹ, cũng chẳng giống ba. Qua nhiều năm như vậy biết được chân tướng, cô ta mới giật mình, thì ra mình giống Hoa Duẫn Hòa tới vậy.
Hoa Duẫn Hòa hứa hẹn: "Ta sẽ cưới mẹ con, một nhà ba người chúng ta cuối cùng sẽ được đoàn tụ."
"Vâng." Sự hứa hẹn của Hoa Duẫn Hòa làm Hoa Cẩm Tú yên tâm, cô ta tin rằng mẹ và ba sẽ khổ tận cam lai.
Đột nhiên, chiếc TV trong phòng khách bật mở, Hoa Duẫn Hòa kinh ngạc: "Chuyện gì thế này?"
TV không ai đụng vào, tự động mở lên, giống như có người đang điều khiển, hình ảnh trên TV liên tục chuyển kênh, cuối cùng dừng lại ở kênh truyền hình lớn nhất Kim Thành.
Hoa Cẩm Tú và Hoa Duẫn Hòa kinh hãi nhìn chằm chằm TV.
"Sao mẹ lại ở trên TV?" Hoa Cẩm Tú sợ hãi kêu lên.
Hai người không hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ thấy trong TV, Tề Nguyệt đang đứng trên sân khấu. Sắc mặt bà trắng bệch, thân mình mảnh dẻ, bị mấy phóng viên vây xung quanh đặt câu hỏi.
"Tề nữ sĩ, chuyện bà tư thông với Nhị công tử Hoa gia, ngay cả con gái cũng đã mười mấy tuổi là thật sao?"
"Tề nữ sĩ, hiện giờ chồng bà còn đang trong nhà giam, bà lại phát sinh quan hệ không đứng đắn với em chồng, bà thấy có lỗi với chồng không?"
"Hoa Cẩm Tú thật sự là con của bà và Nhị công tử Hoa gia? Sau khi kết hôn liền phát sinh quan hệ?"
"Tề nữ sĩ, năm đó bà vào Hoa gia là bởi vì có tình cảm với Đại công tử Hoa gia sao? Nhưng theo tôi được biết, lúc còn học đại học, bà và Đại công tử Hoa gia không quen nhau lắm."
Tề Nguyệt mím môi nhìn bọn họ, sau đó gật đầu, "Tất cả đều là sự thật."
Cả hội trường xôn xao, các phóng viên đều cố hết sức moi móc thêm thông tin từ Tề Nguyệt, tranh nhau nhét micro và máy thu âm tới trước mặt Tề Nguyệt.
Tề Nguyệt tùy ý cầm lấy một cái, nhìn tất cả mọi người, ánh mắt chậm rãi đỏ lên, "Hôm nay tôi mở cuộc họp báo này là để nói cho mọi người chân tướng."
"Cũng là để lấy lại công bằng cho chính mình."
Mọi người đều dài cổ dỏng tai lên nghe, không hiểu Tề Nguyệt định làm gì. Nhưng mà có tin tức là ngon rồi, bọn họ lập tức lấy giấy bút điện thoại ra, chuẩn bị đăng tin giật tít: "Đại thiếu nãi nãi Hoa gia tư thông với em chồng, lại còn muốn đòi lại công bằng cho bản thân!"
"Năm đó tôi bị ép gả cho Hoa Duẫn Giang, Hoa Duẫn Giang không hề hỏi ý kiến tôi, nhìn trúng tôi, nhân một lần say rượu mà vũ nhục tôi. Sau đó tôi mang thai ngoài ý muốn, không thể không vào Hoa gia."
Tề Nguyệt nghẹn ngào, thân thể gầy yếu phảng phất như không đứng nổi nữa, gió thổi liền bay.
"Lúc ấy trẻ người non dạ, tôi đã nghĩ đời mình thế là tàn lắm rồi, ai ngờ tên súc sinh Hoa Duẫn Hòa kia lại chạy vào phòng cưỡng hiếp tôi! Bao nhiêu năm, sự vũ nhục của hai anh em Hoa gia, cả đời này tôi không quên được!"
Đám phóng viên nhìn nhau, một tên lanh lợi tiến lên hỏi: "Vậy Tề nữ sĩ, bà không tự nguyện sao?"
"Sao tôi có thể tự nguyện được chứ! Tôi cũng xuất thân thư hương thế gia, sao có thể làm ra loại chuyện như vậy!" Tề Nguyệt chảy nước mắt, khóc không thành tiếng.
Nhất thời, cả hội trường cảm thấy thật tội nghiệp cho Tề Nguyệt, không hỏi dồn nữa.
Qua một lúc lâu, Tề Nguyệt mới bình tĩnh lại, bà quệt nước mắt, lấy chứng cứ ra.
"Đây là video ghi lại cảnh năm đó Hoa Duẫn Giang say rượu kéo tôi vào phòng. Đây là bệnh án lúc tôi mang thai Hoa Cẩm Tú, sống chết muốn phá thai. Còn đây là thư đe dọa mà Hoa Duẫn Hòa gửi tới người nhà tôi, ép tôi phải sinh Hoa Cẩm Tú. Còn có..."
Từng chứng cứ một được Tề Nguyệt đem ra, trên đó đã chứng minh rõ ràng, bao nhiêu năm qua, Tề Nguyệt bị ép buộc.
Mọi người khiếp sợ nhìn đống giấy tờ chứng cứ, không thể không tin. Ánh mắt bọn họ nhìn Tề Nguyệt giờ cũng thay đổi.
"Nói như vậy, việc sinh ra Hoa Cẩm Tú không phải do bà tự nguyện, thậm chí bà còn không muốn sinh?" Một phóng viên trẻ tuổi đặt vấn đề.
Tề Nguyệt nắm chặt bàn tay, bà nhìn tên phóng viên kia, anh ta không hề nhượng bộ, dường như nếu Tề Nguyệt không trả lời một cách rõ ràng, anh ta sẽ còn tiếp tục hỏi những vấn đề tiếp theo.
Tề Nguyệt hít sâu một hơi, nhìn thẳng vào camera, đanh giọng: "Tôi chưa bao giờ hy vọng nó được sinh ra trên đời này, sự tồn tại của nó là một sai lầm. Tôi hận không thể bóp chết con nghiệt chủng đó từ trong bụng."
Hoa Cẩm Tú ngồi trước TV, mặt cắt không còn một giọt máu, không thể tin nổi nhìn mẹ mình.
Trong nháy mắt, tất cả kiêu ngạo và tự tôn của cô ta đổ sập xuống. Từ nhỏ cô ta đã là một thiên kim tiểu thư được mọi người cưng chiều, phút chốc biến thành một nghiệt chủng bị mọi người chán ghét.
Quý Hoài nằm trong ngực Giang Tử Mặc nhìn một màn này, cậu nhớ tới đời trước, Hoa Cẩm Tú từng nói với cậu: "Mày không nên được sinh ra trên cõi đời này."
Mà bây giờ, cái người bị chỉ trích không nên sinh ra trên đời, chính là Hoa Cẩm Tú.
Ác giả ác báo, trời chẳng tha ai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất