Chú, Mượn Đùi Ôm Một Chút

Chương 87: Ngày quan trọng

Trước Sau
Edit: ∠( ᐛ 」∠)_

Lại một mùa đông nữa tràn về, ngoài trời đầy những bông tuyết nhẹ bay trong gió lạnh, Quý Hoài đứng ở trước cửa phòng y tế, kéo chiếc khăn quàng cổ lên che mũi.

"Quý Hoài, cảm ơn cậu nhé, hôm khác mời cậu ăn cơm." Thành viên ban thể dục đi ra vỗ vai cậu.

"Được rồi, cậu về đi." Quý Hoài xua tay, sau đó mở dù ra đi vào trong màn tuyết.

Thành viên ban thể dục nhìn theo bóng lưng Quý Hoài, cô nhớ tới Quý Hoài của một năm về trước, khi ấy, cả lớp bọn họ đều kỳ thị cậu, cô lập cậu, thậm chí móc mỉa xỏ lá châm chọc cậu. Nhưng một năm trôi qua, hạng nhất khi đó bởi vì quá nhục nhã nên đã chuyển trường, hiện tại Quý Hoài đang giữ vững ngôi vị hạng nhất của khối lớp bọn họ.

Bọn họ giờ đã tâm phục khẩu phục.

Càng bất ngờ hơn là, Quý Hoài rất tốt bụng, bọn họ gặp khó khăn Quý Hoài sẽ ra tay giúp đỡ. Ví dụ như hôm nay, chủ nhiệm kêu Quý Hoài và thành viên ban thể dục vào văn phòng nói chuyện, Quý Hoài thì không có gì để nói vì thành tích của cậu đã quá tốt rồi, thế là chủ nhiệm chỉ tập trung trách cứ nữ sinh kia. Nữ sinh đó chỉ là một cô gái nhỏ nhắn, áp lực quá lớn, không chịu được nữa nên ngất đi. Quý Hoài phản ứng nhanh, lập tức đỡ lấy cô rồi đưa tới phòng y tế, ngồi trông cho cô suốt từ lúc ấy đến bây giờ.

Tốt bụng là thế, nhưng Quý Hoài chưa bao giờ tham gia hoạt động của lớp, vừa tan học đã vội vã về ngay, điều này khiến cô có cảm giác hơi tiếc nuối, có điều, Quý Hoài rất tốt, không giống tên Châu Tự trước kia, miệng nam mô bụng bồ dao găm.

Cũng không biết hôm nay Quý Hoài có chuyện gì, cứ để ý đồng hồ suốt, cô bảo Quý Hoài về trước đi, Quý Hoài do dự một chút, vẫn quyết định ngồi lại cùng cô, cho tới khi nãy mới lại vội vàng đi về.

Quý Hoài vừa ra cổng trường, điện thoại liền vang lên. Cậu bắt máy, mắt liếc tứ phía, "Em ra cổng rồi đây, anh ở đâu?"

"Hoài thiếu gia, anh đứng hai tiếng rồi, nếu cậu còn không về thì thiếu gia lột da anh mất." Lục Thất ở đầu kia điện thoại lên tiếng trách móc.

Quý Hoài đã thấy chiếc xe đỗ ven đường, cậu vẫy tay, nói vào điện thoại: "Em ra chỗ anh đây."

Sau đó cậu tắt điện thoại đi ra chỗ đỗ xe.

Lục Thất lập tức khởi động xe, vừa lái vừa nói: "Hoài thiếu gia, cậu có biết thiếu gia réo anh bao nhiêu cuộc rồi không?"

Quý Hoài nghi hoặc: "Sao ổng không gọi cho em?"

Lục Thất: "Đương nhiên là bởi vì thiếu gia sợ cậu chạy chứ gì nữa, nếu đêm nay cậu sợ quá không về thì sao."

Quý Hoài mất tự nhiên xoay mặt đi, rầm rì: "Sao em lại sợ chứ."

Lục Thất không nghe thấy, tự nói tự nghe: "Hoài thiếu gia, cậu xem bây giờ là mấy giờ rồi, hy vọng lúc về thiếu gia sẽ không đập chết anh."

Quý Hoài mím môi cười nhận lỗi, Lục Thất nói: "Anh đồ rằng thiếu gia ở nhà đang vã lắm rồi, một tên đàn ông nghẹn tới tận bây giờ, lại còn suýt nữa bị cậu cho leo cây."



"Em đâu có." Quý Hoài nói.

"Không thì tốt, cậu cứ thư giãn thôi, cái kia của thiếu gia cũng... khá là lớn ha, anh lên mạng tra giúp cậu rồi, đây này, cậu xem đi, chỉ cần làm theo hướng dẫn này thì sẽ không chảy máu, cũng không bị tiêu chảy." Lục Thất lái một tay, tay kia đưa một tờ giấy cho Quý Hoài.

Quý Hoài không muốn nhận, Lục Thất vẫn cứ duy trì tư thế đưa giấy, Quý Hoài cuối cùng đành phải nhận, cậu nhìn lướt qua, mặt đỏ lên, tức giận nói: "Sao anh lại đi tra cái gì thế này, lại còn... đưa cho em làm gì."

"Anh biết là lẽ ra không nên đưa cho cậu, phải đưa cho thiếu gia mới đúng, cậu chỉ cần nằm là xong chuyện, nhưng mà anh đâu dám đưa cho thiếu gia, cậu ấy có khi xé xác anh luôn ấy chứ."

Quý Hoài muốn nói gì đó, nhưng cậu cạn lời rồi, mặt đỏ bừng cầm tờ giấy, đành phải quay đầu đi để không nhìn Lục Thất nữa.

Về nhà, Quý Hoài xuống xe, Lục Thất nhìn Quý Hoài, muốn nói lại thôi, Quý Hoài có linh cảm không tốt nên cậu mau chóng chạy đi. Lục Thất do dự một lát, chạy xuống đuổi theo Quý Hoài.

"Hoài thiếu gia, hôm nay là sinh nhật cậu, anh cũng không có cái gì để tặng cậu, cậu muốn gì thiếu gia mua cho cậu hết rồi, vậy anh tặng cậu một hộp..." Lục Thất vội vã nói, sau đó nhét một cái hộp vào tay Quý Hoài, "Một hộp có 10 cái, đêm nay chắc đủ dùng."

Quý Hoài cầm lấy cái hộp, nhìn theo Lục Thất chạy nhanh ra xe rồi phi cái vèo đi.

Quý Hoài thở dài một hơi, đứng trong gió lạnh để giảm bớt nhiệt độ trên mặt một lát rồi mới mở cửa vào nhà.

Nhưng cậu vừa nhìn thấy Giang Tử Mặc thì mặt lại nóng lên, cậu đổi giày, có chút mất tự nhiên nhìn hắn.

Giang Tử Mặc bình tĩnh ngồi ở bên bàn, ở trên bàn đặt một miếng bánh ngọt, "Mấy giờ rồi, bảo em về trước 8 giờ, em quên rồi?"

"Không." Quý Hoài lắc đầu.

Giang Tử Mặc lạnh lùng nhìn cậu, Quý Hoài bị hắn nhìn như vậy, những ý tưởng lung tung trong đầu cậu đã tan biến. Cậu chậm rãi đi đến bên Giang Tử Mặc, cong lưng cúi xuống hôn lên môi hắn.

"Có chút việc nên về trễ, em đã nói với anh rồi mà, là lỗi của em, ngày quan trọng như hôm nay không nên về trễ."

Quý Hoài vừa nhắc tới, cả hai người đều biết ngay hôm nay là ngày gì, Quý Hoài không dám nhìn Giang Tử Mặc, vẻ mặt Giang Tử Mặc cũng hơi mất tự nhiên. Quý Hoài hôn xong đứng thẳng lên, cái hộp trong túi áo rớt ra ngoài.

Cậu cúi đầu nhìn cái hộp màu cam kia, lập tức ngồi thụp xuống nhặt lên, nhanh như chớp giấu ra phía sau.

"Giấu cái gì đấy?" Giang Tử Mặc nhíu mày.

"Không có gì... đ... đồ ăn vặt, không cẩn thận làm rớt." Ngón tay Quý Hoài ở phía sau nắm chặt hộp Durex.



"Lấy ra đây." Giang Tử Mặc nói, Quý Hoài do dự đứng im, Giang Tử Mặc lập tức trầm mặt, kéo Quý Hoài vào trong lòng mình, đoạt đồ vật trong tay cậu.

Hắn lấy ra nhìn, liền nở nụ cười, "Quý Tiểu Hoài, em đi mua cái này?"

"Không phải em mua..." Quý Hoài đỏ lựng cả mặt, thì thầm, "Anh Lục tặng."

Giang Tử Mặc: "Lục Thất? Ngứa đòn đây mà."

Giang Tử Mặc ném luôn cái hộp vào thùng rác.

"Ấy đừng..." Quý Hoài thấy thế thì ngăn cản nhưng không kịp.

Giang Tử Mặc lạnh lùng nói: "Tôi cần cậu ta tặng? Tôi không biết tự mua chắc?"

Quý Hoài cảm thấy bây giờ mình nói gì cũng là sai, thế nên đành ngậm miệng.

Một lát sau, Giang Tử Mặc thúc giục cậu: "Ước đi rồi ăn bánh."

Quý Hoài ước xong thổi nến, vừa mới ăn được một miếng bánh đã bị Giang Tử Mặc túm lên, "Mau đi tắm đi, cho em 5 phút."

Quý Hoài vội la lên: "Sao phải gấp như thế, 5 phút không đủ."

"Thế nào mới đủ?" Giang Tử Mặc hỏi, "Nếu không đủ, tôi vào tắm giúp em."

Quý Hoài vội xua tay lắc đầu, "Em tự tắm là được, em tự tắm!"

Quý Hoài vọt vào phòng tắm mà mặt vẫn còn nóng hầm hập, cậu xoa xoa mặt, chú Mặc nói 5 phút đồng hồ, thế nên cậu nhanh chóng tắm rửa cho xong. Nhưng cậu chợt nhớ ra tờ giấy Lục Thất đưa, cậu lấy nó từ trong túi áo ra, đỏ mặt đọc.

Hướng dẫn bảo rằng phải rửa sạch phía dưới, 5 phút làm sao mà đủ!

"Quý Tiểu Hoài! Còn 3 phút!"

Quý Hoài nhanh chóng cất tờ giấy đi, vội vàng mở nước tắm một lần nhanh nhất trong đời. Tắm xong, cậu khoác khăn tắm đứng chần chừ ở cửa một lát.

"5 phút rồi." Giang Tử Mặc đứng ngoài cửa nói.

"Em xong rồi, ra ngay đây." Quý Hoài cắn răng cầm chặt tờ giấy của Lục Thất, đi ra cửa.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau