Chương 92: Hạ Dật
Edit: Dép
Lại một năm mới đến, đây là cái tết thứ hai Quý Hoài ở bên Giang Tử Mặc.
Tính từ lúc cậu sống lại tới giờ đã được một năm rưỡi, khoảng thời gian một năm rưỡi này Quý Hoài sống tốt hơn cả hai mươi năm ở đời trước.
Trước năm mới hai ngày, Quý Hoài làm tốt công tác chuẩn bị, không thể để xảy ra chuyện suýt nữa thì không được ăn tối giống như năm ngoái.
Lục Thất vẫn còn chưa biết người nào đó sắp quay về, Giang Tử Mặc cũng không giận nữa, Lục Thất liền về biệt thự, nói cho sang mồm thì là cùng nhau đón năm mới.
Lục Thất đưa báo cáo cho Giang Tử Mặc xem, Giang Tử Mặc liếc vài cái rồi thôi, Lục Thất biết Giang Tử Mặc rất ít để ý tới chuyện làm ăn của công ty, bình thường nếu không có vấn đề gì to lớn thì toàn để Lục Thất làm.
Lục Thất thu lại tài liệu, nhìn phòng bếp rồi quay lại nói với Giang Tử Mặc: "Hoài thiếu gia cao lên nhiều nhỉ, mặt cũng đầy đặn hơn so với năm ngoái."
Giang Tử Mặc cũng quay ra nhìn về phía phòng bếp, Quý Hoài đang làm hoành thánh với cô Thúy, tay và mặt dính đầy bột mỳ, hai tay rất linh hoạt, nhưng thành phẩm thì nát bét. Quý Hoài nặn xong một cái thì để ra đĩa, vừa buông tay, chiếc bánh liền vỡ ra, cậu buồn bực phồng má lên.
Giang Tử Mặc thấy thế thì cười đầy tự hào: "Tôi nuôi lâu như vậy, cuối cùng cũng nuôi được chút thịt."
"Ừm." Hắn tiếp tục cười, "Ôm vào rất vừa vặn."
Lục Thất cũng thấy vui, thiếu gia nhà mình không phải kèo dưới là tốt rồi, chỉ cần Hoài thiếu gia có thể dỗ được thiếu gia thì anh liền an toàn, có thể tránh được tên thần kinh Vương Văn Bân kia.
Bữa trưa là món sủi cảo Quý Hoài làm, bánh cho vào nồi liền tan ra thành canh, không có một cái nào còn nguyên vẹn, ai cũng không muốn động đũa. Cuối cùng Quý Hoài bỏ cuộc, lấy sủi cảo cô Thúy gói cho vào nồi, mọi người mới chịu ăn.
Ăn xong, Lục Thất bị Giang Tử Mặc đuổi đi, Quý Hoài ngồi lau miệng, muốn trốn cũng không trốn được.
Giang Tử Mặc nói: "Lại đây, tối hôm qua nợ bao nhiêu giờ phải trả."
Quý Hoài hơi nhát gan, không dám đi qua, "Lần sau đi, không nên gấp gáp như vậy chứ."
Tối hôm cậu thật sự chịu không nổi nữa mới khóc cầu xin Giang Tử Mặc, cuối cùng, để được kết thúc sớm mà cậu đã gật bừa rằng hôm nay cho hắn làm ở trên bàn cơm một lần.
Hôm nay vừa cơm nước xong, Giang Tử Mặc liền bảo Quý Hoài tới chỗ hắn, thực hiện lời hứa hôm qua.
Cô Thúy đã sớm về từ lâu, Quý Hoài không biết làm sao bây giờ, chỉ có thể đi qua đó, "Thôi được, nhưng bây giờ vẫn là ban ngày, không thể.... Á..."
Quý Hoài vừa đi qua đã bị Giang Tử Mặc lôi vào trong ngực, cậu bắt lấy cạnh bàn, chẳng mấy chốc sau cả phòng ăn đã vang lên tiếng khóc nức nở của Quý Hoài, Giang Tử Mặc cười khổ, đành ôm cậu vào lòng dỗ dành, hôn lên khóe mắt cậu.
"Em khóc cái gì?"
Quý Hoài đỏ mặt, tay vặn xoắn áo Giang Tử Mặc, một câu cũng không nói.
Cuối cùng Quý Hoài nghẹn ngào buông tay ra, Giang Tử Mặc ôm cậu vào ngực, cười hỏi: "Sao lại khóc ra nông nỗi này?"
"Quá... kích thích, sau đừng làm ở chỗ như thế này nữa..." Quý Hoài vừa khóc vừa nấc, thân thể nhạy cảm còn đang phát run.
Giang Tử Mặc chậm rãi vuốt lưng an ủi Quý Hoài, nhưng cũng chưa nói đồng ý.
Hắn cảm thấy rằng kích thích mới tốt, Quý Hoài lúc xấu hổ toàn thân sẽ đỏ lên, run rẩy vô cùng kịch liệt, khiến cho hắn hưng phấn hơn bình thường rất nhiều. Mấy ngày nay hắn toàn lôi kéo Quý Hoài làm ở mấy chỗ kỳ quái, hiệu quả rất rõ ràng, bây giờ không thấy Quý Hoài lo lắng cho thân thể của Giang Tử Mặc nữa.
Quả nhiên, chuyện gì cũng chỉ cần làm một lần là giải quyết xong ngay, Quý Hoài bị làm tới mức không nghĩ được chuyện gì khác nữa, nỗi bận tâm của Giang Tử Mặc cũng được giải quyết.
Khoảng thời gian trước thềm năm mới quá mức sa đọa, Quý Hoài cảm thấy thân thể hơi hư nhược, bây giờ bước đi cứ như đạp trên bông. Thực ra thì cậu lo cho thân thể của Giang Tử Mặc hơn, nhưng có lo lắng thì cậu cũng không dám hỏi ra miệng nữa, cậu chưa muốn chết ở trên giường.
Đêm giao thừa, chú Cốc từ nhà chính qua mời Quý Hoài về bên đó ăn cơm, Quý Hoài chưa trả lời thì Giang Tử Mặc đã từ chối thẳng, căn bản không để ý tới chú Cốc, trực tiếp đóng sầm cửa lại.
Quý Hoài khó hiểu hỏi: "Sao bọn họ lại gọi em qua đó nhỉ?"
Giang Tử Mặc nhíu mày: "Đừng quan tâm, chúng ta tự ăn bên này là được rồi."
Nhưng chỉ lát sau, chú Cốc quay lại, đi cùng Hoa Cẩm Lăng.
"Chú Mặc, Quý Hoài dù sao cũng là con chú ba, là dòng máu duy nhất của chú ba, cho dù Quý Hoài không muốn nhận thân, nhưng chú ba thì sao?" Hoa Cẩm Lăng thở dài, "Có một lão trưởng bối rất thích chú ba, bây giờ biết chú ba có đứa con trai, đang vui vẻ muốn gặp."
Anh ta nói vậy, Giang Tử Mặc cũng chưa tỏ thái độ gì. Hoa Cẩm Lăng tiếp tục than thở: "Quý Hoài, mấy hôm trước chú ba viết thư nói muốn quay về, còn hỏi cậu có sống tốt hay không."
Vẻ mặt Quý Hoài trở nên lạnh lùng, Hoa Duẫn Quan viết thư nói về cậu? Không thể nào, đời trước, cho tới tận lúc chết, Quý Hoài cũng chưa từng gặp lại Hoa Duẫn Quan thêm lần nào, đừng nói đời này cậu mới chỉ đến Hoa gia một năm rưỡi, nếu Hoa Duẫn Quan muốn quan tâm tới cậu thì ông ta đã làm thế từ đời trước rồi.
Hoa Cẩm Lăng khuyên không được nên đi rồi, chú Cốc đứng ngoài cửa nhìn Quý Hoài thở dài một hơi: "Hoài thiếu gia, vị trưởng bối này là người duy nhất năm đó có thiện cảm với mẹ của cậu, bà ấy luôn coi mẹ cậu như con gái ruột, chuyện cậu về Hoa gia, bà ấy không biết, cho tới khi đến đây mừng năm mới mới biết chuyện. Bà ấy lớn tuổi rồi, chỉ muốn xem bộ dạng con cháu có sống tốt hay không mà thôi."
Quý Hoài im lặng, một lúc lâu sau thì gật đầu.
Chú Cốc đứng ngoài cửa chờ cậu, Quý Hoài hôm khóe môi Giang Tử Mặc, cười nói: "Chờ em quay lại, em đi tý rồi về ngay."
Giang Tử Mặc mang vẻ mặt mất hứng, nhưng cũng không ngăn cản Quý Hoài.
Lúc Quý Hoài tới Hoa gia, cậu thấy Hoa gia đầy người, vô cùng náo nhiệt, phòng khách đèn đóm sáng trưng, mọi người vui vẻ cười nói.
Quý Hoài dừng ở cửa một lúc ròi mới theo chú Cốc đi vào trong.
Ngồi trên sofa là một bà lão với mái tóc muối tiêu, bên cạnh là Hoa Chính Diệu, bên kia là đám con cháu. Quý Hoài nhìn lướt qua, có Hoa Cẩm Tú, Hoa Cẩm Niên và Hạ Dật.
"Đây là... Quý Hoài phải không?" Bà lão đứng lên.
Quý Hoài gật đầu, không biết xưng hô thế nào, chú Cốc nhắc: "Hoài thiếu gia, đây là bà trẻ."
Quý Hoài mím môi nhìn bà lão, bà lão nước mắt ầng ậng run rẩy đi về phía Quý Hoài.
"Bà." Hạ Dật đứng lên đỡ lấy tay bà lão.
Bà được dìu tới bên người Quý Hoài, cậu sửng sốt, cuối cùng vẫn gọi một tiếng: "Bà trẻ."
"Mặt mũi thật là giống Chi Nhi." Bà lão vui vẻ khen ngợi nhìn Quý Hoài.
"Lại đây để bà xem nào." Bà lão kéo cậu ngồi lên sofa.
Hoa Cẩm Tú nhìn thấy Quý Hoài thì hừ một tiếng rồi tránh đi, vì thế Hạ Dật liền ngồi vào bên cạnh Quý Hoài.
Bà lão nắm tay Quý Hoài, ánh mắt tràn đầy hiền từ nhìn cậu, "Kêu Quý Hoài à? Sao lại không mang họ Hoa?"
Quý Hoài thàn nhiên đáp: "Bà nội nuôi cháu đặt tên, cho nên vẫn cứ để tên như vậy."
"Ồ, ta có nghe nói, cháu ở bên ngoài chịu khổ, Duẫn Quan và Chi Nhi đều không chăm sóc cho cháu thật tốt, giờ cháu đã về đây thì cứ ở Hoa gia mà hưởng thụ, ở đây không ai để cháu chịu khổ nữa đâu."
Quý Hoài cười lạnh liếc mắt nhìn Hoa Chính Diệu, không nói gì.
Bà lão cứ liên tục hỏi han cậu, Quý Hoài đều gật đầu trả lời. Hạ Dật ngồi bên cạnh gọt một quả táo đưa cho Quý Hoài, Quý Hoài không nhận, hắn cười cười rồi đưa cho Hoa Cẩm Niên.
Bà lão lại hỏi: "Ta nghe nói bây giờ cháu ở cùng đứa nhỏ bên Giang gia kia?"
Quý Hoài gật đầu: "Dạ."
Bà lão lập tức trở nên sốt ruột: "Vậy cháu mau dọn về đây đi, thằng nhóc Giang gia kia mất hết tính người, sao lại giao du với hắn? Thủ đoạn của hắn tàn độc lắm, cháu còn nhỏ như vậy sao có thể đối phó với hắn chứ?"
"Chú Mặc không phải là người như vậy." Quý Hoài phản bác.
"Cháu còn nhỏ không hiểu đâu, hôm nay dọn về đi, về sau cứ ở bên này."
Quý Hoài dứt khoát đứng lên, lạnh lùng nói: "Bà nếu đã gặp được cháu rồi thì cháu về đây, cháu xin phép."
Nói xong, Quý Hoài xoay người đi luôn. Cậu vừa bước hai bước đã bị Hạ Dật kéo tay lại, "Vất vả lắm bà mới được gặp em, em ở lại một chút đi."
Quý Hoài kinh hãi, sau đó giật tay ra. Bà lão phía sau vội vàng đứng lên, "Quý Hoài, cháu đừng đi, để bà xem cháu nào."
Vẻ mặt Quý Hoài thực sự không tốt, nhưng bà lão từng bước tập tễnh đi đến bên cạnh cậu, bảo cậu nhẫn tâm với người già yếu thế này, cậu không làm được. Bộ dáng của bà lão này làm cậu nhớ tới bà nội, cậu càng không đành lòng.
Quý Hoài ở lại, bà lão kéo cậu ngồi vào bàn cơm. Hoa Cẩm Tú ngồi cách cậu rất xa, Quý Hoài nhìn cô ta một cái, phát hiện ra Hoa Cẩm Tú hiện giờ gầy xọp đi, vẻ mặt cũng âm trầm hơn trước.
Bà đau lòng Quý Hoài, gắp cho cậu một đũa rau, Quý Hoài từ chối không được, bèn ngồi ăn một chút.
Sau khi ăn xong còn kéo Quý Hoài ra ngồi nói chuyện mãi mới đi nghỉ. Quý Hoài vốn định về ngay, Hạ Dật lại bưng một ly trà đi ra.
Quý Hoài không muốn lại gần hắn, liền dịch ra bên cạnh một chút, Hạ Dật nhìn cậu, nghi hoặc hỏi: "Chúng ta quen nhau từ trước sao?"
Quý Hoài thản nhiên đáp: "Mới lần đầu gặp mặt, sao có thể quen nhau từ trước."
Hạ Dật nói: "Vậy sao? Anh cảm giác hình như em ghét anh."
Quý Hoài nhìn hắn, Hạ Dật tươi cười, "Hy vọng là ảo giác thôi."
Quý Hoài nhìn thấy vẻ mặt tươi cười của Hạ Dật, cậu không hiểu vì sao một người mang khuôn mặt tươi cười dịu dàng như thế này mà lại có lòng dạ khó lường tới vậy. Đời trước, cậu chỉ cảm nhận được sự lạnh lùng từ người Hoa gia, khi ở bên Hạ Dật cậu mới có thể thả lỏng tinh thần, bởi vì Hạ Dật ấm áp, Hạ Dật bao dung, cậu coi Hạ Dật chính là bến bờ tránh gió của mình.
Nhưng cuối cùng lại trở thành vực sâu không đáy, cậu đã tin sai người một lần, sẽ không có lần thứ hai.
Quý Hoài uống xong ly trà, đứng lên, "Xin phép."
"Để anh tiễn em." Hạ Dật cũng đứng lên.
Quý Hoài cất bước đi, lạnh lùng nói: "Không cần."
Hạ Dật vẫn theo ra cùng Quý Hoài, Quý Hoài thầm nghĩ phải về thật nhanh, Hạ Dật vẫn đi theo sau cậu tới cửa biệt thự mới dừng lại.
Quý Hoài mở cửa đi vào, sau đó đóng cửa lại.
Hạ Dật đứng ngoài cửa, cảm giác như đã gặp Quý Hoài ở đâu đó rồi, dường như bọn họ đã quen nhau từ rất lâu về trước. Nghĩ tới đây, Hạ Dật nhíu mày, cảm thấy ý nghĩ của mình thật là nực cười, hắn còn rất nhiều chuyện phải làm, hơi đâu mà đi quen một thằng nhóc.
Lại một năm mới đến, đây là cái tết thứ hai Quý Hoài ở bên Giang Tử Mặc.
Tính từ lúc cậu sống lại tới giờ đã được một năm rưỡi, khoảng thời gian một năm rưỡi này Quý Hoài sống tốt hơn cả hai mươi năm ở đời trước.
Trước năm mới hai ngày, Quý Hoài làm tốt công tác chuẩn bị, không thể để xảy ra chuyện suýt nữa thì không được ăn tối giống như năm ngoái.
Lục Thất vẫn còn chưa biết người nào đó sắp quay về, Giang Tử Mặc cũng không giận nữa, Lục Thất liền về biệt thự, nói cho sang mồm thì là cùng nhau đón năm mới.
Lục Thất đưa báo cáo cho Giang Tử Mặc xem, Giang Tử Mặc liếc vài cái rồi thôi, Lục Thất biết Giang Tử Mặc rất ít để ý tới chuyện làm ăn của công ty, bình thường nếu không có vấn đề gì to lớn thì toàn để Lục Thất làm.
Lục Thất thu lại tài liệu, nhìn phòng bếp rồi quay lại nói với Giang Tử Mặc: "Hoài thiếu gia cao lên nhiều nhỉ, mặt cũng đầy đặn hơn so với năm ngoái."
Giang Tử Mặc cũng quay ra nhìn về phía phòng bếp, Quý Hoài đang làm hoành thánh với cô Thúy, tay và mặt dính đầy bột mỳ, hai tay rất linh hoạt, nhưng thành phẩm thì nát bét. Quý Hoài nặn xong một cái thì để ra đĩa, vừa buông tay, chiếc bánh liền vỡ ra, cậu buồn bực phồng má lên.
Giang Tử Mặc thấy thế thì cười đầy tự hào: "Tôi nuôi lâu như vậy, cuối cùng cũng nuôi được chút thịt."
"Ừm." Hắn tiếp tục cười, "Ôm vào rất vừa vặn."
Lục Thất cũng thấy vui, thiếu gia nhà mình không phải kèo dưới là tốt rồi, chỉ cần Hoài thiếu gia có thể dỗ được thiếu gia thì anh liền an toàn, có thể tránh được tên thần kinh Vương Văn Bân kia.
Bữa trưa là món sủi cảo Quý Hoài làm, bánh cho vào nồi liền tan ra thành canh, không có một cái nào còn nguyên vẹn, ai cũng không muốn động đũa. Cuối cùng Quý Hoài bỏ cuộc, lấy sủi cảo cô Thúy gói cho vào nồi, mọi người mới chịu ăn.
Ăn xong, Lục Thất bị Giang Tử Mặc đuổi đi, Quý Hoài ngồi lau miệng, muốn trốn cũng không trốn được.
Giang Tử Mặc nói: "Lại đây, tối hôm qua nợ bao nhiêu giờ phải trả."
Quý Hoài hơi nhát gan, không dám đi qua, "Lần sau đi, không nên gấp gáp như vậy chứ."
Tối hôm cậu thật sự chịu không nổi nữa mới khóc cầu xin Giang Tử Mặc, cuối cùng, để được kết thúc sớm mà cậu đã gật bừa rằng hôm nay cho hắn làm ở trên bàn cơm một lần.
Hôm nay vừa cơm nước xong, Giang Tử Mặc liền bảo Quý Hoài tới chỗ hắn, thực hiện lời hứa hôm qua.
Cô Thúy đã sớm về từ lâu, Quý Hoài không biết làm sao bây giờ, chỉ có thể đi qua đó, "Thôi được, nhưng bây giờ vẫn là ban ngày, không thể.... Á..."
Quý Hoài vừa đi qua đã bị Giang Tử Mặc lôi vào trong ngực, cậu bắt lấy cạnh bàn, chẳng mấy chốc sau cả phòng ăn đã vang lên tiếng khóc nức nở của Quý Hoài, Giang Tử Mặc cười khổ, đành ôm cậu vào lòng dỗ dành, hôn lên khóe mắt cậu.
"Em khóc cái gì?"
Quý Hoài đỏ mặt, tay vặn xoắn áo Giang Tử Mặc, một câu cũng không nói.
Cuối cùng Quý Hoài nghẹn ngào buông tay ra, Giang Tử Mặc ôm cậu vào ngực, cười hỏi: "Sao lại khóc ra nông nỗi này?"
"Quá... kích thích, sau đừng làm ở chỗ như thế này nữa..." Quý Hoài vừa khóc vừa nấc, thân thể nhạy cảm còn đang phát run.
Giang Tử Mặc chậm rãi vuốt lưng an ủi Quý Hoài, nhưng cũng chưa nói đồng ý.
Hắn cảm thấy rằng kích thích mới tốt, Quý Hoài lúc xấu hổ toàn thân sẽ đỏ lên, run rẩy vô cùng kịch liệt, khiến cho hắn hưng phấn hơn bình thường rất nhiều. Mấy ngày nay hắn toàn lôi kéo Quý Hoài làm ở mấy chỗ kỳ quái, hiệu quả rất rõ ràng, bây giờ không thấy Quý Hoài lo lắng cho thân thể của Giang Tử Mặc nữa.
Quả nhiên, chuyện gì cũng chỉ cần làm một lần là giải quyết xong ngay, Quý Hoài bị làm tới mức không nghĩ được chuyện gì khác nữa, nỗi bận tâm của Giang Tử Mặc cũng được giải quyết.
Khoảng thời gian trước thềm năm mới quá mức sa đọa, Quý Hoài cảm thấy thân thể hơi hư nhược, bây giờ bước đi cứ như đạp trên bông. Thực ra thì cậu lo cho thân thể của Giang Tử Mặc hơn, nhưng có lo lắng thì cậu cũng không dám hỏi ra miệng nữa, cậu chưa muốn chết ở trên giường.
Đêm giao thừa, chú Cốc từ nhà chính qua mời Quý Hoài về bên đó ăn cơm, Quý Hoài chưa trả lời thì Giang Tử Mặc đã từ chối thẳng, căn bản không để ý tới chú Cốc, trực tiếp đóng sầm cửa lại.
Quý Hoài khó hiểu hỏi: "Sao bọn họ lại gọi em qua đó nhỉ?"
Giang Tử Mặc nhíu mày: "Đừng quan tâm, chúng ta tự ăn bên này là được rồi."
Nhưng chỉ lát sau, chú Cốc quay lại, đi cùng Hoa Cẩm Lăng.
"Chú Mặc, Quý Hoài dù sao cũng là con chú ba, là dòng máu duy nhất của chú ba, cho dù Quý Hoài không muốn nhận thân, nhưng chú ba thì sao?" Hoa Cẩm Lăng thở dài, "Có một lão trưởng bối rất thích chú ba, bây giờ biết chú ba có đứa con trai, đang vui vẻ muốn gặp."
Anh ta nói vậy, Giang Tử Mặc cũng chưa tỏ thái độ gì. Hoa Cẩm Lăng tiếp tục than thở: "Quý Hoài, mấy hôm trước chú ba viết thư nói muốn quay về, còn hỏi cậu có sống tốt hay không."
Vẻ mặt Quý Hoài trở nên lạnh lùng, Hoa Duẫn Quan viết thư nói về cậu? Không thể nào, đời trước, cho tới tận lúc chết, Quý Hoài cũng chưa từng gặp lại Hoa Duẫn Quan thêm lần nào, đừng nói đời này cậu mới chỉ đến Hoa gia một năm rưỡi, nếu Hoa Duẫn Quan muốn quan tâm tới cậu thì ông ta đã làm thế từ đời trước rồi.
Hoa Cẩm Lăng khuyên không được nên đi rồi, chú Cốc đứng ngoài cửa nhìn Quý Hoài thở dài một hơi: "Hoài thiếu gia, vị trưởng bối này là người duy nhất năm đó có thiện cảm với mẹ của cậu, bà ấy luôn coi mẹ cậu như con gái ruột, chuyện cậu về Hoa gia, bà ấy không biết, cho tới khi đến đây mừng năm mới mới biết chuyện. Bà ấy lớn tuổi rồi, chỉ muốn xem bộ dạng con cháu có sống tốt hay không mà thôi."
Quý Hoài im lặng, một lúc lâu sau thì gật đầu.
Chú Cốc đứng ngoài cửa chờ cậu, Quý Hoài hôm khóe môi Giang Tử Mặc, cười nói: "Chờ em quay lại, em đi tý rồi về ngay."
Giang Tử Mặc mang vẻ mặt mất hứng, nhưng cũng không ngăn cản Quý Hoài.
Lúc Quý Hoài tới Hoa gia, cậu thấy Hoa gia đầy người, vô cùng náo nhiệt, phòng khách đèn đóm sáng trưng, mọi người vui vẻ cười nói.
Quý Hoài dừng ở cửa một lúc ròi mới theo chú Cốc đi vào trong.
Ngồi trên sofa là một bà lão với mái tóc muối tiêu, bên cạnh là Hoa Chính Diệu, bên kia là đám con cháu. Quý Hoài nhìn lướt qua, có Hoa Cẩm Tú, Hoa Cẩm Niên và Hạ Dật.
"Đây là... Quý Hoài phải không?" Bà lão đứng lên.
Quý Hoài gật đầu, không biết xưng hô thế nào, chú Cốc nhắc: "Hoài thiếu gia, đây là bà trẻ."
Quý Hoài mím môi nhìn bà lão, bà lão nước mắt ầng ậng run rẩy đi về phía Quý Hoài.
"Bà." Hạ Dật đứng lên đỡ lấy tay bà lão.
Bà được dìu tới bên người Quý Hoài, cậu sửng sốt, cuối cùng vẫn gọi một tiếng: "Bà trẻ."
"Mặt mũi thật là giống Chi Nhi." Bà lão vui vẻ khen ngợi nhìn Quý Hoài.
"Lại đây để bà xem nào." Bà lão kéo cậu ngồi lên sofa.
Hoa Cẩm Tú nhìn thấy Quý Hoài thì hừ một tiếng rồi tránh đi, vì thế Hạ Dật liền ngồi vào bên cạnh Quý Hoài.
Bà lão nắm tay Quý Hoài, ánh mắt tràn đầy hiền từ nhìn cậu, "Kêu Quý Hoài à? Sao lại không mang họ Hoa?"
Quý Hoài thàn nhiên đáp: "Bà nội nuôi cháu đặt tên, cho nên vẫn cứ để tên như vậy."
"Ồ, ta có nghe nói, cháu ở bên ngoài chịu khổ, Duẫn Quan và Chi Nhi đều không chăm sóc cho cháu thật tốt, giờ cháu đã về đây thì cứ ở Hoa gia mà hưởng thụ, ở đây không ai để cháu chịu khổ nữa đâu."
Quý Hoài cười lạnh liếc mắt nhìn Hoa Chính Diệu, không nói gì.
Bà lão cứ liên tục hỏi han cậu, Quý Hoài đều gật đầu trả lời. Hạ Dật ngồi bên cạnh gọt một quả táo đưa cho Quý Hoài, Quý Hoài không nhận, hắn cười cười rồi đưa cho Hoa Cẩm Niên.
Bà lão lại hỏi: "Ta nghe nói bây giờ cháu ở cùng đứa nhỏ bên Giang gia kia?"
Quý Hoài gật đầu: "Dạ."
Bà lão lập tức trở nên sốt ruột: "Vậy cháu mau dọn về đây đi, thằng nhóc Giang gia kia mất hết tính người, sao lại giao du với hắn? Thủ đoạn của hắn tàn độc lắm, cháu còn nhỏ như vậy sao có thể đối phó với hắn chứ?"
"Chú Mặc không phải là người như vậy." Quý Hoài phản bác.
"Cháu còn nhỏ không hiểu đâu, hôm nay dọn về đi, về sau cứ ở bên này."
Quý Hoài dứt khoát đứng lên, lạnh lùng nói: "Bà nếu đã gặp được cháu rồi thì cháu về đây, cháu xin phép."
Nói xong, Quý Hoài xoay người đi luôn. Cậu vừa bước hai bước đã bị Hạ Dật kéo tay lại, "Vất vả lắm bà mới được gặp em, em ở lại một chút đi."
Quý Hoài kinh hãi, sau đó giật tay ra. Bà lão phía sau vội vàng đứng lên, "Quý Hoài, cháu đừng đi, để bà xem cháu nào."
Vẻ mặt Quý Hoài thực sự không tốt, nhưng bà lão từng bước tập tễnh đi đến bên cạnh cậu, bảo cậu nhẫn tâm với người già yếu thế này, cậu không làm được. Bộ dáng của bà lão này làm cậu nhớ tới bà nội, cậu càng không đành lòng.
Quý Hoài ở lại, bà lão kéo cậu ngồi vào bàn cơm. Hoa Cẩm Tú ngồi cách cậu rất xa, Quý Hoài nhìn cô ta một cái, phát hiện ra Hoa Cẩm Tú hiện giờ gầy xọp đi, vẻ mặt cũng âm trầm hơn trước.
Bà đau lòng Quý Hoài, gắp cho cậu một đũa rau, Quý Hoài từ chối không được, bèn ngồi ăn một chút.
Sau khi ăn xong còn kéo Quý Hoài ra ngồi nói chuyện mãi mới đi nghỉ. Quý Hoài vốn định về ngay, Hạ Dật lại bưng một ly trà đi ra.
Quý Hoài không muốn lại gần hắn, liền dịch ra bên cạnh một chút, Hạ Dật nhìn cậu, nghi hoặc hỏi: "Chúng ta quen nhau từ trước sao?"
Quý Hoài thản nhiên đáp: "Mới lần đầu gặp mặt, sao có thể quen nhau từ trước."
Hạ Dật nói: "Vậy sao? Anh cảm giác hình như em ghét anh."
Quý Hoài nhìn hắn, Hạ Dật tươi cười, "Hy vọng là ảo giác thôi."
Quý Hoài nhìn thấy vẻ mặt tươi cười của Hạ Dật, cậu không hiểu vì sao một người mang khuôn mặt tươi cười dịu dàng như thế này mà lại có lòng dạ khó lường tới vậy. Đời trước, cậu chỉ cảm nhận được sự lạnh lùng từ người Hoa gia, khi ở bên Hạ Dật cậu mới có thể thả lỏng tinh thần, bởi vì Hạ Dật ấm áp, Hạ Dật bao dung, cậu coi Hạ Dật chính là bến bờ tránh gió của mình.
Nhưng cuối cùng lại trở thành vực sâu không đáy, cậu đã tin sai người một lần, sẽ không có lần thứ hai.
Quý Hoài uống xong ly trà, đứng lên, "Xin phép."
"Để anh tiễn em." Hạ Dật cũng đứng lên.
Quý Hoài cất bước đi, lạnh lùng nói: "Không cần."
Hạ Dật vẫn theo ra cùng Quý Hoài, Quý Hoài thầm nghĩ phải về thật nhanh, Hạ Dật vẫn đi theo sau cậu tới cửa biệt thự mới dừng lại.
Quý Hoài mở cửa đi vào, sau đó đóng cửa lại.
Hạ Dật đứng ngoài cửa, cảm giác như đã gặp Quý Hoài ở đâu đó rồi, dường như bọn họ đã quen nhau từ rất lâu về trước. Nghĩ tới đây, Hạ Dật nhíu mày, cảm thấy ý nghĩ của mình thật là nực cười, hắn còn rất nhiều chuyện phải làm, hơi đâu mà đi quen một thằng nhóc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất