Chương 19
Tác giả: Tứ Vị
Edit: Ly_xciv
Nếu Lục Lạc Cẩm nhạy bén hơn một chút, thì đã có thể lập tức nhận ra bản thân chưa từng nói với Hoắc Chính Nam chuyện đã phát sinh trong ban huấn luyện. Nhưng thói quen sinh hoạt của cậu Hoắc Chính Nam đương nhiên nắm rõ trong lòng bàn tay cho nên cậu cũng không hoài nghi những lời này của Hoắc Ngôn Hình, trong lòng cậu chỉ cảm thấy kinh ngạc, Hoắc Chính Nam vậy mà lại nói chuyện này cho Hoắc Ngôn Hình biết.
Cuộc gọi này của Hoắc Ngôn Hình làm Lục Lạc Cẩm vừa cảm giác bản thân được an ủi lại vừa cảm thấy hổ thẹn.
Cậu không nghĩ tới Hoắc Ngôn Hình chỉ vì một chuyện nhỏ như vậy thế mà lại cố ý gọi cho cậu.
Một mặt, cậu cảm thấy bản thân cứ việc nói hết những khó chịu trong lòng cho Hoắc Ngôn Hình nghe, mặt khác lại nghĩ với độ tuổi này của cậu, cũng không thích hợp vì một chuyện như thế mà thương tâm.
Lục Lạc Cẩm vội vàng nói: " Hiện tại con đã không có việc gì......"
Lục Lạc Cẩm thật sự đã không sao nữa, khóc cũng đã khóc rồi, ngủ cũng đã ngủ, ăn cũng đã ăn, hiện tại cậu cảm thấy rất ổn.
Nhưng Hoắc Ngôn Hình khó tránh khỏi cho rằng cậu đây là không chịu nói cho hắn biết: "Vậy chuyện gì đã xảy ra? Cậu có thể nói cho tôi nghe được không?"
Lục Lạc Cẩm nghĩ nghĩ, cảm thấy không tiện, vẫn là không nói cho Hoắc Ngôn Hình biết thì tốt hơn.
Vì thế cậu nói: "...Thật ra chỉ là một chuyện nhỏ, con với người khác có tranh chấp một chút... Ngày hôm qua là con nhất thời không suy nghĩ rõ ràng, hiện tại suy nghĩ cẩn thận, đã không có việc gì."
Hoắc Ngôn Hình nghe lời nói của cậu, cũng cảm thấy có logic, mới tin tưởng cậu cũng không phải muốn giấu hắn: "Vậy thì tốt, cậu không có việc gì là được rồi."
"...Vâng."
"Về sau nếu có người bắt nạt cậu, hoặc có chuyện gì không vui, cậu có thể nói với tôi." Hoắc Ngôn Hình nói xong, lại bổ sung: "Nếu Hoắc Chính Nam khi dễ cậu, cậu cũng có thể nói với tôi. Mặc kệ là chuyện gì, chuyện lớn cũng được, chuyện nhỏ cũng được, chỉ cần cậu gặp chuyện phiền phức, có thể lập tức đến tìm tôi."
Nội tâm Lục Lạc Cẩm lúc này cảm thấy vô cùng vui vẻ, lần đầu tiên có người quan tâm cậu như vậy, Hoắc Ngôn Hình vì một chuyện nhỏ thế này thôi mà còn cố ý gọi điện hỏi thăm cậu.
Đặc biệt là sau khi so sánh với Hoắc Chính Nam, càng cảm thấy Hoắc Ngôn Hình tốt hơn gã rất nhiều, Lục Lạc Cẩm chân thành mà nói: "...... Cảm ơn chú, Hoắc tiên sinh."
"Tại sao lại cảm ơn tôi?" Hoắc Ngôn Hình cười khẽ, "Buổi chiều ngày mai mời cậu uống trà được không?"
"...Dạ? Buổi chiều ngày mai sao?"
"Ừm, là buổi chiều ngày mai."
Lục Lạc Cẩm nghĩ nghĩ, buổi chiều ngày mai cậu có buổi học ở ban huấn luyện, đúng lúc cậu ở bên ngoài.
Nhưng cậu còn chưa nói gì, Hoắc Ngôn Hình liền nói trước: "Ngày mai chờ sau khi cậu tan học, tôi đến đón cậu được không?"
Lục Lạc Cẩm ngẩn người, cũng không chú ý Hoắc Ngôn Hình vì sao lại biết buổi chiều ngày mai cậu có tiết học, chỉ thuận theo mà nói: "...Vâng, được ạ."
Hoắc Ngôn Hình treo điện thoại.
Mà tâm tình sau khi nghe điện thoại xong cũng thoải mái hơn rất nhiều.
Lúc này Lục Lạc Cẩm mới cẩn thận nghĩ lại, nếu đêm qua cậu nói cho Hoắc Ngôn Hình nghe thì có lẽ lúc đó cậu đã được hắn an ủi rồi, bởi vì Hoắc Ngôn Hình đã nói, mặc kệ là việc lớn hay việc nhỏ, đều có thể tìm hắn.
Cậu cảm thấy, không phải Hoắc Ngôn Hình khách khí, mà là nghiêm túc quan tâm cậu. Nếu chỉ đơn thuần là khách khí, vì sao lại còn tự mình gọi điện thoại hỏi thăm cậu.
Nhìn lại thời gian, Hoắc Chính Nam có lẽ cũng sắp tan tầm.
Buổi sáng hôm nay tìm Hoắc Chính Nam khóc một lúc lâu như vậy, cũng không biết trong lòng gã nghĩ như thế nào.
Lục Lạc Cẩm sợ Hoắc Chính Nam vì chuyện này sẽ không cho cậu đến lớp học nữa, cậu nghĩ nên làm gì đó chứng minh bản thân hiện tại đã không có việc gì, vạn nhất Hoắc Chính Nam thật sự vì chuyện này mà kiếm chuyện, cậu cũng có thể giải thích với Hoắc Chính Nam.
Cũng không biết buổi tối Hoắc Chính Nam có trở về ăn cơm hay không, Lục Lạc Cẩm vẫn tự mình chuẩn bị một bàn thức ăn, như vậy nếu Hoắc Chính Nam có trở lại, có lẽ tâm trạng sẽ tốt hơn một chút.
Hoắc Chính Nam sau khi rời nhà trốn đi hết một ngày đột nhiên lương tâm trỗi dậy, gã tính toán buổi tối sẽ trở về, sau khi tan tầm gã gọi điện thoại cho Lục Lạc Cẩm, nhưng lúc đó Lục Lạc Cẩm đang chuẩn bị bữa tối nên không nhận được. Gã sợ Lục Lạc Cẩm một mình ở nhà tâm trạng không tốt, vì thế nên gã quyết định lập tức trở về.
Mà chủ yếu gã muốn trở về nhanh hơn là để hỏi rõ hôm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Nghĩ lại chuyện xảy ra hẳn là ở trong ban huấn luyện, bởi vì ngày thường Lục Lạc Cẩm rất ít khi đến những nơi khác, nhưng khi gã hỏi bảo tiêu đi theo Lục Lạc Cẩm, kết quả cái gì cũng không hỏi ra được, chỉ nói ngày hôm qua nhìn thấy Lục Lạc Cẩm rất bình thường, cậu cũng không có đến nơi nào khác.
Hoắc Chính Nam rất không vừa lòng, mắng bảo tiêu một trận, thậm chí còn muốn đổi một bảo tiêu mới.
Gã nghĩ việc đầu tiên trước khi về nhà sẽ hỏi Lục Lạc Cẩm vì sao không nhận điện thoại của gã, nhưng khi trở về nhìn thấy Lục Lạc Cẩm đeo tạp dề nai con ở trong phòng bếp bận rộn chuẩn bị bữa tối, bực bội trong lòng cũng vì thế lập tức tan biến.
Gã nhìn tiểu mỹ nhân xinh đẹp đến tâm cũng ngứa, gã tự hỏi vì sao mình lại may mắn có được chó con xinh đẹp ngoan ngoãn như vậy, thế nhưng còn tận một tháng nữa mới thành niên, làm gã chờ đến vô cùng nóng vội.
Hoắc Chính Nam kéo cà vạt, đi qua: "Bảo bối, buổi tối chuẩn bị món gì cho anh ăn vậy?"
Lục Lạc Cẩm thấy Hoắc Chính Nam trở về cũng không kinh ngạc, nhìn bộ dáng của Hoắc Chính Nam đoán chừng tâm tình của gã lúc này cũng không tệ lắm, cậu cũng có thể thở phào nhẹ nhõm: "Canh nấm, lần trước anh nói rất thích."
Còn nhớ rõ lời của gã nói, Hoắc Chính Nam rất vừa lòng.
Gã không chút khách khí đi qua ôm lấy cậu từ phía sau: "Hôm nay làm sao lại ngoan như vậy, còn nấu cơm cho anh ăn?"
Tâm trạng Hoắc Chính Nam lúc này thật sự không tồi, nhưng thời điểm Hoắc Chính Nam ôm Lục Lạc Cẩm, lỗ chân lông cả người cậu nháy mắt muốn nổ tung, mỗi tế bào trong cơ thể đều muốn biểu đạt sự bài xích và cự tuyệt.
Lục Lạc Cẩm cứng đờ từ đầu đến chân, động tác khuấy canh cũng dừng lại.
Cậu cảm thấy không được tự nhiên, nhưng lại không dám trốn, càng không dám cự tuyệt, chỉ có thể tùy ý Hoắc Chính Nam ôm như vậy.
Hoắc Chính Nam lại nhìn đến những món ăn bên cạnh đã hoàn thành, nào là tôm càng hấp dầu còn có cả thịt bò ngâm dấm đường, đều là những món gã thích ăn.
Cúi đầu là sườn mặt non nớt của Lục Lạc Cẩm, Hoắc Chính Nam muốn cúi người hôn cậu một cái, đúng lúc Lục Lạc Cẩm vừa vặn xoay người, lần này hoàn mỹ tránh khỏi cái hôn của Hoắc Chính Nam, vì thế cái hôn vừa rồi của gã cũng không dừng lại trên mặt Lục Lạc Cẩm.
Lục Lạc Cẩm không biết vừa rồi bản thân vô tình đã tránh khỏi một kiếp nạn, cậu nói: "...Nên đi ăn cơm thôi."
Hoắc Chính Nam buông lỏng cánh tay đang ôm Lục Lạc Cẩm, nhưng ánh mặt khi nhìn về phía Lục Lạc Cẩm càng thể hiện sự nguy hiểm vô cùng lộ liễu.
Bất quá cũng đã nhịn được đến hiện tại rồi, gã đương nhiên cũng có thể nhịn đến bước cuối cùng.
Gã nhất định sẽ cho Lục Lạc Cẩm một phần "Đại lễ" khó quên trong cuộc đời.
Hoắc Chính Nam vừa rồi còn định hỏi Lục Lạc Cẩm hôm qua rốt cuộc xảy ra chuyện gì, người nào đã bắt nạt cậu. Kết quả về đến nhà tâm tình cũng không tồi, mà Lục Lạc Cẩm bây giờ cũng không có vấn đề gì, vì thế gã cũng lười hỏi, chuyện này cũng coi như cho qua.
Vừa bắt đầu buổi sáng hôm sau, Lục Lạc Cẩm đã nghĩ đến việc buổi chiều còn có hẹn với Hoắc Ngôn Hình.
Cậu không thể nói đây là cảm giác gì, dù sao cũng không phải là chuyện gì to tát, nhưng tóm lại cậu cảm thấy bản thân giống như làm việc xấu sau lưng Hoắc Chính Nam.
Hoắc Ngôn Hình buổi sáng gửi một tin nhắn cho Lục Lạc Cẩm, hắn hẹn Lục Lạc Cẩm buổi chiều đến tiệm cà phê mà ngày thường cậu hay đến, còn vờ nói với Lục Lạc Cẩm, người trẻ tuổi rất thích quán cà phê này, hỏi Lục Lạc Cẩm có muốn đi hay không.
Trong lòng Lục Lạc Cẩm đối với Hoắc Ngôn Hình từ trước đã ôm một loại hảo cảm rất đơn thuần, sự trùng hợp lần này lại vừa khéo tạo cho cậu một kinh hỉ, cậu cảm thấy đây chính là duyên phận, là vận mệnh sắp đặt, tự nhiên cảm thấy rất sung sướng nói được.
Buổi chiều sau khi kết thúc tiết học, Lục Lạc Cẩm vừa đi ra, đã nhìn thấy xe của Hoắc Ngôn Hình đang đậu ở bên ngoài. Thấy cậu ra tới, Hoắc Ngôn Hình cũng xuống xe.
Hoắc Ngôn Hình không mang tài xế theo, hắn tự mình lái xe đến đón Lục Lạc Cẩm, bởi vì tính cách Lục Lạc Cẩm hướng nội, nếu trên xe có người khác, Hoắc Ngôn Hình sợ cậu sẽ cảm thấy không được tự nhiên.
Từ cuộc trò chuyện ngày hôm qua, cậu đã cảm nhận được ấm áp trên người Hoắc Ngôn Hình, lúc này Lục Lạc Cẩm gặp lại hắn, cũng không còn ngượng ngùng như trước nữa, cậu đi đến trước mặt Hoắc Ngôn Hình, trước tiên chào hỏi một tiếng: "...... Hoắc tiên sinh."
Bởi vì tuổi Lục Lạc Cẩm còn nhỏ, lại đơn thuần thiện lương, cả người đều là hương vị ngây ngô của tuổi niên thiếu, thấy Lục Lạc Cẩm cười với mình, Hoắc Ngôn Hình cảm thấy trong nháy mắt thời gian như trở về khi hắn còn là cậu trai mới lớn.
Cẩn thận nghĩ lại, còn không phải sao.
Hắn muốn tiểu mỹ nhân cam tâm tình nguyện đi theo hắn, nên đành phải dùng hết mấy thủ đoạn của thanh niên mới lớn theo đuổi người mình thích, mời người ta ăn cơm, mời người ta uống nước, còn đặc biệt tới đón người ta tan học, quả thực rất ngây thơ.
Hoắc Ngôn Hình bị mấy ý nghĩ của mình làm cho buồn cười, sau đó mở cửa xe bên ghế phụ, nói với Lục Lạc Cẩm: "Lên xe đi."
Lục Lạc Cẩm nhịn không được trộm so sánh Hoắc Ngôn Hình với Hoắc Chính Nam, lúc này lại nghĩ tới, Hoắc Chính Nam chưa từng chu đáo mở cửa cho cậu như vậy.
Cậu không biết vì sao Hoắc Ngôn Hình lại đối tốt với mình, nhưng ai sẽ ghét cảm giác được người khác đối đãi tốt như vậy chứ, cậu hiện tại chỉ cảm thấy Hoắc Ngôn Hình so với Hoắc Chính Nam tốt hơn rất nhiều rất nhiều lần...
Hoắc Ngôn Hình lái xe.
Hắn nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy Lục Lạc Cẩm ở bên đường. Khi đó Lục Lạc Cẩm ngồi ở trong xe, cậu ngồi ở trên ghế phụ, một đường đều cúi đầu, một lời cũng không dám nói, ngay cả hô hấp cũng không dám thở mạnh.
Cho nên, hiện tại hắn rất vừa lòng với sự chuyển biến này của Lục Lạc Cẩm, ít nhất hiện tại Lục Lạc Cẩm ngồi ở bên cạnh hắn đã dám ngẩng đầu nhìn về phía trước, thần sắc trên mặt cũng không hiện lên hai chữ sợ hãi.
Hoắc Ngôn Hình cảm thấy rất tự tin, hắn tin rằng bản thân nhất định sẽ có được tiểu mỹ nhân, bất quá chỉ là sớm hay muộn mà thôi.
Hắn đột nhiên nói với Lục Lạc Cẩm: "Về sau đừng gọi tôi là Hoắc tiên sinh nữa, nghe rất xa cách."
Muốn kéo tiểu mỹ nhân gần với mình hơn một chút, trước tiên phải bắt đầu từ vấn đề xưng hô.
Lục Lạc Cẩm có chút khó hiểu, cậu nghiêng đầu, đôi mắt mở to chớp chớp nhìn Hoắc Ngôn Hình: ".....Vậy con, nên gọi người là gì?"
Hoắc Ngôn Hình nhìn bộ dáng ngây thơ của cậu nở nụ cười, hắn cảm thấy Lục Lạc Cẩm rất giống một chú nai con ở trong rừng sâu.
Hoắc Ngôn Hình trong lòng mỉm cười: "Cậu với Hoắc Chính Nam cũng như nhau, gọi tôi là thúc thúc đi."
Tuy rằng Hoắc Ngôn Hình vào thời điểm ở cạnh tiểu mỹ nhân rất không muốn nhắc đến tên Hoắc Chính Nam, nhưng hiện tại điểm chung của bọn họ chỉ từ Hoắc Chính Nam mà ra. Hơn nữa muốn thay đổi xưng hô, chỉ có cách lợi dụng Hoắc Chính Nam một chút, mới cảm thấy tự nhiên hơn.
Nhưng hắn không biết sau khi nhắc đến Hoắc Chính Nam, Lục Lạc Cẩm có một chút bài xích.
Cậu không nghĩ mình và Hoắc Chính Nam giống nhau, do do dự dự mà mở miệng: "...... Gọi như vậy, không tốt lắm đâu?"
"Cứ gọi như vậy đi." Hoắc Ngôn Hình nhìn như hào phóng tùy ý mà nói, "Xét về tuổi, cậu cũng nên gọi tôi một tiếng chú."
Thấy Hoắc Ngôn Hình kiên trì như vậy, Lục Lạc Cẩm cũng đành nghe theo.
Suy tư một lút sau, cậu tò mò thử gọi một tiếng: "...... Hoắc thúc thúc?"
Hoắc Ngôn Hình không nghĩ đến cậu kêu một tiếng thúc thúc còn gọi luôn cả họ của hắn, một tiếng Hoắc thúc thúc, thiếu chút nữa đã làm hắn cười ra tiếng.
Nhưng trên mặt hắn vẫn lạnh như băng: "Ừm, tôi ở đây"
- ----------------------------------
Giải thích cho mọi người hiểu một chút vì sao mấy chương trước bé Cẩm đã gọi anh Hoắc là chú rồi mà hôm nay ảnh lại kêu bé gọi là chú nữa. Xưng hô trong qt sẽ là ta-ngươi nên chắc chắn mình sẽ phải sửa lại là chú-con rồi bé Cẩm ngoan như vậy không lẽ kêu mày-tao phải không nào٩( ᐛ)و
Lăn qua lăn lại cầu mọi người cmt+bắn sao chíu chíu chứ làm biếng dữ lắm rồi mọi người ơi. Truyện ra gần 1 năm rồi mà 19 chương. Chấm hỏi luôn
Edit: Ly_xciv
Nếu Lục Lạc Cẩm nhạy bén hơn một chút, thì đã có thể lập tức nhận ra bản thân chưa từng nói với Hoắc Chính Nam chuyện đã phát sinh trong ban huấn luyện. Nhưng thói quen sinh hoạt của cậu Hoắc Chính Nam đương nhiên nắm rõ trong lòng bàn tay cho nên cậu cũng không hoài nghi những lời này của Hoắc Ngôn Hình, trong lòng cậu chỉ cảm thấy kinh ngạc, Hoắc Chính Nam vậy mà lại nói chuyện này cho Hoắc Ngôn Hình biết.
Cuộc gọi này của Hoắc Ngôn Hình làm Lục Lạc Cẩm vừa cảm giác bản thân được an ủi lại vừa cảm thấy hổ thẹn.
Cậu không nghĩ tới Hoắc Ngôn Hình chỉ vì một chuyện nhỏ như vậy thế mà lại cố ý gọi cho cậu.
Một mặt, cậu cảm thấy bản thân cứ việc nói hết những khó chịu trong lòng cho Hoắc Ngôn Hình nghe, mặt khác lại nghĩ với độ tuổi này của cậu, cũng không thích hợp vì một chuyện như thế mà thương tâm.
Lục Lạc Cẩm vội vàng nói: " Hiện tại con đã không có việc gì......"
Lục Lạc Cẩm thật sự đã không sao nữa, khóc cũng đã khóc rồi, ngủ cũng đã ngủ, ăn cũng đã ăn, hiện tại cậu cảm thấy rất ổn.
Nhưng Hoắc Ngôn Hình khó tránh khỏi cho rằng cậu đây là không chịu nói cho hắn biết: "Vậy chuyện gì đã xảy ra? Cậu có thể nói cho tôi nghe được không?"
Lục Lạc Cẩm nghĩ nghĩ, cảm thấy không tiện, vẫn là không nói cho Hoắc Ngôn Hình biết thì tốt hơn.
Vì thế cậu nói: "...Thật ra chỉ là một chuyện nhỏ, con với người khác có tranh chấp một chút... Ngày hôm qua là con nhất thời không suy nghĩ rõ ràng, hiện tại suy nghĩ cẩn thận, đã không có việc gì."
Hoắc Ngôn Hình nghe lời nói của cậu, cũng cảm thấy có logic, mới tin tưởng cậu cũng không phải muốn giấu hắn: "Vậy thì tốt, cậu không có việc gì là được rồi."
"...Vâng."
"Về sau nếu có người bắt nạt cậu, hoặc có chuyện gì không vui, cậu có thể nói với tôi." Hoắc Ngôn Hình nói xong, lại bổ sung: "Nếu Hoắc Chính Nam khi dễ cậu, cậu cũng có thể nói với tôi. Mặc kệ là chuyện gì, chuyện lớn cũng được, chuyện nhỏ cũng được, chỉ cần cậu gặp chuyện phiền phức, có thể lập tức đến tìm tôi."
Nội tâm Lục Lạc Cẩm lúc này cảm thấy vô cùng vui vẻ, lần đầu tiên có người quan tâm cậu như vậy, Hoắc Ngôn Hình vì một chuyện nhỏ thế này thôi mà còn cố ý gọi điện hỏi thăm cậu.
Đặc biệt là sau khi so sánh với Hoắc Chính Nam, càng cảm thấy Hoắc Ngôn Hình tốt hơn gã rất nhiều, Lục Lạc Cẩm chân thành mà nói: "...... Cảm ơn chú, Hoắc tiên sinh."
"Tại sao lại cảm ơn tôi?" Hoắc Ngôn Hình cười khẽ, "Buổi chiều ngày mai mời cậu uống trà được không?"
"...Dạ? Buổi chiều ngày mai sao?"
"Ừm, là buổi chiều ngày mai."
Lục Lạc Cẩm nghĩ nghĩ, buổi chiều ngày mai cậu có buổi học ở ban huấn luyện, đúng lúc cậu ở bên ngoài.
Nhưng cậu còn chưa nói gì, Hoắc Ngôn Hình liền nói trước: "Ngày mai chờ sau khi cậu tan học, tôi đến đón cậu được không?"
Lục Lạc Cẩm ngẩn người, cũng không chú ý Hoắc Ngôn Hình vì sao lại biết buổi chiều ngày mai cậu có tiết học, chỉ thuận theo mà nói: "...Vâng, được ạ."
Hoắc Ngôn Hình treo điện thoại.
Mà tâm tình sau khi nghe điện thoại xong cũng thoải mái hơn rất nhiều.
Lúc này Lục Lạc Cẩm mới cẩn thận nghĩ lại, nếu đêm qua cậu nói cho Hoắc Ngôn Hình nghe thì có lẽ lúc đó cậu đã được hắn an ủi rồi, bởi vì Hoắc Ngôn Hình đã nói, mặc kệ là việc lớn hay việc nhỏ, đều có thể tìm hắn.
Cậu cảm thấy, không phải Hoắc Ngôn Hình khách khí, mà là nghiêm túc quan tâm cậu. Nếu chỉ đơn thuần là khách khí, vì sao lại còn tự mình gọi điện thoại hỏi thăm cậu.
Nhìn lại thời gian, Hoắc Chính Nam có lẽ cũng sắp tan tầm.
Buổi sáng hôm nay tìm Hoắc Chính Nam khóc một lúc lâu như vậy, cũng không biết trong lòng gã nghĩ như thế nào.
Lục Lạc Cẩm sợ Hoắc Chính Nam vì chuyện này sẽ không cho cậu đến lớp học nữa, cậu nghĩ nên làm gì đó chứng minh bản thân hiện tại đã không có việc gì, vạn nhất Hoắc Chính Nam thật sự vì chuyện này mà kiếm chuyện, cậu cũng có thể giải thích với Hoắc Chính Nam.
Cũng không biết buổi tối Hoắc Chính Nam có trở về ăn cơm hay không, Lục Lạc Cẩm vẫn tự mình chuẩn bị một bàn thức ăn, như vậy nếu Hoắc Chính Nam có trở lại, có lẽ tâm trạng sẽ tốt hơn một chút.
Hoắc Chính Nam sau khi rời nhà trốn đi hết một ngày đột nhiên lương tâm trỗi dậy, gã tính toán buổi tối sẽ trở về, sau khi tan tầm gã gọi điện thoại cho Lục Lạc Cẩm, nhưng lúc đó Lục Lạc Cẩm đang chuẩn bị bữa tối nên không nhận được. Gã sợ Lục Lạc Cẩm một mình ở nhà tâm trạng không tốt, vì thế nên gã quyết định lập tức trở về.
Mà chủ yếu gã muốn trở về nhanh hơn là để hỏi rõ hôm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Nghĩ lại chuyện xảy ra hẳn là ở trong ban huấn luyện, bởi vì ngày thường Lục Lạc Cẩm rất ít khi đến những nơi khác, nhưng khi gã hỏi bảo tiêu đi theo Lục Lạc Cẩm, kết quả cái gì cũng không hỏi ra được, chỉ nói ngày hôm qua nhìn thấy Lục Lạc Cẩm rất bình thường, cậu cũng không có đến nơi nào khác.
Hoắc Chính Nam rất không vừa lòng, mắng bảo tiêu một trận, thậm chí còn muốn đổi một bảo tiêu mới.
Gã nghĩ việc đầu tiên trước khi về nhà sẽ hỏi Lục Lạc Cẩm vì sao không nhận điện thoại của gã, nhưng khi trở về nhìn thấy Lục Lạc Cẩm đeo tạp dề nai con ở trong phòng bếp bận rộn chuẩn bị bữa tối, bực bội trong lòng cũng vì thế lập tức tan biến.
Gã nhìn tiểu mỹ nhân xinh đẹp đến tâm cũng ngứa, gã tự hỏi vì sao mình lại may mắn có được chó con xinh đẹp ngoan ngoãn như vậy, thế nhưng còn tận một tháng nữa mới thành niên, làm gã chờ đến vô cùng nóng vội.
Hoắc Chính Nam kéo cà vạt, đi qua: "Bảo bối, buổi tối chuẩn bị món gì cho anh ăn vậy?"
Lục Lạc Cẩm thấy Hoắc Chính Nam trở về cũng không kinh ngạc, nhìn bộ dáng của Hoắc Chính Nam đoán chừng tâm tình của gã lúc này cũng không tệ lắm, cậu cũng có thể thở phào nhẹ nhõm: "Canh nấm, lần trước anh nói rất thích."
Còn nhớ rõ lời của gã nói, Hoắc Chính Nam rất vừa lòng.
Gã không chút khách khí đi qua ôm lấy cậu từ phía sau: "Hôm nay làm sao lại ngoan như vậy, còn nấu cơm cho anh ăn?"
Tâm trạng Hoắc Chính Nam lúc này thật sự không tồi, nhưng thời điểm Hoắc Chính Nam ôm Lục Lạc Cẩm, lỗ chân lông cả người cậu nháy mắt muốn nổ tung, mỗi tế bào trong cơ thể đều muốn biểu đạt sự bài xích và cự tuyệt.
Lục Lạc Cẩm cứng đờ từ đầu đến chân, động tác khuấy canh cũng dừng lại.
Cậu cảm thấy không được tự nhiên, nhưng lại không dám trốn, càng không dám cự tuyệt, chỉ có thể tùy ý Hoắc Chính Nam ôm như vậy.
Hoắc Chính Nam lại nhìn đến những món ăn bên cạnh đã hoàn thành, nào là tôm càng hấp dầu còn có cả thịt bò ngâm dấm đường, đều là những món gã thích ăn.
Cúi đầu là sườn mặt non nớt của Lục Lạc Cẩm, Hoắc Chính Nam muốn cúi người hôn cậu một cái, đúng lúc Lục Lạc Cẩm vừa vặn xoay người, lần này hoàn mỹ tránh khỏi cái hôn của Hoắc Chính Nam, vì thế cái hôn vừa rồi của gã cũng không dừng lại trên mặt Lục Lạc Cẩm.
Lục Lạc Cẩm không biết vừa rồi bản thân vô tình đã tránh khỏi một kiếp nạn, cậu nói: "...Nên đi ăn cơm thôi."
Hoắc Chính Nam buông lỏng cánh tay đang ôm Lục Lạc Cẩm, nhưng ánh mặt khi nhìn về phía Lục Lạc Cẩm càng thể hiện sự nguy hiểm vô cùng lộ liễu.
Bất quá cũng đã nhịn được đến hiện tại rồi, gã đương nhiên cũng có thể nhịn đến bước cuối cùng.
Gã nhất định sẽ cho Lục Lạc Cẩm một phần "Đại lễ" khó quên trong cuộc đời.
Hoắc Chính Nam vừa rồi còn định hỏi Lục Lạc Cẩm hôm qua rốt cuộc xảy ra chuyện gì, người nào đã bắt nạt cậu. Kết quả về đến nhà tâm tình cũng không tồi, mà Lục Lạc Cẩm bây giờ cũng không có vấn đề gì, vì thế gã cũng lười hỏi, chuyện này cũng coi như cho qua.
Vừa bắt đầu buổi sáng hôm sau, Lục Lạc Cẩm đã nghĩ đến việc buổi chiều còn có hẹn với Hoắc Ngôn Hình.
Cậu không thể nói đây là cảm giác gì, dù sao cũng không phải là chuyện gì to tát, nhưng tóm lại cậu cảm thấy bản thân giống như làm việc xấu sau lưng Hoắc Chính Nam.
Hoắc Ngôn Hình buổi sáng gửi một tin nhắn cho Lục Lạc Cẩm, hắn hẹn Lục Lạc Cẩm buổi chiều đến tiệm cà phê mà ngày thường cậu hay đến, còn vờ nói với Lục Lạc Cẩm, người trẻ tuổi rất thích quán cà phê này, hỏi Lục Lạc Cẩm có muốn đi hay không.
Trong lòng Lục Lạc Cẩm đối với Hoắc Ngôn Hình từ trước đã ôm một loại hảo cảm rất đơn thuần, sự trùng hợp lần này lại vừa khéo tạo cho cậu một kinh hỉ, cậu cảm thấy đây chính là duyên phận, là vận mệnh sắp đặt, tự nhiên cảm thấy rất sung sướng nói được.
Buổi chiều sau khi kết thúc tiết học, Lục Lạc Cẩm vừa đi ra, đã nhìn thấy xe của Hoắc Ngôn Hình đang đậu ở bên ngoài. Thấy cậu ra tới, Hoắc Ngôn Hình cũng xuống xe.
Hoắc Ngôn Hình không mang tài xế theo, hắn tự mình lái xe đến đón Lục Lạc Cẩm, bởi vì tính cách Lục Lạc Cẩm hướng nội, nếu trên xe có người khác, Hoắc Ngôn Hình sợ cậu sẽ cảm thấy không được tự nhiên.
Từ cuộc trò chuyện ngày hôm qua, cậu đã cảm nhận được ấm áp trên người Hoắc Ngôn Hình, lúc này Lục Lạc Cẩm gặp lại hắn, cũng không còn ngượng ngùng như trước nữa, cậu đi đến trước mặt Hoắc Ngôn Hình, trước tiên chào hỏi một tiếng: "...... Hoắc tiên sinh."
Bởi vì tuổi Lục Lạc Cẩm còn nhỏ, lại đơn thuần thiện lương, cả người đều là hương vị ngây ngô của tuổi niên thiếu, thấy Lục Lạc Cẩm cười với mình, Hoắc Ngôn Hình cảm thấy trong nháy mắt thời gian như trở về khi hắn còn là cậu trai mới lớn.
Cẩn thận nghĩ lại, còn không phải sao.
Hắn muốn tiểu mỹ nhân cam tâm tình nguyện đi theo hắn, nên đành phải dùng hết mấy thủ đoạn của thanh niên mới lớn theo đuổi người mình thích, mời người ta ăn cơm, mời người ta uống nước, còn đặc biệt tới đón người ta tan học, quả thực rất ngây thơ.
Hoắc Ngôn Hình bị mấy ý nghĩ của mình làm cho buồn cười, sau đó mở cửa xe bên ghế phụ, nói với Lục Lạc Cẩm: "Lên xe đi."
Lục Lạc Cẩm nhịn không được trộm so sánh Hoắc Ngôn Hình với Hoắc Chính Nam, lúc này lại nghĩ tới, Hoắc Chính Nam chưa từng chu đáo mở cửa cho cậu như vậy.
Cậu không biết vì sao Hoắc Ngôn Hình lại đối tốt với mình, nhưng ai sẽ ghét cảm giác được người khác đối đãi tốt như vậy chứ, cậu hiện tại chỉ cảm thấy Hoắc Ngôn Hình so với Hoắc Chính Nam tốt hơn rất nhiều rất nhiều lần...
Hoắc Ngôn Hình lái xe.
Hắn nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy Lục Lạc Cẩm ở bên đường. Khi đó Lục Lạc Cẩm ngồi ở trong xe, cậu ngồi ở trên ghế phụ, một đường đều cúi đầu, một lời cũng không dám nói, ngay cả hô hấp cũng không dám thở mạnh.
Cho nên, hiện tại hắn rất vừa lòng với sự chuyển biến này của Lục Lạc Cẩm, ít nhất hiện tại Lục Lạc Cẩm ngồi ở bên cạnh hắn đã dám ngẩng đầu nhìn về phía trước, thần sắc trên mặt cũng không hiện lên hai chữ sợ hãi.
Hoắc Ngôn Hình cảm thấy rất tự tin, hắn tin rằng bản thân nhất định sẽ có được tiểu mỹ nhân, bất quá chỉ là sớm hay muộn mà thôi.
Hắn đột nhiên nói với Lục Lạc Cẩm: "Về sau đừng gọi tôi là Hoắc tiên sinh nữa, nghe rất xa cách."
Muốn kéo tiểu mỹ nhân gần với mình hơn một chút, trước tiên phải bắt đầu từ vấn đề xưng hô.
Lục Lạc Cẩm có chút khó hiểu, cậu nghiêng đầu, đôi mắt mở to chớp chớp nhìn Hoắc Ngôn Hình: ".....Vậy con, nên gọi người là gì?"
Hoắc Ngôn Hình nhìn bộ dáng ngây thơ của cậu nở nụ cười, hắn cảm thấy Lục Lạc Cẩm rất giống một chú nai con ở trong rừng sâu.
Hoắc Ngôn Hình trong lòng mỉm cười: "Cậu với Hoắc Chính Nam cũng như nhau, gọi tôi là thúc thúc đi."
Tuy rằng Hoắc Ngôn Hình vào thời điểm ở cạnh tiểu mỹ nhân rất không muốn nhắc đến tên Hoắc Chính Nam, nhưng hiện tại điểm chung của bọn họ chỉ từ Hoắc Chính Nam mà ra. Hơn nữa muốn thay đổi xưng hô, chỉ có cách lợi dụng Hoắc Chính Nam một chút, mới cảm thấy tự nhiên hơn.
Nhưng hắn không biết sau khi nhắc đến Hoắc Chính Nam, Lục Lạc Cẩm có một chút bài xích.
Cậu không nghĩ mình và Hoắc Chính Nam giống nhau, do do dự dự mà mở miệng: "...... Gọi như vậy, không tốt lắm đâu?"
"Cứ gọi như vậy đi." Hoắc Ngôn Hình nhìn như hào phóng tùy ý mà nói, "Xét về tuổi, cậu cũng nên gọi tôi một tiếng chú."
Thấy Hoắc Ngôn Hình kiên trì như vậy, Lục Lạc Cẩm cũng đành nghe theo.
Suy tư một lút sau, cậu tò mò thử gọi một tiếng: "...... Hoắc thúc thúc?"
Hoắc Ngôn Hình không nghĩ đến cậu kêu một tiếng thúc thúc còn gọi luôn cả họ của hắn, một tiếng Hoắc thúc thúc, thiếu chút nữa đã làm hắn cười ra tiếng.
Nhưng trên mặt hắn vẫn lạnh như băng: "Ừm, tôi ở đây"
- ----------------------------------
Giải thích cho mọi người hiểu một chút vì sao mấy chương trước bé Cẩm đã gọi anh Hoắc là chú rồi mà hôm nay ảnh lại kêu bé gọi là chú nữa. Xưng hô trong qt sẽ là ta-ngươi nên chắc chắn mình sẽ phải sửa lại là chú-con rồi bé Cẩm ngoan như vậy không lẽ kêu mày-tao phải không nào٩( ᐛ)و
Lăn qua lăn lại cầu mọi người cmt+bắn sao chíu chíu chứ làm biếng dữ lắm rồi mọi người ơi. Truyện ra gần 1 năm rồi mà 19 chương. Chấm hỏi luôn
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất