Chú Nai Chạy Loạn

Chương 30

Trước Sau
Thời điểm Hoắc Ngôn Hình bước vào phòng, chỉ thấy bên trong một mảnh tối đen.

Không bật đèn, mà máy sưởi cũng không được mở, độ ấm trong nhà dường như cũng tương đồng với nhiệt độ bên ngoài.

Màn cửa của cái cửa sổ sát đất cũng chỉ được kéo một nửa, ánh trăng bên ngoài cùng ánh đèn thành phố rọi vào bên trong, làm cho căn phòng cũng không hoàn toàn chìm vào một mảnh tối tăm.

Hoắc Ngôn Hình còn tưởng rằng Lục Lạc Cẩm đang ở trong phòng, thẳng cho đến khi đèn được bật lên, mới nhìn rõ Lục Lạc Cẩm lúc này đôi mắt hồng hồng chui ra từ sau bức màn, trong lòng ngực cậu còn ôm theo một con mèo nho nhỏ, vẻ mặt có chút ngoài ý muốn nhìn về phía hắn: "...... Hoắc tiên sinh?"

Hoắc Ngôn Hình kinh ngạc, không biết Lục Lạc Cẩm trốn ở đằng sau bức màn để làm gì, đặc biệt thời tiết hôm nay còn lạnh như vậy, cậu không mở máy sưởi, thậm chí vớ cũng không mang, đôi chân trắng nõn lại trần trụi ngồi ở trên nền gạch men sứ lạnh như băng, nhưng con mèo trong ngực cậu lại được khoác lên một chiếc áo lông nhỏ, vậy mà chính cậu lại để bản thân chịu lạnh.

Hoắc Ngôn Hình khó hiểu, trước tiên hắn mở máy sưởi trong phòng lên: "Vì sao lại ngồi dưới đất, không lạnh sao?"

Vết thương trên mặt Lục Lạc Cẩm đã hồi phục không ít, trán và khóe miệng cũng đã kết vảy. Vết thương trên cổ tuy rằng vẫn còn, nhưng so với hai ngày trước cũng đã tốt hơn rất nhiều.

Hoắc Ngôn Hình rất tự nhiên mà đi đến sờ tay cậu, sau khi chạm vào lòng bàn tay lạnh như băng, hắn liền nhíu mày. Hắn hoài nghi có phải đứa nhỏ này lại muốn tự ngược mình hay không, nếu không thì tại sao vào lúc thời tiết lạnh như thế này còn làm những hành động như vậy.

"Trời lạnh như vậy còn để chân trần, cậu không sợ lạnh sao?" Hoắc Ngôn Hình ôm cậu tới sô pha, dùng cái chăn bông mỏng bọc cả người cậu lại, còn dùng loại ngữ khí của một vị trưởng bối: "Cho dù đã xảy ra chuyện gì, cũng không được làm tổn thương bản thân."

Mèo con vẫn còn quá nhỏ, nó nhảy không tới sô pha, chỉ biết cào cào ở bên dưới, Lục Lạc Cẩm thấy vậy liền vội vàng ôm nó lên, thật cẩn thận mà đặt ở trước ngực dỗ dành.

Phù thủy nhỏ mở đôi mắt to tròn nhìn về phía Hoắc Ngôn Hình, vào lúc Hoắc Ngôn Hình đang miễn cưỡng cho rằng nó cũng có một chút xíu đáng yêu thì nó lại xoay đầu qua, ghé vào ngực Lục Lạc Cẩm làm nũng.

Hoắc Ngôn Hình không thích con mèo này.

Không phải bởi vì hắn không thích mèo hay Phù thủy nhỏ nghịch ngợm làm hắn không vui, mà chỉ đơn giản con mèo này là do Hoắc Chính Nam tặng cho Lục Lạc Cẩm.

Giống như mang con chồng trước về nhà chồng mới, chỉ cần nhìn thấy con mèo này, Lục Lạc Cẩm vẫn sẽ còn nhớ trên đời này vẫn còn tồn tại một người tên Hoắc Chính Nam.

Hoắc Ngôn Hình tận lực khống chế cảm xúc của mình, hắn không thể đem cảm xúc giận chó đánh mèo, trút giận lên một con mèo nhỏ không biết gì, hắn đành phải nói với chính mình, trẻ con là vô tội, trẻ con là vô tội.

"Đúng rồi, tôi có mua cho cậu mấy quyển sách." Nhớ tới hắn vẫn còn mang theo một thứ trở về, Hoắc Ngôn Hình liền đưa nó cho Lục Lạc Cẩm.

Hoắc Ngôn Hình không có thời gian để mua, mấy quyển sách này đều là do trợ lý hắn chuẩn bị, nghe nói tất cả mấy quyển sách này đều là thể loại cổ quái thần bí nhiều tuần liền đứng đầu số lượng tiêu thụ. Quyển thứ nhất được viết trên khổ A3, nhìn qua giống như sách sinh học, tên là《 Sách tranh động vật thần bí》. Quyển sách thứ hai tên là 《 Sách tranh thế giới tiền sử 》, Hoắc Ngôn Hình tới đây cũng không tiếp tục, chỉ xem sơ qua hai quyển này, sau đó lại bất động thanh sắc mà đem sách nhét vào trong túi, nhẹ giọng nói với Lục Lạc Cẩm: "Đợi chút nữa cậu lại xem thử, cũng không biết có phải thể loại cậu thích hay không."

Lục Lạc Cẩm vẫn chưa nhìn đến mấy quyển sách này, nhưng nghĩ đến chuyện Hoắc Ngôn Hình tới gặp cậu, lại mua sách cho cậu, cậu liền cảm thấy được an ủi.

Ở một nơi xa lạ như vậy lại còn lẻ loi một mình, cũng không phải là chuyện gì dễ chịu.

Đặc biệt sau khi đã xảy ra những chuyện vừa rồi, Lục Lạc Cẩm không tránh được luôn suy nghĩ nhiều, một lúc lại lo lắng Hoắc Chính Nam sẽ không buông tha cho cậu, một lúc lại lo lắng tương lai sau này cậu nên làm gì bây giờ.

Hôm nay là sinh nhật của cậu.

Tuy rằng trước kia Lục Lạc Cẩm chưa từng chờ mong gì đối sinh nhật của mình, nhưng đã sắp qua năm mới, căn chung cư này của Hoắc Ngôn Hình lại nằm trên một con đường náo nhiệt phồn hoa, cậu ngồi ở cửa sổ sát đất quan sát cảnh vật qua khung cửa sổ, nhìn thấy khung cảnh náo nhiệt ở bên ngoài, khó tránh khỏi cảm thấy bản thân thật sự rất cô đơn lạnh lẽo.

Cậu không hiểu, cậu tồn tại trong cuộc đời này có ý nghĩa gì.

Cậu đọc qua không ít sách, bên trong mỗi quyển sách mỗi người đến với cuộc đời này đều mang theo một sứ mệnh và ý nghĩa đặc biệt. Trước kia Lục Lạc Cẩm đã từng nghĩ, cuộc sống của cậu quá nhiều bất hạnh, nhưng dù sao cậu cũng phải kiên cường sống tiếp. Bởi vì cậu tin tưởng sự tồn tại của mình cũng có sứ mệnh và ý nghĩa, cũng chỉ có như vậy, cậu mới có thể bước đi trên con đường gập ghềnh này suốt mười tám năm qua.

Nhưng hiện tại, cậu mệt mỏi rồi.

Cho dù tìm được ý nghĩa tồn tại thì cũng thật sự quá khó khăn.

Thật ra gần đây cậu ngủ không được, vẫn luôn gặp ác mộng, mỗi khi nhắm mắt lại cậu lại nghĩ đến bộ dạng muốn bóp chết cậu của Hoắc Chính Nam ngày đó. Cảm xúc của Lục Lạc Cẩm đối với Hoắc Chính Nam quá phức tạp, một bên cậu cảm thấy hổ thẹn và bất an, dù sao Hoắc Chính Nam đã từng cứu cậu, chiếu cố cậu hai năm, hiện tại còn bị cậu làm cho bị thương, cậu cảm thấy có lỗi với Hoắc Chính Nam, cậu nợ Hoắc Chính Nam phần ân tình này.

Nhưng thực tế trong lòng cậu vô cùng rõ ràng, cũng vô cùng hy vọng, tốt nhất từ nay về sau đừng nên bao giờ gặp lại Hoắc Chính Nam. Tưởng tượng đến Hoắc Chính Nam cả người cậu không nhịn được muốn phát run, tim đập nhanh mà cả người cũng cảm thấy lạnh. Cho dù Hoắc Chính Nam đến xin lỗi cậu, cậu cũng không cần.

Cậu chỉ hy vọng Hoắc Chính Nam có thể thả cậu đi, cậu đã biết ơn lắm rồi.

Vài đêm sau đó mặc dù cậu có sợ tối cũng không bật đèn, cậu trốn ở sau bức màn, chỉ có như vậy cậu mới cảm giác được một chút an toàn. Nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, đoạn thời gian cậu giãy giụa trong bóng tối giống như một giấc mơ, cậu yên lặng tự hỏi, bản thân tồn tại vì cái gì và vì sao cậu lại muốn tồn tại.

Cũng không biết thành phố này có phải là quê hương của cậu hay không, cậu không có gia đình, không có lai lịch, cũng không có đường về.

Nhỏ bé lại hèn mọn, cho rằng cứ như vậy thật sự chết đi, cũng sẽ không có người phát hiện, không một người nào để ý.

Cậu nghĩ đến lại càng khó chịu, cho đến khi mèo nhỏ ở trong lòng ngực cậu nãi thanh nãi khí kêu một tiếng, cậu mới ý thức được, còn một sinh mệnh nhỏ bé trên cuộc đời này ỷ lại vào cậu.

Giống như vực dậy được chút tinh thần, Lục Lạc Cẩm xoa đầu mèo con trong lòng ngực, tuy rằng Phù thủy nhỏ không có phép thuật, nhưng vào thời khắc như vậy, lại làm cậu cảm thấy ấm áp một cách lạ thường.

Ít nhất cậu không phải cô đơn lẻ loi một mình ở nơi này, vẫn còn một con mèo nhỏ bồi cậu.

Thời điểm Hoắc Ngôn Hình mở khóa cửa vào cậu vẫn không chú ý, mãi cho đến khi Hoắc Ngôn Hình mở đèn, cậu mới bị giật mình sau đó mới từ sau bức màn cửa đi ra.

Lục Lạc Cẩm cảm thấy Hoắc Ngôn Hình rất tốt, mặc dù từ tận đáy lòng cậu vẫn không thể nào bỏ xuống sự sợ hãi, cảm thấy Hoắc Ngôn Hình giống như sẽ đem cậu giao cho Hoắc Chính Nam. Nhưng sự lo lắng cũng không phải muốn nhằm vào Hoắc Ngôn Hình, chỉ là bản thân Lục Lạc Cẩm không cách nào buông bỏ được sự lo lắng này, cho nên mới liên lụy đến Hoắc Ngôn Hình.

Hoắc Ngôn Hình kéo cậu đến sô pha ngồi xuống, mở máy sưởi cho cậu, còn lấy chăn bông bọc cậu lại, cuối cùng còn mua loại sách mà cậu thích nhất. Trong một khắc này Lục Lạc Cẩm thật sự hy vọng đêm nay Hoắc Ngôn Hình sẽ ở lại đây với cậu, bên cạnh có thêm một người, cậu cảm thấy trong lòng yên tâm hơn rất nhiều.

Lục lạc Cẩm nghe Hoắc Ngôn Hình hỏi: "Hôm nay đã uống thuốc chưa? Lỗ tai còn đau không?"

Ngồi xuống một lúc sau, Hoắc Ngôn Hình lại quan sát cẩn thận vết thương trên mặt Lục Lạc Cẩm, phát hiện mặt cậu hiện tại đã khôi phục đôi chút, ít nhất cũng không còn dọa người như mấy ngày trước.

Bị thương ngoài da vẫn sẽ tốt hơn, tuy rằng nhìn qua rất thảm, nhưng theo thời gian sau khi lành rồi cũng không có vấn đề gì lớn.

Nhưng hắn vẫn lo lắng cho lỗ tai của Lục Lạc Cẩm, màng tai cậu bị tổn thương, cũng không phải không thể lành, điều hắn lo sợ là cho dù Lục Lạc Cẩm có xảy ra chuyện gì cũng không nói với hắn, cho nên hắn sợ một ngày nào đó, mọi chuyện diễn biến nặng thì sợ rằng đã không còn kịp.

Lục Lạc Cẩm thật ngoan mà trả lời: "Con uống rồi, tai con cũng khá hơn rất nhiều. Buổi sáng hôm nay vẫn còn đau một chút, nhưng đến buổi chiều đã bắt đầu không còn đau nữa, mãi cho đến bây giờ cũng không thấy đau."

Lục Lạc Cẩm khi cười lên rất đẹp, nhưng đau lòng nhất chính là nụ cười bây giờ lại xen lẫn với sự bi hài thê lương.

Sự xinh đẹp này không nên bị bất kì điều gì phủ lấp, Hoắc Ngôn Hình duỗi tay sờ mặt cậu.

Lục Lạc Cẩm sửng sốt, lại không né tránh Hoắc Ngôn Hình.

Hoàn toàn bất đồng đối với sự bài xích mãnh liệt khi tiếp xúc với Hoắc Chính Nam, đầu ngón tay Hoắc Ngôn Hình ấm áp, lại mang theo hương vị trên người của hắn

Có lẽ là mùi nước hoa hoặc có lẽ là nước xả từ quần áo của hắn, dù sao Lục Lạc Cẩm cũng không bài xích, cậu chỉ cảm thấy mùi hương này thật sự rất dễ chịu.

Đêm đó khi Hoắc Ngôn Hình mang cậu đi đến bệnh viện, trên áo khoác của hắn cũng có mùi hương này, Lục Lạc Cẩm cảm thấy mùi hương này làm cậu yên tâm.



Hoắc Ngôn Hình gạt đi những giọt nước mắt trên mặt cậu, nói: "Sau này đừng trốn sau bức màn khóc nữa được không?!."

Vừa rồi lúc Hoắc Ngôn Hình bật đèn, Lục Lạc Cẩm rất nhanh đã đem nước mắt trên mặt lau sạch, không nghĩ tới mặc dù đã lau khô, vẫn bị Hoắc Ngôn Hình phát hiện.

Lục Lạc Cẩm theo bản năng liền muốn xin lỗi, nhưng cậu còn chưa nói ra, Hoắc Ngôn Hình lại tiếp tục nói: "Nếu gặp chuyện gì làm cho cậu buồn, cậu có thể nhắn tin hoặc cũng có thể gọi điện thoại cho tôi, chỉ là đừng lén trốn đi khóc một mình được không?!."

Nhưng Lục Lạc Cẩm biết Hoắc Ngôn Hình rất bận, làm sao cậu có thể dựa vào ý tốt của hắn lại chỉ vì chút việc nhỏ này đã tới làm phiền hắn. Huống hồ Lục Lạc Cẩm cũng không muốn tìm Hoắc Ngôn Hình chỉ để tìm kiếm sự an ủi. Cho dù nghĩ như vậy cậu cũng không thể nói ra những lời này được.

Nhưng mà Hoắc Ngôn Hình đã nói như thế rồi, cậu vẫn gật đầu.

Hoắc Ngôn Hình nhìn ra Lục Lạc Cẩm chỉ tạm thời đáp ứng hắn, thực tế có làm hay không khả năng vẫn rất thấp. Nhưng hắn không nóng lòng, loại chuyện này chỉ có thể nên từ từ.

Hoắc Ngôn Hình nói: "Chờ đến khi cơ thể cậu khá hơn, tôi sẽ mang cậu ra ngoài đi dạo, để cậu một mình chỗ này có phải là rất buồn đúng không?"

Lục Lạc Cẩm lắc lắc đầu, buồn nhưng thật ra cũng không buồn, chính là cảm thấy mỗi ngày trôi qua đều rất dài. Hơn nữa cứ cho rằng có thể đi ra ngoài, cậu cũng không dám đi.

Lục Lạc Cẩm nghĩ đến Hoắc Chính Nam lại cảm thấy lo lắng bất an, do dự một lát, vẫn là hỏi: "....Hoắc Chính Nam, anh ta có khỏe không?"

Thật ra cậu muốn hỏi, Hoắc Chính Nam thật sự sẽ không đến tìm cậu sao, gã thật sự sẽ buông tha cho cậu sao.

Hoắc Ngôn Hình không chắc tiểu mỹ nhân hỏi như vậy là có ý gì, nhưng cho dù bất kì lý do gì đi nữa, chỉ cần trong lòng tiểu mỹ nhân không còn nhớ thương Hoắc Chính Nam là tốt rồi.

Mấy ngày qua Lục Lạc Cẩm cũng chưa từng đề cập đến chuyện trở về nơi đó, nhưng hiện tại cậu lại đột nhiên nhắc tới chuyện này, Hoắc Ngôn Hình sợ rằng sau khi bình tĩnh trở lại cậu lại muốn chủ động chui vào hang sói.

Làm sao có thể để chuyện này trở thành sự thật, hắn thật sự rất vất vả mới có thể mang cậu đến chỗ này của hắn, trừ khi đầu óc Hoắc Ngôn Hình đột nhiên có vấn đề, nếu không tuyệt đối hắn sẽ không bao giờ đưa Lục Lạc Cẩm trở về nơi đó. Hắn cũng hy vọng tiểu mỹ nhân có thể ý thức được, cậu hẳn là nên rời khỏi Hoắc Chính Nam càng xa càng tốt.

"Nó rất tốt, hiện tại đã xuất viện, đã được ba tôi đón về Hoắc gia." Hoắc Ngôn Hình một bên nói, một bên quan sát biểu tình của tiểu mỹ nhân: "Chờ qua năm mới, nó sẽ đến thành phố B, không dưới hai năm, ba tôi sẽ không để nó về."

Tin tức này đương nhiên là vô cùng tốt đối với Lục Lạc Cẩm.

Hoắc Ngôn Hình nhìn phản ứng của Lục Lạc Cẩm, mới thoáng an tâm, nói: "Cậu yên tâm, nó sẽ không tới tìm cậu, cứ cho rằng nó muốn tìm cũng sẽ tìm không ra. Tôi nói sẽ bảo vệ cậu thì nhất định nói được làm được."

Lục Lạc Cẩm chính là muốn nghe những lời này, hiện tại đột nhiên nghe được tin tức vô cùng tốt, cậu cảm thấy yên tâm phấn chấn.

".....Anh ta thật sự sẽ bỏ qua cho con sao?"

Hoắc Ngôn Hình cười cười: "Nó không bỏ qua thì có thể làm gì được?."

Lục Lạc Cẩm chưa kịp hiểu rõ những lời này của Hoắc Ngôn Hình là có ý nghĩa gì, lại nghe hắn tiếp tục nói "Cậu có trách nó không?"

Hoắc Ngôn Hình hỏi như vậy chỉ muốn xác nhận hiện tại trong lòng Lục Lạc Cẩm đối với Hoắc Chính Nam cảm thấy như thế nào.

Nhưng Lục Lạc Cẩm vẫn chưa từng suy nghĩ đến vấn đề này, những cậu chắc chắn bản thân chưa bao giờ có suy nghĩ gì khác đối với Hoắc Chính Nam, cậu chỉ cảm thấy sợ gã, sau này lại càng muốn rời khỏi gã.

Lục Lạc Cẩm suy nghĩ trong chốc lát, cuối cùng đối diện với cái nhìn chăm chú của Hoắc Ngôn Hình, cậu lắc đầu: "...Anh ta đã từng cứu con, chiếu cố con hai năm, con không thể trách anh ta..... Tuy rằng con muốn rời khỏi anh ta, hy vọng anh ta sẽ không bao giờ tìm thấy con, nhưng con cũng hy vọng anh ta không có việc gì, về sau cũng đừng nên có việc gì, dù sao lần này là do con đã làm anh ta bị thương....."

Tiểu mỹ nhân thật sự rất lương thiện.

Nghe xong những lời này, trong lòng Hoắc Ngôn Hình chỉ có suy nghĩ như vậy.

Có lòng biết ơn, cũng rất rộng lượng.

Trong xã hội hiện tại, người như vậy không nhiều lắm.

Nhưng dù sao cũng đã hỏi, Hoắc Ngôn Hình liền dứt khoát hỏi một câu trực tiếp: "....Cậu còn thích nó không?"

Thích?

Lục Lạc Cẩm quả thực giống như vừa nghe chuyện gì vô cùng khủng bố, nếu không phải hiện tại mặt cậu bị thương nên không thể dùng sức lắc đầu, cậu đoán chừng đã lắc đến rớt cả cổ.

Lục Lạc Cẩm không rõ vì sao Hoắc Ngôn Hình lại hỏi vấn đề này, cậu nghĩ rằng có thể Hoắc Ngôn Hình đã hiểu lầm quan hệ của cậu và Hoắc Chính Nam.

Cậu nên giải thích như thế nào đây?

Cậu không biết dưới loại tình huống này bản thân nên mở miệng giải thích như thế nào mới phải, rằng cậu và Hoắc Chính Nam thật ra không phải loại quan hệ như Hoắc Ngôn Hình đã nghĩ, nhưng Hoắc Ngôn Hình cũng không hỏi cái này, hắn chỉ hỏi cậu còn thích Hoắc Chính Nam hay không mà thôi.

Lục Lạc Cẩm nói: "...Con không thích anh ấy, chỉ là bởi vì anh ấy đã cứu con, bắt con ở lại bên cạnh anh ấy, cho nên con mới không thể rời đi..."

Lục Lạc Cẩm muốn chủ động nói tiếp, cậu cùng với Hoắc Chính Nam thậm chí không có bất kỳ quan hệ gì, cậu không có khả năng thích Hoắc Chính Nam.

Chính là cậu còn chưa nói xong, điện thoại Hoắc Ngôn Hình đúng lúc này lại reo lên.

Đối với Hoắc Ngôn Hình mà nói, hiện tại biết được tiểu mỹ nhân không còn thích Hoắc Chính Nam là đủ rồi.

Điện thoại của hắn reo lên, vì thế cứ theo phản xạ bắt máy, lại không biết rằng bản thân đã vô tình bỏ qua những lời nói quan trọng tới cỡ nào.

"Ngại quá, tôi nghe điện thoại trước." Hoắc Ngôn Hình đứng lên đi tới một bên nghe điện thoại.

Cũng không phải việc gì quan trọng, chỉ là sắp qua năm mới, một vài người bạn bình thường ít khi gặp được hẹn hắn đi họp mặt. Hoắc Ngôn Hình có thể không từ chối, nhưng đến lúc đó cũng có thể sẽ không đi, hàn huyên vài ba câu, đối phương rất vừa lòng, sau đó nhanh chóng ngắt máy.

Sau khi Hoắc Ngôn Hình treo điện thoại, cũng đã 9 giờ rưỡi tối.

Lúc này mới hậu tri hậu giác nhớ tới bản thân còn một chuyện quan trọng quên hỏi Lục Lạc Cẩm, vừa rồi nhìn trạng thái Lục Lạc Cẩm không tốt hắn đã muốn hỏi, nhưng khi sờ vào lòng bàn tay lạnh lẽo của Lục Lạc Cẩm đã làm hắn quên mất.

Hoắc Ngôn Hình quay trở lại, hỏi cậu: "Ăn cơm chiều chưa?"

Hai ngày nay Lục Lạc Cẩm làm sao có tâm trạng để ăn cơm, Hoắc Ngôn Hình gọi người đến mang cơm cho cậu một ngày ba lần, nhưng mỗi lần như vậy Lục Lạc Cẩm cũng ăn không được mấy miếng, lại thêm có một vài món Lục Lạc Cẩm cũng không thích ăn, cậu cũng ngại không dám nói, vì vậy liền bỏ bữa.

Hoắc Ngôn Hình hỏi như vậy, cậu cảm thấy bản thân giống như đứa nhỏ làm sai chuyện bị người lớn bắt gặp, vội vàng gật đầu: "....Vâng, con đã ăn rồi."

Ngược lại, bộ dáng tích cực hiện tại của Lục Lạc Cẩm đã làm Hoắc Ngôn Hình hoài nghi, hắn trực tiếp đến phòng bếp để xem Lục Lạc Cẩm rốt cuộc ăn nhiều hay ít.

Không nhìn thấy còn được, vừa thấy hắn chỉ biết thở dài.

Lục Lạc Cẩm trời sinh đã có tính tiết kiệm, không để lãng phí bất kì thứ gì, cho nên mặc dù cậu không ăn, thì cũng không bỏ. Đã hai ba ngày trôi qua, mỗi ngày Lục Lạc Cẩm đều nhận được ba phần cơm, nhưng căn bản không động vào, có khả năng cậu chỉ nhìn thoáng qua mà không muốn ăn, vì thế đều đem tất cả bỏ vào tủ lạnh.



Có thể tưởng tượng được Hoắc Ngôn Hình sau khi mở tủ lạnh, nhìn thấy toàn là cơm hộp đã xuất hiện loại tâm trạng gì.

Thật ra hắn không tức giận, chỉ là cảm thấy bất đắc dĩ, lại còn cảm thấy có chút đau lòng.

Có lẽ Lục Lạc Cẩm chính là như vậy, khó chịu cũng không dám thể hiện ra, chỉ biết giấu đi, một mình chịu hết ủy khuất.

Lục Lạc Cẩm nhìn Hoắc Ngôn Hình mở tủ lạnh ra, điều này làm cậu nhớ đến khoảng thời gian ở cô nhi viện, thầy cô trong đó vào mỗi buổi tối vẫn đến xem bọn cậu có bỏ bữa hay không.

Lúc này Lục Lạc Cẩm lúng túng ôm mèo con đứng ở bên cạnh do dự mở miệng: "...Con, nhiều như vậy con ăn không hết... Cho nên mới bỏ vào tủ lạnh...."

Hoắc Ngôn Hình nhìn là biết Lục Lạc Cẩm đang nói dối, nhưng hắn không vạch trần, chỉ hỏi: "Mấy món này có hợp khẩu vị cậu không? Mấy ngày nay tôi có hơi bận, cũng quên chú ý tới chuyện này."

Lục Lạc Cẩm không muốn làm phiền Hoắc Ngôn Hình chỉ vì chuyện nhỏ như vậy, bởi vì Hoắc Ngôn Hình đã giúp cậu rất nhiều, Lục Lạc Cẩm lại gật đầu: "...Vâng, đều ăn rất ngon."

Hoắc Ngôn Hình nghĩ thầm, tiểu mỹ nhân nói dối cũng được lắm.

Suy tư trong chốc lát, Hoắc Ngôn Hình lại nói: "Không bằng như vậy đi, ở dưới lầu có một cái siêu thị lớn, ngày mai tôi gọi bảo tiêu đi theo cậu, cậu muốn ăn cái gì thì mua cái đó, mấy cái đồ trong tủ lạnh này cứ bỏ hết đi, nấu mấy món mà cậu thích ăn ấy."

Hoắc Ngôn Hình móc ra hai cái thẻ ngân hàng đưa cho cậu: "Cầm đi, không có mật khẩu, cậu có thể trực tiếp sử dụng. Cậu muốn tiền mặt thì dưới lầu cũng có một cái máy ATM."

Lục Lạc Cẩm lại không dám nhận, hiện tại cậu còn đang ở nhà Hoắc Ngôn Hình, làm sao có thể không biết xấu hổ nhận tiền Hoắc Ngôn Hình?

Hoắc Ngôn Hình đem hai cái thẻ để trên bàn ăn: "Ngày mai tôi sẽ về đây ăn cơm chiều, cậu lại làm mấy món tôi thích, có thể chứ?"

Chuyện này đối với Lục Lạc Cẩm cũng không phải việc gì khó, mấy ngày nay cậu vẫn luôn ở trong phòng không ra ngoài cũng không có chuyện gì làm, cơ thể giống như đã sắp tự phong bế. Nếu như hiện tại có thể làm điều gì đó cho Hoắc Ngôn Hình, Lục Lạc Cẩm muốn còn không được. Cậu vẫn luôn sầu não làm cách nào mới có thể báo đáp hắn.

Huống hồ Hoắc Ngôn Hình chỉ đề ra một yêu cầu nhỏ như vậy, Lục Lạc Cẩm nhất định sẽ làm được: "....Vâng, đương nhiên có thể."

"Vậy thì tốt rồi." Hoắc Ngôn Hình nói, "Nếu không có việc gì thì tôi đi trước, cậu cũng nên nghỉ ngơi sớm một chút."

Lục Lạc Cẩm sau khi nghe được câu nói này, trong nháy mắt cảm thấy có chút mất mát, cậu chỉ vừa mới cảm nhận được một chút an ủi, kết quả Hoắc Ngôn Hình đã nói hắn phải đi. Hiện tại Lục Lạc Cẩm cảm thấy khuyết thiếu cảm giác an toàn, nếu ở đây một mình cậu sẽ suy nghĩ miên man, cậu hy vọng Hoắc Ngôn Hình đừng đi, có người ở đây nói chuyện cùng cậu, cậu mới cảm thấy tốt hơn một chút.

Nhưng Lục Lạc Cẩm không dám biểu hiện ra ngoài.

Cậu không có cách nào yêu cầu Hoắc Ngôn Hình làm như vậy, cho nên cậu không nói lời nào mà đi theo Hoắc Ngôn Hình. Hoắc Ngôn Hình đi đến huyền quan, cậu vẫn còn đi theo hắn.

Hoắc Ngôn Hình quay đầu lại, nhìn thấy Lục Lạc Cẩm đang đi theo mình, ánh mắt cậu lúc này đáng thương tựa như chú mèo con mà cậu đang ôm trong ngực, một lớn một nhỏ cứ như vậy đồng thời nhìn chằm chằm hắn, Hoắc Ngôn Hình còn tưởng rằng cậu có chuyện muốn nói: "Làm sao vậy, hửm?"

Lục Lạc Cẩm lại lắc lắc đầu, nói: "...... Hoắc tiên sinh, chú, đi đường cẩn thận..."

Hoắc Ngôn Hình sờ sờ đầu cậu: "Buổi tối ngày mai tôi sẽ quay lại."

"...Vâng..."

Hoắc Ngôn Hình thật sự cứ như vậy mà đi, Lục Lạc Cẩm ngơ ngác đứng ở cửa trong chốc lát, lại cảm thấy có chút hối hận, nếu như vừa rồi cậu giữ hắn lại một chút thì tốt rồi.

Máy sưởi trong phòng đã ấm hơn rất nhiều, trên người cậu còn bọc một cái chăn bông nhỏ, mặc dù hiện tại Lục Lạc Cẩm không cảm thấy lạnh, nhưng tâm trạng cậu lúc này càng khó chịu hơn.

Sự lạnh giá đôi khi cũng không có gì đáng sợ, chỉ sợ nhất là đột nhiên có một tia nắng rọi vào, xua tan đi hết thảy mọi sự lạnh băng. Cậu cho rằng khối băng trong lòng đã bị ánh nắng kia làm cho tan chảy, nhưng sự ấm áp đó đã thừa lúc cậu không đề phòng đột nhiên không thấy đâu nữa, còn tàn nhẫn khoét một lỗ ở trong lòng cậu.

Thật ra nếu như Hoắc Ngôn Hình biết hôm nay là ngày sinh nhật của Lục Lạc Cẩm, hắn nhất định sẽ không vội vàng rời đi như vậy.

Nhưng chờ đến ngày hôm sau Hoắc Ngôn Hình mới biết được, nhưng vẫn là do trợ lý nói cho hắn biết.

Trợ lý sớm đã chuẩn bị quà cho hắn, còn đặt cùng một chỗ với cái túi đựng mấy quyển sách kia. Là do Hoắc Ngôn Hình vội vã đến hồ đồ, chỉ nhớ đến Lục Lạc Cẩm thích đọc sách, sau đó cũng chỉ mang theo sách mà bỏ lại túi quà.

Ngày hôm sau Hoắc Ngôn Hình phát hiện túi giấy vẫn còn ở đây, liền hỏi trợ lý nó là cái gì.

Trợ lý giật mình, anh ta nói đây là món quà mà nữa tháng trước Hoắc Ngôn Hình đã phân phó cho anh ta chuẩn bị.

Hoắc Ngôn Hình lúc này mới hậu tri hậu giác nhận ra bản thân đã bỏ lỡ điều gì, vậy mà hắn lại quên mất ngày sinh nhật của Lục Lạc Cẩm, ngày hôm qua chính là ngày cậu thành niên. Tuy nói rằng sinh nhật mỗi năm đều có, nhưng riêng sinh nhật năm 18 tuổi, nhất định chỉ có một lần.

Hoắc Ngôn Hình nghĩ rằng nên làm điều gì đó đặc biệt vào ngày Lục Lạc Cẩm thành niên, ngoại trừ nhớ đến những chuyện đã xảy ra giữa cậu và Hoắc Chính Nam, hắn càng hy vọng Lục Lạc Cẩm có thể nhớ đến những chuyện khiến cậu vui vẻ.

Kết quả hắn lại quên.

Hoắc Ngôn Hình ảo não, chỉ có thể nghĩ cách cứu vãn lại tình hình ngay lúc này, hắn hy vọng cho dù có trễ một ngày thì vẫn có thể cứu vãn kịp.

***

Ngày hôm sau tâm trạng Lục Lạc Cẩm đã tốt hơn rất nhiều.

Bởi vì lỗ tai đã không còn đau, mặt cũng không còn sưng, Lục Lạc Cẩm rốt cuộc cũng có thể ra ngoài.

Tuy rằng siêu thị này ở ngay dưới căn chung cư, bên cạnh còn có bảo tiêu mà Hoắc Ngôn Hình đã sắp xếp đi theo cậu, nhưng như vậy cũng đủ làm tâm trạng Lục Lạc Cẩm khá hơn.

Lục Lạc Cẩm không ngại có bảo tiêu đi theo, bởi vì nếu để cậu ra ngoài một mình cậu cũng không dám, lúc này có người theo bên cạnh, cậu cũng cảm thấy yên tâm hơn một chút.

Lục Lạc Cẩm mang khăn quàng cổ và khẩu trang để che đi vết thương, cậu chỉ lộ ra một đôi mắt to tròn sáng như ngọc, ngược lại càng làm thu hút sự chú ý của người khác. Bảo tiêu đi theo cậu là một vị đại thúc tuổi trung niên, xem cậu giống như con cái trong nhà, biết Lục Lạc Cẩm là người Hoắc Ngôn Hình đặc biệt quan tâm, ông càng bảo hộ Lục Lạc Cẩm vô cùng cẩn thận.

Bảo tiêu đẩy xe ở phía trước, Lục Lạc Cẩm phụ trách lấy đồ ăn ở phía sau, nếu đi ngang qua một người nào đó cứ nhìn chằm chằm vào Lục Lạc Cẩm, bảo tiêu sẽ lập tức trừng mắt với họ.

Lục Lạc Cẩm gần đây không muốn ăn cái gì, nhưng điều này cũng không làm ảnh hưởng đến tâm tình của cậu khi chuẩn bị đồ ăn cho Hoắc Ngôn Hình, nói cho cùng hiện tại điều cậu có thể làm chỉ có như vậy.

Cậu vẫn còn nhớ rõ Hoắc Ngôn Hình thích ăn tôm nõn và xương sườn, cho nên trước mắt cậu lấy hai thứ này, sau đó lại lấy thêm vài thứ khác, bất tri bất giác đã lấy đầy một xe đồ ăn.

Lục Lạc Cẩm hai ngày này đều gửi tin nhắn cho Hoắc Ngôn Hình, chủ yếu là hỏi hắn: Chú thích ăn bông cải xanh không? Hôm nay bông cải xanh rất tươi.

Dưới tin nhắn còn kèm theo hình ảnh của một bông cải xanh.

Hoắc Ngôn Hình trả lời rất nhanh: Cậu quay đầu lại đi.

Lục Lạc Cẩm vẫn còn giữ nguyên động tác cầm cái bông cải xanh để chụp hình, nhận được tin nhắn của Hoắc Ngôn Hình liền lập tức quay đầu lại.

Hoắc Ngôn Hình vậy mà đang đứng cách đó không xa, hướng về phía cậu chậm rãi đi tới.

Lục Lạc Cẩm ngơ ngác nhìn Hoắc Ngôn Hình đi đến trước mặt cậu: "Vừa rồi không thấy cậu nhận điện thoại, nên tôi đã trực tiếp hỏi bảo tiêu cậu đang ở chỗ nào."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau