Chú, Xin Chào

Chương 9: Que gặm nướu

Trước Sau
Biên tập: Măng Cụt

Hoắc Kỳ không thể không thừa nhận Khương Yến Duy đã thành công gợi lên tình cảm đồng bệnh tương liên(*) trong lòng anh. Từ trước đến giờ anh vẫn luôn tự tin rằng mình trải qua nhiều chuyện ở Hoắc gia như vậy nên đã trở thành người lãnh đạm từ lâu, sẽ không biết đồng cảm với ai cả. Nhưng hôm nay, "việc lớn" này lại bị thằng bé kia phá vỡ chỉ bằng một một tượng hổ bạch ngọc và một câu nói.

(*) Cùng chung hoạn nạn khổ sở thì trở nên thương yêu nhau (Theo vtudien.com)

Anh nhìn đồng hồ, hiếm khi mở lời mời người khác: "Muốn ăn trưa chưa? Ở lại đây ăn đi."

Khương Yến Duy chỉ nhìn mặt anh là thất thần thì sao mà ăn cơm với anh được. Với cả tính tình cậu lăng xăng, Hoắc Kỳ lại trầm ổn. Tính tình kiểu này, nói dễ nghe là thành thục cẩn trọng, có phong thái của một vị đại tướng, nói khó nghe là cán bộ lâu năm nghiêm túc, nhạt nhẽo, cứng nhắc. Cậu tưởng tượng nếu hai người cùng nhau ăn cua thì chắc chắn là cái tên này có thể xếp vỏ cua lại y nguyên như cũ.

Cậu vội vã lắc đầu.

Duyên nợ đã trả xong, nán lại thêm chút nữa lại như gánh nặng, mà tên này còn từng kẹp mông cậu nữa chứ. Tuy rằng hợp tác nhưng cũng không thể bỏ qua thù cũ, ngoại trừ bị ba mẹ liên hợp đánh đôi thì mông của cậu chưa từng bị ai mạo phạm đâu đó.

"Ừm..." Khương Yến Duy muốn tìm xưng hô nhưng chợt cảm thấy cái nào cũng không hợp lí, cái gì mà anh anh em em, không thể anh em với gương mặt đó được nên chỉ có thể làm theo lời dạy của ba dù cảm thấy Hoắc Kỳ không giống như có thể làm chú cậu lắm, "Chú... chú Hoắc, cho chú cái kia đó, chuyện ngày hôm qua coi như xong. Cháu... cháu về nha."

Ngoài ý muốn rằng Hoắc Kỳ lại không bị danh xưng kia doạ sợ, khi thấy cậu không cam lòng gọi ra miệng, nhìn vẻ mặt kia, anh cảm thấy như bị chọc cười. Tính cách thằng bé này không giống Khương Đại Vĩ chút nào, sức sống thanh xuân không phải là giả, đúng thật là người ta yêu mến. Nhìn cậu, tâm trạng vốn bị Hoắc Thanh Lâm quấy phá nay đã tốt hơn nhiều.

Hoắc Kỳ như hạt vừng trong nhân bánh(*), tuy nổi lên ý muốn đùa giỡn nhưng cũng không để lộ ra ngoài, tỏ vẻ không làm khó Khương Yến Duy: "Được rồi, vậy không giữ cháu lại nữa, cảm ơn cháu vì chuyện hôm nay. Sau này có việc gì thì cứ tìm chú, chú giải quyết giúp cháu."

(*) Không nhìn thấu được

Làm sao mà lại... chú chú chú rồi chứ?

Khương Yến Duy trừng mắt nhìn anh, vẻ mặt không phục nhưng lại không thể nói ra kia chọc Hoắc Kỳ vui vẻ không thôi. May là trước giờ anh luôn giỏi giả vờ giả vịt, nếu không sẽ doạ thằng bé này không dám tới nữa. Hoắc Kỳ bình tĩnh đứng lên, thái độ như đối xử với vãn bối: "Vậy con ra ngoài đi, chú gọi tài xế đưa con về."

Khương Yến Duy cảm giác như mình bị nghẹn cơm sắp chết. Vấn đề là khi người ta nghẹn chết còn có thể đoán xem là mưu sát hay ngộ sát nhưng khi nhìn gương mặt của Hoắc Kỳ thì lại không đoán được. Đây không phải là kiểu người mặt than. Một là gương mặt đẹp trai hoàn hảo, cực kì phù hợp với mẫu bạn trai mơ ước của cậu nhưng lại là một trưởng bối không thể nhìn lung tung; hai là 80% nói lên rằng người này đã được đào tạo trong Cục Bí Mật, biểu hiện không thể chê vào đâu được, nhìn thế nào cũng thấy anh ta nghĩ nhiều.

Khương Yến Duy bị đưa ra với một tâm trạng buồn bực, Bành Việt mở to mắt không dám tin, Hoắc Kỳ thế mà lại không chỉ đi xuống chung mà còn đưa người ta ra tận xe, thậm chí còn nói với Khương Yến Duy đang ngồi trong xe: "Rảnh rỗi nhớ ghé chơi."

Xe lăn bánh, Bành Việt nhận ra tâm trạng hôm nay của ông chủ không tệ, không giống tâm trạng "bình thường" sau khi nghe điện thoại của Hoắc Thanh Lâm. Bành Việt gán lên đầu Khương Yến Duy ba chữ--- "Que gặm nướu".

Tất nhiên là Khương Yến Duy sẽ trở lại bệnh viện, mấy ngày nay cậu không định về nhà. Cậu vốn muốn tìm chỗ nào lắp bụng trước nhưng không ngờ chỉ mới đi được nửa đường, tài xế Hoắc Kỳ đã ghé vào Việt Nghiễm Lâu, nói là Hoắc Kỳ sợ cậu đói nên dặn ghé vào đây mua cho cậu mang về.

Khương Yến Duy... Khương Yến Duy cảm thấy gọi tiếng chú này cũng không lỗ vốn, người này thật sự là giống tri kỉ hơn trưởng bối.

Tài xế vốn định đưa cậu đến tận nơi nhưng cậu sợ ba mình sắp xếp người núp lùm nên từ chối. Tự mình xách túi to lên lầu, không ngờ vừa mở cửa đã thấy Chu Hiểu Văn và Trương Phương Phương đang ngồi trong phòng bệnh.

Hai đứa nhóc choai choai ăn nhiều chết ông. Hai tên này chắc chắn là vừa tan học đã đến đây, đói đến mức mắt phát ra ánh sáng xanh lục(?). Đây là hai thần trợ lực hôm qua giúp cậu trả thù tiểu tam, Khương Yến Duy hiển nhiên không dám để họ bị đói, vội vã mời cơm.



Tuy ăn cơm nhưng Trương Phương Phương và Chu Hiểu Văn cũng không nhàn rỗi, phải vừa ăn vừa kể chuyện hôm qua, lúc mà cậu ở trên lầu. Nói bọn họ làm đã kể chuyện Quách Sính Đình xấu xa như thế nào, đặc biệt là Trương Phương Phương, từ nhỏ đã có khả năng kể chuyện cực tốt, cô đã nói gì, mẹ Chu Hiểu Văn nói sao, vẻ mặt Quách Sính Đình thay đổi như thế nào, cô đều diễn tả y như thật. Khương Yến Duy nghe kể thì vui mừng không thôi, mở miệng bình luận: "Đáng đời!"

Tất nhiên là vui mừng qua đi thì lo lắng lại tới, cậu hỏi Trương Phương Phương: "Chắc ba mày không biết chuyện hôm qua đâu ha?"

Đúng thật là Khương Yến Duy đã lên cao tốc nhưng đi chưa xa đã bị cảnh sát giao thông cản lại, chết từ trong trứng nước. Mà việc đã định, Trương Phương Phương đành gọi cấp dưới của ba mình- là người đàn ông cao to đen tìm ra cậu hôm qua để dàn dựng và diễn một màn như thế.

Trương Phương Phương húp cháo cá, đảm bảo: "Yên tâm đi, bọn họ không nói ai đâu."

Khương Yến Duy trả lời: "Cảm ơn anh trai hôm qua giúp tao, lời lẽ đanh thép thật, quá dữ."

Trương Phương Phương đáp lời: "Cảm ơn sớm thế. À đúng rồi, vậy sau này mày định thế nào?"

Khương Yến Duy tỏ vẻ không biết làm sao, "Thì tao ra ngoài ở chứ sao, không phải ba tao đã đồng ý cho tao một căn hộ sao? Nơi đó sẽ trở thành "căn cứ" của chúng ta, quá đã." Khương Yến Duy đã mười tám rồi, cũng không ngốc, cậu biết dù mình có làm ầm ĩ thế nào cũng không thể khiến ba cậu ly hôn.

Trương Phương Phương khinh thường liếc cậu, quay sang Chu Hiểu Văn: "Ê mày nhìn thử coi có phải thằng này ngốc luôn rồi không?"

Chu Hiểu Văn thận trọng hơn Trương Phương Phương nhiều, một đao thấy máu đâm trúng(*) Khương Yến Duy: "Mày nghĩ thử xem, mẹ kế mày thiệt thòi nhiều như vậy, ả ta sẽ để yên sao?"

(*) Đánh (nói) trúng vào điểm mấu chốt

Khương Yến Duy ngẩn người, với kinh nghiệm "chiến đấu" của cậu thì đúng thật là cậu không nghĩ tới chuyện này. Nhưng mà nếu cậu không trở về thì có thể xảy ra chuyện gì chứ? Ngày hôm qua cậu "quậy" tưng bừng như vậy, ba cũng không nói cậu tiếng nào, Khương Yến Duy nghĩ hẳn là đây không phải chuyện lớn.

Cậu nói suy nghĩ của mình ra, Trương Phương Phương và Chu Hiểu Văn tỏ vẻ bất lực, Chu Hiểu Văn vỗ vai khuyên cậu: "Yến Yến, Duy Duy, Khương Yến Duy ơi, mày chú tâm chút đi. Hôm qua anh đây đã suy nghĩ cả tối, nói cho mày mấy cái cần lưu ý, mày nghe nè: Một là không được ở một mình với Quách Sính Đình, hai người kém nhau ít tuổi quá, coi chừng ả nói mày có ý đồ với ả đó."

Khương Yến Duy đánh y một cái: "Mày coi truyện cấm nhiều quá rồi đó."

Trương Phương Phương chen ngang: "Mày nghe nghiêm túc chút đi, đây đều là kinh nghiệm vả mặt tiểu tam mà tụi tao rút ra được, tôn trọng nghe chưa?"

Khương Yến Duy chỉ có thể nghe tiếp.

Chu Hiểu Văn mở miệng: "Hai là không được ở một mình với em trai mày, là con khỉ đó đó. Thân thể nó yếu như vậy, lỡ như Quách Sính Đình bày trò vu oan mày rồi sao."

Khương Yến Duy cười cười: "Ba tao cũng hơn bốn mươi rồi, làm cho ả mang thai con trai một lần là ả đã vui muốn điên rồi, sao mà có thể học theo Võ Tắc Thiên giết con được. Tuy rằng không có đầu óc nhưng ả ta cũng không có dại như vậy đâu. Từng món một, tụi bây ăn nhanh rồi rút lui đi, trễ học đó."

Nhưng Khương Yến Duy lại không ngờ buổi trưa mình chỉ nói vài câu mà buổi chiều báo ứng đã tới rồi, cậu bị vả mặt chát chát chát.

Đứa em trai của Khương Yến Duy nay đã bị viêm phổi nặng, đang ở bệnh viện, ba cậu và Quách Sính Đình đều ở đó. Nhưng đây không phải vấn đề, cậu không có tình cảm gì với thằng nhóc kia, nó sinh bệnh thì ngã bệnh thôi. Vấn đề là Quách Sính Đình một mực khẳng định là do cậu làm.

Lúc bị trách móc đã là chạng vạng tối. Buổi trưa, trước khi hai người kia rời đi đã để lại cho cậu một đống đề, Khương Yến Duy không định ra ngoài, cậu phải học tập cho thật tốt nên đã dành cả buổi để giải quyết hai cục tạ đó. Bận xong thì hoa mắt chóng mặt, chuẩn bị lên đường kiếm ăn thì nghe bên ngoài có tiếng động, là giọng của Quách Sính Đình.



Bà cô này bị chọc tức, cổ họng như bị rách, giọng nói rất khó nghe, ở ngoài nói, "Khương Đại Vĩ, Khương Yến Duy là con trai anh còn Khương Yến Siêu không phải sao? Hôm nay anh cũng thấy con trai rồi, suýt nữa đã không có suýt nữa(*)! Con nó mới có một tháng hơn, anh không đau lòng con sao?"

(*) Tương tự cụm "không có sau đó" ở Việt Nam mình. Trong câu có thể hiểu là suýt nữa thì toi rồi.

Khương Yến Duy không biết đây là chuyện gì nhưng tốt xấu gì cũng có chút cảnh giác đứng dậy lại gần cửa nghe.

Lại nghe Khương Đại Vĩ đáp bên ngoài: "Sao tôi lại không thương Siêu Siêu? Nhưng chuyện này thì liên quan Yến Duy chỗ nào?"

Quách Sính Đình nói tiếp: "Sao mà không liên quan? Rõ ràng là ngày hôm qua vẫn còn tốt, đã sắp khoẻ rồi nhưng buổi tối lại chỉ có Khương Yến Duy trên lầu, không phải nó thì là ai?"

"Cô cũng nói lý quá ha!" Khương Đại Vĩ trả lời: "Ngày hôm qua ở trên lầu nhưng hôm nay mới phát bệnh thì liên quan chỗ nào?"

Lúc này, chị ba Quách Sính Đình mới nói: "Em rể, em không nói như vậy được. Ăn cơm cũng phải nhai hai cái mới vào bụng, vừa nhiễm bệnh là hiện ra ngoài ngay sao? Lại nói, chuyện này cũng không thể xem là nó không cố tình đúng không? Thằng bé kia ở bệnh viện mấy hôm, còn ra ngoài cả ngày, ít nhiều gì trên người cũng có vi khuẩn, nói không chừng là nó lại xem em trai, không cẩn thận mang vi khuẩn vào. Cậu cũng biết rồi, con nít bây giờ viêm phổi đa số là do nhiễm khuẩn, không phải lại hỏi một chút là được rồi sao?"

Khương Đại Vĩ thở dài: "Cô... cô đúng thật là..." Ông cũng không biết nói gì, việc gia đình bất hoà này làm người dù bên ngoài làm ăn thành công như ông về nhà cực kì uể oải, "Được rồi, tôi hỏi nhưng mấy người không được mở miệng, được không?"

Khương Yến Duy đứng phía sau lập tức đẩy cửa ra, đối mặt với đám người bên ngoài.

Đám người Khương Đại Vĩ giật mình, có lẽ là không nghĩ rằng cậu lại nghe thấy. Quách Sính Đình lại không giống như diễn kịch, mắt ả và mắt chị ả đều đã sưng đỏ, dường như đã khóc rất lâu. Nếu không gì cản trở thì tám mươi phần trăm là muốn nhào lên ăn sống cậu.

Cậu suy đoán, có lẽ Khương Yến Siêu thật sự không tốt lắm. Có điều cậu cũng không thấy gì lạ, là một người ngoài cuộc, con khỉ kia sức khoẻ kém, bệnh chưa khỏi mà đã xuất viện, chẳng qua Quách Sính Đình chưa bao giờ nghĩ vấn đề lại nằm trên người mình mà thôi.

Cậu nghiêng người, chừa ra lối đi, nhìn ba mình nói: "Vào đi, ồn ào như vậy là để người ta chê cười à."

Khương Đại Vĩ hơi mở miệng, chỉ có thể đi vào, Quách Sính Đình và chị ả lúc vào còn liếc cậu một cái. Khương Yến Duy bình tĩnh đóng cửa, có lẽ là mang trong mình chút hi vọng, cậu chủ động nói: "Ba, hôm qua con chỉ ở tầng hai, không đi đâu cả."

Khương Đại Vĩ cũng không ngờ cậu lại chủ động nói ra, theo bản năng mà hỏi lại lần nữa, "Thật sự không đi?"

Thật ra câu nói này rất đơn giản, cũng như câu "Biết sửa sai chưa?" mà ba thường hỏi cậu khi đánh cậu sau mỗi lần gây chuyện. Có điều vật đổi sao dời, bây giờ lại không như thế. Bây giờ cậu chỉ muốn nói với người ba vẫn luôn che chở mình rằng cậu không làm như thế. Nhưng bây giờ cậu lại không biết làm sao.

Cậu không hình dung rõ được đây là loại cảm giác gì được, nó không giống như trước kia, trước kia cậu bị đập đầu, chỉ là oan ức, muốn khóc, muốn ba thay cậu giải oan. Nhưng lúc này dường như lại không như vậy, cậu cảm thấy chua xót cùng cực, giống như có thứ gì dần biến mất khỏi cơ thể cậu, có lẽ đây là cái hiểu mà ba cậu nói đi.

Khương Yến Duy nhìn ông, một lúc sau mới nói từng chữ: "Ba, nếu ba không hỏi lại thì tốt biết bao."

Tác giả có lời muốn nói: Sắp lên bảng rồi, cầu tung hoa. Ngoài ra, xu hướng của áng văn này là Hoắc Kỳ phụ trách động não, Khương Yến Duy phụ trách dùng võ mồm và vũ lực để xử mấy người kia. Vì vậy không cần lo bọn họ bắt nạt thụ đâu, moah.

Lời của Cụt:

Dành cho bạn nào không hiểu "que gặm nướu" nghĩa là sao thì đại loại là khi con nít mới mọc răng thì tụi nó thường ngứa nướu, nếu không được cắn cái gì đó thì tụi nó sẽ bức bối và dễ khóc nên đó là lí do que gặm nướu ra đời. Tương tự thì mỗi khi anh Hoắc khó chịu thì chỉ cần có Duy Duy ở bên thì sẽ không khó chịu nữa, Duy Duy là que gặm nướu của anh Hoắc đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau