Chương 116: Xem phim
Kha Tây Ninh không phải giun trong bụng Nghiêm Tự, đương nhiên không rõ được mạch suy nghĩ của mấy cái người đàn ông này. Chân tướng của sự thật ra sao, ngoại trừ bản thân Nghiêm Tự, có lẽ cũng chẳng ai biết được. Cậu do dự trong chốc lát, sẵn sàng để trả lời.
Nghiêm Tự lại không hay biết rằng Kha Tây Ninh đang xoắn xuýt, dường như hắn thấy đoạn đối thoại của hai người chả có chút dinh dưỡng nào cả, liền không nói gì nữa mà chỉ nắm tay Kha Tây ninh đi thẳng đến trước cửa phòng chiếu số 3. Cùng với một tiếng ‘kẹt’, một luồng ánh sáng mỏng từ bên ngoài hành lang rọi vào trong phòng chiếu.
Tiếng động ấy không lớn cũng không nhỏ, vốn có thể sẽ khiến hoặc ít hoặc nhiều người chú ý tới. Kha Tây Ninh nghĩ ra điều này, có cố ý lùi lại hai ba bước, để tránh khỏi bị khán giả nhận ra.
Nhưng mà đêm nay là do cậu nghĩ nhiều rồi.
Trong phòng chiếu không có một người nào chú ý tới sự thay đổi ở góc này. Mặc dù bọn họ tuyệt nhiên là những cá thể bất đồng, nhưng giờ phút này cử chỉ lại ăn ý đến không có sự khác biệt nào, tất cả vẫn cứ ngước mắt tập trung toàn bộ tinh thần nhìn chăm chú vào màn hình lớn, chăm chú tới độ ngay cả mắt cũng không nỡ chớp, càng miễn bàn đến chuyện chú ý tới việc ‘có người đẩy cửa’ chẳng hề quan trọng – nhỏ bé tới không đáng kể.
Bởi vậy cũng chẳng có ai phát hiện ra hai bóng đen đang đứng ở cửa phòng chiếu phim là hai diễn viên lớn.
Sợ làm phiền quần chúng đang chuyên chú xem phim, toàn bộ hành trình Kha Tây Ninh đều rón rén khom lưng đi về phía trước. Vu Thiến Văn mua cho bọn họ một cặp vé ghế ngồi tình nhân. Cậu nhìn về phía hàng ghế cuối cùng phía xa xa, tâm lạnh hơn nửa. Vạn lý trường chinh mà mới đi được có bước đầu tiên.
Vóc dáng Nghiêm Tự cao ráo, mặc dù khom lưng đi qua cũng dễ cản tầm nhìn. Người thanh niên ngồi ở một bên bất mãn nhíu mày, từ dưới cổ phát ra mấy câu bực tức khó nghe. Kha Tây Ninh sợ Nghiêm Tự sẽ vì chuyện ấy mà dừng lại, cậu liền vội vàng trấn an rồi kéo kéo ống tay áo Nghiêm Tự, nhẹ giọng nói ‘Thật ngại quá’, tiếp đó vội vã đi qua.
Người con gái ngồi bên cạnh chàng thanh niên ấy chắc là fan của Kha Tây Ninh, vừa nghe thấy thì liền quay phắt sang nhìn phía xung quanh bạn trai mình.
Cả phòng chiếu đều tối như mực, giơ tay lên chẳng thấy được năm ngón.
Cô bạn gái dù có cố mở hai mắt thật lớn đến độ nào cũng chỉ thấy được mơ hồ bóng lưng ở phía trước… Người thấp hơn ăn mặc quá chói mắt, là người đầu tiên đập vào mắt cô nàng.
Anh bạn trai không hiểu gì mới hỏi: “Em làm sao thế?”
“Không có chuyện gì.” Cô gái đáo, “Hình như em nghe thấy âm thanh của thần tượng.”
Anh chàng đương nhiên biết thần tượng của bạn gái mình là ai, bằng không cũng sẽ không chịu để bị kéo đến xem một bộ phim mà anh ta chả có tí tẹo hứng thú nào.
Anh ta cười đáp: “Em bị ảo giác rồi.”
Cô gái lườm bạn trai một cái, nhưng trong lòng cô cũng đồng ý với ý kiến của anh ta. Không đến mức ảo giác, nhưng nhất định là cô nghe nhầm rồi.
Kha Tây Ninh ngồi xuống, hung hăng thở phào nhẹ nhõm.
Nghiêm Tự nghĩ mà thấy buồn cười, hắn nói: “Sao em lại căng thẳng như vậy?”
“Anh không căng thẳng à?”
Nghiêm Tự cười rồi lắc đầu.
Kha Tây Ninh lại giống như bị mũi đao sượt qua hai lần. Cậu trừng mắt, dùng đè giọng nói: “Anh không sợ bị phát hiện à?”
Hắn trêu: “Không sợ, nếu bị phát hiện thì coi như ở anh cầu hôn em ở nơi công cộng, tiện thể công khai luôn.”
Kha Tây Ninh không nói thêm gì: “….”
Ngồi bên cạnh họ là một ông chú. Một mình anh ta bao trọn hai chỗ ngồi, trấn thủ ở ghế tình nhân.Anh ta không nhịn mà quát nhẹ một tiếng: “Mấy người tán phét xong chưa hả? Có định xem phim không?”
Kha Tây Ninh: “….”
Cậu lại vội vàng không ngừng tỏ vẻ áy náy.
Nghiêm Tự lắc đầu với cậu, rồi hắn lấy tay Kha Tây Ninh đặt lên chân mình, thấp giọng bảo: “Em há miệng ra.”
Ý thức của cậu căn bản chưa chạy qua mạch não, cứ thế theo bản năng há miệng. Nghiêm Tự đút hai miếng bỏng ngô vào miệng cậu, rồi cười khẽ một tiếng. Kha Tây Ninh giật mình mà nhai hai ba cái, cuối cùng cậu dùng giọng nói nhỏ như tiếng muối nói: “… Quá ngọt.”
Nghiêm Tự ừ một tiếng.
Kha Tây Ninh bảo: “Anh ăn không?”
“Anh không.”
“Ồ.”
Ông chú cau mày rời sang ghế khác. Anh ta trái lại không phải là ngại hai người này ầm ĩ, chỉ thuần túy là ghét mấy đôi tình nhân chim chuột. Ông chú đã hơn 40 tuổi, vẫn còn là cẩu độc thân, gia đình sự nghiệp tất cả đều không thành, ngày hôm nay tăng ca xong đột nhiên muốn đi xem phim kết quả cái rạp chiếu này vào nửa đêm chỉ còn có hai bộ. Một bộ là phim ma của quốc nội sản xuất, một bộ còn lại là phim đồng chí. Anh ta đắn đo suy nghĩ, cuối cùng giữa việc bị dọa sợ vỡ mật và việc xem một đôi gay chim chuột thì anh ta chọn vế sau.
Kết quả không chỉ phải xem diễn viên chim chuột trên màn anh, mà ở dưới ghế ngồi cũng bị hai vị này đút cho đầy thức ăn chó.
Kha Tây Ninh lại kéo ống tay áo của Nghiêm Tự, nhỏ giọng nói: “Xem phim đi anh.”
Nghiêm Tự khẽ cười thành tiếng.
Toàn bộ đoạn trước của phim họ đều đã bỏ qua, nhưng giống như Nghiêm Tự nói, bọn họ hoàn toàn có thể xem tiếp mà không lấn cấn gì. Phim giờ đang chiếu tới đoạn nhóm của Mạc Thất đang đánh nhau với một băng trộm cướp khác, đối phương người đông thế mạnh, anh lại bị nội gián bán đứng, bên người không có một viện trợ nào, đạn đã hết, chỉ có hai bàn tay trần liều mạng với kẻ khác.
Đầu, ngực, đùi của Mạc Thất đều bị thương tích, máu chảy không ngừng, bối cảnh vô cùng đẫm máu.
Cách đó không xa là tiếng tàu hỏa kéo còi ‘Tu Tu’, một người đàn ông đang bị thương nằm chỉ cách đường ray hai ba mét. Anh ôm lồng ngực không ngừng chảy máy, đôi mắt mở lớn nhìn trời xanh mênh mông bát ngát, ánh mắt trống rỗng lại cứ quanh quẩn như có như không chẳng muốn xa rời.
Lúc này trên màn ảnh bắt đầu chiếu lại cảnh anh và Lưu Lê quen biết nhau. Lần đầu gặp nhau là trong một quán mì thịt bò, lần thứ hai gặp lại Mạc Thất phát hiện ra cậu nhóc này chẳng có nhà để về, vì một nguyên nhân không nói rõ được liền thu nhận đứa trẻ này về làm thủ hạ. Mạc Thất thu nhận Lưu Lê, gây nên làn sóng hỗn loạn ở trong đạo. Nói là thu nhận, vị lão đại này lại không để cho thằng nhóc này làm bất cứ việc gì, cái gì ăn ngon uống ngon đều cung cấp để nuôi dưỡng đối phương, giống như cúng Bồ Tát vậy. Điều này làm cho các huynh đệ vào sinh ra tử khác đỏ mắt không ngớt. Không chỉ có như vậy, bọn họ luôn không ngừng hoài nghi về thân phận của Lưu Lê, khắp nơi đều chĩa mũi nhọn vào cậu.
Mạc Thất một mình ngăn cơn sóng dữ, giữ Lưu Lê lại bên mình.
Hoa tuyết rơi xuống từng cụm, hòa tan với mặt cỏ đã khô vàng, cũng tan vào cùng với máu tươi của người đàn ông ấy, hóa thành một vùng máu loãng.
Mạc Thất mở lớn hai mắt nhớ lại tất cả những gì về anh và Lưu Lê. Anh đã từng không biết rằng, hóa ra trên thế gian này vẫn có người mang ánh mắt sáng ngời và trong véo đến vậy, không trộn lẫn một chút nào hỗn loạn của nhân thế, khi nhìn chăm chú vào anh thì trong mắt cũng chỉ có anh, thật giống như là… thật giống như là anh chính là toàn bộ thế giới của em vậy.
Người đàn ông ấy ho khan vài tiếng, rõ ràng sinh tử đang bị đe dọa, lại vẫn nhớ tới Tiểu Lưu Lê anh giữ trong lòng, rồi không kìm được lòng mà lộ ra một nụ cười mỉm. Nụ cười ấy lộ ra một chút cảm giác dầu hết đèn tắt đầy thê lương, nhưng nhiều hơn cả chính là sự ôn nhu lưu luyến khi đối mặt với người mình yêu.
Chưa có ai từng thấy được nụ cười như thế từ Mạc Thất, ngay cả Lưu Lê cũng chưa từng.
Đây là lần đầu tiên anh cười như vậy.
Trong rạp truyền tới loáng thoáng những tiếng nức nở, đã có các khán giả nữ dễ xúc động mà nhỏ giọng khóc lên. Kha Tây Ninh ngồi ở trên cùng, cậu nhìn từ trên cao xuống, không khỏi có chút giật mình. Cậu cứ tưởng rằng nửa đêm rạng sáng thế này, còn là ở một rạp chiếu phim với thiết bị tương đối sơ sài, thì cũng sẽ không có đông khán giả. Nhưng tình hình lại tốt hơn nhiều so với tưởng tượng của cậu, tuy rằng không đến mức là kín hết chỗ ngồi, nhưng nhìn sơ sơ, thì nhìn số ghế được lấp đầy cũng khá ổn.
Ông chú ngồi bên cạnh Kha Tây Ninh rất thờ ơ mà ném hai cái bỏng ngô vào miệng, anh ta cười xùy một tiếng: “Có cái quái gì mà phải khóc.”
Trái tim đang diễn biến theo sự phát triển nội dung phim của Kha Tây Ninh bị hung hăng kéo một cái, tâm tình của cậu cũng chầm chậm đi xuống theo. Nghiêm Tự phát hiện ra sự chuyển biến tâm trạng của cậu, ôn nhu hỏi: “Em sao thế?”
“…” Kha Tây Ninh hít một hơi thật sâu, “Em còn nhớ lần đó anh quay cảnh này phải treo người trên cáp, đã bị thương thật, phải nghỉ ngơi hơn một tuần liền.”
Nghiêm Tự cũng chẳng để tâm, đáp: “Đều đã qua rồi em à.”
Kha Tây Ninh cụp mắt nói: “Lúc đó anh có đau lắm không?”
“Không đau.” Nghiêm Tự trả lời, “Mà dù có đau anh cũng chẳng còn nhớ nữa rồi.”
Hắn ngừng lại, thầm nghĩ rằng dù có đau tới mức nào đi chăng nữa, cũng không đau bằng được với lúc em rời xa anh. Thế nhưng đó cũng đều là chuyện… của quá khứ rồi.
Cuối cùng Lưu Lê cũng tìm được Mạc Thất, tấm thân gầy gò của cậu cõng Mạc Thất tới bệnh viện. Tiếp đó nội dung phim tiến vào sự bình yên. Những tiếng nức nở như ẩn như hiện tiêu tan, chẳng được bao lâu, thì một loạt những tiếng kêu hốt hoảng vang lên.
Ông chú đỏ mặt tía tai vỗ đùi một cái, sửng sốt bật một tiếng: “Đm!”
Hộp bỏng trong tay anh ta suýt chút nữa là đổ ụp xuống đất.
Kha Tây Ninh ngước mắt nhìn, liền hiểu nguyên nhân vì sao tâm tình của khán giả lại chuyển biến như vậy, đó cũng là một trong những nguyên nhân vì sao bộ phim bị phong sát nhiều năm như thế ____ cảnh giường chiếu.
Hết chương 116.
Nghiêm Tự lại không hay biết rằng Kha Tây Ninh đang xoắn xuýt, dường như hắn thấy đoạn đối thoại của hai người chả có chút dinh dưỡng nào cả, liền không nói gì nữa mà chỉ nắm tay Kha Tây ninh đi thẳng đến trước cửa phòng chiếu số 3. Cùng với một tiếng ‘kẹt’, một luồng ánh sáng mỏng từ bên ngoài hành lang rọi vào trong phòng chiếu.
Tiếng động ấy không lớn cũng không nhỏ, vốn có thể sẽ khiến hoặc ít hoặc nhiều người chú ý tới. Kha Tây Ninh nghĩ ra điều này, có cố ý lùi lại hai ba bước, để tránh khỏi bị khán giả nhận ra.
Nhưng mà đêm nay là do cậu nghĩ nhiều rồi.
Trong phòng chiếu không có một người nào chú ý tới sự thay đổi ở góc này. Mặc dù bọn họ tuyệt nhiên là những cá thể bất đồng, nhưng giờ phút này cử chỉ lại ăn ý đến không có sự khác biệt nào, tất cả vẫn cứ ngước mắt tập trung toàn bộ tinh thần nhìn chăm chú vào màn hình lớn, chăm chú tới độ ngay cả mắt cũng không nỡ chớp, càng miễn bàn đến chuyện chú ý tới việc ‘có người đẩy cửa’ chẳng hề quan trọng – nhỏ bé tới không đáng kể.
Bởi vậy cũng chẳng có ai phát hiện ra hai bóng đen đang đứng ở cửa phòng chiếu phim là hai diễn viên lớn.
Sợ làm phiền quần chúng đang chuyên chú xem phim, toàn bộ hành trình Kha Tây Ninh đều rón rén khom lưng đi về phía trước. Vu Thiến Văn mua cho bọn họ một cặp vé ghế ngồi tình nhân. Cậu nhìn về phía hàng ghế cuối cùng phía xa xa, tâm lạnh hơn nửa. Vạn lý trường chinh mà mới đi được có bước đầu tiên.
Vóc dáng Nghiêm Tự cao ráo, mặc dù khom lưng đi qua cũng dễ cản tầm nhìn. Người thanh niên ngồi ở một bên bất mãn nhíu mày, từ dưới cổ phát ra mấy câu bực tức khó nghe. Kha Tây Ninh sợ Nghiêm Tự sẽ vì chuyện ấy mà dừng lại, cậu liền vội vàng trấn an rồi kéo kéo ống tay áo Nghiêm Tự, nhẹ giọng nói ‘Thật ngại quá’, tiếp đó vội vã đi qua.
Người con gái ngồi bên cạnh chàng thanh niên ấy chắc là fan của Kha Tây Ninh, vừa nghe thấy thì liền quay phắt sang nhìn phía xung quanh bạn trai mình.
Cả phòng chiếu đều tối như mực, giơ tay lên chẳng thấy được năm ngón.
Cô bạn gái dù có cố mở hai mắt thật lớn đến độ nào cũng chỉ thấy được mơ hồ bóng lưng ở phía trước… Người thấp hơn ăn mặc quá chói mắt, là người đầu tiên đập vào mắt cô nàng.
Anh bạn trai không hiểu gì mới hỏi: “Em làm sao thế?”
“Không có chuyện gì.” Cô gái đáo, “Hình như em nghe thấy âm thanh của thần tượng.”
Anh chàng đương nhiên biết thần tượng của bạn gái mình là ai, bằng không cũng sẽ không chịu để bị kéo đến xem một bộ phim mà anh ta chả có tí tẹo hứng thú nào.
Anh ta cười đáp: “Em bị ảo giác rồi.”
Cô gái lườm bạn trai một cái, nhưng trong lòng cô cũng đồng ý với ý kiến của anh ta. Không đến mức ảo giác, nhưng nhất định là cô nghe nhầm rồi.
Kha Tây Ninh ngồi xuống, hung hăng thở phào nhẹ nhõm.
Nghiêm Tự nghĩ mà thấy buồn cười, hắn nói: “Sao em lại căng thẳng như vậy?”
“Anh không căng thẳng à?”
Nghiêm Tự cười rồi lắc đầu.
Kha Tây Ninh lại giống như bị mũi đao sượt qua hai lần. Cậu trừng mắt, dùng đè giọng nói: “Anh không sợ bị phát hiện à?”
Hắn trêu: “Không sợ, nếu bị phát hiện thì coi như ở anh cầu hôn em ở nơi công cộng, tiện thể công khai luôn.”
Kha Tây Ninh không nói thêm gì: “….”
Ngồi bên cạnh họ là một ông chú. Một mình anh ta bao trọn hai chỗ ngồi, trấn thủ ở ghế tình nhân.Anh ta không nhịn mà quát nhẹ một tiếng: “Mấy người tán phét xong chưa hả? Có định xem phim không?”
Kha Tây Ninh: “….”
Cậu lại vội vàng không ngừng tỏ vẻ áy náy.
Nghiêm Tự lắc đầu với cậu, rồi hắn lấy tay Kha Tây Ninh đặt lên chân mình, thấp giọng bảo: “Em há miệng ra.”
Ý thức của cậu căn bản chưa chạy qua mạch não, cứ thế theo bản năng há miệng. Nghiêm Tự đút hai miếng bỏng ngô vào miệng cậu, rồi cười khẽ một tiếng. Kha Tây Ninh giật mình mà nhai hai ba cái, cuối cùng cậu dùng giọng nói nhỏ như tiếng muối nói: “… Quá ngọt.”
Nghiêm Tự ừ một tiếng.
Kha Tây Ninh bảo: “Anh ăn không?”
“Anh không.”
“Ồ.”
Ông chú cau mày rời sang ghế khác. Anh ta trái lại không phải là ngại hai người này ầm ĩ, chỉ thuần túy là ghét mấy đôi tình nhân chim chuột. Ông chú đã hơn 40 tuổi, vẫn còn là cẩu độc thân, gia đình sự nghiệp tất cả đều không thành, ngày hôm nay tăng ca xong đột nhiên muốn đi xem phim kết quả cái rạp chiếu này vào nửa đêm chỉ còn có hai bộ. Một bộ là phim ma của quốc nội sản xuất, một bộ còn lại là phim đồng chí. Anh ta đắn đo suy nghĩ, cuối cùng giữa việc bị dọa sợ vỡ mật và việc xem một đôi gay chim chuột thì anh ta chọn vế sau.
Kết quả không chỉ phải xem diễn viên chim chuột trên màn anh, mà ở dưới ghế ngồi cũng bị hai vị này đút cho đầy thức ăn chó.
Kha Tây Ninh lại kéo ống tay áo của Nghiêm Tự, nhỏ giọng nói: “Xem phim đi anh.”
Nghiêm Tự khẽ cười thành tiếng.
Toàn bộ đoạn trước của phim họ đều đã bỏ qua, nhưng giống như Nghiêm Tự nói, bọn họ hoàn toàn có thể xem tiếp mà không lấn cấn gì. Phim giờ đang chiếu tới đoạn nhóm của Mạc Thất đang đánh nhau với một băng trộm cướp khác, đối phương người đông thế mạnh, anh lại bị nội gián bán đứng, bên người không có một viện trợ nào, đạn đã hết, chỉ có hai bàn tay trần liều mạng với kẻ khác.
Đầu, ngực, đùi của Mạc Thất đều bị thương tích, máu chảy không ngừng, bối cảnh vô cùng đẫm máu.
Cách đó không xa là tiếng tàu hỏa kéo còi ‘Tu Tu’, một người đàn ông đang bị thương nằm chỉ cách đường ray hai ba mét. Anh ôm lồng ngực không ngừng chảy máy, đôi mắt mở lớn nhìn trời xanh mênh mông bát ngát, ánh mắt trống rỗng lại cứ quanh quẩn như có như không chẳng muốn xa rời.
Lúc này trên màn ảnh bắt đầu chiếu lại cảnh anh và Lưu Lê quen biết nhau. Lần đầu gặp nhau là trong một quán mì thịt bò, lần thứ hai gặp lại Mạc Thất phát hiện ra cậu nhóc này chẳng có nhà để về, vì một nguyên nhân không nói rõ được liền thu nhận đứa trẻ này về làm thủ hạ. Mạc Thất thu nhận Lưu Lê, gây nên làn sóng hỗn loạn ở trong đạo. Nói là thu nhận, vị lão đại này lại không để cho thằng nhóc này làm bất cứ việc gì, cái gì ăn ngon uống ngon đều cung cấp để nuôi dưỡng đối phương, giống như cúng Bồ Tát vậy. Điều này làm cho các huynh đệ vào sinh ra tử khác đỏ mắt không ngớt. Không chỉ có như vậy, bọn họ luôn không ngừng hoài nghi về thân phận của Lưu Lê, khắp nơi đều chĩa mũi nhọn vào cậu.
Mạc Thất một mình ngăn cơn sóng dữ, giữ Lưu Lê lại bên mình.
Hoa tuyết rơi xuống từng cụm, hòa tan với mặt cỏ đã khô vàng, cũng tan vào cùng với máu tươi của người đàn ông ấy, hóa thành một vùng máu loãng.
Mạc Thất mở lớn hai mắt nhớ lại tất cả những gì về anh và Lưu Lê. Anh đã từng không biết rằng, hóa ra trên thế gian này vẫn có người mang ánh mắt sáng ngời và trong véo đến vậy, không trộn lẫn một chút nào hỗn loạn của nhân thế, khi nhìn chăm chú vào anh thì trong mắt cũng chỉ có anh, thật giống như là… thật giống như là anh chính là toàn bộ thế giới của em vậy.
Người đàn ông ấy ho khan vài tiếng, rõ ràng sinh tử đang bị đe dọa, lại vẫn nhớ tới Tiểu Lưu Lê anh giữ trong lòng, rồi không kìm được lòng mà lộ ra một nụ cười mỉm. Nụ cười ấy lộ ra một chút cảm giác dầu hết đèn tắt đầy thê lương, nhưng nhiều hơn cả chính là sự ôn nhu lưu luyến khi đối mặt với người mình yêu.
Chưa có ai từng thấy được nụ cười như thế từ Mạc Thất, ngay cả Lưu Lê cũng chưa từng.
Đây là lần đầu tiên anh cười như vậy.
Trong rạp truyền tới loáng thoáng những tiếng nức nở, đã có các khán giả nữ dễ xúc động mà nhỏ giọng khóc lên. Kha Tây Ninh ngồi ở trên cùng, cậu nhìn từ trên cao xuống, không khỏi có chút giật mình. Cậu cứ tưởng rằng nửa đêm rạng sáng thế này, còn là ở một rạp chiếu phim với thiết bị tương đối sơ sài, thì cũng sẽ không có đông khán giả. Nhưng tình hình lại tốt hơn nhiều so với tưởng tượng của cậu, tuy rằng không đến mức là kín hết chỗ ngồi, nhưng nhìn sơ sơ, thì nhìn số ghế được lấp đầy cũng khá ổn.
Ông chú ngồi bên cạnh Kha Tây Ninh rất thờ ơ mà ném hai cái bỏng ngô vào miệng, anh ta cười xùy một tiếng: “Có cái quái gì mà phải khóc.”
Trái tim đang diễn biến theo sự phát triển nội dung phim của Kha Tây Ninh bị hung hăng kéo một cái, tâm tình của cậu cũng chầm chậm đi xuống theo. Nghiêm Tự phát hiện ra sự chuyển biến tâm trạng của cậu, ôn nhu hỏi: “Em sao thế?”
“…” Kha Tây Ninh hít một hơi thật sâu, “Em còn nhớ lần đó anh quay cảnh này phải treo người trên cáp, đã bị thương thật, phải nghỉ ngơi hơn một tuần liền.”
Nghiêm Tự cũng chẳng để tâm, đáp: “Đều đã qua rồi em à.”
Kha Tây Ninh cụp mắt nói: “Lúc đó anh có đau lắm không?”
“Không đau.” Nghiêm Tự trả lời, “Mà dù có đau anh cũng chẳng còn nhớ nữa rồi.”
Hắn ngừng lại, thầm nghĩ rằng dù có đau tới mức nào đi chăng nữa, cũng không đau bằng được với lúc em rời xa anh. Thế nhưng đó cũng đều là chuyện… của quá khứ rồi.
Cuối cùng Lưu Lê cũng tìm được Mạc Thất, tấm thân gầy gò của cậu cõng Mạc Thất tới bệnh viện. Tiếp đó nội dung phim tiến vào sự bình yên. Những tiếng nức nở như ẩn như hiện tiêu tan, chẳng được bao lâu, thì một loạt những tiếng kêu hốt hoảng vang lên.
Ông chú đỏ mặt tía tai vỗ đùi một cái, sửng sốt bật một tiếng: “Đm!”
Hộp bỏng trong tay anh ta suýt chút nữa là đổ ụp xuống đất.
Kha Tây Ninh ngước mắt nhìn, liền hiểu nguyên nhân vì sao tâm tình của khán giả lại chuyển biến như vậy, đó cũng là một trong những nguyên nhân vì sao bộ phim bị phong sát nhiều năm như thế ____ cảnh giường chiếu.
Hết chương 116.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất