Chương 46: Tôi đưa anh về
Ở một bên khác Huễ Mình lại đang rất đau đầu với một đống dự án bị lỗi của nhân viên làm. Anh đang sửa chữa từng chút sai sót xoa xoa hai thái dương. Vò đầu bức tóc, công việc ở công ty quá là mệt mỏi đối với anh.
Ngã lưng ra phía sau ghế anh lại chẳng thể nào diễn tả được. Cảm giác lúc gần Linh Hoa anh dường như quên hết mọi mệt mỏi. Mà nghĩ mới nhớ ra, anh và cô cũng đã không gặp nhau được một khoảng thời gian rồi nhỉ.
Anh không dư được một chút thời gian nào cả sắp tới ba anh ông ấy cũng từ Pháp trở về công việc ngày càng chất đống lên vai anh.
Tiếng mở cửa phát lên, thư ký Lê bước vào tay cầm một phần thức ăn nhỏ cùng một lý cà phê nhẹ nhàng lên tiếng.
"Anh ăn chút gì đó đi cả ngày nay cứ làm việc suốt giờ cơm trưa cũng không thấy anh ăn nên em có chuẩn bị một ít và cả ly cà phê em làm theo sở thích thường ngày của anh đấy"
Anh ngồi thẳng người mở laptop đẩy chiếc kính của mình rồi trả lời cô ta.
"Tôi không đói"
"Với lại cô cũng đừng nên làm những hành động này khiến người khác hiểu lầm"
"Về phòng tiếp tục công việc của cô đi"
Nhã Kỳ có chút buồn trong lòng, sao lại không buồn được tình đơn phương mà. Cô vẫn có một chút gì đó cố chấp lên tiếng tiếp.
"Chỉ là em hơi lo lắng cho sức khoẻ của anh thôi"
Lần này Huễ Minh đã rời mắt khỏi chiếc máy tính nhìn lấy cô ta trả lời.
"Tôi không mướn cô làm những việc đó"
"Ra ngoài"
Nhã Kỳ vừa bước ra ngoài được một lúc thì cuộc gọi từ mẹ anh cũng đến.
Vừa nhấc máy lên giọng của mẹ anh đã lớn tiếng quát.
"Thằng nhóc kia, sao sáng này con không đưa Mẫn Văn đi làm"
Đã rất nhiều chuyện xung quanh anh bây giờ lại còn thêm việc từ mẹ anh. Giọng nói mệt mỏi từ anh trả lời.
"Con đang bận khi khác nói chuyện"
Anh tắt máy rồi ném nó qua một bên, tiếp tục đưa mắt nhìn vào máy tính làm việc. Buổi chiều tan làm anh đều động tài xế riêng đưa xe đến bệnh viện đón Mẫn Văn theo nguyện ý của mẹ anh.
Hôm nay có nhiều chuyện khiến anh đủ mệt rồi nên phải làm vậy thôi. Nếu không mẹ anh lại qua làm càng.
Anh cứ đi dọc theo con đường về biệt thự của mình nhìn trời mây đường phố hít thở không khí.
Cô cũng vừa từ chỗ Mặc Tử đi về, vì ở đây có quán cafe quên mà cô thích uống nên đã để xe dưới hầm chung cư một lúc rồi đi bộ ra con đường đó.
Vừa đi vừa nghĩ Mặc Tử cậu ta, bữa ăn khi nãy. Cô có cảm giác rằng cậu ấy có phải hình như đang để ý cô đấy không.
Nhưng mà, hít một hơi sâu cô lại thở dài, chuyện đám tang của ba và cả sức khoẻ của mẹ cô. Công việc trên cơ quan, vừa nghĩ đến những chuyện đó khoé mắt có chút đỏ. Món đồ đứa em trai cô đưa hôm đó đến bây giờ cô vẫn kh có chút thời gian để xem nó.
Vẻ mặt mếu máo sắp lộ rõ rồi, bất chợt trong một khoảng khắc. Huễ Minh và cô lại chạm mặt, cả hai dừng lại nhìn nhau. Cô cũng chẳng hiểu vì sao bản thân mình lại trở nên như thế khi gần anh.
Lần này coi như là liều vậy, anh nhanh chóng bước đến ôm lấy cô. Dáng vẻ cao lớn hơn cô một cái đầu bao trùm lấy dáng người thanh mảnh của cô. Có chút bất ngờ giọng nói cô khó nghe lên tiếng.
"Anh bị điên à làm gì vậy"
Huễ Minh mệt mỏi nói từng chữ.
"Coi như lần này tôi xin em, chỉ một chút thôi"
Cô vừa nghe xong câu nói đó bất giác cứng đờ, anh thì cảm nhận hơi ấm trong cái ôm đó dường như mọi mệt mỏi trong hôm nay không còn nữa.
Với cả anh rất nhớ dáng vẻ của cô, anh không thể nào ngừng suy nghĩ đến Linh Hoa. Cứ như thế anh cứ ôm khư khư lấy cô vợ bé nhỏ đấy suốt một khoảng thời gian dài.
"Anh có thể buông ra được chưa?"
Lúc này anh dần dần luyến tiếc buông cô ra, mùi hương từ tóc cô vẫn còn thoang thoảng trên mũi anh.
Cô cũng có chút thắc mắc nên lên tiếng hỏi anh.
"Anh không đi xe sao"
Cô cũng hiểu được bản thân tại sao khi ở gần anh ta cô đều hành động một cách kì cục. Đôi khi lại ngoan như một chú mèo con. Anh ta vẫn giở tính hay chọc cô đùa giỡn lên tiếng
"Em là đang quan tâm tôi à"
Như bị nói trúng cô đánh ánh mắt sang nơi khác rồi vội giải thích.
"Tiện nên tôi hỏi thôi, anh đừng nghĩ nhiều"
Hắn ta cười rồi nói tiếp.
"Nếu tôi nói với em tôi không đi xe thì sao"
"Vậy tôi đưa anh về"
Huễ Minh có chút ngạc nhiên đây đâu phải sáng vẻ thường ngày của Linh Hoa chứ. Anh còn nghĩ ra rất nhiều cách trả lời của cô nữa cơ.
Thấy anh ta nhìn mình như vậy cô lên tiếng hỏi.
"Làm gì nhìn tôi như vậy, anh đợi chút tôi vào đây mua ít đồ"
"Rồi đưa anh về, coi như là thay lời cảm ơn của mấy lần trước đây anh giúp tôi"
Trong lòng anh có vẻ như bữa nay đi bộ xem ra có chút hời rồi.
Ngã lưng ra phía sau ghế anh lại chẳng thể nào diễn tả được. Cảm giác lúc gần Linh Hoa anh dường như quên hết mọi mệt mỏi. Mà nghĩ mới nhớ ra, anh và cô cũng đã không gặp nhau được một khoảng thời gian rồi nhỉ.
Anh không dư được một chút thời gian nào cả sắp tới ba anh ông ấy cũng từ Pháp trở về công việc ngày càng chất đống lên vai anh.
Tiếng mở cửa phát lên, thư ký Lê bước vào tay cầm một phần thức ăn nhỏ cùng một lý cà phê nhẹ nhàng lên tiếng.
"Anh ăn chút gì đó đi cả ngày nay cứ làm việc suốt giờ cơm trưa cũng không thấy anh ăn nên em có chuẩn bị một ít và cả ly cà phê em làm theo sở thích thường ngày của anh đấy"
Anh ngồi thẳng người mở laptop đẩy chiếc kính của mình rồi trả lời cô ta.
"Tôi không đói"
"Với lại cô cũng đừng nên làm những hành động này khiến người khác hiểu lầm"
"Về phòng tiếp tục công việc của cô đi"
Nhã Kỳ có chút buồn trong lòng, sao lại không buồn được tình đơn phương mà. Cô vẫn có một chút gì đó cố chấp lên tiếng tiếp.
"Chỉ là em hơi lo lắng cho sức khoẻ của anh thôi"
Lần này Huễ Minh đã rời mắt khỏi chiếc máy tính nhìn lấy cô ta trả lời.
"Tôi không mướn cô làm những việc đó"
"Ra ngoài"
Nhã Kỳ vừa bước ra ngoài được một lúc thì cuộc gọi từ mẹ anh cũng đến.
Vừa nhấc máy lên giọng của mẹ anh đã lớn tiếng quát.
"Thằng nhóc kia, sao sáng này con không đưa Mẫn Văn đi làm"
Đã rất nhiều chuyện xung quanh anh bây giờ lại còn thêm việc từ mẹ anh. Giọng nói mệt mỏi từ anh trả lời.
"Con đang bận khi khác nói chuyện"
Anh tắt máy rồi ném nó qua một bên, tiếp tục đưa mắt nhìn vào máy tính làm việc. Buổi chiều tan làm anh đều động tài xế riêng đưa xe đến bệnh viện đón Mẫn Văn theo nguyện ý của mẹ anh.
Hôm nay có nhiều chuyện khiến anh đủ mệt rồi nên phải làm vậy thôi. Nếu không mẹ anh lại qua làm càng.
Anh cứ đi dọc theo con đường về biệt thự của mình nhìn trời mây đường phố hít thở không khí.
Cô cũng vừa từ chỗ Mặc Tử đi về, vì ở đây có quán cafe quên mà cô thích uống nên đã để xe dưới hầm chung cư một lúc rồi đi bộ ra con đường đó.
Vừa đi vừa nghĩ Mặc Tử cậu ta, bữa ăn khi nãy. Cô có cảm giác rằng cậu ấy có phải hình như đang để ý cô đấy không.
Nhưng mà, hít một hơi sâu cô lại thở dài, chuyện đám tang của ba và cả sức khoẻ của mẹ cô. Công việc trên cơ quan, vừa nghĩ đến những chuyện đó khoé mắt có chút đỏ. Món đồ đứa em trai cô đưa hôm đó đến bây giờ cô vẫn kh có chút thời gian để xem nó.
Vẻ mặt mếu máo sắp lộ rõ rồi, bất chợt trong một khoảng khắc. Huễ Minh và cô lại chạm mặt, cả hai dừng lại nhìn nhau. Cô cũng chẳng hiểu vì sao bản thân mình lại trở nên như thế khi gần anh.
Lần này coi như là liều vậy, anh nhanh chóng bước đến ôm lấy cô. Dáng vẻ cao lớn hơn cô một cái đầu bao trùm lấy dáng người thanh mảnh của cô. Có chút bất ngờ giọng nói cô khó nghe lên tiếng.
"Anh bị điên à làm gì vậy"
Huễ Minh mệt mỏi nói từng chữ.
"Coi như lần này tôi xin em, chỉ một chút thôi"
Cô vừa nghe xong câu nói đó bất giác cứng đờ, anh thì cảm nhận hơi ấm trong cái ôm đó dường như mọi mệt mỏi trong hôm nay không còn nữa.
Với cả anh rất nhớ dáng vẻ của cô, anh không thể nào ngừng suy nghĩ đến Linh Hoa. Cứ như thế anh cứ ôm khư khư lấy cô vợ bé nhỏ đấy suốt một khoảng thời gian dài.
"Anh có thể buông ra được chưa?"
Lúc này anh dần dần luyến tiếc buông cô ra, mùi hương từ tóc cô vẫn còn thoang thoảng trên mũi anh.
Cô cũng có chút thắc mắc nên lên tiếng hỏi anh.
"Anh không đi xe sao"
Cô cũng hiểu được bản thân tại sao khi ở gần anh ta cô đều hành động một cách kì cục. Đôi khi lại ngoan như một chú mèo con. Anh ta vẫn giở tính hay chọc cô đùa giỡn lên tiếng
"Em là đang quan tâm tôi à"
Như bị nói trúng cô đánh ánh mắt sang nơi khác rồi vội giải thích.
"Tiện nên tôi hỏi thôi, anh đừng nghĩ nhiều"
Hắn ta cười rồi nói tiếp.
"Nếu tôi nói với em tôi không đi xe thì sao"
"Vậy tôi đưa anh về"
Huễ Minh có chút ngạc nhiên đây đâu phải sáng vẻ thường ngày của Linh Hoa chứ. Anh còn nghĩ ra rất nhiều cách trả lời của cô nữa cơ.
Thấy anh ta nhìn mình như vậy cô lên tiếng hỏi.
"Làm gì nhìn tôi như vậy, anh đợi chút tôi vào đây mua ít đồ"
"Rồi đưa anh về, coi như là thay lời cảm ơn của mấy lần trước đây anh giúp tôi"
Trong lòng anh có vẻ như bữa nay đi bộ xem ra có chút hời rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất