Chương 82: Có chút hiểu nhau
Sau một khoảng thời gian dài ngủ ngon thì Linh Hoa cũng dần dần mở mắt thức dậy. Cảnh đầu tiên cô nhìn thấy là cô đang tựa đầu lên hắn ta. Khiến có chút hoảng loạn nhẹ.
“Tôi đâu làm gì em cần gì phải giật mình thế”
Linh Hoa nhìn Huễ Minh rồi lên tiếng.
“Tôi làm sao biết được anh có giở trò gì trong lúc tôi ngủ không”
Huễ Minh: sao em cứ liên tục nghĩ xấu về tôi vậy
“Âyy ya có người nằm tựa vào vai đau hết cả vai mà còn không có lấy một lời cảm ơn”
Anh bày ra bộ mặt than thở với cô, một người hay suy nghĩ như cô cũng bị dừng lại khoảng vài giây rồi mới tiếp tục lên tiếng.
“Cảm ơn anh”
“Tới rồi sao không gọi tôi”
Cô nhìn ra bên ngoài, mặt trời cũng đang dần bắt đầu lặng. Để lại trên bầu trời là một ánh hoàng hôn tuyệt đẹp.
“Tôi thấy em ngủ ngon nên không nỡ đánh thức”
“Sao làm gì tiếp theo em làm gì”
Anh đứng dậy mở cửa bước ra bên ngoài, đi qua phía cô mở cửa xe giúp cô. Tranh thủ thể hiện một tý ga lăng vốn có của mình.
Cô bước vào trong sân nhà, anh cũng từ từ đi theo sau cô. Cô tới lúc này vừa hay gia đình bọn họ cũng đang chuẩn bị dùng bữa.
Vừa thấy Linh Hoa bọn họ vui vẻ đi đến tiếp khách rất nồng nhiệt. Các món ăn đơn sơ cũng đã dọn sẵn lên bàn. Người mẹ không nói chuyện được cô bé cứ liên tục cử chỉ với cô nhưng cô có chút không hiểu.
Sắc mặt khá bối rối, người chồng bên cạnh bà ấy chưa kịp lên tiếng giải thích cho cô thì đã bị lời của Huễ Minh cắt ngang.
“Bà ấy hỏi sao em đến đây muộn vậy”
“Đường xa có mệt không”
Cô khá bất ngờ quay sang nhìn Huễ Minh rồi lên tiếng hỏi anh.
“Anh hiểu sao”
Anh cũng khá tự hào trả lời đắc ý với cô.
“Huễ Minh tôi cái gì mà không biết”
“Chỉ có trái tim em là tôi vẫn đang mò đường kiếm thôi”
Nói chuyện với tên này một lúc sau là không khi nào hắn ta nghiêm túc được. Ba của cô bé lên tiếng khen cô và Huễ Minh.
“Hai người rất đẹp đôi”
Linh Hoa vội lên tiếng giải thích thì bị Huễ Minh nhanh bịt miệng lại.
“Vậy sao, chúng tôi là vợ chồng sắp cưới đấy”
Cô bị anh làm như vậy, trừng mắt nhìn anh ta. Huễ Minh có chút ớn lạnh nên dừng cái trò đùa quá trớn của mình lại. Ngồi vào bàn ăn nhìn trên bàn chỉ là những món đơn giản, không phải những thức ăn cao lương mỹ vị mà anh thường dùng ở nhà hàng.
Nhìn thấy để ý biểu hiện của anh, liền lên tiếng nói nhỏ vào tai.
“Nếu không hợp đừng cố”
Người đàn ông phía đối diện lên tiếng cười nói ngại với cô.
“Thật ngại quá, cô đến không báo trước nên chúng tôi không kịp chuẩn bị chiêu đãi cô”
“Xin thứ lỗi”
Cô vội vã giải thích rồi gắp một miếng cá, ăn vội lên tiếng.
“Đừng có khách sáo như vậy, đồ ăn như vậy rất ngon, tôi rất thích”
Nhìn thấy cách cô ăn như vậy khiến hai người vợ chồng ấy cũng thoải mái hơn rất nhiều. Còn Huễ Minh từ khi nãy đến giờ luôn để ý đến cô. Khác cái vẻ ngoài lạnh lùng hay đối với anh ra thì cô vẫn là một cô gái rất hiểu chuyện.
Nhìn cách cô hoà nhập với gia đình họ, nhìn bọn họ cười nói với cô anh cũng hiểu được thêm vài thứ về bản thân cô.
Anh cũng chủ động gắp một miếng cá vào chén của mình. Linh Hoa nhìn thấy hành động đó của anh liền dùng tay bấu vào chân anh như ra hiệu gì đó vậy.
Huễ Minh cũng rất hiểu ý cô, nói khẽ vào tai.
“Yên tâm ăn cùng em thì đồ ăn ra sao tôi cũng có thể ăn được, không cần phải lo”
“Tôi đâu làm gì em cần gì phải giật mình thế”
Linh Hoa nhìn Huễ Minh rồi lên tiếng.
“Tôi làm sao biết được anh có giở trò gì trong lúc tôi ngủ không”
Huễ Minh: sao em cứ liên tục nghĩ xấu về tôi vậy
“Âyy ya có người nằm tựa vào vai đau hết cả vai mà còn không có lấy một lời cảm ơn”
Anh bày ra bộ mặt than thở với cô, một người hay suy nghĩ như cô cũng bị dừng lại khoảng vài giây rồi mới tiếp tục lên tiếng.
“Cảm ơn anh”
“Tới rồi sao không gọi tôi”
Cô nhìn ra bên ngoài, mặt trời cũng đang dần bắt đầu lặng. Để lại trên bầu trời là một ánh hoàng hôn tuyệt đẹp.
“Tôi thấy em ngủ ngon nên không nỡ đánh thức”
“Sao làm gì tiếp theo em làm gì”
Anh đứng dậy mở cửa bước ra bên ngoài, đi qua phía cô mở cửa xe giúp cô. Tranh thủ thể hiện một tý ga lăng vốn có của mình.
Cô bước vào trong sân nhà, anh cũng từ từ đi theo sau cô. Cô tới lúc này vừa hay gia đình bọn họ cũng đang chuẩn bị dùng bữa.
Vừa thấy Linh Hoa bọn họ vui vẻ đi đến tiếp khách rất nồng nhiệt. Các món ăn đơn sơ cũng đã dọn sẵn lên bàn. Người mẹ không nói chuyện được cô bé cứ liên tục cử chỉ với cô nhưng cô có chút không hiểu.
Sắc mặt khá bối rối, người chồng bên cạnh bà ấy chưa kịp lên tiếng giải thích cho cô thì đã bị lời của Huễ Minh cắt ngang.
“Bà ấy hỏi sao em đến đây muộn vậy”
“Đường xa có mệt không”
Cô khá bất ngờ quay sang nhìn Huễ Minh rồi lên tiếng hỏi anh.
“Anh hiểu sao”
Anh cũng khá tự hào trả lời đắc ý với cô.
“Huễ Minh tôi cái gì mà không biết”
“Chỉ có trái tim em là tôi vẫn đang mò đường kiếm thôi”
Nói chuyện với tên này một lúc sau là không khi nào hắn ta nghiêm túc được. Ba của cô bé lên tiếng khen cô và Huễ Minh.
“Hai người rất đẹp đôi”
Linh Hoa vội lên tiếng giải thích thì bị Huễ Minh nhanh bịt miệng lại.
“Vậy sao, chúng tôi là vợ chồng sắp cưới đấy”
Cô bị anh làm như vậy, trừng mắt nhìn anh ta. Huễ Minh có chút ớn lạnh nên dừng cái trò đùa quá trớn của mình lại. Ngồi vào bàn ăn nhìn trên bàn chỉ là những món đơn giản, không phải những thức ăn cao lương mỹ vị mà anh thường dùng ở nhà hàng.
Nhìn thấy để ý biểu hiện của anh, liền lên tiếng nói nhỏ vào tai.
“Nếu không hợp đừng cố”
Người đàn ông phía đối diện lên tiếng cười nói ngại với cô.
“Thật ngại quá, cô đến không báo trước nên chúng tôi không kịp chuẩn bị chiêu đãi cô”
“Xin thứ lỗi”
Cô vội vã giải thích rồi gắp một miếng cá, ăn vội lên tiếng.
“Đừng có khách sáo như vậy, đồ ăn như vậy rất ngon, tôi rất thích”
Nhìn thấy cách cô ăn như vậy khiến hai người vợ chồng ấy cũng thoải mái hơn rất nhiều. Còn Huễ Minh từ khi nãy đến giờ luôn để ý đến cô. Khác cái vẻ ngoài lạnh lùng hay đối với anh ra thì cô vẫn là một cô gái rất hiểu chuyện.
Nhìn cách cô hoà nhập với gia đình họ, nhìn bọn họ cười nói với cô anh cũng hiểu được thêm vài thứ về bản thân cô.
Anh cũng chủ động gắp một miếng cá vào chén của mình. Linh Hoa nhìn thấy hành động đó của anh liền dùng tay bấu vào chân anh như ra hiệu gì đó vậy.
Huễ Minh cũng rất hiểu ý cô, nói khẽ vào tai.
“Yên tâm ăn cùng em thì đồ ăn ra sao tôi cũng có thể ăn được, không cần phải lo”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất