Chữa Lành Cho Thú Nhân Cấp S Nghèo Túng, Tiểu Giống Cái Bị Đoạt Điên Cuồng

Chương 3: Tôi Không Thích Máu

Trước Sau
Từ trên lầu đi xuống, Ares vẫn quỳ ở đó, thấy cô, anh ta liền muốn cúi đầu, Lục Tiêu vội nói: "Đứng lên, đi ngồi trên sofa."

Cơ thể Ares cứng lại, sau khi do dự vài giây, anh ta từ từ đứng dậy, lúc này Lục Tiêu mới phát hiện ra rằng anh ta rất cao, chắc phải trên 1m90, thậm chí hơn 2m.

Anh ta cao hơn cô hẳn hai cái đầu!

Việc anh ta đột nhiên tiến lại gần khiến cô không tự chủ được mà lùi lại một bước, hoàn toàn là phản xạ tự nhiên.

Ares mím môi, khi ngồi xuống anh ta cố tình chọn một vị trí cách xa Lục Tiêu hơn.

Lục Tiêu không để ý đến suy nghĩ nhỏ nhặt của anh ta, cô đi thẳng tới và mở thiết bị chữa trị: "Tự chữa lành vết thương trên người anh đi. Sau này nếu bị thương, hãy nhớ điều trị kịp thời. Tôi không thích máu."

Ares nhận lấy thiết bị chữa trị, đáp lại một tiếng "Vâng," nhưng khuôn mặt không biểu lộ cảm xúc gì.

Trong lúc Ares đang chữa trị, Lục Tiêu quay người đi vào bếp. Sau khi bận rộn một hồi lâu, cô cảm thấy đói bụng.

Kết quả là khi mở tủ lạnh, cô phát hiện bên trong chỉ có đủ loại dịch dinh dưỡng với nhiều màu sắc khác nhau. Thứ này cô đã uống đủ trong thời kỳ mạt thế, không ngờ đến đây lại phải tiếp tục.

Cô không kìm được mà lục lọi trong trí nhớ một lúc, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, may thay thế giới này không thiếu nguyên liệu nấu ăn, cũng có nhà hàng, chỉ là nguyên chủ không biết nấu ăn và không thích dùng robot, nên mới luôn uống dinh dưỡng dịch.

Chỉ cần không thiếu thốn lương thực, mọi chuyện đều ổn.



Cô đành uống tạm một gói dinh dưỡng dịch, rồi tiện tay lấy một gói khác cho Ares.

Khi quay lại, cô thấy vết thương trên người Ares đã lành được bảy tám phần, điều này khiến Lục Tiêu không khỏi liếc nhìn thiết bị chữa trị trong tay anh ta nhiều hơn một chút.

Thứ này quả thật rất tiện lợi!

"Đây, sau khi chữa lành xong, anh lên lầu tìm một phòng nào đó để ở, đừng quỳ ở phòng khách nữa, nghe rõ chưa?"

"Nghe, nghe rồi." Ares đáp lại, đồng thời siết chặt thiết bị chữa trị trong tay. Thực ra anh không hiểu tại sao Lục Tiêu không trừng phạt anh, hay đây là kế hoạch của Lục Tiêu, chờ đến khi anh lơ là rồi mới ra tay?

Anh nghe nói những giống cái có quyền lực thường thích như vậy. Đồng nghiệp thường xuyên thảo luận về chuyện này, mặc dù anh không tham gia nhưng đã nghe chán.

Mới vừa rồi trải qua mọi chuyện, cũng chứng minh Lục Tiêu không phải là người dễ tính.

Hơn nữa, vừa rồi cô thật sự bị thương.

Lục Tiêu nhận ra sự nghi hoặc của Ares, nhưng cô không muốn giải thích hay hứa hẹn gì, vì điều đó không cần thiết.

Có những việc nói và làm hoàn toàn khác nhau, cô và Ares mới chỉ gặp nhau, nói nhiều có khi lại phản tác dụng.

Ares nhìn Lục Tiêu ngậm gói dịch dinh dưỡng đi lên lầu, khóe môi không tự chủ được mà mím chặt lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau