Chương 6: Cháu gái
Chưa tới giờ cơm, trong McDonald’s chỉ lác đác vài khách hàng, Thẩm Lộc đang định mở cửa, đột nhiên nghe thấy phía sau có người gọi: "Anh, em không muốn đi nữa."
Lên tiếng chính là bé gái duy nhất trong ba nhãi con kia, cô bé tỏ ra vô cùng khó xử: "Mẹ dặn em sau khi tan học phải về nhà sớm, em… chắc là em không vào đâu."
Thẩm Lộc ngẫm nghĩ, cảm thấy dù sao cô bé cũng không tham gia vẽ bậy, còn có ý khuyên can bạn bè, hẳn là một đứa trẻ ngoan, liền gật gật đầu: "Em có thể tự về nhà sao?"
"Có thể, cứ đi thẳng đường này là tới." Cô bé vẫy vẫy tay với cậu: "Vậy em về nha, tạm biệt anh!"
"Xùy." Một thằng nhóc trong đó bĩu môi: "Tan học không về nhà thì làm sao, em muốn chơi ở ngoài, vậy sẽ chơi ở ngoài."
Thẩm Lộc giữ nguyên vẻ mặt tươi cười, mang theo bọn nhóc tiến vào McDonald’s, mua cho mỗi đứa một cốc McFlurry, lại mua cho mình hai cái bánh ngọt và một Cocacola.
Cả đám tìm chỗ ngồi xuống, thằng nhóc còn lại vừa ăn vừa nói: "Anh, anh còn vẽ tranh không? Em cho anh vẽ nha."
"Bây giờ anh mệt rồi, không muốn vẽ nữa." Thẩm Lộc uống một ngụm coca, bất chợt nghiêng đầu: "Hay là thế này, chúng ta chơi trò chơi nhé?"
Trẻ con luôn tràn ngập hứng thú đối với "chơi", hai thằng nhóc lập tức nhìn qua: "Trò chơi gì?"
Thẩm Lộc lấy ra một đồng tiền xu, lại lấy thêm bút dạ trong túi: "Đoán trái phải, chúng ta mỗi người đoán một lần, người đoán đúng tung xu, ai đoán sai, bị người khác vẽ lên mặt, các em thấy thế nào?"
Thằng nhóc nhìn cây bút trong tay cậu, có hơi do dự: "Vẽ xong có thể rửa đi không?"
"Có thể nha." Thẩm Lộc biết ngay nó sẽ hỏi như vậy, cậu lấy bút dạ vẽ một đường lên mu bàn tay mình, sau đó dùng khăn ướt lau đi: "Em xem, rất dễ tẩy."
Bấy giờ thằng nhóc mới yên tâm, nó giơ cái thìa McFlurry lên tạo dáng siêu nhân: "Vậy tới đi! Em muốn vẽ đầu heo lên khắp mặt anh!"
Nội tâm Thẩm Lộc: "Ha hả."
Nhãi con hét rất lớn, khách hàng trong McDonald’s vốn chẳng mấy người đều đồng loạt quăng ánh mắt chán ghét tới đây, muốn nhìn thử xem là con cái nhà ai không có giáo dục như vậy.
Thẩm Lộc đặt đồng xu một nhân dân tệ kia lên đầu ngón cái, nhẹ nhàng búng tay, tiền xu bay lên không trung, khi rơi xuống bị cậu che lại: "Đoán thử xem, chữ hay hình?"
Thằng nhóc ngẫm nghĩ: "Chữ!"
Thẩm Lộc mở tay, quả nhiên là chữ.
"Ha ha, em đoán đúng rồi! Để em!" Thằng nhóc nhận lấy tiền xu, học theo đối phương tung xu lên rồi bắt lấy.
Thẩm Lộc vuốt cằm: "Anh đoán là… hình."
Thằng nhóc mở tay ra, phía trên mặt xu hiện rõ chữ "1 nhân dân tệ".
"Anh đoán sai rồi đoán sai rồi!" Nó giành lấy cây bút trong tay đối phương, "Chịu trừng phạt đi, em muốn vẽ đầu heo cho anh!"
Thẩm Lộc có chơi có chịu, ngửa đầu cho thằng nhóc vẽ.
Đây là trò chơi hên xui, ai cũng không thoát được số phận bị vẽ lên mặt, thằng nhóc cũng rất nhanh đoán sai, Thẩm Lộc lại lấy ra một cây bút dạ khác: "Tới đây, đến lượt em."
Thằng nhóc không mấy tình nguyện: "Hừ!"
Thẩm Lộc mặc kệ nó có tình nguyện hay không, vẽ lên mặt thằng nhóc một con rùa rất sống động.
Thằng nhóc: "Tiếp tục!"
Thẩm Lộc: "Chữ hay hình?"
Thằng nhóc: "Chữ"
Thẩm Lộc: "Sai rồi."
Thằng nhóc: "Tiếp...Tiếp tục! Em vẫn đoán chữ!"
Thẩm Lộc: "Lại sai rồi."
Cậu nhóc: "..."
Thẩm Lộc cân đôi, đấu với hai học sinh tiểu học, mà cô bé chủ động theo tới lại không tham gia trò chơi với bọn họ, yên tĩnh ngồi một bên, lặng im ăn phần McFlurry của mình.
Rất nhanh, trên mặt ba người đều đầy hình vẽ, kem ly cũng ăn gần hết, Thẩm Lộc khoát khoát tay: "Không chơi nữa không chơi nữa, hết chỗ vẽ rồi."
"Em cũng phải về nhà thôi." một thằng nhóc trong đó nói: "Em đi rửa mặt."
Thẩm Lộc không đi rửa mặt cùng bọn nhóc, cậu lấy khăn ướt ra, dùng màn hình điện thoại thay gương, lau sạch mặt từng chút một.
Sau đó dù bận vẫn ung dung cầm một chiếc bánh đậu đỏ lên chậm rãi ăn.
Năm phút sau, hai thằng nhóc mặt mũi đầy nước quay lại, đứa bị vẽ nhiều nhất gào khóc nói: "Sao rửa không sạch! Sao anh lại lau được!"
Thẩm Lộc nâng mắt nhìn nó, nhãi con đầy mặt đầu heo với hình rùa, còn có mấy chữ như "tôi là đồ đần" "tôi là đồ ngu", da mặt bị nó chà đến đỏ lên, dấu vết bút dạ lưu lại y nguyên chẳng thể tẩy đi bao nhiêu, cùng lắm chỉ bị mờ một chút.
Cậu ra vẻ kinh ngạc nói: "Sao có thể? Anh lau một lát là hết rồi nha."
"Anh nói dối! Em tẩy nửa ngày cũng không rửa sạch, anh là đồ lừa đảo, chuyên lừa đảo!" Thằng nhóc gào thét khàn cả giọng, làm người xung quanh đều trừng mắt qua đây.
"Không rửa sạch thì không rửa sạch thôi." Thẩm Lộc nở nụ cười: "Dù sao lúc các em vẽ bậy lên cửa kính nhà người khác, cũng chưa từng nghĩ đến liệu có thể rửa sạch được hay không, em thấy đúng chứ?"
Thằng nhóc cứng đờ giây lát: "Làm sao anh biết..."
Thẩm Lộc cong cong khoé mắt: "Anh nhìn thấy."
"Anh...Anh cố ý!" Thằng nhóc ra sức lau nước mắt, dứt khoát túm cặp sách lên: "Em ghét anh, Em phải về nhà méc mẹ!"
Thằng nhóc nói xong quay đầu đi, vừa khóc vừa chạy khỏi McDonald’s.
Thằng nhóc còn lại thấy thế, cũng lấy cặp sách che mặt, chạy mất dép.
Thẩm Lộc làm như không có việc gì liếm liếm khoé môi dính bột đậu đỏ, lại cầm Cocacola lên bắt đầu uống.
Cô bé ngồi đối diện cậu vẫn chưa đi, đang tò mò quan sát cậu, nhỏ giọng thì thầm: "Anh, anh thật tốt bụng."
"Hả?" Thẩm Lộc hơi ngoài ý muốn, lần đầu tiên nghe thấy có người nói cậu tốt bụng, không nhịn được cười lên: "Vì sao lại cảm thấy như vậy?"
"Nếu là ba em, đã sớm cởi quần hai anh kia ra đánh đòn rồi." Cô bé ăn xong ngụm McFlurry cuối cùng, vẫn chưa đủ đã mà liếm thìa."
Thẩm lộc thuận miệng hỏi: "Em quen hai người đó sao?"
Cô bé lắc đầu: "Không quen, nhưng em biết bọn họ học lớp 2, em học lớp 1, hôm nay giáo viên đưa bọn họ đi vẽ tranh lên tường của trường học."
Thẩm Lộc nhủ thầm: Thì ra là thế.
Bảo sao đi học còn mang theo bình phun sơn, hoá ra là giáo viên tổ chức hoạt động.
Nhưng dù trường học có cho vẽ tranh lên tường, hai thằng nhóc thối này nửa đường lại còn gieo hoạ đến cửa kính studio của Thẩm Lộc, quả nhiên vẫn đáng đánh.
Cô bé còn nói: "Bọn họ vẽ xấu quá, vẫn là anh vẽ đẹp hơn."
Thẩm Lộc được một cô nhóc sáu bảy tuổi khen, có hơi thụ sủng nhược kinh, lại nghe cô bé hỏi: "Vì sao vẽ trên mặt anh có thể lau đi, vẽ trên mặt bọn họ rửa cũng không sạch?"
Trước mặt người bạn nhỏ tràn đầy hiếu kỳ, Thẩm Lộc một bụng ý xấu không định giải thích, cậu thần thần bí bí cười một tiếng: "Hay em đoán thử xem? Đoán đúng anh sẽ nói cho em biết."
Cô bé suy tư chốc lát, nghiêng đầu nói: "Là khăn ướt ạ?"
"Không phải."
"Vậy là do bút." Cô bé cầm lấy hai cây bút dạ: "Anh vẽ lên mặt họ bằng bút này, mà bọn họ vẽ lên mặt anh bằng bút khác, hai cây bút không giống nhau đúng không?"
Thẩm Lộc nhủ thẩm khả năng quan sát của cô bé này rất mạnh, ánh mắt lộ ra tán thưởng: "Em đoán đúng rồi."
Tuy rằng đều là bút dạ, nhưng một cái tính nước một cái tính dầu, tính nước lau qua là sạch, tính dầu thì không như vậy.
Cậu có thể dễ dàng phân biệt hai cây bút, nhưng bọn trẻ không thể.
Thực ra bút tính dầu dùng nước rửa tay tẩy nhiều lần là có thể rửa sạch, chẳng biết nhãi nhóc ngại nước rửa tay của McDonald’s có mùi lạ không chịu dùng, hay là trùng hợp không có nước rửa tay… Tóm lại rất không đúng lúc, cậu chẳng thể tìm ra phương pháp chính xác để giải quyết vấn đề.
Thẩm Lộc biết, nhưng cậu chọn không nói.
"Cũng muộn rồi." Cậu nhìn qua điện thoại: "Nên về nhà thôi, không có phụ huynh tới đón em sao?"
Cô bé: "Ba mẹ của em tham gia thi đấu rồi, không tới đón em."
"Thi đấu cái gì?"
"Thi đấu đua xe."
Thẩm Lộc có hơi kinh ngạc: "Ba mẹ em đều là tay đua?"
Loại nghề nghiệp tràn đầy kích thích này không bao giờ bén duyên với cậu.
Cô bé gật đầu.
Thẩm lộc lại hỏi: "Vậy em tự về nhà?"
"Không, chú tới đón em."
Thẩm lộc nghĩ thầm ở trường cũng không thấy có "chú" nào, còn đang nghi hoặc, cô bé bổ sung nửa câu sau: "Chú đang ở bên ngoài chờ em, nhưng chú nói để em đi theo anh trước."
"...?" Thẩm Lộc sửng sốt: "Tại sao muốn đi theo anh?"
Cho nên không phải cô bé thiếu cảnh giác chủ động đi cùng người lạ, mà là do chú yêu cầu sao?
Người chú kia cũng không khỏi quá vô trách nhiệm rồi, lại có thể để cháu gái mình tiếp xúc với người lạ...
Khoan đã.
Không đúng nha.
Bỗng nhiên cậu có dự cảm chẳng lành… hay là người "chú" này không phải người lạ?
Cậu khó khăn nuốt xuống ngụm coca trong miệng: "chú của em là..."
Cô bé: "Chú của em thích tranh, mà anh lại vẽ tranh, chú muốn làm quen với anh, nhưng mà chú không dám, cho nên cử em đến."
Thẩm Lộc nghĩ bụng logic của cô bé này rất tinh tường, nhưng dự cảm không lành trong lòng cậu càng thêm mãnh liệt, khiến cậu cảm thấy như ngồi bàn chông: "Anh có thể hỏi chút, họ tên em là gì không?"
Cô bé: "Em là Quý Đinh Lan."
Thẩm Lộc: "..."
Quý...
Trên mạng nói, Quý Văn Chung có anh trai cùng cha khác mẹ, anh trai có một con gái.
Cậu sao lại không nhớ ra sớm hơn chút!
Thẩm Lộc tức khắc thu dọn đồ đạc, đứng dậy liền muốn chuồn đi từ cửa sau.
"Không cho phép anh đi." Quý Đinh Lan một phát nắm được góc áo cậu, "Chú em muốn gặp anh, chú ở ngay bên ngoài, đã đợi rất lâu rồi."
Da đầu Thẩm Lộc tê rần, nhủ thầm cái vị Quý Văn Chung này làm sao dai như đỉa, hôm trước ở biệt thự gặp phải, hôm qua dắt chó gặp phải, hôm nay đến dạy dỗ đám nhãi con, cũng có thể gặp phải hắn đón cháu gái tan học?
Ninh Thành cứ nhỏ như vậy sao!
Cớ gì phú hào cỡ này, lại vẫn cho cháu gái học ở trường công lập bình thường như "Trung tâm Tiểu học số một"?
Này không ăn khớp với định luật chủ tịch!
"Anh." Quý Đinh Lan chông ngóng nhìn cậu, tại chỗ biến thành một cái máy chuyển lời khôn khéo: "Anh thương xót chú em chút đi, chú thực sự rất muốn gặp anh, chú nói lần gặp trước đã dọa đến anh, chú rất áy náy, cho chú xin một cơ hội bù đắp."
Thẩm lộc một lời khó nói hết, thầm nghĩ đây là Quý Văn Chung thấy áy náy, cậu so với hắn còn áy náy hơn.
Nhưng Quý Đinh Lan kéo tay Thẩm Lộc không buông, cậu cũng chẳng thể xấu xa đẩy cô bé rồi bỏ chạy, đành phải hít sâu một hơi, niệm thầm trong lòng "là mẹ bảo tôi làm thế", bất đắc dĩ nói: "Vậy… được rồi."
"Thật tốt quá!" Quý Đinh Lan vui tươi hớn hở nhảy khỏi ghế, kéo cậu ra ngoài: "Em dẫn anh đi gặp chú em!"
Thẩm Lộc: "..."
Làm khó cậu quá.
Rốt cuộc phen này cậu làm sao đối mặt… chỉ vì lén xông vào biệt thự dẫn đến nghiệt duyên?
Bằng không… thực sự mượn cơ hội này rút ngắn chút quan hệ với Quý Văn Chung? Chưa biết chừng có thể cho cậu tiến vào toà nhà "ngọn nguồn tội lỗi" kia vẽ kí hoạ.
Dù sao cậu đã nhận hợp đồng, nhìn chung toàn bộ Ninh Thành, có vẻ như dây thường xuân trong toà biệt thự kia là phù hợp với "thực vật xanh tươi" nhất.
Lên tiếng chính là bé gái duy nhất trong ba nhãi con kia, cô bé tỏ ra vô cùng khó xử: "Mẹ dặn em sau khi tan học phải về nhà sớm, em… chắc là em không vào đâu."
Thẩm Lộc ngẫm nghĩ, cảm thấy dù sao cô bé cũng không tham gia vẽ bậy, còn có ý khuyên can bạn bè, hẳn là một đứa trẻ ngoan, liền gật gật đầu: "Em có thể tự về nhà sao?"
"Có thể, cứ đi thẳng đường này là tới." Cô bé vẫy vẫy tay với cậu: "Vậy em về nha, tạm biệt anh!"
"Xùy." Một thằng nhóc trong đó bĩu môi: "Tan học không về nhà thì làm sao, em muốn chơi ở ngoài, vậy sẽ chơi ở ngoài."
Thẩm Lộc giữ nguyên vẻ mặt tươi cười, mang theo bọn nhóc tiến vào McDonald’s, mua cho mỗi đứa một cốc McFlurry, lại mua cho mình hai cái bánh ngọt và một Cocacola.
Cả đám tìm chỗ ngồi xuống, thằng nhóc còn lại vừa ăn vừa nói: "Anh, anh còn vẽ tranh không? Em cho anh vẽ nha."
"Bây giờ anh mệt rồi, không muốn vẽ nữa." Thẩm Lộc uống một ngụm coca, bất chợt nghiêng đầu: "Hay là thế này, chúng ta chơi trò chơi nhé?"
Trẻ con luôn tràn ngập hứng thú đối với "chơi", hai thằng nhóc lập tức nhìn qua: "Trò chơi gì?"
Thẩm Lộc lấy ra một đồng tiền xu, lại lấy thêm bút dạ trong túi: "Đoán trái phải, chúng ta mỗi người đoán một lần, người đoán đúng tung xu, ai đoán sai, bị người khác vẽ lên mặt, các em thấy thế nào?"
Thằng nhóc nhìn cây bút trong tay cậu, có hơi do dự: "Vẽ xong có thể rửa đi không?"
"Có thể nha." Thẩm Lộc biết ngay nó sẽ hỏi như vậy, cậu lấy bút dạ vẽ một đường lên mu bàn tay mình, sau đó dùng khăn ướt lau đi: "Em xem, rất dễ tẩy."
Bấy giờ thằng nhóc mới yên tâm, nó giơ cái thìa McFlurry lên tạo dáng siêu nhân: "Vậy tới đi! Em muốn vẽ đầu heo lên khắp mặt anh!"
Nội tâm Thẩm Lộc: "Ha hả."
Nhãi con hét rất lớn, khách hàng trong McDonald’s vốn chẳng mấy người đều đồng loạt quăng ánh mắt chán ghét tới đây, muốn nhìn thử xem là con cái nhà ai không có giáo dục như vậy.
Thẩm Lộc đặt đồng xu một nhân dân tệ kia lên đầu ngón cái, nhẹ nhàng búng tay, tiền xu bay lên không trung, khi rơi xuống bị cậu che lại: "Đoán thử xem, chữ hay hình?"
Thằng nhóc ngẫm nghĩ: "Chữ!"
Thẩm Lộc mở tay, quả nhiên là chữ.
"Ha ha, em đoán đúng rồi! Để em!" Thằng nhóc nhận lấy tiền xu, học theo đối phương tung xu lên rồi bắt lấy.
Thẩm Lộc vuốt cằm: "Anh đoán là… hình."
Thằng nhóc mở tay ra, phía trên mặt xu hiện rõ chữ "1 nhân dân tệ".
"Anh đoán sai rồi đoán sai rồi!" Nó giành lấy cây bút trong tay đối phương, "Chịu trừng phạt đi, em muốn vẽ đầu heo cho anh!"
Thẩm Lộc có chơi có chịu, ngửa đầu cho thằng nhóc vẽ.
Đây là trò chơi hên xui, ai cũng không thoát được số phận bị vẽ lên mặt, thằng nhóc cũng rất nhanh đoán sai, Thẩm Lộc lại lấy ra một cây bút dạ khác: "Tới đây, đến lượt em."
Thằng nhóc không mấy tình nguyện: "Hừ!"
Thẩm Lộc mặc kệ nó có tình nguyện hay không, vẽ lên mặt thằng nhóc một con rùa rất sống động.
Thằng nhóc: "Tiếp tục!"
Thẩm Lộc: "Chữ hay hình?"
Thằng nhóc: "Chữ"
Thẩm Lộc: "Sai rồi."
Thằng nhóc: "Tiếp...Tiếp tục! Em vẫn đoán chữ!"
Thẩm Lộc: "Lại sai rồi."
Cậu nhóc: "..."
Thẩm Lộc cân đôi, đấu với hai học sinh tiểu học, mà cô bé chủ động theo tới lại không tham gia trò chơi với bọn họ, yên tĩnh ngồi một bên, lặng im ăn phần McFlurry của mình.
Rất nhanh, trên mặt ba người đều đầy hình vẽ, kem ly cũng ăn gần hết, Thẩm Lộc khoát khoát tay: "Không chơi nữa không chơi nữa, hết chỗ vẽ rồi."
"Em cũng phải về nhà thôi." một thằng nhóc trong đó nói: "Em đi rửa mặt."
Thẩm Lộc không đi rửa mặt cùng bọn nhóc, cậu lấy khăn ướt ra, dùng màn hình điện thoại thay gương, lau sạch mặt từng chút một.
Sau đó dù bận vẫn ung dung cầm một chiếc bánh đậu đỏ lên chậm rãi ăn.
Năm phút sau, hai thằng nhóc mặt mũi đầy nước quay lại, đứa bị vẽ nhiều nhất gào khóc nói: "Sao rửa không sạch! Sao anh lại lau được!"
Thẩm Lộc nâng mắt nhìn nó, nhãi con đầy mặt đầu heo với hình rùa, còn có mấy chữ như "tôi là đồ đần" "tôi là đồ ngu", da mặt bị nó chà đến đỏ lên, dấu vết bút dạ lưu lại y nguyên chẳng thể tẩy đi bao nhiêu, cùng lắm chỉ bị mờ một chút.
Cậu ra vẻ kinh ngạc nói: "Sao có thể? Anh lau một lát là hết rồi nha."
"Anh nói dối! Em tẩy nửa ngày cũng không rửa sạch, anh là đồ lừa đảo, chuyên lừa đảo!" Thằng nhóc gào thét khàn cả giọng, làm người xung quanh đều trừng mắt qua đây.
"Không rửa sạch thì không rửa sạch thôi." Thẩm Lộc nở nụ cười: "Dù sao lúc các em vẽ bậy lên cửa kính nhà người khác, cũng chưa từng nghĩ đến liệu có thể rửa sạch được hay không, em thấy đúng chứ?"
Thằng nhóc cứng đờ giây lát: "Làm sao anh biết..."
Thẩm Lộc cong cong khoé mắt: "Anh nhìn thấy."
"Anh...Anh cố ý!" Thằng nhóc ra sức lau nước mắt, dứt khoát túm cặp sách lên: "Em ghét anh, Em phải về nhà méc mẹ!"
Thằng nhóc nói xong quay đầu đi, vừa khóc vừa chạy khỏi McDonald’s.
Thằng nhóc còn lại thấy thế, cũng lấy cặp sách che mặt, chạy mất dép.
Thẩm Lộc làm như không có việc gì liếm liếm khoé môi dính bột đậu đỏ, lại cầm Cocacola lên bắt đầu uống.
Cô bé ngồi đối diện cậu vẫn chưa đi, đang tò mò quan sát cậu, nhỏ giọng thì thầm: "Anh, anh thật tốt bụng."
"Hả?" Thẩm Lộc hơi ngoài ý muốn, lần đầu tiên nghe thấy có người nói cậu tốt bụng, không nhịn được cười lên: "Vì sao lại cảm thấy như vậy?"
"Nếu là ba em, đã sớm cởi quần hai anh kia ra đánh đòn rồi." Cô bé ăn xong ngụm McFlurry cuối cùng, vẫn chưa đủ đã mà liếm thìa."
Thẩm lộc thuận miệng hỏi: "Em quen hai người đó sao?"
Cô bé lắc đầu: "Không quen, nhưng em biết bọn họ học lớp 2, em học lớp 1, hôm nay giáo viên đưa bọn họ đi vẽ tranh lên tường của trường học."
Thẩm Lộc nhủ thầm: Thì ra là thế.
Bảo sao đi học còn mang theo bình phun sơn, hoá ra là giáo viên tổ chức hoạt động.
Nhưng dù trường học có cho vẽ tranh lên tường, hai thằng nhóc thối này nửa đường lại còn gieo hoạ đến cửa kính studio của Thẩm Lộc, quả nhiên vẫn đáng đánh.
Cô bé còn nói: "Bọn họ vẽ xấu quá, vẫn là anh vẽ đẹp hơn."
Thẩm Lộc được một cô nhóc sáu bảy tuổi khen, có hơi thụ sủng nhược kinh, lại nghe cô bé hỏi: "Vì sao vẽ trên mặt anh có thể lau đi, vẽ trên mặt bọn họ rửa cũng không sạch?"
Trước mặt người bạn nhỏ tràn đầy hiếu kỳ, Thẩm Lộc một bụng ý xấu không định giải thích, cậu thần thần bí bí cười một tiếng: "Hay em đoán thử xem? Đoán đúng anh sẽ nói cho em biết."
Cô bé suy tư chốc lát, nghiêng đầu nói: "Là khăn ướt ạ?"
"Không phải."
"Vậy là do bút." Cô bé cầm lấy hai cây bút dạ: "Anh vẽ lên mặt họ bằng bút này, mà bọn họ vẽ lên mặt anh bằng bút khác, hai cây bút không giống nhau đúng không?"
Thẩm Lộc nhủ thẩm khả năng quan sát của cô bé này rất mạnh, ánh mắt lộ ra tán thưởng: "Em đoán đúng rồi."
Tuy rằng đều là bút dạ, nhưng một cái tính nước một cái tính dầu, tính nước lau qua là sạch, tính dầu thì không như vậy.
Cậu có thể dễ dàng phân biệt hai cây bút, nhưng bọn trẻ không thể.
Thực ra bút tính dầu dùng nước rửa tay tẩy nhiều lần là có thể rửa sạch, chẳng biết nhãi nhóc ngại nước rửa tay của McDonald’s có mùi lạ không chịu dùng, hay là trùng hợp không có nước rửa tay… Tóm lại rất không đúng lúc, cậu chẳng thể tìm ra phương pháp chính xác để giải quyết vấn đề.
Thẩm Lộc biết, nhưng cậu chọn không nói.
"Cũng muộn rồi." Cậu nhìn qua điện thoại: "Nên về nhà thôi, không có phụ huynh tới đón em sao?"
Cô bé: "Ba mẹ của em tham gia thi đấu rồi, không tới đón em."
"Thi đấu cái gì?"
"Thi đấu đua xe."
Thẩm Lộc có hơi kinh ngạc: "Ba mẹ em đều là tay đua?"
Loại nghề nghiệp tràn đầy kích thích này không bao giờ bén duyên với cậu.
Cô bé gật đầu.
Thẩm lộc lại hỏi: "Vậy em tự về nhà?"
"Không, chú tới đón em."
Thẩm lộc nghĩ thầm ở trường cũng không thấy có "chú" nào, còn đang nghi hoặc, cô bé bổ sung nửa câu sau: "Chú đang ở bên ngoài chờ em, nhưng chú nói để em đi theo anh trước."
"...?" Thẩm Lộc sửng sốt: "Tại sao muốn đi theo anh?"
Cho nên không phải cô bé thiếu cảnh giác chủ động đi cùng người lạ, mà là do chú yêu cầu sao?
Người chú kia cũng không khỏi quá vô trách nhiệm rồi, lại có thể để cháu gái mình tiếp xúc với người lạ...
Khoan đã.
Không đúng nha.
Bỗng nhiên cậu có dự cảm chẳng lành… hay là người "chú" này không phải người lạ?
Cậu khó khăn nuốt xuống ngụm coca trong miệng: "chú của em là..."
Cô bé: "Chú của em thích tranh, mà anh lại vẽ tranh, chú muốn làm quen với anh, nhưng mà chú không dám, cho nên cử em đến."
Thẩm Lộc nghĩ bụng logic của cô bé này rất tinh tường, nhưng dự cảm không lành trong lòng cậu càng thêm mãnh liệt, khiến cậu cảm thấy như ngồi bàn chông: "Anh có thể hỏi chút, họ tên em là gì không?"
Cô bé: "Em là Quý Đinh Lan."
Thẩm Lộc: "..."
Quý...
Trên mạng nói, Quý Văn Chung có anh trai cùng cha khác mẹ, anh trai có một con gái.
Cậu sao lại không nhớ ra sớm hơn chút!
Thẩm Lộc tức khắc thu dọn đồ đạc, đứng dậy liền muốn chuồn đi từ cửa sau.
"Không cho phép anh đi." Quý Đinh Lan một phát nắm được góc áo cậu, "Chú em muốn gặp anh, chú ở ngay bên ngoài, đã đợi rất lâu rồi."
Da đầu Thẩm Lộc tê rần, nhủ thầm cái vị Quý Văn Chung này làm sao dai như đỉa, hôm trước ở biệt thự gặp phải, hôm qua dắt chó gặp phải, hôm nay đến dạy dỗ đám nhãi con, cũng có thể gặp phải hắn đón cháu gái tan học?
Ninh Thành cứ nhỏ như vậy sao!
Cớ gì phú hào cỡ này, lại vẫn cho cháu gái học ở trường công lập bình thường như "Trung tâm Tiểu học số một"?
Này không ăn khớp với định luật chủ tịch!
"Anh." Quý Đinh Lan chông ngóng nhìn cậu, tại chỗ biến thành một cái máy chuyển lời khôn khéo: "Anh thương xót chú em chút đi, chú thực sự rất muốn gặp anh, chú nói lần gặp trước đã dọa đến anh, chú rất áy náy, cho chú xin một cơ hội bù đắp."
Thẩm lộc một lời khó nói hết, thầm nghĩ đây là Quý Văn Chung thấy áy náy, cậu so với hắn còn áy náy hơn.
Nhưng Quý Đinh Lan kéo tay Thẩm Lộc không buông, cậu cũng chẳng thể xấu xa đẩy cô bé rồi bỏ chạy, đành phải hít sâu một hơi, niệm thầm trong lòng "là mẹ bảo tôi làm thế", bất đắc dĩ nói: "Vậy… được rồi."
"Thật tốt quá!" Quý Đinh Lan vui tươi hớn hở nhảy khỏi ghế, kéo cậu ra ngoài: "Em dẫn anh đi gặp chú em!"
Thẩm Lộc: "..."
Làm khó cậu quá.
Rốt cuộc phen này cậu làm sao đối mặt… chỉ vì lén xông vào biệt thự dẫn đến nghiệt duyên?
Bằng không… thực sự mượn cơ hội này rút ngắn chút quan hệ với Quý Văn Chung? Chưa biết chừng có thể cho cậu tiến vào toà nhà "ngọn nguồn tội lỗi" kia vẽ kí hoạ.
Dù sao cậu đã nhận hợp đồng, nhìn chung toàn bộ Ninh Thành, có vẻ như dây thường xuân trong toà biệt thự kia là phù hợp với "thực vật xanh tươi" nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất