Chương 197: Kế thừa
Chưa kịp suy nghĩ tỉ mỉ Mèo đã bật thốt: “Gặp nhau nơi đây, giã từ nơi đây, chúng tôi…”
Tóc Hai Bím trố mắt nói nốt: “Chúng tôi sẽ không quên.”
Hai người biến sắc, Tô Hạc Đình chống ghế định gọi tên Giác, nhưng đuôi cậu lại giật cái, là Tạ Chẩm Thư đang nhắc cậu Chị Đại vẫn đang ở đây. Chữ “Giác” đã đến đầu lưỡi rồi Tô Hạc Đình lại vội vàng sửa lời: “… Cô nghĩ gì về câu này?”
Tóc Hai Bím ngồi dậy: “Rất đặc sắc, tôi xin thay mặt tổ chức dùng.”
Bọn họ cùng ngoái lại nhìn Chị Đại. Chị Đại hình như phát hiện gì đó, song cũng biết tinh ý giả vờ ngủ, không hề động đậy mí mắt.
Tô Hạc Đình dịch ghế cho ba người tạo thành một vòng tròn nhỏ. Hai tay cậu bám thành ghế, cậu nói: “Ê, sao cô biết câu này?”
Câu đó là của Giác nói để làm lời chia buồn, được sử dụng trong mọi lễ tang. Tuy Tô Hạc Đình chưa lấy lại được ký ức, nhưng cậu đã từng nghe qua trong ký ức của chính Tạ Chẩm Thư.
Tóc Hai Bím cũng xì xào: “Tôi còn đang định hỏi cậu sao cậu biết đấy? Câu này là bí mật tối cao của tổ chức chúng tôi, đến cả Ẩn Sĩ tôi cũng chưa từng nói cho mà.”
Tô Hạc Đình: “Bí mật tối cao? Mỗi câu nói vậy thôi á?”
Tóc Hai Bím: “Cậu chớ xem nhẹ câu này, nó chứa đựng rất nhiều tâm huyết đấy.”
Tô Hạc Đình nghiêng đầu tỏ vẻ rửa tai xin nghe. Song Tóc Hai Bím lại có vẻ khó xử, lắc đầu với bọn họ một cách nghiêm túc: “Đã là bí mật thì đương nhiên không thể tùy tiện kể ra, các người phải gia nhập tổ chức trước thì tôi mới nói cho được.”
Tạ Chẩm Thư rút mẩu giấy vụn đệm bên dưới bàn mở ra, đẩy tới trước mặt Tóc Hai Bím: “Gia nhập rồi.”
Tô Hạc Đình nhận ra nó không phải giấy vụn, mà là một tấm áp phích Hội Nói tục đem phân phát khắp nơi, bọn họ đã dùng nó để lót mì cốc.
Tóc Hai Bím rút ra một cây bút từ trong túi đưa cho Tạ Chẩm Thư: “Ký tên ký tên, nói suông thì không tính.”
Tạ Chẩm Thư viết ba chữ “A Tu La”, sau đó vẽ một chú mèo nhỏ đơn giản bên cạnh. Tấm áp phích này rất lòe loẹt, A Tu La dắt mèo chỉ có thể chen trong góc, nom như thể sẽ nhảy ra bất cứ lúc nào.
Tóc Hai Bím giơ động tác đặc trưng của mình, hai ngón tay huơ trước trán, rồi nói: “Chào mừng hai người gia nhập, giờ tôi sẽ bổ nhiệm hai người làm cán bộ cao cấp.”
Tô Hạc Đình: “Làm vậy cũng được hả?”
Tóc Hai Bím vỗ ngực: “Tất nhiên rồi, tôi là sếp tổng mà.”
Cô cất tấm áp phích đi, bảo bọn họ: “Giờ mọi người đều là người một nhà thì tôi có thể tiết lộ bí mật cho hai người rồi. Có điều trước khi nói ra, tôi phải kể lại lịch sử của bọn tôi đã.”
Hội Nói tục là một tổ chức của thế giới mới, chính thức thành lập năm 04, cho tới nay, Hình Thiên vẫn không thể thăm dò được Hội Nói tục, bởi vì bình thường Hội Nói tục không du hành thì sẽ truyền dạy cách chửi người, số lượng thành viên cố định của bọn họ chưa bao giờ vượt quá năm mươi.
Tóc Hai Bím: “Thật ra khởi đầu của tổ chức của chúng ta là từ khu Quang Quỹ, tiền thân của nó mang tên ‘Giáo phái lương thiện với vạn vật’, bắt nguồn từ một giáo phái hoài niệm của thế giới mới, do người lai thành lập và truyện lại. Để tôi xem nào, đến đời tôi thì đã qua bốn mươi chín giáo chủ rồi.”
Cô vừa dứt lời, Tô Hạc Đình liền thốt lên: “Cái gì?! Hóa ra là giáo phái lương thiện với vạn vật!”
Cậu nhìn Tạ Chẩm Thư, hiển nhiên đây cũng là lần đầu tiên Chỉ huy biết.
Tô Hạc Đình hỏi: “Cô từng nghe về ai mang tên ‘Giáo chủ’ không?”
Tóc Hai Bím ôm tay: “Cậu hỏi thế tôi khó đáp quá, vì tất cả người đứng đầu của tổ chức chúng tôi đều xưng là ‘Giáo chủ’ mà, tên thật của mọi người đã biến mất với thế giới cũ rồi.”
Tạ Chẩm Thư: “Vậy ghi chép liên quan đến 016 thì sao?”
016 với Giáo chủ như hình với bóng, Chỉ huy đoán ở đâu đã có ghi chép về Giáo chủ thì chắc cũng sẽ có 016.
Tóc Hai Bím nói: “Hai người đợi nhé.”
Cô đứng dậy đi vào sâu trong nhà thờ, lục lọi giữa một đống sách vở lổn nhổn, rồi cuối cùng nhặt ra được một cuốn sổ intả tơi.
Tô Hạc Đình thổi bụi đi, nói: “Đây là sổ ghi chép của giáo chủ qua các đời sao?”
Tóc Hai Bím mở quyển sổ ra, đáp: “Không tính là qua các đời, chỉ ghi mỗi hai mươi vị ở khu Quang Quỹ thôi.”
Các trang giấy trong cuốn sổ không đồng nhất về kích cỡ, chắc là được ghi lại ngắt quãng. Số hiệu của giáo chủ bên trên rất loạn, chỉ có ảnh của người đầu tiên là khá rõ.
Tóc Hai Bím nói: “Không có cách nào để bảo quản những ghi chép này, ban đầu tôi còn định đốt cơ, nhưng chậc, dạo này bận quá nên quên béng đi luôn.”
Tô Hạc Đình hỏi: “Sao lại phải thiêu hủy?”
Tóc Hai Bím: “Không tìm được người kế nhiệm phù hợp, thay vì để tổ chức rơi vào tay một kẻ tầm thường thì tôi thà chấm dứt nó luôn còn hơn, chứ không đến lúc xuống địa ngục sẽ bị chửi cho to đầu mất.”
Lối suy nghĩ của cô rất độc đáo, song chứng minh được một điều rằng dù là giáo phái tử tế với vạn vật hay là Hội Nói tục thì giáo chủ kế nhiệm cũng không hề bình thường, mà phải được tuyển lựa kỹ lưỡng.
Tóc Hai Bím vừa giở trang vừa giới thiệu: “Đây là giáo chủ đời thứ tư, bà ấy đỉnh lắm, để truyền đạo, bà từng đi sâu vào khu chết. Ầy, làm giáo chủ có nguyên tắc cả, có người từng bảo nếu giáo chủ muốn làm gương cho mọi người thì trước khi chết cần phải chuẩn bị tốt người kế thừa, tránh dẫn đến tuyệt tự.”
Tô Hạc Đình: “Không tìm được thì sao?”
Tóc Hai Bím: “Không tìm được thì như tôi đây, luôn sẵn sàng thiêu hủy tất cả ghi chép của tổ chức bất cứ lúc nào.”
Quả là một tổ chức kỳ cục.
Tóc Hai Bím nói: “Chắc chắn cậu thấy bọn tôi dị hợm lắm phải không? Đó là một giáo lý cũ, đã bỏ rồi, ý nghĩa tồn tại của tổ chức cũng đã thay đổi. Trước đây lý do chúng tôi tồn tại không phải để hầu hạ cựu thần trong thế giới cũ, đó chỉ là ngụy trang thôi, mục đích thực sự của bọn tôi là nhằm bảo vệ người sống sót loài người với thu nhận người lai.
“Vị giáo chủ đầu tiên xuất hiện sau khi Nông trường thành lập chưa được bao lâu, lúc đó rất nhiều loài người bị đem đi làm vật thí nghiệm, thất bại rất nhiều. Hệ thống chủ thần dùng những vật thí nghiệm thất bại làm chất dinh dưỡng để cung cấp nuôi dưỡng loài người mới. Nhằm cứu những hàng hỏng này, vị giáo chủ đầu tiên đã tự nguyện phẫu thuật cải tạo, thành công lẻn vào Nông trường, liên minh với người máy. Ông ấy ăn cắp các tài liệu trong Nông trường, trong lúc xử lý hàng hỏng đã tuồn ra được một nhóm người, đưa bọn họ về khu dân cư thử nghiệm ở bên ngoài Nông trường.”
Tô Hạc Đình nói: “Vị giáo chủ đó giỏi thật, có thể lừa được nhiều ‘con mắt’ như vậy mà tuồn người ra ngoài. Sau đó thì sao?”
Tóc Hai Bím nói: “Sau đó ông ấy chết, cũng biến thành chất dinh dưỡng, nhưng giáo phái tử tế với vạn vật cũng xuất hiện, mọi người không quen biết nhau, chỉ dựa vào câu ‘Cựu thần trên cao’ làm ám hiệu hành động, hoạt động khắp nơi vì sự nghiệp giải cứu loài người. Thời đó tổ chức vẫn chưa được coi là một tổ chức thực thụ, chỉ là một nhóm người hỗ trợ lẫn nhau mà thôi, ‘Giáo chủ’ cũng là một cách gọi cho mọi người, cho tới khi vị giáo chủ đời thứ tư xuất hiện.”
Tô Hạc Đình cầm cuốn sổ lên, chỉ vào ảnh của vị giáo chủ đời thứ tư: “Chính là bà chị này hả?”
Tóc Hai Bím nói: “Chính là bà chị đó, bà đã khẳng định tôn chỉ cứu sinh độ thế của giáo phái, lập kế hoạch hành động cho mọi người, cứu được vô số người từ Nông trường. Kết quả hệ thống Chủ thần bắt đầu dùng số hiệu khu vực làm thí nghiệm mới, Nông trường được chia ra thành khu chết và khu chờ chết, bà ấy đả đổi số hiệu với mọi người, tiến vào khu chết.”
Câu chuyện của giáo chủ đời thứ tư đến đây là kết thúc. Tô Hạc Đình không biết những người vào trong khu chết sau đó bị đưa vào trong khu trừng phạt, hay là chính những người bị đưa vào khu trừng phạt phải ở lại khu chết.
Tóc Hai Bím giở trang, nói: “Từng vị giáo chủ trong đây đều có một câu chuyện, giáo phái tử tế với vạn vật sống sót như thế đấy… Này, đây là vị giáo chủ thứ mười sáu, có phải 016 các người muốn tìm không?”
Tô Hạc Đình và Tạ Chẩm Thư cùng nhìn, dưới ánh nến ảm đạm, bọn họ nhìn thấy một hình vẽ con nhện nhỏ.
“Chính là gã ta,” Tô Hạc Đình bắt chước động tác của Giáo chủ, vẽ một vòng tròn ở ngực, “lúc ấy không nhận ra, gã cũng là ‘016’.”
016 tên là 016, Giáo chủ chính là vị giáo chủ thứ mười sáu, đây rốt cuộc là trùng hợp hay còn nội tình khác thì giờ cũng không biết được nữa. Tô Hạc Đình nhìn con nhện lại nghĩ tới Giáo chủ, cậu khẽ lẩm nhẩm: “… Tôi không khuất phục đâu.”
Tóc Hai Bím: “A! Câu này tôi từng nghe rồi, trong bài kiểm tra giáo chủ có!”
Tạ Chẩm Thư: “Bài kiểm tra?”
Tóc Hai Bím giơ hai ngón trỏ, một hỏi một đáp: “‘Xin hỏi anh/chị đối mặt với một cuộc đời đã bị thay đổi?’, tôi đáp là phải đối mặt như nào thì đối mặt thế ấy, nhưng giáo chủ tiền nhiệm bảo câu đánh động đến bà ấy nhất là câu ‘Tôi không khuất phục đâu’. Lạ thật, tôi không khuất phục đâu, khuất phục cái gì mới được?”
Tô Hạc Đình nói: “Trong đây ghi này.”
Cậu hạ ngón tay xuống giấy, lớp bụi bên ngoài rải qua càng khiến dòng giới thiệu của vị giáo chủ thứ mười sáu khó đọc. Tô Hạc Đình bèn cúi xuống nhìn cho rõ chữ. Mãi cậu không lên tiếng.
Tạ Chẩm Thư bèn cúi xuống, hỏi: “Ghi gì vậy?”
Tô Hạc Đình nói: “Tôi là người đẹp trai.”
Nói rồi cậu bật cười: “Đúng là đặc sệt anh ta, lại còn nhấn mạnh những hai lần nữa chứ, cơ mà…”
Tóc Hai Bím ngạc nhiên: “Cơ mà làm sao?”
Nụ cười của Tô Hạc Đình tắt dần, ánh mắt phức tạp: “Thì ra anh ta cũng có lúc đàng hoàng thế này, tiếc thay chúng ta quen anh ta quá muộn, chưa bao giờ hiểu được anh ta.”
Dưới dòng “Tôi là người đẹp trai” là dòng chữ viết tay bằng bút máy. Chữ của Giáo chủ rất đẹp, có lẽ từng luyện, không như dáng vẻ nhếch nhác như trâu đầm thường trực của hắn sau này.
Hắn viết:
【 Mọi người đều biết, ngày xưa tôi thà đi làm trai bao còn hơn đi làm giáo chủ. Nhưng tối qua tin Giáo chủ qua đời đã được xác nhận rồi, trong khu chúng tôi đã không còn mấy ai sống sót nữa, tôi đành tạm thời đứng lên đảm nhiệm thôi. Vậy thì để tôi viết vài câu động viên tinh thần nhé.
Các bạn à, sau này nước mắt hãy cứ để tôi chảy cho, đây là sở trường của tôi rồi. Nhưng xin mọi người hãy yên tâm, dù Chủ thần có chặt chân của tôi, biến tôi thành một kẻ tàn phế vô dụng thì tôi cũng tuyệt đối không khuất phục. 】
Năm chữ “Tuyệt đối không khuất phục” được viết hai lần, mực còn thấm qua giấy. Trong buổi đêm không biết ngày tháng này, Giáo chủ đã dùng tâm trạng gì để viết ra những dòng này? Hắn nói chảy nước mắt là sở trường của mình, thế nhưng trong khoảnh khắc chặn Chúc Dung có thể khiến hắn bỏ mạng, hắn nào có khóc.
Nước mắt của một con người có thể chảy cạn được chăng? Có lẽ là có. Nếu có, thì sẽ tốt biết bao nếu thế giới mới chưa từng xuất hiện. Tô Hạc Đình không biết làm sao để hồi sinh lại những người này, nhưng cậu vẫn còn muốn gìn giữ ý nghĩ ngây thơ ấy.
Nhưng Giác à.
Tô Hạc Đình thầm nghĩ.
Chúng ta chỉ cần không quên là đã đủ rồi ư?
Tóc Hai Bím trố mắt nói nốt: “Chúng tôi sẽ không quên.”
Hai người biến sắc, Tô Hạc Đình chống ghế định gọi tên Giác, nhưng đuôi cậu lại giật cái, là Tạ Chẩm Thư đang nhắc cậu Chị Đại vẫn đang ở đây. Chữ “Giác” đã đến đầu lưỡi rồi Tô Hạc Đình lại vội vàng sửa lời: “… Cô nghĩ gì về câu này?”
Tóc Hai Bím ngồi dậy: “Rất đặc sắc, tôi xin thay mặt tổ chức dùng.”
Bọn họ cùng ngoái lại nhìn Chị Đại. Chị Đại hình như phát hiện gì đó, song cũng biết tinh ý giả vờ ngủ, không hề động đậy mí mắt.
Tô Hạc Đình dịch ghế cho ba người tạo thành một vòng tròn nhỏ. Hai tay cậu bám thành ghế, cậu nói: “Ê, sao cô biết câu này?”
Câu đó là của Giác nói để làm lời chia buồn, được sử dụng trong mọi lễ tang. Tuy Tô Hạc Đình chưa lấy lại được ký ức, nhưng cậu đã từng nghe qua trong ký ức của chính Tạ Chẩm Thư.
Tóc Hai Bím cũng xì xào: “Tôi còn đang định hỏi cậu sao cậu biết đấy? Câu này là bí mật tối cao của tổ chức chúng tôi, đến cả Ẩn Sĩ tôi cũng chưa từng nói cho mà.”
Tô Hạc Đình: “Bí mật tối cao? Mỗi câu nói vậy thôi á?”
Tóc Hai Bím: “Cậu chớ xem nhẹ câu này, nó chứa đựng rất nhiều tâm huyết đấy.”
Tô Hạc Đình nghiêng đầu tỏ vẻ rửa tai xin nghe. Song Tóc Hai Bím lại có vẻ khó xử, lắc đầu với bọn họ một cách nghiêm túc: “Đã là bí mật thì đương nhiên không thể tùy tiện kể ra, các người phải gia nhập tổ chức trước thì tôi mới nói cho được.”
Tạ Chẩm Thư rút mẩu giấy vụn đệm bên dưới bàn mở ra, đẩy tới trước mặt Tóc Hai Bím: “Gia nhập rồi.”
Tô Hạc Đình nhận ra nó không phải giấy vụn, mà là một tấm áp phích Hội Nói tục đem phân phát khắp nơi, bọn họ đã dùng nó để lót mì cốc.
Tóc Hai Bím rút ra một cây bút từ trong túi đưa cho Tạ Chẩm Thư: “Ký tên ký tên, nói suông thì không tính.”
Tạ Chẩm Thư viết ba chữ “A Tu La”, sau đó vẽ một chú mèo nhỏ đơn giản bên cạnh. Tấm áp phích này rất lòe loẹt, A Tu La dắt mèo chỉ có thể chen trong góc, nom như thể sẽ nhảy ra bất cứ lúc nào.
Tóc Hai Bím giơ động tác đặc trưng của mình, hai ngón tay huơ trước trán, rồi nói: “Chào mừng hai người gia nhập, giờ tôi sẽ bổ nhiệm hai người làm cán bộ cao cấp.”
Tô Hạc Đình: “Làm vậy cũng được hả?”
Tóc Hai Bím vỗ ngực: “Tất nhiên rồi, tôi là sếp tổng mà.”
Cô cất tấm áp phích đi, bảo bọn họ: “Giờ mọi người đều là người một nhà thì tôi có thể tiết lộ bí mật cho hai người rồi. Có điều trước khi nói ra, tôi phải kể lại lịch sử của bọn tôi đã.”
Hội Nói tục là một tổ chức của thế giới mới, chính thức thành lập năm 04, cho tới nay, Hình Thiên vẫn không thể thăm dò được Hội Nói tục, bởi vì bình thường Hội Nói tục không du hành thì sẽ truyền dạy cách chửi người, số lượng thành viên cố định của bọn họ chưa bao giờ vượt quá năm mươi.
Tóc Hai Bím: “Thật ra khởi đầu của tổ chức của chúng ta là từ khu Quang Quỹ, tiền thân của nó mang tên ‘Giáo phái lương thiện với vạn vật’, bắt nguồn từ một giáo phái hoài niệm của thế giới mới, do người lai thành lập và truyện lại. Để tôi xem nào, đến đời tôi thì đã qua bốn mươi chín giáo chủ rồi.”
Cô vừa dứt lời, Tô Hạc Đình liền thốt lên: “Cái gì?! Hóa ra là giáo phái lương thiện với vạn vật!”
Cậu nhìn Tạ Chẩm Thư, hiển nhiên đây cũng là lần đầu tiên Chỉ huy biết.
Tô Hạc Đình hỏi: “Cô từng nghe về ai mang tên ‘Giáo chủ’ không?”
Tóc Hai Bím ôm tay: “Cậu hỏi thế tôi khó đáp quá, vì tất cả người đứng đầu của tổ chức chúng tôi đều xưng là ‘Giáo chủ’ mà, tên thật của mọi người đã biến mất với thế giới cũ rồi.”
Tạ Chẩm Thư: “Vậy ghi chép liên quan đến 016 thì sao?”
016 với Giáo chủ như hình với bóng, Chỉ huy đoán ở đâu đã có ghi chép về Giáo chủ thì chắc cũng sẽ có 016.
Tóc Hai Bím nói: “Hai người đợi nhé.”
Cô đứng dậy đi vào sâu trong nhà thờ, lục lọi giữa một đống sách vở lổn nhổn, rồi cuối cùng nhặt ra được một cuốn sổ intả tơi.
Tô Hạc Đình thổi bụi đi, nói: “Đây là sổ ghi chép của giáo chủ qua các đời sao?”
Tóc Hai Bím mở quyển sổ ra, đáp: “Không tính là qua các đời, chỉ ghi mỗi hai mươi vị ở khu Quang Quỹ thôi.”
Các trang giấy trong cuốn sổ không đồng nhất về kích cỡ, chắc là được ghi lại ngắt quãng. Số hiệu của giáo chủ bên trên rất loạn, chỉ có ảnh của người đầu tiên là khá rõ.
Tóc Hai Bím nói: “Không có cách nào để bảo quản những ghi chép này, ban đầu tôi còn định đốt cơ, nhưng chậc, dạo này bận quá nên quên béng đi luôn.”
Tô Hạc Đình hỏi: “Sao lại phải thiêu hủy?”
Tóc Hai Bím: “Không tìm được người kế nhiệm phù hợp, thay vì để tổ chức rơi vào tay một kẻ tầm thường thì tôi thà chấm dứt nó luôn còn hơn, chứ không đến lúc xuống địa ngục sẽ bị chửi cho to đầu mất.”
Lối suy nghĩ của cô rất độc đáo, song chứng minh được một điều rằng dù là giáo phái tử tế với vạn vật hay là Hội Nói tục thì giáo chủ kế nhiệm cũng không hề bình thường, mà phải được tuyển lựa kỹ lưỡng.
Tóc Hai Bím vừa giở trang vừa giới thiệu: “Đây là giáo chủ đời thứ tư, bà ấy đỉnh lắm, để truyền đạo, bà từng đi sâu vào khu chết. Ầy, làm giáo chủ có nguyên tắc cả, có người từng bảo nếu giáo chủ muốn làm gương cho mọi người thì trước khi chết cần phải chuẩn bị tốt người kế thừa, tránh dẫn đến tuyệt tự.”
Tô Hạc Đình: “Không tìm được thì sao?”
Tóc Hai Bím: “Không tìm được thì như tôi đây, luôn sẵn sàng thiêu hủy tất cả ghi chép của tổ chức bất cứ lúc nào.”
Quả là một tổ chức kỳ cục.
Tóc Hai Bím nói: “Chắc chắn cậu thấy bọn tôi dị hợm lắm phải không? Đó là một giáo lý cũ, đã bỏ rồi, ý nghĩa tồn tại của tổ chức cũng đã thay đổi. Trước đây lý do chúng tôi tồn tại không phải để hầu hạ cựu thần trong thế giới cũ, đó chỉ là ngụy trang thôi, mục đích thực sự của bọn tôi là nhằm bảo vệ người sống sót loài người với thu nhận người lai.
“Vị giáo chủ đầu tiên xuất hiện sau khi Nông trường thành lập chưa được bao lâu, lúc đó rất nhiều loài người bị đem đi làm vật thí nghiệm, thất bại rất nhiều. Hệ thống chủ thần dùng những vật thí nghiệm thất bại làm chất dinh dưỡng để cung cấp nuôi dưỡng loài người mới. Nhằm cứu những hàng hỏng này, vị giáo chủ đầu tiên đã tự nguyện phẫu thuật cải tạo, thành công lẻn vào Nông trường, liên minh với người máy. Ông ấy ăn cắp các tài liệu trong Nông trường, trong lúc xử lý hàng hỏng đã tuồn ra được một nhóm người, đưa bọn họ về khu dân cư thử nghiệm ở bên ngoài Nông trường.”
Tô Hạc Đình nói: “Vị giáo chủ đó giỏi thật, có thể lừa được nhiều ‘con mắt’ như vậy mà tuồn người ra ngoài. Sau đó thì sao?”
Tóc Hai Bím nói: “Sau đó ông ấy chết, cũng biến thành chất dinh dưỡng, nhưng giáo phái tử tế với vạn vật cũng xuất hiện, mọi người không quen biết nhau, chỉ dựa vào câu ‘Cựu thần trên cao’ làm ám hiệu hành động, hoạt động khắp nơi vì sự nghiệp giải cứu loài người. Thời đó tổ chức vẫn chưa được coi là một tổ chức thực thụ, chỉ là một nhóm người hỗ trợ lẫn nhau mà thôi, ‘Giáo chủ’ cũng là một cách gọi cho mọi người, cho tới khi vị giáo chủ đời thứ tư xuất hiện.”
Tô Hạc Đình cầm cuốn sổ lên, chỉ vào ảnh của vị giáo chủ đời thứ tư: “Chính là bà chị này hả?”
Tóc Hai Bím nói: “Chính là bà chị đó, bà đã khẳng định tôn chỉ cứu sinh độ thế của giáo phái, lập kế hoạch hành động cho mọi người, cứu được vô số người từ Nông trường. Kết quả hệ thống Chủ thần bắt đầu dùng số hiệu khu vực làm thí nghiệm mới, Nông trường được chia ra thành khu chết và khu chờ chết, bà ấy đả đổi số hiệu với mọi người, tiến vào khu chết.”
Câu chuyện của giáo chủ đời thứ tư đến đây là kết thúc. Tô Hạc Đình không biết những người vào trong khu chết sau đó bị đưa vào trong khu trừng phạt, hay là chính những người bị đưa vào khu trừng phạt phải ở lại khu chết.
Tóc Hai Bím giở trang, nói: “Từng vị giáo chủ trong đây đều có một câu chuyện, giáo phái tử tế với vạn vật sống sót như thế đấy… Này, đây là vị giáo chủ thứ mười sáu, có phải 016 các người muốn tìm không?”
Tô Hạc Đình và Tạ Chẩm Thư cùng nhìn, dưới ánh nến ảm đạm, bọn họ nhìn thấy một hình vẽ con nhện nhỏ.
“Chính là gã ta,” Tô Hạc Đình bắt chước động tác của Giáo chủ, vẽ một vòng tròn ở ngực, “lúc ấy không nhận ra, gã cũng là ‘016’.”
016 tên là 016, Giáo chủ chính là vị giáo chủ thứ mười sáu, đây rốt cuộc là trùng hợp hay còn nội tình khác thì giờ cũng không biết được nữa. Tô Hạc Đình nhìn con nhện lại nghĩ tới Giáo chủ, cậu khẽ lẩm nhẩm: “… Tôi không khuất phục đâu.”
Tóc Hai Bím: “A! Câu này tôi từng nghe rồi, trong bài kiểm tra giáo chủ có!”
Tạ Chẩm Thư: “Bài kiểm tra?”
Tóc Hai Bím giơ hai ngón trỏ, một hỏi một đáp: “‘Xin hỏi anh/chị đối mặt với một cuộc đời đã bị thay đổi?’, tôi đáp là phải đối mặt như nào thì đối mặt thế ấy, nhưng giáo chủ tiền nhiệm bảo câu đánh động đến bà ấy nhất là câu ‘Tôi không khuất phục đâu’. Lạ thật, tôi không khuất phục đâu, khuất phục cái gì mới được?”
Tô Hạc Đình nói: “Trong đây ghi này.”
Cậu hạ ngón tay xuống giấy, lớp bụi bên ngoài rải qua càng khiến dòng giới thiệu của vị giáo chủ thứ mười sáu khó đọc. Tô Hạc Đình bèn cúi xuống nhìn cho rõ chữ. Mãi cậu không lên tiếng.
Tạ Chẩm Thư bèn cúi xuống, hỏi: “Ghi gì vậy?”
Tô Hạc Đình nói: “Tôi là người đẹp trai.”
Nói rồi cậu bật cười: “Đúng là đặc sệt anh ta, lại còn nhấn mạnh những hai lần nữa chứ, cơ mà…”
Tóc Hai Bím ngạc nhiên: “Cơ mà làm sao?”
Nụ cười của Tô Hạc Đình tắt dần, ánh mắt phức tạp: “Thì ra anh ta cũng có lúc đàng hoàng thế này, tiếc thay chúng ta quen anh ta quá muộn, chưa bao giờ hiểu được anh ta.”
Dưới dòng “Tôi là người đẹp trai” là dòng chữ viết tay bằng bút máy. Chữ của Giáo chủ rất đẹp, có lẽ từng luyện, không như dáng vẻ nhếch nhác như trâu đầm thường trực của hắn sau này.
Hắn viết:
【 Mọi người đều biết, ngày xưa tôi thà đi làm trai bao còn hơn đi làm giáo chủ. Nhưng tối qua tin Giáo chủ qua đời đã được xác nhận rồi, trong khu chúng tôi đã không còn mấy ai sống sót nữa, tôi đành tạm thời đứng lên đảm nhiệm thôi. Vậy thì để tôi viết vài câu động viên tinh thần nhé.
Các bạn à, sau này nước mắt hãy cứ để tôi chảy cho, đây là sở trường của tôi rồi. Nhưng xin mọi người hãy yên tâm, dù Chủ thần có chặt chân của tôi, biến tôi thành một kẻ tàn phế vô dụng thì tôi cũng tuyệt đối không khuất phục. 】
Năm chữ “Tuyệt đối không khuất phục” được viết hai lần, mực còn thấm qua giấy. Trong buổi đêm không biết ngày tháng này, Giáo chủ đã dùng tâm trạng gì để viết ra những dòng này? Hắn nói chảy nước mắt là sở trường của mình, thế nhưng trong khoảnh khắc chặn Chúc Dung có thể khiến hắn bỏ mạng, hắn nào có khóc.
Nước mắt của một con người có thể chảy cạn được chăng? Có lẽ là có. Nếu có, thì sẽ tốt biết bao nếu thế giới mới chưa từng xuất hiện. Tô Hạc Đình không biết làm sao để hồi sinh lại những người này, nhưng cậu vẫn còn muốn gìn giữ ý nghĩ ngây thơ ấy.
Nhưng Giác à.
Tô Hạc Đình thầm nghĩ.
Chúng ta chỉ cần không quên là đã đủ rồi ư?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất