Chúc Bạn Sống Qua Lễ Tốt Nghiệp

Chương 9

Trước Sau
Edit: Rea

—————

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Tiêu Chí Sơ bên kia không có tiến triển gì lớn, một cái khóa cũng chưa mở ra được.

Lăng Tu vẫn luôn kìm nén lắm mới không nói cái câu "Anh có làm được không vậy?" này ra khỏi miệng.

Bầy cá ăn thịt người bên ngoài bắt đầu va đập và lồng kính khiến sự hoảng loạn trong lòng Lăng Tu cũng bắt đầu tăng lên.

Tiêu Chí Sơ nói: "Cái khóa này có chỗ không đúng. Tay cậu có thể vươn tới đây được không?"

Hai người cách nhau nửa mét nhưng xích sắt lại làm hạn chế phạm vi hành động nên tay của cả hai khó có thể vươn về phía trước, ngay cả khi có duỗi năm ngón tay ra thì cũng rất khó để giúp đối

phương mở khóa, vì họ vẫn bị ngăn bởi một khoảng cách nhất định.

Thời gian đếm ngược 14 phút 43 giây.

Tiêu Chí Sơ liếc mắt nhìn thời gian một cái sau đó tự mình rút chìa khóa ra rồi cắn nó ở trong miệng, hắn nghiêng người về phía trước hết sức có thể, đồng thời cúi đầu xuống, khó khăn lắm mới đến gần ổ khóa trên cổ tay Lăng Tu.

Sau khi tra chìa khóa sai hai lần thì hắn cũng thành công cắm vào đúng chỗ, Lăng Tu chỉ cảm thấy hơi thở nóng rực của người đàn ông phả lên cổ tay mình khiến cậu nổi da gà. Nhưng rất nhanh sau đó một tiếng "cạch" vang lên, khóa đã được mở ra.

"Cầm lấy." Sau khi mở khóa trên cổ tay Lăng Tu xong, Tiêu Chí Sơ nói một câu không rõ ràng như vật, ý bảo Lăng Tu lấy chìa khóa đi.

Lăng Tu cầm lấy chìa khóa.

"Tự mình mở phần còn lại đi, nhanh lên, không còn nhiều thời gian đâu."

Cái chìa khóa này giống như là được thiết kế riêng cho ổ khóa của cậu nên cắm vào rồi vặn nhẹ một cái thôi là mở ra được.

Thời gian đếm ngược 12 phút 58 giây.

"Cậu lấy bộ quần áo bên trong túi áo khoác của tôi mặc vào, vừa đến giờ thì dùng thời gian ngắn nhất đi ra ngoài rồi lên bờ khởi động thang nâng lên. Cậu có vũ khí không, nếu không thì cậu có thể mang dao của tôi theo."

Trong khi Tiêu Chí Sơ nói chuyện thì Lăng Tu đã lưu loát mở xong ổ khóa, sau đó cậu bước tới lấy bộ quần áo kia từ trong túi áo của Tiêu Chí Sơ ra ---- lúc giũ ra thì thấy nó hơi giống với áo mưa nhựa, có điều sau khi mặc vào nó lại tự động ôm sát vào vào cơ thể cậu.

"Tiêu lão sư à, bên ngoài thật đáng sợ đó. Tại sao tôi không trực tiếp giết anh rồi dùng thẻ đen của anh để quét thang nâng?"

Hôm nay Lăng Tu có mang theo một khẩu súng dù cho Hạ Điệp đã từng nói rằng thi tháng thường sẽ không bắt buộc học viên chém giết lẫn nhau mà ngược lại việc mang vũ khí có khả năng sẽ thành may áo cưới cho người khác*.

(*ý chỉ việc làm của mình đang giúp ích cho người khác trong khi bản thân không có lợi gì)

Lăng Tu trùm cái mũ nhựa lên đầu, nạp đạn, sau đó đẩy chốt an toàn ra, ngón trỏ cậu đặt trên cò súng rồi nhắm thẳng họng súng đen ngòm vào Tiêu Chí Sơ.

Thời gian đếm ngược 10 phút 52 giây.

Tiêu Chí Sơ có vẻ là hơi ngạc nhiên khi thấy Lăng Tu có súng, nhưng sự ngạc nhiên này hoàn toàn không khiến hắn nhíu mày dù chỉ một chút. Hắn nói: "Tôi không muốn dùng giải pháp một để giải quyết vấn đề."

Lăng Tu hơi dời súng đi, ánh mắt cậu thâm trầm đánh giá người đàn ông trước mặt mình. Tiêu Chí Sơ vẫn nhìn thẳng vào cậu như vậy không một chút sợ hãi.

Lăng Tu bỗng lè lưỡi ra, cậu nở nụ cười ngoan ngoãn rồi bỏ súng xuống, "Tôi chỉ nói đùa thôi Tiêu lão sư." Cậu nói với vẻ mặt ngây thơ.

Lăng Tu đã lật xem danh sách hoạt động của Tiêu Chí Sơ cả đêm, nội dung những video đó rất đa dạng, cậu cũng không biết người trước mắt này đã tham gia qua bao nhiêu kỳ thi rồi, hơn nữa qua mỗi một trận hắn đều sống sót trở về. Người thế này tuyệt đối không dễ dàng đối phó như vậy được.

Lăng Tu không tự phụ, cậu cũng không muốn chết.

Thời gian đếm ngược vẫn đều đặn trôi, tấm kính trên lồng thủy tinh từ từ mở ra khiến nước lẫn theo mùi tanh máu thịt của đám cá ăn thịt người ào ào đổ xuống tạt vào mặt, chờ cho khe hở kia mở lớn ra một chút thì đám cá còn sống sẽ lao vào lồng theo dòng nước.

Vẻ mặt của Tiêu Chí Sơ vẫn rất bình tĩnh, hắn lui một bước về phía sau sau đó xòe hai lòng bàn tay ra rồi chắp lại với nhau, hơi dồn lực xuống chân mình, hắn nhìn về phía Lăng Tu: "Lên đi."

Lăng Tu hít sâu một hơi. Kỹ thuật trèo tường của cậu vô cùng thuần thục, lần này có Tiêu Chí Sơ giúp đỡ nâng lên nên cậu nhảy ra khỏi lồng kính một cách rất thuận lợi.

Không thể hô hấp được, tầm mắt thì bị cản trở, hàm răng của bầy cá ăn thịt người kia lóe sáng lên trong dòng nước lạnh như băng. Lăng Tu đem nỗi sợ hãi hóa thành động lực rồi ra sức bơi lên trên bờ. Cậu luôn cảm thấy cái miệng há ra của bầy quái cá này như là nụ cười châm chọc, chúng nó va đập vào thân thể cậu và cắn vào ngón tay lộ ra bên ngoài áo mưa nhựa. Cơn đau làm rối loạn hô hấp của cậu trong nháy mắt, Lăng Tu bị sặc một ngụm nước, cậu hoảng loạn mà lắc lắc cánh tay mình.

Bầy cá che khuất cả bầu trời và mặt trời để ngăn cản đường đi của cậu, Lăng Tu bắt đầu cảm thấy khó thở, cơn hoảng loạn và cơn đau dữ dội khiến cậu vô thức tiêu hao rất nhiều oxy. Cậu hung hăng nhắm mắt lại, đạp hai chân tiếp tục bơi lên trên.

Một khi đau đớn chồng lên nhau cứ lặp đi lặp lại nhiều lần như thế thì chúng sẽ dần trở nên tê liệt.

Đầu Lăng Tu trồi lên trên mặt nước, cậu há to miệng hô hấp từng ngụm, nhưng cậu ý thức được rằng mình vẫn chưa cập bờ. Trước mắt xem ra thì đây là một cái bể bơi khổng lồ, cậu gần như là đang ở vị trí gần trung tâm nhất, hơn phân nửa cơ thể ngâm trong nước bị bầy cá ăn thị tấn công tới. Bộ quần áo nhựa mà Tiêu Chí Sơ cho cậu đã bắt đầu rách nát. Lăng Tu đưa tay lau nước trên mặt để tầm mắt của mình trở nên rõ ràng hơn, bỗng cậu sững người một cái cúi đầu nhìn xuống thì thấy có một ngón tay bên tay phải của mình đã bị cắn nát, trong thịt đỏ lờ mờ lộ ra xương trắng. Lăng Tu "Shh" một tiếng, cắn răng dời tầm mắt nhìn đường gần bờ nhất rồi lặng lẽ bơi đến đó.



Sau khi lên bờ một cách khó khăn thì Lăng Tu mới phát hiện ra thiết bị thang nâng ở phía đối diện.

Cậu than thở một tiếng rồi cởi áo nhựa ra, cũng không dám kiểm tra kỹ vết thương trên người mình mà đã nhấc chân chạy về phía thang nâng.

Thời gian đếm ngược dưới nước vẫn thong thả trôi.

Còn lại ba phút cuối cùng, Tiêu Chí Sơ không chờ đợi nữa. Sau thắt lưng hắn đeo một khẩu súng có hình dáng rất kỳ lạ, bởi vì bị gông cùm xiềng xích nên hắn rút nó ra với tư thế tương đối buồn cười rồi cầm nó trong tay nhắm vào nơi nối liền giữa kính thủy tinh và xích sắt bên tay phải.

Hắn hơi nheo mắt lại nả một phát.

Tiếng súng bị nghẹn lại nghe như tiếng nổ lách tách của gỗ cháy lâu ngày.

Chỗ nối liền giữa kính và xích sắt bị nóng chảy ra một cái lỗ to bằng nắm tay của đàn ông trưởng thành, mớ dây xích còn lại rơi xuống, tay phải của Tiêu Chí Sơ miễn cưỡng xem như đã khôi phục tự do.

Nước bắt đầu chảy vào bên trong qua cái lỗ bị Tiêu Chí Sơ làm nứt trên kính thủy tinh, những đường vân cũng từ từ nứt ra xung quanh.

Tiêu Chí Sơ cũng không quan tâm đến mà vẫn làm như vậy để cởi trói cho tay trái.

Khi hắn đang nhắm vào dây xích dưới cổ chân của mình thì thang nâng di chuyển.

Lúc này nước đã dâng lên đến thắt lưng Tiêu Chí Sơ, những con cá ăn thịt vui vẻ lao vào với ý đồ gặm nhấm người đàn ông trước mắt.

Lồng kính từ từ được nâng lên.

Tiêu Chí Sơ chậm rãi vén ống tay áo lên để lộ ra ám tiễn* đang lóe lên tia bén nhọn, sau đó hắn đóng đinh tám con cá ăn thịt người lớn nhỏ lên mặt kính thủy tinh.

(*mũi tên giấu trong tay áo để bắn lén)

Nếu lúc đó Lăng Tu thật sự có ý định nổ súng thì ám tiễn sẽ đâm thẳng vào cổ họng của cậu.

Khi nước dâng lên tới miệng Tiêu Chí Sơ thì lồng kính cuối cùng cũng nổi lên trên mặt nước.

Một lát sau, thang nâng vững vàng dừng lại, toàn bộ lồng kính cũng vỡ tan vang lên một tiếng "ầm" dưới nước rồi dần tản ra, đồng thời khóa cũng tự động mở.

Bệ nâng chậm rãi căng ra một dãy thang bắc ở trên bờ.

Cả người Lăng Tu hơi phát run nửa tựa vào thang nâng ---- đau quá.

Tay trái cậu nâng cổ tay phải của mình lên nhìn chằm chằm không rời mắt khỏi ngón áp út.

Còn tốt còn tốt, may là không trực tiếp bị cắn đứt luôn.

Hiện tại Lăng Tu hoàn toàn có thể hiểu rằng nếu mấy kỳ thi trong tương lai càng nguy hiểm, càng khó khăn hơn hôm nay thì việc bị thương sẽ như là cơm bữa, cơ thể cậu cũng sẽ không ngừng có thêm những vết sẹo giống như những người mà cậu đã thấy ở căn cứ huấn luyện kia.

Tiêu Chí Sơ đi tới trước mặt cậu rồi hỏi: "Cậu có sao không?"

"Cũng may là không sao." Ngoài miệng Lăng Tu nói như vậy nhưng khi cậu ngẩng đầu thì vành đã có chút đỏ lên.

Tiêu Chí Sơ có mang theo thuốc bên người, hắn lấy ra cẩn thận bôi cho cậu rồi quấn băng gạc lại. Lăng Tu hoàn toàn không hề kêu một tiếng nào trong suốt cả quá trình, cậu chỉ cắn chặt nhìn bàn tay của mình đang run rẩy không cách nào khống chế được trong sự trầm mặc. Cậu bỗng chú ý đến trên mu bàn tay của Tiêu Chí Sơ cũng có một vết sẹo nằm ngang dữ tợn, hẳn là do vết thương cũ năm xưa để lại. Lăng Tu bình tĩnh lại, hốc mắt đỏ ửng cũng dần lui đi.

Trên người cả hai đều ướt sũng nước trông vô cùng chật vật. Tiêu Chí Sơ không có bị thương gì, còn vết thương nặng nhất của Lăng Tu cũng chính là ngón áp út kia.

Sau khi băng bó xong xuôi, Lăng Tu nói cảm ơn rồi hỏi hắn: "Nếu chúng ta đều ra ngoài thì kiểm tra đã kết thúc rồi phải không?"

"Không phải," Tiêu Chí Sơ nói, "Trời vẫn chưa tối, tìm xem cửa ra nằm ở đâu đã."

Sau đó hai người cùng đi, Lăng Tu lại hỏi: "Kiểm tra kết thúc thì trời sẽ tối sao?"

"Ừ. Giống như đột ngột tắt đèn vậy."

Nơi này thoạt nhìn trông giống như là một bể bơi khép kín, động tĩnh trong nước khiến cả người Lăng Tu mơ hồ cảm thấy đau đớn, cậu không chờ nổi nữa mà muốn nhanh chóng đi ra ngoài ngay.

Bọn họ đi loanh quanh nửa vòng thì tìm được một cánh cửa.

"Không có chìa khóa." Lăng Tu nói.

"Tôi có." Tiêu Chí Sơ lấy cái chìa khóa khi nãy mở ở dưới nước ra từ trong túi áo rồi cắm vào ổ khóa vặn một cái, cửa mở.

Lăng Tu:?

"Đơn giản như vậy thôi sao? Lấy đại một cái chìa khóa nào cũng đều có thể mở được hả?"



Tiêu Chí Sơ kiên nhẫn giải thích cho cậu: "Không phải lấy đại một chìa, mà đây là chìa khóa vạn năng cấp A có thể mở hơn 50% ổ khóa trong các kỳ thi. Chỗ này hẳn là có giấu chìa khóa thực sự để mở cửa ở nơi nào đó, nhưng nếu chúng ta có đường tắt thì không cần phải tốn sức đi tìm làm gì."

Cấp A. Lăng Tu nhạy bén bắt được từ này, sau lại nhìn về phía cái chìa khóa kia bằng ánh mắt thèm muốn.

70% cửa hàng buôn bán vũ khí trong học viện đều bán loại vũ khí thông thường, ta cũng có thể tìm được loại tương tự ở thế giới thực, với cả những vũ khí thông thường này sẽ không được phân cấp nên chúng có thể phát huy ra bao nhiêu hiệu quả phụ thuộc hoàn toàn vào bản thân người sử dụng. Nhưng chúng phân cấp không giống nhau, những vũ khí được phân cấp là những loại vượt qua khoa học và kỹ thuật hiện nay hoặc là có tác dụng đặc biệt bên trong thế giới của các kỳ thi.

Thẻ vàng mà Lăng Tu lấy được trong ngày đoạt thẻ cũng có một số vũ khí phân cấp, nhưng không được nhiều lắm, hơn nữa cấp bậc của chúng đều phân giữa B và D, những vũ khí này còn có một điểm không tốt lắm là nếu như không phải trong thời gian thi thì chúng sẽ ở trong trạng thái "Khóa", cũng tức là không có cách nào dùng được. Lăng Tu không đoán được những vũ khí cao cấp kia rốt cuộc là có thể làm được gì cho nên cậu chỉ mang theo một khẩu súng lục nhỏ mà mình đã luyện thành thục.

"Cậu muốn nó?"

Lăng Tu như bị bỏng một cái liền thu hồi tầm mắt mình lại, cậu lúng túng nhỏ giọng nói: "À, muốn chứ."

Tiêu Chí Sơ mở cửa ra đi về phía trước, "Phòng 08 của cửa hàng buôn bán trên lầu ba ở khu 2, một cái tốn mười ba ngàn điểm tích lũy."

Vẻ mặt rụt rè của Lăng Tu liền thay đổi, cậu bĩu môi một cái. Nghe giọng điệu của hắn trước đó làm cậu còn tưởng hắn sẽ cho mình một cái nữa chứ. Cũng không phải là Tiêu Chí Sơ chưa từng cho ai, Lăng Tu đã xem qua video của hắn rồi, cậu thấy hắn cũng giống như tán tài đồng tử* vậy, chỉ có điều trước kia hình như là hắn không có cho ai món đồ cấp A vừa cao cấp vừa đắt tiền như vậy cả.

(*phương ngữ Thiên Tân có ý vừa cười vừa châm biếm những đứa trẻ hoang phí tiêu tiền như nước, tiêu bừa bãi cuối cùng sẽ hết tiền mà phá sản)

Cậu thở dài một hơi rồi đuổi theo bước chân của Tiêu Chí Sơ.

Sau khi đi qua lối đi hẹp, cả hai mở cánh cửa ở phía cuối ra rồi bước vào một căn phòng mờ tối.

Cánh cửa phía sau tự động đóng lại, cậu thấy có một cái bàn tròn lớn đã có vài người ngồi ở trước mắt mình.

Trong số đó có một người mà Lăng Tu biết, anh ta là hướng dẫn trưởng của cậu.

Thang Uẩn Thành ngước mắt nhìn Tiêu Chí Sơ, cười nói: "Lão Tiêu, đúng là duyên phận nha."

Tiêu Chí Sơ dẫn theo Lăng Tu cùng ngồi xuống, trầm giọng nói: "E rằng không phải là duyên phận."

Thang Uẩn Thành nghe thế thì chắp tay lại, nâng chân lên rồi dựa người vào lưng ghế, anh bày ra một vẻ mặt suy tư.

Dần dần, Thang Uẩn Thành nhận ra có điều gì đó không ổn.

Chỗ ngồi gần như đã kín, anh dẫn theo Diệp Chiêu, Tiêu Chí Sơ dẫn theo Lăng Tu, và Giang Dục Hành dẫn theo Kim Mộng... Ngoại trừ Tiêu Chí Sơ ra thì những người kéo dài thời hạn tốt nghiệp đều dẫn theo một tân sinh. Tuy là Tiêu Chí Sơ không có hoãn tốt nghiệp nhưng tình huống cũng gần như giống nhau.

Hơn nữa mỗi lần cánh cửa kia mở ra thì đều có hai người còn sống sót bước vào.

Trên bàn tròn ngồi sáu cặp, tổng cộng có mười hai người, mọi người đều nhìn nhau.

Đúng lúc này thì ở giữa bàn tròn vang lên một tiếng "cạch", sau đó có một xấp bài được nâng lên.

Thang Uẩn Thành đang định rướn người tới để lấy bài thì Tiêu Chí Sơ đột nhiên nói: "Chờ đã."

"Tiêu lão sư có phát hiện gì sao?" Người đàn ông ngồi bên cạnh Tiêu Chí Sơ hỏi.

Anh ta khéo léo nhấn mạnh hai chữ "lão sư", để lộ ra trong đó ý tứ châm chọc.

Lăng Tu điều chỉnh lại dáng ngồi của mình một chút, chuẩn bị xem kịch vui.

Tiêu Chí Sơ hoàn toàn không có chút tức giận nào mà vẫn cẩn thận giải thích tình huống: "Trong nội dung kiểm tra vừa rồi, tay chân của chúng ta đều bị xiềng xích, tôi đã cố gắng mở ổ khóa bằng chìa khóa vạn năng nhưng vẫn không mở được. Theo lý mà nói thì chìa khóa cấp A không có khả năng không mở được ổ khóa trong kỳ thi tháng của năm nhất được. Tôi không xác định là nhằm vào tôi hay là nhằm vào trận thi này, sau đó tôi thử mở khóa của cậu ấy thì khóa thuận lợi mở ra, vậy nên hẳn là nhằm vào tôi. Tôi muốn hỏi mọi người có gặp phải loại tình huống tương tự hay không?"

Mọi người đều im lặng.

Có một bàn tay dè dặt giơ lên bên cạnh Tiêu Chí Sơ, hắn liếc nhìn Lăng Tu, "Có vấn đề gì thì nói."

Lăng Tu đáng thương nói: "Tại sao lại không nhằm vào tôi. Nếu anh có thể cởi bỏ xích sắt thì tôi cũng không cần phải mạo hiểm, nếu không mạo hiểm thì tôi cũng sẽ không có bị thương nặng như vậy."

Học viên cũ trong nhóm nhìn ngón tay đang quấn băng gạc của cậu, trong lúc nhất thời có chút không nói nên lời.

Người vừa nãy cà khịa Tiêu Chí Sơ cười nhạo một tiếng.

"Cũng có lý." Tiêu Chí Sơ nói.

Hắn và Thang Uẩn Thành liếc mắt nhìn nhau liền hiểu ra được ý của đối phương.

Tân sinh mà bọn họ dẫn theo cũng không phải là tân sinh bình thường.

Hết chương 09.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau