Chúc Mừng Ngài Thoát Chết Thành Công
Chương 10
Giang Nguyên Bạch gần như sụp đổ, mắt cậu đỏ lên, liên tục đập chiếc rìu trong tay vào bức tường vững như bàn thạch kia. “…Không thể nào, không thể nào!”
— không ai có thể chịu được cảm giác tuyệt vọng khi tận mắt nhìn thấy hy vọng tan biến trước mắt mình.
Mạc Dịch hít sâu vài hơi, trái tim đang đập điên cuồng cùng máu huyết sôi trào mới dần trở lại bình thường, anh đưa tay nắm lấy bả vai Giang Nguyên Bạch, gắng hết sức giữ cho giọng nói của mình thật bình tĩnh và lý trí. “Đừng đập nữa.”
Chiếc rìu trượt khỏi bàn tay Giang Nguyên Bạch rơi lộp cộp trên mặt đất, để lộ hổ khẩu đã rướm máu vì vừa nãy dùng sức quá mạnh, cậu úp mặt vào lòng bàn tay, giọng nghẹn ngào. “… Không thể nào.”
Đột nhiên trái tim Mạc Dịch nảy lên một nỗi xúc động không biết đến từ đâu, anh sải bước về phía trước giằng tay Giang Nguyên Bạch ra, ép cậu nhìn thẳng vào mắt mình:
“Cậu mà như vậy cũng chẳng thay đổi được điều gì. Nếu đứng mãi ở chỗ này, một khi chuông giải lao reo, sương mù tràn lên thì hai ta sẽ chết hết.”
Giang Nguyên Bạch hoảng hốt trước cảm xúc trong đôi mắt Mạc Dịch. Cậu sững người ra một lát rồi ánh mắt dần thay đổi. Giang Nguyên Bạch ngừng khóc, chầm chậm đứng lên, đưa tay lau giọt nước bên khóe mắt, thanh âm cũng bình tĩnh trở lại. “… Tiếp theo chúng ta nên làm gì?”
“Xuống tầng.” Mạc Dịch buông tay, khuôn mặt trở về vẻ lãnh đạm, nhưng ngón tay trắng bệch tố cáo sóng cuộn biển gầm trong lòng anh. “Có lẽ chúng ta đã bỏ lỡ manh mối quan trọng nào đó.”
“Thế nhưng…” Giang Nguyên Bạch muốn nói lại thôi.
Thế nhưng chỉ còn chưa đến mười lăm phút nữa chuông sẽ reo… Cho dù có thể tìm ra manh mối quan trọng thì làm được gì? Đằng nào cũng sẽ chết mà thôi?
“Thì sao?” Như biết rõ cậu định nói gì, đôi mắt Mạc Dịch tỉnh táo và sáng rực như có thể xâm nhập vào linh hồn, nhìn thấu con người cậu. Giang Nguyên Bạch không ngờ anh lại giương khóe miệng, nở nụ cười. “Thì cậu định ngồi chờ chết, hay chết khi đang tìm kiếm manh mối đây?”
Nghe anh nói vậy, lòng can đảm lập tức trỗi dậy trong Giang Nguyên Bạch. Cậu cũng mỉm cười gật đầu. “Đương nhiên là vế sau.” Nói xong bèn nhấc chiếc rìu cứu hỏa trên mặt đất lên rồi bước về phía cầu thang. Mạc Dịch theo sau lưng cậu, cũng chuẩn bị đi xuống, bỗng nghe người phía trước cất tiếng đếm số một cách cực kỳ máy móc. “Một, hai…”
Mạc Dịch sửng sốt, lập tức trở tay kéo Giang Nguyên Bạch một cái khiến cậu lảo đảo. Vừa mới đứng vững lại, Giang Nguyên Bạch đã nhìn anh vẻ hoang mang. “Sao thế?”
Sắc mặt Mạc Dịch tái nhợt nặng nề. “… Cậu vừa mới đếm số.”
Giang Nguyên Bạch xanh mặt, lưng ướt đẫm mồ hôi lạnh: “Sao lại như thế được, tôi không hề hay biết gì luôn! Vả lại tôi vẫn hát thầm trong lòng, sao nó lại ảnh hưởng đến tôi được.”
Lúc này như chợt nghĩ tới điều gì, sắc mặt Mạc Dịch trở nên xám xịt đi. “Phiên bản đầu tiên của truyền thuyết bậc thang thứ mười ba này hình như là — nếu học sinh nào đếm số khi xuống cầu thang sẽ bị nhốt lại trong thế giới đơn độc một mình.”
Mà ở nơi này, cho dù là khi lên tầng đã dễ bị cầu thang thao túng mà đếm số — huống chi là lúc xuống tầng như nguyên bản trong truyền thuyết.
Mà tình cảnh Giang Nguyên Bạch tự dưng đếm số như trúng tà vừa rồi cũng đã chứng tỏ được sức mạnh to lớn của chiếc cầu thang ma quái này.
Tình hình tức thì lâm vào cục diện bế tắc.
Giang Nguyên Bạch trong lòng vẫn còn sợ hãi mà lùi một bước về phía sau, vô tình khoát tay lên lan can lạnh lẽo. Thứ cảm giác lạnh như băng truyền từ lòng bàn tay vào tận xương tủy khiến cậu rùng cả mình.
Đột nhiên trong đầu hiện lên một ý tưởng.
“Có cách rồi!” Giang Nguyên Bạch vừa hét vừa nhảy dựng lên làm Mạc Dịch giật cả mình. “Nếu không được đi cầu thang vì cứ đi là sẽ đếm, thì chúng ta không đi cầu thang nữa!”
Mạc Dịch sáng mắt lên, cũng nhìn về phía lan can.
Đúng vậy! Chúng ta không đi cầu thang là xong!
Lúc lên tầng thì không thể làm như thế, nhưng bây giờ xuống tầng thì có thể trượt trên lan can! Tuy không biết có hiệu nghiệm hay không, nhưng đây là cách duy nhất hai người có thể nghĩ ra rồi.
Cả hai liếc nhìn nhau rồi cùng ngồi lên một bên lan can để trượt xuống dưới.
Hình như cầu thang cũng nhận ra có kẻ lợi dụng lỗ hổng trong quy tắc, nó liền bắt đầu rung lắc dữ dội. Từng bậc cầu thang cứ trồi lên sụt xuống khiến Mạc Dịch cùng Giang Nguyên Bạch cũng lắc lư theo, suýt chút nữa bị hất văng xuống đất.
Bậc thềm tan ra biến thành hình một bàn tay túm lấy chân bọn họ. Vốn dĩ đã sắp ngã đến nơi giờ lại càng khó ổn định thân thể, trông thấy tầng ba đã gần ngay trước mắt, Mạc Dịch hô to. “Nhảy! Luôn đi!”
Hai người nhảy vọt lên, một lần nữa mặt mày xám xịt mà lăn tròn vào hành lang tầng ba.
Mạc Dịch cảm thấy xương cốt cả người tưởng chừng như vỡ vụn. Anh đau đớn bò dậy, chống tay lên bậu cửa sổ nhìn ra ngoài trời.
Còn có 6 phút.
Mặc kệ thân thể vẫn còn kêu gào đau đớn, anh vội chạy về phía phòng học của lớp số ba, trong đầu chỉ còn ba chữ: Tìm manh mối!
Lúc trước bọn họ rốt cuộc đã bỏ lỡ điều gì!
Mạc Dịch vừa đẩy cửa ra, một luồng tanh tưởi nồng nặc đến buồn nôn liền ập vào mặt anh. Đợi đến khi nhìn kỹ lại, chỉ thấy trong phòng học đã có thêm bốn thi thể hình thái khác nhau, khuôn mặt tái nhợt hoảng sợ, trên thân toàn là dấu vết bị xé rách, máu chảy đầm đìa ngồi trước bàn học.
Mạc Dịch chống tay lên khung cửa, sững người nhìn khung cảnh trước mắt.
Không đúng…
Rõ ràng những người này đi theo Thẩm Lỗi vào ảo cảnh ở tầng hai, nhưng bây giờ mới xuất hiện trong phòng học, chứng tỏ chết cách đây không lâu.
Lúc nãy khi vừa lên tầng ba, Mạc Dịch nghĩ có lẽ bọn họ đều chết cả rồi, bởi sương mù đã lan tràn đến tầng ba, dù không chết trong ảo cảnh cũng sẽ bị sương mù cắn nuốt mới đúng.
Cho nên khi thấy trong phòng học không có thi thể, anh cũng không ngạc nhiên — bởi kẻ bị kéo vào trong sương mù sẽ không xuất hiện trở lại phòng học nữa.
Thế nhưng! Giờ phút này trong phòng lại có mặt bọn họ!
Điều này chứng minh cái gì…?
Một suy đoán táo bạo hiển lộ trong đầu anh: lúc trước hai người phá hủy ảnh chụp nhưng ảo cảnh vẫn chưa bị phá vỡ, và sương mù không thể xâm nhập vào trong ảo cảnh, như vậy mới giải thích được tại sao những thi thể này có thể xuất hiện ở đây.
— nếu thế, những ai lọt vào trong ảnh chụp mà chưa có mặt trong phòng học thì tức là chưa chết!
Mạc Dịch cảm thấy thân thể mình run lên vì kích động, anh quay người lôi Giang Nguyên Bạch đi, giọng nói khàn khàn: “Đi, chúng ta đi xuống tầng hai, tôi biết làm cách nào để tránh được sương mù rồi.”
Tuy rằng thứ chờ đợi bọn họ có lẽ còn là địa ngục thê thảm hơn nữa, nhưng vẫn còn tốt chán so với ngồi chờ chết ở đây.
Tuy Giang Nguyên Bạch chưa hiểu nhưng không hề hỏi nhiều, bây giờ không còn thời gian nữa, hỏi càng ít càng tốt. Vì vậy cậu cũng gật đầu đi theo Mạc Dịch xuống tầng.
Những con số lóe ánh sáng xanh yếu ớt ngoài cửa sổ nhắc nhở bọn họ: chỉ còn lại ba phút.
Dưới cầu thang cuốn lên từng trận gió âm u lạnh lẽo nhuốm mùi máu tanh, đèn tiết kiệm năng lượng trên trần tỏa ánh sáng tù mù, kêu “rẹt rẹt” rất khẽ, cả hàng hiên toát lên vẻ nguy hiểm khó lường.
Ký ức bị quái vật truy đuổi lúc nãy hiện lên rõ mồn một trong đầu, giờ vực sâu tối như hũ nút kia vẫn làm người ta thấy không rét mà run.
Nhưng đây là con đường duy nhất.
Hai người bước xuống dưới tầng. Nương theo ánh sáng yếu ớt trên cầu thang, Giang Nguyên Bạch trông thấy bên tường có một tấm ảnh đặt ngay ngắn ở chính giữa, trong khung ảnh màu sáng bạc là chân dung một người đàn ông, thoạt trông đại khái ba bốn mươi tuổi, đang mỉm cười nhìn thẳng về phía trước. Dưới ảnh đề hàng chữ nhỏ: giáo viên ưu tú của năm.
Không như những tấm ảnh khác, viền dưới khung ảnh này chảy ròng ròng máu đen tanh tưởi, tựa như tuôn ra từ chính bức ảnh vậy.
— Cái mồm truy đuổi bọn họ lúc trước hẳn là vươn ra từ nơi đây.
Giang Nguyên Bạch chậm rãi nuốt một ngụm nước miếng, rón rén đi sát vào rìa cầu thang, sợ thứ kia lại lại một lần nữa lao ra khỏi khung hình.
Mạc Dịch nhỏ giọng thầm thì bên tai cậu. “Tôi đoán chỉ sau khi chuông giải lao vang lên, lũ quái vật mới có thể rời khỏi vị trí vốn có của mình.”
Thanh âm của anh khiến ruột gan đang căng thẳng của Giang Nguyên Bạch trở nên bình tĩnh hơn, cậu cau mày nhớ lại, thấy quả thật là như vậy. Chuông giải lao vang lên rồi Hanako mới rời khỏi nhà vệ sinh, mà cái mồm lúc trước truy đuổi bọn họ cũng phải sau khi có tiếng chuông mới xuất hiện.
Giang Nguyên Bạch thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục đi xuống dưới.
Nhưng ở phía sau, nơi góc khuất tầm mắt cậu, con ngươi của người đàn ông trong tấm ảnh đang từ từ chuyển động, như thể nhìn theo bóng dáng họ xuống tầng, sau đó nở một nụ cười quỷ quyệt trên môi.
Bọn họ ra khỏi cầu thang, khung cảnh hàng hiên không khác gì lúc họ rời đi, bức ảnh bị xé ra làm đôi rơi trên nền đất, không khí ẩm thấp mốc meo.
Mạc Dịch ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Còn hai phút nữa.
Anh ngồi xổm xuống, nhặt hai nửa tấm ảnh lên rồi ghép lại vào nhau.
Một cảnh tượng quỷ dị đã xảy ra: ảnh chụp từ từ nối liền, máu mủ tanh hôi trên mặt đất cũng bị hút trở lại bên trong như đảo ngược thời gian. Ảnh chụp cùng khung ảnh nhanh chóng khôi phục y lúc ban đầu, những học sinh tốt nghiệp nhìn về phía ống kính mỉm cười xán lạn, như trước đó chưa từng có chuyện gì xảy ra.
“Sao anh biết là nó liền lại được vậy?” Giang Nguyên Bạch không nhịn được xen mồm vào.
“Tôi đâu biết.” Mạc Dịch lại liếc nhìn thời gian ngoài cửa sổ, vội vàng đứng dậy treo tấm ảnh lên tường, vừa treo vừa nói.
“…Tôi chỉ đoán thôi.”
Còn có một phút đồng hồ.
Tấm ảnh vừa được treo lên, cảnh tượng trước mắt thoáng thay đổi.
Giang Nguyên Bạch quay đầu nhìn, thấy phòng học sau lưng đã biến thành lớp số 4.
Ảo cảnh xuất hiện trở lại rồi.
Cậu và Mạc Dịch liếc nhìn nhau, đoạn hít một hơi thật sâu, sắc mặt ai nấy đều nghiêm túc hẳn lên, Mạc Dịch gật gật đầu với Giang Nguyên Bạch, sau đó cùng giơ chân bước vào chiếc cầu thang trong ảo cảnh.
Không khí bỗng nổi lên một làn xung động kỳ lạ, như mặt hồ tĩnh lặng bị một hòn đá ném vào làm dậy lên những gợn sóng lăn tăn. Giây tiếp theo, trên hành lang dài u ám đã trống rỗng không một bóng người.
Cùng lúc đó, con số ngoài cửa sổ đếm ngược tới 2:25.
Tiếng chuông giải lao đơn điệu mà chói tai vang lên.HẾT CHƯƠNG 10.
— không ai có thể chịu được cảm giác tuyệt vọng khi tận mắt nhìn thấy hy vọng tan biến trước mắt mình.
Mạc Dịch hít sâu vài hơi, trái tim đang đập điên cuồng cùng máu huyết sôi trào mới dần trở lại bình thường, anh đưa tay nắm lấy bả vai Giang Nguyên Bạch, gắng hết sức giữ cho giọng nói của mình thật bình tĩnh và lý trí. “Đừng đập nữa.”
Chiếc rìu trượt khỏi bàn tay Giang Nguyên Bạch rơi lộp cộp trên mặt đất, để lộ hổ khẩu đã rướm máu vì vừa nãy dùng sức quá mạnh, cậu úp mặt vào lòng bàn tay, giọng nghẹn ngào. “… Không thể nào.”
Đột nhiên trái tim Mạc Dịch nảy lên một nỗi xúc động không biết đến từ đâu, anh sải bước về phía trước giằng tay Giang Nguyên Bạch ra, ép cậu nhìn thẳng vào mắt mình:
“Cậu mà như vậy cũng chẳng thay đổi được điều gì. Nếu đứng mãi ở chỗ này, một khi chuông giải lao reo, sương mù tràn lên thì hai ta sẽ chết hết.”
Giang Nguyên Bạch hoảng hốt trước cảm xúc trong đôi mắt Mạc Dịch. Cậu sững người ra một lát rồi ánh mắt dần thay đổi. Giang Nguyên Bạch ngừng khóc, chầm chậm đứng lên, đưa tay lau giọt nước bên khóe mắt, thanh âm cũng bình tĩnh trở lại. “… Tiếp theo chúng ta nên làm gì?”
“Xuống tầng.” Mạc Dịch buông tay, khuôn mặt trở về vẻ lãnh đạm, nhưng ngón tay trắng bệch tố cáo sóng cuộn biển gầm trong lòng anh. “Có lẽ chúng ta đã bỏ lỡ manh mối quan trọng nào đó.”
“Thế nhưng…” Giang Nguyên Bạch muốn nói lại thôi.
Thế nhưng chỉ còn chưa đến mười lăm phút nữa chuông sẽ reo… Cho dù có thể tìm ra manh mối quan trọng thì làm được gì? Đằng nào cũng sẽ chết mà thôi?
“Thì sao?” Như biết rõ cậu định nói gì, đôi mắt Mạc Dịch tỉnh táo và sáng rực như có thể xâm nhập vào linh hồn, nhìn thấu con người cậu. Giang Nguyên Bạch không ngờ anh lại giương khóe miệng, nở nụ cười. “Thì cậu định ngồi chờ chết, hay chết khi đang tìm kiếm manh mối đây?”
Nghe anh nói vậy, lòng can đảm lập tức trỗi dậy trong Giang Nguyên Bạch. Cậu cũng mỉm cười gật đầu. “Đương nhiên là vế sau.” Nói xong bèn nhấc chiếc rìu cứu hỏa trên mặt đất lên rồi bước về phía cầu thang. Mạc Dịch theo sau lưng cậu, cũng chuẩn bị đi xuống, bỗng nghe người phía trước cất tiếng đếm số một cách cực kỳ máy móc. “Một, hai…”
Mạc Dịch sửng sốt, lập tức trở tay kéo Giang Nguyên Bạch một cái khiến cậu lảo đảo. Vừa mới đứng vững lại, Giang Nguyên Bạch đã nhìn anh vẻ hoang mang. “Sao thế?”
Sắc mặt Mạc Dịch tái nhợt nặng nề. “… Cậu vừa mới đếm số.”
Giang Nguyên Bạch xanh mặt, lưng ướt đẫm mồ hôi lạnh: “Sao lại như thế được, tôi không hề hay biết gì luôn! Vả lại tôi vẫn hát thầm trong lòng, sao nó lại ảnh hưởng đến tôi được.”
Lúc này như chợt nghĩ tới điều gì, sắc mặt Mạc Dịch trở nên xám xịt đi. “Phiên bản đầu tiên của truyền thuyết bậc thang thứ mười ba này hình như là — nếu học sinh nào đếm số khi xuống cầu thang sẽ bị nhốt lại trong thế giới đơn độc một mình.”
Mà ở nơi này, cho dù là khi lên tầng đã dễ bị cầu thang thao túng mà đếm số — huống chi là lúc xuống tầng như nguyên bản trong truyền thuyết.
Mà tình cảnh Giang Nguyên Bạch tự dưng đếm số như trúng tà vừa rồi cũng đã chứng tỏ được sức mạnh to lớn của chiếc cầu thang ma quái này.
Tình hình tức thì lâm vào cục diện bế tắc.
Giang Nguyên Bạch trong lòng vẫn còn sợ hãi mà lùi một bước về phía sau, vô tình khoát tay lên lan can lạnh lẽo. Thứ cảm giác lạnh như băng truyền từ lòng bàn tay vào tận xương tủy khiến cậu rùng cả mình.
Đột nhiên trong đầu hiện lên một ý tưởng.
“Có cách rồi!” Giang Nguyên Bạch vừa hét vừa nhảy dựng lên làm Mạc Dịch giật cả mình. “Nếu không được đi cầu thang vì cứ đi là sẽ đếm, thì chúng ta không đi cầu thang nữa!”
Mạc Dịch sáng mắt lên, cũng nhìn về phía lan can.
Đúng vậy! Chúng ta không đi cầu thang là xong!
Lúc lên tầng thì không thể làm như thế, nhưng bây giờ xuống tầng thì có thể trượt trên lan can! Tuy không biết có hiệu nghiệm hay không, nhưng đây là cách duy nhất hai người có thể nghĩ ra rồi.
Cả hai liếc nhìn nhau rồi cùng ngồi lên một bên lan can để trượt xuống dưới.
Hình như cầu thang cũng nhận ra có kẻ lợi dụng lỗ hổng trong quy tắc, nó liền bắt đầu rung lắc dữ dội. Từng bậc cầu thang cứ trồi lên sụt xuống khiến Mạc Dịch cùng Giang Nguyên Bạch cũng lắc lư theo, suýt chút nữa bị hất văng xuống đất.
Bậc thềm tan ra biến thành hình một bàn tay túm lấy chân bọn họ. Vốn dĩ đã sắp ngã đến nơi giờ lại càng khó ổn định thân thể, trông thấy tầng ba đã gần ngay trước mắt, Mạc Dịch hô to. “Nhảy! Luôn đi!”
Hai người nhảy vọt lên, một lần nữa mặt mày xám xịt mà lăn tròn vào hành lang tầng ba.
Mạc Dịch cảm thấy xương cốt cả người tưởng chừng như vỡ vụn. Anh đau đớn bò dậy, chống tay lên bậu cửa sổ nhìn ra ngoài trời.
Còn có 6 phút.
Mặc kệ thân thể vẫn còn kêu gào đau đớn, anh vội chạy về phía phòng học của lớp số ba, trong đầu chỉ còn ba chữ: Tìm manh mối!
Lúc trước bọn họ rốt cuộc đã bỏ lỡ điều gì!
Mạc Dịch vừa đẩy cửa ra, một luồng tanh tưởi nồng nặc đến buồn nôn liền ập vào mặt anh. Đợi đến khi nhìn kỹ lại, chỉ thấy trong phòng học đã có thêm bốn thi thể hình thái khác nhau, khuôn mặt tái nhợt hoảng sợ, trên thân toàn là dấu vết bị xé rách, máu chảy đầm đìa ngồi trước bàn học.
Mạc Dịch chống tay lên khung cửa, sững người nhìn khung cảnh trước mắt.
Không đúng…
Rõ ràng những người này đi theo Thẩm Lỗi vào ảo cảnh ở tầng hai, nhưng bây giờ mới xuất hiện trong phòng học, chứng tỏ chết cách đây không lâu.
Lúc nãy khi vừa lên tầng ba, Mạc Dịch nghĩ có lẽ bọn họ đều chết cả rồi, bởi sương mù đã lan tràn đến tầng ba, dù không chết trong ảo cảnh cũng sẽ bị sương mù cắn nuốt mới đúng.
Cho nên khi thấy trong phòng học không có thi thể, anh cũng không ngạc nhiên — bởi kẻ bị kéo vào trong sương mù sẽ không xuất hiện trở lại phòng học nữa.
Thế nhưng! Giờ phút này trong phòng lại có mặt bọn họ!
Điều này chứng minh cái gì…?
Một suy đoán táo bạo hiển lộ trong đầu anh: lúc trước hai người phá hủy ảnh chụp nhưng ảo cảnh vẫn chưa bị phá vỡ, và sương mù không thể xâm nhập vào trong ảo cảnh, như vậy mới giải thích được tại sao những thi thể này có thể xuất hiện ở đây.
— nếu thế, những ai lọt vào trong ảnh chụp mà chưa có mặt trong phòng học thì tức là chưa chết!
Mạc Dịch cảm thấy thân thể mình run lên vì kích động, anh quay người lôi Giang Nguyên Bạch đi, giọng nói khàn khàn: “Đi, chúng ta đi xuống tầng hai, tôi biết làm cách nào để tránh được sương mù rồi.”
Tuy rằng thứ chờ đợi bọn họ có lẽ còn là địa ngục thê thảm hơn nữa, nhưng vẫn còn tốt chán so với ngồi chờ chết ở đây.
Tuy Giang Nguyên Bạch chưa hiểu nhưng không hề hỏi nhiều, bây giờ không còn thời gian nữa, hỏi càng ít càng tốt. Vì vậy cậu cũng gật đầu đi theo Mạc Dịch xuống tầng.
Những con số lóe ánh sáng xanh yếu ớt ngoài cửa sổ nhắc nhở bọn họ: chỉ còn lại ba phút.
Dưới cầu thang cuốn lên từng trận gió âm u lạnh lẽo nhuốm mùi máu tanh, đèn tiết kiệm năng lượng trên trần tỏa ánh sáng tù mù, kêu “rẹt rẹt” rất khẽ, cả hàng hiên toát lên vẻ nguy hiểm khó lường.
Ký ức bị quái vật truy đuổi lúc nãy hiện lên rõ mồn một trong đầu, giờ vực sâu tối như hũ nút kia vẫn làm người ta thấy không rét mà run.
Nhưng đây là con đường duy nhất.
Hai người bước xuống dưới tầng. Nương theo ánh sáng yếu ớt trên cầu thang, Giang Nguyên Bạch trông thấy bên tường có một tấm ảnh đặt ngay ngắn ở chính giữa, trong khung ảnh màu sáng bạc là chân dung một người đàn ông, thoạt trông đại khái ba bốn mươi tuổi, đang mỉm cười nhìn thẳng về phía trước. Dưới ảnh đề hàng chữ nhỏ: giáo viên ưu tú của năm.
Không như những tấm ảnh khác, viền dưới khung ảnh này chảy ròng ròng máu đen tanh tưởi, tựa như tuôn ra từ chính bức ảnh vậy.
— Cái mồm truy đuổi bọn họ lúc trước hẳn là vươn ra từ nơi đây.
Giang Nguyên Bạch chậm rãi nuốt một ngụm nước miếng, rón rén đi sát vào rìa cầu thang, sợ thứ kia lại lại một lần nữa lao ra khỏi khung hình.
Mạc Dịch nhỏ giọng thầm thì bên tai cậu. “Tôi đoán chỉ sau khi chuông giải lao vang lên, lũ quái vật mới có thể rời khỏi vị trí vốn có của mình.”
Thanh âm của anh khiến ruột gan đang căng thẳng của Giang Nguyên Bạch trở nên bình tĩnh hơn, cậu cau mày nhớ lại, thấy quả thật là như vậy. Chuông giải lao vang lên rồi Hanako mới rời khỏi nhà vệ sinh, mà cái mồm lúc trước truy đuổi bọn họ cũng phải sau khi có tiếng chuông mới xuất hiện.
Giang Nguyên Bạch thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục đi xuống dưới.
Nhưng ở phía sau, nơi góc khuất tầm mắt cậu, con ngươi của người đàn ông trong tấm ảnh đang từ từ chuyển động, như thể nhìn theo bóng dáng họ xuống tầng, sau đó nở một nụ cười quỷ quyệt trên môi.
Bọn họ ra khỏi cầu thang, khung cảnh hàng hiên không khác gì lúc họ rời đi, bức ảnh bị xé ra làm đôi rơi trên nền đất, không khí ẩm thấp mốc meo.
Mạc Dịch ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Còn hai phút nữa.
Anh ngồi xổm xuống, nhặt hai nửa tấm ảnh lên rồi ghép lại vào nhau.
Một cảnh tượng quỷ dị đã xảy ra: ảnh chụp từ từ nối liền, máu mủ tanh hôi trên mặt đất cũng bị hút trở lại bên trong như đảo ngược thời gian. Ảnh chụp cùng khung ảnh nhanh chóng khôi phục y lúc ban đầu, những học sinh tốt nghiệp nhìn về phía ống kính mỉm cười xán lạn, như trước đó chưa từng có chuyện gì xảy ra.
“Sao anh biết là nó liền lại được vậy?” Giang Nguyên Bạch không nhịn được xen mồm vào.
“Tôi đâu biết.” Mạc Dịch lại liếc nhìn thời gian ngoài cửa sổ, vội vàng đứng dậy treo tấm ảnh lên tường, vừa treo vừa nói.
“…Tôi chỉ đoán thôi.”
Còn có một phút đồng hồ.
Tấm ảnh vừa được treo lên, cảnh tượng trước mắt thoáng thay đổi.
Giang Nguyên Bạch quay đầu nhìn, thấy phòng học sau lưng đã biến thành lớp số 4.
Ảo cảnh xuất hiện trở lại rồi.
Cậu và Mạc Dịch liếc nhìn nhau, đoạn hít một hơi thật sâu, sắc mặt ai nấy đều nghiêm túc hẳn lên, Mạc Dịch gật gật đầu với Giang Nguyên Bạch, sau đó cùng giơ chân bước vào chiếc cầu thang trong ảo cảnh.
Không khí bỗng nổi lên một làn xung động kỳ lạ, như mặt hồ tĩnh lặng bị một hòn đá ném vào làm dậy lên những gợn sóng lăn tăn. Giây tiếp theo, trên hành lang dài u ám đã trống rỗng không một bóng người.
Cùng lúc đó, con số ngoài cửa sổ đếm ngược tới 2:25.
Tiếng chuông giải lao đơn điệu mà chói tai vang lên.HẾT CHƯƠNG 10.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất