Chương 5
Chửng Cứu Bá Đạo Tổng Tài
Chương 5
____________
Hắc Bảo, lập trình viên thứ ba trong nhóm, nói: “Chà, ông ta sẽ hối hận vì điều đó." Cả hai đều gật đầu đồng ý, Ôn Tần Khê thực sự là người giỏi nhất trong số họ nhưng chuyên môn của y bị lu mờ bởi những tin đồn ngu ngốc đó.
Bất cứ ai bắt đầu chúng đều muốn đánh chìm con tàu của Ôn Tần Khê trước khi nó ra khơi.
Một tuần trôi qua như thể nó có một mối thù truyền kiếp chống lại Ôn Tần Khê.
Họ nói rằng thời gian trôi nhanh khi chó chạy ngoài đồng và điều đó thực sự tốt cho y.
Cả tuần dành cho việc online đến mức quên mất rằng y thậm chí còn có một công việc.
Đi loanh quanh trong bộ đồ lót của y cả ngày thật thú vị một cách kỳ lạ.
Y vô cùng biết ơn hệ thống sưởi ấm nếu không thì y đã không thể kéo cái này ra khỏi cái lạnh như thế này.
Y đã rất buồn khi nghĩ đến việc quay trở lại làm việc cho đến khi người đàn ông này nhận được một email kỳ lạ từ bộ phận nhân sự vào thứ Sáu nói rằng y sẽ được trả toàn bộ tiền thưởng.
Ôn Tần Khê nghĩ rằng y vẫn say rượu từ đêm qua và vẫn còn nhìn thấy mọi thứ.
Y dụi mạnh đôi mắt lờ đờ của mình trước khi nhảy cẫng lên vì phấn khích.
Ôn Tần Khê không biết điều gì đã thay đổi suy nghĩ của Khước Nhiên Triết nhưng y không đủ quan tâm để hỏi.
Y đã rất vui mừng vênh váo bước vào văn phòng như thể y đã trúng xổ số.
Nụ cười trên khuôn mặt của y vào một buổi sáng thứ Hai khiến các nhân viên khác choáng váng.
"Ai lại có thể vui vẻ thế này vào một buổi sáng thứ Hai, thật mệt mỏi?" một trong những nhân viên nhìn chằm chằm vào Ôn Tần Khê thì thầm.
Ôn Tần Khê ném chiếc túi của mình lên bàn và ngồi trên chiếc ghế xoay văn phòng trước khi đung đưa một cách trẻ con.
"Chết tiệt thật," y nói với chính mình trong khi uể oải nhìn lên trần nhà.
Y không biết có nên viết cho Khước Nhiên Triết một email cảm ơn hắn vì đã cho y một cơ hội khác hay không khi anh ấy đang mang trong mình cảm giác tội lỗi vì đã gieo rắc nghiệp chướng cho y suốt cả tuần.
Trong khi tâm trí y lang thang xung quanh, điện thoại văn phòng của y đột nhiên rung lên làm y giật mình tỉnh giấc.
Y vui vẻ trả lời ở hồi chuông thứ ba vì cho rằng đó là nhiệm vụ tiếp theo của y nhưng khi nghe thấy giọng nói đó, toàn thân y lạnh toát. 'Mẹ kiếp con khốn này muốn gì nữa?' y nghĩ kiềm chế cơn giận của mình.
"Ôn Tần Khê hy vọng anh đã có một khoảng thời gian nghỉ ngơi vui vẻ. May qu-," Lý Mạn Hiết nói trước khi Ôn Tần Khê thô lỗ ngắt lời.
Cô mang vẻ mặt ủ rũ vì xấu hổ khi điện thoại bật loa ngoài trong phòng họp.
Ban giám đốc đều nhìn chằm chằm vào cô và nghĩ rằng chúa mới biết điều gì.
Má cô ửng hồng vì xấu hổ khi cô nói, "Ah có lẽ anh ấy đã tắt nhầm, để tôi gọi lại," khi cô gọi lại số.
Thật không may cho cô, nó đã xảy ra hai lần nữa trước khi một trong những người trong ban giám đốc quyết định can thiệp.
"Cậu Ôn trước khi cậu cúp máy, tôi là giám đốc Trần và chúng tôi có những vấn đề quan trọng cần thảo luận với cậu liên quan đến Flagship," giám đốc Trần nói rất nhanh đề phòng y lại cúp máy.
"Ồ, tôi xin lỗi giám đốc Trần nhưng tôi không còn là thành viên của Flagship nữa, xin hãy liên hệ với giám đốc dự án, quản lý Trương," Ôn Tần Khê trả lời xoay xoay cây bút giữa những ngón tay mập mạp của mình.
Y không thể hiểu tại sao họ lại yêu cầu y khi y không phải là thành viên của đội trong hơn một tuần.
"Vâng, chúng tôi biết rõ rằng cậu không còn là thành viên của nhóm nữa nhưng cậu đã là một phần của dự án này ngay từ đầu, không có ai quen thuộc với dự án hơn cậu. Nếu không quá rắc rối, cậu có thể lên phòng họp để trả lời một số câu hỏi," giám đốc Trần trả lời giọng run run nhưng nghiêm khắc.
"Được thôi, tôi đang trên đường tới," y nói khi cúp điện thoại.
'Sao nó nghe như thẩm vấn vậy!'
Y tự nghĩ khi thu dọn mọi thứ để làm với 'Flagship'.
Lầm bầm những lời phàn nàn suốt dọc đường, Ôn Tần Khê cuối cùng cũng đến tầng giám đốc và y được dẫn đến phòng họp.
Khi rẽ vào một góc, y nhận thấy một quản lý Trương đang run rẩy ngồi ở một trong những văn phòng với khuôn mặt nhợt nhạt và đôi mắt gấu trúc như thể ông ta đã không ngủ trong một thời gian.
'Cái quái gì đang xảy ra vậy?'
Ôn Tần Khê nghĩ khi cuối cùng họ cũng đến phòng họp.
Y được hướng dẫn ngồi ở cuối phòng đối diện với tất cả các giám đốc đối diện với y.
Nó bắt đầu giống như một phiên tòa hơn là một câu hỏi và trả lời.
Ôn Tần Khê trấn tĩnh lại trước khi nói với nhóm mèo mập đang dán mắt vào y như thể y nợ họ tiền.
"Tôi có thể giúp được gì?" y hỏi với giọng thoải mái, bạn sẽ không nghĩ rằng y đang lo lắng nhưng lòng bàn tay đẫm mồ hôi của y đang bán đứng y.
"Được rồi, cậu Ôn, hãy bắt đầu với Flagship. Hãy giải thích cách thức hoạt động của nó và sử dụng các thuật ngữ thông thường vì một số người trong chúng tôi không hiểu về lập trình," một giám đốc mập mạp với cái đầu hơi hói nói.
Ôn Tần Khê nhướn mày tự hỏi tại sao lũ khốn tham lam này lại yêu cầu y tổ chức một lớp mẫu giáo trong một dự án mà bọn chúng đã quá quen thuộc.
"Chà, Flaship là một trò chơi thực tế mới đối với ngành công nghiệp này lấy cảm hứng từ các trò chơi thực tế ảo nhưng trong trường hợp này, ý thức của người chơi được đưa vào trò chơi khi họ kết nối với viên nang chơi game. Viên nang được trang bị đầy đủ chất bổ sung dinh dưỡng cho những khách hàng sẽ thích sống trong trò chơi trong thời gian dài hơn. Tôi sẽ tiếp tục chứ?"
Ôn Tần Khê hỏi một cách bực bội vì y phải giải thích điều gì đó mà họ đã biết.
"Được rồi, vậy bên trong người chơi chơi trò chơi gì?" một vị giám đốc có vẻ ngoài trung bình đeo kính lão hỏi.
"Nói chung, chúng có năm thế giới để lựa chọn. Có thế giới hiện đại, giữa các vì sao, cổ đại, thú nhân và võ hiệp. Khách hàng có thể chọn bất kỳ thế giới nào họ thích. Các hoạt động hàng ngày bao gồm một số thử thách nhưng tất cả đều dựa trên các cốt truyện khác nhau. Họ cũng có thể tương tác với những người chơi khác trong trò chơi, về cơ bản, nó giống như một cuộc chạy trốn khỏi thực tại, một cơ hội để sống một cuộc sống khác trong thế giới trong mơ của bạn."
Lý Mạn Hiết hầu như không nhìn lên trong khi Ôn Tần Khê nói, cô ấy luôn cúi đầu nhưng đột nhiên lên tiếng và hỏi một câu hỏi rất kỳ lạ,
"Nếu ý thức của ai đó bị chia thành năm khi họ đăng nhập vào trò chơi thì sao?" cô hỏi với vẻ mặt đáng thương.
Ôn Tần Khê không thể tin rằng mình vừa nghe thấy điều đó và cười khúc khích.
"Làm thế quái nào mà điều đó có thể xảy ra trừ khi những vấn đề tôi chỉ ra không được giải quyết, đợi đã..." y nói khi nhìn thấy biểu cảm trên khuôn mặt họ.
'Thằng khốn nào lại ngu đến mức thử viên nang mà không sửa chữa những vấn đề mà mình đã nêu ra,' y nghĩ với vẻ mặt nghiêm nghị.
"Ai vậy?" y hỏi với sự quan tâm thực sự.
Chương 5
____________
Hắc Bảo, lập trình viên thứ ba trong nhóm, nói: “Chà, ông ta sẽ hối hận vì điều đó." Cả hai đều gật đầu đồng ý, Ôn Tần Khê thực sự là người giỏi nhất trong số họ nhưng chuyên môn của y bị lu mờ bởi những tin đồn ngu ngốc đó.
Bất cứ ai bắt đầu chúng đều muốn đánh chìm con tàu của Ôn Tần Khê trước khi nó ra khơi.
Một tuần trôi qua như thể nó có một mối thù truyền kiếp chống lại Ôn Tần Khê.
Họ nói rằng thời gian trôi nhanh khi chó chạy ngoài đồng và điều đó thực sự tốt cho y.
Cả tuần dành cho việc online đến mức quên mất rằng y thậm chí còn có một công việc.
Đi loanh quanh trong bộ đồ lót của y cả ngày thật thú vị một cách kỳ lạ.
Y vô cùng biết ơn hệ thống sưởi ấm nếu không thì y đã không thể kéo cái này ra khỏi cái lạnh như thế này.
Y đã rất buồn khi nghĩ đến việc quay trở lại làm việc cho đến khi người đàn ông này nhận được một email kỳ lạ từ bộ phận nhân sự vào thứ Sáu nói rằng y sẽ được trả toàn bộ tiền thưởng.
Ôn Tần Khê nghĩ rằng y vẫn say rượu từ đêm qua và vẫn còn nhìn thấy mọi thứ.
Y dụi mạnh đôi mắt lờ đờ của mình trước khi nhảy cẫng lên vì phấn khích.
Ôn Tần Khê không biết điều gì đã thay đổi suy nghĩ của Khước Nhiên Triết nhưng y không đủ quan tâm để hỏi.
Y đã rất vui mừng vênh váo bước vào văn phòng như thể y đã trúng xổ số.
Nụ cười trên khuôn mặt của y vào một buổi sáng thứ Hai khiến các nhân viên khác choáng váng.
"Ai lại có thể vui vẻ thế này vào một buổi sáng thứ Hai, thật mệt mỏi?" một trong những nhân viên nhìn chằm chằm vào Ôn Tần Khê thì thầm.
Ôn Tần Khê ném chiếc túi của mình lên bàn và ngồi trên chiếc ghế xoay văn phòng trước khi đung đưa một cách trẻ con.
"Chết tiệt thật," y nói với chính mình trong khi uể oải nhìn lên trần nhà.
Y không biết có nên viết cho Khước Nhiên Triết một email cảm ơn hắn vì đã cho y một cơ hội khác hay không khi anh ấy đang mang trong mình cảm giác tội lỗi vì đã gieo rắc nghiệp chướng cho y suốt cả tuần.
Trong khi tâm trí y lang thang xung quanh, điện thoại văn phòng của y đột nhiên rung lên làm y giật mình tỉnh giấc.
Y vui vẻ trả lời ở hồi chuông thứ ba vì cho rằng đó là nhiệm vụ tiếp theo của y nhưng khi nghe thấy giọng nói đó, toàn thân y lạnh toát. 'Mẹ kiếp con khốn này muốn gì nữa?' y nghĩ kiềm chế cơn giận của mình.
"Ôn Tần Khê hy vọng anh đã có một khoảng thời gian nghỉ ngơi vui vẻ. May qu-," Lý Mạn Hiết nói trước khi Ôn Tần Khê thô lỗ ngắt lời.
Cô mang vẻ mặt ủ rũ vì xấu hổ khi điện thoại bật loa ngoài trong phòng họp.
Ban giám đốc đều nhìn chằm chằm vào cô và nghĩ rằng chúa mới biết điều gì.
Má cô ửng hồng vì xấu hổ khi cô nói, "Ah có lẽ anh ấy đã tắt nhầm, để tôi gọi lại," khi cô gọi lại số.
Thật không may cho cô, nó đã xảy ra hai lần nữa trước khi một trong những người trong ban giám đốc quyết định can thiệp.
"Cậu Ôn trước khi cậu cúp máy, tôi là giám đốc Trần và chúng tôi có những vấn đề quan trọng cần thảo luận với cậu liên quan đến Flagship," giám đốc Trần nói rất nhanh đề phòng y lại cúp máy.
"Ồ, tôi xin lỗi giám đốc Trần nhưng tôi không còn là thành viên của Flagship nữa, xin hãy liên hệ với giám đốc dự án, quản lý Trương," Ôn Tần Khê trả lời xoay xoay cây bút giữa những ngón tay mập mạp của mình.
Y không thể hiểu tại sao họ lại yêu cầu y khi y không phải là thành viên của đội trong hơn một tuần.
"Vâng, chúng tôi biết rõ rằng cậu không còn là thành viên của nhóm nữa nhưng cậu đã là một phần của dự án này ngay từ đầu, không có ai quen thuộc với dự án hơn cậu. Nếu không quá rắc rối, cậu có thể lên phòng họp để trả lời một số câu hỏi," giám đốc Trần trả lời giọng run run nhưng nghiêm khắc.
"Được thôi, tôi đang trên đường tới," y nói khi cúp điện thoại.
'Sao nó nghe như thẩm vấn vậy!'
Y tự nghĩ khi thu dọn mọi thứ để làm với 'Flagship'.
Lầm bầm những lời phàn nàn suốt dọc đường, Ôn Tần Khê cuối cùng cũng đến tầng giám đốc và y được dẫn đến phòng họp.
Khi rẽ vào một góc, y nhận thấy một quản lý Trương đang run rẩy ngồi ở một trong những văn phòng với khuôn mặt nhợt nhạt và đôi mắt gấu trúc như thể ông ta đã không ngủ trong một thời gian.
'Cái quái gì đang xảy ra vậy?'
Ôn Tần Khê nghĩ khi cuối cùng họ cũng đến phòng họp.
Y được hướng dẫn ngồi ở cuối phòng đối diện với tất cả các giám đốc đối diện với y.
Nó bắt đầu giống như một phiên tòa hơn là một câu hỏi và trả lời.
Ôn Tần Khê trấn tĩnh lại trước khi nói với nhóm mèo mập đang dán mắt vào y như thể y nợ họ tiền.
"Tôi có thể giúp được gì?" y hỏi với giọng thoải mái, bạn sẽ không nghĩ rằng y đang lo lắng nhưng lòng bàn tay đẫm mồ hôi của y đang bán đứng y.
"Được rồi, cậu Ôn, hãy bắt đầu với Flagship. Hãy giải thích cách thức hoạt động của nó và sử dụng các thuật ngữ thông thường vì một số người trong chúng tôi không hiểu về lập trình," một giám đốc mập mạp với cái đầu hơi hói nói.
Ôn Tần Khê nhướn mày tự hỏi tại sao lũ khốn tham lam này lại yêu cầu y tổ chức một lớp mẫu giáo trong một dự án mà bọn chúng đã quá quen thuộc.
"Chà, Flaship là một trò chơi thực tế mới đối với ngành công nghiệp này lấy cảm hứng từ các trò chơi thực tế ảo nhưng trong trường hợp này, ý thức của người chơi được đưa vào trò chơi khi họ kết nối với viên nang chơi game. Viên nang được trang bị đầy đủ chất bổ sung dinh dưỡng cho những khách hàng sẽ thích sống trong trò chơi trong thời gian dài hơn. Tôi sẽ tiếp tục chứ?"
Ôn Tần Khê hỏi một cách bực bội vì y phải giải thích điều gì đó mà họ đã biết.
"Được rồi, vậy bên trong người chơi chơi trò chơi gì?" một vị giám đốc có vẻ ngoài trung bình đeo kính lão hỏi.
"Nói chung, chúng có năm thế giới để lựa chọn. Có thế giới hiện đại, giữa các vì sao, cổ đại, thú nhân và võ hiệp. Khách hàng có thể chọn bất kỳ thế giới nào họ thích. Các hoạt động hàng ngày bao gồm một số thử thách nhưng tất cả đều dựa trên các cốt truyện khác nhau. Họ cũng có thể tương tác với những người chơi khác trong trò chơi, về cơ bản, nó giống như một cuộc chạy trốn khỏi thực tại, một cơ hội để sống một cuộc sống khác trong thế giới trong mơ của bạn."
Lý Mạn Hiết hầu như không nhìn lên trong khi Ôn Tần Khê nói, cô ấy luôn cúi đầu nhưng đột nhiên lên tiếng và hỏi một câu hỏi rất kỳ lạ,
"Nếu ý thức của ai đó bị chia thành năm khi họ đăng nhập vào trò chơi thì sao?" cô hỏi với vẻ mặt đáng thương.
Ôn Tần Khê không thể tin rằng mình vừa nghe thấy điều đó và cười khúc khích.
"Làm thế quái nào mà điều đó có thể xảy ra trừ khi những vấn đề tôi chỉ ra không được giải quyết, đợi đã..." y nói khi nhìn thấy biểu cảm trên khuôn mặt họ.
'Thằng khốn nào lại ngu đến mức thử viên nang mà không sửa chữa những vấn đề mà mình đã nêu ra,' y nghĩ với vẻ mặt nghiêm nghị.
"Ai vậy?" y hỏi với sự quan tâm thực sự.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất