Chứng Nghiện Mèo Của Vua Pharaoh

Chương 50: Có con mèo, bên ngoài rất thuần khiết

Trước Sau
Tẩm cung của vương.

Bình minh vừa ló dạng, khung cảnh mờ ảo chìm trong ánh sáng mới vừa đánh bóng.

Hai vị đại thần quan thân là tay trái tay phải của vương, Nefes và Jesé đã sớm chờ trước cửa tẩm cung, thân vệ và thị nữ đã thay ca hoàn tất, vâng theo mệnh lệnh của vương, dưới sự dẫn dắt của nữ quan, các nàng và thân binh xếp hàng chỉnh tề đứng một bên.

Bọn họ đều đang chờ vương từ bên trong đi ra, sau đó tới phòng nghị sự bắt đầu một ngày làm việc, mà Jofar thân là vương, lại chậm chạp không thấy hình bóng.

Nefes và Jesé nghi hoặc liếc mắt nhìn nhau.

"Hình như gần đây vương luôn dậy rất trễ? Vì quá mệt mỏi sao, dù sao cũng vừa quét sạch người trong triều, đang là lúc thiếu nhân lực, bộ lạc Syria lại thả tin tức muốn tuyên bố trở thành một vương quốc độc lập, còn có Assyria, công chúa Jarno của bọn họ đã trên đường đi tới Ai Cập, tâm tư nhỏ của vương Assyria, a, gần đây ông ta bị năm đứa con trai của mình làm cho sứt đầu mẻ trán, cư nhiên còn có tâm tư đánh chủ ý lên trên đầu Ai Cập chúng ta!"

Jesé như một con thú mẹ, xù lông dữ dằn bảo vệ Ai Cập và vương Ai Cập, luôn cảm thấy những quốc gia khác như hổ rình mồi với Ai Cập, mỗi lần nhắc tới đều không khỏi muốn trào phúng vài câu, ông hừ cười xong quay đầu hỏi Nefes: "Đúng rồi Nefes, quy trình tiếp đón công chúa Assyria chuẩn bị đến đâu rồi, đó là do ngươi phụ trách."

"Ông lạc đề đấy Jesé." Nefes cau mày, dở khóc dở cười, "Ta đượng nhiên sẽ yêu cầu lễ quan chuẩn bị theo qui cách tiếp đón bình thường, vấn đề chúng ta đang thảo luận bây giờ chính là chuyện vương gần đây luôn dậy trễ."

"Đúng, ta biết." Khuôn mặt gầy gò của Jesé rất nghiêm túc, cực kỳ khẳng định nói: "Nhất định là do dạo này vương quá mức vất vả, bệ hạ cần chú ý nghỉ ngơi hơn mới đúng."

"..."

Nếu vị vương kia thật sự là vì mỏi mệt nên dậy trễ, thì sẽ không ngủ tiếp sau khi được các thị nữ hầu hạ rửa mặt, ông không thấy nữ quan đi vào rồi đi ra sao?!

Nefes quả thực không muốn phản bác ông, trực tiếp đi tới trước mặt lão nữ quan Alena, cau mày thấp giọng dò hỏi: "Alena, gần đây vương làm sao vậy, tại sao đã rửa mặt mà vẫn chưa đi ra? Ngươi có biết được gì hay không?"

"Đại thần quan." Alena cúi đầu hành lễ với nàng, khi ngẩng đầu lên, khuôn mặt cũng có vẻ khó hiểu., "Thực ra ta cũng không rõ, hôm nay vương vẫn rời giường đúng giờ như mọi ngày, cũng không có bất kỳ biến hóa nào, chỉ là sau khi các thị nữ hầu hạ vương mặc quần áo và trang điểm xong, vương luôn ra lệnh cho chúng ta rời khỏi tẩm cung trước, đứng chờ ở cửa."

Đám tôi tớ như các nàng làm sao dám đi dò hỏi Pharaoh.

"Vậy..."

Nefes hít sâu một hơi, lẩm bẩm: "Quái lạ, tại sao..."

Ngoài cửa, trong lòng mọi người đều đang nghi ngờ.

Trong tẩm cung, có người đi chân trần kinh hoảng lùi về sau, cổ tay gầy gò mảnh khảnh để sau lưng, trong lúc bối rối đã không cẩn thận kéo lụa trắng trên trụ đá.

"Ầm!"

Tấm lưng trắng gầy đập vào trụ đá, tiếng vang nặng nề khiến người nghe thôi cũng đã thấy đau.

Cặp bình gốm nặng nề cao cỡ nửa người đặt cạnh trụ đá cũng lắc lư trước sau.

"Đủ, đủ rồi Jofar... A... Jofar..."

"Chuyên tâm."

"Tê..."

Bass không chịu được chặn người đàn ông không ngừng ép về phía cậu lại, lo lắng mình sẽ lỡ tay kéo đứt trang sức trên người đối phương, cho nên tay cậu buông thõng ôm chặt trụ đá phía sau.

Mỗi chiếc móng tay tròn tròn phấn hồng đều trắng bệch.

Mặt mày Jofar thả lỏng, hàng mi phủ một tầng bóng tối dưới mắt, hắn cong lưng, hai tay đặt dưới cánh tay Bass, ôm chặt tấm lưng trắng gầy, bàn tay lạnh lẽo, trên dưới phân biệt đè lại xương vai nhô ra và hõm eo, dùng sức kéo Bass về phía mình, không cho cậu tiếp tục chạy trốn.

Bass ngước đầu, cau mày giữa tấm "rèm" tóc màu bạch kim rũ xuống, gian nan đáp lại nụ hôn của Jofar.

...

(Hài hòa theo quy định)

...

Lần đầu tiên Bass biết rằng, hôn có thể trở thành kích thích còn lớn hơn cả thoải mái, đâm mạnh vào đại não và tuỷ sống.

Jofar như muốn hút linh hồn cậu ra từ trong miệng, Bass nhỏ giọng hừ hừ kháng nghị, lại bởi vì hô hấp nóng rực của đối phương, trái tim không ngừng rung động, từng lỗ chân lông không một tiếng động kêu gào với vị vương lạnh như băng trước mặt: Ôm chặt một chút, chỉ một chút thôi cũng được!

Mãi đến khi Jofar thật sự dùng sức ôm cậu, Bass mới có thể rùng mình giảm bớt cảm giác khát cầu đòi mạng này.

Đôi lúc, hắn cũng sẽ dịu dàng ngậm môi dưới của Bass.

Sầu triền miên, dịu dàng quyến luyến, mang theo từng tia từng tia nhu tình khiến Bass trầm mê.

Nhưng càng nhiều, Jofar sẽ dùng hàm răng cắn đau cậu, như một con thú hoang đói bụng, thô lỗ và tàn bạo, phớt lờ sự lui bước và tiếng gào đau đớn của Bass, không ngừng lôi kéo, khiến ai cũng không thể lùi bước.

"Đủ rồi Jofar, thật sự... Hắn, bọn họ vẫn đang ở trước cửa..."

Bass khó chịu nheo mắt lại, mắt mèo oánh lục phủ lên một tầng hơi nước mỏng manh, khi Jofar đổi tư thế thì vội vàng quay đầu sang chỗ khác, há miệng thở dốc.

"Đừng như vậy, Nefes và các đại thần đều đang chờ ngươi, hô... Thời gian của ta cũng sắp đến rồi..."



Mặt trời đã lên, Bass sẽ không khống chế được mà biến thành mèo.

Jofar nhíu mày, buông Bass ra, bất mãn nắm cằm Bass xoay mặt cậu về phía mình, giọng nói lạnh lẽo khàn khàn, "Ta không cho phép em tránh né, Bast, mở miệng."

Khóe miệng Bass giật một cái: "Nhưng các đại thần ở phòng nghị sự ——— "

Jofar lạnh lùng nói: "Để bọn họ chờ."

Bass: "..."

Cái gì gọi là sắc đẹp làm lu mờ ý chí?

Cái gì gọi là quân vương từ đây không lâm triều?

Bass khóc không ra nước mắt mà nghĩ: Trước đây mắt ta cmn không tốt đến mức nào, mới cảm thấy Jofar cực kỳ đẹp trai, đẹp đến mức sắp siêu thoát thực tế, như một vị thần cấm dục chỉ có thể nhìn, không thể chạm vào!?

Cấm dục?

Thần mẹ nó chứ cấm dục!

À đúng.

Hắn không phải thần.

Hắn là một tên khốn!

Miệng Bass lại bị cắn, kẽ răng bị chen tách tiến vào. Cậu có thể cảm giác được trừ lúc đầu Jofar muốn phạt nên khiến cậu bị đau, sau đó liền bắt đầu dùng môi nhẹ nhàng cọ xát trên môi cậu.

Khi Jofar hôn, cũng giống như tính cách và con người hắn vậy, có ý thức chiếm hữu mạnh mẽ. Trước mỗi lần hôn, hắn đều làm ký hiệu trên vùng lãnh thổ sắp bị hắn xâm lược, như thưởng thức thứ rượu đáng giá ngàn vàng, là điều tất yếu phải làm.

Nói thật, điều này khiến Jofar trông giống như một kẻ biến thái.

Nhưng Bass cũng không ghét sở thích nhỏ đó của hắn, thậm chí còn chìm sâu trong đó nên mỗi lần đều không thể từ chối.

Bởi vì kiểu "âu yếm" này, sẽ khiến Bass không thể không có ảo tưởng rằng Jofar yêu và trân trọng mình..

Mặc dù kể từ tối hôm đó, Bass đã lờ mờ nhận ra rằng môi quan hệ giữa cậu và Jofar đã trải qua một số thay đổi bùng nổ.

Nhưng Bass thật sự bị vương quyền của thời đại này dọa sợ, cậu căn bản không dám hỏi Jofar: Này, mối quan hệ của chúng ta bây giờ là gì? Ngươi hôn ta là vì thích ta, muốn ở bên ta mãi mãi sao?

Cậu sợ mình hỏi, Jofar lại trả lời chẳng qua là cảm thấy thiếu niên có tai mèo khá mới lạ, hắn muốn chơi thử, nếu vậy thì cho dù Bass có một trái tim làm bằng inox chắc cũng sẽ bi thương đến vỡ vụn.

Ôm tâm lý làm đà điểu, Bass cẩn thận từng li từng tí thu lại tâm ý của mình, tiếp nhận sự cướp đoạt từ Jofar, lén lút tự nói với mình: Hôm nay có rượu hôm nay say, gặp phải mỹ nam mắc gì không ngủ!

"Sách."

Jofar mài hôn khóe môi Bass, ung dung ngồi dậy, khí tức của hắn rút đi, tóc dài bạch kim lành lạnh lướt qua hai má Bass...

Hắn rút bàn tay đang kìm hãm Bass ra, một bên vòng lấy eo Bass đang run chân để tránh cậu ngã xuống, một bên ý do vị tẫn nâng má thiếu niên, ngón cái xoa nhẹ môi dưới sưng tấy của cậu.

Đây là động tác tiêu chuẩn khi Jofar kết thúc.

Bass tiếc nuối nghĩ: Có vẻ buổi "dạy dỗ" hôm nay kết thúc rồi.

Thật là.

Đến cùng mình đang chờ mong gì đây? Bị ngủ sao?

Mịa nó, từ khi nào mà ông đây đã khát khao như vậy rồi!

Bass phỉ nhổ chính mình.

Meo đại gia phờ phạc nhìn Jofar rời khỏi mình, thẳng chóp mũi, ngửi mùi hương có tên "Jofar" cuối cùng trong không khí.

Nhưng hôm nay có vẻ khác mọi ngày, Jofar không ra ngoài ngay mà lấy ra một mặt dây chuyện bằng vàng, phía trên khắc một đoàn phù văn, đưa cho Bass.

"Đây là cái gì?"

Bass nhìn đồ chơi nhỏ xấu bẹp và không mấy mỹ quan trong lòng bàn tay, nó hoàn toàn không thích hợp để xuất hiện trên người Jofar.

"Đây là mặt dây chuyền của thần Min."

Jofar nhìn hái cái tai mèo rũ xuống khi thiếu niên cúi đầu trước mặt, đáy mắt có thứ gì đó đang chảy xuôi, "Đây là một phần của khế ước, một "minh chứng", khi em chân chính lý hiểu được tình cảm của nhân loại ngày ấy, ta sẽ đích thân đeo lên cho em."

"Có tác dụng gì sao?"

"Có, ngày em đeo nó lên, ta sẽ 'ôm' em, trên giường của vương."



"..."

Bass ngơ ngác ngẩng đầu, ánh mắt rơi vào trong đôi mắt xanh như băng của Joffal khi hắn nhìn chằm chằm vào cậu. Trái tim trong lồng ngực đập loạn xạ không kiểm soát được!

Khuôn mặt tuấn tú của Joffal luôn lộ ra vẻ lạnh lùng, hốc mắt rất sâu, đôi mắt sắc bén như giấu đao khiến người ta không dám nhìn thẳng. Đó là lý do tại sao Bass không thể tự tin rằng Jofar thật sự thích cậu.

Nhưng vào thời khắc này, Bass thấy được một cậu trả lời phủ định hoàn toàn những suy nghĩ trên trong mắt Jofar.

'Ta rất mong đợi, ta cũng yêu em.'

Jofar tựa như đang nói vậy.

Khuôn mặt trắng như sữa của thiếu niên bỗng nhiên đỏ ửng, từ thính tai lan đến cổ.

Ánh mắt Jofar đảo qua mạt đỏ ửng trên nước da trắng nõn, đôi môi mím chặt, ngón tay cong lên nhẹ nhàng lướt qua xương quai xanh của Bass, Bass ngứa ngáy nhún vai.

"Đừng để ta chờ quá lâu, hiểu chưa? Bast, sự kiên nhẫn của ta luôn có hạn."

"... Ừm."

Bass cắn môi, kìm nén kích động muốn nhào tới nhảy nhót trên người người đàn ông trước mặt, khó khăn níu chặt clone, làm ra vẻ mặt trong sáng ông đây không hiểu gì hết.

Nội tâm:

Bass (chuột chũi rít gào. JPG): Mẹ, quỳ cầu chính diện đè ta a!!!

Đến a!

Đến chính diện a a a!

Mẹ nó, ngươi chỉ nói không làm thì được cái mịa gì? Được cái mịa gì?!

Pharaoh trẻ tuổi không nghe thấy tiêng lòng của thiếu niên trước mặt, chẳng hề biết con vật nhỏ đáng yêu quái lạ trong lòng hắn, là một nhóc lưu manh rít gào muốn cùng hắn làm chuyện người nhớn.

Vị vương tuấn mỹ vương sửa sang quần áo, một bên đeo găng tay da mỏng, một bên từ trên cao nhìn xuống Bass lùn hơn hắn mấy cái đầu,âm sắc lạnh lùng không cho phản bác ra lệnh:

"Ta muốn đi phòng nghị sự, Bast, biến thành mèo."

Bass gắt gao nhìn chằm chằm bàn tay thon dài kia, lại bàn tay cực kỳ mạnh mẽ bị găng tay bao trùm, nuốt một ngụm nước bọt trong cái liếc từ đối phương.

Bass: Thật sự, với cái động tác đeo găng này, cái ánh mắt lạnh nhạt coi rẻ tất cả này là ta có thể cứng!

Một giây sau.

Mặt mèo của Bass đỏ chót: Ta không sao, các ngươi tùy ý đi.

Hi.

...

Bên ngoài cung điện.

Hai vị đại thần quan chờ đợi đã lâu cùng đông đảo các thị nữ và thân vệ rốt cục cũng chờ được chủ nhân của bọn họ, vị vua tuổi trẻ anh tuấn đeo găng tay cách ly lông mèo, đỡ mông một con mèo đen bộ lông bóng loáng không dính nước, để nó nằm nhoài trên bả vai mình.

Hai vị thượng phẩm cùng nhiều cung nữ và thị vệ đã đợi rất lâu cuối cùng cũng đợi được chủ nhân của mình, Vương thiếu gia đẹp trai, đeo găng tay cách ly lông mèo, đỡ con mèo đen bóng và để nó nằm trên vai.

Ánh mắt của hắn không ngừng trên người những kẻ đang chờ trước cửa, đôi chân thon dài tiến bước, đi tới phòng nghị sự, đám người phía sau cũng lẳng lặng đi theo, cũng không có gì khác thường ngày.

Sự nghi ngờ lóe lên trong mắt Nefes.

Thân là người thống trị đế quốc Ai Cập, Pharaoh kiêu ngạo cao quý không cần giải thích bất cứ thứ gì với tôi tớ của hắn.

Nhưng Bass thì không, cậu sợ sau khi Nefes và Jesé biết được, sẽ như mẹ chồng ác độc trong phim móc ra một đống cá khô nhỏ bảo meo đại gia lăn xa một chút, hoặc là lén lút hạ độc, độc chết tên meo nhan họa thủy đáng ghét là cậu.

Đương nhiên, dựa trên sự thông minh của hai vị thần quan, Bass cảm thấy rằng cái phía sau coa tính khả thi lớn hơn.

Meo đại gia nghe không hiểu nội dung hội nghị, mấy chữ Ai Cập đó tách ra đọc thì nó đều hiểu, nhưng đứng cùng nhau thì meo đại gia chả hiểu cái méo gì cả.

Trước đây Bass còn muốn phát huy trí tuệ của người hiện đại, như nữ chính trong tiểu thuyết một nói lời kinh người, chỉ điểm giang sơn, khiến Jofar kinh ngạc, bị nó cuốn hút sâu sắc gì đấy.

Bây giờ?

Jofar và các đại thần thảo luận chuyện người Lybia tuyên bố thành lập quốc gia, những thay đổi gần đây của mấy nước lớn Assyria, Mitani và ý đồ của vua Assyria khi đưa công chúa đến đây.

Cục than đen ngồi trên đùi Pharaoh cao quý cùng một đống cá khô nhỏ, mặt không cảm xúc nhai nuốt, một bên trừng bản đồ mà tới nay nó vẫn không đọc được phương hướng trên bàn thấp.

Bass: Ta vẫn là ăn đi.

Làm một con mèo phế vật cũng rất tốt.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau