Chương 5: Hiểu rõ
Hôm trước tôi từng nói không biết tại sao cậu ấy lại cực kì hiểu rõ tôi, hôm nay sẽ nói kĩ hơn một chút nha.
Ngoại trừ biết rõ về việc sợ vật "khổng lồ" của tôi, cậu ấy còn hiểu tôi rất rõ. Khi chúng tôi cùng nhau ăn cơm, cậu ấy biết tôi thích ăn rau thơm, không ăn hành tây. Có đôi lúc cậu ấy đi mua cơm cũng đều mua được những món tôi thích, không mua phải món tôi ghét bao giờ (đến mẹ tôi cũng không quen với việc tôi kén ăn như vậy).
Tôi còn dị ứng với xoài. Bây giờ tôi đang là sinh viên năm nhất,quen hai người bạn cùng phòng kia chưa được một năm, không biết tôi bị dị ứng với xoài. Hôm đó tôi chơi game, cậu ấy ngồi ngay bên cạnh tôi đọc sách, một người bạn cùng phòng khác đã cầm hộp trái cây và đút cho tôi ăn, tôi cũng không chú ý đó là quả gì đã há mồm....
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, cậu bạn học khổng lồ kia bịt tai trộm chương (1) lấy tốc độ sét đánh nắm dưới....ờm...cằm, đùa chút thôi, cậu ấy bịt kín miệng tôi lại Tôi và người bạn cùng phòng còn lại đều ngây người nhìn cậu ấy với vẻ mặt hoang mang (Nhân vật trong game của tôi chết rồi, không nên hố đồng đội chút nào, tội lỗi tội lỗi).
Sau đó nghe thấy cậu ấy nói: "Trước khi ăn cái gì phải nhìn xem cậu có ăn được hay không đã rồi hẵng ăn chứ."
Tôi nhìn xuống. A! Một miếng xoài dính sữa chua, không phải nếu chậm chút nữa thì phải đến bệnh viện rồi sao?
Tôi nhanh chóng quay qua giải thích với người bạn cùng phòng kia là tôi dị ứng với xoài. Sau đó tôi hỏi cậu ấy: "Tại sao cậu lại biết tớ không thể ăn xoài?"
Ánh mắt cậu ấy nhìn tôi...ừm....khó đoán ghê, giống y hệt giận dỗi vậy, tôi chỉ biết như vậy thôi.
Ha, đáng yêu quá. Tôi biết dùng từ đáng yêu để miêu tả về một chàng trai là không thích hợp, nhưng mấy người không thể nhìn thấy vẻ mặt lúc đó của cậu ấy, thật sự quá đáng yêu. Xin lỗi vì sự thiếu ngôn ngữ này không có cách nào để miêu tả lại sự tương phản đáng yêu của cậu ấy. Truyện Mỹ Thực
Còn có đôi khi tôi đi đến trước mặt cậu ấy mà không nói gì, đưa tay ra, cậu ấy sẽ tự động lấy ra thứ tôi cần và đặt vào tay tôi. Nghĩa là tôi nghĩ cái gì cậu ấy cũng hiểu, tôi làm cái gì cậu ấy đều có thể giải thích, thật sự rất kỳ diệu.
Nó hơi giống với "Bá Nha, Tử Kỳ" (2) được đề cập đến trong sách giáo khoa Tiểu học hoặc Trung học cơ sở. Tôi thấy bọn tôi cũng có thể được cho là một đôi tri âm hiếm thấy. Làm sao lại có người hợp tính với tôi đến vậy được.
Tôi liền nói ý nghĩ này cho cậu ấy: "Chúng ta ăn ý như vậy, cả đời này nhất định sẽ là anh em tốt nha!!"
Cậu ấy cũng không nói lại lời nào, dơ tay lên cốc đầu tôi một cái, nhưng tôi nhìn thấy cậu ấy cười, chắc hẳn trong lòng cậu ấy cũng khẳng định như vậy, chỉ đột nhiên cảm thấy quá bất ngờ thôi.
Nói đến việc này, tôi phát hiện mẹ tôi, 7 người cô, 8 người gì và cả những người bạn học xung quanh đều có một sự thèm (nhỏ dãi) muốn khác thường đối với....đầu của tôi. Mẹ tôi xoa đầu tôi còn chưa tính, những người khác còn lâu tôi mới cho họ chạm vào, nhưng anh bạn kia là ngoại lệ, dù sao quan hệ của tôi và cậu ấy cực kì tốt.
Nói tới đây tôi có cảm giác đầu tôi khi ở trong tay cậu ấy giống như....quả bóng cao su của mấy đứa trẻ con. Không nghi ngờ gì nữa! Nếu như bọn tôi đánh nhau thì chắc chắn cậu ấy thừa sức dùng một tay vặn đầu tôi. Đương nhiên, bọn tôi không có khả năng sẽ đánh nhau nha~
[Bình luận]
Ăn đường kéo dài tuổi thọ: Tiếp tục đi! Đừng ngừng!
Mỹ nữ xinh đẹp nhất vũ trụ: Cảm giác lầu chủ ngoài đời chính là mặt trời nhỏ, bên ngoài nhìn giống một cậu nhóc ngoan ngoãn mềm mãi nên tình thương của mẹ của mọi người mới tràn lan đúng không (đầu chó.jpg)
Đồ Đồ tiểu đào khí: Quanh co mãi. Tò mò từ lâu rồi, nếu lầu chủ khẳng định rằng mình là thẳng nam thì có phải hay không có thích một bạn nữ ư?
Nhỏ bé siêu đáng yêu▶Đồ Đồ siêu nghịch ngợm: Lần sau sẽ nói về vấn đề này nha.
Bọn họ là thật: Ha, ghi chép lại những cuộc nói chuyện đầy mưu mô.
Xuyên Q:...Anh bạn, nghe tôi khuyên này. Cậu nói cậu là thẳng nam, nhưng cậu có muốn xác nhận lại xem cậu bạn học khổng lồ kia có phải hay không....
Người khôn không rơi vào bể tình: Cái người tên Xuyên Q nói cũng có lý đó chứ....
Chú thích:
(1): Nghĩa gốc của câu thành ngữ là bịt tai trộm của nhà người khác.
Tiếng chuông, sau này là ẩn dụ cho việc lừa dối bản thân, hiển nhiên cái gì không che đậy được thì phải che đậy. Ý cả câu là lộ liễu á.
(2): Tương truyền một năm nọ, Bá Nha phụng chỉ vua Tấn đi sứ qua nước Sở. Trên đường trở về đến sông Hán, gặp đêm trăng thanh gió mát, ông lệnh cho quân lính dừng thuyền uống rượu thưởng nguyệt. Cao hứng mang đàn ra gảy những bản đàn chưa dứt đã bị đứt dây. Nào ngờ nơi núi cao sông dài này dường như có người biết nghe đàn, lại cũng ngờ, Bá Nha truyền quân lên bờ đi tìm thì vừa hay có tiếng chàng trai nói vọng xuống, rằng mình là một tiều phu, thấy khúc đàn hay quá nên dừng chân nghe. Bá Nha có ý nghi hoặc sao một người đốn củi lại biết nghe đàn, nhưng khi chàng trai đối đáp trôi chảy, thậm chí biết rõ bản đàn Bá Nha vừa gảy thì ông không còn mảy may ngờ vực nữa, bèn mời xuống thuyền đàm đạo. Trên thuyền, Bá Nha gảy khúc nhạc Cao sơn Lưu thủy, người tiều phu rung cảm sâu sắc, cao đàm khoát luận, khiến Bá Nha khâm phục hết mực.
Chàng trai trẻ đó chính là Tử Kỳ (Chung Tử Kỳ), một danh sĩ ẩn dật, đốn củi bến sông để được sớm tối phụng dưỡng mẹ cha già yếu. Được người tri âm, thấu cảm ngón đàn cũng là tấm chân tình của mình, Bá Nha có ý mời Tử Kỳ rời non cao rừng thẳm về kinh cùng mình để sớm hôm đàm đạo và vui hưởng vinh hoa phú quý. Nhưng Tử Kỳ thoái thác vì việc hiếu. Quan sự không thể chần chừ, Bá Nha đành phải xuôi thuyền về kinh, không quên hẹn Tử Kỳ tại chốn này một ngày nọ ông sẽ trở lại đón cả gia quyến Tử Kỳ về với mình.
Mùa thu năm sau Bá Nha trở lại bến sông xưa, nhưng không còn gặp được Tử Kỳ vì Tử Kỳ đã mất trong một cơn bạo bệnh. Tương truyền, trước khi chết Tử Kỳ còn trăng trối phải chôn chàng nơi bến sông Hán Dương, cạnh núi Mã Yên, để giữ lời hẹn với Bá Nha. Bá Nha tìm đến mộ Tử Kỳ, bày đồ tế lễ, sầu thảm khóc gảy một bản nhạc ai điếu. Đàn xong, ông đập đàn vào đá, thề trọn đời không đàn nữa vì biết mình từ nay vĩnh viễn không còn bạn tri âm. (nguồn Wikipedia)
......
Ngoại trừ biết rõ về việc sợ vật "khổng lồ" của tôi, cậu ấy còn hiểu tôi rất rõ. Khi chúng tôi cùng nhau ăn cơm, cậu ấy biết tôi thích ăn rau thơm, không ăn hành tây. Có đôi lúc cậu ấy đi mua cơm cũng đều mua được những món tôi thích, không mua phải món tôi ghét bao giờ (đến mẹ tôi cũng không quen với việc tôi kén ăn như vậy).
Tôi còn dị ứng với xoài. Bây giờ tôi đang là sinh viên năm nhất,quen hai người bạn cùng phòng kia chưa được một năm, không biết tôi bị dị ứng với xoài. Hôm đó tôi chơi game, cậu ấy ngồi ngay bên cạnh tôi đọc sách, một người bạn cùng phòng khác đã cầm hộp trái cây và đút cho tôi ăn, tôi cũng không chú ý đó là quả gì đã há mồm....
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, cậu bạn học khổng lồ kia bịt tai trộm chương (1) lấy tốc độ sét đánh nắm dưới....ờm...cằm, đùa chút thôi, cậu ấy bịt kín miệng tôi lại Tôi và người bạn cùng phòng còn lại đều ngây người nhìn cậu ấy với vẻ mặt hoang mang (Nhân vật trong game của tôi chết rồi, không nên hố đồng đội chút nào, tội lỗi tội lỗi).
Sau đó nghe thấy cậu ấy nói: "Trước khi ăn cái gì phải nhìn xem cậu có ăn được hay không đã rồi hẵng ăn chứ."
Tôi nhìn xuống. A! Một miếng xoài dính sữa chua, không phải nếu chậm chút nữa thì phải đến bệnh viện rồi sao?
Tôi nhanh chóng quay qua giải thích với người bạn cùng phòng kia là tôi dị ứng với xoài. Sau đó tôi hỏi cậu ấy: "Tại sao cậu lại biết tớ không thể ăn xoài?"
Ánh mắt cậu ấy nhìn tôi...ừm....khó đoán ghê, giống y hệt giận dỗi vậy, tôi chỉ biết như vậy thôi.
Ha, đáng yêu quá. Tôi biết dùng từ đáng yêu để miêu tả về một chàng trai là không thích hợp, nhưng mấy người không thể nhìn thấy vẻ mặt lúc đó của cậu ấy, thật sự quá đáng yêu. Xin lỗi vì sự thiếu ngôn ngữ này không có cách nào để miêu tả lại sự tương phản đáng yêu của cậu ấy. Truyện Mỹ Thực
Còn có đôi khi tôi đi đến trước mặt cậu ấy mà không nói gì, đưa tay ra, cậu ấy sẽ tự động lấy ra thứ tôi cần và đặt vào tay tôi. Nghĩa là tôi nghĩ cái gì cậu ấy cũng hiểu, tôi làm cái gì cậu ấy đều có thể giải thích, thật sự rất kỳ diệu.
Nó hơi giống với "Bá Nha, Tử Kỳ" (2) được đề cập đến trong sách giáo khoa Tiểu học hoặc Trung học cơ sở. Tôi thấy bọn tôi cũng có thể được cho là một đôi tri âm hiếm thấy. Làm sao lại có người hợp tính với tôi đến vậy được.
Tôi liền nói ý nghĩ này cho cậu ấy: "Chúng ta ăn ý như vậy, cả đời này nhất định sẽ là anh em tốt nha!!"
Cậu ấy cũng không nói lại lời nào, dơ tay lên cốc đầu tôi một cái, nhưng tôi nhìn thấy cậu ấy cười, chắc hẳn trong lòng cậu ấy cũng khẳng định như vậy, chỉ đột nhiên cảm thấy quá bất ngờ thôi.
Nói đến việc này, tôi phát hiện mẹ tôi, 7 người cô, 8 người gì và cả những người bạn học xung quanh đều có một sự thèm (nhỏ dãi) muốn khác thường đối với....đầu của tôi. Mẹ tôi xoa đầu tôi còn chưa tính, những người khác còn lâu tôi mới cho họ chạm vào, nhưng anh bạn kia là ngoại lệ, dù sao quan hệ của tôi và cậu ấy cực kì tốt.
Nói tới đây tôi có cảm giác đầu tôi khi ở trong tay cậu ấy giống như....quả bóng cao su của mấy đứa trẻ con. Không nghi ngờ gì nữa! Nếu như bọn tôi đánh nhau thì chắc chắn cậu ấy thừa sức dùng một tay vặn đầu tôi. Đương nhiên, bọn tôi không có khả năng sẽ đánh nhau nha~
[Bình luận]
Ăn đường kéo dài tuổi thọ: Tiếp tục đi! Đừng ngừng!
Mỹ nữ xinh đẹp nhất vũ trụ: Cảm giác lầu chủ ngoài đời chính là mặt trời nhỏ, bên ngoài nhìn giống một cậu nhóc ngoan ngoãn mềm mãi nên tình thương của mẹ của mọi người mới tràn lan đúng không (đầu chó.jpg)
Đồ Đồ tiểu đào khí: Quanh co mãi. Tò mò từ lâu rồi, nếu lầu chủ khẳng định rằng mình là thẳng nam thì có phải hay không có thích một bạn nữ ư?
Nhỏ bé siêu đáng yêu▶Đồ Đồ siêu nghịch ngợm: Lần sau sẽ nói về vấn đề này nha.
Bọn họ là thật: Ha, ghi chép lại những cuộc nói chuyện đầy mưu mô.
Xuyên Q:...Anh bạn, nghe tôi khuyên này. Cậu nói cậu là thẳng nam, nhưng cậu có muốn xác nhận lại xem cậu bạn học khổng lồ kia có phải hay không....
Người khôn không rơi vào bể tình: Cái người tên Xuyên Q nói cũng có lý đó chứ....
Chú thích:
(1): Nghĩa gốc của câu thành ngữ là bịt tai trộm của nhà người khác.
Tiếng chuông, sau này là ẩn dụ cho việc lừa dối bản thân, hiển nhiên cái gì không che đậy được thì phải che đậy. Ý cả câu là lộ liễu á.
(2): Tương truyền một năm nọ, Bá Nha phụng chỉ vua Tấn đi sứ qua nước Sở. Trên đường trở về đến sông Hán, gặp đêm trăng thanh gió mát, ông lệnh cho quân lính dừng thuyền uống rượu thưởng nguyệt. Cao hứng mang đàn ra gảy những bản đàn chưa dứt đã bị đứt dây. Nào ngờ nơi núi cao sông dài này dường như có người biết nghe đàn, lại cũng ngờ, Bá Nha truyền quân lên bờ đi tìm thì vừa hay có tiếng chàng trai nói vọng xuống, rằng mình là một tiều phu, thấy khúc đàn hay quá nên dừng chân nghe. Bá Nha có ý nghi hoặc sao một người đốn củi lại biết nghe đàn, nhưng khi chàng trai đối đáp trôi chảy, thậm chí biết rõ bản đàn Bá Nha vừa gảy thì ông không còn mảy may ngờ vực nữa, bèn mời xuống thuyền đàm đạo. Trên thuyền, Bá Nha gảy khúc nhạc Cao sơn Lưu thủy, người tiều phu rung cảm sâu sắc, cao đàm khoát luận, khiến Bá Nha khâm phục hết mực.
Chàng trai trẻ đó chính là Tử Kỳ (Chung Tử Kỳ), một danh sĩ ẩn dật, đốn củi bến sông để được sớm tối phụng dưỡng mẹ cha già yếu. Được người tri âm, thấu cảm ngón đàn cũng là tấm chân tình của mình, Bá Nha có ý mời Tử Kỳ rời non cao rừng thẳm về kinh cùng mình để sớm hôm đàm đạo và vui hưởng vinh hoa phú quý. Nhưng Tử Kỳ thoái thác vì việc hiếu. Quan sự không thể chần chừ, Bá Nha đành phải xuôi thuyền về kinh, không quên hẹn Tử Kỳ tại chốn này một ngày nọ ông sẽ trở lại đón cả gia quyến Tử Kỳ về với mình.
Mùa thu năm sau Bá Nha trở lại bến sông xưa, nhưng không còn gặp được Tử Kỳ vì Tử Kỳ đã mất trong một cơn bạo bệnh. Tương truyền, trước khi chết Tử Kỳ còn trăng trối phải chôn chàng nơi bến sông Hán Dương, cạnh núi Mã Yên, để giữ lời hẹn với Bá Nha. Bá Nha tìm đến mộ Tử Kỳ, bày đồ tế lễ, sầu thảm khóc gảy một bản nhạc ai điếu. Đàn xong, ông đập đàn vào đá, thề trọn đời không đàn nữa vì biết mình từ nay vĩnh viễn không còn bạn tri âm. (nguồn Wikipedia)
......
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất