Chung Sống Cùng Mỹ Nam

Chương 11: Tai Nạn Và Hồi Ức

Trước Sau
Sáng sớm ngày hôm sau, khi gà vừa mới mở mắt Tô Bình đã bấm chuông ing ỏi đòi Duy Kiên mở cửa để chuyển đồ dùng cá nhân tới cho Tiêu Hàn. Cô nói rằng Minh Hy sợ cậu bất tiện nên cái gì cậu thường xuyên dùng ở nhà hắn đều nhét hết vào hành lý. Nhìn vào đống đồ đạc không thiếu thứ nào trước mắt, Tiêu Hàn bỗng nhiên có cảm giác mất mát. Dường như không có cậu ở bên cạnh, Minh Hy sống vô cùng tự do thoải mái. Cậu thậm chí còn có thể tưởng tượng ra vẻ mặt thở phào nhẹ nhõm của hắn.

Thực ra cuộc sống ở chung của Tiêu Hàn và Duy Kiên khá tốt, ít nhất là đối với Tiêu Hàn. Ngày ba bữa Duy Kiên nấu, nhà cửa Duy Kiên dọn, quần áo Duy Kiên giặt,.... Tất cả mọi việc, việc gì cũng không đến tay Tiêu Hàn khiến cho cậu cuối cùng cũng sâu sắc nhận ra mặt tốt đẹp trong tính cách của Duy Kiên. Không chỉ có thế, cậu và hắn còn vô cùng trùng hợp học chung trường, Duy Kiên hơn Tiêu Hàn một tuổi, lực học xuất sắc đến mức vừa vào trường đã gây dựng được danh tiếng. So với một gia sư bạo lực như Tô Bình thì một gia sư miễn phí, tính tình nhẫn nại lại còn vừa giơ tay đã xuất hiện như Duy Kiên tốt hơn rất rất nhiều, Tiêu Hàn làm sao có thể không tận dụng triệt để cơ hội trời ban này được!

Có điều, tất cả những điều tốt đẹp mà Duy Kiên mang đến lại chẳng thể khiến Tiêu Hàn quên đi được quãng thời gian ở bên cạnh Minh Hy. Mặc dù thật sự rất muốn cùng hắn trở về những ngày tháng trước đây, thế nhưng cậu vẫn không biết phải đối mặt với Minh Hy như thế nào khi gặp lại. Vậy nên lặng lẽ giằng co bao lâu hai người cũng vô ý dằn vặt nhau bấy lâu.

ε=ε=ε=ε=ε=ε=┌(; ̄◇ ̄)┘

Vào một buổi sáng vô cùng trong lành của một ngày nghỉ đầu hạ vô cùng đẹp trời nào đó, khi ánh nắng còn chưa chiếu đến mông, giấc ngủ của Tiêu Hàn lại một lần nữa rơi vào tình trạng bị tiếng chuông cửa đinh tai nhức óc mạnh mẽ quấy nhiễu. Cậu hậm hực trùm chăn kín đầu rồi lại bực mình bật dậy kịch liệt vò vò tóc, tức giận gào lên:

"Lã! Tô! Bình! Đệch! Cụ! Mày!" Lẽ nào Tô Bình đã quên mất rằng Tiêu Hàn có một tật xấu chính là thường xuyên gắt ngủ rồi?

Trong tiếng chuông liên hồi như vậy mà từng câu từng chữ mắng chửi vẫn lọt vào tai Tô Bình một cách vô cùng rõ ràng, cô khựng lại, đưa mắt nhìn người đằng sau, phân vân hỏi:

"Anh nói xem tôi có nên tiếp tục bấm không?"

Mặc dù âm thanh kinh hãi kia đã ngừng lại nhưng Tiêu Hàn không thể nào trở lại giấc ngủ được nữa. Cậu ôm một bụng hỏa khí, bừng bừng tức giận chạy xuống dưới nhà để quyết đấu tay đôi với cái con người đến hai chữ lịch sự cũng không biết viết kia. Thế nhưng khi đang đi bình bịch trên cầu thang, chẳng rõ não bộ đã điều khiển như thế nào mà chân nọ lại đá mạnh vào chân kia, đôi mắt Tiêu Hàn lập tức trừng lớn vì sợ hãi.

Tiêu Hàn đã từng nghe nói đến rất nhiều vụ ngã cầu thang, thế nhưng mà bọn họ đều là lăn xuống, còn cậu thế nào lại thành bay xuống thế này? Tiêu Hàn theo phản xạ vươn tay bám lên lan can nhưng lại với không tới, lần đầu tiên trong đời, cậu cảm thấy hối hận vì khi xây nhà đã đòi ba mẹ làm cầu thang rộng. Vào khoảnh khắc ngắn ngủi nhưng tưởng như dài vô tận này, trong khi hàng loạt âm thanh chứa đựng kinh hoàng hoảng hốt vang vọng bên tai thì vô số hình ảnh tươi đẹp trong cuộc đời mười bảy năm cùng một vài gương mặt thân quen hiện lên trong đầu Tiêu Hàn. Chính bản thân cậu cũng ngờ đến gương mặt xuất hiện cuối cùng không phải là ba mẹ, không phải là Tô Bình mà lại là Minh Hy.

Cơ thể Tiêu Hàn đột nhiên rơi vào một vòng tay rắn chắc, người nọ ôm chặt lấy cậu, bảo vệ đầu cậu trong lồng ngực ấm áp. Cảm giác quen thuộc khiến trái tim Tiêu Hàn lệch mất một nhịp, từng giọt nước trong suốt thi nhau tràn ra khóe mắt, lăn dài trên sườn mặt như được chạm khắc.

"Bịch" một tiếng, cả hai cơ thể đồng thời nặng nề tiếp đất. Vì được cẩn thận bao bọc nên Tiêu Hàn không hề bị thương hay bị đau, cậu lập tức bật dậy, nâng đầu Minh Hy lên. Nhìn vẻ mặt choáng váng cùng ánh mắt đờ đẫn của hắn, cậu không nhịn được bật khóc thành tiếng.

"Tiêu Hàn, tôi vừa gọi taxi rồi. Nào, tôi giúp em đưa anh ta đến bệnh viện." Duy Kiên đứng ở bên cạnh nhẹ vỗ vai Tiêu Hàn như đang an ủi, nói.

Tiêu Hàn lắc đầu rồi đưa tay lên lau nước mắt. Nâng người Minh Hy dậy, cõng hắn trên lưng dưới sự giúp đỡ của Tô Bình, bằng giọng nghèn nghẹn, cậu nói:

"Cảm ơn anh, Duy Kiên!" Dứt lời Tiêu Hàn liền cắn răng cùng Tô Bình vội vàng lao ra ngoài.

Hai tay Duy Kiên bất lực buông thõng, ánh mắt trân trân nhìn ba dáng người đang xa dần.

Minh Hy, đối với Tiêu Hàn hóa ra lại quan trọng đến như vậy! Quan trọng đến mức khiến cậu rơi nước mắt, quan trọng đến mức cậu không muốn cho ai khác thay cậu chịu trách nhiệm.

Những ngày qua, Tiêu Hàn không thoải mái khi ở chung với hắn, Duy Kiên đương nhiên biết. Mặc dù hắn đã cố gắng dùng sự dịu dàng chiều chuộng, bao dung cậu thế nhưng cậu vẫn chỉ một mực nhớ đến Minh Hy. Tự lừa mình dối người, gượng ép hưởng thụ cuộc sống ở chung quả thật rất mệt mỏi. Càng nghĩ, Duy Kiên càng cảm thấy trong lòng trào lên mùi vị chua xót. Hắn sẽ vĩnh viễn không thể nào chiếm được vị trí ấy trong lòng Tiêu Hàn, có phải không?

ε=ε=ε=ε=ε=ε=┌(; ̄◇ ̄)┘

Khi Minh Hy tỉnh lại, bầu trời đã được bao phủ bởi màn đêm, bóng tối trong căn phòng giúp cơn choáng váng đau nhức bật chợt ập đến không quá mãnh liệt. Hắn đưa tay sờ mảnh vải băng bó trên đầu, trong lòng thầm tự hỏi chẳng biết Tiêu Hàn có bị thương không. Cơn choáng nhẹ nhanh chóng đi qua, lúc này Minh Hy mới nhận ra cảm giác mềm mại và ấm áp nơi bàn tay. Vừa quay đầu sang liền bắt gặp gương mặt say ngủ của Tiêu Hàn, khoé môi hắn không kìm được nhếch lên thành nụ cười khẽ.

Yên lặng ngắm nhìn nửa mặt thanh tú anh tuấn dưới ánh trăng rồi lại nhìn đến vành mắt xuất hiện vết thâm mờ mờ của Tiêu Hàn, trong lòng Minh Hy chợt dâng lên hàng loạt cảm xúc hỗn độn phức tạp, vừa hạnh phúc lại vừa đau lòng, vừa mãn nguyện lại vừa không nỡ.

Khi Tiêu Hàn tỉnh dậy, bầu trời đã sáng rõ. Ngước mắt nhìn thấy Minh Hy vẫn đang yên bình say ngủ, cậu lặng lẽ thở dài. Nâng bàn tay chai sạn vì sự nghiệp của người kia áp lên má, cậu nhẹ giọng nỉ non:

"Minh Hy, anh đã ngủ sang ngày thứ hai rồi đấy có biết không? Thật sự xin lỗi, chỉ tại em." Nói rồi cậu đặt một nụ hôn nhẹ lên mu bàn tay của hắn, sống mũi bất chợt cảm thấy cay cay. Cái cảm giác lo lắng, sợ hãi, bồn chồn Tiêu Hàn rất không muốn trải qua thêm bất cứ một lần nào nữa.

Khi Tiêu Hàn rời khỏi phòng bệnh, đôi mắt Minh Hy vẫn nhắm nghiền như cũ, chỉ có điều, bên khóe miệng lại nhếch lên thành nụ cười thỏa mãn.

Vì lo sợ trong lúc cậu đi mua bữa sáng Minh Hy tỉnh dậy không thấy ai bên cạnh sẽ cảm thấy cô đơn, cho nên Tiêu Hàn chạy đi mua một cách vội vàng và quay lại một cách nhanh chóng. Cậu vừa trở về liền thấy Minh Hy đang ngồi tựa lưng lên thành giường, phần đầu được băng bó xung quanh bằng vải trắng khiến dáng vẻ hắn lộ ra một chút yếu ớt, dưới ánh nắng vàng nhàn nhạt không ngờ lại trông cực kỳ nhu hoà.

Minh Hy thấy Tiêu Hàn lập tức nở nụ cười hết sức dịu dàng, nhẹ giọng nói:

"Ba cái bánh bao? Mới có mấy ngày không gặp, em đã ăn ít như vậy từ khi nào thế?"

Tiêu Hàn dùng ba giây để ngẩn người, sau đó kích động ném túi bánh bao lên bàn, chạy tới ôm chầm lấy Minh Hy. Nét mặt chẳng rõ là khóc hay cười không thể nào giấu nổi niềm vui sướng, cậu nghèn ngào nói:



"Cuối cùng anh cũng chịu tỉnh lại rồi! Thật sự quá tốt rồi! Anh nên cảm thấy may mắn đấy, nếu qua ngày hôm nay mà anh vẫn không chịu tỉnh lại, em nhất định sẽ dùng lửa hun cho đến khi nào anh chịu bật dậy chạy qua chạy lại mới thôi."

Minh Hy bật cười ha ha, càng nhìn dáng vẻ Tiêu Hàn lúc mạnh miệng càng cảm thấy thuận mắt. Xoa xoa đầu cậu một chút, hắn nói:

"Em định giết chết anh sao?"

"Anh khát nước không? Em đi lấy cho anh." Dứt lời, chẳng đợi Minh Hy gật hay lắc, Tiêu Hàn đã lập tức đứng bật dậy.

Một tiếng "Cộc" khô khốc vang lên, đầu cậu đập trúng cằm hắn. Dù lực va chạm không mạnh lắm nhưng vẫn khiến cái đầu quấn vải trắng của Minh Hy có chút choáng váng. Tiêu Hàn hoảng sợ vội vàng đỡ lấy hắn, luôn miệng nói xin lỗi:

"Anh có đau lắm không?"

Minh Hy ôm cằm, cố tình trưng ra bộ mặt đau muốn chết để tranh thủ chiếm lấy sự quan tâm của Tiêu Hàn. Nhìn hàng mày nhíu chặt vì lo lắng, đôi mắt trong veo lộ rõ vẻ hối hận, Minh Hy không nhịn được mà kéo mặt cậu xuống, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi mỏng nhợt nhạt. Tiêu Hàn trừng mắt ngạc nhiên nhưng không hề cảm thấy khó chịu, thậm chí cậu còn vụng về đáp lại Minh Hy.

Đúng lúc này cánh cửa phòng bệnh đột nhiên bật mở, đập vào mắt Tô Bình và Thái Dương chính là cảnh tượng nam nam vô cùng chói mắt ấy. Nghe thấy tiếng động, Tiêu Hàn lập tức đẩy Minh Hy ra, đầu cúi thấp đến mức sắp chạm vào ngực. Cậu lắp bắp nói:

"Tôi, tôi đi tìm bác sĩ." Nói rồi cậu liền dùng hết sức bình sinh chạy thật nhanh ra ngoài.

Tô Bình nhìn vẻ mặt quẫn bách của Tiêu Hàn rồi lại nhìn đến vẻ mặt thoả mãn của Minh Hy, trên môi vẽ lên nụ cười gian xảo, nhanh chóng quay người chạy theo cậu. Thái Dương tay nhét túi quần, tỏ vẻ thản nhiên đi vào. Bằng giọng điệu trêu chọc ngả ngớn, anh nói:

"Thật có lỗi quá! Tôi không cố ý làm hỏng chuyện tốt của cậu đâu. Nhưng mà tôi nói này, dáng vẻ của mỹ nhân như thế kia cậu không yêu thương cũng rất khó."

Minh Hy nhìn Thái Dương bằng ánh mắt bất thiện, chán ghét hỏi, "Cậu đến đây có việc gì?"

"Ô, cái đồ trọng sắc khinh bạn này! Chẳng lẽ hảo tâm đến thăm bệnh nhân là cậu cũng không được à? Nhất định phải có việc mới có thể đến à?" Thái Dương trừng mắt bất mãn hỏi lại.

Không thèm để ý đến ngữ điệu của Thái Dương, Minh Hy day day hai bên thái dương một chút:

"Đừng tưởng tôi không biết, cậu rõ ràng là đang lấy cớ vào đây để bám theo Tô Bình mà thôi. Trước kia tên khốn cậu vừa xác nhận tôi vẫn còn sống xong liền phủi mông quay ngoắt đi luôn còn gì. Thế rốt cuộc là làm sao? Z có biến à?"

Thái Dương vẫn thản nhiên cười khi bị vạch trần bộ mặt thật, "Quả là không qua được mắt cậu. Thực ra không phải Z có biến, mà Kỳ Nhiên đã về nước rồi."

Khi Tiêu Hàn và Tô Bình quay lại cùng vị bác sĩ có mái tóc hoa râm lập tức cảm thấy bầu không khí trong phòng có phần kỳ lạ. Lúc cậu rời đi trên gương mặt Minh Hy rõ ràng vẫn còn ý cười lan tỏa, vậy mà lúc cậu trở về trên gương mặt hắn lại xuất hiện cái nhíu mày trầm tư. Tiêu Hàn trao đổi ánh mắt với Tô Bình, cô khẽ cười vỗ vai cậu, nhỏ giọng trấn an:

"Có lẽ là chuyện công việc thôi."

Nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Tiêu Hàn, Minh Hy nhanh chóng thu lại vẻ mặt u ám, lắc đầu cười với cậu một cái tỏ ý không sao rồi hướng bác sĩ nói:

"Bác sĩ, tôi muốn xuất viện ngày hôm nay."

Tiêu Hàn ngạc nhiên lại gần giường bệnh, nắm vai Minh Hy, hỏi:

"Tại sao lại muốn ra sớm như thế? Anh vẫn chưa khỏe mà."

Minh Hy vỗ nhẹ lên mu bàn tay Tiêu Hàn, ôn thanh đáp, "Đừng lo lắng! Ngã một cái chỉ choáng nhẹ mà thôi."

Vị bác sĩ trung niên suy nghĩ một lát rồi lên tiếng:

"Anh chắc chứ? Dù não anh chỉ chấn động nhẹ nhưng vẫn cần theo dõi thêm hai ngày nữa."

"Không cần thiết, tôi muốn xuất viện trong ngày hôm nay. Tôi sau này có bị làm sao cũng sẽ không bắt trách bệnh viện." Minh Hy kiên quyết nói.

Câu nói của Minh Hy dường như đã giải quyết đúng băn khoăn trong lòng ông. Nét mặt vốn nghiêm túc lập tức giãn ra, vị bác sĩ gật đầu đồng ý rồi dẫn Thái Dương đi làm thủ tục xuất viện.

ε=ε=ε=ε=ε=ε=┌(; ̄◇ ̄)┘



Trong chiếc xe mui trần đỏ rực chói mắt của Thái Dương, anh và Tô Bình ngồi ở hàng ghế trước, Minh Hy và Tiêu Hàn ngồi băng ghế sau.

Tiêu Hàn liếc mắt nhìn xuống nơi hai bàn tay như vô tình như hữu ý giao nhau, bên tai vang lên tiếng nhịp tim thùm thụp thùm thụp thùm thụp không dứt. Cậu chợt có cảm giác, âm thanh mạnh mẽ này là âm thanh duy nhất tồn tại trong xe. Ngoài mặt cố gắng tỏ vẻ thản nhiên nhưng đường nhìn của cậu lại không tự chủ được len lén dừng trên gương mặt nghiêng hoàn hảo của Minh Hy. Chẳng rõ trong lòng đang có tâm sự gì mà từ sau khi nói chuyện riêng với Thái Dương trong phòng bệnh, hắn vẫn luôn rơi vào trầm tư suy nghĩ.

Minh Hy yên lặng dựa lưng vào thành ghế, không hề có tiêu điểm nhìn ra ngoài ô cửa sổ. Nhớ lại cuộc đối thoại với Thái Dương vài chục phút trước, hắn khẽ cau mày. Thái Dương nói Kỳ Nhiên đã trở về. Nhắc đến Kỳ Nhiên, Minh Hy lập tức nhớ đến bộ dạng thê thảm của bản thân hai năm trước, nhớ đến hoàn cảnh hắn gặp Tiêu Hàn.

Kỳ Nhiên là mối tình đầu của Minh Hy. Hai người đã yêu nhau gần năm năm. Hắn yêu Kỳ Nhiên đến mức không thể chứa thêm bất kỳ ai vào trong mắt, một lòng một dạ muốn cùng cô đi hết con đường đời, sống đến đầu bạc răng long. Thế nhưng cuối cùng Kỳ Nhiên lại tàn nhẫn nói chia tay, bỏ sang đất Mỹ tìm kiếm sự nghiệp diễn xuất huy hoàng, bỏ đi tình yêu năm năm ghi tâm khắc cốt.

Cái ngày mà Kỳ Nhiên rời khỏi Minh Hy, trời đã đổ mưa rất to, to đến mức như muốn ngập lụt cả thành phố. Hắn uống rượu gây loạn ở một quán bar rồi bị người ta ném ra đoạn đường đối diện, mình mẩy toàn thân đầy máu cùng thương tích. Nước mưa lạnh lẽo ào ào xối xuống người hắn, mạnh mẽ đánh vào từng vết thương. Hắn rùng mình vì đau, nỗi đau thể xác tựa như búa tạ đánh thẳng vào tâm khiến trái tim chằng chịt vết cứa liên tục co thắt.

Minh Hy cố gắng gồng cơ thể đau buốt để ngồi dậy, nặng nhọc dựa người vào bức tường phủ đầy rêu xanh, bật cười một tiếng thê lương. Hóa ra tình yêu chân thành lại không thể nào sánh bằng đỉnh cao chớp nhoáng. Bỗng nhiên có tiếng bước chân đạp nước đi đến, âm thanh đó càng lúc càng gần hắn hơn.

Cảm nhận được người vừa đến dừng bước, ngồi xổm xuống trước mặt mình, Minh Hy mệt mỏi nâng mắt. Đó là một chàng trai khoảng mười lăm mười sáu tuổi, dáng người cao gầy, gương mặt thanh tú ưa nhìn. Một tay cầm chiếc ô lớn, tay còn lại cầm que kem sắp hết đưa lên miệng, ánh mắt cậu nhìn hắn đầy vẻ hiếu kỳ. Chẳng buồn quan tâm đến thằng nhóc con cấp hai không hiểu chuyện này, Minh Hy khép lại mi mắt nặng trĩu.

Đột nhiên thiếu niên trước mặt mở miệng hỏi hắn:

"Anh trai, sao anh lại thảm hại thế này?" Đáp lại cậu chỉ là sự im lặng. Tiêu Hàn không để tâm, tiếp tục hỏi, "Là vì gái sao?"

Người đàn ông nọ vẫn như cũ không thèm phản ứng. Tiêu Hàn ăn nốt chút kem còn sót lại trên que, liếm môi hỏi:

"Là anh gây sự với người trong bar hay người trong bar gây sự với anh?"

Cũng đã biết trước sự im lặng nhàm chán này sẽ chẳng thể nào cải thiện được, Tiêu Hàn liền đứng dậy dựng cán ô trên đùi Minh Hy, vươn vai một cái rồi chạy đến trước cửa quán bar. Minh Hy ngạc nhiên mở mắt, nhìn bóng lưng nhỏ gầy hăng hái lắc lư, lớn giọng khiêu chiến với đám người vừa cùng anh đánh lộn mặc kệ bảo vệ đứng một bên hết khuyên can rồi đến đe doạ. Hắn lo lắng muốn đứng dậy ngăn cản nhưng cơ thể bị chính chủ nhân ngược đãi lúc này lại hoàn toàn vô lực.

Khi thấy Tiêu Hàn bị một đám người to như gấu đen đưa vào trong bar, Minh Hy vội vàng gạt ô ra, hai chân run rẩy cố gắng đứng dậy. Vừa lảo đảo bước đi vừa lẩm bẩm mắng Tiêu Hàn ngu ngốc, Minh Hy phải mất một khoảng thời gian dài hơn bình thường mới có thể đứng trước cửa quán. Khi bị bảo vệ lạnh lùng chặn lại, hắn không nhịn được tức giận nói tục:

"Con mẹ nó, bọn mày đến cả một đứa trẻ cũng đéo tha à?"

Dứt lời, một dáng người cao gầy bước ra từ trong bar, vừa nhìn thấy Minh Hy người kia liền vui vẻ nói:

"A, anh lết từ bên đấy sang đây được cơ à?"

Minh Hy gạt nước trên mặt, ngạc nhiên nhìn Tiêu Hàn toàn thân không có một vết xước, chỉ có quần áo ướt xộc xệch chứng tỏ cậu vừa trải qua một trận xô xát. Tiêu Hàn nhìn sắc mặt tái nhợt của tên bảo vệ, cười lạnh:

"Nhiệm vụ của ông anh là trông xe và đề phòng vị thành niên vào bar đúng không? Cứ an phận làm tốt nhiệm vụ của mình là được rồi, nhờ?"

Thấy tên bảo vệ không gật cũng chẳng lắc, Tiêu Hàn như cười như không ung dung chạy sang bên kia đường nhặt ô sau đó lại chạy trở về bên cạnh Minh Hy, vỗ vỗ vai hắn, hỏi:

"Đi được nữa không? Nhà anh ở đâu? Tôi đưa anh về."

Hai người sóng vai cùng nhau đi dưới làn mưa nặng hạt như trút nước, Tiêu Hàn thì lẩm bẩm than thở vì không bắt được taxi còn Minh Hy thì chỉ im lặng cầm ô che cho cả hai con người vốn đã ướt như chuột lột. Một lúc thật lâu sau, hắn đột nhiên lên tiếng hỏi:

"Tại sao cậu lại làm thế?"

Tiêu Hàn đương nhiên biết người đàn ông xa lạ này đang hỏi về vấn đề gì, cậu xoay người đứng chắn trước mặt Minh Hy, híp mắt cười đáp:

"Tôi muốn cho anh biết, nếu anh còn tiếp tục ngược đãi bản thân như thế này thì hành động của những người giúp đỡ anh, bất chấp anh đúng hay sai, đều sẽ trở nên vô nghĩa hết. Họ thậm chí có thể sẽ bị chính anh làm cho tổn thương nữa." Sau đó, cậu nghiêm túc đề nghị, "Này, anh có muốn đến ở nhà tôi một đêm không? Nhìn thấy anh thế này người nhà anh chắc hẳn là sẽ lo lắng lắm."

Minh Hy yên lặng không tiếp lời, ánh mắt chăm chú nhìn gương mặt như mang theo hào quang bừng sáng trong màn đêm u tối của cậu học sinh xa lạ. Khoảnh khắc đó hắn đã nghĩ, hoá ra thiên sứ thật sự tồn tại trên đời và có lẽ đây chính là thiên sứ xuất hiện để giúp hắn vực dậy.

Trước đây Kỳ Nhiên nói muốn có một cuộc sống bình thường cùng với Minh Hy nên hắn đã bất chấp gia đình phản đối, nhất quyết không chịu kế thừa gia nghiệp. Nhưng sau đêm đó, hắn quay trở lại điều hành tập đoàn trước sự vui mừng và kinh ngạc của mọi người. Hắn muốn bảo vệ chàng trai ấy, muốn nụ cười của cậu luôn luôn rạng rỡ và thuần khiết như vậy.

Minh Hy cho rằng hắn yêu Kỳ Nhiên đến mức sống vì cô và chết cũng vì cô. Nhưng từ khi gặp Tiêu Hàn, hắn biết hắn đã sai rồi. Nếu như có ai đó hỏi hắn có hối hận khi yêu Kỳ Nhiên không, câu trả lời là không. Bởi vì nếu không yêu Kỳ Nhiên hắn sẽ không gặp được Tiêu Hàn, nếu không gặp được Tiêu Hàn thì cũng sẽ không có Minh Hy của ngày hôm nay.

Minh Hy khẽ siết lấy bàn tay của người bên cạnh, quay đầu lại nhìn vào mắt Tiêu Hàn, dịu dàng nở nụ cười. Hiện tại, Minh Hy hắn đang sống vì Tiêu Hàn, chết cũng phải vì Tiêu Hàn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau