Chúng Ta Chia Tay Đi

Chương 6

Trước Sau
Đồng nghiệp áp tai lên cửa nghe ngóng tiếng động bên trong, nhếch khóe miệng cười hả hê, móc điếu thuốc trong túi quần ra ngậm vào miệng, vừa gọi điện thoại vừa đi xuống lầu.

“A lô? Lông Chân? Lái xe tới nhà Jerry đón tôi đi… Thì là Jerry lần trước ấy, anh bạn cộng sự của tôi. Tối nay đụng phải người yêu ngốc xít của cậu ta, cảnh tượng đó hả chậc chậc chậc, tôi thấy đêm nay cậu ta bị đánh bay mất nửa cái mạng rồi ha ha ha! … Đúng rồi, người yêu của cậu ta hệt như con lừa ấy, vung móng hú om sòm! Khi nãy còn mắng tôi là hồ ly tinh, đúng có mắt như mù! Ông đây đẹp trai ngầu lòi thế này, rõ ràng chính là Hồ vương! Ơ! Bé Lông Chân ghen à? Ghen thì cậu qua đây cắn tôi đi…”

Trong nhà, Cổ Tri Vũ bị cái nạng phang trúng bụng ngã phịch xuống đất, gần như nôn hết cả cái dạ dày ra ngoài.

Đào Dũ tự lết đến sô pha, nghiêm túc mà thong dong nhìn Cổ Tri Vũ bò lăn dưới đất. Thấy Cổ Tri Vũ nôn gần xong rồi, Đào Dũ tốt bụng rót cho hắn ly nước: “Nôn xong chưa?”

Sau khi sặc vài hớp, Cổ Tri Vũ tu ừng ực hết nửa ly nước, chật vật bò lên sô pha ngồi xuống, khàn giọng nói: “Nôn xong rồi.”

“Nôn xong thì nói em nghe xem, tại sao lại ngoại tình, tại sao muốn chia tay.”

Cổ Tri Vũ kinh ngạc nhìn Đào Dũ: “Đầu óc em có vấn đề đúng không? Những gì anh nói với em ở bệnh viện hôm đó, em không nghe hiểu câu nào à?”

“Em không hiểu,” Đào Dũ cố chấp nói: “Em không liên lạc với anh ba tháng thì sao chứ? Em nói muốn chia tay bao giờ? Em không tôn trọng công việc của anh bao giờ? Buổi sáng anh đi làm em có nói câu nào không? Hai tháng liên tục tăng ca đến hơn nửa đêm bộ không muốn sống nữa à? Ông chủ của anh có trả anh phí tăng ca không?”

“Anh chính là ông chủ.” Cổ Tri Vũ nói.

“Cái gì?” Đào Dũ trố mắt.

“Năm ngoái anh với vài đồng nghiệp tự ra ngoài thành lập công ty. Năm ngoái anh đã nói với em, em đã quên mất rồi.” Cổ Tri Vũ uể oải nói: “Lúc trước có một dự án xảy ra vấn đề, anh phải tăng giờ làm việc để đẩy nhanh tiến độ, anh cứ tưởng em hiểu chứ. Nhưng ngay cả công ty này là của anh mà em cũng không nhớ, còn mắng công việc của anh té tát, không chịu nghe anh giải thích, chỉ muốn giục anh từ chức. Anh không đồng ý, em liền đóng sầm cửa bỏ đi.”

“Em…” Đào Dũ kinh ngạc không thôi: “Không phải em… em, em thật sự không nhớ anh nói anh mở công ty hồi nào…”



“Em là người như vậy đấy,” Cổ Tri Vũ cười khổ: “Một năm chỉ ở nhà ba tháng, quan tâm anh cũng chỉ có một phần tư. Em có biết nhiều năm qua một mình anh cô đơn trong căn nhà này với tâm trạng gì không? Em có biết lần này em bỏ đi biền biệt suốt ba tháng trời, tâm trạng của anh trong ba tháng đó như thế nào không? Em đã bao giờ nghĩ tới chưa? Em chỉ muốn biết tại sao anh lên giường với người khác —— Anh không trách em, em vốn là người vô tâm như vậy, anh chấp nhận, nhưng anh cũng mệt mỏi chứ. Đào Dũ, chúng ta chấm dứt đi.”

Nói xong, Cổ Tri Vũ đứng lên, lạnh nhạt nói: “Anh đi tắm. Nếu muộn như vậy em không tiện trở về thì ngủ trên sô pha đi. Bắt đầu từ sáng mai chúng ta cứ đường ai nấy đi.”

Đào Dũ còn muốn nói gì đó: “A Vũ, em…”

“Đủ rồi, không cần nói nữa.”

Cổ Tri Vũ làm bộ không muốn nghe nữa, đờ đẫn đi ngang qua người Đào Dũ, Đào Dũ thình lình nhào tới ôm hông Cổ Tri Vũ từ phía sau, không cho hắn đi.

Cổ Tri Vũ đẩy tay Đào Dũ ra, Đào Dũ lại thuận thế nắm tay Cổ Tri Vũ, Cổ Tri Vũ lại đẩy ra, hắn lại nắm góc áo, nắm dây nịt, nắm quần, ôm bắp đùi, ôm cẳng chân Cổ Tri Vũ…

Bị Đào Dũ quấn như bạch tuộc nửa ngày trời, Cổ Tri Vũ không thể nhịn được nữa quát lên: “Đủ rồi!”

Đào Dũ bị Cổ Tri Vũ kéo qua sô pha, hắn nằm sấp nửa người trên sô pha, níu một bên ống quần của Cổ Tri Vũ không chịu buông tay, ngửa đầu mắt đỏ hoe nhìn Cổ Tri Vũ. Đôi má hóp lại vì ốm đau và phiền muộn mấy ngày nay trông giống hệt cậu thiếu niên gầy yếu mười năm trước một cách kỳ lạ. Mười năm, thật ra cậu thiếu niên nóng tính bộp chộp ấy chẳng thay đổi chút nào, vẫn ngây thơ, bướng bỉnh, tùy hứng, ích kỷ, khao khát tự do nhưng si mê hơi ấm như ngày nào.

Là anh che chở em quá tốt, không đành lòng tổn thương em, không đành lòng buộc em trưởng thành.

Cổ Tri Vũ quay mặt sang chỗ khác, nhìn góc tường hít sâu mấy hơi rồi mới trầm giọng nói: “Đủ rồi, Đào Dũ, bây giờ em làm vậy có ích gì? Dạ dày anh khó chịu, thấy em là muốn nôn.”

Đào Dũ chợt mở to mắt, thật sự không thể tin nổi Cổ Tri Vũ lại có thể thốt ra câu cuối cùng đó. Hắn ngơ ngác buông lỏng tay, Cổ Tri Vũ thừa dịp đẩy hắn ra, đi thẳng vào nhà tắm không quay đầu nhìn lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau