Chúng Ta Khác Loài Thì Làm Sao Yêu Nhau
Chương 8
Trình Cẩn bật cười, vỗ nhẹ lên đầu cục bông nhỏ một cái, tại sao con thỏ ngốc này lại dễ bị lừa như vậy chứ?
Sau khi dùng bữa sáng, Trình Cẩn mang theo thú cưng, lái xe đến bệnh viện.
Nhưng khi vừa bước vào cửa bệnh viện, hắn đã bị y tá đang đứng tại quầy tiếp tân ngăn cản, không được mang động vật vào trong bệnh viện.
Vì vậy, cục bông nhỏ chỉ còn biết trơ mắt đứng nhìn Trình Cẩn bị y tá mắng cho một trận, sau đó, hắn ôm con thỏ, rời khỏi bệnh viện
Cục bông nhỏ ngẩng đầu, chẳng lẽ chúng ta không vào sao?
“Đầu tiên, chúng ta phải giải quyết vấn đề của cậu đã” – Trình Cẩn ôm cục bông nhỏ.
Cục bông nhỏ nghiêng đầu: anh định giải quyết như thế nào?
“Cậu sẽ sớm biết thôi mà”.
(cảnh báo: đây chỉ là tiểu thuyết, đề nghị mọi người không học theo)
Trình Cẩn ôm con thỏ, tiến vào cửa hàng bách hóa nằm bên cạnh bệnh viện, hắn mua một giỏ hoa quả, lấy tất cả trái cây ra, đặt con thỏ vào bên trong chiếc giỏ rồi dặn dò: “Một lát nữa, mày không được cử động, cố gắng chịu đựng, khi vào đến phòng bệnh, tao sẽ thả mày ra”.
Con thỏ ấm ấm ức ức cuộn tròn thân thể giống như một trái banh nhỏ, dưới sự phối hợp của nó, Trình Cẩn vội vàng đặt trái cây vào bên trong chiếc giỏ.
Hành động này khiến tất cả nhân viên trong cửa hàng chỉ còn biết trợn trừng hai mắt, há hốc mồm: chẳng lẽ chỉ vì muốn mang con thỏ vào trong bệnh viện mà anh ta sẵn sàng bất chấp tất cả sao?
Sau khi thanh toán tiền, Trình Cẩn mặt không đổi sắc, xách giỏ hoa quả bước vào bệnh viện, dĩ nhiên là y tá vẫn còn nhớ rất rõ gương mặt của gã đàn ông không tuân thủ nội quy kia. Lúc này, ánh mắt tựa như rađa của cô quét qua anh ta nhưng vẫn không thể nhìn thấy con thỏ. Y tá tiến về phía Trình Cẩn, lén lút quan sát chiếc giỏ, hóa ra chỉ có hoa quả.
Trình Cẩn nhìn cô y tá, cô nàng xấu hổ gật đầu, mỉm cười.
Dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, Trình Cẩn thuận lợi mang Thù Thù vào bên trong bệnh viện.
Sau khi hỏi thăm tình nguyện viên tại tầng sáu, Trình Cẩn nhanh chóng tìm ra phòng chăm sóc đặc biệt dành cho các bệnh nhân đang bị bệnh nặng. Phòng bệnh này rất ít người, một lát sau, Trình Cẩn tìm được chiếc nhãn ghi tên Hà Nhất Phàm. Xuyên qua cửa kính, hắn nhìn thấy một thanh niên đang nằm im trên giường bệnh, thân thể cắm đầy kim tiêm, ống truyền dịch, lúc này, những con số thỉnh thoảng lại thay đổi trên chiếc máy nằm bệnh cạnh giường bệnh chứng tỏ rằng cậu ấy vẫn còn sống.
Trình Cẩn đặt giỏ hoa quả xuống đất rồi ôm cục bông nhỏ vào lòng.
Con thỏ đứng trên đùi của Trình Cẩn, hai chân bám vào cửa kính, chăm chú quan sát cậu thanh niên đang nằm trên giường bệnh kia.
Trình Cẩn vuốt ve bộ lông của con thỏ: “Cậu đã trải qua một tai nạn kinh hoàng nhưng vẫn sống sót, chắc chắn là cậu sẽ nhanh chóng tỉnh lại thôi”.
Một lát sau, Trình Cẩn bế con thỏ đến gặp bác sĩ.
Bác sĩ lắc đầu, tỏ vẻ không tán thành với việc Trình Cẩn mang động vật vào trong bệnh viện, bà vừa xem bệnh án của Hà Nhất Phàm vừa nói: “Bệnh nhân bị tai nạn giao thông dẫn đến chấn thương sọ não, huyết áp tăng cao, cộng với một vài vết thương ngoài da nên đến tận bây giờ vẫn còn hôn mê”.
“Khi nào thì cậu ấy mới tỉnh lại?”.
“Do não bộ của bệnh nhân đã bị tổn thương nên tôi không thể nói trước được điều gì, việc hồi phục phụ thuộc rất nhiều vào ý chí của cậu ấy. Sau này, khi bệnh nhân được chuyển vào phòng bệnh thông thường, người nhà có thể trò chuyện để giúp cậu ấy nhanh chóng tỉnh lại” – Bác sĩ nói.
“Liệu có để lại di chứng gì không?” – Trình Cẩn hỏi.
“Điều này còn tùy thuộc vào sức khỏe và khả năng hồi phục của bệnh nhân” – Bác sĩ trả lời.
Trình Cẩn gật đầu, đột nhiên, hắn nhớ đến cảnh tượng trên người của Hà Nhất Phàm cắm rất nhiều kim tiêm, ống truyền dịch, Trình Cẩn tiếp tục hỏi: “Cậu ấy vẫn còn trong giai đoạn nguy hiểm sao?”.
“Chúng tôi sẽ theo dõi bệnh nhân thêm một ngày nữa, nếu không có bất kì vấn đề nghiêm trọng nào phát sinh, chúng tôi sẽ chuyển cậu ấy sang phòng bệnh thông thường”.
Trình Cẩn gật đầu: “Bác sĩ, hai ngày nay, ngoại trừ tôi thì còn có ai đến thăm cậu ấy nữa không?”.
Bác sĩ nhìn Trình Cẩn bằng một ánh mắt mang đầy vẻ kì lạ: “Có một người, cậu ấy tự xưng là em trai của bệnh nhân”.
Trình Cẩn nhớ đến lời nói của Hà Nhất Phàm, hắn thầm nhủ: cha mẹ của cậu cũng thật là.
Bác sĩ lưỡng lự một lát rồi hỏi: “Cậu có quan hệ như thế nào với bệnh nhân vậy?”.
“Tôi là anh trai của cậu ấy” – Trình Cẩn trả lời.
Bác sĩ gật đầu, từ khi bắt đầu làm việc tại bệnh viện cho đến nay, bà đã gặp gỡ rất nhiều bệnh nhân với những hoàn cảnh khác nhau nhưng mỗi khi nhớ đến cậu thanh niên đang nằm trên giường bệnh kia, bác sĩ lại cảm thấy có chút thương xót. Bản thân là một người mẹ nhưng bà vẫn không thể hiểu được lý do vì sao bố mẹ của Hà Nhất Phàm lại nhẫn tâm bỏ mặc đứa con nằm một mình tại bệnh viện như vậy. Bác sĩ từng nghe các y tá bàn tán rằng: từ khi Hà Nhất Phàm nhập viện cho đến nay, tất cả tiền viện phí của cậu đều do em trai chi trả, em trai còn bảo rằng: do bố mẹ bận tham dự hội nghị ở nước ngoài nên không thể đến bệnh viện. Cùng lắm thì thằng nhóc ấy cũng chỉ khoảng mười sáu, mười bảy tuổi, nếu Hà Nhất Phàm cần phải phẫu thuật thì làm sao có thể để một đứa trẻ chưa thành niên đứng ra kí tên đồng ý chứ?
Bác sĩ nhìn người thanh niên với bộ dạng nghiêm túc đang đứng trước mặt, bà suy đi nghĩ lại một lát rồi nói: “Bố mẹ kiếm tiền không phải để dành cho con cái sao? Nếu con cái không còn thì tiền bạc có ý nghĩa gì chứ? Cậu hãy nói với bố mẹ rằng: em trai của cậu bị thương nặng rất nặng, mong họ có thể sắp xếp thời gian đến thăm cậu ấy”.
Trình Cẩn vuốt ve cục bông nhỏ đang nằm trên đùi rồi gật đầu: “Bác sĩ, khi chuyển em trai tôi sang phòng bệnh thông thường, mong bác sĩ sắp xếp cho nó nằm phòng VIP”.
Bác sĩ gật đầu, ghi vài dòng vào bệnh án.
“Phiền bác sĩ chăm sóc cho em trai tôi, cảm ơn bác sĩ nhiều lắm” – Trình Cẩn đứng dậy, chuẩn bị rời đi.
Thầy thuốc nhìn con thỏ rồi nhắc nhở: “Lần sau, cậu không nên mang động vật vào bệnh viện”.
Trình Cẩn lưỡng lự: “Đây vốn là con thỏ do em trai của tôi nuôi, ngày thường, bọn chúng rất thân thiết, bây giờ, em trai của tôi đang trong giai đoạn nguy hiểm, tôi nghĩ việc mang con thỏ đến đây có thể giúp nó nhanh chóng tỉnh lại”.
Quả thật là lời nói dối này vô cùng hợp lý.
Bác sĩ cố gắng khuyên nhủ: “Sức khỏe của bệnh nhân rất quan trọng nhưng đây là bệnh viện, ngoại trừ em trai của cậu thì vẫn còn rất nhiều bệnh nhân khác”.
Đến lúc này, Trình Cẩn đành phải chấp nhận, hắn cảm ơn bác sĩ rồi nhanh chóng nhét con thỏ vào trong chiếc áo, thanh toán viện phí. Sau khi rời khỏi bệnh viện, Trình Cẩn mới ôm cục bông nhỏ vào lòng.
“Anh gì đang đi phía trước ơi, anh chờ tôi một chút”.
“Anh gì đang ôm con thỏ ơi, anh chờ tôi một chút”.
Trình Cẩn nhíu mày, nhìn con thỏ đang nằm gọn trong lòng ngực, chẳng lẽ người ta đang gọi mình sao?
Hà Nhất Phàm nhìn thiếu niên đang chạy về phía Trình Cẩn, tuy cậu nhận ra rằng gã đàn ông kia sẽ không thể hiểu được những gì mà cậu định nói nhưng con thỏ vẫn “Gru… gru…” vài tiếng với hàm ý giới thiệu rằng: đây chính là thằng em trai ngốc của tôi.
Sau khi rời khỏi bệnh viện, Trình Cẩn vẫn luôn âm thầm quan sát Thù Thù, lúc này, hắn nhanh chóng nhận ra được thái độ kì lạ của nó: “Cậu quen với người này à?”.
Con thỏ gật đầu.
Thiếu niên kia chạy đến trước mặt Trình Cẩn, cậu thở dốc một lát rồi ngập ngừng: “Chờ… chờ tôi một chút…”. Vừa nói đến đây, thiếu niên lại bắt đầu thở dốc.
Một lát sau, sau khi đã lấy lại được sự bình tĩnh, thiếu niên tiếp tục lên tiếng: “Xin chào, tôi là em trai của anh tôi”.
Vừa nghe được lời giới thiệu của em trai, Hà Nhất Phàm che mặt, tôi không quen với thằng ngốc này.
Tuy đã phần nào đoán ra được thân phận của thiếu niên kia nhưng Trình Cẩn vẫn cẩn thận lên tiếng: “Anh trai của cậu là ai?”.
Thiếu niên vội vàng giải thích: “Anh trai của tôi chính là Hà Nhất Phàm, lúc nãy, chẳng phải anh giới thiệu rằng: anh chính là anh trai của anh ấy sao?”.
“À” – Trình Cẩn gật đầu, cảm thấy cảnh tượng “nhận người thân” này có chút kì lạ, hắn chăm chú quan sát thiếu niên kia rồi nói: “Chúng ta tìm một nơi nào đó để trò chuyện đi”. Tôi cũng muốn nhân cơ hội này để tìm hiểu về cậu.
Em trai vui vẻ gật đầu.
Cứ như vậy, em trai nhanh chóng bước theo anh của anh trai đến một nhà hàng chuyên phục vụ những món ăn Trung Hoa.
Trình Cẩn là khách quen của nhà hàng, khi hai người vừa bước vào cửa, người phục vụ đã dẫn bọn họ đến một gian phòng.
Em trai nhìn thanh niên đang đi bên cạnh: người có tiền quả thật là rất phóng khoáng.
Trình Cẩn ngồi xuống, nhường quyền chọn thức ăn cho em trai của Hà Nhất Phàm, thiếu niên kia cũng không khách sáo, cậu vừa xem thực đơn vừa suy nghĩ. Trong khi chờ đợi, Trình Cẩn nói với người phục vụ: “Lấy cho tôi một ly nước ấm, một cái ống hút và một bộ chén đĩa”.
Người phục vụ gật đầu, nhanh chóng rời khỏi gian phòng.
Em trai nhìn người thanh niên đang dịu dàng vuốt ve con thỏ kia rồi lên tiếng, lúc này, trong giọng nói của nó không giấu được vẻ nghi ngờ: “Con thỏ này là do anh nuôi à?”.
Trình Cẩn chọt chọt vào mông của cục bông nhỏ: “Không phải, con thỏ này vốn là do anh của cậu nuôi”.
Em trai cảm thấy vô cùng vui vẻ: “Cục bông nhỏ này tên gì vậy?”.
Trình Cẩn mỉm cười: “Nó tên là Thù Thù”.
“Tên rất hay…” – Em trai khen ngợi: “Đây là tên do anh trai của em đặt à?”.
Cục bông nhỏ cào nhẹ lên cánh tay của Trình Cẩn một cái, này, anh phải giữ thể diện cho tôi đấy.
Trình Cẩn vội vàng trả lời: “Không, tên này là do tôi đặt”.
Em trai nhíu mày, đây quả thật là một thông tin vô cùng quan trọng.
Con thỏ do anh trai nuôi nhưng tên của nó lại là do người thanh niên kia đặt, quan trọng nhất là mình chưa từng gặp gỡ anh ta… À… Chẳng lẽ người thanh niên kia thật sự chỉ là anh của anh trai thôi sao?
Một lát sau, em trai đã bị cảnh tượng cục bông nhỏ không ngừng cào lên cánh tay của Trình Cẩn hấp dẫn: “Thù Thù, mau đến đây với anh…”.
Trình Cẩn cố gắng nhịn cười.
Lúc này, Hà Nhất Phàm đã tức giận đến mức gương mặt đỏ bừng, cậu vừa cào mạnh vào cánh tay của em trai ngốc một cái vừa dạy dỗ: anh cái con khỉ, thằng ngu, tao chính là anh trai của mày đó.
Việc bị con thỏ “bắt nạt” khiến em trai cảm thấy vô cùng bất mãn, cậu chọt vào mông của con thỏ vài cái rồi lên tiếng: “Tính cách của con thỏ do anh trai nuôi cũng hung dữ giống như anh ấy vậy”.
Cục bông nhỏ càng lúc càng cảm thấy tức giận, vô lễ, còn dám chọt vào mông của anh mày. Con thỏ cào mạnh vào cánh tay của em trai ngốc một cái, vẫn chưa nguôi giận, vậy thì phải cào thêm một cái nữa, dám bảo anh mày hung dữ à, rõ ràng là tao vô cùng hiền hậu.
Trình Cẩn bật cười, nhìn cảnh tượng đang diễn ra trước mắt, sau đó, hắn ôm cục bông nhỏ vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về rồi vội vàng giải thích: “Ngoại trừ tôi và anh của cậu thì Thù Thù không thích bị người khác chạm vào”.
Hà Nhất Phàm gật đầu, dù sao đi chăng nữa, bây giờ, gã đàn ông này chính là người cung cấp thức ăn cho cậu, việc hắn vuốt ve con thỏ chẳng những không khiến nó mất miếng thịt nào mà đến mỗi bữa ăn, con thỏ còn được ăn thịt. Được rồi, xem như ông tạm thời bỏ qua việc thằng ngốc kia dám chọt vào mông của ông.
Về phía em trai của Hà Nhất Phàm, lúc này, cậu lại thu thập được thêm một vài thông tin quan trọng.
Đến bệnh viện thăm hỏi, trả tiền viện phí, sắp xếp phòng VIP, khi anh trai bị ốm thì lại giúp anh ấy chăm sóc thú cưng, tên của nó là do người thanh niên kia đặt, ngoại trừ anh trai thì con thỏ chỉ cho phép anh ta chạm vào – những tin tức này đã góp phần khắc họa một cách sinh động thân phận vị anh của anh trai này. Ngoại trừ việc anh ta chính là người yêu của anh mình, tạm thời, em trai không thể nghĩ ra được thân phận thích hợp hơn.
Vừa nghĩ đến đây, em trai khéo léo lên tiếng: “Anh quen với anh trai của em bao nhiêu lâu rồi?”.
Trình Cẩn nhíu mày, xem ra vấn đề này rất nghiêm trọng, hắn vuốt ve gương mặt đỏ bừng của con thỏ rồi nói: “Cũng không lâu lắm”.
Câu trả lời của Trình Cẩn khiến Hà Nhất Phàm cảm thấy vô cùng đau khổ, đầu óc của em trai ngốc vốn không được bình thường nên thỉnh thoảng, nó vẫn ăn nói lung tung nhưng anh trai cầm thú à, anh không cần phải tham gia cùng với nó đâu.
Em trai bùi ngùi: “Từ trước đến nay, anh ấy chưa từng nói với em, nếu tai nạn không xảy ra… chắc chắn là anh ấy vẫn còn muốn giấu giếm em”.
Trình Cẩn tiếp tục nói: “Có lẽ là do Hà Nhất Phàm nghĩ rằng em vẫn còn nhỏ, dù sao thì việc này…”.
Lúc này, Hà Nhất Phàm rất muốn đánh chết gã đàn ông kia, cậu khẽ cào vào cánh tay của hắn: nè, anh làm ơn im lặng giùm tôi đi, nói cứ như thể tôi và anh thân thiết với nhau lắm vậy, anh đừng khiến người khác hiểu lầm nữa, có được không?
Em trai cảm thấy vô cùng tức giận: “Anh ấy nghĩ rằng em vẫn còn là một đứa con nít nhưng em đã mười sáu tuổi rồi, nhỏ cái gì mà nhỏ chứ, em đã sớm nhận ra vì anh ấy đồng tính nên mới bị bố mẹ đuổi ra khỏi nhà nhưng bây giờ là thời đại nào rồi, chẳng lẽ vì anh ấy là người đồng tính mà em xem thường anh ấy sao? Anh ấy luôn như vậy, lúc nào cũng nghĩ rằng em chỉ là một đứa con nít nên không thèm tâm sự với em, ngay cả việc có bạn trai cũng muốn giấu giếm em…”.
Em trai càng nghĩ càng cảm thấy tủi thân, một lát sau, cậu òa khóc.
Trình Cẩn vừa đưa khăn giấy cho em trai vừa lặng lẽ suy nghĩ về những thông tin vừa thu thập được.
Cục bông nhỏ cào nhẹ lên cánh tay của em trai ngốc một cái, việc nhận ra rằng em trai thật sự quan tâm đến mình khiến Hà Nhất Phàm vô cùng cảm động, tuy nhiên, thằng ngốc này chẳng những bị dụ dỗ mà còn khóc lóc ầm ĩ trước mặt người ta, chẳng lẽ cho đến tận bây giờ, mày vẫn không thừa nhận rằng bản thân vẫn chưa trưởng thành sao?
Một lát sau, thức ăn được dọn lên, Trình Cẩn cắm ống hút vào trong chiếc ly đặt trước mặt cục bông nhỏ rồi dặn dò: “Đừng uống nhiều quá đó”.
Con thỏ vừa uống nước vừa chăm chú quan sát những món ăn đang đặt trên bàn, nó chỉ vào đĩa cá sốt chua ngọt, tôi muốn ăn món này.
Trình Cẩn gắp một miếng cá, đặt vào trong chiếc đĩa.
Cảnh tượng đang diễn ra trước mắt khiến em trai ngốc ngạc nhiên đến mức hai tròng mắt gần như đã rơi hẳn ra ngoài, cậu vừa nhai tôm hùm vừa nói: “Không ngờ ông anh trai ngốc nghếch của em lại có thể nuôi dưỡng một con thỏ thông minh đến mức như vậy”.
Hà Nhất Phàm vô cùng tức giận, hôm nay, cậu thật sự cảm thấy rất ghét thằng em trai vừa ngốc nghếch lại vừa lắm mồm này.
Trình Cẩn cố gắng nhịn cười, vuốt ve cục bông nhỏ: quả thật là anh em ruột.
———-
Cá sốt chua ngọt
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất