Chúng Ta Không Phải Tình Địch Sao?

Chương 47

Trước Sau
Lúc trước Úc Đình Chi ở bên Tống Sâm là do Tống Sâm chủ động, sau khi Úc Đình Chi thuận miệng thẳng thắn thừa nhận khuynh hướng tình dục của mình có thể là nam.

Buổi lễ triển lãm tốt nghiệp kết thúc, vì bộ ảnh chụp mà kết bạn, Xà Sơn với Úc Đình Chi trở thành bạn bè, có một hôm Xà Sơn thuận miệng trêu chọc một câu: “Nhiều cô gái đẹp theo đuổi cậu như vậy mà cậu cũng không để ý, không phải là cậu thích đàn ông đấy chứ?”

Úc Đình Chi gật đầu “Ừ” một tiếng, thừa nhận khuynh hướng tình dục của anh, điều này khiến cả Xà Sơn và Tống Sâm đều kinh ngạc đến rớt cả cằm.

Anh không nói nguyên nhân là vì bộ ảnh của Xà Sơn chụp, nhưng đúng là sau này, ban đêm anh thường nhớ đến Mạnh Trì trong bộ ảnh ấy, từ đó sinh ra một ít dục vọng.

Thông thường có hai cách để giải quyết: dùng tay và vẽ tranh. Đó là một bí mật mà anh không để cho ai biết.

Tống Sâm có quan hệ tốt với Úc Đình Chi, đương nhiên là đã xem qua những bức tranh đó, cũng từng thấy Úc Đình Chi nhìn những bức tranh đó mà thất thần, đáy mắt anh là một loại chăm chú hiếm thấy, là ánh mắt chỉ khi dục vọng sáng tạo mãnh liệt mới có. mặc dù thế, Tống Sâm cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho đó là sự nghiêm túc của anh đối với việc vẽ tranh.

Sau đó, Tống Sâm bày tỏ tình cảm với Úc Đình Chi, ban đầu Úc Đình Chi có hơi kinh ngạc, nhưng khi họ ở chung có cùng chí thú, cũng hiểu nhau, nên tự nhiên đến với nhau. Trải qua một đoạn thời gian yêu đương bình đạm, sau khi tốt nghiệp, dự định tương lai không giống nhau nên cũng tự nhiên mà chia tay.

Cũng là do Tống Sâm đề cập, nói có lẽ họ làm bạn bè sẽ tốt hơn, Úc Đình Chi tôn trọng ý kiến của anh, hơn nữa còn chúc Tống Sâm tiền đồ như gấm.

bọn họ thật sự trở lại là bạn bè, chỉ là đã nhiều năm không gặp, trở nên có chút xa cách, không còn gần gũi như trước.

Mấy năm xa cách, Tống Sâm không biết liệu Úc Đình Chi có khi nào nhớ lại thời gian học đại học hay không, nhưng Tống Sâm chỉ biết mình cực kỳ nhớ nhung, nhớ những tháng ngày được sớm chiều ở cạnh Úc Đình Chi, nhớ lại thời gian yêu đương bình đạm năm đó, cho nên học xong đã trở về nước, muốn thử lại.

Trước khi về nước, Tống Sâm cũng đã nhìn thấy bức ảnh Xà Sơn đăng trên vòng bạn bè, anh nhận ra bức tranh trên người Mạnh Trì là do Úc Đình Chi vẽ, cũng có chút hoảng hốt, cảm thấy Mạnh Trì rất quen mắt. Hỏi một câu, Xà Sơn nói đây chính là người mẫu của bộ ảnh Dã Xuân năm đó hắn chụp.

Mạnh Trì đột nhiên xuất hiện, lại quen biết Úc Đình Chi, Tống Sâm không cảm thấy kỳ quái, dù sao cũng là do Xà Sơn mà hai người mới có chút giao thiệp. Nhưng khi anh nhìn thấy Úc Đình Chi và Mạnh Trì ở chung, trên mặt lộ ra ý cười thả lỏng, trong mắt Úc Đình Chi chỉ có Mạnh Trì, anh bỗng nhớ đến những bức tranh mà Úc Đình Chi từng vẽ, còn có dục vọng ẩn chứa đằng sau chúng.

Bây giờ, câu “không thành vấn đề” này của Úc Đình Chi xem như hoàn toàn chặt đứt ý niệm trong đầu anh.

Anh giật giật khoé miệng, bày ra vẻ mặt không biết nên cười hay nên khóc, nói một câu “Vậy là tốt rồi.”

Những lời nên nói đều đã nói, Úc Đình Chi biết Tống Sâm hiểu được ý của mình cũng không nói gì nữa, im lặng đi nốt đoạn đường cuối cùng.

Đến trước của homestay nhà Giang Hồng, Úc Đình Chi dừng bươccs, quay đầu lại nói với Tống Sâm dưới ánh đèn đường: “Tống Sâm, hãy đi về phía trước đi.”

Tống Sâm nhìn anh, sửng sốt một lát rồi nở nụ cười khẽ, nói: “Được.”

*

Giang Hồng tìm Mạnh Trì là vì chuyện tế trà.

Lễ tế trà có nguồn gốc từ triều đại nhà Hạ, trải qua hàng ngàn năm kế thừa và phát triển, không chỉ tế thần mà còn tế tổ, rồi nghi thức tế trà trong gia đình trở thành hoạt động tế trà của cả địa phương. Đối tượng của lễ tế trà không chỉ là tổ tiên của mỗi gia đình, giờ đây còn bao gồm cảu những người có đóng góp nổi bật cho văn hoá trà.

Một trong những quy trình tế trà yêu cầu người thế hệ sau sẽ hiến trà dâng lên cho những người đi trước, bình thường là do người thân trực hệ trong gia đình tham dự, nếu không có mới tìm đến những người thân trong họ.

Giang Hồng tìm Mạnh Trì chính là vì người nhà họ Trần tham gia tế trà bỗng nhiên bị viêm ruột thừa cấp tính phải vào bệnh viện, nhất thời không tìm được người thay thế, Giang Hồng liền nhớ đến Mạnh Trì.

Tổ tiên nhà họ Trần là sư công của sư công Mạnh Trì, cho nên Mạnh Trì cũng miễn cưỡng được coi là thế hệ sau của họ Trần.

Tuy rằng Mạnh Trì từng tham gia tế trà, nhưng hằng năm cậu chỉ đi xem náo nhiệt, chỉ có năm cậu còn học trà thì mới nghiêm túc xem sư công mà thôi. Bây giờ đến lượt cậu, cậu khẩn trương đến mức cả đêm không ngủ được.

Dù sao tham gia tế trà không chỉ bị hơn vạn người vây xem, còn liên quan đến thể diện của sư công. Mạnh Trì không thể vứt bỏ mặt mũi của người được.

Cũng may chuyên môn của Mạnh Trì quá cao, ra sân phát huy ổn định, kết thúc quy trình một cách hoàn hảo.

Đại lễ tế trà kết thúc cũng đã là ban trưa, khi đi xuống khỏi bàn tế trà, sau lưng Mạnh Trì đã toát ra một tầng mồ hôi mỏng.

“Vất vả rồi.” Người lớn nhà họ Trần sau khi thấy Mạnh Trì đi xuống vội vàng rót cho cậu một tách trà, liên tục cười nói, “Giang Hồng nói không sai, Dương lão tiên sinh dạy đồ đệ đúng là rất xuất chúng.”

“Không có không có, ngài quá khen rồi.” Mạnh Trì hơi nghiêng người, nhận lấy tách trà uống một ngụm.

Cha mẹ Trần gật đầu: “Buổi chiều còn phải vất vả hơn cho con rồi!”

Theo truyền thống cúng trà, sau khi buổi sáng tiến hành đại lễ tế trà tại chùa Thiên Phúc, buổi chiều còn phải lên núi tế cây trà cổ thụ, cầu mong cho trà luôn luôn xanh tốt.

Buổi sáng Mạnh Trì đi theo Giang Hồng ra cửa nên không nhập đoàn với Úc Đình Chi, chẳng qua trước khi lên sân nhận được wechat của Úc Đình Chi, biết được họ đã đến.

Quảng trường chùa Thiên Phúc gần như là biển người chen chúc, tuy Trần Ngạn nói với cậu vị trí đại khái của họ, nhưng Mạnh Trì cũng không thấy rõ được họ ở chỗ nào. Sau khi ăn trưa xong xậu còn phải lên núi, thành ra cũng không đi tìm họ.

Sau khi xuống đài được một lát thì Úc Đình Chi gọi điện cho cậu. Lúc Mạnh Trì nghe máy, hô hấp có hơi dồn dập.

“Có mệt lắm không?” Úc Đình Chi hỏi cậu.

“Vẫn ổn,” Mạnh Trì nói, “Chỉ là lúc đi lên có hơi khẩn trương.”

Úc Đình Chi cười nói: “Vậy à? Tôi không nhận ra đó.”



“Anh cách xa như thế làm sao mà thấy rõ được?” Mạnh Trì khẽ nhíu mi nhìn thoáng qua chỗ anh, chỉ thấy đám người chật chội, hoàn toàn không nhìn được vị trí cụ thể của Úc Đình Chi.

“Ừm.” Úc Đình Chi nói, “Trần Ngạn ngồi ở trước quay video, cậu ấy gửi qua cho tôi xem.”

Hôm nay Mạnh Trì mặc một bộ Tôn Trung Sơn màu đen, tóc hất ngược ra sau trán để lộ toàn bộ khuôn mặt, khi không có biểu cảm gì sẽ có vài phần trang nghiêm. Lúc pha trà, giơ tay nhấc chân lại càng có cảm giác trang trọng, tuy khác với khi bình thường nhưng đều khiến người ta chú ý như thế.

Mạnh Trì: “…”

Có phải tên nhóc Trần Ngạn kia quá nhàm chán không?

“Hay là môn lịch sử nghệ thuật của cậu ấy sắp tạch rồi nên mới lấy lòng anh như thế đúng không?” Mạnh Trì lầm bầm.

Úc Đình Chi cười cười: “Có lẽ vậy, xem biểu hiện của trò ấy.”

Mạnh Trì cười, lại nói linh tinh vài câu, nói chờ cậu bận rộn xong sẽ đi tìm anh rồi cúp điện thoại.

Lúc ăn cơm, Mạnh Trì nhận được video Úc Đình Chi gửi cho mình. Trần Ngạn quay không rõ ràng lắm, chẳng qua vẫn có thể nhìn ra dáng vẻ cậu ngồi trước bàn trà ổn trọng nhàn nhã, trang nghiêm đúng mực.

Mạnh Trì có hơi tự đắc gật gù, lúc muốn tắt video thì nghe được một vài âm thanh cãi nhau ở trong video.

Một người là Trần Ngạn, người khác là một giọng nam xa lạ. Có lẽ nội dung là giọng nam xa lạ kia khó chịu nói “Cái này thì có gì hay mà chụp?” sau đó Trần Ngạn bèn nói “Tôi thích chụp ai thì chụp, cần cậu quản chắc.”

“Ai quản anh, anh tránh ra tôi ra chút.”

“Tôi không đấy, ở đây nhiều người, tốt nhất là cậu đi theo tôi sát một chút, đừng để tí nữa không tìm được đường về lại bắt tôi đến đón.”

“Ai cần anh đến đón tôi.”

“Yo, không cần à? Thế thì đừng nắm tay tôi!”

Đoạn cãi nhau dừng lại ở đây, Mạnh Trì nhíu mày, không hiểu sao lại cảm thấy đoạn đối thoại này có chút mập mờ.

Đến khi Mạnh Trì xong xuôi hoạt động tế trà, xuống núi thì trời đã sắp tối. Úc Đình Chi với Tống Sâm, Tống Mân và một vài sinh viên đang ở chỗ cho thuê thuyền hoa bên hồ Tây Đường, chờ để lên thuyền hoa đến trung tâm hồ xem pháo hoa.

Khi Mạnh Trì chạy đến bên hồ Tây Đường, chỉ còn Úc Đình Chi đứng dưới tàng liễu bên bờ.

“Sao lại chỉ có một mình anh?” Mạnh Trì chạy đến.

“Họ đều ngồi thuyền xem pháo hoa cả rồi.” Úc Đình Chi nâng cằm về phía thuyền hoa bên hồ.

Mạnh Trì nghiêng mắt nhìn theo, sau đó nhìn thấy Trần Ngạn đứng ỏ mũi thuyền vừa gọi cậu vừa vẫy vẫy tay, bên cạnh hắn còn có một cậu trai… tóc dài.

Nếu như không phải nghe được người này dùng giọng nói quen thuộc nói với Trần Ngạn một câu “Anh sợ người ta không biết anh nói to à?” thì Mạnh Trì còn tưởng người này là nữ.

Nhờ giọng nói này, Mạnh Trì đoán được đây chính là cậu trai buổi sáng mập mờ với Trần Ngạn.

Trên thuyền trừ hai người ta còn có cả Tống Mân, Tống Sâm và mấy cô gái khác.

“Sao anh không lên thuyền?” Mạnh Trì thu lại ánh nhìn, quay sang Úc Đình Chi, mỉm cười hỏi, “Đang chờ tôi ư?”

Úc Đình Chi gật đầu: “Ừ.”

Mạnh Trì nhướng mày với Úc Đình Chi: “Nể mặt anh đặc biệt chờ tôi, tôi sẽ dẫn anh đến một chỗ.”

“Đi đâu?” Úc Đình Chi hỏi.

“Cứ đi là biết.” Mạnh Trì đưa tay giữ chặt cánh tay anh, dẫn anh đi theo hướng ngược lại, xuyên qua một câu cầu hình vòm ở hồ Tây Đường, hai người đi đến bãi đỗ xe bên cạnh hồ.

Mạnh Trì đứng trên bờ nhìn xuống hồ một lát, sau đó gọi điện thoại. Lúc nói chuyện với người trong điện thoại, cậu thấy có 1 xe còn đang mở cốp bèn đi qua tiện tay đóng lại.

“Đợi một lát.” Mạnh Trì gọi điện thoại với người kia xong, thì quay ra bảo Úc Đình Chi.

Úc Đình Chi gật đầu, không hỏi phải đợi gì, chỉ lẳng lặng đứng đó chờ cùng cậu.

Hai phút sau, Mạnh Trì không đợi được thuyền đến mà đợi được một người đàn ông trung niên mang theo mọt thùng pháo hoa lớn, đi đến cạnh cốp xe vừa bị Mạnh Trì đóng lại, vẻ mặt buồn bực: “Tôi nhớ tôi không đóng cốp xe mà?”

Mạnh Trì thấy cái thùng trên tay chú sắp đổ, vội vàng đi đến hỗ trợ, vừa đến gần đã nghe được người này nói một câu như thế.

Khoé miệng Mạnh Trì giật giật, giúp chú ổn định lại cái thùng thiếu chút nữa đã rơi xuống đất.

“Chú cần giúp đỡ không ạ?”



Nghe được giọng nói của Mạnh Trì, người đàn ông vội vàng quay đầu lại nói một câu “Cảm ơn”.

Úc Đình Chi cũng đi đến, giúp chú mở cốp xe ra.

Mạnh Trì giúp chú bỏ hai thùng pháo hoa lớn vào trong cốp, người đàn ông đập tay lên cái thùng cười cảm ơn với cậu: “Cảm ơn anh chàng đẹp trai nhé!”

Mạnh Trì cười cười: “Không có việc gì, chú nhấc tay lên đi ạ.”

Người đàn ông trung niên lại nói một câu “Cảm ơn”: “Cũng không biết ai đóng cốp xe của tôi, nếu không gặp được hai người, thể nào vừa nãy tôi cũng làm hỏng mất.”

“…”

Khoé miệng Mạnh Trì giật giật, không hiểu sao cảm thấy từ “Cảm ơn” này cậu nghe mà thẹn trong lòng.

Đáy mắt nhìn thấy Úc Đình Chi nghiêng đầu, như là muốn nhịn cười nhưng là không nhịn được.

Người đàn ông trung niên vì cảm ơn còn tặng hai người họ một cây pháo hoa, để họ tuỳ tiện chơi.

Chờ khi người này lái xe rời khỏi đâu, Mạnh Trì cũng chờ được thuyền của cậu. Thuyền trên hồ Tây Đường đều là thuyền ô bồng cổ kính, còn treo cả mấy cái đèn lồng có tạo hình độc đáo, có lẽ là vì nơi này là quê hương của trà xanh, trong thuyền còn có cả bàn trà và trà cụ.

Người chèo chiếc thuyền nhỏ này đến là một đứa trẻ mười mấy tuổi, nói đơn giản cho Mạnh Trì biết cách chèo thuyền này như thế nào rồi giao thuyền cho cậu.

Sau khi lên thuyền, trên mặt Mạnh Trì vẫn còn mang theo nụ cười, Mạnh Trì bất đắc dĩ nói: “Thầy Úc, buồn cười đến thế cơ à!”

“Không hẳn, chỉ là cảm thấy cậu có chút đáng yêu.” Úc Đình Chi nói.

“Đây đã là lần thứ hai anh nói tôi đáng yêu rồi.” Mạnh Trì bĩu môi, “Sao tôi lại dính dáng đến hai chữ đáng yêu này được?”

Úc Đình Chi nhướng mày: “Cậu không thích tôi nói cậu đáng yêu sao?”

Mạnh Trì nói: “Có một cách nói thế này, nếu bạn không thể tìm được tính từ nào khác để khen ngợi một người, hơn phân nửa đều sẽ dùng từ “đáng yêu”.”

Úc Đình Chi cười một tiếng, lại nói: “Roland Bart viết trong “Lời yêu” rằng, khi không thể nói rõ tình yêu của mình với người trong lòng là như thế nào, sẽ dùng từ “đáng yêu” để hình dung.”

Có lẽ là trong lời này của Úc Đình Chi có mấy từ “tình yêu” rồi “người trong lòng”, biểu cảm trên mặt Mạnh Trì có hơi ngưng đọng, chợt trở nên nghiêm túc hơn hẳn.

“Ông cũng nói, bản dịch thích hợp nhất của “đáng yêu” phải là l’ípe latin, có nghĩa là “là người ấy, nhất định phải là người ấy”.” Ánh mắt Úc Đình Chi nhìn Mạnh Trì cũng trở nên chăm chú, dừng một chút anh nói tiếp, “Đây chính là hiểu biết của tôi về đáng yêu.”

Hai người im lặng nhìn nhau, bầu không khí thoải mái dí dỏm vừa rồi bỗng nhiên trở nên mập mờ khó tả, thứ tình cảm không lời cũng đang không ngừng lên men.

Một lát sau, Mạnh Trì mở miệng hỏi anh: “Anh có yêu tôi không?”

Úc Đình Chi cười: “Chuyện này còn cần phải hỏi ư?”

Khoé miệng Mạnh Trì khẽ nhếch lên, cậu nói: “Ừ, muốn nghe chính miệng anh nói.”

“Vậy thì,” Úc Đình Chi mỉm cười gật đầu, ánh mắt bình tĩnh, chân thành mà thâm tình, “Tôi yêu em, ngay từ cái nhìn đầu tiên.”

Khoé miệng Mạnh Trì không kìm nén được mà cứ tủm tỉm, đáy mắt đuôi mày đều hiện lên sự vui vẻ thoả mãn, ấp ủ vài giây cậu mới mở miệng: “Tôi biết rồi.”

“Hả?” Úc Đình Chi nhíu mày, “Sau đó thì sao?”

Mạnh Trì không nói gì, chỉ nhấc mắt nhìn anh một cái, sau đó đi đến trước bàn trà, ngồi xuống, yên lặng cầm trà cụ trên bàn bắt đầu pha trà.

Lấy trà, pha, đợi, lại đổ trà vào từ ấm vào chén lớn, sau đó lại chia vào những chén trà nhỏ xinh, động tác thành thạo, có trật tự rõ ràng, nhưng không hiểu sao Úc Đình Chi lại nhìn ra được một tia hưng phấn từ trong đó.

Mãi đến khi Mạnh Trì nâng chén trà trong trẻo nóng ấm đến trước mặt Úc Đình Chi, cậu mới khôi phục lại vẻ thong dong thường ngày.

gần như là trong nháy mắt Úc Đình Chi hiểu được dụng ý của cậu, anh đưa tay tiếp nhận lời tỏ tình không tiếng động này, nếm thử một ngụm trà thơm nồng vào phổi.

Mạnh Trì nở nụ cười, vô số ánh đèn chiếu vào trong mắt cậu, giống như dài ngân hà lấp lánh. cậu cầm lấy một tay kia đang đặt trên bàn của Úc Đình Chi, nói: “Thầy Úc à, uống trà của em rồi, anh chính là người của em đấy.”

Úc Đình Chi mỉm cười trả lời: “Bây giờ, em có thể “cướp” tôi về được rồi.”

Mạnh Trì nhìn đôi mắt sáng ngời dưới ánh đèn của anh, trong lòng giống như nước có ga đang sôi trào mãnh liệt, chẳng kiểm nổi bình tĩnh.

Xa xa là tiếng pháo hoa nổ tung, nhưng cũng chẳng bằng tiếng tim đập mạnh mẽ của cậu lúc này.

Úc Đình Chi chăm chú nhìn cậu thật sâu, sau đó kéo cậu đến trước người mình, cúi đầu hôn lên môi cậu.

Từng chùm pháo hoa bay thẳng lên trời, bung toả rợp không gian. Pháo hoa phô bày dáng vẻ lộng lẫy nhất của chúng, đồng thời cũng rực rỡ thắp sáng bầu trời đêm. Mạnh Trì xoay người ôm lấy Úc Đình Chi, hai người cùng hôn nhau dưới pháo hoa nồng nhiệt.

Dùng trà thay lời đính ước ý trung nhân, một lòng một dạ, chung thuỷ đến già.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau