Chúng Ta Không Phải Tình Địch Sao?
Chương 52
Tiết học kết thúc với “cả thế giới chỉ có một mình bé Trần tổn thương”. Mạnh Trì ra khỏi lớp dưới cái nhìn ai oán của Trần Ngạn, đến bên cạnh Úc Đình Chi, sóng vai cùng đi với anh.
“Sao đến sớm thế em?” Úc Đình Chi hỏi Mạnh Trì, “Cố ý đến học nhờ à?”
“Không phải.” Mạnh Trì cười một tiếng, “Hồi chiều Tống Mân đến cửa hàng, em thuận đường đưa cậu ấy về, thấy thời gian cũng sắp đến nên ở lại luôn.”
Úc Đình Chi dừng bước: “Tống Mân đến tìm em?”
“Ừm.” Mạnh Trì gật đầu, kể chuyện Tống Mân muốn học trà cho anh, Úc Đình Chi không có phản ứng gì chỉ “ừ” một tiếng, rồi tiếp tục đi về phía trước với cậu.
Ra khỏi Đại học Trạch Vu, Mạnh Trì trực tiếp chở Úc Đình Chi đến một nhà hàng ở khu Tân Kiến.
Tiên Ký xem như là nhà hàng tương đối nổi tiếng ở Trạch Vu, chính là kiểu ngày làm việc bình thường đến muộn một xíu là phải đợi chỗ ngồi. Lúc hai người đến vẫn còn khá sớm, nhưng trước cửa Tiên Ký đã có không ít khách ngồi.
Mạnh Trì có hẹn trước, sau khi đọc số điện thoại thì được quản lý đưa vào trong phòng bao.
“Em nhớ rõ anh thích ăn tôm ở đây.” Mạnh Trì vừa nói vừa mở thực đơn lật đến trang tôm tươi, đẩy sang Úc Đình Chi, “Anh xem anh muốn ăn gì?”
Úc Đình Chi cầm lấy thực đơn: “Sao em lại biết anh thích ăn tôm ở đây?”
“Lần trước lúc chụp ảnh, không phải Tống Mân từng nhắc đến sao?” Mạnh Trì nói, “Cậu ấy còn đặc biệt mua cho anh nữa.”
Úc Đình Chi ngước mắt lên, ánh mắt chuyển từ thực đơn lên mặt Mạnh Trì, khẽ nhướng mày cười một tiếng, bỗng nói: “Anh không ăn.”
“Không ăn á?” Mạnh Trì hơi sửng sốt, chợt nhớ hôm đó lúc ăn cơm, trong hộp cơm đúng là có một phần tôm tươi còn nguyên, cuối cùng đều chui vào bụng cậu hết, cậu chần chờ hỏi, “Phần tôm đó không phải là anh cố ý để lại cho em đấy chứ?”
“Ừ.” Úc Đình Chi nói, “Dương Tự Nhạc nói em thích ăn tôm, nhưng không thích bóc vỏ.”
Cho nên, để lại một phần tôm nõn không cần bóc vỏ cho cậu.
Tuy rằng chuyện này không đáng nói, cũng đã qua rất lâu, nhưng bây giờ biết được một phần chăm sóc khi đó của Úc Đình Chi, trong lòng Mạnh Trì dấy lên cảm giác ngọt ngào sung sướng, ngay cả bữa ăn này cũng ăn đến là vui vẻ.
–
Sau triển lãm ảnh của Xà Sơn, đúng là có không ít người nhận ra Mạnh Trì mà tìm đến quán trà Du Nhiên. Hơn nữa mùa trà xuân mới, khoảng thời gian này quán trà Du Nhiên làm ăn rất tốt, Dương Du Nhiên không có việc gì cũng thường xuyên đến quán hỗ trợ.
Ăn tối xong, Mạnh Trì còn phải về quán trà tiến hành 1 buổi biểu diễn trà nghệ, Úc Đình Chi bèn về đó với cậu luôn.
Bây giờ đã vào hè, ngày dài đêm ngắn, đến 7-8h tối là lúc người ra ngoài chơi đêm nhiều hơn, quán trà cũng buôn bán tốt. Không còn đều là những gương mặt trẻ tuổi nữa, đa phần khách hàng tầm này đều là người trung niên cao tuổi, năm ba người ngồi thành một bàn nói chuyện, thậm chí còn có người mang theo bàn cờ vây, ngồi gần sân vừa thưởng trà vừa chơi cờ.
Mạnh Trì pha trà trên đài biểu diễn, Úc Đình Chi ngồi ở dưới ngắm cậu. Mặc dù đã ngắm rất nhiều lần rồi, những mỗi một lần Úc Đình Chi đều xem rất nghiêm túc.
Mạnh Trì biểu diễn xong, lại pha thêm mấy tách trà cho những khách quen nhờ cậu pha giúp, mới xem như là rảnh rỗi.
Chờ khi cậu ngồi xuống bàn của Úc Đình Chi, Úc Đình Chi đã uống hết chén “trà mật đào” mà Mạnh Trì pha cho anh.
“Trong cửa hàng hẳn là không còn việc gì nữa.” Mạnh Trì nhìn thoáng qua mấy vị khách đã yên vị trong quán, nói với Úc Đình Chi, “Để em đưa anh về.”
Úc Đình Chi từ chối cho ý kiến.
Mạnh Trì chào tạm biệt cô gái ở bàn lễ tân rồi đi ra khỏi cửa hàng với Úc Đình Chi. Lúc đi qua sân, vừa lúc gặp Dương Du Nhiên đang đưa trà cụ.
Dương Du Nhiên vừa nhìn thấy Úc Đình Chi đứng bên cạnh Mạnh Trì thì nhướng mày, hỏi Mạnh Trì: “Bạn trai cậu đấy à?”
Mạnh Trì và Dương Du Nhiên quen biết nhau 7 năm, vô cùng quen thuộc lẫn nhau, nhưng cậu cũng thường xuyên bị người chị gái thẳng tính này làm cho nghẹn lời, may là lúc này không có ai khác ở gần.
Ngay cả trong mắt Úc Đình Chi cũng hiện lên tia kinh ngạc, chút kinh ngạc này khi Mạnh Trì gật đầu thừa nhận thì hoá thành ý cười.
“Ừm.”
Dương Du Nhiên cười: “Nhìn đẹp trai hơn cậu đấy.”
Mạnh Trì: “…”
Hai người chào hỏi Dương Du Nhiên xong thì rời khỏi quán trà.
Lúc lên xe, Mạnh Trì nhớ đến một chuyện: “Đúng rồi, anh có biết khi nào thì Xà Sơn trở về không?”
“Không biết, gần đây anh không liên lạc với anh ta.” Úc Đình Chi nói.
Mạnh Trì gật gật đầu: “Cũng không biết người này đang làm gì, em gửi wechat cho mà cũng không thấy trả lời, gọi điện thì không bắt máy.”
Úc Đình Chi: “Tuần trước anh ta lại chụp một bộ ảnh, chắc là đang chỉnh, bây giờ có chuyện gì thì người này cũng không thèm để ý.”
Mạnh Trì cười, đoạn lái xe từ bãi đỗ xe ra ngoài.
“Em tìm anh ta làm gì?” Úc Đình Chi hỏi.
“Chuyện quay phim tuyên truyền ấy,” Mạnh Trì quay đầu nhìn thoáng qua Úc Đình Chi, giữa hai hàng lông mày mang theo sự thả lỏng, “Sư phụ em đồng ý rồi, ông ấy bảo em thích làm gì thì làm.”
Bị nụ cười của Mạnh Trì lây nhiễm, Úc Đình Chi cũng hơi nâng khoé miệng, đùa giỡn hỏi: “Em rót canh mê hồn gì cho sư phụ à? Nhanh như vậy đã dịu đi rồi?”
Mạnh Trì cười, trầm ngâm một lát mới nói: “Thật ra sư phụ em cũng không phải hoàn toàn là dầu muối không ăn, thỉnh thoảng thầy sẽ có chút cố chấp, nhưng đó cũng là vì thầy có kiên trì của mình. Thật lòng mà nói, em cũng không nghĩ là thái độ của thầy lại đột nhiên thay đổi như thế. Nhưng em cảm thấy thầy đổi ý, có lẽ là do lần tai nạn ngày đó.”
Khi cho rằng mình sắp rời khỏi thế giới này, mâu thuẫn xung đột gì cũng đều biến thành mây khói cả, cuối cùng, điều mà thầy vướng bận nhất, khó buông bỏ nhất, cũng chỉ có mấy người trong nhóm chat, cùng với quán trà kia.
Mạnh Trì mở lại đoạn tin nhắn thoại của Dương Chính Phong trong nhóm chat cho Úc Đình Chi nghe, im lặng một lát rồi nói: “Thầy của em, ông ấy thật sự coi em như người nhà.”
Theo một ý nghĩa nào đó mà nói, một nhà bốn người thầy Dương đã bù đắp khoảng trống về tình thân sau khi Mạnh Trì bỏ nhà ra đi. Cho cậu hiểu được là người đều cần có tình thân, nhưng tình thân không nhất định cần chung dòng máu.
Giữa lúc xe đang đi, ánh đèn đường màu cam ấm áp lướt qua mặt Mạnh Trì, khiến khuôn mặt cậu khi sáng khi tối, thêm vài phần thâm trầm yếu lòng mà bình thường hiếm thấy, điều này khiến trái tim Úc Đình Chi bỗng trở nên mềm mại.
Đèn đỏ ngã tư sáng lên, khi xe chầm chậm dừng lại, Mạnh Trì đã thu lại cảm xúc, cậu nghiêng mắt nhìn sang Úc Đình Chi vẫn luôn chăm chú nhìn mình nãy giờ, mỉm cười hỏi: “Sao anh cứ nhìn em mãi thế?”
“Thích em.” Úc Đình Chi nhanh chóng trả lời.
Lời tỏ tình bất ngờ này khiến Mạnh Trì thoáng sửng sốt, chợt cậu che miệng cười khẽ, có hơi xấu hổ, lời nói cũng bất giác kéo dài ra: “Làm gì thế, anh…”
Úc Đình Chi cười: “Không làm gì hết, thích em thôi.”
Mạnh Trì nghi ngờ nhìn anh hai giây, trên mặt để lộ vài phần cưng chiều, nháy mắt khi đèn xanh sáng lên, cậu khởi động xe, nhìn thẳng phía trước hỏi: “Sáng mai anh có tiết dạy không?”
“Không có.” Úc Đình Chi nói.
Mạnh Trì gật đầu, nhìn cảnh vật bên ngoài xe một vòng, sau đó chuyển làn đường quay đầu ở ngã tư tiếp theo, rẽ vào một con phố trái ngược với hướng đi về khu Triều Mộ Lý 2.
“Em không muốn đưa anh về.” Mạnh Trì nói.
Úc Đình Chi nhướng mày: “Hửm?”
“Đến nhà em đi.” Mạnh Trì nghiêng đầu nhìn anh, đuôi mắt đè xuống, ném ra một nụ cười trêu người, “Hôm nay Dương Tự Nhạc không về đâu.”
–
Đây là lần thứ hai Úc Đình Chi đến chỗ ở của Mạnh Trì, trang trí trong phòng không khác gì lần trước, chỉ là càng sạch sẽ hơn, trong phòng thoang thoảng mùi đàn hương nhàn nhạt.
“Muốn tắm trước không anh?” Mạnh Trì chỉ vào hướng nhà tắm, nói, “Nhà tắm ở đằng đó.”
Nghe được Úc Đình Chi đáp một tiếng, Mạnh Trì bèn đi thẳng ra phòng khách, đóng cửa sổ, kéo rèm lại, làm xong mấy việc này quay đầu lại thì thấy Úc Đình Chi đứng một chỗ không nhúc nhích.
“Sao anh còn chưa đi tắm?” Hỏi xong, Mạnh Trì mới ý thức được Úc Đình Chi không có quần áo đẻ thay, cậu cười một cái, đến gần Úc Đình Chi nói, “Dù sao cũng phải cởi, chi bằng cứ thế không mặc thì hơn.”
Tuy rằng nói là nói thế, nhưng Mạnh Trì vẫn cầm cho anh một bộ đồ ngủ của mình, dẫu sao cậu cũng rất hưởng thụ quá trình cởi quần áo trên người Úc Đình Chi xuống.
Lúc Mạnh Trì vào phòng tắm, Úc Đình Chi đã xong xuôi sạch sẽ quan sát phòng ngủ của cậu. Căn hộ này có hai phòng ngủ, không có phòng thừa làm thư phòng, cũng may phòng ngủ đủ rộng rãi, ở gần cửa sổ đặt một bàn làm việc và giá sách cũng không cảm thấy quá chật chội.
Lúc vào cửa, Úc Đình Chi nhìn thấy ở ngoài ban công đặt một cái bàn gỗ được tạo hình sang trọng, bàn làm việc và giá sách trong phòng cũng được làm từ cùng loại chất liệu.
Giá sách chỉ rộng chừng hai ngăn, một nửa để sách, một nửa dùng làm giá để đồ, đặt mấy thứ trang trí nho nhỏ. Mà bức tranh mà sinh viên tặng được Mạnh Trì lồng vào trong khung tranh bằng gỗ, đặt ở ngăn trên cùng của giá sách.
Sách chủ yếu có liên quan đến trà nghệ, ví dụ như “Đại quan trà luận” của Tống Huy Tông, “Trà kinh” của Lục Vũ hay tiểu thuyết “Trà nhân tam bộ khúc”, v.v. ngoài ra Úc Đình Chi còn thấy quyển “Hướng dẫn nhập môn thư pháp”.
“Đang xem gì thế anh?” Cả người Mạnh Trì ấm áp đi đến.
“Em từng học qua thư pháp sao?” Trên bàn làm việc đặt bút lông và nghiên mực dính một chút bụi, cho nên Úc Đình Chi nói là “học qua” chứ không phải là “đang học”.
Mạnh Trì cười: “Chưa từng học qua, mấy thứ này toàn là em tự mình mua về chơi chơi thôi.”
Nói là chơi chơi thật ra cũng không hẳn, lúc trước Mạnh Trì mua những dụng cụ này đúng là có ý nghĩa muốn luyện một chút, chẳng qua không phải là luyện chữ, mà là luyện độ linh hoạt và ổn định của cổ tay.
Lúc mới bắt đầu học trà, Dương Chính Phong nhận vài người đồ đệ, khi đó có một người lớn hơn Mạnh Trì hai tuổi, so với mọi người thì học tốt hơn hẳn, tay vừa vững vừa đẹp, mỗi lần đều được Dương Chính Phong khen “không tệ”.
Khi ấy Mạnh Trì còn là một kẻ vụng về, nghe nói người anh em này từng luyện qua thư pháp, cho nên so với người bình thường tay có phần ổn định hơn. Thế là Mạnh Trì cũng hăm hở đi mua đồ về luyện chữ, nhưng không luyện được công phu gì, còn bị Dương Chính Phong mắng là không làm việc đàng hoàng.
“Vừa không luyện được chữ đẹp, lại còn lãng phí tiền bạc.” Mạnh Trì thở dài một tiếng, “Em vốn đã chẳng giàu có gì, sau đợt đấy thì càng ăn gió nằm sương.”
Úc Đình Chi bị cậu chọc cười, trên mặt hiện lên ý cười nhàn nhạt.
Mạnh Trì nhìn anh vài giây, bỗng tiến lên hôn khoé miệng đang cong lên của anh một cái. Tiếng cười của Úc Đình Chi chợt dừng lại, anh rũ mắt nhìn Mạnh Trì đang gần trong gang tấc, biết rõ còn cố hỏi: “Em làm gì thế?”
“Thích anh, muốn hôn anh.” Mạnh Trì nói xong lại hôn lên môi Úc Đình Chi.
Tiếng nước bọt và tiếng hít thở nặng nề dần thay thế tiếng cười trong căn phòng, một tay Mạnh Trì luồn vào trong đồ ngủ của Úc Đình Chi vuốt ve cơ bắp của anh, một tay giữ chặt tay Úc Đình Chi, muốn lấy cây bút lông trên tay anh xuống, muốn anh chăm chú, nhưng mà Úc Đình Chi lại không nhường.
Giữa lúc hôn nhau, Mạnh Trì nhẹ giọng: “Thầy Úc, anh không tập trung.”
Úc Đình Chi cười một tiếng, đúng là anh đang không tập trung thật.
Có lẽ là vì hôm nay nhìn thấy Mạnh Trì ngồi trong lớp học giống như một cậu sinh viên ngoan ngoãn, giờ lại nghe thấy cậu gọi mình một tiếng “Thầy Úc”, trong lòng Úc Đình Chi bỗng sinh ra một ít ngứa ngáy khó nhịn. Anh vừa hôn khoé miệng, hôn lên cổ Mạnh Trì, vừa trượt tay ôm lấy eo cậu, sau đó nhấc bổng cậu đặt lên bàn.
“Gọi anh là thầy lâu như thế, anh không dạy em chút gì đó có phải là có hơi không xứng chức hay không.” Úc Đình Chi nói.
Mạnh Trì hơi nheo mắt lại, nhìn vào đôi mắt đen nhánh của Úc Đình Chi, đôi mắt ấy ấp ủ tình dục và hưng phấn cũng khiến cậu ngứa ngáy khó nhịn theo.
“Vậy anh định dạy em gì nào?”
Úc Đình Chi chấm nhẹ cây bút lông lên yết hầu Mạnh Trì, từ từ trượt xuống, khàn giọng nói: “Lấy tài liệu tại chỗ dạy, thế nào?”
Lúc trước Mạnh Trì còn là một tên nhóc nghèo, bút lông cậu mua cũng không phải đồ xịn gì, đầu bút thô cứng, khi lướt trên da thịt có cảm giác ngưa ngứa, cũng hơi nhoi nhói.
Cảm xúc vừa đau vừa ngứa này khiến Mạnh Trì bất chợt ngửa cổ lên, lồng ngực theo hô hấp của cậu nhanh chóng phập phồng, trên da nổi lên vệt hồng nho nhỏ, nhưng cậu không tránh né, im lặng tiếp nhận “bài giảng” của Úc Đình Chi.
Úc Đình Chi hơi dùng lực, trên làn da màu mật ong khi đầu bút xẹt qua liền để lại một đường hồng hồng quyến rũ.
“Đầu tiên, phải bắt đầu từ cách cầm bút.” Úc Đình Chi vừa nói, vừa dùng bàn tay trái đang rảnh rỗi cầm lấy tay phải của Mạnh Trì cầm lấy “cây bút” dưới thân mình.
“Phương pháp ba ngón tay đúng không?” Bạn học Mạnh nhanh nhảu trả lời.
Không đợi thầy Úc lên tiếng, ngón tay Mạnh Trì cầm lấy đầu bút từ ba ngón biến thành năm ngón nắm chặt, cậu cười: “Thầy Úc ơi, cây bút này thô quá, năm ngón tay cũng không cầm hết được.”
Hô hấp của Úc Đình Chi cũng theo đó mà dần trở nên nặng nề, bàn tay đang cầm bút cũng không khống chế được lực, đầu bút lông mạnh mẽ lướt qua cơ ngực Mạnh Trì, không biết là thưởng vì cậu trả lời đúng, hay là phạt vì cậu phản bác lại mình.
“Vậy thì hai tay.” Úc Đình Chi nói.
Mạnh Trì lại cười, hai tay cầm lấy bút, bày ra vẻ khiêm tốn hiếu học: “Sau đó thì sao ạ, bước tiếp theo em nên làm gì hả thầy?”
Úc Đình Chi tiếp tục giảng bài: “Cách cầm bút ngoại trừ phương pháp ba ngón ra, còn có thể dùng cách chà xát và khống chế, có cần thầy giải thích tại sao không?”
“Cần chứ.” Mạnh Trì ngả người ra dựa vào giá sách, đồng thời cũng ưỡn thắt lưng về phía cơ bụng Úc Đình Chi, cọ xát làm nũng, “Em có hơi chậm hiểu, thầy Úc tốt nhất là nên làm mẫu từng bước một, như thế em sẽ học nhanh hơn.”
Úc Đình Chi cười khẽ một tiếng, cầm “bút” của Mạnh Trì, ngón tay khẽ mơn trớn đầu bút mềm mại, lúc thì xoay chuyển, khiến cho nó ở trong tay mình trở nên cứng rắn ẩm ướt.
Theo tiết tấu của anh, Mạnh Trì cũng làm theo, tận tâm học tập, bắt chước. Thấy khoé mắt đuôi mày Úc Đình Chi đều vương màu xuân sắc, cậu như tranh công hỏi: “Thầy Úc ơi, em học thế nào?”
Úc Đình Chi hít sâu vài hơi, nhìn khuôn mặt mỉm cười của Mạnh Trì, cúi người hôn lên trước ngực cậu thay cho lời khen ngợi, hôn mạnh đến mức khiến bạn học Mạnh Trì ưỡn cong lồng ngực, há miệng thở dốc.
Sau khi cầm bút luyện đến trình độ “xuất sắc” rồi, Úc Đình Chi xoay người Mạnh Trì lại, áp sát vào lưng cậu: “Tiếp theo chính là mài mực.”
“Đã lâu không dùng đến khiến cho mực bị ứ đọng, cần phải dùng nước bôi trơn.” Úc Đình Chi vừa nói, vừa mở ngăn tủ tìm được gel bôi trơn còn sót lại, trước tiên làm ướt ngón tay thon dài của mình, rồi sau đó trực tiếp mài mực trong nghiên.
Khi mực ẩm ướt rồi mềm mại tan chảy, điện thoại của Mạnh Trì bỗng nhiên vang lên.
Trên màn hình nhấp nháy hai chữ Trần Ngạn, Mạnh Trì còn đang khó chịu, chuẩn bị cúp máy thì Úc Đình Chi bỗng đưa tay cầm lấy điện thoại di động của cậu, ấn nghe.
Lông mày Mạnh Trì nhảy dựng lên, quay đầu nhìn lên ánh mắt đục ngầu của Úc Đình Chi, còn chưa nói gì thì Trần Ngạn bên kia đã bắt đầu lải nhải.
“Cậu đang làm gì thế? Tôi gửi wechat cho cậu, sao cậu không trả lời?”
“Không nhìn thấy.” Lúc Mạnh Trì nghe điện thoại, động tác mài mực của thầy Úc cũng không ngừng lại, để tránh xấu hổ, Mạnh Trì cố gắng giữ vững giọng điệu như thường, “Có chuyện gì? Để sau hẵng nói đi.”
Trần Ngạn “Ha” một tiếng: “Cậu đang ở cạnh thầy Úc đúng không?”
Biết rồi sao không chịu cúp máy đi?
Mạnh Trì oán thầm trong lòng.
“Vậy cậu nói với thầy ấy giúp tôi, tôi thật sự không muốn viết hai bài tiểu luận đâu.” Trần Ngạn nói chậm lại, có vài phần ý tứ lấy lòng.
Động tác trên tay Úc Đình Chi vẫn không ngừng, khiến Mạnh Trì hít thở không thông, không khỏi nhanh chóng trả lời: “Cậu tự đi mà nói, tôi không quản được, cúp đây.”
“Sao cậu lại không quản được, cậu chính là sư nương của tôi ¾”
Tuy rằng Mạnh Trì tắt máy rất nhanh, nhưng tiếng “sư nương” này của Trần Ngạn vẫn truyền đến tai Úc Đình Chi, khiến khoé miệng anh lại cong thêm vài phần.
“Sư nương?” Úc Đình Chi cúi người xuống, vừa hôn lên vành tai đỏ ửng của Mạnh Trì, vừa hỏi.
Mạnh Trì bị ngứa, tức giận nói: “Nương cái con khỉ ấy, em cũng có phải con gái đâu!”
Úc Đình Chi bị mắng cũng không tức giận, ngược lại ý cười càng sâu, lại còn hỏi thêm một câu: “Vậy có phải anh cũng có thể gọi em là vợ yêu đúng không?”
Mạnh Trì cười, nhướng mày nói: “Em không ngại việc anh gọi em là chồng đâu.”
Thầy Úc: “Gọi gì cơ?”
Mạnh Trì vừa định trả lời thì ý thức được Úc Đình Chi đang gài mình, cậu cười nhẹ thành tiếng, nhấc mắt nhìn Úc Đình Chi: “Thầy Úc này, anh muốn nghe, thật ra không cần phải tốn công tốn sức thế đâu.”
Úc Đình Chi nhướng mày không nói, lẳng lặng nhìn Mạnh Trì, nhìn cậu đưa lưng dán sát vào mình, thắt lưng khẽ hạ xuống, gọi khẽ: “Chồng ơi, vào đi.”
–
“Sao đến sớm thế em?” Úc Đình Chi hỏi Mạnh Trì, “Cố ý đến học nhờ à?”
“Không phải.” Mạnh Trì cười một tiếng, “Hồi chiều Tống Mân đến cửa hàng, em thuận đường đưa cậu ấy về, thấy thời gian cũng sắp đến nên ở lại luôn.”
Úc Đình Chi dừng bước: “Tống Mân đến tìm em?”
“Ừm.” Mạnh Trì gật đầu, kể chuyện Tống Mân muốn học trà cho anh, Úc Đình Chi không có phản ứng gì chỉ “ừ” một tiếng, rồi tiếp tục đi về phía trước với cậu.
Ra khỏi Đại học Trạch Vu, Mạnh Trì trực tiếp chở Úc Đình Chi đến một nhà hàng ở khu Tân Kiến.
Tiên Ký xem như là nhà hàng tương đối nổi tiếng ở Trạch Vu, chính là kiểu ngày làm việc bình thường đến muộn một xíu là phải đợi chỗ ngồi. Lúc hai người đến vẫn còn khá sớm, nhưng trước cửa Tiên Ký đã có không ít khách ngồi.
Mạnh Trì có hẹn trước, sau khi đọc số điện thoại thì được quản lý đưa vào trong phòng bao.
“Em nhớ rõ anh thích ăn tôm ở đây.” Mạnh Trì vừa nói vừa mở thực đơn lật đến trang tôm tươi, đẩy sang Úc Đình Chi, “Anh xem anh muốn ăn gì?”
Úc Đình Chi cầm lấy thực đơn: “Sao em lại biết anh thích ăn tôm ở đây?”
“Lần trước lúc chụp ảnh, không phải Tống Mân từng nhắc đến sao?” Mạnh Trì nói, “Cậu ấy còn đặc biệt mua cho anh nữa.”
Úc Đình Chi ngước mắt lên, ánh mắt chuyển từ thực đơn lên mặt Mạnh Trì, khẽ nhướng mày cười một tiếng, bỗng nói: “Anh không ăn.”
“Không ăn á?” Mạnh Trì hơi sửng sốt, chợt nhớ hôm đó lúc ăn cơm, trong hộp cơm đúng là có một phần tôm tươi còn nguyên, cuối cùng đều chui vào bụng cậu hết, cậu chần chờ hỏi, “Phần tôm đó không phải là anh cố ý để lại cho em đấy chứ?”
“Ừ.” Úc Đình Chi nói, “Dương Tự Nhạc nói em thích ăn tôm, nhưng không thích bóc vỏ.”
Cho nên, để lại một phần tôm nõn không cần bóc vỏ cho cậu.
Tuy rằng chuyện này không đáng nói, cũng đã qua rất lâu, nhưng bây giờ biết được một phần chăm sóc khi đó của Úc Đình Chi, trong lòng Mạnh Trì dấy lên cảm giác ngọt ngào sung sướng, ngay cả bữa ăn này cũng ăn đến là vui vẻ.
–
Sau triển lãm ảnh của Xà Sơn, đúng là có không ít người nhận ra Mạnh Trì mà tìm đến quán trà Du Nhiên. Hơn nữa mùa trà xuân mới, khoảng thời gian này quán trà Du Nhiên làm ăn rất tốt, Dương Du Nhiên không có việc gì cũng thường xuyên đến quán hỗ trợ.
Ăn tối xong, Mạnh Trì còn phải về quán trà tiến hành 1 buổi biểu diễn trà nghệ, Úc Đình Chi bèn về đó với cậu luôn.
Bây giờ đã vào hè, ngày dài đêm ngắn, đến 7-8h tối là lúc người ra ngoài chơi đêm nhiều hơn, quán trà cũng buôn bán tốt. Không còn đều là những gương mặt trẻ tuổi nữa, đa phần khách hàng tầm này đều là người trung niên cao tuổi, năm ba người ngồi thành một bàn nói chuyện, thậm chí còn có người mang theo bàn cờ vây, ngồi gần sân vừa thưởng trà vừa chơi cờ.
Mạnh Trì pha trà trên đài biểu diễn, Úc Đình Chi ngồi ở dưới ngắm cậu. Mặc dù đã ngắm rất nhiều lần rồi, những mỗi một lần Úc Đình Chi đều xem rất nghiêm túc.
Mạnh Trì biểu diễn xong, lại pha thêm mấy tách trà cho những khách quen nhờ cậu pha giúp, mới xem như là rảnh rỗi.
Chờ khi cậu ngồi xuống bàn của Úc Đình Chi, Úc Đình Chi đã uống hết chén “trà mật đào” mà Mạnh Trì pha cho anh.
“Trong cửa hàng hẳn là không còn việc gì nữa.” Mạnh Trì nhìn thoáng qua mấy vị khách đã yên vị trong quán, nói với Úc Đình Chi, “Để em đưa anh về.”
Úc Đình Chi từ chối cho ý kiến.
Mạnh Trì chào tạm biệt cô gái ở bàn lễ tân rồi đi ra khỏi cửa hàng với Úc Đình Chi. Lúc đi qua sân, vừa lúc gặp Dương Du Nhiên đang đưa trà cụ.
Dương Du Nhiên vừa nhìn thấy Úc Đình Chi đứng bên cạnh Mạnh Trì thì nhướng mày, hỏi Mạnh Trì: “Bạn trai cậu đấy à?”
Mạnh Trì và Dương Du Nhiên quen biết nhau 7 năm, vô cùng quen thuộc lẫn nhau, nhưng cậu cũng thường xuyên bị người chị gái thẳng tính này làm cho nghẹn lời, may là lúc này không có ai khác ở gần.
Ngay cả trong mắt Úc Đình Chi cũng hiện lên tia kinh ngạc, chút kinh ngạc này khi Mạnh Trì gật đầu thừa nhận thì hoá thành ý cười.
“Ừm.”
Dương Du Nhiên cười: “Nhìn đẹp trai hơn cậu đấy.”
Mạnh Trì: “…”
Hai người chào hỏi Dương Du Nhiên xong thì rời khỏi quán trà.
Lúc lên xe, Mạnh Trì nhớ đến một chuyện: “Đúng rồi, anh có biết khi nào thì Xà Sơn trở về không?”
“Không biết, gần đây anh không liên lạc với anh ta.” Úc Đình Chi nói.
Mạnh Trì gật gật đầu: “Cũng không biết người này đang làm gì, em gửi wechat cho mà cũng không thấy trả lời, gọi điện thì không bắt máy.”
Úc Đình Chi: “Tuần trước anh ta lại chụp một bộ ảnh, chắc là đang chỉnh, bây giờ có chuyện gì thì người này cũng không thèm để ý.”
Mạnh Trì cười, đoạn lái xe từ bãi đỗ xe ra ngoài.
“Em tìm anh ta làm gì?” Úc Đình Chi hỏi.
“Chuyện quay phim tuyên truyền ấy,” Mạnh Trì quay đầu nhìn thoáng qua Úc Đình Chi, giữa hai hàng lông mày mang theo sự thả lỏng, “Sư phụ em đồng ý rồi, ông ấy bảo em thích làm gì thì làm.”
Bị nụ cười của Mạnh Trì lây nhiễm, Úc Đình Chi cũng hơi nâng khoé miệng, đùa giỡn hỏi: “Em rót canh mê hồn gì cho sư phụ à? Nhanh như vậy đã dịu đi rồi?”
Mạnh Trì cười, trầm ngâm một lát mới nói: “Thật ra sư phụ em cũng không phải hoàn toàn là dầu muối không ăn, thỉnh thoảng thầy sẽ có chút cố chấp, nhưng đó cũng là vì thầy có kiên trì của mình. Thật lòng mà nói, em cũng không nghĩ là thái độ của thầy lại đột nhiên thay đổi như thế. Nhưng em cảm thấy thầy đổi ý, có lẽ là do lần tai nạn ngày đó.”
Khi cho rằng mình sắp rời khỏi thế giới này, mâu thuẫn xung đột gì cũng đều biến thành mây khói cả, cuối cùng, điều mà thầy vướng bận nhất, khó buông bỏ nhất, cũng chỉ có mấy người trong nhóm chat, cùng với quán trà kia.
Mạnh Trì mở lại đoạn tin nhắn thoại của Dương Chính Phong trong nhóm chat cho Úc Đình Chi nghe, im lặng một lát rồi nói: “Thầy của em, ông ấy thật sự coi em như người nhà.”
Theo một ý nghĩa nào đó mà nói, một nhà bốn người thầy Dương đã bù đắp khoảng trống về tình thân sau khi Mạnh Trì bỏ nhà ra đi. Cho cậu hiểu được là người đều cần có tình thân, nhưng tình thân không nhất định cần chung dòng máu.
Giữa lúc xe đang đi, ánh đèn đường màu cam ấm áp lướt qua mặt Mạnh Trì, khiến khuôn mặt cậu khi sáng khi tối, thêm vài phần thâm trầm yếu lòng mà bình thường hiếm thấy, điều này khiến trái tim Úc Đình Chi bỗng trở nên mềm mại.
Đèn đỏ ngã tư sáng lên, khi xe chầm chậm dừng lại, Mạnh Trì đã thu lại cảm xúc, cậu nghiêng mắt nhìn sang Úc Đình Chi vẫn luôn chăm chú nhìn mình nãy giờ, mỉm cười hỏi: “Sao anh cứ nhìn em mãi thế?”
“Thích em.” Úc Đình Chi nhanh chóng trả lời.
Lời tỏ tình bất ngờ này khiến Mạnh Trì thoáng sửng sốt, chợt cậu che miệng cười khẽ, có hơi xấu hổ, lời nói cũng bất giác kéo dài ra: “Làm gì thế, anh…”
Úc Đình Chi cười: “Không làm gì hết, thích em thôi.”
Mạnh Trì nghi ngờ nhìn anh hai giây, trên mặt để lộ vài phần cưng chiều, nháy mắt khi đèn xanh sáng lên, cậu khởi động xe, nhìn thẳng phía trước hỏi: “Sáng mai anh có tiết dạy không?”
“Không có.” Úc Đình Chi nói.
Mạnh Trì gật đầu, nhìn cảnh vật bên ngoài xe một vòng, sau đó chuyển làn đường quay đầu ở ngã tư tiếp theo, rẽ vào một con phố trái ngược với hướng đi về khu Triều Mộ Lý 2.
“Em không muốn đưa anh về.” Mạnh Trì nói.
Úc Đình Chi nhướng mày: “Hửm?”
“Đến nhà em đi.” Mạnh Trì nghiêng đầu nhìn anh, đuôi mắt đè xuống, ném ra một nụ cười trêu người, “Hôm nay Dương Tự Nhạc không về đâu.”
–
Đây là lần thứ hai Úc Đình Chi đến chỗ ở của Mạnh Trì, trang trí trong phòng không khác gì lần trước, chỉ là càng sạch sẽ hơn, trong phòng thoang thoảng mùi đàn hương nhàn nhạt.
“Muốn tắm trước không anh?” Mạnh Trì chỉ vào hướng nhà tắm, nói, “Nhà tắm ở đằng đó.”
Nghe được Úc Đình Chi đáp một tiếng, Mạnh Trì bèn đi thẳng ra phòng khách, đóng cửa sổ, kéo rèm lại, làm xong mấy việc này quay đầu lại thì thấy Úc Đình Chi đứng một chỗ không nhúc nhích.
“Sao anh còn chưa đi tắm?” Hỏi xong, Mạnh Trì mới ý thức được Úc Đình Chi không có quần áo đẻ thay, cậu cười một cái, đến gần Úc Đình Chi nói, “Dù sao cũng phải cởi, chi bằng cứ thế không mặc thì hơn.”
Tuy rằng nói là nói thế, nhưng Mạnh Trì vẫn cầm cho anh một bộ đồ ngủ của mình, dẫu sao cậu cũng rất hưởng thụ quá trình cởi quần áo trên người Úc Đình Chi xuống.
Lúc Mạnh Trì vào phòng tắm, Úc Đình Chi đã xong xuôi sạch sẽ quan sát phòng ngủ của cậu. Căn hộ này có hai phòng ngủ, không có phòng thừa làm thư phòng, cũng may phòng ngủ đủ rộng rãi, ở gần cửa sổ đặt một bàn làm việc và giá sách cũng không cảm thấy quá chật chội.
Lúc vào cửa, Úc Đình Chi nhìn thấy ở ngoài ban công đặt một cái bàn gỗ được tạo hình sang trọng, bàn làm việc và giá sách trong phòng cũng được làm từ cùng loại chất liệu.
Giá sách chỉ rộng chừng hai ngăn, một nửa để sách, một nửa dùng làm giá để đồ, đặt mấy thứ trang trí nho nhỏ. Mà bức tranh mà sinh viên tặng được Mạnh Trì lồng vào trong khung tranh bằng gỗ, đặt ở ngăn trên cùng của giá sách.
Sách chủ yếu có liên quan đến trà nghệ, ví dụ như “Đại quan trà luận” của Tống Huy Tông, “Trà kinh” của Lục Vũ hay tiểu thuyết “Trà nhân tam bộ khúc”, v.v. ngoài ra Úc Đình Chi còn thấy quyển “Hướng dẫn nhập môn thư pháp”.
“Đang xem gì thế anh?” Cả người Mạnh Trì ấm áp đi đến.
“Em từng học qua thư pháp sao?” Trên bàn làm việc đặt bút lông và nghiên mực dính một chút bụi, cho nên Úc Đình Chi nói là “học qua” chứ không phải là “đang học”.
Mạnh Trì cười: “Chưa từng học qua, mấy thứ này toàn là em tự mình mua về chơi chơi thôi.”
Nói là chơi chơi thật ra cũng không hẳn, lúc trước Mạnh Trì mua những dụng cụ này đúng là có ý nghĩa muốn luyện một chút, chẳng qua không phải là luyện chữ, mà là luyện độ linh hoạt và ổn định của cổ tay.
Lúc mới bắt đầu học trà, Dương Chính Phong nhận vài người đồ đệ, khi đó có một người lớn hơn Mạnh Trì hai tuổi, so với mọi người thì học tốt hơn hẳn, tay vừa vững vừa đẹp, mỗi lần đều được Dương Chính Phong khen “không tệ”.
Khi ấy Mạnh Trì còn là một kẻ vụng về, nghe nói người anh em này từng luyện qua thư pháp, cho nên so với người bình thường tay có phần ổn định hơn. Thế là Mạnh Trì cũng hăm hở đi mua đồ về luyện chữ, nhưng không luyện được công phu gì, còn bị Dương Chính Phong mắng là không làm việc đàng hoàng.
“Vừa không luyện được chữ đẹp, lại còn lãng phí tiền bạc.” Mạnh Trì thở dài một tiếng, “Em vốn đã chẳng giàu có gì, sau đợt đấy thì càng ăn gió nằm sương.”
Úc Đình Chi bị cậu chọc cười, trên mặt hiện lên ý cười nhàn nhạt.
Mạnh Trì nhìn anh vài giây, bỗng tiến lên hôn khoé miệng đang cong lên của anh một cái. Tiếng cười của Úc Đình Chi chợt dừng lại, anh rũ mắt nhìn Mạnh Trì đang gần trong gang tấc, biết rõ còn cố hỏi: “Em làm gì thế?”
“Thích anh, muốn hôn anh.” Mạnh Trì nói xong lại hôn lên môi Úc Đình Chi.
Tiếng nước bọt và tiếng hít thở nặng nề dần thay thế tiếng cười trong căn phòng, một tay Mạnh Trì luồn vào trong đồ ngủ của Úc Đình Chi vuốt ve cơ bắp của anh, một tay giữ chặt tay Úc Đình Chi, muốn lấy cây bút lông trên tay anh xuống, muốn anh chăm chú, nhưng mà Úc Đình Chi lại không nhường.
Giữa lúc hôn nhau, Mạnh Trì nhẹ giọng: “Thầy Úc, anh không tập trung.”
Úc Đình Chi cười một tiếng, đúng là anh đang không tập trung thật.
Có lẽ là vì hôm nay nhìn thấy Mạnh Trì ngồi trong lớp học giống như một cậu sinh viên ngoan ngoãn, giờ lại nghe thấy cậu gọi mình một tiếng “Thầy Úc”, trong lòng Úc Đình Chi bỗng sinh ra một ít ngứa ngáy khó nhịn. Anh vừa hôn khoé miệng, hôn lên cổ Mạnh Trì, vừa trượt tay ôm lấy eo cậu, sau đó nhấc bổng cậu đặt lên bàn.
“Gọi anh là thầy lâu như thế, anh không dạy em chút gì đó có phải là có hơi không xứng chức hay không.” Úc Đình Chi nói.
Mạnh Trì hơi nheo mắt lại, nhìn vào đôi mắt đen nhánh của Úc Đình Chi, đôi mắt ấy ấp ủ tình dục và hưng phấn cũng khiến cậu ngứa ngáy khó nhịn theo.
“Vậy anh định dạy em gì nào?”
Úc Đình Chi chấm nhẹ cây bút lông lên yết hầu Mạnh Trì, từ từ trượt xuống, khàn giọng nói: “Lấy tài liệu tại chỗ dạy, thế nào?”
Lúc trước Mạnh Trì còn là một tên nhóc nghèo, bút lông cậu mua cũng không phải đồ xịn gì, đầu bút thô cứng, khi lướt trên da thịt có cảm giác ngưa ngứa, cũng hơi nhoi nhói.
Cảm xúc vừa đau vừa ngứa này khiến Mạnh Trì bất chợt ngửa cổ lên, lồng ngực theo hô hấp của cậu nhanh chóng phập phồng, trên da nổi lên vệt hồng nho nhỏ, nhưng cậu không tránh né, im lặng tiếp nhận “bài giảng” của Úc Đình Chi.
Úc Đình Chi hơi dùng lực, trên làn da màu mật ong khi đầu bút xẹt qua liền để lại một đường hồng hồng quyến rũ.
“Đầu tiên, phải bắt đầu từ cách cầm bút.” Úc Đình Chi vừa nói, vừa dùng bàn tay trái đang rảnh rỗi cầm lấy tay phải của Mạnh Trì cầm lấy “cây bút” dưới thân mình.
“Phương pháp ba ngón tay đúng không?” Bạn học Mạnh nhanh nhảu trả lời.
Không đợi thầy Úc lên tiếng, ngón tay Mạnh Trì cầm lấy đầu bút từ ba ngón biến thành năm ngón nắm chặt, cậu cười: “Thầy Úc ơi, cây bút này thô quá, năm ngón tay cũng không cầm hết được.”
Hô hấp của Úc Đình Chi cũng theo đó mà dần trở nên nặng nề, bàn tay đang cầm bút cũng không khống chế được lực, đầu bút lông mạnh mẽ lướt qua cơ ngực Mạnh Trì, không biết là thưởng vì cậu trả lời đúng, hay là phạt vì cậu phản bác lại mình.
“Vậy thì hai tay.” Úc Đình Chi nói.
Mạnh Trì lại cười, hai tay cầm lấy bút, bày ra vẻ khiêm tốn hiếu học: “Sau đó thì sao ạ, bước tiếp theo em nên làm gì hả thầy?”
Úc Đình Chi tiếp tục giảng bài: “Cách cầm bút ngoại trừ phương pháp ba ngón ra, còn có thể dùng cách chà xát và khống chế, có cần thầy giải thích tại sao không?”
“Cần chứ.” Mạnh Trì ngả người ra dựa vào giá sách, đồng thời cũng ưỡn thắt lưng về phía cơ bụng Úc Đình Chi, cọ xát làm nũng, “Em có hơi chậm hiểu, thầy Úc tốt nhất là nên làm mẫu từng bước một, như thế em sẽ học nhanh hơn.”
Úc Đình Chi cười khẽ một tiếng, cầm “bút” của Mạnh Trì, ngón tay khẽ mơn trớn đầu bút mềm mại, lúc thì xoay chuyển, khiến cho nó ở trong tay mình trở nên cứng rắn ẩm ướt.
Theo tiết tấu của anh, Mạnh Trì cũng làm theo, tận tâm học tập, bắt chước. Thấy khoé mắt đuôi mày Úc Đình Chi đều vương màu xuân sắc, cậu như tranh công hỏi: “Thầy Úc ơi, em học thế nào?”
Úc Đình Chi hít sâu vài hơi, nhìn khuôn mặt mỉm cười của Mạnh Trì, cúi người hôn lên trước ngực cậu thay cho lời khen ngợi, hôn mạnh đến mức khiến bạn học Mạnh Trì ưỡn cong lồng ngực, há miệng thở dốc.
Sau khi cầm bút luyện đến trình độ “xuất sắc” rồi, Úc Đình Chi xoay người Mạnh Trì lại, áp sát vào lưng cậu: “Tiếp theo chính là mài mực.”
“Đã lâu không dùng đến khiến cho mực bị ứ đọng, cần phải dùng nước bôi trơn.” Úc Đình Chi vừa nói, vừa mở ngăn tủ tìm được gel bôi trơn còn sót lại, trước tiên làm ướt ngón tay thon dài của mình, rồi sau đó trực tiếp mài mực trong nghiên.
Khi mực ẩm ướt rồi mềm mại tan chảy, điện thoại của Mạnh Trì bỗng nhiên vang lên.
Trên màn hình nhấp nháy hai chữ Trần Ngạn, Mạnh Trì còn đang khó chịu, chuẩn bị cúp máy thì Úc Đình Chi bỗng đưa tay cầm lấy điện thoại di động của cậu, ấn nghe.
Lông mày Mạnh Trì nhảy dựng lên, quay đầu nhìn lên ánh mắt đục ngầu của Úc Đình Chi, còn chưa nói gì thì Trần Ngạn bên kia đã bắt đầu lải nhải.
“Cậu đang làm gì thế? Tôi gửi wechat cho cậu, sao cậu không trả lời?”
“Không nhìn thấy.” Lúc Mạnh Trì nghe điện thoại, động tác mài mực của thầy Úc cũng không ngừng lại, để tránh xấu hổ, Mạnh Trì cố gắng giữ vững giọng điệu như thường, “Có chuyện gì? Để sau hẵng nói đi.”
Trần Ngạn “Ha” một tiếng: “Cậu đang ở cạnh thầy Úc đúng không?”
Biết rồi sao không chịu cúp máy đi?
Mạnh Trì oán thầm trong lòng.
“Vậy cậu nói với thầy ấy giúp tôi, tôi thật sự không muốn viết hai bài tiểu luận đâu.” Trần Ngạn nói chậm lại, có vài phần ý tứ lấy lòng.
Động tác trên tay Úc Đình Chi vẫn không ngừng, khiến Mạnh Trì hít thở không thông, không khỏi nhanh chóng trả lời: “Cậu tự đi mà nói, tôi không quản được, cúp đây.”
“Sao cậu lại không quản được, cậu chính là sư nương của tôi ¾”
Tuy rằng Mạnh Trì tắt máy rất nhanh, nhưng tiếng “sư nương” này của Trần Ngạn vẫn truyền đến tai Úc Đình Chi, khiến khoé miệng anh lại cong thêm vài phần.
“Sư nương?” Úc Đình Chi cúi người xuống, vừa hôn lên vành tai đỏ ửng của Mạnh Trì, vừa hỏi.
Mạnh Trì bị ngứa, tức giận nói: “Nương cái con khỉ ấy, em cũng có phải con gái đâu!”
Úc Đình Chi bị mắng cũng không tức giận, ngược lại ý cười càng sâu, lại còn hỏi thêm một câu: “Vậy có phải anh cũng có thể gọi em là vợ yêu đúng không?”
Mạnh Trì cười, nhướng mày nói: “Em không ngại việc anh gọi em là chồng đâu.”
Thầy Úc: “Gọi gì cơ?”
Mạnh Trì vừa định trả lời thì ý thức được Úc Đình Chi đang gài mình, cậu cười nhẹ thành tiếng, nhấc mắt nhìn Úc Đình Chi: “Thầy Úc này, anh muốn nghe, thật ra không cần phải tốn công tốn sức thế đâu.”
Úc Đình Chi nhướng mày không nói, lẳng lặng nhìn Mạnh Trì, nhìn cậu đưa lưng dán sát vào mình, thắt lưng khẽ hạ xuống, gọi khẽ: “Chồng ơi, vào đi.”
–
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất