Chúng Ta Không Phải Tình Địch Sao?
Chương 55
Thật đúng là một nghệ sĩ, ngay cả thể hiện tình yêu cũng ngập tràn cảm giác nghệ thuật như thế.
Mạnh Trì nghĩ vậy, sau đó nghe được tiếng bước chân truyền đến từ phía sau.
“Sao em lại ở đây?” Úc Đình Chi dùng giọng điệu bình tĩnh hỏi, không có chút nào lúng túng khi bị chính đương sự của những bức tranh anh vẽ lúc rảnh rỗi không có việc gì nhìn thấy.
“Em muốn ngủ một lát.” Mạnh Trì nói.
Úc Đình Chi nhìn thoáng qua đồ đạc trong phòng, sau đó nói: “Phòng này bị anh đổi thành phòng tranh rồi, đến phòng ngủ chính ngủ đi em.”
Mạnh Trì gật đầu, xoay người đi cùng anh đến phòng ngủ chính.
Úc Đình Chi dám đưa Mạnh Trì về, cũng đã nghĩ đến chuyện cậu sẽ nhìn thấy những bức tranh kia.
Thật lòng mà nói, sau lưng người nào đó đi vẽ một đống tranh khoả thân của họ không tính là hành vi của người quân tử gì, thậm chí còn có chút biến thái, mặc dù người hoạ sĩ này xứng đáng là một nghệ sĩ.
Chẳng qua Úc Đình Chi đã sớm cởi lớp áo nghệ sĩ trước mặt Mạnh Trì, để lộ bản chất phàm tục của anh. Cho nên thật ra anh cũng không mấy lo lắng những bức tranh này sẽ khiến Mạnh Trì có những cảm xúc không tốt, nhưng Mạnh Trì bây giờ chợt im lặng lại bỗng nhiên làm cho anh cảm giác được một chút vi diệu, anh bắt đầu tò mò tâm trạng bây giờ của Mạnh Trì như thế nào.
Không đợi anh mở miệng, Mạnh Trì đã nói trước, cậu mỉm cười hỏi một câu: “Anh không có gì muốn nói với em sao?”
Úc Đình Chi chợt sửng sốt, rồi gật đầu một cái “Có”: “Nếu như sau khi vào phòng mà em cảm thấy không ổn, thì cứ thành thật nói cho anh biết.”
Lần này đến lượt Mạnh Trì ngây ngẩn cả người, cậu còn chưa hiểu được lời này của Úc Đình Chi là có ý gì thì Úc Đình Chi đã bước lên trước, mở cửa phòng ngủ chính của mình.
Bởi vì do bố cục căn phòng nên ánh sáng ở trước cửa phòng ngủ hơi mờ nhạt, nên khi Úc Đình Chi mở cửa phòng, ánh sáng từ trong phòng ngủ hắt ra, giống như là cánh cửa dẫn đến thiên đường trong phim, Mạnh Trì thậm chí còn hơi híp mắt lại.
Đầu tiên, cậu nhìn thấy cửa sổ sát đất rộng rãi, xa xa là bầu trời xanh thẳm gợn mây nhè nhẹ, tiếp nữa là một chiếc giường lớn có ga trải giường màu xanh biếc, cùng mới một bức ảnh lớn được treo trên tường ở cuối giường.
Cả một mảnh màu xanh lá cây gần như chiếm cứ toàn bộ bức tường, màu sắc khi đậm khi nhạt, dưới ánh mặt trời hiện lên một loại sức sống kỳ diệu, nhưng hấp dẫn nhất vẫn là thiếu niên trong ảnh bị dây gai trói buộc.
“Đây là…” Hương hải dương tươi mát trong phòng bao lấy Mạnh Trì, gần như khiến cậu quên cả hô hấp, lẩm bẩm nói, “Là em mà.”
Là một trong những tấm ảnh trong bộ “Dã Xuân” Xà Sơn chụp khi đó, là cậu của tuổi mười bảy.
Bối cảnh trong ảnh là một ngọn núi, cây cối xanh mướt khắp núi rừng, hoa dại điểm xuyết một phần. Mạnh Trì cả người trần trụi, bị dây gai quấn quanh người, dùng tư thế ngạo nghễ nhìn vào ống kính. Mạnh Trì mười bảy tuổi trên người có quật cường của thiếu niên, cũng có nét bình tĩnh tang thương, dung hợp tạo thành khí chất hoang dại độc nhất vô nhị của cậu.
“Là em.” Úc Đình Chi nói.
Mạnh Trì đột nhiên hoàn hồn, cậu quay đầu lại nhìn Úc Đình Chi, nhìn đuôi mắt đang mỉm cười của anh, trong mắt là ánh sáng lấp lánh. Ánh mắt như đang thưởng thức dáng vẻ cậu nhìn thấy bức ảnh khiến tâm hồn Mạnh Trì chấn động, so với những bức tranh vừa rồi còn khiến cậu rung động hơn.
Giờ cậu đã hiểu vì sao vừa nãy trước khi vào phòng, Úc Đình Chi lại nói câu đó với mình.
Bài trí trong phòng thuộc về kiểu tối giản, tường trắng pha đen, màu sắc đơn điệu. Bức ảnh này lại thiên về tông trầm, đè nặng lên toàn bộ bức tường, mặc dù cửa kính trong suốt kéo dài từ sàn đến trần rất sáng sủa, nhưng cũng khiến cho không khí trong phòng ngủ trở nên có chút áp lực, tạo thành cảm giác mâu thuẫn không cân xứng.
Nhưng khi Mạnh Trì đứng trước bức ảnh kia, tưởng tượng cảm giác khi mình nằm trên giường nhìn thấy nó, cậu bỗng nhiên cảm thấy, loại thiết kế này cũng rất đặc biệt.
Đặc biệt biến thái.
Giờ cậu cũng hiểu được, vì sao lần lên giường đầu tiên hôm đó, lúc cậu bảo Úc Đình Chi là lên giường đi, Úc Đình Chi lại dẫn cậu đến phòng ngủ khác chứ không phải là phòng ngủ chính.
Ban đầu cậu còn tưởng là vì thói quen cá nhân của Úc Đình Chi, nên vừa nãy cậu mới lựa chọn ngủ trưa ở phòng ngủ phụ, rồi mới nhìn thấy những bức tranh kia.
“Anh làm chuyện này khi nào thế?” Tâm trạng kinh ngạc trong lòng Mạnh Trì bình ổn lại, bắt đầu tò mò, “Anh cũng đừng nói cho em là trước cả khi em biết anh đấy.”
Úc Đình Chi cười khẽ lắc đầu: “Sau khi em làm người mẫu cho Xà Sơn.”
Bức ảnh này màu sắc diễm lệ, phía trên còn rất mới, nhìn ra được cũng không phải đã có từ lâu. Nên dù Mạnh Trì nhận ra đây là ảnh chụp 7 năm trước của mình, cậu cũng không nghĩ là do Úc Đình Chi bảy năm trước làm ra.
Dù sao thì, khi đó họ vẫn là những người xa lạ.
Mạnh Trì gật đầu, nghiêng người nhìn thoáng qua Úc Đình Chi, bỗng vòng hai tay qua cổ anh, mặt mày mỉm cười nói: “Thầy Úc à, thì ra anh thích em đến vậy, mỗi ngày đi ngủ đều phải nhìn ảnh của em.”
Thấy vẻ mặt cậu sung sướng, chút u uẩn trong lòng Úc Đình Chi tản đi, anh mỉm cười gật đầu: “Ừm, rất thích em, mỗi ngày mở mắt đều muốn nhìn thấy em.”
Bị lời tâm tình nói đến mức tim đập bình bịch, Mạnh Trì “chậc” một tiếng, nhướng mày hỏi: “Anh là đang mời em đến sống chung với anh đó à?”
Úc Đình Chi không nghĩ đầu óc cậu lại xoay chuyển nhanh đến vậy, cười một tiếng sau đó gật đầu: “Nếu em bằng lòng.”
–
Tất nhiên là Mạnh Trì không thật sự ở chung với Úc Đình Chi luôn, dù sao bên phía sư phụ cũng không dễ giải thích. Chẳng qua mấy ngày tới cậu đều ở lại chỗ của anh. Mỗi sáng Úc Đình Chi sẽ lái xe đưa cậu đến quán trà Du Nhiên, sau đó tan tầm lại đến đón cậu.
Thật lòng mà nói, mỗi ngày ngủ dậy mở mắt ra là đối mặt với chính mình năm 17 tuổi rất là mất tự nhiên, nhưng lần nào nhìn thấy bức ảnh này, Mạnh Trì cũng sẽ nhớ đến bức tranh trong phòng kia, chút mất tự nhiên trong lòng đều không tính là gì so với cảm động và vui sướng cả.
Sau khi nghỉ ngơi hai ngày thì Mạnh Trì đã tốt hơn nhiều, có thể chăm chú làm việc, cũng có thể phối hợp với Xà Sơn quay phim tuyên truyền.
Về việc tuyên truyền, sau khi xem qua bản kế hoạch, Mạnh Trì đã giao chuyện này cho ekip của Xà Sơn. Cậu tin tưởng năng lực chuyên môn của người này, ngoại trừ thừa nhận khả năng chụp ảnh của Xà Sơn ra, còn là vì cậu biết nhà Xà Sơn mở công ty giải trí, trong giới giải trí rất có danh tiếng, sản xuất nhiều bộ phim hot. Bộ phim thần tượng mà Giang Hồng xem đến mức khóc như mưa kia là do công ty nhà hắn quay.
Hai trợ lý mà Xà Sơn mang đến cũng rất chuyên nghiệp, không chỉ xây dựng phương án tuyên truyền tốt mà còn căn cứ vào tình hình hiện tại của quán trà mà đưa ra không ít đề xuất hữu ích. Ví dụ như có thể thay đổi trang trí trong cửa hàng sao cho phù hợp với không khí trẻ trung hơn một chút. Mạnh Trì tự mình pha những loại trà trái cây kia cũng có thể thêm vào menu để bán, mở rộng doanh số. Cũng có thể làm một ít túi trà khô đặc trưng của cửa hàng để bán riêng lẻ, hoặc bán với dạng quà tặng kèm khi mua trà ở quán. Thậm chí có thể mở cửa hàng trực tuyến, tăng kênh bán hàng.
Nghe xong, Mạnh Trì không khỏi cảm thán: “Đây đâu phải là quay phim tuyên truyền, đây là cải cách rồi.”
“Nếu đã đồng ý giúp cậu tuyên truyền, nhất định không thể tuỳ tiện cho xong được.” Xà Sơn nói, “Tôi cũng không phải người vô trách nhiệm.”
Mấy ngày nay hầu như Xà Sơn đều có mặt ở quán trà, đúng là rất có trách nhiệm, thậm chí còn có hơi quá tận tâm, hắn còn muốn mở rộng nội dung tuyên truyền, ngoại trừ giới thiệu quán trà Du Nhiên ra, còn muốn giới thiệu một ít những đặc sắc về trà, làm thành một bộ phim tài liệu ngắn.
“Cậu cũng không thể chỉ dựa vào lần tuyên truyền này mà ăn cả đời được đúng không?” Xà Sơn nói, “Những thước phim sau này đăng lên làm truyền thông, hay là kinh doanh online đều có thể dùng đến, coi như là tuyên truyền văn hoá trà một chút.”
“Này có quá phiền phức không?” Mạnh Trì có hơi chần chờ.
Thật ra trong lòng cậu tán thành ý tưởng của Xà Sơn, chỉ là chuyện quay phim tuyên truyền lúc trước vốn chỉ là thoả thuận miệng giữa Xà Sơn và Dương Tự Nhạc. Tuy rằng sau này Mạnh Trì làm người mẫu cho hắn không nhận thù lao, nhưng Xà Sơn cũng đã bỏ ra mười vạn mua hết số trà khô kia.
Lần quay phim này hoàn toàn là lao động tự nguyện, Xà Sơn có thể nghiêm túc làm tạo ra một ít trào lưu đã là quá nể mặt rồi. Nếu làm huy động quá lớn, Mạnh Trì có hơi ngượng ngùng.
Nhưng chút ngượng ngùng này khi biết được Xà Sơn đề xuất tăng thêm địa điểm quay, mà điểm dừng chân đầu tiên là ở Phúc Châu thì đã tan thành mây khói.
Uổng cho cậu nghĩ nhiều, hai ngày trước Dương Du Nhiên ở nhà nhàn rỗi đã nhận công việc, chính là quay một chương trình tạp kỹ âm nhạc ở Phúc Châu.
Có lẽ là Xà Sơn và Dương Du Nhiên gần như không có được kết quả tốt, chỉ có thể tiếp tục mượn việc tuyên truyền cho quán trà Du Nhiên để lấy cớ nói chuyện với cô. Dù sao cũng là quan trà nhà mình, Dương Du Nhiên cũng không thể mặc kệ không hỏi.
Mạnh Trì hiểu được tâm tư của Xà Sơn, cũng không từ chối nhiều nữa, chỉ là đề xuất một phần chi phí cho lần quay này sẽ do quán trà Du Nhiên trả. Tâm tư Xà Sơn không có ở đây, tất nhiên là cứ thế đáp ứng.
Buổi tối ở trong tiệm, Dương Tự Nhạc nghe Mạnh Trì nói chuyện này, bèn lập tức muốn đi cùng.
Còn hai tuần nữa là thi đại học, không có kiến thức gì mới cả, nhà trường cũng không yêu cầu học sinh phải bắt buộc đến trường như trước, học sinh có thể làm đơn xin tự học ở nhà, không cần đến trường báo danh.
Khoảng thời gian này Dương Tự Nhạc không đi học mấy, thường xuyên cầm sách ngồi trong cửa hàng. Ngoài mặt là đang ôn tập, trên thực tế là nghe lỏm Xà Sơn và trợ lý nói đến chuyện quay phim, còn học được không ít kinh nghiệm tuyên truyền từ họ.
Chuyện này Mạnh Trì có thể nhắm một mắt mở một mắt cho qua, nhưng bây giờ mà dẫn theo Dương Tự Nhạc đi ra ngoài quay phim, tuyệt đối không thể nào.
Đối với việc này Dương Tự Nhạc rất chi là buồn bực, ngay cả loại lời “Ôn tập cái rắm gì chứ, em nhất định không thi được” cũng nói ra.
Mạnh Trì nghe thế nhíu mày, trên mặt lộ ra chút khó chịu cùng tức giận hiếm thấy.
Dương Tự Nhạc: “Em nói không đúng sao? Em học dốt thế nào đâu phải anh không biết.”
Thành tích Dương Tự Nhạc không tốt, quanh năm cứ chờn vờn ở mức trung bình thấp. Có lẽ hắn trời sinh không ngấm nổi việc học, cũng có lẽ là do hắn không quan tâm đến việc học, tóm lại thành tích bây giờ, thi đỗ đại học lý tưởng là chuyện vô cùng khó khăn.
Mạnh Trì nhìn hắn hai giây, thở dài, nói một câu “Cậu đi theo anh vào đây”, rồi xoay người đi vào trong viện.
Dương Tự Nhạc không tình nguyện đi theo. Lúc này trời đã tối, trong viện không có ai, Mạnh Trì tuỳ tiện tìm một bàn trà trống ngồi xuống, gọi Dương Tự Nhạc ngồi bên cạnh mình.
“Anh lại muốn rót canh gà cho em đấy à?” Dương Tự Nhạc nói.
*canh gà: chính là “chicken soup for the soul”, là những bài học cuộc sống khuyên mỗi người tin ở chính mình, nỗ lực blabla rồi sẽ có được kết quả xứng đáng.
Mạnh Trì cười: “Anh muốn rót, cậu không uống thì có tác dụng rắm gì chứ!”
Dương Tự Nhạc từ chối cho ý kiến, Mạnh Trì suy nghĩ một chút bèn nói: “Anh biết cậu đang nghĩ gì, cậu cảm thấy cậu sẽ không thi đỗ, bây giờ tốn tâm sức đi đọc sách cũng chỉ là lãng phí thời gian, không bằng dành thời gian này đi làm chuyện cậu cảm thấy có tác dụng, đi theo anh Mập và Tiếu Dĩnh một lần, nói không chừng còn có thể học được không ít kinh nghiệm, có ích rất nhiều cho tài khoản weibo của mình.”
Dương Tự Nhạc gật đầu: “Không phải sao?”
Mạnh Trì nhìn hắn một cái, không trả lời mà hỏi ngược lại: “Sau đó thì sao?”
Dương Tự Nhạc: “Sau đó có thể khiến cho cửa hàng làm ăn tốt hơn này.”
Mạnh Trì cười thành tiếng: “Thật sự dễ dàng như vậy sao?”
Biểu cảm trên mặt Dương Tự Nhạc dần dần trở nên ưu sầu, hắn đương nhiên biết không dễ dàng, cho nên mới muốn học thêm chút, cọ thêm chút nhiệt độ của Xà Sơn.
“Bây giờ, cậu có thể lợi dụng nhiệt độ của Xà Sơn, lợi dụng quan hệ của anh ta, nhưng sau đó thì sao?” Mạnh Trì tiếp tục nói, “Xà Sơn sẽ luôn giúp cậu ư? Anh ta không giúp cậu, cậu đi đâu để tìm một ngọn núi tiếp theo?”
Dương Tự Nhạc càng nhíu mày chặt hơn, hắn nhìn Mạnh Trì, không phục nói: “Chuyện này ai biết được, lần này chúng ta cọ được nhiệt độ nhất định, nhân lúc rèn sắt khi còn nóng, thể nào cũng sẽ có cơ hội khác.”
“Hơn nữa, không phải Xà Sơn muốn theo đuổi chị gái em sao? Nói không chừng sau này em còn là em vợ của anh ta đấy, sao anh ta có thể không giúp em được?”
Mạnh Trì: “…”
“Tên nhóc cậu nghĩ nhiều rồi, nhưng chị cậu biết cậu cứ thế “gả” chị ấy cho Xà Sơn chưa?”
Dương Tự Nhạc bĩu môi làm lơ cậu.
“Cậu cũng biết Xà Sơn vì theo đuổi chị Nhiên nên mới tình nguyện giúp chúng ta, nhưng nếu anh ta không có hứng thú với chị Nhiên, anh ta sẽ giúp cậu ư?”
“Này không phải còn có anh sao, Xà Sơn với thầy Úc không phải là bạn tốt à?”
Mạnh Trì: “…”
Dương Tự Nhạc thấy biểu cảm không nói gì của cậu, lập tức nói: “Anh đừng có mà nói nếu lỡ anh với thầy Úc chia tay đấy nhé?”
Mạnh Trì: “…”
Mạnh Trì tức giận nổ cả phổi, môi giật giật nhưng cũng chỉ nói một câu “Cũng không phải không có khả năng này”.
Dương Tự Nhạc: “…”
Hai người nói chuyện quá chăm chú, thế nên không nhận ra đằng sau có người đến gần, tiếng bước chân rất khẽ chìm trong tiếng đàn tranh du dương trong cửa hàng.
Úc Đình Chi nghe được những lời này bỗng dừng bước, không đi tiếp nữa.
–
Mạnh Trì nghĩ vậy, sau đó nghe được tiếng bước chân truyền đến từ phía sau.
“Sao em lại ở đây?” Úc Đình Chi dùng giọng điệu bình tĩnh hỏi, không có chút nào lúng túng khi bị chính đương sự của những bức tranh anh vẽ lúc rảnh rỗi không có việc gì nhìn thấy.
“Em muốn ngủ một lát.” Mạnh Trì nói.
Úc Đình Chi nhìn thoáng qua đồ đạc trong phòng, sau đó nói: “Phòng này bị anh đổi thành phòng tranh rồi, đến phòng ngủ chính ngủ đi em.”
Mạnh Trì gật đầu, xoay người đi cùng anh đến phòng ngủ chính.
Úc Đình Chi dám đưa Mạnh Trì về, cũng đã nghĩ đến chuyện cậu sẽ nhìn thấy những bức tranh kia.
Thật lòng mà nói, sau lưng người nào đó đi vẽ một đống tranh khoả thân của họ không tính là hành vi của người quân tử gì, thậm chí còn có chút biến thái, mặc dù người hoạ sĩ này xứng đáng là một nghệ sĩ.
Chẳng qua Úc Đình Chi đã sớm cởi lớp áo nghệ sĩ trước mặt Mạnh Trì, để lộ bản chất phàm tục của anh. Cho nên thật ra anh cũng không mấy lo lắng những bức tranh này sẽ khiến Mạnh Trì có những cảm xúc không tốt, nhưng Mạnh Trì bây giờ chợt im lặng lại bỗng nhiên làm cho anh cảm giác được một chút vi diệu, anh bắt đầu tò mò tâm trạng bây giờ của Mạnh Trì như thế nào.
Không đợi anh mở miệng, Mạnh Trì đã nói trước, cậu mỉm cười hỏi một câu: “Anh không có gì muốn nói với em sao?”
Úc Đình Chi chợt sửng sốt, rồi gật đầu một cái “Có”: “Nếu như sau khi vào phòng mà em cảm thấy không ổn, thì cứ thành thật nói cho anh biết.”
Lần này đến lượt Mạnh Trì ngây ngẩn cả người, cậu còn chưa hiểu được lời này của Úc Đình Chi là có ý gì thì Úc Đình Chi đã bước lên trước, mở cửa phòng ngủ chính của mình.
Bởi vì do bố cục căn phòng nên ánh sáng ở trước cửa phòng ngủ hơi mờ nhạt, nên khi Úc Đình Chi mở cửa phòng, ánh sáng từ trong phòng ngủ hắt ra, giống như là cánh cửa dẫn đến thiên đường trong phim, Mạnh Trì thậm chí còn hơi híp mắt lại.
Đầu tiên, cậu nhìn thấy cửa sổ sát đất rộng rãi, xa xa là bầu trời xanh thẳm gợn mây nhè nhẹ, tiếp nữa là một chiếc giường lớn có ga trải giường màu xanh biếc, cùng mới một bức ảnh lớn được treo trên tường ở cuối giường.
Cả một mảnh màu xanh lá cây gần như chiếm cứ toàn bộ bức tường, màu sắc khi đậm khi nhạt, dưới ánh mặt trời hiện lên một loại sức sống kỳ diệu, nhưng hấp dẫn nhất vẫn là thiếu niên trong ảnh bị dây gai trói buộc.
“Đây là…” Hương hải dương tươi mát trong phòng bao lấy Mạnh Trì, gần như khiến cậu quên cả hô hấp, lẩm bẩm nói, “Là em mà.”
Là một trong những tấm ảnh trong bộ “Dã Xuân” Xà Sơn chụp khi đó, là cậu của tuổi mười bảy.
Bối cảnh trong ảnh là một ngọn núi, cây cối xanh mướt khắp núi rừng, hoa dại điểm xuyết một phần. Mạnh Trì cả người trần trụi, bị dây gai quấn quanh người, dùng tư thế ngạo nghễ nhìn vào ống kính. Mạnh Trì mười bảy tuổi trên người có quật cường của thiếu niên, cũng có nét bình tĩnh tang thương, dung hợp tạo thành khí chất hoang dại độc nhất vô nhị của cậu.
“Là em.” Úc Đình Chi nói.
Mạnh Trì đột nhiên hoàn hồn, cậu quay đầu lại nhìn Úc Đình Chi, nhìn đuôi mắt đang mỉm cười của anh, trong mắt là ánh sáng lấp lánh. Ánh mắt như đang thưởng thức dáng vẻ cậu nhìn thấy bức ảnh khiến tâm hồn Mạnh Trì chấn động, so với những bức tranh vừa rồi còn khiến cậu rung động hơn.
Giờ cậu đã hiểu vì sao vừa nãy trước khi vào phòng, Úc Đình Chi lại nói câu đó với mình.
Bài trí trong phòng thuộc về kiểu tối giản, tường trắng pha đen, màu sắc đơn điệu. Bức ảnh này lại thiên về tông trầm, đè nặng lên toàn bộ bức tường, mặc dù cửa kính trong suốt kéo dài từ sàn đến trần rất sáng sủa, nhưng cũng khiến cho không khí trong phòng ngủ trở nên có chút áp lực, tạo thành cảm giác mâu thuẫn không cân xứng.
Nhưng khi Mạnh Trì đứng trước bức ảnh kia, tưởng tượng cảm giác khi mình nằm trên giường nhìn thấy nó, cậu bỗng nhiên cảm thấy, loại thiết kế này cũng rất đặc biệt.
Đặc biệt biến thái.
Giờ cậu cũng hiểu được, vì sao lần lên giường đầu tiên hôm đó, lúc cậu bảo Úc Đình Chi là lên giường đi, Úc Đình Chi lại dẫn cậu đến phòng ngủ khác chứ không phải là phòng ngủ chính.
Ban đầu cậu còn tưởng là vì thói quen cá nhân của Úc Đình Chi, nên vừa nãy cậu mới lựa chọn ngủ trưa ở phòng ngủ phụ, rồi mới nhìn thấy những bức tranh kia.
“Anh làm chuyện này khi nào thế?” Tâm trạng kinh ngạc trong lòng Mạnh Trì bình ổn lại, bắt đầu tò mò, “Anh cũng đừng nói cho em là trước cả khi em biết anh đấy.”
Úc Đình Chi cười khẽ lắc đầu: “Sau khi em làm người mẫu cho Xà Sơn.”
Bức ảnh này màu sắc diễm lệ, phía trên còn rất mới, nhìn ra được cũng không phải đã có từ lâu. Nên dù Mạnh Trì nhận ra đây là ảnh chụp 7 năm trước của mình, cậu cũng không nghĩ là do Úc Đình Chi bảy năm trước làm ra.
Dù sao thì, khi đó họ vẫn là những người xa lạ.
Mạnh Trì gật đầu, nghiêng người nhìn thoáng qua Úc Đình Chi, bỗng vòng hai tay qua cổ anh, mặt mày mỉm cười nói: “Thầy Úc à, thì ra anh thích em đến vậy, mỗi ngày đi ngủ đều phải nhìn ảnh của em.”
Thấy vẻ mặt cậu sung sướng, chút u uẩn trong lòng Úc Đình Chi tản đi, anh mỉm cười gật đầu: “Ừm, rất thích em, mỗi ngày mở mắt đều muốn nhìn thấy em.”
Bị lời tâm tình nói đến mức tim đập bình bịch, Mạnh Trì “chậc” một tiếng, nhướng mày hỏi: “Anh là đang mời em đến sống chung với anh đó à?”
Úc Đình Chi không nghĩ đầu óc cậu lại xoay chuyển nhanh đến vậy, cười một tiếng sau đó gật đầu: “Nếu em bằng lòng.”
–
Tất nhiên là Mạnh Trì không thật sự ở chung với Úc Đình Chi luôn, dù sao bên phía sư phụ cũng không dễ giải thích. Chẳng qua mấy ngày tới cậu đều ở lại chỗ của anh. Mỗi sáng Úc Đình Chi sẽ lái xe đưa cậu đến quán trà Du Nhiên, sau đó tan tầm lại đến đón cậu.
Thật lòng mà nói, mỗi ngày ngủ dậy mở mắt ra là đối mặt với chính mình năm 17 tuổi rất là mất tự nhiên, nhưng lần nào nhìn thấy bức ảnh này, Mạnh Trì cũng sẽ nhớ đến bức tranh trong phòng kia, chút mất tự nhiên trong lòng đều không tính là gì so với cảm động và vui sướng cả.
Sau khi nghỉ ngơi hai ngày thì Mạnh Trì đã tốt hơn nhiều, có thể chăm chú làm việc, cũng có thể phối hợp với Xà Sơn quay phim tuyên truyền.
Về việc tuyên truyền, sau khi xem qua bản kế hoạch, Mạnh Trì đã giao chuyện này cho ekip của Xà Sơn. Cậu tin tưởng năng lực chuyên môn của người này, ngoại trừ thừa nhận khả năng chụp ảnh của Xà Sơn ra, còn là vì cậu biết nhà Xà Sơn mở công ty giải trí, trong giới giải trí rất có danh tiếng, sản xuất nhiều bộ phim hot. Bộ phim thần tượng mà Giang Hồng xem đến mức khóc như mưa kia là do công ty nhà hắn quay.
Hai trợ lý mà Xà Sơn mang đến cũng rất chuyên nghiệp, không chỉ xây dựng phương án tuyên truyền tốt mà còn căn cứ vào tình hình hiện tại của quán trà mà đưa ra không ít đề xuất hữu ích. Ví dụ như có thể thay đổi trang trí trong cửa hàng sao cho phù hợp với không khí trẻ trung hơn một chút. Mạnh Trì tự mình pha những loại trà trái cây kia cũng có thể thêm vào menu để bán, mở rộng doanh số. Cũng có thể làm một ít túi trà khô đặc trưng của cửa hàng để bán riêng lẻ, hoặc bán với dạng quà tặng kèm khi mua trà ở quán. Thậm chí có thể mở cửa hàng trực tuyến, tăng kênh bán hàng.
Nghe xong, Mạnh Trì không khỏi cảm thán: “Đây đâu phải là quay phim tuyên truyền, đây là cải cách rồi.”
“Nếu đã đồng ý giúp cậu tuyên truyền, nhất định không thể tuỳ tiện cho xong được.” Xà Sơn nói, “Tôi cũng không phải người vô trách nhiệm.”
Mấy ngày nay hầu như Xà Sơn đều có mặt ở quán trà, đúng là rất có trách nhiệm, thậm chí còn có hơi quá tận tâm, hắn còn muốn mở rộng nội dung tuyên truyền, ngoại trừ giới thiệu quán trà Du Nhiên ra, còn muốn giới thiệu một ít những đặc sắc về trà, làm thành một bộ phim tài liệu ngắn.
“Cậu cũng không thể chỉ dựa vào lần tuyên truyền này mà ăn cả đời được đúng không?” Xà Sơn nói, “Những thước phim sau này đăng lên làm truyền thông, hay là kinh doanh online đều có thể dùng đến, coi như là tuyên truyền văn hoá trà một chút.”
“Này có quá phiền phức không?” Mạnh Trì có hơi chần chờ.
Thật ra trong lòng cậu tán thành ý tưởng của Xà Sơn, chỉ là chuyện quay phim tuyên truyền lúc trước vốn chỉ là thoả thuận miệng giữa Xà Sơn và Dương Tự Nhạc. Tuy rằng sau này Mạnh Trì làm người mẫu cho hắn không nhận thù lao, nhưng Xà Sơn cũng đã bỏ ra mười vạn mua hết số trà khô kia.
Lần quay phim này hoàn toàn là lao động tự nguyện, Xà Sơn có thể nghiêm túc làm tạo ra một ít trào lưu đã là quá nể mặt rồi. Nếu làm huy động quá lớn, Mạnh Trì có hơi ngượng ngùng.
Nhưng chút ngượng ngùng này khi biết được Xà Sơn đề xuất tăng thêm địa điểm quay, mà điểm dừng chân đầu tiên là ở Phúc Châu thì đã tan thành mây khói.
Uổng cho cậu nghĩ nhiều, hai ngày trước Dương Du Nhiên ở nhà nhàn rỗi đã nhận công việc, chính là quay một chương trình tạp kỹ âm nhạc ở Phúc Châu.
Có lẽ là Xà Sơn và Dương Du Nhiên gần như không có được kết quả tốt, chỉ có thể tiếp tục mượn việc tuyên truyền cho quán trà Du Nhiên để lấy cớ nói chuyện với cô. Dù sao cũng là quan trà nhà mình, Dương Du Nhiên cũng không thể mặc kệ không hỏi.
Mạnh Trì hiểu được tâm tư của Xà Sơn, cũng không từ chối nhiều nữa, chỉ là đề xuất một phần chi phí cho lần quay này sẽ do quán trà Du Nhiên trả. Tâm tư Xà Sơn không có ở đây, tất nhiên là cứ thế đáp ứng.
Buổi tối ở trong tiệm, Dương Tự Nhạc nghe Mạnh Trì nói chuyện này, bèn lập tức muốn đi cùng.
Còn hai tuần nữa là thi đại học, không có kiến thức gì mới cả, nhà trường cũng không yêu cầu học sinh phải bắt buộc đến trường như trước, học sinh có thể làm đơn xin tự học ở nhà, không cần đến trường báo danh.
Khoảng thời gian này Dương Tự Nhạc không đi học mấy, thường xuyên cầm sách ngồi trong cửa hàng. Ngoài mặt là đang ôn tập, trên thực tế là nghe lỏm Xà Sơn và trợ lý nói đến chuyện quay phim, còn học được không ít kinh nghiệm tuyên truyền từ họ.
Chuyện này Mạnh Trì có thể nhắm một mắt mở một mắt cho qua, nhưng bây giờ mà dẫn theo Dương Tự Nhạc đi ra ngoài quay phim, tuyệt đối không thể nào.
Đối với việc này Dương Tự Nhạc rất chi là buồn bực, ngay cả loại lời “Ôn tập cái rắm gì chứ, em nhất định không thi được” cũng nói ra.
Mạnh Trì nghe thế nhíu mày, trên mặt lộ ra chút khó chịu cùng tức giận hiếm thấy.
Dương Tự Nhạc: “Em nói không đúng sao? Em học dốt thế nào đâu phải anh không biết.”
Thành tích Dương Tự Nhạc không tốt, quanh năm cứ chờn vờn ở mức trung bình thấp. Có lẽ hắn trời sinh không ngấm nổi việc học, cũng có lẽ là do hắn không quan tâm đến việc học, tóm lại thành tích bây giờ, thi đỗ đại học lý tưởng là chuyện vô cùng khó khăn.
Mạnh Trì nhìn hắn hai giây, thở dài, nói một câu “Cậu đi theo anh vào đây”, rồi xoay người đi vào trong viện.
Dương Tự Nhạc không tình nguyện đi theo. Lúc này trời đã tối, trong viện không có ai, Mạnh Trì tuỳ tiện tìm một bàn trà trống ngồi xuống, gọi Dương Tự Nhạc ngồi bên cạnh mình.
“Anh lại muốn rót canh gà cho em đấy à?” Dương Tự Nhạc nói.
*canh gà: chính là “chicken soup for the soul”, là những bài học cuộc sống khuyên mỗi người tin ở chính mình, nỗ lực blabla rồi sẽ có được kết quả xứng đáng.
Mạnh Trì cười: “Anh muốn rót, cậu không uống thì có tác dụng rắm gì chứ!”
Dương Tự Nhạc từ chối cho ý kiến, Mạnh Trì suy nghĩ một chút bèn nói: “Anh biết cậu đang nghĩ gì, cậu cảm thấy cậu sẽ không thi đỗ, bây giờ tốn tâm sức đi đọc sách cũng chỉ là lãng phí thời gian, không bằng dành thời gian này đi làm chuyện cậu cảm thấy có tác dụng, đi theo anh Mập và Tiếu Dĩnh một lần, nói không chừng còn có thể học được không ít kinh nghiệm, có ích rất nhiều cho tài khoản weibo của mình.”
Dương Tự Nhạc gật đầu: “Không phải sao?”
Mạnh Trì nhìn hắn một cái, không trả lời mà hỏi ngược lại: “Sau đó thì sao?”
Dương Tự Nhạc: “Sau đó có thể khiến cho cửa hàng làm ăn tốt hơn này.”
Mạnh Trì cười thành tiếng: “Thật sự dễ dàng như vậy sao?”
Biểu cảm trên mặt Dương Tự Nhạc dần dần trở nên ưu sầu, hắn đương nhiên biết không dễ dàng, cho nên mới muốn học thêm chút, cọ thêm chút nhiệt độ của Xà Sơn.
“Bây giờ, cậu có thể lợi dụng nhiệt độ của Xà Sơn, lợi dụng quan hệ của anh ta, nhưng sau đó thì sao?” Mạnh Trì tiếp tục nói, “Xà Sơn sẽ luôn giúp cậu ư? Anh ta không giúp cậu, cậu đi đâu để tìm một ngọn núi tiếp theo?”
Dương Tự Nhạc càng nhíu mày chặt hơn, hắn nhìn Mạnh Trì, không phục nói: “Chuyện này ai biết được, lần này chúng ta cọ được nhiệt độ nhất định, nhân lúc rèn sắt khi còn nóng, thể nào cũng sẽ có cơ hội khác.”
“Hơn nữa, không phải Xà Sơn muốn theo đuổi chị gái em sao? Nói không chừng sau này em còn là em vợ của anh ta đấy, sao anh ta có thể không giúp em được?”
Mạnh Trì: “…”
“Tên nhóc cậu nghĩ nhiều rồi, nhưng chị cậu biết cậu cứ thế “gả” chị ấy cho Xà Sơn chưa?”
Dương Tự Nhạc bĩu môi làm lơ cậu.
“Cậu cũng biết Xà Sơn vì theo đuổi chị Nhiên nên mới tình nguyện giúp chúng ta, nhưng nếu anh ta không có hứng thú với chị Nhiên, anh ta sẽ giúp cậu ư?”
“Này không phải còn có anh sao, Xà Sơn với thầy Úc không phải là bạn tốt à?”
Mạnh Trì: “…”
Dương Tự Nhạc thấy biểu cảm không nói gì của cậu, lập tức nói: “Anh đừng có mà nói nếu lỡ anh với thầy Úc chia tay đấy nhé?”
Mạnh Trì: “…”
Mạnh Trì tức giận nổ cả phổi, môi giật giật nhưng cũng chỉ nói một câu “Cũng không phải không có khả năng này”.
Dương Tự Nhạc: “…”
Hai người nói chuyện quá chăm chú, thế nên không nhận ra đằng sau có người đến gần, tiếng bước chân rất khẽ chìm trong tiếng đàn tranh du dương trong cửa hàng.
Úc Đình Chi nghe được những lời này bỗng dừng bước, không đi tiếp nữa.
–
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất