Chương 34: Phiên Ngoại 2
Ngọc Đế mỗi ngày đều cật lực chạy trốn thứ gì đó, nay trốn chỗ này mai lại ngốc ở chỗ kia. Hễ cứ như vậy, Tây Vương Mẫu sẽ đại giá quang lâm, toàn thân hừng hực sát khí kéo cổ áo của tên nào đấy run cầm cập trốn dưới gầm giường, thuần thục vác lên vai, vừa nện bước chân vừa không quên đánh hai ba cái trừng phạt cái mông nhỏ của tên nào đấy.
Rầm...
Đại môn nặng nề khép lại, lam y nam tử sắc mặt đen kịt như đít nồi, hắn quăng mạnh người đang không ngừng vùng vẫy trên vai lên giường, đầu gối chống lên giường theo, thô bạo xả từng lớp vải vóc trên người kia xuống ném dưới chân.
Tây Vương Mẫu cười lạnh " Ngươi cảm thấy có ta còn chưa đủ thoả mãn? Hay là ngươi chê bảy đứa nhỏ là quá ít cho ngươi rồi, Tiên Đế? "
Ngọc Đế cầm lại còn sót lại mảnh vải che thân, mặt mài tức khắc xanh lét.
Tên cẩu đồ vật này dám làm chuyện cầm thú với y, không những vậy còn dùng phương thức ác liệt bắt ép y sinh con cho hắn. Chuyện này vốn dĩ đã trôi qua rất lâu, nay hắn lại khơi lại làm y không thể không nổi giận lên.
Người xưa có câu giận quá mất khôn, Ngọc Đế bị nóng giận trước mắt làm lu mờ lí trí, nghiến răng tung ra một cước đạp ngã Tây Vương Mẫu lăn xuống giường.
" Thoả mãn? Bằng thứ đồ vật ghê tởm giữa chân ngươi đủ thoả cho ta sao? Haha Tây Vương Mẫu, ngươi cũng quá đề cao bản thân rồi, thật không biết là ai cho ngươi tự tin vậy a? " Ngọc Đế gom lại nội y còn sót lại, thong thả ngồi dậy châm biếm nam nhân ngồi bệt bên dưới.
Tây Vương Mẫu giận quá hoá cười, hắn chậm rãi đứng dậy, phủi nhẹ bụi đất bám trên người, hắn lôi kéo khoé miệng, từng bước một thật thận trọng đi tới chỗ Ngọc Đế.
Vươn tay tới chính là đem miệng Ngọc Đế lấp kín lại, Tây Vương Mẫu dựa vào thực lực bản thân lần nữa đẩy ngã y lên giường.
Hắn lược bỏ nét mặt sợ sệt của y, một tay đem hai tay y cố định trên đỉnh đầu, tay còn lại không quên trượt vào bên trong lớp nội y mỏng tanh.
Tây Vương Mẫu cảm thụ da thịt mềm mại mát lạnh dưới tay, con ngươi lạnh lẽo thêm vài phần xem người nằm bên dưới thân.
" Ngọc Đế, ta có thể thoả mãn đủ ngài hay không? Chờ một lát ngài liền biết được đáp án ngay thôi "
Dứt lời, chút vải vóc cuối cùng trên người y " phanh " một tiếng nát vụn trên tay Tây Vương Mẫu.
Ngọc Đế mất đi lớp vải che chắn, co lại thân thể gầy gò, giương mắt lên giận dữ trừng lại hắn.
" Ngươi đừng quá đáng "
Tây Vương Mẫu còn để bụng chút trò doạ khỉ này của y sao? Mặc kệ Ngọc Đế có giãy dụa không chịu hợp tác thế nào, hắn vẫn một bộ bình thản bẻ ra hai chân y, đem nơi nhạy cảm xấu hổ nhất của Ngọc Đế phơi bày trước mắt.
Nam căn yếu ớt không có bao khí thế như chủ nhân nó, dưới cái nhìn nóng bỏng của Tây Vương Mẫu run rẩy miễn cưỡng đứng dậy.
" Quá đáng? " Tây Vương Mẫu lấy chút dịch rỉ ra từ nam căn Ngọc Đế, vét chút ít ỏi đó gom lại bên ngoài miệng huyệt, lại nói cái miệng nhỏ phía dưới này thực sự thành thật hơn miệng phía trên y nhiều, hắn chỉ đơn giản vờn bên ngoài thôi đã tự động bài bố ra dịch nhầy tự bôi trơn rồi.
Tây Vương Mẫu cong môi cười, nhấn nhấn một chút mới cho vào một ngón tay rồi lại hai ngón làm dạo đầu khuyếch trương " Ta lại không nghĩ vậy, mặc kệ ngài có phủ nhận bao nhiêu thì thân thể ngài trả lời luôn là thành thật nhất "
" Ưm... Nói bậy... " Ngọc Đế nắm chặt góc chăn trong tay, mạnh mẽ muốn khép chặt hai chân lại, đáng tiếc sức lực so với Tây Vương Mẫu còn kém xa.
Giằng co một hồi, người ăn mệt cuối cùng chỉ có Ngọc Đế một người.
Tây Vương Mẫu chẳng mất tí sức nào kéo hai chân mềm nhũn như cọng búng Ngọc Đế tách ra quấn bên hông hắn, vốn dĩ duỗi tay ra là có ý tốt muốn vén tóc rũ trước trán y ra sau mang tai, nhưng Ngọc Đế là tên cứng mềm không ăn, thà nghiêng đầu một bên cũng không chịu để hắn chạm tới.
Hắn tay dừng lại ở khoảng không chơi vơi một lúc, nam nhân này chính là luôn một dáng khó ưa như vậy.
Khẽ lắc đầu tự cười khổ, Tây Vương Mẫu nâng tay áo ôn nhu lau đi hàng nước mắt chảy xuống một bên má Ngọc Đế.
Ta có tình, ngươi lại cố tình làm bộ không biết, ngươi nói xem ta nên làm thế nào với ngươi đây?
" A Nhân, ngươi tại sao vẫn luôn cứng rắn không chịu hiểu lòng ta vậy?" Tây Vương Mẫu cũng không phải là người không tim không phổi, người hắn tâm tâm niệm niệm yêu luôn một bộ chết cũng không để ý hắn, ngươi nói xem hắn sẽ không đau sao?
Ngọc Đế nghiêng đầu một bên, trên má " lộp bộp " rơi xuống hai ba giọt nước mắt nóng rát, y đưa tay lên sờ, quay đầu lại kinh ngạc không thôi.
Nam nhân kia luôn tàn nhẫn quyết đoán vậy mà sẽ có một ngày khóc vì y sao?
Lần đầu tiên Ngọc Đế lâm vào cảnh bối rối không biết nên làm sao, y run tay chạm nhẹ lên gò má gầy gò không có lượng thịt của nam nhân.
" Ngu ngốc, ngươi khóc cái gì? Bổn toạ lệnh cho ngươi không được khóc, có nghe hay không? "
Bộ dạng chật vật này của Ngọc Đế chọc Tây Vương Mẫu đang khóc ngon lành cũng phải dừng lại bật cười, tìm hết Tam Giới chả tìm được người thứ hai dùng phương thức doạ dẫm để dỗ người thế này đâu.
Ngọc Đế bị cười nhạo, đỏ mặt rần rần, véo một cái lên má hắn " Không cho ngươi cười "
Tây Vương Mẫu bị người véo đỏ má vẫn không giận ngược lại còn cười khúc khích trông vô cùng thích thú, ôm người nọ lên khoá chặt trong lòng chết cũng không buông tay ra.
" A Nhân, vậy là ngươi có thích ta phải không? " Hắn nén kích động điên cuồng hôn người ở trong lòng đến tắt thở mới thôi, cọ cọ ở hổm cổ y rầm rì rầm rì.
Ngọc Đế bị hắn phiền muốn chết, ghét bỏ không chịu nhận " Ngươi xấu muốn chết, ai thèm thích ngươi "
Tây Vương Mẫu bĩu môi, nam nhân này mở miệng ra chính là để chọc người giận sôi máu, chết cũng không bỏ được thói mạnh miệng.
Nhưng hắn mới không dễ dàng chịu thua y như vậy.
" A Nhân... A Nhân, ta yêu ngươi, yêu ngươi nhất, người yêu ngươi nhất trên đời này chỉ có một mình ta thôi!"
Ngọc Đế bịt chặt hai tai lại, liên tục lắc đầu.
" Câm miệng, đều câm miệng cho ta!!! "
Tây Vương Mẫu nhếch môi, thè lưỡi liếm lên tay y " Nhân Nhân, Tiểu Nhân Nhân của ta, ta chỉ yêu mỗi ngươi thôi "
" Được, được, bổn toạ cũng thích ngươi chịu chưa? " Ngọc Đế bị hắn dày dò không tha, cuối cùng buông hai tay ra, vẫy cờ trắng đầu hàng.
Tây Vương Mẫu híp mắt cười giảo hoạt, thò miệng lại hôn một cái lên má mềm mụp của y, chưa đã thèm liếm liếm mép.
Hắn ghé miệng vào sát bên tai y khe khẽ nói: " Chưa được, ngươi còn phải sinh thêm cho ta Tiểu Bát nữa mới chịu a~ "
Sau đó, ngươi hỏi sau đó thế nào ư? Ha hả tất nhiên chúng ta lại có thêm một giai thoại về Bát Hoàng Tử Thiên Giới rồi hắc hắc.
(*"ω`*)
Rầm...
Đại môn nặng nề khép lại, lam y nam tử sắc mặt đen kịt như đít nồi, hắn quăng mạnh người đang không ngừng vùng vẫy trên vai lên giường, đầu gối chống lên giường theo, thô bạo xả từng lớp vải vóc trên người kia xuống ném dưới chân.
Tây Vương Mẫu cười lạnh " Ngươi cảm thấy có ta còn chưa đủ thoả mãn? Hay là ngươi chê bảy đứa nhỏ là quá ít cho ngươi rồi, Tiên Đế? "
Ngọc Đế cầm lại còn sót lại mảnh vải che thân, mặt mài tức khắc xanh lét.
Tên cẩu đồ vật này dám làm chuyện cầm thú với y, không những vậy còn dùng phương thức ác liệt bắt ép y sinh con cho hắn. Chuyện này vốn dĩ đã trôi qua rất lâu, nay hắn lại khơi lại làm y không thể không nổi giận lên.
Người xưa có câu giận quá mất khôn, Ngọc Đế bị nóng giận trước mắt làm lu mờ lí trí, nghiến răng tung ra một cước đạp ngã Tây Vương Mẫu lăn xuống giường.
" Thoả mãn? Bằng thứ đồ vật ghê tởm giữa chân ngươi đủ thoả cho ta sao? Haha Tây Vương Mẫu, ngươi cũng quá đề cao bản thân rồi, thật không biết là ai cho ngươi tự tin vậy a? " Ngọc Đế gom lại nội y còn sót lại, thong thả ngồi dậy châm biếm nam nhân ngồi bệt bên dưới.
Tây Vương Mẫu giận quá hoá cười, hắn chậm rãi đứng dậy, phủi nhẹ bụi đất bám trên người, hắn lôi kéo khoé miệng, từng bước một thật thận trọng đi tới chỗ Ngọc Đế.
Vươn tay tới chính là đem miệng Ngọc Đế lấp kín lại, Tây Vương Mẫu dựa vào thực lực bản thân lần nữa đẩy ngã y lên giường.
Hắn lược bỏ nét mặt sợ sệt của y, một tay đem hai tay y cố định trên đỉnh đầu, tay còn lại không quên trượt vào bên trong lớp nội y mỏng tanh.
Tây Vương Mẫu cảm thụ da thịt mềm mại mát lạnh dưới tay, con ngươi lạnh lẽo thêm vài phần xem người nằm bên dưới thân.
" Ngọc Đế, ta có thể thoả mãn đủ ngài hay không? Chờ một lát ngài liền biết được đáp án ngay thôi "
Dứt lời, chút vải vóc cuối cùng trên người y " phanh " một tiếng nát vụn trên tay Tây Vương Mẫu.
Ngọc Đế mất đi lớp vải che chắn, co lại thân thể gầy gò, giương mắt lên giận dữ trừng lại hắn.
" Ngươi đừng quá đáng "
Tây Vương Mẫu còn để bụng chút trò doạ khỉ này của y sao? Mặc kệ Ngọc Đế có giãy dụa không chịu hợp tác thế nào, hắn vẫn một bộ bình thản bẻ ra hai chân y, đem nơi nhạy cảm xấu hổ nhất của Ngọc Đế phơi bày trước mắt.
Nam căn yếu ớt không có bao khí thế như chủ nhân nó, dưới cái nhìn nóng bỏng của Tây Vương Mẫu run rẩy miễn cưỡng đứng dậy.
" Quá đáng? " Tây Vương Mẫu lấy chút dịch rỉ ra từ nam căn Ngọc Đế, vét chút ít ỏi đó gom lại bên ngoài miệng huyệt, lại nói cái miệng nhỏ phía dưới này thực sự thành thật hơn miệng phía trên y nhiều, hắn chỉ đơn giản vờn bên ngoài thôi đã tự động bài bố ra dịch nhầy tự bôi trơn rồi.
Tây Vương Mẫu cong môi cười, nhấn nhấn một chút mới cho vào một ngón tay rồi lại hai ngón làm dạo đầu khuyếch trương " Ta lại không nghĩ vậy, mặc kệ ngài có phủ nhận bao nhiêu thì thân thể ngài trả lời luôn là thành thật nhất "
" Ưm... Nói bậy... " Ngọc Đế nắm chặt góc chăn trong tay, mạnh mẽ muốn khép chặt hai chân lại, đáng tiếc sức lực so với Tây Vương Mẫu còn kém xa.
Giằng co một hồi, người ăn mệt cuối cùng chỉ có Ngọc Đế một người.
Tây Vương Mẫu chẳng mất tí sức nào kéo hai chân mềm nhũn như cọng búng Ngọc Đế tách ra quấn bên hông hắn, vốn dĩ duỗi tay ra là có ý tốt muốn vén tóc rũ trước trán y ra sau mang tai, nhưng Ngọc Đế là tên cứng mềm không ăn, thà nghiêng đầu một bên cũng không chịu để hắn chạm tới.
Hắn tay dừng lại ở khoảng không chơi vơi một lúc, nam nhân này chính là luôn một dáng khó ưa như vậy.
Khẽ lắc đầu tự cười khổ, Tây Vương Mẫu nâng tay áo ôn nhu lau đi hàng nước mắt chảy xuống một bên má Ngọc Đế.
Ta có tình, ngươi lại cố tình làm bộ không biết, ngươi nói xem ta nên làm thế nào với ngươi đây?
" A Nhân, ngươi tại sao vẫn luôn cứng rắn không chịu hiểu lòng ta vậy?" Tây Vương Mẫu cũng không phải là người không tim không phổi, người hắn tâm tâm niệm niệm yêu luôn một bộ chết cũng không để ý hắn, ngươi nói xem hắn sẽ không đau sao?
Ngọc Đế nghiêng đầu một bên, trên má " lộp bộp " rơi xuống hai ba giọt nước mắt nóng rát, y đưa tay lên sờ, quay đầu lại kinh ngạc không thôi.
Nam nhân kia luôn tàn nhẫn quyết đoán vậy mà sẽ có một ngày khóc vì y sao?
Lần đầu tiên Ngọc Đế lâm vào cảnh bối rối không biết nên làm sao, y run tay chạm nhẹ lên gò má gầy gò không có lượng thịt của nam nhân.
" Ngu ngốc, ngươi khóc cái gì? Bổn toạ lệnh cho ngươi không được khóc, có nghe hay không? "
Bộ dạng chật vật này của Ngọc Đế chọc Tây Vương Mẫu đang khóc ngon lành cũng phải dừng lại bật cười, tìm hết Tam Giới chả tìm được người thứ hai dùng phương thức doạ dẫm để dỗ người thế này đâu.
Ngọc Đế bị cười nhạo, đỏ mặt rần rần, véo một cái lên má hắn " Không cho ngươi cười "
Tây Vương Mẫu bị người véo đỏ má vẫn không giận ngược lại còn cười khúc khích trông vô cùng thích thú, ôm người nọ lên khoá chặt trong lòng chết cũng không buông tay ra.
" A Nhân, vậy là ngươi có thích ta phải không? " Hắn nén kích động điên cuồng hôn người ở trong lòng đến tắt thở mới thôi, cọ cọ ở hổm cổ y rầm rì rầm rì.
Ngọc Đế bị hắn phiền muốn chết, ghét bỏ không chịu nhận " Ngươi xấu muốn chết, ai thèm thích ngươi "
Tây Vương Mẫu bĩu môi, nam nhân này mở miệng ra chính là để chọc người giận sôi máu, chết cũng không bỏ được thói mạnh miệng.
Nhưng hắn mới không dễ dàng chịu thua y như vậy.
" A Nhân... A Nhân, ta yêu ngươi, yêu ngươi nhất, người yêu ngươi nhất trên đời này chỉ có một mình ta thôi!"
Ngọc Đế bịt chặt hai tai lại, liên tục lắc đầu.
" Câm miệng, đều câm miệng cho ta!!! "
Tây Vương Mẫu nhếch môi, thè lưỡi liếm lên tay y " Nhân Nhân, Tiểu Nhân Nhân của ta, ta chỉ yêu mỗi ngươi thôi "
" Được, được, bổn toạ cũng thích ngươi chịu chưa? " Ngọc Đế bị hắn dày dò không tha, cuối cùng buông hai tay ra, vẫy cờ trắng đầu hàng.
Tây Vương Mẫu híp mắt cười giảo hoạt, thò miệng lại hôn một cái lên má mềm mụp của y, chưa đã thèm liếm liếm mép.
Hắn ghé miệng vào sát bên tai y khe khẽ nói: " Chưa được, ngươi còn phải sinh thêm cho ta Tiểu Bát nữa mới chịu a~ "
Sau đó, ngươi hỏi sau đó thế nào ư? Ha hả tất nhiên chúng ta lại có thêm một giai thoại về Bát Hoàng Tử Thiên Giới rồi hắc hắc.
(*"ω`*)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất