Chúng Ta Thích Nhau Nhưng Không Nói

Chương 39

Trước Sau
“Rồi chúng ta bây giờ phải làm gì?”, Diễm Tiên nằm dài chán chường, nguyên cả ngày chỉ có khúc đi xe đạp là còn thư giãn, khá đúng với bản chất của chuyến đi chơi. Nhưng từ đó đến giờ chỉ có ăn, ngủ và tham gia một vài hoạt động thể thao ngoài trời như đánh cầu lông thôi.

“Trời tối rồi, đi đánh răng rồi đi ngủ thôi. Chứ cậu còn muốn như nào nữa”, Cao Dương đáp lại, ngừng một lúc rồi nói tiếp, “Nếu thấy không thoải mái thì tí tụi mình sẽ đi dạo tí cho khuây khỏa rồi vào ngủ được không?”

“Nghe được đó, có mấy ngày nghỉ thôi, phải cố tận hưởng hết nó chứ”, Diễm Tiên thích thú.

“Ừm, với lại cậu không cần phải sốt ruột. Mai chẳng phải chúng ta sẽ đi chèo thuyền cùng với nhóm kia sao”, Lạc Vân nhìn vào màn hình điện thoại coi lịch sắp xếp hoạt động giải trí mấy ngày này và thông báo nó cho mọi người.

Lịch được nhóm kia soạn ra xong gửi tới. Nếu thấy không hợp lí chỗ nào thì báo lại để họ có những chỉnh sửa cho phù hợp với hai bên.

Đột nhiên Diễm Tiên bật lên chế độ người hâm mộ phim kịch tính, “Ồ, chu đáo đó. Mà các cậu nói xem, ngày mai có phải sẽ có tình tiết hãm hại rồi đẩy nhau xuống nước không. Giống mấy bộ phim cung đấu ấy, tớ thấy mấy bà cô trong đó diễn đỉnh lắm. Mặt vì ghen ghét nên méo xẹo thấy rõ luôn”

Cả nhóm xua tay nói rằng điều đó sẽ không xảy ra đâu, cùng lắm cảnh tượng lúc đó sẽ là những chú cá bị đuối nước thôi. Bởi vì…

“Chúng ta đều biết bơi”

Nếu may mắn sẽ không bị chuột rút và cá vẫn bơi được.

“Lâu rồi tớ chưa có bơi, tới lúc đó tớ sẽ mặc áo phao”, Diễm Tiên hợm hĩnh nói.

Cao Dương nheo mắt nhìn cô có chút bất lực, “Tất cả đều phải mặc để đảm bảo an toàn chứ không riêng mỗi cậu. Chẳng lẽ đám người còn lại là bảo vệ còn cậu là công chúa rậm rạp hay sao”



Diễm Tiên không vui hạ tông giọng xuống hỏi, “Sao cậu dám nói tớ như vậy?”



Vào 6 năm về trước, khi ấy còn đang học cấp 2, ấn tượng của Cao Dương đối với Diễm Tiên về lần đầu tiên gặp là một cô nàng lắm lông, khí thế như sư tử đói. Đứng ra khoác vai bảo vệ Phi Vũ và hăm dọa đám con trai không được bắt nạt người đàn ông của cô nữa.

Vậy nên hồi đó cậu cứ tưởng Diễm Tiên và Phi Vũ là một cặp đôi yêu nhau nồng cháy. Cho đến khi vô hội nhóm, Cao Dương vẫn không biết gì về danh tính của Phi Vũ cả.

Bỗng nhiên một ngày, hình như là hôm đó. Lần đầu tiên Phi Vũ tới tháng hay sao ấy. Máu chảy ra rất nhiều, Cao Dương nếu trước đó không được học về giới tính thì chắc tưởng rằng, cô bị rách chỗ hiểm.

“Cậu là nữ sao?”, ở trong trường hợp này mấy ai bình tĩnh được như cậu bạn. Nhưng vẻ mặt vẫn có đôi phần nghi ngờ nhân sinh.

Phi Vũ thì dựa vào kinh nghiệm ứng biến cỏn con để thoát kiếp, tuy vậy những câu bào chữa rất non dại. Người trong cuộc nghe còn chả tin.

“Tớ dấu con gà trong háng. Mà hình như nó nóng quá, tự cắt tiết ngay trong quần tớ đó hahaha”

Cao Dương tất nhiên là không tin ba cái trò bịp bợm này.

Nhận thấy tình hình bất ổn Lạc Vân khuyên mềm mỏng. Còn Diễm Tiên ngồi kế bên nâng ánh mắt sắc lẹm lên, sau đó là màn cảnh cáo Cao Dương cấm tiết lộ việc đó cho ai rồi.

Và cuối cùng là Phi Vũ, cô khóc hết nước mắt trông rất đáng thương, nhưng thật ra là đang đóng kịch.



Không có lòng vòng nhiều, Cao Dương nói luôn.

“Tưởng gì, tớ thoáng lắm. Bí mật này tớ sẽ giữ cho cậu nhé. Nhưng mà hội của các cậu phải có thêm tớ và tin tưởng tớ tuyệt đối”

Thật may là họ đã chơi với nhau, cả nhóm cũng là những người kín tiếng nên đã qua hơn 6 năm nay mọi chuyện vẫn ổn và an toàn như vậy.



Trở về với câu hỏi lắm lông, ngày xưa ở một trận đấu võ mồm với đối thủ không đội trời chung khi đó, do chuyện qua lâu nên cũng không nhớ rõ là người nào. Chỉ biết lúc đó Phi Vũ đưa ra kiến nghị cho cô bạn Diễm Tiên đi mua lông về gắn vào nách, cằm nhìn cho oai phong giống dân giang hồ.

Cảnh đó khắc sâu vào bộ não của Cao Dương khiến anh nhớ mãi để khi có chuyện gì đó xảy ra sẽ chọc tức Diễm Tiên.

“Được thôi, mai bổn cung sẽ đích thân ra tay xử lí con nô tỳ xấc xược này”, Diễm Tiên quay qua nhìn Cao Dương như đang hăm dọa con mồi của mình.

“Cứ việc ra tay đi, công chúa này mà đấu được với ai”

Một giọng nói vang lên ngăn hai cậu ấy lại, “Thôi được rồi các cậu. Tớ muốn đi ngủ”, Lạc Vân nài nỉ với giọng uể oải mất sinh lực.

Phi Vũ sau đó biết ý nói nhỏ, “Suỵt, cậu ấy ngủ rồi”

Tắt đèn đi, mọi thứ trở về với màn đêm tối.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau