Chúng Ta Thích Nhau Nhưng Không Nói
Chương 48: Lời từ biệt
“Aaa, mấy…mấy người tránh ra. Đừng ăn thịt tôi”, Đức Huy cùng Lập Tân ôm nhau gào lên thảm thiết.
Nhất cử nhất động đều mang vẻ cầu xin thống khổ.
Đám diễn viên giả không biết có nên dừng lại hay không. Đây là hai vị khách phản ứng dữ dội nhất từ trước tới giờ. Họ hoang mang nhìn nhau.
Sau đó, một vị diễn viên thì thầm với người bạn của mình, “Hai cậu bé đó bị sao thế. Chẳng phải đã biết trước rồi sao?”
“Tôi nghĩ là hai cậu ấy đang cố gắng diễn lại với chúng ta đó”, lời suy diễn cực kì nhập tâm cùng năng lượng tràn đầy của hai cậu bạn đã khơi gợi lên ngọn lửa diễn xuất trong họ. Hiếm khi thấy có người nhiệt tình như vậy nên họ quyết đi tới cùng.
Ở phía ngoài này, Vũ Quân tò mò hỏi thử thách chỉ có nội dung vượt ra ngoài hang động thôi sao.
Nếu thế cũng quá đơn giản quá đi.
Lời hồi đáp của diễn viên nọ như sau, “Tên chương trình này là “Cuộc sống của con mồi”. Vì vậy các du khách được tận hưởng trọn gói việc làm con mồi cho một bộ lạc nguy hiểm trong một ngày sẽ ra sao. Khâu đầu tiên sẽ là săn mồi, như các cậu đã trải nghiệm, đó là thuốc mê”
Diễn viên kế bên bổ trợ cho lời nói tiếp theo, “Kế tiếp họ sẽ được mang về hang và trói ở dưới đó. Cuối cùng là treo mỗi người lên một cái thanh đặt trên ngọn lửa giả. Giống nấu chín họ ấy”
“Ôi trời”, Phi Vũ kinh ngạc, thắc mắc trên đời này còn có loại hình kinh doanh độc đáo như thế sao.
Đức Huy đăng kí hay thật, nhóm của tụi cô bị che mờ mắt lúc nào không hay.
Và sự thật Đức Huy cũng là nạn nhân, cậu chỉ vô tình đi qua cổng. Nhận được câu hỏi từ nhân viên nhưng chỉ trả lời qua loa.
Ai ngờ họ duyệt lời nói của anh và cho nhóm một trải nghiệm đáng quên.
Chỉ nhớ khi ấy, cậu đang đi thì bị một ai đó bước ra giữ lại hỏi:
“Này cậu bé gì ơi, cháu cho chú khảo sát một chút nhé”
Đức Huy gật đầu đồng ý, “Vâng, có chuyện gì không ạ?”
“Đầu tiên cháu có thể cho chú biết tên được không?”
“Cháu tên Đức Huy ạ. Nếu chú muốn khảo sát nhiều hơn thì bạn cháu ở ngay phía bên kia”, nói xong, cậu chỉ tay về phía chỗ mọi người đang đứng bàn luận với nhau.
Chú nhân viên gật đầu để ý, sau đó lại hỏi tiếp, “Ồ, vậy cháu có phải người thích sự kịch tính, đam mê những thứ bí ẩn hay không? Dạng mà khiến người khác phải giật thót tim ấy”
Cậu hứng khởi trả lời, “Tất nhiên rồi chú, thanh niên nào trong độ tuổi này đều thích khám phá sự mới lạ, càng giật gân càng cuốn hút. Kể cả bạn cháu họ cũng thích kiểu đó đấy ạ. Ước gì có thể làm gì đó mạo hiểm thì hay biết mấy”
Chú nhân viên đánh hơi được ẩn ý trong lời nói của Đức Huy, nên không nói huỵch toẹt ra làm mất hứng cậu bé. Nên vẫy tay tạm biệt và chúc cậu có một chuyến đi vui vẻ.
Đức Huy cũng chào lại và đi vô rừng sâu. Chỉ có điều cậu không biết ở phía sau. Chú nhân viên đó đã nhanh chóng lấy bút, giấy ra ghi chú lại gửi cho đoàn diễn viên.
Nhưng chưa đi được bao xa, Đức Huy bị chú ấy từ đằng xa chạy tới ngăn cản lại
“Chú quên mất, bạn cháu có ai có tiền sử bị bệnh hay gì không?”
“Không ạ, tất cả đều khỏe mạnh”. Tuy là Tú Như hôm qua có bị gặp một chút sự cố. Nhưng cậu bạn lại thấy cô ta vẫn khỏe khoắn như bình thường.
Liệt vô danh sách không có tiền sử bệnh gì đó chắc không sao.
Mặt chú nhân viên như thư giãn ra, vui vẻ nghĩ:
- Vậy thì tuyệt quá. Phải cho các cậu thanh niên đó trải nghiệm một chuyến đi đáng nhớ tại nơi này mới được.
…
“Đói đói đói”, người dân trong bộ lạc này liên tục dơ mũi giáo lên hô hào khẩu hiệu của người sành ăn.
Lúc Vũ Quân liều mạng đánh lạc hướng bọn họ để giải cứu mọi người. Tuy vậy, hiện thực đã tạt cho anh một gáo nước lạnh, vẫn còn hai người bạn bị kẹt lại.
Lập Tân cùng Đức Huy cảm thấy nuối tiếc vì đã bỏ lỡ cơ hội đó. Hận không thể nhập vào vận động viên thể thao.
Đám người kia lao lên trói con mồi của mình lại chuẩn bị cho bữa tối.
Hai người vì quá run sợ nên lực phản kháng khá yếu, chỉ giãy giụa được một chút.
Lập Tân cùng Đức Huy bị mang cột lên thanh nướng.
Lập Tân mới tò mò hỏi, “Nè, họ không cho chúng ta tắm rửa sạch sẽ hay sao? Nếu vậy thì lối ăn uống cũng bẩn quá đi”
“Tới lúc nào rồi mà cậu còn nói tới chuyện đó nữa. Vấn đề bây giờ là chúng ta sắp bị nướng chín rồi”
Lập Tân bị câu nói của Đức Huy đập tỉnh kéo về hiện tại. Anh bắt đầu sụt sịt:
“Nếu đội giải cứu tới mà cậu còn sống. Hãy nói với gia đình bạn bè của tớ rằng, cái chết không phải là sự kết thúc cả. Linh hồn của tớ sẽ mãi ở bên và bảo vệ cho họ. Và cuối cùng, tớ muốn nói lời tạm biệt với thế giới này”
“Được…nếu tớ mà đi trước, thì cậu gửi cho người thân của tớ những lời y chang như vậy nhé. Thế giới này tươi đẹp như vậy mà”
“Không được, tên khốn cậu đạo văn”
“Đúng là keo kiệt”
Sau đó, cả hai lại tiếp tục trao nhau lời trăng trối, nụ cười bất lực nở trên đôi môi của họ.
“Mà khoan đã, lỡ như chúng ta ra đi cùng một lúc thì sao nhỉ?”
Câu hỏi đánh trúng vào sự sững sờ, Lập Tân ngồi đực ra chỗ đó.
Quả thật trường hợp này anh chưa nghĩ tới, nếu nó xảy ra thì thật tồi tệ.
Vậy nên phương án cuối cùng được đưa ra chỉ còn cầu xin bọn thổ dân và nhờ kẻ sẽ ăn mình gửi lời trăng trối đến mọi người.
Nhất cử nhất động đều mang vẻ cầu xin thống khổ.
Đám diễn viên giả không biết có nên dừng lại hay không. Đây là hai vị khách phản ứng dữ dội nhất từ trước tới giờ. Họ hoang mang nhìn nhau.
Sau đó, một vị diễn viên thì thầm với người bạn của mình, “Hai cậu bé đó bị sao thế. Chẳng phải đã biết trước rồi sao?”
“Tôi nghĩ là hai cậu ấy đang cố gắng diễn lại với chúng ta đó”, lời suy diễn cực kì nhập tâm cùng năng lượng tràn đầy của hai cậu bạn đã khơi gợi lên ngọn lửa diễn xuất trong họ. Hiếm khi thấy có người nhiệt tình như vậy nên họ quyết đi tới cùng.
Ở phía ngoài này, Vũ Quân tò mò hỏi thử thách chỉ có nội dung vượt ra ngoài hang động thôi sao.
Nếu thế cũng quá đơn giản quá đi.
Lời hồi đáp của diễn viên nọ như sau, “Tên chương trình này là “Cuộc sống của con mồi”. Vì vậy các du khách được tận hưởng trọn gói việc làm con mồi cho một bộ lạc nguy hiểm trong một ngày sẽ ra sao. Khâu đầu tiên sẽ là săn mồi, như các cậu đã trải nghiệm, đó là thuốc mê”
Diễn viên kế bên bổ trợ cho lời nói tiếp theo, “Kế tiếp họ sẽ được mang về hang và trói ở dưới đó. Cuối cùng là treo mỗi người lên một cái thanh đặt trên ngọn lửa giả. Giống nấu chín họ ấy”
“Ôi trời”, Phi Vũ kinh ngạc, thắc mắc trên đời này còn có loại hình kinh doanh độc đáo như thế sao.
Đức Huy đăng kí hay thật, nhóm của tụi cô bị che mờ mắt lúc nào không hay.
Và sự thật Đức Huy cũng là nạn nhân, cậu chỉ vô tình đi qua cổng. Nhận được câu hỏi từ nhân viên nhưng chỉ trả lời qua loa.
Ai ngờ họ duyệt lời nói của anh và cho nhóm một trải nghiệm đáng quên.
Chỉ nhớ khi ấy, cậu đang đi thì bị một ai đó bước ra giữ lại hỏi:
“Này cậu bé gì ơi, cháu cho chú khảo sát một chút nhé”
Đức Huy gật đầu đồng ý, “Vâng, có chuyện gì không ạ?”
“Đầu tiên cháu có thể cho chú biết tên được không?”
“Cháu tên Đức Huy ạ. Nếu chú muốn khảo sát nhiều hơn thì bạn cháu ở ngay phía bên kia”, nói xong, cậu chỉ tay về phía chỗ mọi người đang đứng bàn luận với nhau.
Chú nhân viên gật đầu để ý, sau đó lại hỏi tiếp, “Ồ, vậy cháu có phải người thích sự kịch tính, đam mê những thứ bí ẩn hay không? Dạng mà khiến người khác phải giật thót tim ấy”
Cậu hứng khởi trả lời, “Tất nhiên rồi chú, thanh niên nào trong độ tuổi này đều thích khám phá sự mới lạ, càng giật gân càng cuốn hút. Kể cả bạn cháu họ cũng thích kiểu đó đấy ạ. Ước gì có thể làm gì đó mạo hiểm thì hay biết mấy”
Chú nhân viên đánh hơi được ẩn ý trong lời nói của Đức Huy, nên không nói huỵch toẹt ra làm mất hứng cậu bé. Nên vẫy tay tạm biệt và chúc cậu có một chuyến đi vui vẻ.
Đức Huy cũng chào lại và đi vô rừng sâu. Chỉ có điều cậu không biết ở phía sau. Chú nhân viên đó đã nhanh chóng lấy bút, giấy ra ghi chú lại gửi cho đoàn diễn viên.
Nhưng chưa đi được bao xa, Đức Huy bị chú ấy từ đằng xa chạy tới ngăn cản lại
“Chú quên mất, bạn cháu có ai có tiền sử bị bệnh hay gì không?”
“Không ạ, tất cả đều khỏe mạnh”. Tuy là Tú Như hôm qua có bị gặp một chút sự cố. Nhưng cậu bạn lại thấy cô ta vẫn khỏe khoắn như bình thường.
Liệt vô danh sách không có tiền sử bệnh gì đó chắc không sao.
Mặt chú nhân viên như thư giãn ra, vui vẻ nghĩ:
- Vậy thì tuyệt quá. Phải cho các cậu thanh niên đó trải nghiệm một chuyến đi đáng nhớ tại nơi này mới được.
…
“Đói đói đói”, người dân trong bộ lạc này liên tục dơ mũi giáo lên hô hào khẩu hiệu của người sành ăn.
Lúc Vũ Quân liều mạng đánh lạc hướng bọn họ để giải cứu mọi người. Tuy vậy, hiện thực đã tạt cho anh một gáo nước lạnh, vẫn còn hai người bạn bị kẹt lại.
Lập Tân cùng Đức Huy cảm thấy nuối tiếc vì đã bỏ lỡ cơ hội đó. Hận không thể nhập vào vận động viên thể thao.
Đám người kia lao lên trói con mồi của mình lại chuẩn bị cho bữa tối.
Hai người vì quá run sợ nên lực phản kháng khá yếu, chỉ giãy giụa được một chút.
Lập Tân cùng Đức Huy bị mang cột lên thanh nướng.
Lập Tân mới tò mò hỏi, “Nè, họ không cho chúng ta tắm rửa sạch sẽ hay sao? Nếu vậy thì lối ăn uống cũng bẩn quá đi”
“Tới lúc nào rồi mà cậu còn nói tới chuyện đó nữa. Vấn đề bây giờ là chúng ta sắp bị nướng chín rồi”
Lập Tân bị câu nói của Đức Huy đập tỉnh kéo về hiện tại. Anh bắt đầu sụt sịt:
“Nếu đội giải cứu tới mà cậu còn sống. Hãy nói với gia đình bạn bè của tớ rằng, cái chết không phải là sự kết thúc cả. Linh hồn của tớ sẽ mãi ở bên và bảo vệ cho họ. Và cuối cùng, tớ muốn nói lời tạm biệt với thế giới này”
“Được…nếu tớ mà đi trước, thì cậu gửi cho người thân của tớ những lời y chang như vậy nhé. Thế giới này tươi đẹp như vậy mà”
“Không được, tên khốn cậu đạo văn”
“Đúng là keo kiệt”
Sau đó, cả hai lại tiếp tục trao nhau lời trăng trối, nụ cười bất lực nở trên đôi môi của họ.
“Mà khoan đã, lỡ như chúng ta ra đi cùng một lúc thì sao nhỉ?”
Câu hỏi đánh trúng vào sự sững sờ, Lập Tân ngồi đực ra chỗ đó.
Quả thật trường hợp này anh chưa nghĩ tới, nếu nó xảy ra thì thật tồi tệ.
Vậy nên phương án cuối cùng được đưa ra chỉ còn cầu xin bọn thổ dân và nhờ kẻ sẽ ăn mình gửi lời trăng trối đến mọi người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất