Chúng Ta Thích Nhau Nhưng Không Nói
Chương 63: Thứ kì lạ
Đêm đó Vũ Quân chúc Phi Vũ ngủ ngon rồi cuộn tròn người trong sung sướng thiếp đi.
Đồng hồ kêu tích tắc, đến gần hơn nửa đêm, Phi Vũ miệng khô khốc, khàn đặc cả giọng lết xuống tìm nước uống.
Trong cơn mê vừa tỉnh, cô loạng choạng đi thì vấp phải chân giường của Vũ Quân mà té đè lên người anh.
Phi Vũ lẩm bẩm hai chữ xin lỗi rồi đứng dậy. Cân nặng của cô không có bao nhiêu, cú đè lên chỉ đủ sức làm anh tỉnh giấc chứ không gây hại gì.
Anh lờ mờ tỉnh giấc chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, “Cậu sao thế Phi Vũ?”, hỏi xong anh thấy cô đi như người mộng du rót nước uống, uống xong thì hai chân bủn rủn khụy luôn xuống sàn.
“Mát quá”, cô ôm mặt sàn đắm đuối nói.
Vũ Quân thấy vậy liền lập tức mở to mắt lao tới, hốt người vừa ôm sàn trong tay lên.
Cảm nhận nhiệt độ của cô nóng ran như muốn đốt cháy quần áo cả hai, đoán rằng cô đã dính bệnh.
Cơ thể cô theo phản xạ tìm sự sống mà ôm trầm lấy anh, đôi tay mò mẫm vào khuôn ngực săn chắc mát mẻ, đầu thì dụi vào hòm cổ anh như tìm được cái tủ lạnh di động.
Mặt anh hơi ửng hồng, hầu kết khẽ chuyển động. Anh tặc lưỡi đặt cô xuống giường, ngón tay trỏ khẽ chạm vào mũi cô.
“Tinh nghịch”
Nói rồi Vũ Quân đi vào nhà tắm lấy khăn ra sấp nước, rồi đắp lên trán cho cô, đứng dậy rót nước xong xuôi đặt lên cái bàn phía trên, phòng khi cô tỉnh dậy muốn uống sẽ có sẵn. Cuối cùng là đo nhiệt độ.
“May mà sốt không cao, nếu không sẽ phải tới bệnh viện gấp”, định bụng sáng sớm mai sẽ đi mua thuốc cho Phi Vũ.
Anh đứng dậy kéo ngăn bàn ra ghi giấy nghỉ phép giúp cô rồi để lại một vài quyển vở bài tập mình đã soạn sẵn để khi nào cô khỏe lại sẽ có cái mà dùng.
Mà trước khi làm điều đó, anh quên mất là cô vì lạnh nên mặc hơi dày có khi làm bệnh nặng hơn. Ít nhất phải để ngực trần chứ, quần thì vẫn nên mặc. Dù biết cô sẽ lạnh nhưng anh đành phải làm vậy thôi.
“Mạo phạm cậu rồi”
Sau khi tạ lỗi xong, anh đi tới kế bên Phi Vũ cởi lớp áo ngoài ra. Còn một lớp bên trong nữa.
“Mặc dày thật đấy”
Cảm thán xong, anh lại tiếp tục gỡ ra thì lại thấy có thêm một lớp hàng rào trắng bao bọc quanh.
“Chậc, cậu chém nhau hay sao mà bọc như bị thương thế này”
Bình thường Vũ Quân hay thấy cô coi phim kiếm hiệp, chắc là thích các diễn viên nhập vai ngầu quá nên bị ảo phim rồi, hóa trang cỡ như vậy đây.
Nhưng mà cái gì nhô ra vậy, anh hơi hốt hoảng, đừng nói là cậu ấy bị thương thiệt nhé.
Mưng mủ rồi mà còn giấu diếm mình nữa.
Nói rồi anh lo lắng gỡ nốt miếng vải đó ra kiểm tra thì phát hiện thứ động trời.
Không phải mủ, mà là thứ gì đó to to, phía trên đính hạt màu hồng phấn, cũng là thứ mà lần đầu tiên trong cuộc đời anh được thấy trực diện như thế.
Vũ Quân tức khắc quay mặt đi, đôi tay run lẩy bẩy thu về. Đứng hình trong giây lát, tiếp theo anh tự véo vào mặt mình một cái thật đau.
“Mau tỉnh lại đi Vũ Quân, cậu bị ảo giác rồi”, trấn an bản thân còn chưa thoát ra khỏi sự kinh hãi, anh quyết định quay lại kiểm chứng thêm một lần nữa.
Sự thật thì vẫn là sự thật, bước chân anh lùi lại về phía sau.
“Mình không mơ… Là con gái”
Cảm xúc của anh lúc này ngập tràn trong mớ hỗn độn.
Nên bất ngờ, nên hét lên vì vui sướng hay nên tức giận đây?
Tất cả câu hỏi bị gạt đi bởi lời nói xuất hiện trong đầu.
- Ngày nào cũng bọc bản thân thành xác ướp, liệu có phải hay không rất mệt?
Vũ Quân sau đó một tay che mắt, tay còn lại trong không trung huơ lấy tấm vải nào đó để đậy lên phần trên của cô.
Xong xuôi, kéo cái ghế ngồi xuống, vốn dĩ định viết giấy nghỉ cho mỗi mình cô. Giờ lại phải viết cho cả hai rồi. Anh sẽ nghỉ một buổi để chăm sóc cô, là con gái dĩ nhiên sẽ có nhiều bất tiện hơn.
Vũ Quân định sẽ giấu nhẹm đi chuyện này, sáng mai mà quấn quýt lên hỏi Phi Vũ thì thế nào cậu ấy cũng sẽ không khỏi bệnh được, hơn thế nữa, có khi Phi Vũ lên cơn điên sau khi biết anh phát hiện bí mật của cô theo cách thức khó có thể chấp nhận.
Nhớ lại buổi tối hôm ấy khi coi phim cùng cô, anh lại ngây ngô mà hỏi địa chỉ tập gym trong khi vừa sàm sỡ con nhà người ta xong.
Lúc này đây, Vũ Quân chỉ muốn vả mình một cái thật đau, thầm chửi bản thân là một tên vô lại. Dù bản thân anh lúc đó thật sự là không biết chuyện gì đang xảy ra.
Nét chữ cương nghị được khắc ra, ngòi bút chuyển động thật nhanh, sau đó là tiếng bấm bút kêu “tạch”, anh giơ tờ giấy lén nhìn. Cuối cùng cũng xong hai bản xin phép hoàn chỉnh.
Đây là lần đầu Vũ Quân viết đơn xin nghỉ đàng hoàng như thế này. Mấy lần trước anh toàn cúp, có khi chỉ nói nhà có việc gấp sẽ dễ dàng được thông qua.
Nhưng anh nghĩ Phi Vũ chắc chắn sẽ không chịu nên đành ngồi xuống viết cho cậu ấy yên tâm vậy.
Tiếp theo đó mà mở máy tính lên học một chút bài của ngày mai, phòng khi cậu ấy không hiểu còn giảng lại.
Tối đó, cả đêm anh không ngủ.
Đồng hồ kêu tích tắc, đến gần hơn nửa đêm, Phi Vũ miệng khô khốc, khàn đặc cả giọng lết xuống tìm nước uống.
Trong cơn mê vừa tỉnh, cô loạng choạng đi thì vấp phải chân giường của Vũ Quân mà té đè lên người anh.
Phi Vũ lẩm bẩm hai chữ xin lỗi rồi đứng dậy. Cân nặng của cô không có bao nhiêu, cú đè lên chỉ đủ sức làm anh tỉnh giấc chứ không gây hại gì.
Anh lờ mờ tỉnh giấc chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, “Cậu sao thế Phi Vũ?”, hỏi xong anh thấy cô đi như người mộng du rót nước uống, uống xong thì hai chân bủn rủn khụy luôn xuống sàn.
“Mát quá”, cô ôm mặt sàn đắm đuối nói.
Vũ Quân thấy vậy liền lập tức mở to mắt lao tới, hốt người vừa ôm sàn trong tay lên.
Cảm nhận nhiệt độ của cô nóng ran như muốn đốt cháy quần áo cả hai, đoán rằng cô đã dính bệnh.
Cơ thể cô theo phản xạ tìm sự sống mà ôm trầm lấy anh, đôi tay mò mẫm vào khuôn ngực săn chắc mát mẻ, đầu thì dụi vào hòm cổ anh như tìm được cái tủ lạnh di động.
Mặt anh hơi ửng hồng, hầu kết khẽ chuyển động. Anh tặc lưỡi đặt cô xuống giường, ngón tay trỏ khẽ chạm vào mũi cô.
“Tinh nghịch”
Nói rồi Vũ Quân đi vào nhà tắm lấy khăn ra sấp nước, rồi đắp lên trán cho cô, đứng dậy rót nước xong xuôi đặt lên cái bàn phía trên, phòng khi cô tỉnh dậy muốn uống sẽ có sẵn. Cuối cùng là đo nhiệt độ.
“May mà sốt không cao, nếu không sẽ phải tới bệnh viện gấp”, định bụng sáng sớm mai sẽ đi mua thuốc cho Phi Vũ.
Anh đứng dậy kéo ngăn bàn ra ghi giấy nghỉ phép giúp cô rồi để lại một vài quyển vở bài tập mình đã soạn sẵn để khi nào cô khỏe lại sẽ có cái mà dùng.
Mà trước khi làm điều đó, anh quên mất là cô vì lạnh nên mặc hơi dày có khi làm bệnh nặng hơn. Ít nhất phải để ngực trần chứ, quần thì vẫn nên mặc. Dù biết cô sẽ lạnh nhưng anh đành phải làm vậy thôi.
“Mạo phạm cậu rồi”
Sau khi tạ lỗi xong, anh đi tới kế bên Phi Vũ cởi lớp áo ngoài ra. Còn một lớp bên trong nữa.
“Mặc dày thật đấy”
Cảm thán xong, anh lại tiếp tục gỡ ra thì lại thấy có thêm một lớp hàng rào trắng bao bọc quanh.
“Chậc, cậu chém nhau hay sao mà bọc như bị thương thế này”
Bình thường Vũ Quân hay thấy cô coi phim kiếm hiệp, chắc là thích các diễn viên nhập vai ngầu quá nên bị ảo phim rồi, hóa trang cỡ như vậy đây.
Nhưng mà cái gì nhô ra vậy, anh hơi hốt hoảng, đừng nói là cậu ấy bị thương thiệt nhé.
Mưng mủ rồi mà còn giấu diếm mình nữa.
Nói rồi anh lo lắng gỡ nốt miếng vải đó ra kiểm tra thì phát hiện thứ động trời.
Không phải mủ, mà là thứ gì đó to to, phía trên đính hạt màu hồng phấn, cũng là thứ mà lần đầu tiên trong cuộc đời anh được thấy trực diện như thế.
Vũ Quân tức khắc quay mặt đi, đôi tay run lẩy bẩy thu về. Đứng hình trong giây lát, tiếp theo anh tự véo vào mặt mình một cái thật đau.
“Mau tỉnh lại đi Vũ Quân, cậu bị ảo giác rồi”, trấn an bản thân còn chưa thoát ra khỏi sự kinh hãi, anh quyết định quay lại kiểm chứng thêm một lần nữa.
Sự thật thì vẫn là sự thật, bước chân anh lùi lại về phía sau.
“Mình không mơ… Là con gái”
Cảm xúc của anh lúc này ngập tràn trong mớ hỗn độn.
Nên bất ngờ, nên hét lên vì vui sướng hay nên tức giận đây?
Tất cả câu hỏi bị gạt đi bởi lời nói xuất hiện trong đầu.
- Ngày nào cũng bọc bản thân thành xác ướp, liệu có phải hay không rất mệt?
Vũ Quân sau đó một tay che mắt, tay còn lại trong không trung huơ lấy tấm vải nào đó để đậy lên phần trên của cô.
Xong xuôi, kéo cái ghế ngồi xuống, vốn dĩ định viết giấy nghỉ cho mỗi mình cô. Giờ lại phải viết cho cả hai rồi. Anh sẽ nghỉ một buổi để chăm sóc cô, là con gái dĩ nhiên sẽ có nhiều bất tiện hơn.
Vũ Quân định sẽ giấu nhẹm đi chuyện này, sáng mai mà quấn quýt lên hỏi Phi Vũ thì thế nào cậu ấy cũng sẽ không khỏi bệnh được, hơn thế nữa, có khi Phi Vũ lên cơn điên sau khi biết anh phát hiện bí mật của cô theo cách thức khó có thể chấp nhận.
Nhớ lại buổi tối hôm ấy khi coi phim cùng cô, anh lại ngây ngô mà hỏi địa chỉ tập gym trong khi vừa sàm sỡ con nhà người ta xong.
Lúc này đây, Vũ Quân chỉ muốn vả mình một cái thật đau, thầm chửi bản thân là một tên vô lại. Dù bản thân anh lúc đó thật sự là không biết chuyện gì đang xảy ra.
Nét chữ cương nghị được khắc ra, ngòi bút chuyển động thật nhanh, sau đó là tiếng bấm bút kêu “tạch”, anh giơ tờ giấy lén nhìn. Cuối cùng cũng xong hai bản xin phép hoàn chỉnh.
Đây là lần đầu Vũ Quân viết đơn xin nghỉ đàng hoàng như thế này. Mấy lần trước anh toàn cúp, có khi chỉ nói nhà có việc gấp sẽ dễ dàng được thông qua.
Nhưng anh nghĩ Phi Vũ chắc chắn sẽ không chịu nên đành ngồi xuống viết cho cậu ấy yên tâm vậy.
Tiếp theo đó mà mở máy tính lên học một chút bài của ngày mai, phòng khi cậu ấy không hiểu còn giảng lại.
Tối đó, cả đêm anh không ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất