Chúng Ta Thích Nhau Nhưng Không Nói
Chương 66: Dạo phố chiều
Đúng là được chăm sóc chu đáo như vậy thích thật, Phi Vũ nằm trườn bò trên giường đánh một giấc đến chiều rồi bị gọi dậy bởi tiếng chuông báo thức. Ngoài ra, bên tai còn có tiếng càm ràm cưng nựng của anh.
“Cậu bị bệnh, ngủ thêm chút nữa đi. Sao còn đặt báo thức làm gì?”
Phi Vũ mắt nhìn chằm chằm Vũ Quân, môi hơi bĩu lại nói, “Cậu mắng tôi?”, giọng nói hờn dỗi làm cô quên mất việc kiềm giọng lại. Nhưng điều đó không làm anh chú ý lắm, vì cô nói giọng nào anh cũng nghe được.
Đối diện với gương mặt làm nũng này, cũng là lần đầu anh thấy được, có nghĩa là cô cũng có một chút dựa dẫm vào anh.
Vũ Quân tâm trạng vui vẻ lắc đầu, tiếp đó là cúi người xuống bên cạnh cô, kéo gần khoảng cách của cả hai, đôi môi mỏng kề sát vào tai cô thốt ra từng đợt ấm nóng.
“Không mắng, mắng cậu? Tôi đâu nỡ”, môi mỏng mím lại do muốn che đi nụ cười, tạo ra một đường cong hoàn hảo, giọng điệu anh kèm theo chút quyến rũ, câu người, hẳn là chỉ nói cho một mình cô nghe được.
Phi Vũ nghe ra được một chút ẩn ý nào đó trong câu nói của anh.
Lúc này anh vẫn chưa chịu rời đi, tư thế có chút ái muội. Dái tai cùng khuôn mặt vốn đã non mềm, trắng mịn lại không thể giấu được lớp đỏ hồng lan ra, cô cảm nhận được hơi ấm kế bên, nói với anh rằng.
“Tôi đang bệnh, cậu tránh xa tôi ra chút. Tôi sợ cậu bị lây”
Vũ Quân dường như không nghe thấy lời cô nói, anh chăm chú làm việc của mình, cắn nhẹ vào dái tai cô.
“Cậu làm gì vậy?”, kích thích đến quá đột ngột, cô rùng mình một cái.
Người khác là cổ vai gáy, còn đối với cô tai lại chính là bộ phận nhạy cảm nhất trên cơ thể, điều này chỉ có cô mới biết. Vậy mà anh dám làm càn, không kiêng dè đụng vào nó, cô nghe Vũ Quân cười bên tai, bí mật này anh đã biết.
“Cậu mau ngồi dậy đi, làm như vậy không hay đâu”, Phi Vũ cố gắng thuyết phục anh ra tuy nhiên bất thành.
Thấy biểu cảm của cô như vậy, anh càng thêm thích thú mà muốn trêu chọc, “Như nào cơ, như này phải không?”, nói rồi, anh lại đưa lưỡi mình ra liếm nhẹ vào tai cô.
Phi Vũ giật thót mình, “Không được, đừng mà”, giọng cô hơi run lên, hơi thở mê người mang theo sự cầu xin thống thiết, ánh mắt lúc này đã ngập nước.
Vũ Quân thấy vậy mới tạm buông cô ra, “Không chọc cậu nữa”, anh lấy tay mình lau nhẹ giọt sương còn vương trên mắt cô.
“Cậu đúng là tên đáng ghét mà”, cô tủi hờn quay đi che lấp vẻ mặt ngượng ngùng không cam lòng cùng hơi thở gấp gáp.
Kế hoạch dậy học của cô bị trì hoãn lại bởi tên Vũ Quân này, nãy giờ dây dưa làm phí phạm phút giây quý giá của cô.
Phía bên này, Vũ Quân cảm thấy sắc mặt cô đã tốt hơn, ra ngoài đi dạo chút có thể làm cô thấy thoải mái. Cả ngày nay cô nằm bí bách trong căn phòng này rồi, trường hợp cô lười đi bộ anh sẽ cõng. Dù sao thể lực anh có thừa.
“Cậu có muốn đi dạo phố chút không”, mắt thấy cô định đứng lên hướng về phía bàn học liền ngăn lại, “Cẩn thận, coi chừng đau não đó. Đi với tôi một chút lát về tôi dạy lại bài cho cậu”
“Vậy cũng được sao”, như thế anh cũng quá bá đi.
“Ừm”
“Được, tôi tạm thời chấp nhận, đền bù cậu việc cậu cắn tai tôi khi nãy”
Vũ Quân nghe xong câu đồng ý của cô, vội vàng đứng lên tìm vài cái áo khoác, sợ trời bên ngoài làm cô lạnh, bọc cô kín lại như cái cục bông.
Bản thân anh cũng cảm thấy không lạnh lắm nên ăn mặc bình thường, chỉ có cô cảm thấy bị anh quấn thành cái xác ướp.
Đi dọc trên phố, ai cũng nhìn họ bằng ánh mắt tò mò, ngưỡng mộ vì vẻ ngoài quá xuất chúng của cả hai.
Cô dù cao hơn đại đa số con gái, nhưng khi đứng với anh lại trông mềm mại, nhỏ nhắn hẳn đi, người mặc nhiều áo ấm tạo nên lớp phồng phồng dễ thương tròn trĩnh như kẹo bông.
Đối lập với sự cao ráo, cứng cáp của anh, nhìn như một tên trai hư và tiểu bạch kiểm. Tạo nên một khung hình tuy đối lập nhưng khi kết hợp lại rất cân xứng hài hòa, lóa mắt người đi đường.
Chưa đến tối, ánh đèn đã được bật lên bởi những gian hàng nhỏ xung quanh, bày biện ra những món đồ tinh xảo, bắt mắt.
Vào buổi tối này thường có các cặp đôi đi lại nên thuận lợi cho việc bán buôn của họ.
Phi Vũ vừa đi ánh mắt vừa đặt lên chiếc váy lụa màu trắng dài tới đầu gối của cửa tiệm đối diện, cô thở hắt ra.
Dù sao cũng không thể lừa mình dối người được, bản thân cô cũng là một thiếu nữ, giả nam lâu như vậy, đến lần cuối diện lên người chiếc đầm là thời gian nào cô còn không nhớ rõ nữa.
Tự hỏi khi nào mới thoát ra được cái vỏ bọc này.
Vũ Quân nhìn thấy cô, tâm khẽ lay động, làm sao anh có thể không biết cô đang nghĩ gì chứ.
Vũ Quân thấy mắt thấy cô thất vọng thì tâm rối như tơ vò.
Cửa hàng đó là những mẫu váy đẹp, khách ra vào nườm nượp, nó có thể sẽ bị mua đi bất cứ lúc nào.
Gần như không có khả năng. Mà anh, hiện tại năng lực tài chính vẫn chưa đủ, số tiền anh kiếm được qua vài công việc trên mạng không đủ. Nhưng nếu cố gắng, thì có thể rất nhanh sẽ mua được chiếc váy đó bằng chính sức mình tặng cô.
Vũ Quân biết rằng tối hôm kia vẫn chưa cho cô một câu tỏ tình chính thức, nên cô nhìn có vẻ như giận dỗi anh.
“Cậu bị bệnh, ngủ thêm chút nữa đi. Sao còn đặt báo thức làm gì?”
Phi Vũ mắt nhìn chằm chằm Vũ Quân, môi hơi bĩu lại nói, “Cậu mắng tôi?”, giọng nói hờn dỗi làm cô quên mất việc kiềm giọng lại. Nhưng điều đó không làm anh chú ý lắm, vì cô nói giọng nào anh cũng nghe được.
Đối diện với gương mặt làm nũng này, cũng là lần đầu anh thấy được, có nghĩa là cô cũng có một chút dựa dẫm vào anh.
Vũ Quân tâm trạng vui vẻ lắc đầu, tiếp đó là cúi người xuống bên cạnh cô, kéo gần khoảng cách của cả hai, đôi môi mỏng kề sát vào tai cô thốt ra từng đợt ấm nóng.
“Không mắng, mắng cậu? Tôi đâu nỡ”, môi mỏng mím lại do muốn che đi nụ cười, tạo ra một đường cong hoàn hảo, giọng điệu anh kèm theo chút quyến rũ, câu người, hẳn là chỉ nói cho một mình cô nghe được.
Phi Vũ nghe ra được một chút ẩn ý nào đó trong câu nói của anh.
Lúc này anh vẫn chưa chịu rời đi, tư thế có chút ái muội. Dái tai cùng khuôn mặt vốn đã non mềm, trắng mịn lại không thể giấu được lớp đỏ hồng lan ra, cô cảm nhận được hơi ấm kế bên, nói với anh rằng.
“Tôi đang bệnh, cậu tránh xa tôi ra chút. Tôi sợ cậu bị lây”
Vũ Quân dường như không nghe thấy lời cô nói, anh chăm chú làm việc của mình, cắn nhẹ vào dái tai cô.
“Cậu làm gì vậy?”, kích thích đến quá đột ngột, cô rùng mình một cái.
Người khác là cổ vai gáy, còn đối với cô tai lại chính là bộ phận nhạy cảm nhất trên cơ thể, điều này chỉ có cô mới biết. Vậy mà anh dám làm càn, không kiêng dè đụng vào nó, cô nghe Vũ Quân cười bên tai, bí mật này anh đã biết.
“Cậu mau ngồi dậy đi, làm như vậy không hay đâu”, Phi Vũ cố gắng thuyết phục anh ra tuy nhiên bất thành.
Thấy biểu cảm của cô như vậy, anh càng thêm thích thú mà muốn trêu chọc, “Như nào cơ, như này phải không?”, nói rồi, anh lại đưa lưỡi mình ra liếm nhẹ vào tai cô.
Phi Vũ giật thót mình, “Không được, đừng mà”, giọng cô hơi run lên, hơi thở mê người mang theo sự cầu xin thống thiết, ánh mắt lúc này đã ngập nước.
Vũ Quân thấy vậy mới tạm buông cô ra, “Không chọc cậu nữa”, anh lấy tay mình lau nhẹ giọt sương còn vương trên mắt cô.
“Cậu đúng là tên đáng ghét mà”, cô tủi hờn quay đi che lấp vẻ mặt ngượng ngùng không cam lòng cùng hơi thở gấp gáp.
Kế hoạch dậy học của cô bị trì hoãn lại bởi tên Vũ Quân này, nãy giờ dây dưa làm phí phạm phút giây quý giá của cô.
Phía bên này, Vũ Quân cảm thấy sắc mặt cô đã tốt hơn, ra ngoài đi dạo chút có thể làm cô thấy thoải mái. Cả ngày nay cô nằm bí bách trong căn phòng này rồi, trường hợp cô lười đi bộ anh sẽ cõng. Dù sao thể lực anh có thừa.
“Cậu có muốn đi dạo phố chút không”, mắt thấy cô định đứng lên hướng về phía bàn học liền ngăn lại, “Cẩn thận, coi chừng đau não đó. Đi với tôi một chút lát về tôi dạy lại bài cho cậu”
“Vậy cũng được sao”, như thế anh cũng quá bá đi.
“Ừm”
“Được, tôi tạm thời chấp nhận, đền bù cậu việc cậu cắn tai tôi khi nãy”
Vũ Quân nghe xong câu đồng ý của cô, vội vàng đứng lên tìm vài cái áo khoác, sợ trời bên ngoài làm cô lạnh, bọc cô kín lại như cái cục bông.
Bản thân anh cũng cảm thấy không lạnh lắm nên ăn mặc bình thường, chỉ có cô cảm thấy bị anh quấn thành cái xác ướp.
Đi dọc trên phố, ai cũng nhìn họ bằng ánh mắt tò mò, ngưỡng mộ vì vẻ ngoài quá xuất chúng của cả hai.
Cô dù cao hơn đại đa số con gái, nhưng khi đứng với anh lại trông mềm mại, nhỏ nhắn hẳn đi, người mặc nhiều áo ấm tạo nên lớp phồng phồng dễ thương tròn trĩnh như kẹo bông.
Đối lập với sự cao ráo, cứng cáp của anh, nhìn như một tên trai hư và tiểu bạch kiểm. Tạo nên một khung hình tuy đối lập nhưng khi kết hợp lại rất cân xứng hài hòa, lóa mắt người đi đường.
Chưa đến tối, ánh đèn đã được bật lên bởi những gian hàng nhỏ xung quanh, bày biện ra những món đồ tinh xảo, bắt mắt.
Vào buổi tối này thường có các cặp đôi đi lại nên thuận lợi cho việc bán buôn của họ.
Phi Vũ vừa đi ánh mắt vừa đặt lên chiếc váy lụa màu trắng dài tới đầu gối của cửa tiệm đối diện, cô thở hắt ra.
Dù sao cũng không thể lừa mình dối người được, bản thân cô cũng là một thiếu nữ, giả nam lâu như vậy, đến lần cuối diện lên người chiếc đầm là thời gian nào cô còn không nhớ rõ nữa.
Tự hỏi khi nào mới thoát ra được cái vỏ bọc này.
Vũ Quân nhìn thấy cô, tâm khẽ lay động, làm sao anh có thể không biết cô đang nghĩ gì chứ.
Vũ Quân thấy mắt thấy cô thất vọng thì tâm rối như tơ vò.
Cửa hàng đó là những mẫu váy đẹp, khách ra vào nườm nượp, nó có thể sẽ bị mua đi bất cứ lúc nào.
Gần như không có khả năng. Mà anh, hiện tại năng lực tài chính vẫn chưa đủ, số tiền anh kiếm được qua vài công việc trên mạng không đủ. Nhưng nếu cố gắng, thì có thể rất nhanh sẽ mua được chiếc váy đó bằng chính sức mình tặng cô.
Vũ Quân biết rằng tối hôm kia vẫn chưa cho cô một câu tỏ tình chính thức, nên cô nhìn có vẻ như giận dỗi anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất