Quyển 2 Chương 5: Quyển 2 Chương 22
Sáng ngày hôm sau, Chung Dật thức dậy đã không thấy bóng dáng Lý Hủ, nghĩ thầm có lẽ hắn vội hồi cung lên triều. Nhưng mà lại dứt khoát quẳng đứa nhỏ ở nhà trúc, thật sự thả lỏng mười ngàn tâm mà.
Rửa mặt xong, Chung Dật mặc xiêm y, định ra khỏi phòng tìm Hỉ Nguyệt, nhưng xuyên qua song cửa thấy Thế An với Lý Kỷ ngồi song song ngoài nhà trúc.
Trong tay Thế An nắm ít cỏ, đang hờ hững cho con bồ câu trắng xám trong lòng ăn. Lý Kỷ chỉ mới 6 tuổi nên cực kỳ tò mò với bồ câu, ngồi bên cạnh nhìn tha thiết, dường như rất muốn giơ tay sờ sờ thử, nhưng mới vừa đưa tay ra, Thế An lại phản ứng trước một bước, lập tức đứng dậy, ôm A Vọng bỏ đi.
“Thế An.” Chung Dật gọi cậu.
“…” Chung Thế An giật mình quay đầu lại, nhìn thấy ánh mắt thoáng vẻ trách cứ của tiên sinh mình, lại liếc nhìn cái đuôi nhỏ bám dai như đỉa bên cạnh, còn chưa bị giáo huấn cậu đã vội biết sai, yếu ớt đáp, “Tiên sinh.”
Chung Dật xốc màn trúc chầm chậm bước ra: “Chỉ là một con bồ câu, cho Kỷ nhi sờ thì có làm sao?”
“…” Thế An cụp mắt, gật đầu, quăng cỏ trong tay, cẩn thận giao bồ câu vào lòng Lý Kỷ.
Trong ánh mắt Lý Kỷ tỏa ra chút mừng rỡ hiếm thấy, tuy tay hơi nhỏ nhưng ôm rất cẩn trọng, cuối cùng ngồi xổm xuống, kéo vạt của giáp áo bao xung quanh bồ câu trong lòng.
Chung Thế An thấy Chung Dật trìu mến nhìn Lý Kỷ ngồi đấy, chẳng biết sao lại chua chua, cậu nói lầu bầu: “Tiên sinh, chúng ta đi luyện chữ đi, lâu rồi không viết, không quen tay nữa rồi.”
“Chữ ngươi tốt như vậy, sao không quen được.” Chung Dật không nghĩ nhiều, cười nói: “Huống hồ chờ lát nữa, không phải ngươi với Tư đại ca còn phải đi đến chỗ tư thục để xem công trình à.”
“Tư đại ca nói hôm nay đất trồng rau cần được bón phân, có thể sẽ mất thêm thời gian.”
“…Còn Hỉ Nguyệt?”
“Vào thành, bảo muốn mua vài món đồ.”
Chung Dật nhìn Tư Nam Thiện bận bịu ở vườn rau, lại nhìn Lý Kỷ ngồi vuốt bồ câu trước nhà, bốn phía đều không tìm được người chăm sóc, nên chỉ có thể nói với Thế An: “Không luyện, bỏ một mình đứa nhỏ ngồi ngoài đây, làm sao yên tâm được.”
“…”
Bốn năm qua gần như xin gì được nấy, Thế An hiểu rất rõ tiên sinh cưng chiều mình đến thế nào, từ trước giờ cậu chưa từng bị tiên sinh từ chối thẳng thừng như này, hiển nhiên cảm thấy lòng mình bị ngắt mạnh một cái, ngực dâng lên cơn đau âm ỉ.
Cậu im lặng một lúc lâu, bỗng nhiên đến gần, hỏi: “Tiên sinh, ngài không phải là thần tử của Dần quốc sao?”
Chung Dật vẫn đang nhìn đứa nhỏ, bỗng nghiêm mặt lại nhìn sang Thế An, không hiểu cậu muốn nói gì.
Chung Thế An nhìn y, lặp lại từng chữ: “Tiên sinh. Là người của Dần quốc, phải không?”
Chung Dật khá bận tâm nhìn ra bóng lưng Tư Nam Thiên bận rộn với vườn rau ở xa xa, thấy gã không liếc sang bên đây, mới chậm rãi nói: “…Đúng vậy. Tiên sinh từng là thần dân của Dần quốc.”
“…Vậy tiên sinh biết nó là Hoàng tử của Tề quốc, mai sau thậm chí có khả năng sẽ là Thái tử! Tại sao còn chăm sóc nó như thế?… Lẽ nào tiên sinh không có chút hận thù vong quốc nào sao? Nỗi nhục phục thù?”
“Ngươi nói cái gì?”
Chung Dật chưa bao giờ bị Thế An chống đối, y kinh ngạc đến ngây người, trên gương mặt đọng vẻ khiếp sợ nhìn người học trò trước mắt, nhưng trong nháy mắt tiếp theo liền hồi thần lại, lần thứ hai nhìn ra khu đất trồng rau. Mà Tư Nam Thiên nghe tiếng tranh cãi, lúc này đã hơi quay đầu lại.
“…Không, tiên sinh, ta không phải đang…”
Lời vừa nói ra Chung Thế An đã hối hận, cậu cảm thấy càng nói càng sai, theo bản năng che miệng lại.
“Đừng nói.” Chung Dật làm gì còn quan tâm đến khó chịu của mình, nóng nảy vội kéo Thế An đi vào nhà trúc, ngăn cản tầm mắt của Tư Nam Thiên.
Một lát sau, y đứng bên góc cửa sổ hé ra nhìn bên ngoài, thấy Tư Nam Thiên lần nữa khom lưng làm việc, mới thở phào nhẹ nhõm.
Chung Dật bình ổn lại nỗi lòng, cúi thấp đầu nhìn Thế An trước mặt, thì phát hiện trên mặt cậu đã mang vẻ hối hận và oan ức từ lâu.
“Tiên sinh, Thế An cũng chẳng biết vì sao lại nói như thế. Chống đối tiên sinh, Thế An thật sự bất hiếu.” Nói xong, Chung Thế An muốn quỳ xuống, nhưng Chung Dật sao đành lòng cho được, vội kéo cậu lên.
“Không sao. Thế An…” Chung Dật thở dài, giơ tay xoa đỉnh đầu cậu, “Ngươi nói…cũng không hẳn sai.”
“…”
“Quý phủ của tiên sinh bốn đời đều ăn bổng lộc của triều đình, đúng thật phải đội ơn đội đức, kết cỏ ngậm vành, báo đáp sự ưu ái mà các đời Tiên vương đã dành cho Chung gia.”
(*) Kết cỏ ngậm vành: Đền ơn trả nghĩa cho người từng cứu giúp mình.
“Mỗi ngày mỗi đêm, nhớ đến ấu vương, nghĩ đến Tiên vương, tiên sinh thường trằn trọc trở mình, hổ thẹn không thôi. Chỉ là… Giờ đây dù sao cũng đã vật đổi sao dời, phải biết rằng tiên sinh chẳng qua chỉ là một kẻ văn nhân, lòng giác ngộ có thừa, mà lực lại không đủ. Tiên sinh có tâm phục quốc, nhưng vô lực xoay chuyển! So với châu chấu đá xe, lấy trứng chọi đá, sở dĩ tiên sinh lựa chọn sống chui nhủi trên thế gian này là vì hy vọng có thể góp sức mọn… Thế nên…” Chung Dật không dám nói ra tình huống chân thật, nên giọng càng lúc càng nhỏ, cuối cùng dứt khoát nói qua loa, “Làm. Làm chút chuyện…”
Lời này nếu là người bên ngoài nghe được, có lẽ sẽ cho là cực kỳ giả tạo, nhưng trong tâm Chung Thế An đã phần nào suy đoán về thân phận của mình, cậu biết, tiên sinh mạo hiểm nuôi nâng bản thân như vậy đã là một hành động vĩ đại kinh thế.
Lòng cậu ngập đầy hối hận vì vừa rồi dám chống đối tiên sinh, không ngừng lắc đầu: “…Tiên sinh, đừng nói nữa. Thế An sai rồi…”
“…Hai chữ trung quân, từ xa xưa đã được muôn đời ca ngợi, ngươi nghĩ về tiên sinh như thế, không có gì kỳ lạ.” Chung Dật buồn rầu lắc đầu, không ngừng nói, theo bả vai của thiếu niên lần xuống dưới nắm lấy tay cậu, nắm rất chặt, “Thế nhưng Thế An, ngươi phải biết, nếu người chết rồi thì chẳng còn gì cả. Bất luận sau này xảy ra chuyện gì, đều phải lấy an nguy của bản thân ra làm đầu, đừng liều lĩnh. Đáp ứng tiên sinh. Tuyệt đối đừng đề cập đến những lời ấy trước mặt người khác, đời này của tiên sinh chỉ còn lại mỗi mình ngươi…”
“…”
Chung Thế An nghe giọng y không khác nào đang cầu xin, cậu nhìn vào mắt tiên sinh thật lâu, mới hiểu mình quả thật dọa y sợ, ân hận đến không thể tự cho mình mấy cái bạt tai, không biết làm gì để bù đắp, đành nhào vào lồng ngực của đối phương.
“Tiên sinh. Thế An đáp ứng ngài… Ta sẽ khỏe mạnh, ở bên ngài cả đời.”
“…”
Chung Dật đi theo Thế An từ nhỏ đến lớn, đã lâu rồi không thân mật như vậy, ban đầu y cứng đờ, chờ lúc sau mới rốt cục vui vẻ nở nụ cười.
***
Lý Kỷ sống với bồ câu A Vọng rất tốt, qua mấy ngày, trong cung phái người tới đón, nó còn ôm chặt không chịu buông tay.
Công công dẫn đầu không dám lôi kéo, khó xử nhìn Chung Dật, nói: “Chung lão gia… Ngài xem?” Tuy ngữ điệu nịnh nọt hỏi dò, nhưng ý tứ rất rõ là muốn Chung Dật rộng lượng bỏ đi thứ mình thích để Hoàng tử mang đi, dù sao cũng chỉ là một con bồ câu tầm thường.
Chung Thế An vốn nghĩ A Vọng sẽ bị mang đi, còn đang cau mày, ngờ đâu nghe thấy tiên sinh đứng bên khéo léo từ chối: “A Vọng vẫn luôn sống trong căn nhà này. Mang vào trong cung sợ không nuôi tốt…”
Cậu hơi ngạc nhiên nhìn tiên sinh, thì thấy tiên sinh cũng đang nhìn mình, tức khắc lòng ngọt ngào như mật.
“…” Công công không ngờ sẽ bị từ chối vì một con bồ câu, nhất thời mất mặt, nhưng cũng không dám hỏi nhiều. May mà Hỉ Nguyệt đứng bên giúp khuyên nhủ một hồi, cuối cùng tiểu tổ tông mới chịu bằng lòng để người ôm bồ câu trong ngực ra.
Mấy tháng sau đó, số lần Lý Hủ ra ngoài thành càng nhiều, mỗi hai ba ngày lại dẫn Lý Kỷ đi một chuyến, thỉnh thoảng ở lại qua đêm, nhưng đa phần đêm trước đã trở lại thành, đứa nhỏ cựa một chút là lại ở bên Chung Dật.
Vì mỗi lúc rảnh rỗi Hỉ Nguyệt đều nói chuyện với nó, nên không được mấy ngày, Lý Kỷ ngoại trừ chỉ cười với bồ câu, giờ cũng bắt đầu cười với Hỉ Nguyệt.
Màn đêm buông xuống, ánh trăng chiếu xuống lối nhỏ của rừng trúc, trên bậc thềm của con đường núi uốn lượn được lát bằng đá xanh chỉ có hai người một trước một sau, người phía trước vừa đi vừa dừng, còn người phía sau chống gậy bước chầm chậm.
“Khụ khụ.”
Lý Hủ đi trước nghe vài tiếng ho khan, quay đầu lại cười cười: “Thái phó nhiễm phong hàn?”
“Chỉ là ho khan…” Chung Dật lắc đầu. Tiễn thu đông đến, dưới chân Lê Sơn bắt đầu lạnh giá. Cho dù đã ở Ung thành 4 năm, Chung Dật đến từ phương Nam vẫn không quen với tiết trời vừa lạnh vừa khô nơi đây, nhưng cũng không phải bị bệnh, chỉ là đôi khi ho khan vài tiếng.
Lý Hủ dừng bước, chờ Chung Dật ho xong, chống gậy đuổi theo hắn.
Đến khi hai người đứng ngang hàng nhau cùng trên một bậc thềm, Chung Dật giương mắt nhìn hắn, hỏi: “Sao không đi nữa?”
Lý Hủ cười nói: “Tự nhiên trẫm chợt nghĩ, nếu là Thái phó muốn bồi trẫm tản bộ, thì sao trẫm phải đi phía trước, cứ như dẫn đường cho Thái phó vậy.”
“…” Chung Dật lập tức thở phào nhẹ nhõm. Lúc nãy dùng xong cơm tối, Lý Hủ kiên quyết muốn dẫn y tản bộ, cả đường còn đi ở phía trước. Chung Dật suýt chút nữa cảm thấy đối phương chuẩn bị vặn hỏi gì mình. “…” Chung Dật lập tức thở phào nhẹ nhõm. Lúc nãy dùng xong cơm tối, Lý Hủ kiên quyết muốn dẫn y tản bộ, cả đường còn đi ở phía trước. Chung Dật suýt chút nữa cảm thấy đối phương chuẩn bị vặn hỏi gì mình.
Lý Hủ thấy Chung Dật đứng bên người, đưa tay đỡ lấy khuỷu tay y, lúc này mới chậm rãi bước đi, hỏi: “Chuyện đi đứng của Thái phó, vì sao lại như thế này?”
“…Chuyện quá khứ. Không nhắc đến cũng được.”
“Thái phó có thể tìm đại phu khám bệnh?”
“…Trước có tìm hết các đại phu gần đây rồi, thật sự thần y ẩn trong rừng sâu núi thẳm, vô lực đi tìm, cứ thế này cũng được.”
“Trở về trẫm phái thái y xem cho Thái phó, y thuật của hoàng thất Tề quốc rất nổi danh.”
“…Hoàng thượng nhọc lòng.”
Hai người vừa đi vừa nói chuyện phiếm trong rừng trúc, không ngờ cũng có mấy phần cảm giác nâng đỡ lẫn nhau, cùng nhau giai lão. Nhưng Lý Hủ vẫn thấy có chỗ nào đó không đúng, là lạ.
Dù trước đây hắn với Chung Dật mỗi người có tâm sự riêng, lời không hợp ý, nhưng sẽ không phải kiểu bằng mặt không bằng lòng thế này, bây giờ Chung Dật mỗi một lần trả lời đều cân nhắc đến mức rất thỏa đáng, hoàn toàn không có hứng thú đùa hắn như trước đây. Từ sau sinh thần Chung Dật, mỗi lần Lý Hủ đến đây đều cảm thấy Chung Dật đang lảng tránh hắn, trong lời nói luôn lánh nặng tìm nhẹ, không chịu đàm luận quá sâu. Dù ở trên giường bị làm đến hỗn độn, thì xuống giường vẫn là dáng vẻ tránh người ngàn dặm kia.
Hắn tưởng là bởi vì ở nhà trúc có người nên Chung Dật ra vẻ đứng đắn, vì thế mới dẫn mình y đi tản bộ, nhưng vẫn là phản ứng như thế. Chẳng hiểu sao, Chung Dật lại như khóa tim y lại, từ chối tiếp cận quá gần hắn.
Nói không khó chịu là nói dối, Lý Hủ vốn tưởng, trải qua ngày hôm đó, quan hệ của hai người lẽ ra phải cải thiện mới đúng.
Chung Dật đi đứng không tiện, không đi được đường dốc quá lâu, chỉ một chốc sau trên trán đã bắt đầu lấm tấm mồ hôi, bèn nói: “Hoàng thượng… Nghỉ một lát.”
Lý Hủ theo lời y dừng bước lại, thấy Chung Dật dựa vào một cây trúc móc khăn tay hoa văn xanh ra lau mồ hôi, hắn không nhịn được ghé sát lại gần hôn lên mặt y: “Trẫm đứng ngay bên người, mà Thái phó lại dựa vào cây trúc… Thật quá không hiểu tình thú.”
“…” Chung Dật hơi lúng túng rút khăn tay lại, tâm tư vẫn đang được khống chế thật tĩnh lặng dường như lại bắt đầu không an phận nhảy lên, nhưng nhớ đến khiển trách ngày đó của Thế An, y nhanh chóng khôi phục bình tĩnh.
Lời Thế An nói tuy là đánh bậy đánh bạ, nhưng vẫn nhắc nhở y thân phận Lý Hủ là gì, và vì mục đích gì mà lui tới với mình. Hắn là đến làm nhục mình, hắn là đến báo thù… Thân thể không do mình làm chủ, nhưng nếu ngay cả tâm cũng thua thì chẳng phải quá thảm thiết rồi sao?
Dẫu sao cũng qua cái tuổi nhi lập, ba mươi sáu năm không phải sống uổng phí, Chung Dật tự nhận bản thân hiểu được cách khống chế tình cảm như thế nào.
Lý Hủ thấy y rốt cục cũng lộ ra đôi chút quẫn bách, đang chuẩn bị được voi đòi tiên thì y nhanh chóng thu hồi vẻ mặt, tức khắc hắn thấy không vui. Dù hắn không biểu lộ thái độ buồn phiền, nhưng cũng không giấu đi sự không vui, trực tiếp vào thẳng vấn đề: “Gần đây Thái phó vẫn suy nghĩ gì vậy?”
“Có thể nghĩ gì chứ, bận rộn đến thế, nghĩ… chẳng qua chỉ là chút chuyện vặt.”
Nói xong, Chung Dật chống gậy, chuẩn bị tiếp tục bước lên, nhưng bị Lý Hủ ngăn lại.
“Thái phó biết trẫm hỏi điều gì…” Khoảng cách của hai người gần đến không thể gần hơn, ánh mắt trầm tĩnh của Lý Hủ thẳng tắp soi vào trong đáy mắt Chung Dật, làm y không khỏi chột dạ cụp mắt xuống.
“Nhìn trẫm.”
Ngữ điệu của Lý Hủ có phần cương quyết, Chung Dật biết lảng tránh không được, bình tĩnh ngẩng đầu lên, đối diện với cặp mắt phượng tựa hồ đang khát cầu gì đó.
Rửa mặt xong, Chung Dật mặc xiêm y, định ra khỏi phòng tìm Hỉ Nguyệt, nhưng xuyên qua song cửa thấy Thế An với Lý Kỷ ngồi song song ngoài nhà trúc.
Trong tay Thế An nắm ít cỏ, đang hờ hững cho con bồ câu trắng xám trong lòng ăn. Lý Kỷ chỉ mới 6 tuổi nên cực kỳ tò mò với bồ câu, ngồi bên cạnh nhìn tha thiết, dường như rất muốn giơ tay sờ sờ thử, nhưng mới vừa đưa tay ra, Thế An lại phản ứng trước một bước, lập tức đứng dậy, ôm A Vọng bỏ đi.
“Thế An.” Chung Dật gọi cậu.
“…” Chung Thế An giật mình quay đầu lại, nhìn thấy ánh mắt thoáng vẻ trách cứ của tiên sinh mình, lại liếc nhìn cái đuôi nhỏ bám dai như đỉa bên cạnh, còn chưa bị giáo huấn cậu đã vội biết sai, yếu ớt đáp, “Tiên sinh.”
Chung Dật xốc màn trúc chầm chậm bước ra: “Chỉ là một con bồ câu, cho Kỷ nhi sờ thì có làm sao?”
“…” Thế An cụp mắt, gật đầu, quăng cỏ trong tay, cẩn thận giao bồ câu vào lòng Lý Kỷ.
Trong ánh mắt Lý Kỷ tỏa ra chút mừng rỡ hiếm thấy, tuy tay hơi nhỏ nhưng ôm rất cẩn trọng, cuối cùng ngồi xổm xuống, kéo vạt của giáp áo bao xung quanh bồ câu trong lòng.
Chung Thế An thấy Chung Dật trìu mến nhìn Lý Kỷ ngồi đấy, chẳng biết sao lại chua chua, cậu nói lầu bầu: “Tiên sinh, chúng ta đi luyện chữ đi, lâu rồi không viết, không quen tay nữa rồi.”
“Chữ ngươi tốt như vậy, sao không quen được.” Chung Dật không nghĩ nhiều, cười nói: “Huống hồ chờ lát nữa, không phải ngươi với Tư đại ca còn phải đi đến chỗ tư thục để xem công trình à.”
“Tư đại ca nói hôm nay đất trồng rau cần được bón phân, có thể sẽ mất thêm thời gian.”
“…Còn Hỉ Nguyệt?”
“Vào thành, bảo muốn mua vài món đồ.”
Chung Dật nhìn Tư Nam Thiện bận bịu ở vườn rau, lại nhìn Lý Kỷ ngồi vuốt bồ câu trước nhà, bốn phía đều không tìm được người chăm sóc, nên chỉ có thể nói với Thế An: “Không luyện, bỏ một mình đứa nhỏ ngồi ngoài đây, làm sao yên tâm được.”
“…”
Bốn năm qua gần như xin gì được nấy, Thế An hiểu rất rõ tiên sinh cưng chiều mình đến thế nào, từ trước giờ cậu chưa từng bị tiên sinh từ chối thẳng thừng như này, hiển nhiên cảm thấy lòng mình bị ngắt mạnh một cái, ngực dâng lên cơn đau âm ỉ.
Cậu im lặng một lúc lâu, bỗng nhiên đến gần, hỏi: “Tiên sinh, ngài không phải là thần tử của Dần quốc sao?”
Chung Dật vẫn đang nhìn đứa nhỏ, bỗng nghiêm mặt lại nhìn sang Thế An, không hiểu cậu muốn nói gì.
Chung Thế An nhìn y, lặp lại từng chữ: “Tiên sinh. Là người của Dần quốc, phải không?”
Chung Dật khá bận tâm nhìn ra bóng lưng Tư Nam Thiên bận rộn với vườn rau ở xa xa, thấy gã không liếc sang bên đây, mới chậm rãi nói: “…Đúng vậy. Tiên sinh từng là thần dân của Dần quốc.”
“…Vậy tiên sinh biết nó là Hoàng tử của Tề quốc, mai sau thậm chí có khả năng sẽ là Thái tử! Tại sao còn chăm sóc nó như thế?… Lẽ nào tiên sinh không có chút hận thù vong quốc nào sao? Nỗi nhục phục thù?”
“Ngươi nói cái gì?”
Chung Dật chưa bao giờ bị Thế An chống đối, y kinh ngạc đến ngây người, trên gương mặt đọng vẻ khiếp sợ nhìn người học trò trước mắt, nhưng trong nháy mắt tiếp theo liền hồi thần lại, lần thứ hai nhìn ra khu đất trồng rau. Mà Tư Nam Thiên nghe tiếng tranh cãi, lúc này đã hơi quay đầu lại.
“…Không, tiên sinh, ta không phải đang…”
Lời vừa nói ra Chung Thế An đã hối hận, cậu cảm thấy càng nói càng sai, theo bản năng che miệng lại.
“Đừng nói.” Chung Dật làm gì còn quan tâm đến khó chịu của mình, nóng nảy vội kéo Thế An đi vào nhà trúc, ngăn cản tầm mắt của Tư Nam Thiên.
Một lát sau, y đứng bên góc cửa sổ hé ra nhìn bên ngoài, thấy Tư Nam Thiên lần nữa khom lưng làm việc, mới thở phào nhẹ nhõm.
Chung Dật bình ổn lại nỗi lòng, cúi thấp đầu nhìn Thế An trước mặt, thì phát hiện trên mặt cậu đã mang vẻ hối hận và oan ức từ lâu.
“Tiên sinh, Thế An cũng chẳng biết vì sao lại nói như thế. Chống đối tiên sinh, Thế An thật sự bất hiếu.” Nói xong, Chung Thế An muốn quỳ xuống, nhưng Chung Dật sao đành lòng cho được, vội kéo cậu lên.
“Không sao. Thế An…” Chung Dật thở dài, giơ tay xoa đỉnh đầu cậu, “Ngươi nói…cũng không hẳn sai.”
“…”
“Quý phủ của tiên sinh bốn đời đều ăn bổng lộc của triều đình, đúng thật phải đội ơn đội đức, kết cỏ ngậm vành, báo đáp sự ưu ái mà các đời Tiên vương đã dành cho Chung gia.”
(*) Kết cỏ ngậm vành: Đền ơn trả nghĩa cho người từng cứu giúp mình.
“Mỗi ngày mỗi đêm, nhớ đến ấu vương, nghĩ đến Tiên vương, tiên sinh thường trằn trọc trở mình, hổ thẹn không thôi. Chỉ là… Giờ đây dù sao cũng đã vật đổi sao dời, phải biết rằng tiên sinh chẳng qua chỉ là một kẻ văn nhân, lòng giác ngộ có thừa, mà lực lại không đủ. Tiên sinh có tâm phục quốc, nhưng vô lực xoay chuyển! So với châu chấu đá xe, lấy trứng chọi đá, sở dĩ tiên sinh lựa chọn sống chui nhủi trên thế gian này là vì hy vọng có thể góp sức mọn… Thế nên…” Chung Dật không dám nói ra tình huống chân thật, nên giọng càng lúc càng nhỏ, cuối cùng dứt khoát nói qua loa, “Làm. Làm chút chuyện…”
Lời này nếu là người bên ngoài nghe được, có lẽ sẽ cho là cực kỳ giả tạo, nhưng trong tâm Chung Thế An đã phần nào suy đoán về thân phận của mình, cậu biết, tiên sinh mạo hiểm nuôi nâng bản thân như vậy đã là một hành động vĩ đại kinh thế.
Lòng cậu ngập đầy hối hận vì vừa rồi dám chống đối tiên sinh, không ngừng lắc đầu: “…Tiên sinh, đừng nói nữa. Thế An sai rồi…”
“…Hai chữ trung quân, từ xa xưa đã được muôn đời ca ngợi, ngươi nghĩ về tiên sinh như thế, không có gì kỳ lạ.” Chung Dật buồn rầu lắc đầu, không ngừng nói, theo bả vai của thiếu niên lần xuống dưới nắm lấy tay cậu, nắm rất chặt, “Thế nhưng Thế An, ngươi phải biết, nếu người chết rồi thì chẳng còn gì cả. Bất luận sau này xảy ra chuyện gì, đều phải lấy an nguy của bản thân ra làm đầu, đừng liều lĩnh. Đáp ứng tiên sinh. Tuyệt đối đừng đề cập đến những lời ấy trước mặt người khác, đời này của tiên sinh chỉ còn lại mỗi mình ngươi…”
“…”
Chung Thế An nghe giọng y không khác nào đang cầu xin, cậu nhìn vào mắt tiên sinh thật lâu, mới hiểu mình quả thật dọa y sợ, ân hận đến không thể tự cho mình mấy cái bạt tai, không biết làm gì để bù đắp, đành nhào vào lồng ngực của đối phương.
“Tiên sinh. Thế An đáp ứng ngài… Ta sẽ khỏe mạnh, ở bên ngài cả đời.”
“…”
Chung Dật đi theo Thế An từ nhỏ đến lớn, đã lâu rồi không thân mật như vậy, ban đầu y cứng đờ, chờ lúc sau mới rốt cục vui vẻ nở nụ cười.
***
Lý Kỷ sống với bồ câu A Vọng rất tốt, qua mấy ngày, trong cung phái người tới đón, nó còn ôm chặt không chịu buông tay.
Công công dẫn đầu không dám lôi kéo, khó xử nhìn Chung Dật, nói: “Chung lão gia… Ngài xem?” Tuy ngữ điệu nịnh nọt hỏi dò, nhưng ý tứ rất rõ là muốn Chung Dật rộng lượng bỏ đi thứ mình thích để Hoàng tử mang đi, dù sao cũng chỉ là một con bồ câu tầm thường.
Chung Thế An vốn nghĩ A Vọng sẽ bị mang đi, còn đang cau mày, ngờ đâu nghe thấy tiên sinh đứng bên khéo léo từ chối: “A Vọng vẫn luôn sống trong căn nhà này. Mang vào trong cung sợ không nuôi tốt…”
Cậu hơi ngạc nhiên nhìn tiên sinh, thì thấy tiên sinh cũng đang nhìn mình, tức khắc lòng ngọt ngào như mật.
“…” Công công không ngờ sẽ bị từ chối vì một con bồ câu, nhất thời mất mặt, nhưng cũng không dám hỏi nhiều. May mà Hỉ Nguyệt đứng bên giúp khuyên nhủ một hồi, cuối cùng tiểu tổ tông mới chịu bằng lòng để người ôm bồ câu trong ngực ra.
Mấy tháng sau đó, số lần Lý Hủ ra ngoài thành càng nhiều, mỗi hai ba ngày lại dẫn Lý Kỷ đi một chuyến, thỉnh thoảng ở lại qua đêm, nhưng đa phần đêm trước đã trở lại thành, đứa nhỏ cựa một chút là lại ở bên Chung Dật.
Vì mỗi lúc rảnh rỗi Hỉ Nguyệt đều nói chuyện với nó, nên không được mấy ngày, Lý Kỷ ngoại trừ chỉ cười với bồ câu, giờ cũng bắt đầu cười với Hỉ Nguyệt.
Màn đêm buông xuống, ánh trăng chiếu xuống lối nhỏ của rừng trúc, trên bậc thềm của con đường núi uốn lượn được lát bằng đá xanh chỉ có hai người một trước một sau, người phía trước vừa đi vừa dừng, còn người phía sau chống gậy bước chầm chậm.
“Khụ khụ.”
Lý Hủ đi trước nghe vài tiếng ho khan, quay đầu lại cười cười: “Thái phó nhiễm phong hàn?”
“Chỉ là ho khan…” Chung Dật lắc đầu. Tiễn thu đông đến, dưới chân Lê Sơn bắt đầu lạnh giá. Cho dù đã ở Ung thành 4 năm, Chung Dật đến từ phương Nam vẫn không quen với tiết trời vừa lạnh vừa khô nơi đây, nhưng cũng không phải bị bệnh, chỉ là đôi khi ho khan vài tiếng.
Lý Hủ dừng bước, chờ Chung Dật ho xong, chống gậy đuổi theo hắn.
Đến khi hai người đứng ngang hàng nhau cùng trên một bậc thềm, Chung Dật giương mắt nhìn hắn, hỏi: “Sao không đi nữa?”
Lý Hủ cười nói: “Tự nhiên trẫm chợt nghĩ, nếu là Thái phó muốn bồi trẫm tản bộ, thì sao trẫm phải đi phía trước, cứ như dẫn đường cho Thái phó vậy.”
“…” Chung Dật lập tức thở phào nhẹ nhõm. Lúc nãy dùng xong cơm tối, Lý Hủ kiên quyết muốn dẫn y tản bộ, cả đường còn đi ở phía trước. Chung Dật suýt chút nữa cảm thấy đối phương chuẩn bị vặn hỏi gì mình. “…” Chung Dật lập tức thở phào nhẹ nhõm. Lúc nãy dùng xong cơm tối, Lý Hủ kiên quyết muốn dẫn y tản bộ, cả đường còn đi ở phía trước. Chung Dật suýt chút nữa cảm thấy đối phương chuẩn bị vặn hỏi gì mình.
Lý Hủ thấy Chung Dật đứng bên người, đưa tay đỡ lấy khuỷu tay y, lúc này mới chậm rãi bước đi, hỏi: “Chuyện đi đứng của Thái phó, vì sao lại như thế này?”
“…Chuyện quá khứ. Không nhắc đến cũng được.”
“Thái phó có thể tìm đại phu khám bệnh?”
“…Trước có tìm hết các đại phu gần đây rồi, thật sự thần y ẩn trong rừng sâu núi thẳm, vô lực đi tìm, cứ thế này cũng được.”
“Trở về trẫm phái thái y xem cho Thái phó, y thuật của hoàng thất Tề quốc rất nổi danh.”
“…Hoàng thượng nhọc lòng.”
Hai người vừa đi vừa nói chuyện phiếm trong rừng trúc, không ngờ cũng có mấy phần cảm giác nâng đỡ lẫn nhau, cùng nhau giai lão. Nhưng Lý Hủ vẫn thấy có chỗ nào đó không đúng, là lạ.
Dù trước đây hắn với Chung Dật mỗi người có tâm sự riêng, lời không hợp ý, nhưng sẽ không phải kiểu bằng mặt không bằng lòng thế này, bây giờ Chung Dật mỗi một lần trả lời đều cân nhắc đến mức rất thỏa đáng, hoàn toàn không có hứng thú đùa hắn như trước đây. Từ sau sinh thần Chung Dật, mỗi lần Lý Hủ đến đây đều cảm thấy Chung Dật đang lảng tránh hắn, trong lời nói luôn lánh nặng tìm nhẹ, không chịu đàm luận quá sâu. Dù ở trên giường bị làm đến hỗn độn, thì xuống giường vẫn là dáng vẻ tránh người ngàn dặm kia.
Hắn tưởng là bởi vì ở nhà trúc có người nên Chung Dật ra vẻ đứng đắn, vì thế mới dẫn mình y đi tản bộ, nhưng vẫn là phản ứng như thế. Chẳng hiểu sao, Chung Dật lại như khóa tim y lại, từ chối tiếp cận quá gần hắn.
Nói không khó chịu là nói dối, Lý Hủ vốn tưởng, trải qua ngày hôm đó, quan hệ của hai người lẽ ra phải cải thiện mới đúng.
Chung Dật đi đứng không tiện, không đi được đường dốc quá lâu, chỉ một chốc sau trên trán đã bắt đầu lấm tấm mồ hôi, bèn nói: “Hoàng thượng… Nghỉ một lát.”
Lý Hủ theo lời y dừng bước lại, thấy Chung Dật dựa vào một cây trúc móc khăn tay hoa văn xanh ra lau mồ hôi, hắn không nhịn được ghé sát lại gần hôn lên mặt y: “Trẫm đứng ngay bên người, mà Thái phó lại dựa vào cây trúc… Thật quá không hiểu tình thú.”
“…” Chung Dật hơi lúng túng rút khăn tay lại, tâm tư vẫn đang được khống chế thật tĩnh lặng dường như lại bắt đầu không an phận nhảy lên, nhưng nhớ đến khiển trách ngày đó của Thế An, y nhanh chóng khôi phục bình tĩnh.
Lời Thế An nói tuy là đánh bậy đánh bạ, nhưng vẫn nhắc nhở y thân phận Lý Hủ là gì, và vì mục đích gì mà lui tới với mình. Hắn là đến làm nhục mình, hắn là đến báo thù… Thân thể không do mình làm chủ, nhưng nếu ngay cả tâm cũng thua thì chẳng phải quá thảm thiết rồi sao?
Dẫu sao cũng qua cái tuổi nhi lập, ba mươi sáu năm không phải sống uổng phí, Chung Dật tự nhận bản thân hiểu được cách khống chế tình cảm như thế nào.
Lý Hủ thấy y rốt cục cũng lộ ra đôi chút quẫn bách, đang chuẩn bị được voi đòi tiên thì y nhanh chóng thu hồi vẻ mặt, tức khắc hắn thấy không vui. Dù hắn không biểu lộ thái độ buồn phiền, nhưng cũng không giấu đi sự không vui, trực tiếp vào thẳng vấn đề: “Gần đây Thái phó vẫn suy nghĩ gì vậy?”
“Có thể nghĩ gì chứ, bận rộn đến thế, nghĩ… chẳng qua chỉ là chút chuyện vặt.”
Nói xong, Chung Dật chống gậy, chuẩn bị tiếp tục bước lên, nhưng bị Lý Hủ ngăn lại.
“Thái phó biết trẫm hỏi điều gì…” Khoảng cách của hai người gần đến không thể gần hơn, ánh mắt trầm tĩnh của Lý Hủ thẳng tắp soi vào trong đáy mắt Chung Dật, làm y không khỏi chột dạ cụp mắt xuống.
“Nhìn trẫm.”
Ngữ điệu của Lý Hủ có phần cương quyết, Chung Dật biết lảng tránh không được, bình tĩnh ngẩng đầu lên, đối diện với cặp mắt phượng tựa hồ đang khát cầu gì đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất