Chương 108
Ngày thứ hai chính là đại triều hội.
Lần đại triều hội này, Ngôn Cảnh Tắc có thể nói là chiếm hết nổi bật.
Hắn tiếp nhận án tử Thái Đình Hòa mới nửa tháng, liền đã tra được mọi việc đến rành mạch, chuyện này làm cho rất nhiều người lau mắt mà nhìn hắn.
Đương nhiên, cũng làm rất nhiều người hận hắn.
Thừa Đức Đế còn không biết ngày hôm qua nhi tử này ra quyết định muốn đến ở rể Tô gia, lúc này nhìn thằng con này rất thuận mắt.
Chuyện Thái Đình Hòa lần này, lão nhị lão tam lão tứ đều quạt gió thêm củi, nhưng thật ra nhi tử này, từ đầu tới đuôi thanh thanh bạch bạch.
Rốt cuộc lúc ấy nó vội vàng liên lạc cảm tình với những cử nhân vào kinh đi thi kia.
Ngoài ra…… Nhi tử này phá án hoàn toàn không nghĩ phải cho người khác mặt mũi, một hơi đắc tội nhiều người như vậy, hành vi như thế cũng làm Thừa Đức Đế yên tâm về hắn rất nhiều.
Tương lai chờ thái tử đăng cơ, để thằng con này làm phụ tá đắc lực cho thái tử, phụ tá thái tử, cũng khá tốt.
Thừa Đức Đế cười tủm tỉm, ở trên triều đình khích lệ Ngôn Cảnh Tắc một phen.
Tô Mặc Tu đương nhiên cũng không bị bỏ quên.
Thừa Đức Đế đối với bản lĩnh của Ngũ nhi tử mình vẫn là có "hiểu biết", ông không cảm thấy án tử này là Ngũ nhi tử làm, cảm thấy đại đa số mọi chuyện hẳn là Tô Mặc Tu làm.
Cái khác không nói, khẩu cung linh tinh đưa lên đều là bút tích của Tô Mặc Tu.
Sau khi Ngôn Cảnh Tắc và Tô Mặc Tu được khích lệ cùng với tưởng thưởng, Thừa Đức Đế còn bảo bọn họ ở lại sau đại triều hội --- ông muốn nói chuyện với bọn họ.
Đại triều hội kết thúc, mọi người liền chậm rãi rời khỏi đại điện.
Tô Mặc Tu đứng cuối cùng đội ngũ, là nhóm người đầu tiên thối lui ra bên ngoài.
Ra bên ngoài rồi, đứng dưới ánh mặt trời, y liền hấp dẫn ánh mắt mọi người.
Đến lúc này, y không chỉ trẻ tuổi, tướng mạo còn cực kỳ tuấn lãng, thanh niên vừa mới cập quan đứng ở nơi đó tựa như thương tùng thúy trúc, xuất sắc hơn người.
Thứ hai…… Bệ hạ vừa rồi, chính là khen rồi lại khen vị này.
Trước đó bệ hạ bảo y rời khỏi l Ngự Thư Phòng, mọi người còn nghĩ, nói không chừng y đã đắc tội bệ hạ, bị ghét bỏ, hiện tại xem ra…… Bệ hạ rõ ràng là muốn đề bạt y.
“Không nghĩ tới Tiểu Tô đại nhân không chỉ có học vấn tốt, còn thiện phá án.” Có người cười tủm tỉm mà đi qua, nói chuyện với Tô Mặc Tu.
Tô Mặc Tu cười ứng vài câu.
Sắc mặt y tái nhợt, môi cũng không có huyết sắc gì.
Tối hôm qua, đầu tiên là y quỳ một canh giờ ở từ đường, sau đó lại cùng phụ thân trường đàm, một đêm không ngủ……
Nhưng làm sắc mặt y kém như vậy, cũng không phải những việc này.
Tuy y chủ động bảo phụ thân trục xuất y khỏi gia môn, nhưng trong lòng…… Thật sự không dễ chịu.
Tương lai mê man, còn có thống khổ liên quan gia tộc man đến, gần như làm y không thở nổi.
Nhưng trên mặt y không biểu hiện gì ra ngoài.
Có người hỏi y chuyện liên quan đến án kiện, y còn cười nói vài lời có thể nói.
Nửa tháng trước, y đi theo phía sau Ngũ hoàng tử đều làm các việc vặt vãnh, chẳng hạn như hỗ trợ ghi chép, hỗ trợ sửa sang lại linh tinh.
Nhưng Ngũ hoàng tử muốn giấu tài, liền đem công lao toàn bộ cho y.
Tô Mặc Tu đang nói chuyện với người ta, thì thấy Tam hoàng tử đi về phía mình.
Trong số nhiều hoàng tử cậu bệ hạ, văn thải của Tam hoàng tử được công nhận là tốt, còn làm ra rất nhiều thơ từ được người yêu thích.
Trước kia Tô Mặc Tu rất bội phục Tam hoàng tử, nhưng hiện tại đã cùng Ngũ hoàng tử ở chung qua, y chỉ cảm thấy Tam hoàng tử rất bình thường.
Tam hoàng tử lại đây là muốn mời Tô Mặc Tu tham gia văn hội hắn tổ chức.
Tô Mặc Tu cười cảm tạ Tam hoàng tử, nói chỉ cần có rảnh, nhất định sẽ đi qua.
Y biểu hiện thật xa cách, Tam hoàng tử chỉ có thể bất đắc dĩ rời đi, theo sát, Tứ hoàng tử đi ngang qua, oán hận mà trừng mắt nhìn y một cái.
Tô Mặc Tu đứng yên tại chỗ, cười đến ôn hòa.
Chờ triều thần tan đi, liền có thái giám tới tìm y, bảo y đến thiên điện chờ Thừa Đức Đế triệu kiến.
Trước đó Tô Mặc Tu vẫn luôn đi theo Thừa Đức Đế, các thái giám này đều biết sở thích của y, còn đưa lên trà mà y thích uống.
Tô Mặc Tu ngồi xuống, uống ngụm trà, mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Mà lúc này, Ngôn Cảnh Tắc đang ở Ngự Thư Phòng nói chuyện với Thừa Đức Đế.
Thừa Đức Đế tâm tình rất tốt, ông khen Ngôn Cảnh Tắc vài câu, lại hỏi Ngôn Cảnh Tắc muốn tưởng thưởng cái gì —— ban nãy ông tưởng thưởng chỉ là ở ngoài mặt, ông không ngại ngầm thưởng cho nhi tử một ít đồ khác.
Sau đó, Thừa Đức Đế liền nghe được nhi tử mịn nói: “Phụ hoàng, người có thể tứ hôn cho con và Tô Mặc Tu không? Con muốn gả đến Tô gia!”
Nụ cười của Thừa Đức Đế cương trên mặt: “Ngươi nói cái gì?”
Ngôn Cảnh Tắc đem chuyện ngày hôm qua nói với thái tử, lại nói với Thừa Đức Đế một lần nữa.
Thừa Đức Đế hít sâu mấy hơi thở, có chút may mắn bởi vì đứa con trai này luôn là ngữ ra kinh người, bên người ông ngoại trừ Hồ Trung Thuận vẫn luôn hầu hạ ông ra, không có người khác.
Nếu còn có người khác, vậy thật là mất mặt mất đến tận nhà người khác!
Nhưng cũng bởi vì ở đây chỉ có Hồ Trung Thuận, hiện tại ông muốn đánh nhi tử, cũng chỉ là ngẫm lại.
Thằng con này cũng sẽ không đứng yên để ông đánh, chắc chắn sẽ chạy, mà một khi nó chạy, ông liền đánh không tới!
Thừa Đức Đế chỉ có thể cùng nhi tử giảng đạo lý, nói chuyện này không được.
Ngôn Cảnh Tắc liền nói, hắn không cầu hai người gióng trống khua chiêng mà thành thân, Thừa Đức Đế chỉ cần đi theo Tô Cố nói tốt, để hắn và Tô Mặc Tu ngầm làm vợ chồng là được.
Thừa Đức Đế không đồng ý, ông mất không nổi cái mặt này.
Ngoài ra…… hiện tại ông còn chưa tiếp thu chuyện nhi tử coi trọng nam nhân đâu à!
Thừa Đức Đế ý đồ thuyết phục nhi tử, khiến nhi tử cưới một nữ tử thân phận thấp chút làm vợ, sau đó ngầm lui tới với Tô Mặc Tu.
Ngôn Cảnh Tắc nói: “Này không được, nếu con thành thân thì sẽ không thể ngăn cản Tô Mặc Tu thành thân, y đi tìm nữ nhân, con chịu không nổi.” Hắn tuyệt đối sẽ không sẽ thành thân với nữ nhân hại đời người ta, Tô Mặc Tu cũng không được.
“Vậy bảo y đừng tìm!” Thừa Đức Đế nói.
“Nếu không nhìn kĩ ở chung thì làm sao bây giờ? Hơn nữa nếu hắn ở với con, nếu thê tử kia của con cũng ở, đến lúc đó bọn họ……” Ngôn Cảnh Tắc cho Thừa Đức Đế một ánh mắt “người hiểu mà”.
Thừa Đức Đế: “……” Ông đã hiểu, thằng con này thật sự quá sốt ruột!
Thừa Đức Đế bẻ xả nửa ngày với nhi tử của mình.
Con người ông từ trước đến nay chịu không nổi người khác ngỗ nghịch mình, nhưng đứa con trai này một bộ lợn chết không sợ nước sôi, ông cũng xác thật không có biện pháp gì với nó.
Hổ độc không thực tử*, ông làm không được chuyện lộng chết thằng con này.
(*hổ dữ không ăn thịt con)
Nhưng mà…… Nói thật lâu vẫn nói không lại nhi tử, Thừa Đức Đế đột nhiên nghĩ đến một sự kiện: “Tô Mặc Tu cũng có ý với ngươi à?”
“Con cảm thấy là có.” Ngôn Cảnh Tắc đáp.
Con người Thừa Đức Đế không quá phân rõ phải trái, hắn sợ ssu khi nói cho Thừa Đức Đế Tô Mặc Tu thích hắn, Thừa Đức Đế bất mãn với Tô Mặc Tu, bèn giấu diếm chuyện này đi.
Thừa Đức Đế: “……” Cảm tình con của ông cả gả chồng cũng nghĩ kỹ rồi, Tô Mặc Tu người ta còn chưa có đồng ý đâu!
Nếu ông là Tô Mặc Tu, chắc chắn chướng mắt cái thứ này!
“Phụ hoàng, con là hoàng tử mà, y chắc là thích con rồi.” Ngôn Cảnh Tắc theo sát nói.
“Ngươi cút cho ta!” Thừa Đức Đế túm cái nghiên mực lên ném ra ngoài.
Trước đó lúc Tô Mặc Tu ở Ngự Thư Phòng hỗ trợ, ông đã cảm thấy đứa nhỏ này cực có năng lực, tiền đồ rộng lớn.
Đáng tiếc chính là, đứa trẻ tiền đồ rộng lớn này bị thằng con ông theo dõi.
Thời điểm Thừa Đức Đế tham khảo chuyện "gả chồng" với Ngôn Cảnh Tắc, thái tử ôm A Phúc tiến cung.
Thái tử biết đệ đệ mình, hơn phân nửa muốn nói với Thừa Đức Đế chuyện hắn và Tô Mặc Tu, sợ Thừa Đức Đế trách tội đệ đệ, nên chạy riêng một chuyến về Đông Cung, mang theo nhi tử đến.
Thừa Đức Đế rất thích A Phúc, ở trước mặt tiểu bối cũng sẽ không tùy ý phát hỏa, có A Phúc ở, Thừa Đức Đế hẳn là sẽ không đuổi theo đánh đệ đệ đâu nhỉ?
Bởi vì chuyện này, dọc theo đường đi thái tử đều dặn A Phúc thấy hoàng gia gia phải ngoan ngoãn, phải che chở Ngũ hoàng thúc.
A Phúc: Mệt tâm hết sức!
Y trăm phương nghìn kế bảo phụ thân phòng bị Ngũ hoàng thúc, u là trời phụ thân y một lòng che chở Ngũ hoàng thúc!
Phụ thân y quá ngốc!
A Phúc mặt đầy ủy khuất, bị đưa tới gần Ngự Thư Phòng, sau đó liền thấy một người trẻ tuổi tuấn tú đang ngồi trong thiên điện uống trà.
“Tử Nghiên, Ngũ hoàng đệ còn chưa ra tới sao?” Thái tử ôn hòa hỏi, trước mắt người này chính là “Đệ tế” của hắn, thái độ của hắn chắc chắn nên tốt một chút.
“Đúng vậy.” Tô Mặc Tu đứng dậy hành lễ.
“Ngươi không cần hành lễ, ta vào xem.” Thái tử nói, nói xong liền buông nhi tử, đi về phía Ngự Thư Phòng.
Tô Mặc Tu đã hành lễ, hành xong, y lại lần nữa ngồi xuống.
A Phúc tò mò mà nhìn người trước mắt.
Người này tuổi còn trẻ là có thể diện thánh, phụ thân cũng rất quen thuộc với y, còn có người đưa trà lên cho y, vừa thấy liền không đơn giản.
Nhưng trong trí nhớ A Phúc cũng không có người này tồn tại.
Ngoài ra…… Sau khi phụ thân A Phúc buông ra y rồi, y lập tức trở nên thật lùn, từ dưới hướng lên trên đi nhìn người trước mắt này, liền chú ý tới tay người nọ có hơi run, sắc mặt cũng không quá đẹp, tựa hồ rất không thoải mái.
A Phúc đi qua đi hỏi: “Ngươi là ai vậy?”
Tô Mặc Tu hướng tới tiểu hoàng tôn cười cười, nói ra thân phận của mình.
A Phúc nghe nói người này là con thứ tư của Tô Cố, có chút giật mình, đồng thời cũng coi như là minh bạch mình vì sao không quen biết người này.
Tô Cố có bốn nhi tử, một nữ nhi.
Tứ nhi tử của ông nghe nói từ nhỏ thân thể không tốt, tuổi còn trẻ liền qua đời, khi đó phụ thân y còn làm thái tử.
Sau đó, lúc trưởng tử của Tô Cố ở bên ngoài làm quan, nhiễm bệnh qua đời.
Tô Cố lúc ấy tuổi không nhỏ, trưởng tử qua đời mang đến đả kích thật lớn với ông, bị bệnh một hồi, sau đó lại chống cơ thể bệnh tật, giúp vị Ngũ hoàng thúc kia củng cố đế vị.
Kết quả, vị Ngũ hoàng thúc kia mới vừa ngồi ổn ngôi vị hoàng đế, còn chưa sách phong hoàng hậu, tiểu nhi nữ của Tô Cố đã gả cho Ngũ hoàng thúc lại qua đời.
Chuyện này Tô Cố thật sự chịu không nổi, bệnh nặng một hồi, sau đó cáo lão hồi hương.
A Phúc chớp đôi mắt nhìn vị tiểu nhi tử của Tô Cố mà trước đây y hoàn toàn không có ấn tượng, trước kia cũng chưa bao giờ hiểu biết qua: “Ngươi ở chỗ này làm cái gì?”
Rõ ràng vẫn là một tiểu đậu đinh, lại cố tình chuyện giống như người lớn vậy, ngoài ra…. Đứa nhỏ này bị dưỡng đến cực tốt, bụ bẫm, làn da trắng nõn, lúc chớp nháy mắt, lông mi thật dài nhấp nháy nhấp nháy, làm người ta muốn đi sờ.
Tô Mặc Tu đáp: “Ta đang đợi bệ hạ triệu kiến.”
“Hoàng gia gia vì sao tìm ngươi?”
“Bởi vì ta có việc đã làm không tồi.” Tô Mặc Tu trong lòng thật không dễ chịu, cùng tiểu hài tử nói chuyện có thể làm y nhẹ nhàng hơn một chút, bèn cùng tiểu hoàng tôn hàn huyên lên.
Trò chuyện một hồi, thấy hài tử đáng yêu như vậy, lại nhịn không được suy nghĩ vớ vẩn —— Có phải hài tử tương lai của Ngũ hoàng tử cũng sẽ đáng yêu như vậy không?
Còn nữa, nếu Ngũ hoàng tử muốn tranh vị, tương lai của đứa bé này sẽ như thế nào?
Tô Mặc Tu cũng không hoài nghi chuyện Ngũ hoàng tử muốn ngôi vị hoàng đế.
Trước đó lúc thái tử gặp phải phiền toái, mặc kệ là Ngũ hoàng tử hay là hoàng hậu đều chưa từng giúp thái tử, trước kia, y còn từng nhìn thấy Ngũ hoàng tử dùng ánh mắt âm trầm nhìn thái tử.
Ngoài ra……
Trước đó, lúc y nhắc Ngũ hoàng tử làm thế nào lấy được hảo cảm của bệ hạ linh tinh, Ngũ hoàng tử đều nghe đến rất nghiêm túc.
Ngũ hoàng tử thông tuệ như vậy, còn vẫn luôn che giấu chính mình, mấy năm nay không hiển lộ trước người khác một chút nào!
Quan trọng nhất chính là…… Nếu Ngũ hoàng tử không có tâm tư này, lại vì sao phải đi kết bạn với Tưởng Khải, muốn tới kết bạn với y?
Ngũ hoàng tử rõ ràng không thích nam tử.
Hôm qua hắn nhảy xuống hồ, hẳn cũng đã sớm chú ý tới hồ nước rất nông.
Biểu cảm Tô Mặc Tu càng hiện u buồn.
A Phúc đối với người này đột nhiên sinh ra một cổ đồng tình: “Ngươi có phải không thoải mái không? Phải nghỉ ngơi cho tốt nha!”
Tô Mặc Tu cười nói: “Ta sẽ.”
A Phúc lại nói: “Ta nói ngươi nghe nè, con người ấy mà, thân thể quan trọng nhất!” Y không tới 40 liền qua đời, ngẫm lại liền cảm thấy mệt!
Đời này y nhất định phải sống lâu một chút!
Tô Mặc Tu thấy một tiểu hài tử ông cụ non mà nói ra lời nói như vậy, thiệt tình thực lòng mà cười.
A Phúc cảm thấy người này cười đến khá xinh đẹp, lại muốn nghe được tin tức, liền nói: “Tô gia ca ca…… trước đó ta đến cùn Hoàng tổ mẫu chơi, nghe nói Ngũ hoàng thúc muốn cưới muội muội của ngươi làm Vương phi, là thật vậy chăng?”
Tô Mặc Tu sửng sốt, một lát sau mới hỏi: “Tiểu điện hạ nghe được khi nào?”
A Phúc hôm qua cái mới bịa chuyện trước mặt thái tử xong, lúc này liền nói: “Mấy ngày hôm trước thôi, ta nghe thấy Ngũ hoàng thúc nói với Hoàng tổ mẫu, muốn cưới tiểu tỷ tỷ Tô gia.”
Trước kia A Phúc vẫn luôn ở Đông Cung không ra được, mấy ngày này đại khái do y biểu hiện mà ngoan ngoãn, phụ thân y mới đưa y vào cung…. Bảo y đi Hoàng tổ mẫu, hoặc là bồi cạnh hoàng gia gia.
Y rất vui lòng bồi cạnh hoàng gia gia, còn vị Hoàng tổ mẫu kia……
Y rất sợ vị Hoàng tổ mẫu có sở thích đặc biệt trồng trọt kia, đi qua làm bộ như một đứa bé cái gì cũng không biết, cũng có thể lăn lộn qua được.
Lần đại triều hội này, Ngôn Cảnh Tắc có thể nói là chiếm hết nổi bật.
Hắn tiếp nhận án tử Thái Đình Hòa mới nửa tháng, liền đã tra được mọi việc đến rành mạch, chuyện này làm cho rất nhiều người lau mắt mà nhìn hắn.
Đương nhiên, cũng làm rất nhiều người hận hắn.
Thừa Đức Đế còn không biết ngày hôm qua nhi tử này ra quyết định muốn đến ở rể Tô gia, lúc này nhìn thằng con này rất thuận mắt.
Chuyện Thái Đình Hòa lần này, lão nhị lão tam lão tứ đều quạt gió thêm củi, nhưng thật ra nhi tử này, từ đầu tới đuôi thanh thanh bạch bạch.
Rốt cuộc lúc ấy nó vội vàng liên lạc cảm tình với những cử nhân vào kinh đi thi kia.
Ngoài ra…… Nhi tử này phá án hoàn toàn không nghĩ phải cho người khác mặt mũi, một hơi đắc tội nhiều người như vậy, hành vi như thế cũng làm Thừa Đức Đế yên tâm về hắn rất nhiều.
Tương lai chờ thái tử đăng cơ, để thằng con này làm phụ tá đắc lực cho thái tử, phụ tá thái tử, cũng khá tốt.
Thừa Đức Đế cười tủm tỉm, ở trên triều đình khích lệ Ngôn Cảnh Tắc một phen.
Tô Mặc Tu đương nhiên cũng không bị bỏ quên.
Thừa Đức Đế đối với bản lĩnh của Ngũ nhi tử mình vẫn là có "hiểu biết", ông không cảm thấy án tử này là Ngũ nhi tử làm, cảm thấy đại đa số mọi chuyện hẳn là Tô Mặc Tu làm.
Cái khác không nói, khẩu cung linh tinh đưa lên đều là bút tích của Tô Mặc Tu.
Sau khi Ngôn Cảnh Tắc và Tô Mặc Tu được khích lệ cùng với tưởng thưởng, Thừa Đức Đế còn bảo bọn họ ở lại sau đại triều hội --- ông muốn nói chuyện với bọn họ.
Đại triều hội kết thúc, mọi người liền chậm rãi rời khỏi đại điện.
Tô Mặc Tu đứng cuối cùng đội ngũ, là nhóm người đầu tiên thối lui ra bên ngoài.
Ra bên ngoài rồi, đứng dưới ánh mặt trời, y liền hấp dẫn ánh mắt mọi người.
Đến lúc này, y không chỉ trẻ tuổi, tướng mạo còn cực kỳ tuấn lãng, thanh niên vừa mới cập quan đứng ở nơi đó tựa như thương tùng thúy trúc, xuất sắc hơn người.
Thứ hai…… Bệ hạ vừa rồi, chính là khen rồi lại khen vị này.
Trước đó bệ hạ bảo y rời khỏi l Ngự Thư Phòng, mọi người còn nghĩ, nói không chừng y đã đắc tội bệ hạ, bị ghét bỏ, hiện tại xem ra…… Bệ hạ rõ ràng là muốn đề bạt y.
“Không nghĩ tới Tiểu Tô đại nhân không chỉ có học vấn tốt, còn thiện phá án.” Có người cười tủm tỉm mà đi qua, nói chuyện với Tô Mặc Tu.
Tô Mặc Tu cười ứng vài câu.
Sắc mặt y tái nhợt, môi cũng không có huyết sắc gì.
Tối hôm qua, đầu tiên là y quỳ một canh giờ ở từ đường, sau đó lại cùng phụ thân trường đàm, một đêm không ngủ……
Nhưng làm sắc mặt y kém như vậy, cũng không phải những việc này.
Tuy y chủ động bảo phụ thân trục xuất y khỏi gia môn, nhưng trong lòng…… Thật sự không dễ chịu.
Tương lai mê man, còn có thống khổ liên quan gia tộc man đến, gần như làm y không thở nổi.
Nhưng trên mặt y không biểu hiện gì ra ngoài.
Có người hỏi y chuyện liên quan đến án kiện, y còn cười nói vài lời có thể nói.
Nửa tháng trước, y đi theo phía sau Ngũ hoàng tử đều làm các việc vặt vãnh, chẳng hạn như hỗ trợ ghi chép, hỗ trợ sửa sang lại linh tinh.
Nhưng Ngũ hoàng tử muốn giấu tài, liền đem công lao toàn bộ cho y.
Tô Mặc Tu đang nói chuyện với người ta, thì thấy Tam hoàng tử đi về phía mình.
Trong số nhiều hoàng tử cậu bệ hạ, văn thải của Tam hoàng tử được công nhận là tốt, còn làm ra rất nhiều thơ từ được người yêu thích.
Trước kia Tô Mặc Tu rất bội phục Tam hoàng tử, nhưng hiện tại đã cùng Ngũ hoàng tử ở chung qua, y chỉ cảm thấy Tam hoàng tử rất bình thường.
Tam hoàng tử lại đây là muốn mời Tô Mặc Tu tham gia văn hội hắn tổ chức.
Tô Mặc Tu cười cảm tạ Tam hoàng tử, nói chỉ cần có rảnh, nhất định sẽ đi qua.
Y biểu hiện thật xa cách, Tam hoàng tử chỉ có thể bất đắc dĩ rời đi, theo sát, Tứ hoàng tử đi ngang qua, oán hận mà trừng mắt nhìn y một cái.
Tô Mặc Tu đứng yên tại chỗ, cười đến ôn hòa.
Chờ triều thần tan đi, liền có thái giám tới tìm y, bảo y đến thiên điện chờ Thừa Đức Đế triệu kiến.
Trước đó Tô Mặc Tu vẫn luôn đi theo Thừa Đức Đế, các thái giám này đều biết sở thích của y, còn đưa lên trà mà y thích uống.
Tô Mặc Tu ngồi xuống, uống ngụm trà, mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Mà lúc này, Ngôn Cảnh Tắc đang ở Ngự Thư Phòng nói chuyện với Thừa Đức Đế.
Thừa Đức Đế tâm tình rất tốt, ông khen Ngôn Cảnh Tắc vài câu, lại hỏi Ngôn Cảnh Tắc muốn tưởng thưởng cái gì —— ban nãy ông tưởng thưởng chỉ là ở ngoài mặt, ông không ngại ngầm thưởng cho nhi tử một ít đồ khác.
Sau đó, Thừa Đức Đế liền nghe được nhi tử mịn nói: “Phụ hoàng, người có thể tứ hôn cho con và Tô Mặc Tu không? Con muốn gả đến Tô gia!”
Nụ cười của Thừa Đức Đế cương trên mặt: “Ngươi nói cái gì?”
Ngôn Cảnh Tắc đem chuyện ngày hôm qua nói với thái tử, lại nói với Thừa Đức Đế một lần nữa.
Thừa Đức Đế hít sâu mấy hơi thở, có chút may mắn bởi vì đứa con trai này luôn là ngữ ra kinh người, bên người ông ngoại trừ Hồ Trung Thuận vẫn luôn hầu hạ ông ra, không có người khác.
Nếu còn có người khác, vậy thật là mất mặt mất đến tận nhà người khác!
Nhưng cũng bởi vì ở đây chỉ có Hồ Trung Thuận, hiện tại ông muốn đánh nhi tử, cũng chỉ là ngẫm lại.
Thằng con này cũng sẽ không đứng yên để ông đánh, chắc chắn sẽ chạy, mà một khi nó chạy, ông liền đánh không tới!
Thừa Đức Đế chỉ có thể cùng nhi tử giảng đạo lý, nói chuyện này không được.
Ngôn Cảnh Tắc liền nói, hắn không cầu hai người gióng trống khua chiêng mà thành thân, Thừa Đức Đế chỉ cần đi theo Tô Cố nói tốt, để hắn và Tô Mặc Tu ngầm làm vợ chồng là được.
Thừa Đức Đế không đồng ý, ông mất không nổi cái mặt này.
Ngoài ra…… hiện tại ông còn chưa tiếp thu chuyện nhi tử coi trọng nam nhân đâu à!
Thừa Đức Đế ý đồ thuyết phục nhi tử, khiến nhi tử cưới một nữ tử thân phận thấp chút làm vợ, sau đó ngầm lui tới với Tô Mặc Tu.
Ngôn Cảnh Tắc nói: “Này không được, nếu con thành thân thì sẽ không thể ngăn cản Tô Mặc Tu thành thân, y đi tìm nữ nhân, con chịu không nổi.” Hắn tuyệt đối sẽ không sẽ thành thân với nữ nhân hại đời người ta, Tô Mặc Tu cũng không được.
“Vậy bảo y đừng tìm!” Thừa Đức Đế nói.
“Nếu không nhìn kĩ ở chung thì làm sao bây giờ? Hơn nữa nếu hắn ở với con, nếu thê tử kia của con cũng ở, đến lúc đó bọn họ……” Ngôn Cảnh Tắc cho Thừa Đức Đế một ánh mắt “người hiểu mà”.
Thừa Đức Đế: “……” Ông đã hiểu, thằng con này thật sự quá sốt ruột!
Thừa Đức Đế bẻ xả nửa ngày với nhi tử của mình.
Con người ông từ trước đến nay chịu không nổi người khác ngỗ nghịch mình, nhưng đứa con trai này một bộ lợn chết không sợ nước sôi, ông cũng xác thật không có biện pháp gì với nó.
Hổ độc không thực tử*, ông làm không được chuyện lộng chết thằng con này.
(*hổ dữ không ăn thịt con)
Nhưng mà…… Nói thật lâu vẫn nói không lại nhi tử, Thừa Đức Đế đột nhiên nghĩ đến một sự kiện: “Tô Mặc Tu cũng có ý với ngươi à?”
“Con cảm thấy là có.” Ngôn Cảnh Tắc đáp.
Con người Thừa Đức Đế không quá phân rõ phải trái, hắn sợ ssu khi nói cho Thừa Đức Đế Tô Mặc Tu thích hắn, Thừa Đức Đế bất mãn với Tô Mặc Tu, bèn giấu diếm chuyện này đi.
Thừa Đức Đế: “……” Cảm tình con của ông cả gả chồng cũng nghĩ kỹ rồi, Tô Mặc Tu người ta còn chưa có đồng ý đâu!
Nếu ông là Tô Mặc Tu, chắc chắn chướng mắt cái thứ này!
“Phụ hoàng, con là hoàng tử mà, y chắc là thích con rồi.” Ngôn Cảnh Tắc theo sát nói.
“Ngươi cút cho ta!” Thừa Đức Đế túm cái nghiên mực lên ném ra ngoài.
Trước đó lúc Tô Mặc Tu ở Ngự Thư Phòng hỗ trợ, ông đã cảm thấy đứa nhỏ này cực có năng lực, tiền đồ rộng lớn.
Đáng tiếc chính là, đứa trẻ tiền đồ rộng lớn này bị thằng con ông theo dõi.
Thời điểm Thừa Đức Đế tham khảo chuyện "gả chồng" với Ngôn Cảnh Tắc, thái tử ôm A Phúc tiến cung.
Thái tử biết đệ đệ mình, hơn phân nửa muốn nói với Thừa Đức Đế chuyện hắn và Tô Mặc Tu, sợ Thừa Đức Đế trách tội đệ đệ, nên chạy riêng một chuyến về Đông Cung, mang theo nhi tử đến.
Thừa Đức Đế rất thích A Phúc, ở trước mặt tiểu bối cũng sẽ không tùy ý phát hỏa, có A Phúc ở, Thừa Đức Đế hẳn là sẽ không đuổi theo đánh đệ đệ đâu nhỉ?
Bởi vì chuyện này, dọc theo đường đi thái tử đều dặn A Phúc thấy hoàng gia gia phải ngoan ngoãn, phải che chở Ngũ hoàng thúc.
A Phúc: Mệt tâm hết sức!
Y trăm phương nghìn kế bảo phụ thân phòng bị Ngũ hoàng thúc, u là trời phụ thân y một lòng che chở Ngũ hoàng thúc!
Phụ thân y quá ngốc!
A Phúc mặt đầy ủy khuất, bị đưa tới gần Ngự Thư Phòng, sau đó liền thấy một người trẻ tuổi tuấn tú đang ngồi trong thiên điện uống trà.
“Tử Nghiên, Ngũ hoàng đệ còn chưa ra tới sao?” Thái tử ôn hòa hỏi, trước mắt người này chính là “Đệ tế” của hắn, thái độ của hắn chắc chắn nên tốt một chút.
“Đúng vậy.” Tô Mặc Tu đứng dậy hành lễ.
“Ngươi không cần hành lễ, ta vào xem.” Thái tử nói, nói xong liền buông nhi tử, đi về phía Ngự Thư Phòng.
Tô Mặc Tu đã hành lễ, hành xong, y lại lần nữa ngồi xuống.
A Phúc tò mò mà nhìn người trước mắt.
Người này tuổi còn trẻ là có thể diện thánh, phụ thân cũng rất quen thuộc với y, còn có người đưa trà lên cho y, vừa thấy liền không đơn giản.
Nhưng trong trí nhớ A Phúc cũng không có người này tồn tại.
Ngoài ra…… Sau khi phụ thân A Phúc buông ra y rồi, y lập tức trở nên thật lùn, từ dưới hướng lên trên đi nhìn người trước mắt này, liền chú ý tới tay người nọ có hơi run, sắc mặt cũng không quá đẹp, tựa hồ rất không thoải mái.
A Phúc đi qua đi hỏi: “Ngươi là ai vậy?”
Tô Mặc Tu hướng tới tiểu hoàng tôn cười cười, nói ra thân phận của mình.
A Phúc nghe nói người này là con thứ tư của Tô Cố, có chút giật mình, đồng thời cũng coi như là minh bạch mình vì sao không quen biết người này.
Tô Cố có bốn nhi tử, một nữ nhi.
Tứ nhi tử của ông nghe nói từ nhỏ thân thể không tốt, tuổi còn trẻ liền qua đời, khi đó phụ thân y còn làm thái tử.
Sau đó, lúc trưởng tử của Tô Cố ở bên ngoài làm quan, nhiễm bệnh qua đời.
Tô Cố lúc ấy tuổi không nhỏ, trưởng tử qua đời mang đến đả kích thật lớn với ông, bị bệnh một hồi, sau đó lại chống cơ thể bệnh tật, giúp vị Ngũ hoàng thúc kia củng cố đế vị.
Kết quả, vị Ngũ hoàng thúc kia mới vừa ngồi ổn ngôi vị hoàng đế, còn chưa sách phong hoàng hậu, tiểu nhi nữ của Tô Cố đã gả cho Ngũ hoàng thúc lại qua đời.
Chuyện này Tô Cố thật sự chịu không nổi, bệnh nặng một hồi, sau đó cáo lão hồi hương.
A Phúc chớp đôi mắt nhìn vị tiểu nhi tử của Tô Cố mà trước đây y hoàn toàn không có ấn tượng, trước kia cũng chưa bao giờ hiểu biết qua: “Ngươi ở chỗ này làm cái gì?”
Rõ ràng vẫn là một tiểu đậu đinh, lại cố tình chuyện giống như người lớn vậy, ngoài ra…. Đứa nhỏ này bị dưỡng đến cực tốt, bụ bẫm, làn da trắng nõn, lúc chớp nháy mắt, lông mi thật dài nhấp nháy nhấp nháy, làm người ta muốn đi sờ.
Tô Mặc Tu đáp: “Ta đang đợi bệ hạ triệu kiến.”
“Hoàng gia gia vì sao tìm ngươi?”
“Bởi vì ta có việc đã làm không tồi.” Tô Mặc Tu trong lòng thật không dễ chịu, cùng tiểu hài tử nói chuyện có thể làm y nhẹ nhàng hơn một chút, bèn cùng tiểu hoàng tôn hàn huyên lên.
Trò chuyện một hồi, thấy hài tử đáng yêu như vậy, lại nhịn không được suy nghĩ vớ vẩn —— Có phải hài tử tương lai của Ngũ hoàng tử cũng sẽ đáng yêu như vậy không?
Còn nữa, nếu Ngũ hoàng tử muốn tranh vị, tương lai của đứa bé này sẽ như thế nào?
Tô Mặc Tu cũng không hoài nghi chuyện Ngũ hoàng tử muốn ngôi vị hoàng đế.
Trước đó lúc thái tử gặp phải phiền toái, mặc kệ là Ngũ hoàng tử hay là hoàng hậu đều chưa từng giúp thái tử, trước kia, y còn từng nhìn thấy Ngũ hoàng tử dùng ánh mắt âm trầm nhìn thái tử.
Ngoài ra……
Trước đó, lúc y nhắc Ngũ hoàng tử làm thế nào lấy được hảo cảm của bệ hạ linh tinh, Ngũ hoàng tử đều nghe đến rất nghiêm túc.
Ngũ hoàng tử thông tuệ như vậy, còn vẫn luôn che giấu chính mình, mấy năm nay không hiển lộ trước người khác một chút nào!
Quan trọng nhất chính là…… Nếu Ngũ hoàng tử không có tâm tư này, lại vì sao phải đi kết bạn với Tưởng Khải, muốn tới kết bạn với y?
Ngũ hoàng tử rõ ràng không thích nam tử.
Hôm qua hắn nhảy xuống hồ, hẳn cũng đã sớm chú ý tới hồ nước rất nông.
Biểu cảm Tô Mặc Tu càng hiện u buồn.
A Phúc đối với người này đột nhiên sinh ra một cổ đồng tình: “Ngươi có phải không thoải mái không? Phải nghỉ ngơi cho tốt nha!”
Tô Mặc Tu cười nói: “Ta sẽ.”
A Phúc lại nói: “Ta nói ngươi nghe nè, con người ấy mà, thân thể quan trọng nhất!” Y không tới 40 liền qua đời, ngẫm lại liền cảm thấy mệt!
Đời này y nhất định phải sống lâu một chút!
Tô Mặc Tu thấy một tiểu hài tử ông cụ non mà nói ra lời nói như vậy, thiệt tình thực lòng mà cười.
A Phúc cảm thấy người này cười đến khá xinh đẹp, lại muốn nghe được tin tức, liền nói: “Tô gia ca ca…… trước đó ta đến cùn Hoàng tổ mẫu chơi, nghe nói Ngũ hoàng thúc muốn cưới muội muội của ngươi làm Vương phi, là thật vậy chăng?”
Tô Mặc Tu sửng sốt, một lát sau mới hỏi: “Tiểu điện hạ nghe được khi nào?”
A Phúc hôm qua cái mới bịa chuyện trước mặt thái tử xong, lúc này liền nói: “Mấy ngày hôm trước thôi, ta nghe thấy Ngũ hoàng thúc nói với Hoàng tổ mẫu, muốn cưới tiểu tỷ tỷ Tô gia.”
Trước kia A Phúc vẫn luôn ở Đông Cung không ra được, mấy ngày này đại khái do y biểu hiện mà ngoan ngoãn, phụ thân y mới đưa y vào cung…. Bảo y đi Hoàng tổ mẫu, hoặc là bồi cạnh hoàng gia gia.
Y rất vui lòng bồi cạnh hoàng gia gia, còn vị Hoàng tổ mẫu kia……
Y rất sợ vị Hoàng tổ mẫu có sở thích đặc biệt trồng trọt kia, đi qua làm bộ như một đứa bé cái gì cũng không biết, cũng có thể lăn lộn qua được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất