Chung Tình 2

Chương 132

Trước Sau
Hình thú của Hổ Tu là hổ răng kiếm, y cũng không am hiểu leo cây.

Nhưng không am hiểu không đại biểu sẽ không leo, người trong bộ lạc bọn họ, trên cơ bản đều sẽ leo cây.

Sau khi nghe được người trên cây nói, Hổ Tu hai ba cái leo lên cây, hướng nơi xa xa nhìn.

Khủng long có hình thể chênh lệch rất lớn, nhỏ thì rất nhỏ, mà lớn lại cực kỳ lớn.

Rất nhiều khủng long loại chân to, chiều cao đều sẽ đạt tới 20 mét.

Chẳng sợ loại khủng long này là ăn thực vật, nhưng bọn họ đụng tới khủng long như vậy cũng đều sẽ trốn tránh đi.

Cự vô bá như vậy…… Bọn họ không cẩn thận một cái là sẽ bị dẫm chết!

Cũng may, khủng long như vậy cũng không nhiều, đồng thời, bởi vì chúng nó ăn quá nhiều, nên thường thường sẽ không dừng lại một chỗ, luôn không ngừng đi tới, ảnh hưởng với bọn họ cũng không lớn.

Nhưng hiện tại……

Hổ Tu nhìn thấy con khủng long này, so với tất cả những con khác y từng thấy đều lớn hơn!

Rừng đại thụ chỗ bộ lạc bọn họ, cây ở đó là cao nhất xung quanh, không chỉ vậy, loại lá cây của chúng đều mọc trên tán cây, phía dưới chính là thân cây thẳng tắp!

Nguyên nhân chính là vì như vậy nên rất nhiều loại khủng long khổng lồ đến đây cũng ăn không đến lá cây của đại thụ được.

Trước đó, chỗ bọn họ ở vẫn luôn rất an toàn, nhưng hiện tại…… Con khủng long rất lớn trước mắt này thế mà lại có thể ăn đến lá cây trên đại thụ!

Nó là cao lớn đến vậy, mấy cây đại thụ đó nói không chừng sẽ bị nó lộng ngã, mà nếu nó xông vào rừng đại thụ…… bộ lạc bọn họ phải làm sao bây giờ?

Người trong bộ lạc lại phải làm sao bây giờ?

Hổ Tu bò xuống một đoạn, bèn trực tiếp nhảy thẳng xuống mặt đất: “Tôi phải về bộ lạc!”

Y nói xong thì biến thành hình thú, liền chạy về hướng bộ lạc.

Thời điểm Hổ Tu lên cây quan sát tình huống, rất nhiều người trong đội săn thú cũng làm chuyện như vậy.

Bọn họ hai mặt nhìn nhau, đi theo sau Hổ Tu chạy về rừng đại thụ.

Đội thu thập vẫn luôn hoạt động khu phụ cận rừng đại thụ, đại đa số bọn họ đều có người nhà ở nơi ấy.

Gặp phải nguy hiểm như vậy, bọn họ đều muốn trở về tìm người nhà của mình.

Hình thú chạy nhanh hơn, họ đều biến thành hình thú chạy về, có vài người có hình thú hành động chậm hoặc là quá nhỏ, chỉ có thể dùng hình người chạy về.

Chỉ là, dẫu tốc độ bọn họ có nhanh cũng không nhanh bằng con khủng long rất lớn kia.

Lúc con khủng long kia đi về phía trước, có thể nói là dời non lấp biển!

Đại bộ phận cây cối bình thường ở trước mặt nó chính là ngọn cỏ, đều không đáng làm nó dừng lại!

Nó chỉ thời điểm gặp được cây cối hơi lớn một chút thì mới dừng lại ăn sạch toàn bộ lá trên cây kia, mà vậy cũng không chậm trễ thời gian quá dài.

Mục tiêu của nó vô cùng minh xác, chính là rừng đại thụ nơi bộ lạc Cự Hổ!

Phiến rừng đại thụ kia đối với nó mà nói chính là một bữa tiệc lớn.

Thời điểm Hổ Tu bọn họ phát hiện con khủng long lớn này, người bộ lạc bên này cũng đã phát hiện.

Đại địa đang chấn động, giống như là gặp Thần Thú trong truyền thuyết, sẽ làm đại địa nứt toạc ra.

Đương nhiên, đây không phải Thần Thú phẫn nộ, đây là…… Có đại gia hỏa đang tiến về phía bọn họ!

Mấy thanh tráng canh giữ trong bộ lạc vội vàng leo lên cây, sau đó liền thấy được con khủng long thật lớn kia.

Ngôn Cảnh Tắc cũng thấy được.

Nguyên chủ biết leo cây, lúc những thanh tráng niên đó leo cây, hắn cũng leo lên.

Hắn nhìn ra một chút, phát hiện con khủng long đang đi từng bước một về phía này, hình thể cao sợ là hơn trăm mét.

Khủng long này hẳn là đã tiến hóa —— thế giới này, thú nhân có thể ở hấp thu năng lượng ẩn chứa trong thế giới mà mạnh hơn to hơn, khủng long đương nhiên cũng có thể.

Có điều đối với khủng long mà nói, chỉ sợ không phải chuyện tốt gì.

Hình thể quá lớn, bọn nó mặc kệ là tìm bạn lữ hay là tìm thực vật, khó khăn đều sẽ trở nên rất lớn.

Con khủng long trước mắt này tuyệt đối tìm không được bạn lữ thích hợp, phỏng chừng muốn ăn no cũng khó hơn các con khủng long khác.

Ngoài ra, nó còn sẽ tạo thành phá hư rất lớn với thế giới này.

“Chúng ta nhanh rời đi đi!” Sau khu nhìn thấy con khủng long lớn, người thủ bộ lạc không chút do dự mở miệng.

Con khủng long này quá lớn, vẫn là hướng về phía rừng đại thụ mà đi, bọn họ trốn xa một chút thì tương đối tốt hơn!

Khủng long ăn cỏ thường sẽ không chủ động công kích bọn họ, chỉ cần bọn họ trốn xa một chút thì sẽ không bị công kích.

“Không còn kịp rồi.” Ngôn Cảnh Tắc thở dài.

Gần đây Hổ Tu đi săn đến con mồi rất nhiều, lại bởi vì thời tiết dần dần rét lạnh, đồ ăn bên ngoài có thể thu thập đến trở nên thiếu thốn, thời gian đội thu thập đi ra ngoài thu thập cũng trở nên ngắn đi.

Hôm nay thời tiết không tốt lắm, gió khá lớn, bọn họ lúc này thậm chí còn chưa xuất phát.

Hiện giờ, mọi người lộn xộn lên, rất nhiều người lấy từ hốc cây của mình ra đồ đạc, dự định bỏ chạy.

Đã có thể ngay lúc này…… Côn trùng, khủng long, rắn…… Đủ loại động vật vọt về phía bọn họ.

Con khủng long lớn kia xuất hiện làm bừng tỉnh tất cả động vật trên mảnh đất này.

Còn không đợi con khủng long lớn đó tới gần, rất nhiều động vật, đặc biệt là động vật sinh sống dưới nền đất, cũng đã bắt đầu chạy trốn.

Chờ con khủng long đó tới gần chút nữa, các loài động vật khác cũng sôi nổi chạy trốn.

Mà lúc động vật chạy trốn, rất nhiều đều vọt vào rừng đại thụ.

Bọn khủng long ăn cỏ còn chưa tính, lúc chạy trốn qua, nhiều nhất đâm ngã vài người, còn bọn khủng long ăn thịt…. Bọn chúng là không ngại thuận miệng ngậm theo một người.

Còn có xà trùng chuột kiến…… Rất nhiều con trong số chúng còn có độc!

Ngôn Cảnh Tắc vừa dứt lời, liền nhìn thấy có thứ gì đó xông tới.

Bọn họ những người này hiện tại có hai lựa chọn, một là bị lôi cuốn cùng nhau đi theo, như vậy…… Số ít mấy thanh tráng trong bộ lạc cũng thôi, trẻ em và người già hơn phân nửa sẽ bị giẫm đạp hoặc là ăn luôn.

Còn một lựa chọn nữa chính là…… Thủ lấy bộ lạc bọn họ, để bọn động vật chạy đi trước.

Tất cả người trong bộ lạc đều hoang mang lo sợ, Ngôn Cảnh Tắc nói: “Chúng ta gom lại với nhau! Đừng tách ra!”

Loại thời điểm hoảng loạn này, mọi người chỉ muốn một chủ ý.

Mà tụ lại bên nhau kiểu gì cũng sẽ không sai, tất cả mọi người tụ lại với nhau.

“Trẻ em ở tận cùng bên trong, tiếp theo là người già, người trẻ tuổi ở vòng ngoài cùng…… Làm thành một vòng tròn.” Ngôn Cảnh Tắc lại nói, dùng tinh thần lực đuổi đi mấy con khủng long muốn tới cắn bọn họ.

Hắn xuyên tới thế giới này đã hai tháng, thương tiếc trên người đã sớm khỏi, thực lực cũng tăng lên rất nhiều, nếu không phải như vậy, gặp được tình huống này, già yếu trong bộ lạc này sợ là không sống nổi.

Những người này rất nhanh liền làm thành một vòng tròn, cũng chỉ có Ngôn Cảnh Tắc không gia nhập vào.

“Muối, cậu mau vào vòng đi!” Người thủ bộ lạc hô lên với Ngôn Cảnh Tắc —— Muối chưa từng đi ra ngoài săn thú, còn yếu hơn rất nhiều người trong đội thu nhập, bọn họ sợ hắn ở ngoài vòng sẽ xảy ra chuyện.

Ngôn Cảnh Tắc nói: “Tôi không sao…… Mọi người đi về hướng kia đi, tôi cản phía sau.”

“Muối, cậu điên rồi sao?” Người trước đó bảo Ngôn Cảnh Tắc vào vòng hỏi.

Anh ta kỳ thật không quá muốn bảo vệ Muố, rốt cuộc Muối rất vô dụng.

Nhưng Muối là bạn lữ của tộc trưởng, trước đó tộc trưởng có nói qua, đừng để Muối chạy loạn, miễn cho Muối gặp phải nguy hiểm.

Ngôn Cảnh Tắc nói: “Tôi không điên……”

Hắn nghĩ nghĩ, cuối cùng biến thành hình thú.

Chó kiểng to lớn là giống cho lớn, loại thành niên trên cơ bản đều có sáu bảy chục cân, cái đầu không khác sói là bao.

Nhưng Ngôn Cảnh Tắc…… mấy ngày nay hắn cẩn trọng mà hấp thu năng lượng trong không khí, vẫn luôn nỗ lực tiến hóa.

Hắn có được tinh thần lực vô cùng cường đại, mỗi ngày ăn được ngủ ngon, còn đã bắt đầu tu bổ thế giới này……

Thực lực của hắn tăng trưởng cực nhanh sau khi thương thế của hắn khỏi hẳn.

Việc này cũng khiến cho hắn tiến hóa không chỉ một lần.

Hình thú bây giờ của hắn một chút cũng không nhỏ hơn Hổ Tu, thậm chí còn muốn lớn hơn một chút.

Người tiếp đón Ngôn Cảnh Tắc kia trốn đến phía sau hắn, trong lúc nhất thời cái gì cũng cũng không nói ra được.



Hình thú của Muối vậy mà lại lớn như vậy…. So sánh ra, anh ta mới là người cần được bảo vệ mới đúng!

Đáng tiếc duy nhất chính là tuy hình thú của Muối lớn, nhưng cũng không uy mãnh, thoạt nhìn…… Lực sát thương bình thường.

Nhưng dù như vậy, Muối cũng là cường đại nhất trong số bọn họ rồi!

Sau khi nhìn thấy hình thú của Muối, bọn họ thậm chí còn an tâm hơn rất nhiều.

Trách không được bọn động vật hoảng không chọn lộ mà chạy trốn đều không đâm đầu lại phía bên này…. Là sợ Muối!

Người trong bộ lạc người ngơ ngác mà nhìn Ngôn Cảnh Tắc, qua một hồi lâu mới hỏi: “Muối …… Kế tiếp chúng ta phải làm sao bây giờ?”

Ngôn Cảnh Tắc nghĩ nghĩ nói: “Hiện tại chạy theo bọn động vật thì rất dễ dàng bị tách ra đâm bị thương, chúng ta ở chỗ này chờ một lát.” Hắn vốn định bảo những người này chậm rãi chạy, nhưng hiện tại tình huống càng ngày càng không xong.

Xung quanh thường thường có động vật chạy qua, bọn động vật đó còn có rất nhiều loài có năng lực giết chết bọn họ.

Người trong bộ lạc đều có phần sợ hãi, nghe lời mà không trốn.

Theo thời gian trôi qua, đại địa chấn động mà càng ngày càng lợi hại, mà bọn động vật bỏ trốn từ nơi bọn họ tụ cư chạy qua càng ngày càng ít, còn để lại rất nhiều thi thể.

“Chúng ta có phải nên chạy rồi không?” Có người hỏi.

Ngôn Cảnh Tắc nói: “Mọi người trốn đi, tôi cản phía sau.”

Trước đó nếu Ngôn Cảnh Tắc nói như vậy, mọi người đều cho rằng hắn đang nói giỡn.

Nhưng hiện tại Ngôn Cảnh Tắc nói như vậy…… Những người đó lên tiếng, nghe lời mà rời đi.

Ngôn Cảnh Tắc chờ bọn họ đi rồi, lại đi về phía con khủng long khổng lồ kia.

Hắn đã du đãng rất lâu trong số các thế giới.

Nhưng những thế giới đó chưa từng khiến hắn để tâm.

Hắn thậm chí sẽ không đi chú ý sinh hoạt của người trong các thế giới.

Nhưng thế giới này không giống.

Nơi này có Hổ Tu.

Hắn và Hổ Tu còn có một cái nhà!

Ngôn Cảnh Tắc một chút cũng không hy vọng nơi tụ cư này bị hủy mất!

Nếu như thế…… Hắn tốt nhất có thể xử lý con khủng long kia.

Chuyện này nghe qua như là thiên phương dạ đàm. Hình thú của hắn tuy rằng lớn hắn rất nhiều, nhưng cũng chỉ lớn hơn một chút hình thú của Hổ Tu hiện tại, nếu gặp gỡ con khủng long khổng lồ kia, chỉ sợ cả da đối phương cũng cắn không rách.

Nhưng hắn có tinh thần lực.

Lúc trước hắn còn nghĩ tới khống chế một con khủng long bạo chúa làm bộ là bạn lữ của mình, hiện tại đương nhiên cũng có thể khống chế con khủng long khổng lồ này.

Khủng long có chỉ số thông minh rất thấp, khủng long khổng lồ dù hình thể biến lớn, chỉ số thông minh khẳng định vẫn so ra kém thú nhân, muốn khống chế cũng không khó.

Ngôn Cảnh Tắc chạy về hướng khủng long nọ.

Hổ Tu nhanh chóng chạy về chỗ của bộ lạc.

Trong đầu y tất cả đều là bộ dáng của Muối.

Muối chưa từng tham gia săn thú, cái gì cũng đều không hiểu, hiện tại gặp phải chuyện nguy hiểm như vậy…… Muối có thể xảy ra chuyện không?

Mà Hổ Tu lo lắng như vậy, vào lúc trên đường gặp được bọn động vật điên cuồng chạy trốn đã lên tới đỉnh điểm.

Bọn động vật chạy trốn này y không sợ, nhưng Muối thì khác!

Hình người của Muối rất yếu, hình thú thì càng không cần phải nói, một con nho nhỏ, bị người khác dẫm một chân là sẽ bị dẫm chết!

Hổ Tu thường thường bộc phát ra tiếng gầm giận dữ, tốc độ càng lúc càng nhanh.

Người đội săn thú đi theo y cũng dần dần không theo kịp, chỉ một mình y chạy nhanh như bay về phía trước.

Y không biết mình đã chạy bao lâu, đột nhiên, y ngửi thấy được mùi của người trong bộ lạc!

Hổ Tu phóng về hướng đó, chợt thấy được người trong bộ lạc.

Người trong bộ lạc tụ lại bên nhau, đang chạy về một phương hướng, nhóm người này có người già có trẻ con, nên đi rất chậm…. Nhưng bọn họ có nhiều người như vậy!

Có phải Muối cũng ở trong đó không?

Hổ Tu thở dài nhẹ nhõm một hơi, tới gần bọn họ, kết quả……

Trong những người này cũng không có Muối.

Bước chân Hổ Tu bỗng nhiên dừng lại.

Người bộ lạc Cự Hổ lúc này cũng thấy được Hổ Tu, hưng phấn mà kêu lên: “Tộc trưởng!”

Bọn họ thật sự rất sợ hãi!

Cũng may bọn họ thấy được tộc trưởng…… Bọn họ được cứu rồi!

Mọi người đang cao hứng, bỗng nhìn thấy tộc trưởng phát ra tiếng gầm giận dữ, sau đó chạy đi.

“Tộc trưởng hình như rất tức giận, làm sao vậy?” Có người khó hiểu hỏi.

Một người khác nói: “Có phải tại vì không thấy được Muối không?”

Mọi người: “……” Tuyệt đối là bởi vì cái này!

Tộc trưởng bọn họ cũng không biết sao lại thế này, đặc biệt thích Muối.

Lúc y ở trong bộ lạc, cả ngày ôm hình thú của Muối đi tới đi lui, mỗi buổi sáng y từ hốc cây ra tới, trên người còn tràn đầy đều là mùi của Muối.

Bọn họ đều kỳ quái, trên người tộc trưởng sao lại có mùi nồng đến như vậy.

Hiện tại không thấy được Muối, tộc trưởng chắc chắn là nổi giận rồi.

Từ từ, tộc trưởng biết Muối cường đại như vậy sao?

Hẳn là biết nhỉ?

Đúng rồi, Muối cường đại như vậy, tại sao lại không đi săn thú?

Bọn họ nghĩ tới nghĩ lui nghĩ không ra nguyên nhân, dứt khoát liền không nghĩ nữa.

Đặc biệt là…… Lại một lát sau, bọn họ liền gặp được những người khác trong bộ lạc!

Những người này không giống Hổ Tu, bọn họ nhìn thấy thân nhân của mình, tất cả đều dừng lại, bắt đầu dò hỏi tình huống.

Kết quả……

“Mọi người cái gì? Nói hình thú của Muối còn lớn hơn tộc trưởngi, bảo vệ mọi người?”

“Muối cản phía sau?”

“Các người xác định không có hoa mắt chứ?”

……

Già yếu trong bộ lạc thật xác định bọn họ không có hoa mắt.

Mà lười bà bà càng là nói: “Ta cảm thấy hình thú của Muối hẳn không phải là chó lông dài chúng ta đã nghĩ đâu! Mà là một loại dã thú mà chúng ta chưa từng gặp qua! Nó là cường đại như vậy, uy mãnh đến thế!”

Người trước đó gặp qua hình thú của Ngôn Cảnh Tắc: “……”

Mà lười bà bà nói hình thú của Muối là dã thú bọn họ chưa thấy qua, bọn họ tin tưởng, nhưng mà…… Dù có biến lớn hơn, hình thú của Muối một chút cũng không uy mãnh, không cường đại!

Mọi người đang nói, đột nhiên phát hiện…… Đại địa không chấn động nữa.

“Làm sao vậy?” Có người thấy kỳ quái, bò lên trên cây đi xem.

Vừa nhìn tới, hắn liền ngốc ra: “Tôi nhìn thấy Muối ghé vào đầu con khủng long khổng lồ! Sau đó con khủng long khổng lồ không dám có một cử động nhỏ nào luôn!”

Một người khác leo cây cũng nói: “Đúng vậy, tôi cũng thấy được…… Đó hẳn là Muối đi? Hình thú của cậu ta thật sự lớn như vậy?!”

Người có thể lên cây đều sôi nổi lên cây, người không leo được cũng đến chỗ không có đại thụ che chắn mà nhìn ra xa.

Sau đó liền nhìn thấy một con cự thú lông dài màu nâu đậm ghé vào trên đầu khủng long, mà con khủng long nọ lại ngơ ngác mà đứng.

Đứng trong chốc lát rồi, con khủng long này đột nhiên…… ngã phịch xuống mặt đất.

Nó giống một ngọn núi ầm ầm sập, đại địa đều run rẩy lên theo, trong bọn họ có người không nắm chặt nhánh cây, trực tiếp đã bị chấn động này làm từ trên cây chấn xuống.

Khủng long khổng lồ kia đã chết?



Nếu không có gì ngoài ý muốn, hẳn là do Muối giết chết!

Muối thật sự…… Quá đáng sợ, quá cường đại!

Một đám người trong bộ lạc còn sợ hãi trong lòng.

Hổ Xuân mở miệng đầu tiên: “Cậu ta có thể ghi hận tôi không? Trước đó tôi còn từng đánh cậu ta nữa……” Nàng hiện tại đặc biệt sợ hãi.

Một người khác cũng nói: “Tôi từng cười nhạo cậu ta này.”

Còn có người nói: “Trước đó cậu ta đổi thịt với tôi, tôi cho có hơi thiếu.”

Bọn họ hối hận!

Sớm biết rằng Muối lợi hại như vậy, bọn họ lúc trước nhất định đối xử tốt với Muối!

Nhưng mặc kệ bọn họ có bao nhiêu hối hận, hiện tại tình huống này…… Bọn họ phải đi về!

Đồ ăn bọn họ chứa đựng đều ở trong bộ lạc kia kìa! Nơi đó còn có hốc cây của bọn họ, đồ đạc bọn họ tích cóp được……

Mọi người đi trở về, thậm chí còn cao hứng lên.

Trong bộ lạc bọn họ, ngoại trừ Hổ Tu lại thêm một Muối cường đại, mỗi ngày của bộ lạc nhất định sẽ càng ngày càng tốt!

Người nguyên thủy thường sẽ không nghĩ quá nhiều, rối rắm cái này rối rắm cái kia.

Nhưng người trong bộ lạc xa xa mà thấy được một màn Ngôn Cảnh Tắc “giết chết” khủng long khổng lồ, nhưng Hổ Tu không thấy được.

Khi đó, Hổ Tu vừa vặn vào rừng đại thụ.

Đại thụ cản trở tầm mắt y, hơn nữa y vội vàng tìm Muối, càng không quan tâm tình huống của khủng long khổng lồ.

Trong bộ lạc lung tung rối loạn, căn nhà nhỏ Muối dựng trước hốc cây của y đã hỏng rồi, rõ ràng là bị khủng long dẫm hư.

Mà con khủng long kia cũng chết bên cạnh, trên người có dấu vết bị dẫm đạp.

Ngoại trừ con khủng long này, trong bộ lạc còn có rất nhiều động vật đã chết khác, mùi máu tươi dày đặc làm Hổ Tu có chút không thích ứng.

Quan trọng nhất chính là…… Như vậy sẽ làm y không ngửi được mùi của Muối.

Muối …… Có khi nào đã xảy ra chuyện gì rồi không?

Hổ Tu lật tìm một vòng trong bộ lạc, lại không tìm được Muối.

Đại địa sau chấn động kịch liệt một chút lại bất động, Hổ Tu lại không rảnh đi quản chuyện này…… Muối ở đâu?

Tại sao y không ngửi được mùi của Muối?

Muối rốt cuộc ở nơi nào?

“Tu?” Một giọng nói vang lên, Hổ Tu quay đầu lại, bỗng nhìn thấy Muối chạy về phía mình, còn không mặc quần áo.

Muối không sao cả!

Trong lòng Hổ Tu cao hứng nói không nên lời, ôm chặt Ngôn Cảnh Tắc: “Em đã đi đâu?”

“Em không đi đâu cả……” Ngôn Cảnh Tắc bắt đầu suy xét nên giải thích như thế nào với Hổ Tu.

Mấy ngày nay hắn sống đến đặc biệt sa đọa, lúc biến thành hình thú cũng trở nên đặc biệt nhỏ để có thể bán manh với Hổ Tu.

Sau đó…… Hắn không nói với Hổ Tu chuyện thực lực hắn tăng trưởng, trở nên rất cường đại.

Có khi nào Hổ Tu cảm thấy hắn không đủ thẳng thắn thành khẩn không?

Lúc Ngôn Cảnh Tắc nghĩ như vậy, Hổ Tu lại nghe được một vài động tĩnh —— người trong bộ lạc đã trở lại!

“Em mau biến thành hình thú!” Hổ Tu vội vàng nói, lại tìm tới một tấm da thú, vây quanh bên hông mình.

Ngôn Cảnh Tắc: “……”

Ngôn Cảnh Tắc biến thành một con Teddy nhỏ, “gâu” một tiếng.

Hổ Tu ôm Ngôn Cảnh Tắc vào trong ngực, bất mãn mà nhìn về phía những người trong bộ lạc chạy về phía này.

Những người này vào lúc nguy cơ thế nhưng lại bỏ Muối lại!

Muối không sao, không có bị thương, vậy thì thuyết minh những người đó không cố ý đi thương tổn Muối, nhưng dù như vậy, Hổ Tu vẫn rất không vui.

Người trong bộ lạc vô cùng cao hứng mà trở lại bộ lạc, chợt nhìn thấy Hổ Tu đang lạnh mặt.

Nhưng lúc này bọn họ không rảnh phản ứng Hổ Tu.

Tầm mắt mọi người đều dừng lại trên người chó nhỏ trong lồng ngực Hổ Tu.

“Muối, cậu quá lợi hại!”

“Muối, sao cậu lại mạnh được như vậy?”

“Muối, hình thú của anh rốt cuộc là cái gì?”

……

Mọi người sôi nổi hỏi, thậm chí còn có cô gái nói: “Muối, tôi muốn cùng cậu sinh con, cậu chịu không?”

Hổ Tu ngốc ra.

Y cho rằng những người này bỏ Muối lại, đang nổi giận đây, những người này thế nhưng…… Tất cả đều vây quanh Muối?

Còn có, tại sao lại có người muốn sinh con cho Muối?

Mấy người này, trước đó còn đưa thịt cho y, muốn cùng y sinh con nữa kìa!

Ngôn Cảnh Tắc không nói chuyện, “gâu” một tiếng.

Hắn không biết hiện tại mình có thể nói cái gì.

Hắn chính là có chút nỗi lòng…… Nghĩ vậy, Ngôn Cảnh Tắc liếm một chút lên ngực Hổ Tu.

Mọi người thấy một màn như vậy, đều hâm mộ mà nhìn Hổ Tu.

Tộc trưởng không hổ là tộc trưởng, thế mà có thể có được bạn lữ cường đại như vậy!

Nhưng cũng chỉ có tộc trưởng được Thần Thú ban ân mới xứng đôi với Muối!

“Tộc trưởng, ánh mắt anh thật tốt.”

“Tộc trưởng, anh nói đặc biệt đúng! Muối là tốt nhất!”

“Tộc trưởng, sau này anh còn làm tộc trưởng không?”

Hổ Tu: “???” Trước kia y khen Muối, những người này đều không để trong lòng, hiện tại sao đột nhiên nói với y như vậy?

Còn có người hỏi y sau này còn làm tộc trưởng hay không…… Chẳng lẽ bọn họ muốn làm?

Người trong bộ lạc: Bọn họ thật sự không muốn làm tộc trưởng, chỉ là…… Trong bộ lạc bọn họ, vẫn luôn là người mạnh nhất làm tộc trưởng, hiện tại…… Người mạnh nhất hình như là Muối.

“Rốt cuộc là chuyện như thế nào? Còn nữa, sao mọi người quay trở lại?” Hổ Tu hỏi, con khủng long khổng lồ kia đang hướng về bên này, nơi này rất nguy hiểm, những người này trở về làm cái gì?

Từ từ, con khủng long khổng lồ…… Sao không có động tĩnh gì?

Những người khác trong bộ lạc không rõ Hổ Tu tại sao hỏi như vậy, nhưng Hổ Tu hỏi bọn họ tại sao quay về, thật ra làm bọn họ nghĩ tới một sự kiện: “Đúng rồi, con khủng long khổng lồ đã chết…… Thật nhiều thật nhiều thịt đó! Có phải chúng ta muốn dọn nó về không?”

“Một con khủng long lớn như vậy, chúng ta ăn hết sao?”

“Ăn không hết thì quá đáng tiếc!”

“Đúng vậy, đáng tiếc ghê.”

……

“Khủng long khổng lồ kia đã chết?” Hổ Tu lúc này mới bắt được trọng điểm, trong lòng buông lỏng.

Sau khi đại địa không chấn động nữa, y có nghĩ đến chuyện khủng long khổng lồ có khả năng đã chết, nhưng rốt cuộc không xác định.

Hiện tại y đã yên tâm.

Tuy dù con khủng long khổng lồ đó tới, y cũng có nắm chắc mang theo Muối chạy trốn, nhưng khủng long khổng lồ không tới, với y mà nói là tốt nhất!

“A? Tộc trưởng không biết sao? Con khủng long khổng lồ đó bị Muối giết.” Hổ Xuân nói.

Hổ Tu nhìn nhìn Teddy nho nhỏ trong lồng ngực mình, hoài nghi Hổ Xuân đang lừa mình.

Con khủng long thật lớn đó sao lại bị Muối giết chết!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau