Chung Tình 2

Chương 142

Trước Sau
Tô Mặc Tu hỏi Ngôn Cảnh Tắc có muốn đi hay không.

Ngôn Cảnh Tắc nói: “Đương nhiên muốn đi rồi.” Gặp nhiều người không có gì không tốt, hắn còn muốn gây dựng sự nghiệp kia mà!

Càng quan trọng là…… Có thể cho người khác biết là Tô Mặc Tu có chủ rồi.

“Anh tìm người chuẩn bị quần áo cho em.” Tô Mặc Tu nói, chờ nói xong, y đột nhiên nghĩ đến……Hình như Kế Tử Thu không quần áo gì!

Quần áo của y không nhiều lắm, phòng để quần áo trong phòng ngủ chính chỉ dùng một bộ phận nhỏ, sau khi Kế Tử Thu chuyển đến, liền đem quần áo đặt trong phòng để quần áo của y.

Mà quần áo Kế Tử Thu cũng đồng dạng không nhiều lắm!

Ngoại trừ phải chuẩn bị lễ phục cho Kế Tử Thu, y hẳn là phải thêm vào một ít y phục bình thường nữa…. Giờ đi mua liền!

Từ từ, mua quần áo, các loại phối sức cũng muốn mua một ít, nam nhân cũng nên có mấy cái đồng hồ không tồi!

Đồ gia dụng trong nhà gì đó cũng quá ít, liệu y có nên tìm một người đến nhà nhìn xem, rồi phối hợp gia cụ này kia với nhà y?

Còn có giúp việc có cần mời một người không? Từ từ, cái này vẫn là thôi, y không muốn người khác ở lại nhà y, vẫn là giống như trước đây vậy, bảo bên bất động sản tìm người định kỳ quét dọn cho y……

Trong lúc nhất thời, Tô Mặc Tu suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng vô tâm làm việc.

Y bên này không có xem trọng công ty gì đó, Trương Chí bên kia liền không cần đi theo, Trương Chí tức khắc vui hết biết.

Sau đó anh ta thuận tay gửi cho Tô Mặc Tu một vài nơi có cảnh đẹp: “Lão Tô ới, ông còn có thể mang bạn trai ông đi nghỉ phép nha! Ở bờ biển bao cái biệt thự, phơi nắng trên bờ cát tư nhân, bơi lội với nhau trong bể bơi tư nhân……”

Tô Mặc Tu đem mấy cảnh đẹp này nhất nhất bảo tồn lại.

Không quá mấy ngày, liền có người đưa quần áo gì đó tới.

Tiệc tối quỹ từ thiện kia tổ chức tại mấy ngày này, cho người may trang phục định chế vừa người cho Kế Tử Thu đã không kịp nữa, bởi vậy Tô Mặc Tu mua đều là trang phục may sẵn.

“Tử Thu, em đi thử xem.” Tô Mặc Tu nhìn thấy quần áo, bèn bảo Ngôn Cảnh Tắc đi thử.

Còn chính y…. Y vẫn luôn mua quần áo tại cửa hàng này, dáng người y vẫn luôn duy trì rất tốt, hoàn toàn không cần thử.

“Vậy anh chờ ở chỗ này, em đi thử cho anh xem.” Ngôn Cảnh Tắc cúi người hôn Tô Mặc Tu một ngụm, sau đó liền thấy cổ Tô Mặc Tu lại đỏ.

Tô Mặc Tu: “……” Kế Tử Thu cũng quá lớn mật! Có người ngoài ở đây mà!

Nhưng mà vậy cũng tốt…..

Tô Mặc Tu nhìn về phía nhà thiết kế nhãn hiệu đưa quần áo đến: “Các anh lát nữa ký lục một chút kích cỡ của Kế Tử Thu, tôi muốn định chế cho em ấy mấy bộ quần áo.”

Người tới đưa quần áo tổng cộng có ba người, một người là nhà thiết kế, còn có hai nhân viên cửa hàng bình thường.

Nhà thiết kế kia lập tức đáp ứng, lại nói: “Tô tổng, đại khái muốn giá cả tầm nào?”

“Cứ giống như tôi trước giờ đi.” Tô Mặc Tu nói, “Tất cả quần áo đều làm hai bộ, kích cỡ của em ấy một bộ, kích cỡ của tôi cũng làm một bộ.”

Hôm nay y mua trang phục đều là đồ tình nhân, định chế đương nhiên cũng giống nhau!

Tô Mặc Tu mới vừa nói xong, Ngôn Cảnh Tắc liền ra tới.

Ngôn Cảnh Tắc đời này vóc dáng đặc biệt cao, tỉ lệ dáng người cũng tuyệt, chính là cái giá áo hình người, dù tùy tiện tìm kiện quần áo đúng kích cỡ, hắn mặc ra đều đĩnh bạt soái khí.

Quần áo của cửa hàng này vốn là không tồi, hiện tại hắn mặc vào, càng hiện thêm soái khí.

Tô Mặc Tu có chút dời không được tầm mắt của mình.

Nhà thiết kế kia càng thêm không ngừng khích lệ —— xem Tô Mặc Tu thái độ thì biết Tô Mặc Tu rất coi trọng người này, nếu như thế, đương nhiên phải khen hết cỡ mới được!

Sau khi chọn quần áo xong không bao lâu, phối sức đồng hồ linh tinh cũng được đưa đến.

Cùng lúc đó, hôm tiệc tối quỹ từ thiện tổ chức cũng đã đến.



Trước kia Tô Mặc Tu ngẫu nhiên đi tham gia hoạt động như vậy đều là trực tiếp đi qua, nhưng hôm nay Kế Tử Thu đi cùng y.

Y nghĩ nghĩ, tìm người thiết kế cho y và Kế Tử Thu một chút hình tượng.

Tô Mặc Tu không quá quen bị người ta đùa nghịch trang điểm gương mặt mình, nhưng không thể phủ nhận…… Sau khi bị đùa nghịch như vậy, y thoạt nhìn có tinh thần hơn rất nhiều.

Y lớn tuổi hơn Kế Tử Thu không ít, hiện tại bị lăn lộn như vậy, số tuổi hai người thoạt nhìn đều không sai biệt lắm!

Từ từ…… Cho nên, trước đó, y trông lớn tuổi hơn Kế Tử Thu ư?

Như vậy không tốt lắm!

Sau này y nhất định phải bảo dưỡng thật tốt mới được!

Mặc kệ thế nào, y cũng không thể để mình trọc đầu giống Trương Chí được!

Tô Mặc Tu có tài xế.

Bình thường qua lại công ty thì chính y lái xe, nhưng loại thời điểm này, y gọi tài xế.

Chiếc Bentley màu đen chậm rãi đi vào trước hội sở nào đó ở vùng ngoại thành, Tô Mặc Tu và Ngôn Cảnh Tắc xuống xe, đi về phía trước.

Tiệc tối lần này được tổ chức ở hội sở này, nhìn bộ dáng hội sở đèn đuốc sáng trưng, tới người sợ là không ít.

Trước hội sở có con đường được trải đá cuội, ven đường còn có hai dòng suối nhỏ, nước chảy róc rách, hội tụ vào một thủy đàm nhỏ.

“Lần này hẳn là có không ít người đến, đến lúc đó anh giới thiệu cho em……” Tô Mặc Tu một bên nói chuyện với Ngôn Cảnh Tắc về tình huống lát nữa phải đối mặt, một bên mang theo Ngôn Cảnh Tắc vào hội sở.

Cửa hội sở có người tiếp khách, theo lý phải đưa ra thư mời mới có thể đi vào, nhưng căn bản không ai đòi xem thư mời của Tô Mặc Tu.

“Sao bọn họ không hỏi thư mời của anh?” Ngôn Cảnh Tắc hỏi.

“Chắc chắn là có người dặn dò qua.” Tô Mặc Tu một chút cũng không cảm thấy ngoài ý muốn. Lễ ngộ như vậy y cũng thường hay gặp được.

Ngay từ đầu là bởi vì cha y, hiện tại là bởi vì chính y.

Nhưng mà…… Tô Mặc Tu ở cửa cũng không cần đưa ra thư mời là có thể tiến vào, mới vừa đi vào không bao lâu, bỗng nghe được có người hỏi: “Cậu vào bằng cách nào?”

Người hỏi như vậy là một thanh niên soái khí hai mươi mấy tuổi, mày hắn ta nhăn lại, hướng tới Tô Mặc Tu đi tới.

Tô Mặc Tu ngẩn người, lúc này mới phát hiện, người này cũng không phải đang nói chuyện với y, mà đang nói với Ngôn Cảnh Tắc.

“Kế Tử Thu, cậu thật to gan, cũng dám trà trộn vào đây!”

Ngôn Cảnh Tắc có chút cạn lời: “Đàm Mẫn Tuyên, đừng đem những chuyện cậu làm áp đặt lên người kẻ khác, tuy là cậu trà trộn vào, nhưng tôi không phải.”

Ngôn Cảnh Tắc không nghĩ rằng đến tham gia tiệc tối từ thiện, thế mà còn gặp được Đàm Mẫn Tuyên…… Người này vào bằng cách nào?

“Tôi cũng không phải là trà trộn vào đây!” Đàm Mẫn Tuyên nói, “Là Thái thiếu mang tôi đến!”

Trên mặt hắn ta tràn đầy đắc ý, rõ ràng muốn nhìn thấy Ngôn Cảnh Tắc hối hận.

Ngôn Cảnh Tắc: “Rốt cuộc cậu đã làm hắn dùng mắt nhìn cậu rồi à? Chúc mừng.”

Thái Cẩm Thuần trước kia vẫn luôn không thích Đàm Mẫn Tuyên, hiện tại thế nhưng mang Đàm Mẫn Tuyên tới tham gia tiệc tối…… Đàm Mẫn Tuyên nỗ lực ghê nha!

Đàm Mẫn Tuyên trừng mắt nhìn Ngôn Cảnh Tắc một cái, lại nói: “Kế Tử Thu, loại địa phương này không phải là nơi ai cũng có thể tới, cậu tốt nhất nhanh chóng rời đi đi!”

Đàm Mẫn Tuyên nhìn thấy Kế Tử Thu, tâm tình thật phức tạp.

Một phương diện, hắn ta muốn ở trước mặt Kế Tử Thu khoe khoang ra một phen, về phương diện khác…… Hắn ta lại sợ Thái Cẩm Thuần nhìn thấy Kế Tử Thu, châm lại tình xưa.

Tuy rằng Thái Cẩm Thuần dẫn hắn ta tới tiệc tối này, nhưng căn bản không kết giao với hắn ta!

Hắn ta đang định ra sức hơn vào Thái Cẩm Thuần, đương nhiên phải tránh cho Kế Tử Thu và Thái Cẩm Thuần châm lại tình xưa!



Ngôn Cảnh Tắc nói: “Tôi không đi.”

“Cậu không đi, tôi kêu người tới đuổi cậu đi!” Đàm Mẫn Tuyên nói.

Đàm Mẫn Tuyên tự nhận rất hiểu biết về Kế Tử Thu.

Kế Tử Thu người này gia cảnh không tốt lắm thì thôi, người còn không tiến tới.

Lúc hắn và Thái Cẩm Thuần kết giao, có thể dựa vào quan hệ với Thái Cẩm Thuần tới tham gia tiệc tối như vậy, nhưng hắn hiện tại đã chia tay Thái Cẩm Thuần, thân phận khẳng định không đủ!

Nhưng người tới tham gia tiệc tối này rất nhiều, còn mời một vài minh tinh, cho nên trà trộn vào rất dễ dàng…… Hắn ta cảm thấy Kế Tử Thu hẳn chính là trà trộn vào được.

Ngôn Cảnh Tắc: “…… Thái Cẩm Thuần biết cậu ở bên ngoài kiêu ngạo như vậy không?” Đàm Mẫn Tuyên này thật sự là không có đầu óc, ở loại địa phương này còn dám kiêu ngạo như vậy!

So sánh ra, vẫn là nguyên chủ thông minh hơn, ở bên ngoài cũng không gây chuyện!

“Thái thiếu thích tôi như vậy!” đây là Đàm Mẫn Tuyên bịa chuyện.

“Khẩu vị của hắn thật đúng là không giống người thường……”

“Kế Tử Thu, nếu Thái thiếu nhìn thấy cậu, nhất định sẽ cho cậu đẹp mặt…… Cậu tốt nhất nhanh đi đi!” Đàm Mẫn Tuyên lại nói, “Từ từ, cậu vẫn luôn không đi, không phải là muốn tìm Thái thiếu đấy chứ? Cậu có tiện quá không? Cậu……”

“Tô tổng! Tô tổng, ngài sớm được tới rồi?” Ngoài cửa có người lại đây, xa xa mà thấy được Tô Mặc Tu.

“Vương tổng.” Tô Mặc Tu cùng người nọ chào hỏi.

Lúc này, Đàm Mẫn Tuyên mới chú ý tới Tô Mặc Tu, có điểm há hốc mồm.

Tô Mặc Tu lớn lên rất soái, hắn ta còn tưởng rằng người này có thân phận giống như bọn họ, kết quả…… Đây là “Tô tổng”?

Tuy rằng người này có khả năng chỉ mở một công ty nhỏ, nhưng tốt xấu là tổng tài, hẳn là cũng có thư mời……

“Tô tổng, sao cậu lại đứng ở chỗ này? Đây là……” Vị Vương tổng này liếc mắt một cái liền thấy được Ngôn Cảnh Tắc đang cùng Tô Mặc Tu đứng chung một chỗ, mặc quần áo giống nhau.

Tô Mặc Tu nói: “Đây là bạn trai tôi.”

“Hóa ra là bạn trai của Tô tổng…… Ha ha!” Vương tổng cười rộ lên, nhịn không được đánh giá Ngôn Cảnh Tắc nhiều thêm vài lần —— trách không được Tô Mặc Tu vẫn luôn không kết hôn, hóa ra là thích nam giới!

Nhưng nói thật, người này thật sự rất đẹp trai.

Đang nói, lại có người tới, còn đồng dạng nhận ra Tô Mặc Tu: “Tô tổng! Đã lâu không gặp!”

Đàm Mẫn Tuyên rõ ràng không có quan hệ gì với Tô Mặc Tu, hoàn toàn bị bỏ qua một bên.

Còn Ngôn Cảnh Tắc thì khác, hắn cùng Tô Mặc Tu sóng vai đứng đó, đặc biệt bắt mắt!

Tất cả người nói chuyện phiếm với Tô Mặc Tu đều sẽ hỏi về hắn.

Mọi người cứ như vậy cùng nhau đi vào bên trong.

Đàm Mẫn Tuyên đứng ở ven đường, sắp bị tức điên.

Kế Tử Thu đây là cái vận khí gì! Mới vừa chia tay Thái Cẩm Thuần, thế mà lại tìm được một người bạn trai khác!

Tuy hắn ta không biết Tô tổng kia là ai, nhưng nhìn…… Một chút cũng không kém hơn Thái Cẩm Thuần!

Sao không ai coi trọng hắn ta?nó

Từ từ, chuyện này hắn ta hẳn nên lập tức đi nói cho Thái Cẩm Thuần biết, khiến Thái Cẩm Thuần hết hy vọng với Kế Tử Thu, như vậy hắn ta có thể sấn hư mà vào……

Đàm Mẫn Tuyên biết Thái Cẩm Thuần ở nơi nào, hắn ta một đường đi tìm, thấy Thái Cẩm Thuần muốn đã nói chuyện xong với người ta, bèn nói: “Thái thiếu, tôi nhìn thấy Kế Tử Thu, hắn cùng một người họ Tô ở bên nhau! Hắn thật là lả lơi ong bướm, chỉ mới chớp mắt công phu đã thông đồng với kẻ khác rồi!”

Thái Cẩm Thuần vốn chính là biết được Tô Mặc Tu muốn đến mới đến, còn riêng mang theo Đàm Mẫn Tuyên đã cạch mặt Kế Tử Thu.

Kết quả, vừa tới còn chưa được bao lâu, Đàm Mẫn Tuyên liền thọc dao nhỏ lên miệng vết thương của gã.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau