Chung Tình 2

Chương 69

Trước Sau
Chử Khải Vũ gần đây lại thiếu một đống nợ, còn không có tiền, bèn dọn về nhà ở.

Cha Tô và Chử nữ sĩ tuy rằng luôn mồm ghét bỏ thằng con út không biết cố gắng, nhưng Chử Khải Vũ dù sao cũng là con ruột của bọn họ.

Bọn họ vẫn luôn chú ý Chử Khải Vũ, mỗi khi Chử Khải Vũ xảy ra chuyện, đều sẽ đi chùi đít cho Chử Khải Vũ.

Nếu Chử Khải Vũ về nhà ở…. Ăn mặc bọn họ càng không bạc đãi Chử Khải Vũ.

Bọn họ thậm chí thường thường nói chuyện với Chử Khải Vũ, muốn khiến Chử Khải Vũ hiểu chuyện một chút, đáng tiếc Chử Khải Vũ không nghe.

Ngôn Cảnh Tắc cảm thấy, Chử Khải Vũ nếu đàng hoàng nói lời xin lỗi, ba mẹ gã khẳng định sẽ tha thứ cho gã, nhưng Chử Khải Vũ vẫn luôn không xin lỗi, cứ như vậy lăn lộn tới hai mươi tám tuổi.

Gã thậm chí hoàn toàn không nghĩ đến chuyện thay đổi chính mình.

Tối qua Ngôn Cảnh Tắc và Tô Mặc Tu cùng nhau vận động một phen, sáng ra Tô Mặc Tu dậy không nổi, nhưng hắn rất sớm đã dậy rồi.

Mấy năm nay, hắn và Tô Mặc Tu đại bộ phận thời gian đều ở tại căn hộ Tô Mặc Tu mua, một tháng cũng sang cha Tô mẹ Tô bên này ở bốn năm ngày, bởi vậy rất ít khi gặp được Chử Khải Vũ.

Nếu thật gặp…. Dù sao Ngôn Cảnh Tắc cũng không cảm giác gì, nổi giận buồn bực đều là Chử Khải Vũ.

Rời giường rồi, Ngôn Cảnh Tắc xuống lầu ăn trái chuối, đến phòng tập thể thao trong nhà chạy bộ hai mươi phút, lại làm một chút huấn luyện sức mạng, tắm rửa một cái, lúc này mới đi ăn bữa sáng.

Cha Tô đã về hưu, mỗi ngày đi theo Chử nữ sĩ ngủ sớm dậy sớm dưỡng sinh, thời điểm Ngôn Cảnh Tắc xuống lầu, bọn họ đã ngồi trước bàn ăn.

Nhìn thấy Ngôn Cảnh Tắc, Chử nữ sĩ liền nói: “Thành Anh, mau tới ăn bữa sáng, A Tu đâu? Sao chưa dậy nữa?”

Chử nữ sĩ thích nhất sinh hoạt làm việc và nghỉ ngơi của Ngôn Cảnh Tắc —— đứa nhỏ này ngủ sớm dậy sớm còn thích vận động, thật tốt! Hai thằng con của bà thì làm không được!

Nhưng con trai lớn còn tốt hơn một chút, ngày thường rất tự hạn chế, kém cỏi nhất vẫn là đứa nhỏ, Chử nữ sĩ đã từ bỏ quản gã.

“A Tu còn chưa tỉnh ạ.” Ngôn Cảnh Tắc ngượng ngùng mà cười cười.

Chử nữ sĩ nháy mắt đã hiểu, nói với bảo mẫu trong nhà: “Tiểu Trương, cháu đi nấu chút cháo đi, chờ lát cho A Tu ăn.”

Bữa sáng nhà bọn họ hôm nay là bánh bao chiên và sủi cảo chiên, ăn ngon thì ngon đó, chính là có hơi dầu mỡ.

Bảo mẫu đi nấu cháo, Chử nữ sĩ tiếp đón Ngôn Cảnh Tắc bảo hắn ăn nhiều một chút.

Ngôn Cảnh Tắc cũng xác thật ăn rất nhiều, hắn lượng vận động nhiều tiêu hao nhiều, ăn uống tự nhiên cũng nhiều.

Thấy hắn ăn lại nhiều lại nhanh, Chử nữ sĩ ăn uống cũng tốt hơn rất nhiều, đối với Ngôn Cảnh Tắc là càng nhìn càng vừa lòng.

Lúc người trước mắt và con trai lớn bà ở bên nhau, thật ra bà rất lo lắng, sợ người trẻ tuổi cảm tình đến nhanh đi cũng nhanh, một đoạn thời gian sau lại ầm ĩ chia tay với con trai bà.

Nhưng hiện tại mười năm qua đi, bà đã yên lòng.

Con trai lớn của bà và người này quan hệ vẫn luôn rất tốt, mười năm như một ngày.

Duy nhất làm bà muốn lèm bèm đại khái chính là người này đã 28, thế nhưng còn làm nũng trước mặt con trai bà!

Bề ngoài hiện giờ của Thạch Thành Anh thật sự đã không thích hợp làm nũng nữa.

Nhưng con trai lớn bọn họ thích, thôi cứ như vậy đi!

Ba người một bên nói chuyện, một bên ăn cái gì đó, lúc gần ăn xong, có người từ trên thang lầu xuống.

Chử nữ sĩ còn tưởng rằng là con trai lớn tỉnh, không nghĩ tới vừa nhấc đầu lên, thế nhưng thấy được thằng con út.

Trên mặt thằng con út của bà treo quầng thâm mắt màu xanh lá, ánh mắt thẳng tắp, lảo đảo lắc lư mà đi xuống dưới lầu thậm chí cho người ta một loại cảm giác hơi không lưu ý là sẽ một đầu nhào xuống.

Chử nữ sĩ vừa đau lòng, vừa buồn bực, còn có vô lực thật sâu.



Con trai nhỏ của bà nhỏ hơn con lớn mười tuổi, kết quả nhìn còn già hơn thằng lớn!

Chử nữ sĩ tức giận mà nói: “Tiểu Trương, bưng thêm một phần mới chiên lên đi!"

Bảo mẫu bưng một phần mới chiên đặt lên bàn.

Chử Khải Vũ lúc này vừa vặn đi xuống lầu, nói với bảo mẫu: “Cảm ơn.”

Bảo mẫu nghe vậy cả kinh —— Chử Khải Vũ trước kia cũng sẽ không lễ phép như vậy.

Nhưng Chử Khải Vũ làm cũng chỉ dừng ở đó.

Gã ngồi bên bàn, không nói một lời mà ăn gì đó, hồn cả người giống như đã bay đi đâu.

Qua hồi lâu, Chử Khải Vũ đột nhiên nhìn về phía Chử nữ sĩ: “Mẹ, anh con và Thạch Thành Anh ở bên nhau, vì sao mẹ lại đồng ý?”

Chử nữ sĩ bị một tiếng “Mẹ” này của Chử Khải Vũ kinh sợ, sau một lúc lâu mới nói: “Sao mẹ lại không đồng ý được?”

Chử nữ sĩ cảm thấy bản thân mình là một người đặc biệt khai sáng, loại chuyện này sao…… Con trai hạnh phúc là được.

Bà căn bản là không có khả năng phản đối!

Ngôn Cảnh Tắc biết ý tưởng của Chử nữ sĩ, cũng biết đổi một tình huống khác, Chử nữ sĩ không nhất định sẽ đáp ứng.

Hắn càng biết, vì sao Chử Khải Vũ sẽ hỏi như vậy.

Ngôn Cảnh Tắc cười nói: “Ca ca mày kinh tế độc lập có chủ kiến, tự nhiên muốn ở bên ai thì ở bên người đó thôi."

Chử Khải Vũ sửng sốt.

****Truyện được chỉ được đăng tại 2 nơi là https://hikariare.wordpress.com và watt---pad (w,a,t,t,p,a,d) Kaorurits.

Chử nữ sĩ cũng gật gật đầu: “Là chuyện như vậy. Nhưng mà Thành Anh, A Tu nó chỉ thích một mình con thôi, căn bản không muốn ở bên người khác đâu."

“Mẹ, con biết.” Ngôn Cảnh Tắc cười đến lộ ra một hàm răng trắng.

Hai người lại là một phen mẫu từ tử hiếu.

Chử Khải Vũ lại hỏi: “Nếu có một người, người đó không cẩn thận đã làm sai một chuyện, thương tổn người khác, còn có thể đền bù không?”

Chử nữ sĩ nghe Chử Khải Vũ nói như vậy, chỉ tưởng Chử Khải Vũ muốn theo chân bọn họ hòa hảo: “Không việc thiện nào hơn biết sai chịu sửa, nhưng sau này người đó cũng không thể lại làm chuyện hồ đồ nữa.”

Ngôn Cảnh Tắc lại nói: “Không cẩn thận làm sai đương nhiên không có việc gì, nhưng mà có rất nhiều người thật ra là cố ý làm sai.”

Chử Khải Vũ nghe được Ngôn Cảnh Tắc nói, giống như bị sét đánh trúng, ngốc tại đương trường.

Thông qua thị giác Thiệu Thẩm Dương, Chử Khải Vũ còn biết một ít chuyện khác.

Chẳng hạn như vào hôm Thiệu Thẩm Dương bị cha cậu mang đi, Thạch Thành Anh đã từng áy náy mà tìm Thiệu Thẩm Dương xin lỗi. Nói đến cùng, Thạch Thành Anh cũng cũng chỉ có 18 tuổi, nó vì trả thù Chử Khải Vũ đem chuyện Chử Khải Vũ và Thiệu Thẩm Dương yêu sớm nói cho lão sư, nhưng thật sự không nghĩ mọi chuyện sẽ thành ra như vậy.

Lại chẳng hạn như, Tôn Bân Bân bọn họ nghe xong gã nói, đi chiếu cố Thiệu Thẩm Dương, kết quả lại là làm tình cảnh Thiệu Thẩm Dương càng thêm không xong.

Còn có, lão sư trường học kỳ thật năm lần bảy lượt khuyên Thiệu Thẩm Dương trở về học hành, nhưng cha Thiệu cảm thấy xảy ra chuyện như vậy, tất cả mọi người đang nhìn nhà ông mà chê cười, lại sợ Thiệu Thẩm Dương đến trường học lại tái ngộ loại chuyện này, bởi vậy chết sống không muốn để Thiệu Thẩm Dương đến trường.

Gã đã từng hận Thạch Thành Anh, hận Tôn Bân Bân, hận lão sư trường học, hận ba mẹ của chính mình.

Nhưng cuối cùng lại phát hiện, người sai nhiều nhất là chính gã.

Hơn nữa kỳ thật gã đã sớm biết điểm này.

Thông qua thị giác Thiệu Thẩm Dương, gã có thể nhìn đến ánh mắt mình vào thời điểm nào đó, chí tại tất đắc* với Thiệu Thẩm Dương.



(*khát vọng nhất định phải làm được việc mình muốn; chỉ một người nào đó đã nắm chắc chiến thắng trong tay)

Có mấy lần Thiệu Thẩm Dương muốn nói lại thôi, muốn nói cái gì đó, gã còn sẽ đánh gãy lời Thiệu Thẩm Dương, không cho Thiệu Thẩm Dương nói ra.

Sau khi Thiệu Thẩm Dương chết, gã trốn tránh trách nhiệm đẩy lên người kẻ khác, đã quên mất mình mới chính là đầu sỏ gây tội hại Thiệu Thẩm Dương tử vong.

Đời trước, gã thích Thiệu Thẩm Dương như vậy, sao có thể nhìn không ra tới Thiệu Thẩm Dương vốn không thích gã như vậy?

Chỉ là gã muốn Thiệu Thẩm Dương, liền vờ như nhìn không thấy.

Khi đó, đương nhiên gã cũng biết nếu chuyện gã và Thiệu Thẩm Dương bị người khác phát hiện, nhất định sẽ khiến cho sóng to gió lớn.

Nhưng gã ước gì tất cả mọi người biết Thiệu Thẩm Dương là của gã, cũng liền hoàn toàn không che lấp, chẳng sợ Thiệu Thẩm Dương không muốn, cũng vẫn ở trong trường học thân thiết với Thiệu Thẩm Dương như cũ.

Còn việc thành tích Thiệu Thẩm Dương giảm xuống…. Lúc ấy kỳ thật là gã đang mừng thầm.

Gã ước gì Thiệu Thẩm Dương không học hành, bồi bên cạnh gã nhiều hơn, gã cũng xác thật làm rất nhiều chuyện khiến Thiệu Thẩm Dương không thể chuyên tâm học tập.

Sau khi chuyện của bọn họ bùng nổ, gã càng là nhìn ra Thiệu Thẩm Dương lùi bước, mới chết sống không chịu buông tay, không tiếc đem chuyện làm ầm ĩ cho thật lớn —— gã chắc chắn mẹ gã sẽ không làm gì gã, nên cũng không kiêng nể gì.

Thậm chí gã đã bị đưa ra nước ngoài, cũng vẫn lo lắng Thiệu Thẩm Dương quên mất hã, vì thế liên hệ bọn Tôn Bân Bân lần nữa, làm cho bọn họ đi tìm Thiệu Thẩm Dương.

Trong tiềm thức của gã kỳ thật vẫn luôn biết, Thiệu Thẩm Dương chết có quan hệ với gã.

Gã không thể tiếp thu điểm này mới có thể giận chó đánh mèo lên người khác, cũng bởi vậy, Thiệu Thẩm Dương mới trở thành chấp niệm của gã.

Nhưng gã trả thù người khác, thật ra không hề có ý nghĩa, kẻ gã nên trả thù nhất, là chính mình.

Cái khác không nói, chỉ nói Thạch Thành Anh từng bị gã hận đi…. Đời trước Thạch Thành Anh sẽ biến thành một bộ dáng như vậy, có phải bởi vì…… Thạch Thành Anh rất áy náy hay không?

Thạch Thành Anh bản thân thích nam giới, sau khi thấy Thiệu Thẩm Dương tao ngộ bị kích thích, thi đại học thất bại, cuối cùng trở thành một kẻ ngồi xổm trong nhà trốn tránh xã hội, cứ vậy sống qua ngày.

Trước kia Chử Khải Vũ nghĩ không rõ vì sao mình lại trọng sinh, hiện tại thật ra lại rõ ràng, gã trọng sinh chỉ là vì làm tất cả mọi chuyện đi lên quỹ đạo, để tất cả mọi người đạt được hạnh phúc.

Chử Khải Vũ đột nhiên khóc, lại cười.

Ngôn Cảnh Tắc vẫn luôn nhìn biểu cảm Chử Khải Vũ biến hóa, đại khái có thể đoán được ý tưởng của Chử Khải Vũ.

Nếu muốn hắn đánh giá Chử Khải Vũ…… Vậy hắn chỉ có thể nói, người này quá ích kỷ.

Chử Khải Vũ ích kỷ, cho nên đời trước không quan tâm, phá hư nhân sinh của Thiệu Thẩm Dương.

Chử Khải Vũ ích kỷ, cho nên trốn tránh trách nhiệm, đời này còn xuống tay với Thạch Thành Anh vô tội.

Lưng gã đã đeo hai mạng người.

“Tiểu Vũ, con làm sao vậy?” Chử nữ sĩ thấy con trai nhỏ như vậy, rốt cuộc vẫn lo lắng.

“Mẹ, ngày mai trường W kỷ niệm ngày thành lập trường, con muốn đi…… Con chỉ tùy tiện nhìn xem, con chắc chắn không gây chuyện.” Chử Khải Vũ nói.

Ngôn Cảnh Tắc biết Chử nữ sĩ hơn phân nửa sẽ đáp ứng, Chử nữ sĩ cũng xác thật đáp ứng rồi.

Ngôn Cảnh Tắc không có ý định ngăn cản, để Chử Khải Vũ đi xem cũng khá tốt.

Hắn và Thiệu Thẩm Dương Tôn Bân Bân liên hệ không nhiều lắm, nhưng ngẫu nhiên sẽ liên hệ, mấy tháng trước, Thiệu Thẩm Dương còn vui rạo rực mà nói với hắn, nói vợ cậu ta mang thai, cho tới bây giờ chắc hẳn vợ Thiệu Thẩm Dương đã mang thai được năm sáu tháng.

Lần này Thiệu Thẩm Dương còn sẽ mang theo vợ cùng nhau tới.

Thiệu Thẩm Dương vẫn luôn thật cảm kích trường cũ, cậu cảm thấy nếu không phải trường W cho cậu rất nhiều trợ giúp, cậu không có khả năng có cuộc sống tốt đẹp hiện tại, hơn nữa thân thể vợ cậu rất tốt, muốn theo cậu cùng lại đây, cậu cũng mang vợ theo luôn.

Cậu không biết chuyện đời trước, Chử Khải Vũ trong nhân sinh của cậu chỉ là một người bạn học cao trung đã từng thích cậu mà thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau