Chung Tình Lúc Chạng Vạng, Lụi Tàn Vào Hửng Đông
Chương 29: Nhật ký xuyên không: Xét xử đến từ tương lai.
Kiều Kính Uyên chẳng hề ngờ tới một loại khả năng rằng Diệp Cẩn Niên vì để trốn hắn, đã về nhà để cuốn gói đồ đạc, còn giỏi đến mức đả thương người hầu trong nhà vì dám chửi mắng bản thân.
Mang danh dạy dỗ, Kiều Kính Uyên âm trầm gương mặt nghe đến hết quá trình. Lãnh hạ sườn mặt hãm vào trong bóng tối, hắn chợt cong môi, từ tính tiếng cười vui sướng vang vọng, Kiều Kính Uyên cười đến ngã nhoài xuống ghế sopha mềm mại.
.... Omega của hắn, giỏi quá!
Phấn khích tiếng cười trong khung cảnh biệt thự về đêm, u ám tối tăm khi ánh đèn chưa được thắp sáng, có một lần tra tấn tinh thần thử nghiệm, nay lại chịu thêm một lần, ma quỷ đe dọa đến những kẻ bị liên lụy đến.
Dưới chân Kiều Kính Uyên là hầu trong nhà, một trận công khai, xử tội.
"Các người, làm sao mà dám? Omega của tôi, cũng dám sỉ nhục à?" Âm u oán độc tiếng nói quay ngoắc sau khi cười xong, bản năng khuất phục trước thuần huyết Alpha, bọn họ gào thét muốn bác bỏ.
Muốn giải thích, bởi bọn họ nhìn chủ mà hành động, Omega không bị Alpha yêu thích, không phục vụ thảo lấy niềm vui của Alpha, bị thế là xứng đáng, bị thế là hiển nhiên!!
Kiều Kính Uyên đương nhiên rõ ràng đạo lý đó, nhưng phạt hắn vẫn phải phạt, chủ phải dạy chó hành động theo tôn ti trật tự, đấy mới là giống loài bật cao bản khắc.
Phải dậy ngoan trước khi đón Omega của hắn trở về ổ ấm, nơi này là nhà của em ấy mãi mãi!
( - Đó đã là chuyện của tương lai.
- Trở về với thời gian của hiện tại. ]
Diệp Cẩn Niên phía bên này.
Ở bên tai tất cả người trong sảnh phòng khách cứ vang lên tiếng thút thít khóc và rợn người âm thanh rên rỉ vì đau, thiếu niên hơi khựng lại nhìn xuống người dưới chân, kẻ nọ run rẩy chống cự một lần nữa, đến cuối cùng cũng từ bỏ, bị Diệp Cẩn Niên dọa đến trợn mắt ngất đi.
Thiếu niên chẳng chờ có người tiến đến nhiều loạn ngăn cản đã có hành động tiếp theo.
Diệp Cẩn Niên ngẩng đầu lên một độ cung nhỏ, đồng tử đen nhánh tràn ra lấn áp tròng trắng, chúng nó bắt đầu lục bục biến chuyển về lại với trạng thái ban đầu. Diệp Cẩn Niên nhắm nghiền đôi mắt.
Cậu miêu tả không rõ loại hụt hẫng này, giống như đang vui vẻ thì con mồi mất đi khả năng phản kháng, tinh thần và trái tim cấp tốc đập nhanh, lại phút chốc đứng khựng bất ngờ.
Một thứ gào thét biểu hiện bất mãn, Diệp Cần Niên thở ra một hơi, nhẹ nhàng rũ mi, lau khẽ mi mắt phát ngứa.
Phòng khách rất rộng lớn, người hầu không hề dám tiến đến chắn trước mắt Diệp Cẩn Niên. Cậu nhấc chân, xoay người, từng bước rời đi như thể chưa có chuyện gì xảy ra, nhưng những người chứng kiến tận mắt ở đại sảnh lại thấy được rất rõ ràng.
Nhìn mỹ mạo nhu nhược Omega thản nhiên dẫm chân lên vũng máu ấm nóng tanh tưởi kia rời đi phòng khách, đế giày in hằn mang theo dấu chân máu. Từng bước mờ nhạt đến vị trí cầu thang, run sợ khiến họ không dám can ngăn.
Cho đến khi thiếu niên mang theo một chiếc cặp nhỏ hơi phồng lên treo trên vai, bước đi một chút cũng chẳng vang tiếng động xuống dưới.
Cạch.Sầm!Cao lượng tiếng đóng cửa, bọn họ lúc này mới từ ác mộng thức tỉnh, tiếng hét hoảng loạn và thúc giục mau gọi xe cứu thương.
Kiều gia nhà riêng không có quản gia, vì tiểu thiếu gia - Kiều Kính Uyên lâu lắm mới về đây, hành trình qua đêm bên ngoài hoặc chơi trên giường Omega nào đó.
Vậy nên bọn họ đối Diệp Trí vừa khinh vừa không cho sắc mặt tốt, trước nhưng không kể về chuyện đó, vấn đề nên tìm cách bao che chuyện này xuống.
Trong số người hầu chứng kiến, một người tâm lý vẫn còn ổn, sau khi gọi xe cứu thương, vội lật tìm số của quản gia, người ở bên nhà chính, chuyện này không nhỏ gì.
Bọn họ nhanh chóng hội báo lên, ở xã hội pháp trị này mà đả thương đánh người không phải không có, nhưng những gia tộc khác nên ít dính vào việc này và ém nhẹm đi mới là cách tốt nhất. Bị nắm thóp dù rất nhỏ để kẻ thù phát hiện, con đường sống của đám người hầu bọn họ cũng bằng không.
Gia tộc Kiều không dễ bị lật đổ, dù lộ ra chí ít chỉ tổn thất một chút không đáng, nhưng diệt trừ mồm mép để chặn miệng là thứ thường xuyên xảy ra. Omega được xem là món đồ chơi, nhưng số lượng phân hóa thành rất ít, này đây còn được hiệp hội bảo hộ, cấp bậc bình đẳng, còn Beta thì sao. Xã hội nhiều, khả năng còn đang tăng trưởng nhanh chóng, bớt một ít thì càng tốt.
Điện thoại bên kia được bắt máy thông qua, người hầu vội kể lại việc mà Diệp Cẩn Niên đánh người, duy chỉ nguyên nhân thì chưa biết, bởi vì hai kẻ trong cuộc một tàn một dại, tinh thần rơi vào ám ảnh mà đang run cầm cập lên.
Đầu dây bên kia khẽ nhíu mày, im lặng một hồi rồi mới vang đến âm thanh trả lời " Tôi biết rồi "
Nói xong đã cúp máy trước, quản gia trong đáy mắt lắng đọng kia bay nhanh lướt qua dị sắc, gọi người giải quyết rồi mang chuyện này báo cho phía của Kiều Kính Uyên, đầu ngón tay mang bao da hơi gõ trên kim kẹp tại cổ tay, cấn trọng lựa lời muốn nói cho gia chủ biết.
Mang danh dạy dỗ, Kiều Kính Uyên âm trầm gương mặt nghe đến hết quá trình. Lãnh hạ sườn mặt hãm vào trong bóng tối, hắn chợt cong môi, từ tính tiếng cười vui sướng vang vọng, Kiều Kính Uyên cười đến ngã nhoài xuống ghế sopha mềm mại.
.... Omega của hắn, giỏi quá!
Phấn khích tiếng cười trong khung cảnh biệt thự về đêm, u ám tối tăm khi ánh đèn chưa được thắp sáng, có một lần tra tấn tinh thần thử nghiệm, nay lại chịu thêm một lần, ma quỷ đe dọa đến những kẻ bị liên lụy đến.
Dưới chân Kiều Kính Uyên là hầu trong nhà, một trận công khai, xử tội.
"Các người, làm sao mà dám? Omega của tôi, cũng dám sỉ nhục à?" Âm u oán độc tiếng nói quay ngoắc sau khi cười xong, bản năng khuất phục trước thuần huyết Alpha, bọn họ gào thét muốn bác bỏ.
Muốn giải thích, bởi bọn họ nhìn chủ mà hành động, Omega không bị Alpha yêu thích, không phục vụ thảo lấy niềm vui của Alpha, bị thế là xứng đáng, bị thế là hiển nhiên!!
Kiều Kính Uyên đương nhiên rõ ràng đạo lý đó, nhưng phạt hắn vẫn phải phạt, chủ phải dạy chó hành động theo tôn ti trật tự, đấy mới là giống loài bật cao bản khắc.
Phải dậy ngoan trước khi đón Omega của hắn trở về ổ ấm, nơi này là nhà của em ấy mãi mãi!
( - Đó đã là chuyện của tương lai.
- Trở về với thời gian của hiện tại. ]
Diệp Cẩn Niên phía bên này.
Ở bên tai tất cả người trong sảnh phòng khách cứ vang lên tiếng thút thít khóc và rợn người âm thanh rên rỉ vì đau, thiếu niên hơi khựng lại nhìn xuống người dưới chân, kẻ nọ run rẩy chống cự một lần nữa, đến cuối cùng cũng từ bỏ, bị Diệp Cẩn Niên dọa đến trợn mắt ngất đi.
Thiếu niên chẳng chờ có người tiến đến nhiều loạn ngăn cản đã có hành động tiếp theo.
Diệp Cẩn Niên ngẩng đầu lên một độ cung nhỏ, đồng tử đen nhánh tràn ra lấn áp tròng trắng, chúng nó bắt đầu lục bục biến chuyển về lại với trạng thái ban đầu. Diệp Cẩn Niên nhắm nghiền đôi mắt.
Cậu miêu tả không rõ loại hụt hẫng này, giống như đang vui vẻ thì con mồi mất đi khả năng phản kháng, tinh thần và trái tim cấp tốc đập nhanh, lại phút chốc đứng khựng bất ngờ.
Một thứ gào thét biểu hiện bất mãn, Diệp Cần Niên thở ra một hơi, nhẹ nhàng rũ mi, lau khẽ mi mắt phát ngứa.
Phòng khách rất rộng lớn, người hầu không hề dám tiến đến chắn trước mắt Diệp Cẩn Niên. Cậu nhấc chân, xoay người, từng bước rời đi như thể chưa có chuyện gì xảy ra, nhưng những người chứng kiến tận mắt ở đại sảnh lại thấy được rất rõ ràng.
Nhìn mỹ mạo nhu nhược Omega thản nhiên dẫm chân lên vũng máu ấm nóng tanh tưởi kia rời đi phòng khách, đế giày in hằn mang theo dấu chân máu. Từng bước mờ nhạt đến vị trí cầu thang, run sợ khiến họ không dám can ngăn.
Cho đến khi thiếu niên mang theo một chiếc cặp nhỏ hơi phồng lên treo trên vai, bước đi một chút cũng chẳng vang tiếng động xuống dưới.
Cạch.Sầm!Cao lượng tiếng đóng cửa, bọn họ lúc này mới từ ác mộng thức tỉnh, tiếng hét hoảng loạn và thúc giục mau gọi xe cứu thương.
Kiều gia nhà riêng không có quản gia, vì tiểu thiếu gia - Kiều Kính Uyên lâu lắm mới về đây, hành trình qua đêm bên ngoài hoặc chơi trên giường Omega nào đó.
Vậy nên bọn họ đối Diệp Trí vừa khinh vừa không cho sắc mặt tốt, trước nhưng không kể về chuyện đó, vấn đề nên tìm cách bao che chuyện này xuống.
Trong số người hầu chứng kiến, một người tâm lý vẫn còn ổn, sau khi gọi xe cứu thương, vội lật tìm số của quản gia, người ở bên nhà chính, chuyện này không nhỏ gì.
Bọn họ nhanh chóng hội báo lên, ở xã hội pháp trị này mà đả thương đánh người không phải không có, nhưng những gia tộc khác nên ít dính vào việc này và ém nhẹm đi mới là cách tốt nhất. Bị nắm thóp dù rất nhỏ để kẻ thù phát hiện, con đường sống của đám người hầu bọn họ cũng bằng không.
Gia tộc Kiều không dễ bị lật đổ, dù lộ ra chí ít chỉ tổn thất một chút không đáng, nhưng diệt trừ mồm mép để chặn miệng là thứ thường xuyên xảy ra. Omega được xem là món đồ chơi, nhưng số lượng phân hóa thành rất ít, này đây còn được hiệp hội bảo hộ, cấp bậc bình đẳng, còn Beta thì sao. Xã hội nhiều, khả năng còn đang tăng trưởng nhanh chóng, bớt một ít thì càng tốt.
Điện thoại bên kia được bắt máy thông qua, người hầu vội kể lại việc mà Diệp Cẩn Niên đánh người, duy chỉ nguyên nhân thì chưa biết, bởi vì hai kẻ trong cuộc một tàn một dại, tinh thần rơi vào ám ảnh mà đang run cầm cập lên.
Đầu dây bên kia khẽ nhíu mày, im lặng một hồi rồi mới vang đến âm thanh trả lời " Tôi biết rồi "
Nói xong đã cúp máy trước, quản gia trong đáy mắt lắng đọng kia bay nhanh lướt qua dị sắc, gọi người giải quyết rồi mang chuyện này báo cho phía của Kiều Kính Uyên, đầu ngón tay mang bao da hơi gõ trên kim kẹp tại cổ tay, cấn trọng lựa lời muốn nói cho gia chủ biết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất