Chứng Vọng Tưởng Được Thầm Yêu

Chương 13: Cậu yêu thầm tôi

Trước Sau
Tác giả: Thiên Hạ Thiên

Editor: Red9

Khoảng 10h30, hoạt động đón tân sinh cũng đã đến hồi kết thúc, mọi người gần như đã trở về, Hà Tất giúp đỡ tổng vệ sinh, dọn xong mới cùng lượt người cuối cùng trở về ký túc xá.

Ba người Hà Tất, Đậu Nha và chuột cùng đi về, đi chưa được mấy bước, Đậu Nha đột nhiên kéo tay Hà Tất lại, "Nhìn bên kia kìa."

Theo tầm mắt của Đậu Nha, Hà Tất cũng sửng sốt, cuối cùng vẫn là chuột buột miệng nói, "Mục Khải An? Cậu ta ở đây làm gì vậy."

Hà Tất chỉ thấy Mục Khải An mặc trên mình chiếc sơ mi trắng đứng dưới đèn đường màu vàng ấm khiến cả thân thể bị bao phủ bởi một màu cam, làn tóc nâu cũng nhiễm phải ánh sáng mà trở nên nhu hòa hẳn. Lúc này cậu một mình đứng trên thảm cỏ ngay bên cạnh đèn đường đi tới đi lui, nhìn qua có vẻ rất nhàm chán, nhưng có thể thấy cậu ấy đang đợi ai đó.

Hà Tất nhìn sang sân của ban Mục Khải An lúc này đã không còn ai, còn chưa kịp mở miệng đã bị Đậu Nha kéo một tay.

"Không phải là cậu ta đang đợi cậu đó chứ lão đại?" Đậu Nha ngẩng đầu nhìn về phía Hà Tất, dưới ánh mắt thậm chí nổi lên ý nghĩ phức tạp, chỉ là Hà Tất không chú ý, cho dù chú ý thì anh cũng không rõ ràng.

Nhưng chuột lúc này lại cảm thấy có chút chột dạ, cậu cảm thấy mình có bị gì cũng không sao, thời gian mà cậu ở cùng với Hà Tất so ra còn nhiều hơn thời gian anh ở cùng với Đậu Nha trong ký túc xá, vì vậy quan hệ giữa Mục Khải An và Hà Tất cậu biết rất rõ ràng, đặc biệt là khi mới bắt đầu vào khoảng thời gian đầu ấy.

Nhưng gần đây giữa họ lại có sự hài hòa rất kỳ dị, cho nên cậu vẫn chưa xác định đúng mối quan hệ của hai người, nhưng có lẽ không đến mức chỉ vì chuyện vui đùa ấy mà lại đi đánh nhau?

Đi chưa được mấy bước, Mục Khải An vừa chuẩn bị động tác đập muỗi, ngẩng đầu thì chợt nhìn thấy ba người Hà Tất.

Mục Khải An nhướng mày, thần sắc không rõ, cũng không giống biểu cảm như tính sổ ai đó.

Hà Tất nhìn thấy tầm mắt của cậu ta vẫn luôn đặt trên người mình, liền đổi hướng đi về phía có ánh đèn. Không thể nghi ngờ cậu ta rõ ràng là đang đợi anh.

"Cảm ơn chuyện vừa rồi," Hà Tất đánh đòn phủ đầu, mặc kệ tên nhóc này có phải muốn tính chuyện trả thù hay không, người mở miệng trước luôn là người có lợi, "Tất cả đều là chuyện tốt của tên chuột kia."

"Haha chỉ là một trò chơi thôi, mọi người cũng biết mà đúng không." Chuột không đợi Mục Khải An mở miệng liền chạy thật nhanh đến bán lên người Hà Tất, cậu thật đúng là sợ Mục Khải An trở mặt.

Không ngờ Mục Khải An chỉ cười như không cười mà lúc nhìn Hà Tất lúc lại nhìn chuột, chuột bị nhìn đến mức cả người không được tự nhiên, hoàn toàn nếm trọn cảm giác sởn gai óc là thế nào.

Hà Tất lại cảm thấy, ánh mắt Mục Khải An có chút...... Khó hiểu, này là ý gì? Hà Tất có loại trực giác rất kì dị, trên mặt của cậu ta vẫn là biểu cảm ấy, thế nhưng...... Nơi sâu trong đáy mắt của cậu giống như có điều gì đã thay đổi.

"Không phải cậu nói là muốn mời tôi uống trà sữa hay sao?" Tầm mắt của cậu dừng trên người của Hà Tất, lời này khiến anh nhận thấy một loại cảm giác ngạo kiều không tên "Tôi đang cho cậu cơ hội đấy".

Lông mày của Hà Tất nhảy lên, Vì sao lại lựa chọn xem nhẹ hai chữ ấy, anh nhớ là anh đã nói rõ rằng "Ngày mai" mới mời trà sữa mà.

Nhưng Hà Tất vẫn sáng suốt tiếp lời, "Thế thì giờ mau đi thôi." Nói xong nhìn về phía chuột và Đậu Nha, "Tôi mời, hai người đi cùng đi."

Đương nhiên là anh không chú ý đến lúc mình vừa nói câu này thì đôi mắt của Mục Khải An liền nhảy nhảy, thế nhưng Đậu Nha cũng rất cơ trí.

"Hai người các cậu đi là được rồi, Hội trưởng của bọn tôi còn muốn chúng tôi gửi file tư liệu, không ngại thì mua về cho hai bọn tôi đi." Nói xong hoàn toàn không màng đến biểu cảm khó hiểu con chuột, ngay lập tức kéo người này rẽ vào đường trở về ký túc xá.

Hà Tất không nghĩ nhiều, đưa mắt bảo Mục Khải An mau đi thôi, Mục Khải An nhìn vào thân ảnh người đó, cuối cùng chỉ cúi đầu nhấp môi cười, nhưng cũng rất nhanh thu liễm vào chạy đuổi theo.

Bên này chuột còn đang vừa bị kéo vừa không hiểu mà ngoái đầu nhìn lại, chỉ thấy hai người kia một trước một sau đi trên đường, cái bóng của hai người dưới anh đèn kéo dài ra, đúng thật là càng nhìn càng kỳ quái.

"Tôi nói nè Đậu Nha, nếu cậu có việc thì tự trở về đi, còn kéo tôi theo làm gì? Tôi còn định đi theo bọn họ vào siêu thị để mua vài đồ."



Có đôi khi chuột đã ngốc lại còn chậm hiểu, Đậu Nha chỉ trừng cậu ta, "Cậu có mắt nhìn không, không cảm thấy mình đi cùng sẽ thành bóng đèn à?"

"Nói vậy là ý gì thế?" Chuột sửng sốt, sau đó rốt cuộc hậu tri hậu giác phát hiện ra, lại lần nữa quay đầu nhìn hai cái bóng kéo dài trên mặt đất đang dần đi xa, "Không thể nào."

"Ý cậu là hai người bọn họ như thế này?" Chuột tỏ vẻ không thể nào tin nổi.

"Ai biết được." Đậu Nha nhún vai.

Không ngờ ngay sau đó Chuột liền kích động phủ nhận, "Không thể."

Đậu Nha còn cho rằng người bạn này kỳ thị những người trong giới lập tức tỏ vẻ khó chịu hỏi ngược lại, "Tại sao lại không thể!"

"Vì Tất ca là thẳng nam đó." Chuột khẳng định, cũng không chú ý đến ngữ khí của Đậu Nha đột nhiên thay đổi.

"Cái này dĩ nhiên tôi biết." 10 ngày học quân sự cậu đã nhận ra điều đó, hơn nữa còn biết rõ hơn ai khác, "Thế thì sao nào?"

"Người ta đã có bạn gái cũ đấy, hơn nữa còn có khả năng là sẽ quay lại với nhau." Chuột tỏ vẻ vô cùng chắc chắn.

"Má," Thực ra chuyện này thì Đậu Nha không biết, khoảng thời gian này đều bị đống việc trong Hội học sinh đè đến chạy tới chạy lui, "Sao lại thế, thế nào cậu lại biết được?"

"Hai ngày trước không phải tôi còn ngồi cạnh cậu ta hay sao, nên lúc đó cũng vô ý nhìn thấy cậu ta đang nhắn WeChat với một cô gái, mà người ta còn nhìn thấy bức ảnh chụp mà cô ấy gửi đến cho nữa cơ."

"Trông xinh lắm nhé, dáng người còn rất đẹp, hơn nữa lại vô cùng có khí chất, tuyệt đối nằm ở cấp bậc nữ thần, tôi còn sợ là Tất ca sẽ bị lừa gạt bởi mấy app chỉnh ảnh ở trên mạng," Chuột vừa nói hai mắt vừa sáng lên, "Kết quả là sau đó mới biết người ta thật sự là nữ thần, còn là Mỹ nữ học bá của C Đại."

"Sau đó thì thế nào?"

"Người ta còn là hoa hậu giảng đường trường Cao trung của Tất ca, là bạn gái cũ của cậu ta." Câu sau đó mang vẻ không cam lòng, khẳng định là cảm giác vừa hâm mộ vừa ghen tỵ của chó FA.

Đậu Nha ngừng lại, "Thế bọn họ chuẩn bị tái hợp?"

"Không biết, hẳn là không có," Chuột lắc lắc đầu, ít nhất là lúc cậu hỏi thì không hề có chuyện tái hợp, "Nhưng mà tôi cũng cảm giác được tám đến chín phần rồi." Nói xong còn nghi hoặc, "Cậu ở chung phòng với cậu ta, tôi còn tưởng là cậu biết lâu rồi chứ."

"Dạo gần đây tôi chỉ chú tâm vào việc của Hội học sinh, làm gì có thời gian để quan tâm mấy chuyện bát quái!" Nhắc đến đây, Đậu Nha nghiến răng nghiến lợi.

Hai người bên này đang nói chuyện hăng say, còn hai người Hà Tất bên kia lại đang vô cùng an tĩnh. Từ quảng trường thư viện đến ký túc xá của họ cũng phải đi mất mười lăm phút, nhưng bọn họ còn phải vòng qua nhà ăn phụ cận để mua trà sữa, ít nhất cũng phải mất thêm 10 phút đi bộ.

Dọc đường có học sinh đi tới đi lui, phần lớn đều là những đôi những cặp đi chơi cùng nhau, Hà Tất bước chân dài đi dưới đèn, còn Mục Khải An thì cách nửa bước đi đằng sau anh.

Cứ cách một đoạn là cái bóng của hai người được kéo dài trên mặt đất rồi rất nhanh lại thu ngắn lại, có vài lần còn nằm đè lên nhau. Mục Khải An bước đi phía sau Hà Tất, cúi đầu nhìn xuống gót chân người nào đó, còn trộm cười vô cùng ngây ngô, nếu ngay lúc này Hà Tất quay đầu lại nhìn cậu thì sẽ lập tức bị nụ cười kỳ dị đó làm cho nhảy dựng lên.

Trên thực tế, ở dưới con mắt của Mục Khải An, thiên thời địa lợi nhân hoà đều có, tình cảnh này, ngay lúc này cậu nghĩ Hà Tất phải nói câu gì đó với cậu.

Tỷ như thuận thế bày tỏ điều gì, dù sao hôm nay hôn thì cũng hôn rồi, tuy rằng bọn họ lưỡng tình tương duyệt, nhưng nhất quyết phải đâm qua màn cửa sổ ấy mới có thể đi thêm bước nữa.

Thế nhưng, Mục Khải An lại không ngờ Hà Tất lần thứ hai mở miệng cảm ơn.

"Khụ khụ, vừa rồi là do chúng tôi chơi và đến lượt tôi phải chọn đại mạo hiểm, tính ra thì tôi khá là xui xẻo, cậu sẽ không để ý chứ?"



Hình như có vẻ an tĩnh một cách quỷ dị, hơn nữa anh cũng cảm thấy người phía sau lúc nào cũng nhìn chăm chăm vào mình, cả người Hà Tất không được tự nhiên, vì thế bước chậm lại để đi song song với cậu đồng thời lại một lần nữa ném nồi chuột.

"Sẽ không." Xui xẻo? Trong lòng của anh ta không phải nghĩ mình thật may mắn sao, Mục Khải An lén lút não bổ lời nói của Hà Tất.

"Vậy là tốt rồi." Mục Khải An vô cùng thông tình đạt lý, ngược lại Hà Tất lại thấy có chút buồn bực.

Vì tránh cho chuyện này trở nên xấu hổ thêm, anh cũng tùy ý hàn huyên vài câu, ví dụ như buổi biểu diễn của hoạt động vừa rồi, Tiết mục nào là hay nhất...

Lúc này âm thanh báo tin nhắn WeChat của điện thoại Hà Tất đột nhiên vang lên, sau khi xem tin, Hà Tất lại sửng sốt.

【 Nghe nói viện của anh đêm nay có tiệc đón tân sinh, cảm giác thế nào? 】

Cô ấy thế nào lại biết, Hà Tất hơi có chút hoang mang.

【 Cũng không có gì, mà sao em biết? 】

【 Em có bạn học học ở viện ngoại ngữ, Cô ấy nói hôm nay đi ăn trưa nhìn thấy poster tổ chức tiệc ở viện của anh. 】

【 Cô ấy biết quan hệ của hai chúng ta trước đây, mấy ngày trước em có nói với cô ấy về viện mà anh đang học cho nên cô ấy mới nói với em. 】

Mày của Hà Tất nhảy dựng lên, nếu lúc trước anh vẫn còn hoài nghi thì bây giờ đối với hiểu biết của anh về cô có thể khẳng định rằng rõ ràng là cô đang ám chỉ anh.

Không nói đến khoa học và công nghệ của K đại, riêng viện ngoại ngữ kỳ thực cũng chẳng ra sao, so các hạng mục đều thấp hơn các viện khác. Nếu kể ra, với những người bạn mà cô ấy quen, chắc chắn sẽ không có ai vào ngành này của K đại, so với trường hạng hai cũng còn hơn ngành này của trường.

Mà nói đi cũng phải nói lại, cô không bao giờ chủ động liên hệ, không phải là cô kiêu ngạo mà từ nhỏ đã quen cảm giác được mọi người vây quanh nên liền hình thành thói quen ấy. Lần này cô chủ động nhắn tin cho trước ắt hẳn là có mục đích riêng.

Cô và Hà Tất đều mang sự kiêu ngạo hòa vào xương cốt, lòng tự trọng của người này cao vô cùng, Hà Tất thân là một người con trai có thể nói là còn hơn, cho nên cô dùng cách này để biểu đạt với anh ý muốn "Tái hợp".

Người này vừa đúng mực lại vừa thông minh thế nhưng hiện tại trong lòng của anh lại vô cùng phức tạp. Thời điểm lúc còn bên nhau, anh không phủ nhận là vô cùng thích cô, nhưng đến khi chia tay anh cũng chỉ cảm thấy được hai chữ tiếc nuối, cũng không quá tuyệt vọng, chia tay rồ cũng không còn quan tâm đến tin tức của cô nữa, việc đau đến mức không thể gượng dậy nổi hoàn toàn không có, thậm chí kỳ nghỉ hai tháng cũng không thấy có cảm giác gì đặc biệt.

Thật lòng mà nói Hà Tất lúc này vô cùng do dự, tuy rằng được cô mở lời trước có thể khiến bao người hâm mộ, nhưng thật tình mà nói sâu trong đáy lòng của anh vẫn còn trộn lẫn một nguyên nhân nào khác không thể hiểu nổi, Hà Tất lại càng thêm do dự.

Cũng không tỏ rõ ý định gì, anh chỉ hàn huyên vài câu rồi kết thúc, trong lòng loạn thành tơ vò

Mục Khải An đứng ở bên cạnh anh nửa ngày nhìn thấy anh cất điện thoại đi rốt cuộc cũng chần chừ mà mở miệng hỏi.

"Cậu nhắn tin với ai thế?"

Hà Tất lúc này mới thu liễm cảm xúc lại, "Bạn cũ cấp ba."

"Nam hay nữ?"

"Nữ."

Mục Khải An: "......"

Chậm hiểu quá, còn không biết nắm chắc cơ hội, thật không có mắt nhìn, không thể không nói là.... Kém cỏi!

Hoàn chương 13

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau